Chương 14: Luyện ngục

Cố Hiểu Mộng cầm mật điện đã được giải mã xong, vô thức hỏi Lý Ninh Ngọc một câu: "Em có được xem như thuộc cao tầng không?"

Nếu xét về tầm quan trọng của chức vị, chức vị của Cố Hiểu Mộng chắc chắn vô cùng quan trọng, nhưng nếu xét theo cấp bậc, Cố Hiểu Mộng so với người có cấp bậc như Sadaaki mà nói, bây giờ thực sự vẫn chưa thể gọi là thuộc cao tầng.

Hai người đều rơi vào trầm tư.

Với tình thế trước mắt, nếu người giải mã được bức mật điện này là Cố Hiểu Mộng, vậy thì tạm thời Cố Hiểu Mộng vẫn chưa bị bại lộ, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian. Nếu không phải là Cố Hiểu Mộng, vậy thì chính là người có cấp bậc còn cao hơn Cố Hiểu Mộng, tuy có nguy hiểm bị bại lộ, nhưng Cố Hiểu Mộng cũng chưa biết người này là ai.

Gián điệp phải ngay lập tức bị diệt trừ. Đây là vấn đề Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đồng thời nghĩ đến. Hai người nhìn nhau một chút liền theo bản năng hiểu rõ ý nghĩ theo của nhau. Lý Ninh Ngọc đột nhiên kéo tay Cố Hiểu Mộng, nói: "Không nên gấp gáp, sự việc đều phải suy nghĩ cho thật rõ ràng."

Cố Hiểu Mộng khẽ gật đầu. Nàng hiểu ý của Lý Ninh Ngọc. Nếu đem những tin tức này báo cáo cho cấp trên, căn cứ vào nội dung của năm bức mật điện, bên ta có thể nhanh chóng thu hẹp phạm vi những người có liên quan đến tin tức, cuối cùng khóa chặt đối tượng tình nghi để bắt được gián điệp của quân địch. Nhưng một khi quân địch bại lộ, Cố Hiểu Mộng là một trong số rất ít những người từng tiếp xúc với mật điện, dĩ nhiên sẽ bị nghi ngờ.

Hai người khi nghĩ đến kế hoạch diệt trừ gián điệp, đồng thời đều nghĩ đến kết quả dự tính xấu nhất, chính là một đổi một. Một bên là gián điệp của phe địch, một bên là Cố Hiểu Mộng.

"Không được lỗ mãng." Lý Ninh Ngọc lặp lại một lần nữa.

Nhưng Lý Ninh Ngọc dường như lại không thể giúp được bất cứ điều gì cho Cố Hiểu Mộng. Đối với những công việc trong đường dây của Cố Hiểu Mộng, căn cứ theo quy định của tổ chức, cô không được phép biết. Thậm chí mật điện này làm sao Cố Hiểu Mộng có được, cô cũng không biết rõ. Bây giờ cô giống như đang bị nhốt trong một chiếc lồng, đầu óc của cô vô cùng tỉnh táo, nhưng những việc có thể làm lại quá ít ỏi.

"Em biết, em sẽ chừa đường lui cho mình." Cố Hiểu Mộng chọt chọt tay Lý Ninh Ngọc, an ủi cô.

Sáng sớm hôm sau, Cố Hiểu Mộng rời đi vô cùng sớm. Lý Ninh Ngọc biết Cố Hiểu Mộng thức suốt một đêm. Bởi vì hô hấp của nàng chưa từng bình ổn giống như đang chìm vào giấc ngủ.

Sau khi tách ra ngày hôm đó, Cố Hiểu Mộng đều chưa từng quay lại căn hộ.

Trong lúc đó, hai người từng gặp nhau ở Bách Lạc Môn một lần. Cố Hiểu Mộng vẫn là dáng vẻ đó, ngồi uống rượu chung với đám sĩ quan. Cố Hiểu Mộng cũng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc, chỉ là sau khi vội vàng nhìn thoáng qua một chút thì đã dời mắt sang chỗ khác, sau đó cũng không hề nhìn cô thêm một lần nào nữa.

Trong mấy ngày nay, Lý Ninh Ngọc còn phát hiện ra Cố Hiểu Mộng đặt trong ngăn kéo vài thỏi vàng. Cố Hiểu Mộng bỏ vào lúc nào, Lý Ninh Ngọc không rõ lắm. Ngăn kéo này cô rất ít khi mở ra. Có lẽ Cố Hiểu Mộng đã bỏ vào đây được một khoảng thời gian rồi. Dưới mấy thỏi vàng có một tờ giấy. Phía trên là nét chữ xinh đẹp của Cố Hiểu Mộng: Đây là một chút cống hiến của em.

