Chương 19: Thắng lợi

Truyện chỉ được đăng ở Wattpad hoặc Facebook
__________________

Đầu năm 1945, máy bay của quân Mỹ bay đầy trên bầu trời Thượng Hải. Nếu như mở cửa sổ ra, dường như còn có thể nghe được âm thanh hủy diệt của bom rơi.

Văn phòng của Cố Hiểu Mộng trống rỗng, cả ngày đều không có ai ra vào. Cửa sổ không đóng, cơn gió lạnh không bị cản trở, tiến quân thần tốc, thỉnh thoảng thổi bay một góc tài liệu còn chưa kịp xếp gọn nằm trên mặt bàn. Chậu quân tử lan trên bệ cửa sổ đã lâu không có ai chăm sóc, dần hiện ra dáng vẻ xơ xác.

Trong sở Trinh sát lại là một cảnh tượng khác. Trong văn phòng không quá lớn, nhiệt độ lại oi bức như thời tiết giữa mùa hè, điện đài thu phát tin tức liên tục phát ra âm thanh, nối liền nhau, không chút ngơi nghỉ.

Cố Hiểu Mộng ngồi ở một góc hẻo lánh, tựa lưng vào ghế, trên người đắp một chiếc áo khoác quân phục, đầu tựa lên lưng ghế, ngủ thiếp đi. Chỉ một lúc sau, trên chiếc bàn trước mặt nàng đã chất đầy một đống tài liệu đợi được ký tên.

"Sở trưởng." Một nhân viên giải mã đi đến trước mặt Cố Hiểu Mộng, cúi người nhỏ giọng kêu một tiếng, nhìn ra được hẳn là có chuyện khó xử. Sau nhiều lần suy nghĩ giữa việc không quấy rầy Cố Hiểu Mộng nghỉ ngơi và báo cáo đột phá giải mã, hắn lựa chọn cái sau.

Cố Hiểu Mộng giật mình, tỉnh lại từ trong mộng, áo khoác quân phục trên người trượt xuống mặt đất, nhưng nàng cũng không thèm để ý, chỉ giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút. Nàng đã ngủ được khoảng nửa tiếng rồi.

Nàng nhận lấy tài liệu nhân viên phá giải đưa đến, chăm chú đọc kỹ một lần, ký tên rồi nói: "Cái này trực tiếp giao cho cục trưởng."

Máy bay của quân Mỹ đã đến Thượng Hải, tiếp tục oanh tạc rất nhiều căn cứ quân sự của quân Nhật ở nơi này. Chính phủ đặc biệt bận tối mắt tối mũi.

Nước Mỹ đổ bộ xuống đảo Lữ Tống. Quân Đức rút lui quy mô lớn. Liên Xô chiếm được Warszawa... Các nước phe Trục liên tục thất bại. Cục diện của Thế chiến thứ hai dần dần sáng tỏ.

Đứng ở đầu gió của lịch sử, tình báo các phương ập đến như sóng vỗ.

Hai ngày nay Cố Hiểu Mộng không về nhà, cũng chưa có giây phút nào thực sự được nghỉ ngơi. Nàng vẫn trấn giữ ở sở Trinh sát, xem những tập tài liệu giống như bông tuyết bay đến tay nàng, ký tên, rồi lại bay đi.

Cố Hiểu Mộng ngồi thẳng người, nhanh chóng xem qua những tập tài liệu chồng chất trên mặt bàn, vừa xem vừa ký tên.

Một phần tình báo hấp dẫn sự chú ý của Cố Hiểu Mộng. Đó là phần mật điện bọn họ chặn được do đương cục Trùng Khánh gửi đến Quân Thống ở trạm Thượng Hải. Nội dung mật điện liên quan đến mưu đồ làm sao để hòa giải liên hợp Nhật Bản, lực lượng Uông Ngụy, bí mật phản Cộng.