Hóa ra Cố Hiểu Mộng đã sớm đoán ra được công việc Lý Ninh Ngọc phụ trách là gì. Sau khi Lý Ninh Ngọc đến Thượng Hải thì vẫn luôn phụ trách công việc quản lý vật phẩm, nhất là việc khơi thông con đường liên hệ mua dược phẩm. Lý Ninh Ngọc lợi dụng thân phận nghề nghiệp, trong lúc giúp các quan viên đầu tư, cũng lợi dụng bọn họ làm đầu cơ trục lợi mua bán vật phẩm bị quản chế. Tuy Lý Ninh Ngọc chỉ phụ trách câu thông liên lạc với bên phía người bán, nhưng bởi vì tính đặc thù của con đường này, giá cả vật phẩm cao đến đáng sợ, tài chính luôn trong tình trạng gần như cạn kiệt. Tài sản Lý Ninh Ngọc tích lũy được đều đã lấy ra bù vào trong đó.

Lý Ninh Ngọc quẹt một que diêm, đốt trụi tờ giấy, ngọn lửa nhảy lách tách phản chiếu trong con ngươi của Lý Ninh Ngọc. Cố Hiểu Mộng đoán được cô gặp khó khăn về vật chất, nhưng nàng lại chưa từng hỏi đến chuyện này.

Lý Ninh Ngọc nhớ cô từng nói với Cố Hiểu Mộng, muốn bảo vệ nàng. Chỉ là bây giờ, cô không làm được. Cô chỉ có thể bị động ngồi một chỗ chờ đợi ánh đèn xe của Cố Hiểu Mộng lại chiếu xuyên qua cửa sổ, sau đó Cố Hiểu Mộng sẽ đẩy cửa bước vào nói với cô: "Chị Ngọc, em an toàn rồi."

Ngày thứ hai sau khi giải mã xong mật điện, Cố Hiểu Mộng đã giao lại cuộn phim có chụp nội dung mật điện cho cấp trên. Đây là một bài toán khó, Cố Hiểu Mộng chỉ có thể được ăn cả, ngã về không.

Khi Cố Hiểu Mộng giao cuộn phim cũng đồng thời hi vọng cấp trên truyền đạt nguyện vọng bản thân muốn được yểm trợ với tổ chức: "Hi vọng tổ chức đừng lập tức bắt người ngay, trước tiên hãy khống chế, hoặc tung một chút hỏa mù, cố gắng cho tôi thời gian rửa sạch hiềm nghi." Cố Hiểu Mộng nói.

Cấp trên của Cố Hiểu Mộng không bày tỏ ý kiến về thỉnh cầu này, chỉ gật đầu, sau đó vội vã rời đi.

Sóng yên biển lặng được một thời gian, khoảng chừng nửa tháng.

Trong khoảng thời gian này, đối với Cố Hiểu Mộng mà nói thì giống như đang chờ đợi ngày phán quyết. Nàng dừng lại tất cả hành động tìm hiểu tình báo, đôi khi sẽ đi báo cáo công việc với Sadaaki, sau đó nàng đều cố tình nhìn thử vị trí của quyển <<Nguyên thị vật ngữ>> kia một chút. Nó vẫn không hề bị xê dịch.

Bình yên như vậy sẽ không kéo dài quá lâu, Cố Hiểu Mộng hiểu rõ. Cố Hiểu Mộng suy tính. Nếu Sadaaki muốn tính sổ, nàng sẽ đẩy hết tất cả mọi chuyện về phía Nakanishi. Ngoài nàng, Nakanishi và Sadaaki, phía bên Nakanishi ắt hẳn sẽ có những người từng tiếp xúc với mật điện này. Nàng không phải là người duy nhất bị nghi ngờ. Càng nhiều người bị nghi ngờ thì mọi chuyện càng có khả năng xoay chuyển tình thế. Huống hồ, vốn dĩ Sadaaki cũng không có chứng cứ trực tiếp để chứng minh nàng đã tìm ra được quyển sách mật mã. Chỉ cần nàng một mực chắc chắn mọi chuyện không liên quan đến bản thân, những chuyện còn lại, chỉ có thể nghe theo ý trời thôi.