Cố Hiểu Mộng vội vàng ký tên, xếp tập tài liệu này cũng với những tình báo bình thường, để qua một bên.

Mặc dù trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì nhưng trong lòng Cố Hiểu Mộng lại giống như đang dâng lên từng trận sóng to gió lớn.

Đi vào cổng biệt thự ngoại ô, Cố Hiểu Mộng mới bước từ trên xe xuống, chỉ thấy ánh đèn xe chiếu đến, xe của nhà họ Cố đi đón Lý Ninh Ngọc cũng đã trở về. Cố Hiểu Mộng phất phất tay ra hiệu cho tài xế lái xe của mình đi cất, sau đó nắm chặt áo khoác quân trang trên người, đứng yên tại chỗ đợi Lý Ninh Ngọc.

Bởi vì đã không ngủ nghỉ suốt hai ngày hai đêm, thân thể rã rời có chút không chịu được lạnh. Cố Hiểu Mộng cảm thấy có chút lạnh, nhẹ nhàng dậm chân, đứng ngược sáng nhìn ánh đèn xe đang chiếu đến. Chiếc xe chạy đến bên cạnh Lý Ninh Ngọc, chưa đợi tài xế xuống xe, Cố Hiểu Mộng đã đưa tay ra giúp Lý Ninh Ngọc mở cửa.

Lý Ninh Ngọc mặc một chiếc áo khoác lông dê màu đen, dài đến tận bắp chân, khiến cho dáng người của cô càng trở nên cao gầy. Những lúc gương mặt cô không có bất cứ biểu cảm gì đứng ở nơi đó, giống hệt như một vị nữ thần của cái thiện và cái ác được ông trời phái xuống nhân gian, cao cao tại thượng.

Nhưng khi cô cởi đôi găng tay da dê ra, dùng đôi tay ấm áp nắm lấy tay Cố Hiểu Mộng, cô lại trở thành một người phàm. Một người phàm tỏa ra hào quang, sắc bén, cơ trí và bất phàm mà người đối diện có thể nhìn thấy, cũng là một người phàm yếu đuối, do dự, thậm chí có đôi lúc xúc động, lỗ mãng mà chỉ bản thân cô mới biết được.

Là Cố Hiểu Mộng kéo Lý Ninh Ngọc khỏi thiên đường, hay là tự bản thân Lý Ninh Ngọc muốn bước xuống khỏi nơi đó? Không biết được. Sau khi Cố Hiểu Mộng đi đến từng ngóc ngách sâu thẳm trong tâm hồn Lý Ninh Ngọc, hoặc là nói, sau khi Lý Ninh Ngọc cho phép Cố Hiểu Mộng đi đến từng ngóc ngách sâu thẳm trong nội tâm của cô, Cố Hiểu Mộng mới phát hiện, khóe mắt của Lý Ninh Ngọc cũng sẽ bị thời gian để lại những vết chân chim chỉ có bản thân nàng mới có thể nhận ra. Dường như cô sở hữu một bộ não có thể tính toán được tất cả chân lý trên thế gian này. Cô cũng sẽ suy nghĩ đến những chuyện vụn vặt giữa hai người, suy đoán tâm tư của Cố Hiểu Mộng. Ngọn núi băng của cô, trong vô số đêm lại tan ra, hóa thành những ngón tay mềm mại.

Một mặt thần thánh và một mặt phàm nhân của cô đều khiến cho Cố Hiểu Mộng mê luyến.

"Sao bàn tay lại lạnh như vậy chứ?" Lý Ninh Ngọc kéo tay Cố Hiểu Mộng, hỏi.

Cố Hiểu Mộng lắc đầu, nhìn Lý Ninh Ngọc, nở nụ cười nhưng không nói gì.

Vừa bước vào cửa, má Vương đã ra đón, vừa nhận áo khoác vừa nói: "Cơm đã chuẩn bị xong rồi."

Lý Ninh Ngọc không đi thẳng đến phòng ăn mà đi lấy cho Cố Hiểu Mộng một chiếc lò sưởi ấm tay. Lúc Lý Ninh Ngọc cầm chiếc lò sưởi ấm áp đi đến trước bàn ăn thì phát hiện Cố Hiểu Mộng đang cầm muỗng khuấy cháo, khuấy đến ngẩn người. Chiếc muỗng vạch ra một đường trong chén cháo rồi lại biến mất trong nháy mắt.

Lý Ninh Ngọc đi đến bên cạnh Cố Hiểu Mộng, đặt chiếc lò sưởi ấm áp vào tay của nàng. Cố Hiểu Mộng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Lý Ninh Ngọc một chút.

Thời gian bốn năm khiến cho hai người vun đắp được một loại cảm giác ăn ý, đặc biệt là Lý Ninh Ngọc. Chỉ cần có được một vài tin tức, chỉ cần một ánh mắt của Cố Hiểu Mộng, cô đại khái cũng có thể đoán được Cố Hiểu Mộng đang nghĩ gì.

Giống như bây giờ, ngoài dáng vẻ muốn nói lại thôi và sự mệt mỏi bao trùm lên khắp cơ thể Cố Hiểu Mộng, ánh mắt mê man thậm chí mang theo một chút thất vọng của nàng đã khiến cho Lý Ninh Ngọc lập tức đoán ra được nàng có chuyện muốn nói, nhưng trở ngại phòng ăn không tiện. Có lẽ nàng đã thu thập được một vài tình báo liên quan đến Quốc Cộng.

Thật ra Lý Ninh Ngọc cũng đã nhận được nhiệm vụ cao tầng Quân Thống phái xuống, lại còn liên quan đến Cố Hiểu Mộng. Đương cục Trùng Khánh hi vọng Cố Hiểu Mộng có thế từ chuyện hòa giải, sớm thu hoạch được một phần thế lực của Uông Ngụy, hoặc thu hoạch được những tình báo tương quan, lấy được tiên cơ trong nhiệm vụ phản Cộng. Nhưng chuyện này Lý Ninh Ngọc không nói với Cố Hiểu Mộng. Cô trực tiếp gián đoạn nhiệm vụ này này khi đến tay mình.

Lý Ninh Ngọc không thể chắc chắn Cố Hiểu Mộng có thể tiếp nhận được hiện thực và cục diện thế này hay không, mà phản ứng của Cố Hiểu Mộng, chính là nỗi lo lắng của Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc khẽ sờ lên gương mặt của Cố Hiểu Mộng, sau đó kéo đầu nàng qua, đặt trên bụng mình. Cố Hiểu Mộng thuận thế ôm lấy eo của Lý Ninh Ngọc.

"Chị Ngọc, em chỉ là có hơi mệt mỏi thôi." Cố Hiểu Mộng vùi mặt vào bụng của Lý Ninh Ngọc, giọng nói trầm thấp.

"Vẫn phải ăn chút gì đó, ăn xong rồi thì lên lầu đi ngủ." Lý Ninh Ngọc vỗ nhè nhẹ sau lưng Cố Hiểu Mộng, trấn an nói.

Về đến phòng, Cố Hiểu Mộng như thường lệ nói với Lý Ninh Ngọc một vài tin tức mà nàng cảm thấy tương đối có giá trị. Nói xong, Cố Hiểu Mộng lại rơi vào trầm mặc, cắn môi suy nghĩ thật lâu, hỏi Lý Ninh Ngọc: "Sau khi thắng lợi, thứ chờ đợi chúng ta sẽ là hòa bình sao?"

Mặc dù Cố Hiểu Mộng đã làm công tác gián điệp được gần năm năm, nhưng trên người của nàng vẫn còn lưu giữ một phần chủ nghĩa lý tưởng lúc ban đầu, huống hồ trước đó Cố Hiểu Mộng từng gia nhập Quân Thống. Về sau chịu ảnh hưởng của Lý Ninh Ngọc nên mới gia nhập Đảng ngầm. Sự hiểu biết của nàng và Lý Ninh Ngọc ở phương diện này, vẫn có chút khác biệt.