Việc khiến Cố Hiểu Mộng không ngờ đến chính là, cuối cùng, người khống chế nàng không phải Sadaaki mà là Nakanishi.

Nakanishi bắt nàng không hề báo trước. Ngay giữa buổi trưa, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa số khiến tất cả mọi vật đều trông có vẻ lười nhác. Thư ký của Nakanishi gọi điện đến, kêu Cố Hiểu Mộng qua đó một chuyến. Điện thoại không có gì đặc biệt, giống như tất cả những cuộc điện thoại mỗi ngày gọi đến.

Cố Hiểu Mộng vừa thong thả bước đến trước cửa văn phòng của Nakanishi thì bị một cái bao đen trùm lên đầu. Cánh tay của nàng bị cưỡng chế bẻ quặp ra sau lưng. Sức lực mạnh đến mức tưởng như muốn bẻ gãy tay nàng. Trong chốc lát, nàng đã bị quật ngã. Hai ba đầu gối hung hăng đè lên lưng và ngang đùi nàng, ép chăt đến mức nàng không thở nổi.

"Đưa đi." Nakanishi nói.

Lúc xoay người, Cố Hiểu Mộng nghe thấy Nakanishi dặn dò thư ký: "Khoan hãy làm lộ tin tức, gọi điện thoại cho bên kia, nói muốn mượn nàng sử dụng vài ngày."

Tại sao Nakanishi lại bắt mình? Cố Hiểu Mộng còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì đã bị trói trong phòng tra tấn.

Nàng chưa từng đến phòng tra tấn của Sở Điều tra Đặc biệt. Khi khăn trùm đầu được kéo xuống, đèn chuyên dụng chiếu thẳng vào mặt nàng. Trong nháy mắt, Cố Hiểu Mộng cảm thấy bản thân không thể nhìn rõ được bất cứ thứ gì, trước mặt chỉ là một mảnh trắng xóa.

Nakinishi kêu người xoay đèn sang chỗ khác, đứng trước mặt Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng mất một lúc lâu thì mắt mới từ từ thích ứng và nhìn được rõ một chút.

Phòng tra tấn của nơi này còn kinh khủng gấp trăm lần so với ở Cầu trang. Mùi máu tươi nồng đến mức không thể xua đi. Trên mặt đất xung quanh ghế tra tấn dường như bị bao phủ bởi một lớp máu rất dày, trên ghế cũng vậy, trên tay vịn mơ hồ còn có thể nhìn ra dấu vết từng được lau chùi, nhưng dường như đã bị máu nhuộm vô số lần cho nên có tẩy rửa bao nhiêu cũng vô dụng.

Nakanishi mặc quân trang vô cùng nghiêm chỉnh, ngay cả mũ cũng đội rất ngay ngắn. Ông ấy không nói gì, cũng không hỏi đến Cố Hiểu Mộng, chỉ nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu."Tướng quân Nakanishi, tại sao lại bắt tôi?" Cố Hiểu Mộng hỏi.

Nakanishi cũng không trả lời. Ông ấy phất phất tay, kêu thuộc hạ trói nàng lên giá hành hình. Áo khoác quân phục của nàng cũng đã bị cởi bỏ từ lâu. Viên thuốc trên cổ áo cũng không có cơ hội sử dụng. Cố Hiểu Mộng vùng vẫy vài lần, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Nakanishi, kêu lên một tiếng: "Tại sao?"

Nakanishi vẫn không trả lời, trả lời qua loa một câu: "Trước tiên cho cô ta nhìn thấy một chút máu đi."

Cố Hiểu Mộng chưa từng chịu hình phạt, đừng nói là bị đánh. Nàng từng được huấn luyện phản tra tấn, nhưng một câu không hỏi đã lập tức treo lên dụng hình như lúc này, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.

Nakanishi cũng xem như thủ hạ lưu tình, chỉ kêu người đánh bằng roi ngắn, nhưng cho dù là như thế này thì sau vài roi, áo sơ mi của Cố Hiểu Mộng cũng đã bị nhuốm đỏ.

Lúc đầu, Cố Hiểu Mộng còn quật cường hô to mấy câu như: "Tôi là sĩ quan của chính phủ đặc biệt, tôi cần một lý do.", dần dần, nàng đau đến mức nói không ra hơi.

Sau một roi là thêm một vệt máu. Tất cả mọi chỗ lớn nhỏ trên cơ thể chỉ trong chốc lát đã xuất hiện đầy vết máu.

Đây là loại đau đớn mà Cố Hiểu Mộng chưa từng trải nghiệm, giống như cắm hàng trăm cây dao trên cơ thể rồi sau đó lại từ từ rút ra. Đau đớn khiến cho Cố Hiểu Mộng theo bản năng run rẩy. Nàng nhớ người nữ Đảng cộng sản đã chết trong phòng tra tấn mà Nakanishi từng nói. Trong một khoảng khắc, Cố Hiểu Mộng đã cảm nhận được mùi vị của sự sợ hãi.

Thấy nhuệ khí của Cố Hiểu Mộng đã bị đập tan, Nakanishi mới ung dung, chậm rãi bước đến, đứng trước mặt Cố Hiểu Mộng, nói: "Cô là người của Đảng Cộng Sản. Cô không cần phải phản bác, chỉ cần nói những điều cô biết với tôi là được."

Cố Hiểu Mộng nhìn thẳng vào mắt Nakanishi, phát hiện Nakanishi trưng ra bộ mặt dường như đã biết trước tất cả mọi chuyện, rất kiên định nhìn nàng. Cố Hiểu Mộng lắc đầu, nói: "Tôi không cần phản bác. Tôi cũng sẽ không thừa nhận bất cứ tội danh nào."

"Chỉ e là cô vẫn chưa rõ tình hình lúc này của bản thân rồi." Nakanishi quay về bàn làm việc, cầm một xấp giấy, phía trên có ghi một chuỗi các dãy số, bên dưới là bốn chữ đã được giải mã: "Sợ đã bại lộ." Nakanishi nói tiếp: "Quá nhiều thông tin rồi, tôi nghĩ không cần tôi phải giải thích thêm gì nữa. Mật điện này sáng sớm hôm nay tôi đã chặn lại được. Điều này chứng minh ở đây có nội gián. Có lẽ cô không biết, bức mật điện kia, ở chỗ của tôi, ngoài tôi ra, chỉ có mỗi mình cô từng tiếp xúc."

Trong lòng Cố Hiểu Mộng chợt run rẩy. Trong nháy mắt đó, dường như nàng đã không còn cảm nhận được đau đớn trên người nữa. Nàng nhìn xuống mũi chân của mình, chỉ thấy một con đường chết. Tất cả dự định, kế hoạch của nàng đều bị câu nói này của Nakanishi làm cho rối loạn. Đường lui của nàng cũng đã bị chặn không còn kẽ hở. Cố Hiểu Mộng thì thào: "Tôi không biết ngài đang nói gì."

Nakanishi cũng không giải thích gì thêm. Ông ấy lại lấy một tờ giấy khác ở trên bàn, đưa đến trước mặt của Cố Hiểu Mộng, nói: "Cái này, sở trưởng Cố có thấy quen mắt không?"

Cố Hiểu Mộng đưa mắt nhìn thử, là bức mật điện nàng vô tình nhìn thoáng qua trong văn phòng của Nakanishi, cũng vì vậy mà nàng đã báo cho đồng chí nhanh chóng di dời.

Giờ phút này, Cố Hiểu Mộng đột nhiên ý thức được, nàng sớm đã bị Nakanishi để mắt đến rồi."Tôi muốn gặp tướng quân Sadaaki. Ông đang hãm hại tôi." Não bộ của Cố Hiểu Mộng vận chuyển vô cùng nhanh. Nàng muốn kêu Sadaaki đến, lợi dụng mâu thuẫn giữa Sadaaki và Nakanishi, xem thử có thể đem lại một chút xoay chuyển tình thế nào hay không.

"Cô đừng mơ mộng hão huyền nữa. Bây giờ chỉ e là Sadaaki cũng đang tìm cô đó. Cô rơi vào tay ai, hậu quả đều như nhau, chỉ là, tôi đã nhanh hơn một bước." Nakanishi dập tắt ý định của Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng vô cùng hỗn loạn. Nàng không thể không thừa nhận, so với Nakanishi thì nàng vẫn còn quá non nớt. Nàng cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ, nhưng Nakanishi lại không cho nàng cơ hội này.

Đối mặt với Nakanishi, Cố Hiểu Mộng chỉ có thể lắc đầu phủ nhận, không nói bất cứ thứ gì.