Lý Ninh Ngọc không biết nên giải thích như thế nào với Cố Hiểu Mộng. Cô không muốn áp đặt suy nghĩ của mình lên người nàng. Những thứ như tín ngưỡng, chỉ khi bản thân tự nhận ra, mới có ý nghĩa.

"Chuyện tương lại, chị không cách nào định đoạt được. Nhưng bánh xe lịch sử sẽ luôn lăn về phía trước, có lúc gập ghềnh, có lúc xóc nảy. Thứ chúng ta có thể tuân theo, cũng chỉ có tín ngưỡng của bản thân, nội tâm của bản thân." Lý Ninh Ngọc nói.

"Tất cả những chuyện em làm, đều là vì quốc gia, chứ không phải bất kỳ một chính quyền nào cả." Cố Hiểu Mộng nói. Giọng nói có chút nghẹn ngạo. Nàng khó mà tiếp nhận sự thật này. Thời đại hoàng kim tưởng chừng như nhìn thấy trước mắt lại vô cùng xa xăm, xa đến mức không nhìn thấy được phương hướng.

"Tín ngưỡng của chúng ra, từ trước đến giờ đều không phải là một chính quyền nào cả. Hy sinh và nỗ lực của chúng ta, cũng đều là vì tổ quốc. Nhưng quốc gia không thể phân tách khỏi chính quyền. Chúng ta cần đưa ra sự lựa chọn. Chúng ta lựa chọn một chính quyền, không phải để giao ra tín ngưỡng của bản thân mà là trao sự tín nhiệm của mình. Chính quyền sai lầm sẽ có thể thay đổi, nhưng tổ quốc mãi mãi ở đó. Em chỉ cần bước trên con đường mà em tin tưởng đó là ánh sáng là được."

Lời nói của Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng thấm nhuần trong lòng. Nàng bước đi trên đoạn đường này, dường như chưa từng suy nghĩ quá nhiều về vấn đề hai phe Quốc Cộng. Nàng quá ỷ lại vào Lý Ninh Ngọc. Lúc trước, kẻ địch duy nhất nàng phải đối mặt chính là quân Nhật, mà sau lưng nàng, cũng chỉ có một mình Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc thay nàng ngăn chặn gần như tất cả những phân tranh và nguy cơ phía sau lưng.

Cố Hiểu Mộng ôm lấy Lý Ninh Ngọc.

Mỗi lần ôm Lý Ninh Ngọc, nàng luôn cảm thấy bản thân bình tĩnh lại. Mỗi một sợi dây thần kinh không còn tiếp tục căng cứng nữa. Nếu cả đời này không cần làm bất cứ chuyện gì, cứ ôm lấy nhau như vậy, có lẽ cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc nhỉ. Cố Hiểu Mộng nghĩ.

"Chị Ngọc, có chị ở đây thật tốt. Chị chính là tín ngưỡng của em." Cố Hiểu Mộng không thể kìm lòng, nói. Vừa dứt lời, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau, hô hấp dần trở nên ổn định, dựa trên vai Lý Ninh Ngọc, ngủ thiếp đi.

Thắng lợi đang sải bước đi về phía hai người họ. Mỗi một bước chân, đều là một tiếng vang thật lớn. Hai người cũng dốc hết sức mình chạy về phía thắng lợi, không còn dư tinh lực để bận tâm đến những chuyện khác.

Ngày 7 tháng 7 năm 1945, đương cục Trùng Khánh tuyên bố bắt đầu phản công toàn diện.Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng vì vấn đề an toàn nên đã bí mật chuyển vào cao ốc Broadway. Phía trước cao ốc Broadway chính là sông Tô Châu