Lý Ninh Ngọc bước vào hành lang của khu nhà thì bỗng phát hiện có gì đó không đúng. Trên mặt đất của hành lang có dấu chân hỗn loạn mơ hồ, kéo dài đến tận căn hộ của Cố Hiểu Mộng.Lý Ninh Ngọc giật mình. Cố Hiểu Mộng xảy ra chuyện rồi. Lý Ninh Ngọc âm thầm mở cửa phòng, cẩn thận xem xét kỹ càng mọi ngóc ngách trong căn hộ của mình, không thấy dấu hiệu có người từng đột nhập.

Theo lý mà nói, bây giờ phương án tốt nhất của Lý Ninh Ngọc chính là rút lui khẩn cấp. Cố Hiểu Mộng bị bắt, sợ rằng cô cũng sẽ bị liên lụy.

Lý Ninh Ngọc bình tĩnh suy nghĩ một chút. Nếu như kẻ địch đã nhận ra một chút liên hệ giữa hai người thì khi cô tùy tiện rút lui sẽ càng làm gia tăng hiềm nghi cho Cố Hiểu Mộng. Nếu như kẻ địch vẫn chưa phát hiện, vậy cô càng không thể tùy tiện bỏ đi.Lý Ninh Ngọc di chuyển hai chậu hoa trên bàn sách đặt lên khung cửa sổ, cũng kéo hết rèm cửa sổ ra. Đây chính là ám hiệu cô và các đồng chí khác đã giao ước, ám chỉ kêu họ cẩn thận di dời và tạm thời ẩn núp, đợi chỉ thị tiếp theo.

Lý Ninh Ngọc kiểm tra cẩn thận mọi đồ vật trong nhà, cũng không phảt hiện có thứ gì cần lấy đi ngoài mấy thỏi vàng kia. Lý Ninh Ngọc nghiêng người, thông qua cửa sổ, quan sát tình hình bên ngoài một chút, phát hiện có vài người mặc thường phục đang lảng vảng dưới lầu tìm kiếm xung quanh có điều gì đáng nghi không. Bây giờ Lý Ninh Ngọc không có cách nào để lập tức xử lý mấy thỏi vàng này. Giấu trong nhà chắc chắn cũng sẽ bị phát hiện, chi bằng cứ thoải mái để trong ngăn kéo.

Sáng sớm hôm sau, Lý Ninh Ngọc bị một nhóm đặc vụ bắt đi. Có lẽ là vì Lý Ninh Ngọc có vẻ ngoài xinh đẹp hoặc là sáng sớm Lý Ninh Ngọc trông quá yếu ớt, cũng có thể vì Lý Ninh Ngọc quá sợ hãi nên vô cùng phối hợp, vì vậy nhóm đặc vụ không hề động tay động chân, chỉ cầm súng áp giải Lý Ninh Ngọc lên xe, thuận lợi đưa cô đi.

Xe cũng không dừng lại ở Cơ quan Mai như trong suy nghĩ của Lý Ninh Ngọc mà đi thẳng đến Sở Điều tra Đặc biệt.

Lý Ninh Ngọc bị dẫn vào, không bị thẩm vấn ngay mà bị dẫn vào một phòng tạm giam. Trong phòng tạm giam còn có vài người khác. Lý Ninh Ngọc nhận ra hai người trong số đó. Một người là bác sĩ mà Cố Hiểu Mộng gọi đến khi cô bị bệnh. Người còn lại là thư ký của Cố Hiểu Mộng - Tống Chước. Tống Chước vẫn còn mặc quân trang, xem ra trong lúc đang đi làm đã bị kêu đến đây.Hai người kia cũng nhận ra Lý Ninh Ngọc, nhưng vì lo ngại có binh lính trông coi nên cũng không bảy ra phản ứng gì.

Phòng tạm giam yên tĩnh đến đáng sợ. Vẻ mặt của mọi người cũng không quá dễ coi, có vô cùng sợ hãi, có giả vờ bình tĩnh, còn cỏ một mặt mở mịt. Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của những người đang bị tra tấn. Là tiếng đàn ông. Điều này khiến cho trong lòng Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng thở phào một tiếng. Lý Ninh Ngọc bình ổn cảm xúc, ngồi trên chiếc ghế dài giữa phòng tạm giam. Cô cố gắng ép bản thân phải suy luận, lý giải, thế nhưng những thông tin cô biết lại quá ít.

Thừa dịp binh lính trông coi bị gọi đi, thư ký Tống đột nhiên ngồi xuống, thấp giọng nói với Lý Ninh Ngọc: "Sở trưởng Cố xảy ra chuyện rồi. Cô ấy bị nghi ngờ tiết lộ tin tình báo. Bây giờ Sadaaki và Nakanishi đang tranh giành cô ấy. Tuy cô và cô ấy quen biết chưa bao lâu, nhưng nếu cô có thể ra ngoài, làm phiền cô nhanh chóng đi liên lạc với hội trưởng Cố, để ông ấy nghĩ cách."Lý Ninh Ngọc nhanh chóng tiêu hóa tin tức trong mấy câu nói này, sau đó nhạy cảm bắt được một điểm mấu chốt, hỏi lại Tống Chước: "Tại sao lại tranh giành em ấy?"

Tống Chước nhìn Lý Ninh Ngọc một chút. Phản ứng của Lý Ninh Ngọc nằm ngoài dự đoán của cậu ta: "Bởi vì bọn họ mâu thuẫn đã lâu. Ai giành được thì người đó sẽ lập tức nắm quyền chủ động."

"Chứng cứ vô cùng chắc chắn sao?" Lý Ninh Ngọc hỏi tiếp.

Tống Chước lắc đầu. Đối với tin tức cụ thể, đừng nói là cậu ta, có lẽ toàn bộ chính phủ đặc biệt cũng không có người nào biết.

Sau đó Tống Chước bị dẫn đi. Người bị dẫn đi sẽ không quay trở lại phòng tạm giam nữa, cũng không ngừng có những người khác bị đưa vào, muôn hình vạn trạng. Lý Ninh Ngọc cũng không quan tâm. Lý Ninh Ngọc nghĩ đi nghĩ lại những tin tức rải rác mà Tống Chước cung cấp, muốn thử tìm được một cách hóa giải cục diện.

Đến tối Lý Ninh Ngọc mới bị gọi đi.

Xuyên qua một hành lang tối tăm rất dài, mùi máu tươi càng ngày càng nồng, càng lúc càng rõ rệt, cuối cùng đã nồng đến mức khiến người ta không kìm được cơn buồn nôn. Cách một đoạn sẽ có một phòng thẩm vấn, thỉnh thoảng sẽ có những tiếng thét thảm thiết và tiếng roi quất vào da thịt truyền ra. Lý Ninh Ngọc không hề quay đầu nhìn lại, suy cho cùng, cô là người dễ bị mềm lòng, thảm cảnh như vậy, cô không muốn xem.

Phòng thẩm vấn của Cố Hiểu Mộng nằm ở cuối hành lang. Nơi đó sáng như ban ngày. Lúc Lý Ninh Ngọc vừa mới mở cửa bước vào đã ngay lập tức bị ánh sáng chiếu vào khiến đôi mắt không thể nào mở ra được. Sau mấy giây thích ứng, cô mới nhìn rõ được tình hình bên trong.

Trong phòng không có cửa sổ. Sở dĩ sáng như ban ngày là vì tất cả đèn đều được mở, còn có hai chiếc đèn quân dụng mở cường độ sáng mạnh nhất chiếu thẳng vào người Cố Hiểu Mộng đang ngồi trên ghế tra tấn. Cố Hiểu Mộng cúi thấp đầu, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt không mang theo bất cứ cảm xúc gì. Nếu không có dây trói, chỉ sợ rằng cả người đều sẽ ngồi bệch xuống đất. Tay phải của nàng còn đang gắn một túi thuốc, đang truyền dịch cho nàng. Có thể nhìn ra được quần áo của nàng vừa mới được thay. Áo sơ mi trắng rất mới nhưng loáng thoáng vẫn nhìn thấy vết máu tươi muốn thấm ra bên ngoài.

Nakanishi nhìn lướt qua Lý Ninh Ngọc, cười lạnh một tiếng, hơi nghiêng đầu, hỏi: "Cô biết cô ta không?"

Lý Ninh Ngọc đứng trước cửa phòng tra tấn, như bị ghim chặt ở chỗ đó, một bước cũng không nhấc chân nổi. Nước mắt của cô không kìm được rơi xuống mặt đất, sau đó cố gắng bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay để tự ổn định cảm xúc một chút: "Biết. Em ấy là con gái duy nhất của thuyền vương, cùng là một khách hàng của tôi."

Lý Ninh Ngọc vừa nói xong, ngón tay của Cố Hiểu Mộng liền giật giật mấy cái, nhưng nàng vẫn không ngẩng đầu, cứ cúi thấp đầu xuống. Dáng vẻ của nàng khiến Lý Ninh Ngọc bắt đầu nghi ngờ liệu nàng có thực sự còn sống hay không.

"Hai người còn là hàng xóm nữa nhỉ? Hoặc có thể nói, có khi nào hai người chính là... chiến hữu không?" Nakanishi cười như không cười, nói, sau đó đi đến cạnh bàn, lấy ra một chiếc túi, trong đó có vài thỏi vàng: "Mấy thỏi vàng này được phát hiện trong căn hộ của Lý tiểu thư, nhưng nhân viên quản lý nơi các cô ở lại nói tiền thuê nhà tháng trước của Lý tiểu thư còn phải nợ đến mấy ngày gần đây mới trả. Mấy thỏi vàng này, có khi nào là của họ Cố không?"

Lý Ninh Ngọc còn chưa mở miệng thì Cố Hiểu Mộng đã giãy dụa ngẩng đầu lên. Nàng hé miệng, lại không thể phát ra bất cứ âm thành gì. Nàng từ từ, chậm rãi hít sâu một hơi, mới bắt đầu nói: "Tướng quân muốn nói chị ấy là ai thì chị ấy chính là người đó. Chỗ này đi tới đi lui biết bao nhiêu người rồi. Tôi nhìn ai cũng thấy giống người của Đảng Cộng Sản hết."

Đối với việc Cố Hiểu Mộng đột nhiên lên tiếng trả lời, Nakanishi cảm thấy rất thú vị. Thực sự người đến người đi nhiều vô số kể, nhưng Cố Hiểu Mộng lại rất ít khi ngẩng đầu chứ đừng nói là lên tiếng nói chuyện.

"Xem ra, Lý tiểu thư rất quan trọng nhỉ, mới khiến cho sở trường Cố đưa nhiều vàng thỏi như vậy, nói nhiều như vậy." Nakanishi có chút hưng phấn, nói.

Cho dù là Lý Ninh Ngọc cũng cảm nhận được khí chất bức người trên người của Nakanishi và năng lực thẩm vấn cao siêu của ông ấy.

Im lặng một lúc, Cố Hiểu Mộng đột nhiên nói một câu: "Chị ấy là người tình của tôi."

Câu trả lời không theo lẽ thường của Cố Hiểu Mộng khiến cho ngay cả Nakanishi cũng phải ngớ người, Lý Ninh Ngọc cũng hơi bất ngờ một chút. Câu trả lời nghe thì có vẻ hoang đường nhưng lại đột phá một kẽ hỡ cho con đường tưởng chừng đã là ngõ cụt.

Nakanishi nở một nụ cười khó hiểu, cứ như vậy đứng đó nửa ngày trời không nói thêm một lời nào. Cố Hiểu Mộng quay đầu, cố hết sức kêu một tiếng: "Chị Ngọc, chị qua đây."

Lý Ninh Ngọc bước qua, thật ra cô cách Cố Hiểu Mộng không bao xa nhưng cảm giác như đã bước đi rất lâu mới đến được trước mặt Cố Hiểu Mộng. Lý Ninh Ngọc nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt nàng. Đến gần mới phát hiện, mặt của Cố Hiểu Mộng trắng đến đáng sợ, dáng vẻ hốt hoảng sợ sệt, hốc mắt trũng sâu. Bởi vì bị đèn cường độ mạnh chiếu vào trong thời gian dài cho nên đôi mắt trở nên thất thần, dường như đã không còn nhìn rõ được những đồ vật trước mắt nữa.

Lý Ninh Ngọc không kìm chế được bản thân, nắm chặt cánh tay của Cố Hiểu Mộng, nhưng cô vừa đụng vào, còn chưa dùng sức thì áo sơ mi trắng của Cố Hiểu Mộng đã thấm ra một vệt máu. Lý Ninh Ngọc bỗng rút tay về, sợ hãi, đau lòng và đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen khiến cô bất tri bất giác run rẩy.

"Không sao đâu, đã không còn đau nữa rồi." Cố Hiểu Mộng nói. Giọng nói của nàng giống như được phát ra từ cổ họng đã hoàn toàn bị xé rách, khàn khàn, trầm thấp, đứt quãng, lúc nào cũng có thể đột nhiên im bặt. Cố Hiểu Mộng nói xong, ngừng lại một chút mới nói tiếp: "Chị Ngọc, trong két sắt của em còn một số tiền và khế ước nhà đất, mật mã là... Chị lấy để chăm lo cuộc sống." Cố Hiểu Mộng thì thào.

Lúc này Cố Hiểu Mộng đã cảm thấy tuyệt vọng rồi, hoặc có thể nói, thân thể và tinh thần của nàng đã đi đến giới hạn cuối cùng rồi, cảm thấy bất cứ lúc nào bản thân cũng có thể sẽ rời khỏi thế gian này. Có thể được gặp mặt Lý Ninh Ngọc lần cuối, cũng xem như đã thoả lòng.

Nước mắt của Cố Hiểu Mộng tí tách rơi xuống. Nếu cứ chết đi như vậy, nàng còn có tiếc nuối gì không? Đương nhiên là có, quá nhiều tiếc nuối, nhiều đến nghĩ không hết. Nhưng đối mặt với cái chết, giờ phút này nàng vô cùng ung dung, hoặc có thể nói, giờ phút này nàng đã hiểu được sự thản nhiên của Lý Ninh Ngọc. Bây giờ đột nhiên nàng lại bắt đầu cảm thấy may mắn vì Lý Ninh Ngọc không yêu nàng. Như vậy, nỗi đau khổ của chị ấy ít nhất sẽ nhỏ hơn rất nhiều so với những gì nàng đã từng trải qua. Nếu như vậy, thời gian cuối cùng rồi cũng sẽ giúp chị ấy chữa lành vết thương.

Ở khoảng cách rất gần, Lý Ninh Ngọc mới nhìn thấy rõ bờ môi khô khốc, nứt nẻ của Cố Hiểu Mộng và máu trong miệng nàng mỗi khi hé miệng nói chuyện. Không cần nghĩ Lý Ninh Ngọc cũng biết, dưới lớp áo sơ mi trắng này, là một cỗ thân thể tàn tạ. Nhưng cô có thể nói gì đây? Hoặc là có thể làm được gì chứ? Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân của Cố Hiểu Mộng, không ngừng ra sức lắc đầu.

"Xin lỗi." Cố Hiểu Mộng lại nói một câu.

Nakanishi kéo Lý Ninh Ngọc ra. Ông ấy ngồi xổm trước mặt Cố Hiểu Mộng, gương mặt lạnh lẽo không chút ý cười, nói: "Sở trưởng Cố thực sự nam nữ đều ăn à? Bên cạnh có thư ký Tống, lại còn có một Lý tiểu thư?"

Cố Hiểu Mộng cười lạnh một tiếng, nói: "Chuyện này hiếm gặp lắm sao?"

Nakanishi bị một câu nói chặn họng. Những lời Cố Hiểu Mộng nói, ông ấy từng nghe không ít lần, nhất là những người quan quân này, không có chuyện gì là không làm được. Nakanishi lại quay đầu nhìn thoáng qua Lý Ninh Ngọc, đúng là có vẻ ngoài khiến người khác mê đảo.

Lý Ninh Ngọc trước mắt cũng không còn giá trị lợi dụng gì nữa. Nakanishi khoác tay kêu người dẫn Lý Ninh Ngọc đi. Khi Lý Ninh Ngọc xoay người, cô nghe thấy Cố Hiểu Mộng nói một câu: "Tôi muốn gặp tướng quân Sadaaki."

Lý Ninh Ngọc đưa tay lau nước mắt. Xem ra, Cố Hiểu Mộng đã hiểu ý đồ của cô. Chỉ cần Cố Hiểu Mộng không từ bỏ một tia hi vọng sống, cô nguyện ý tin tưởng, Cố Hiểu Mộng nhất định có thể sống sót.

Khi Lý Ninh Ngọc nắm lấy cổ chân của Cố Hiểu Mộng, cô đã nhanh chóng dùng mã Morse truyền đạt hai chữ: "Giá họa."

------------------

Không hiểu tại sao truyện ngọt thì thôi, nhưng hễ có chuyện ngược thì toàn là ngược Cố thượng úy =)). Xin hỏi Cố thượng úy ăn ở như thế nào mà để mọi người ngược chị lên bờ xuống ruộng vậy?

PS: Trên cơ bản thì truyện này tui đã dịch gần xong rồi nên cách khoảng 2 3 ngày sẽ up một chương. Với lại, tuần sau có truyện mới =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro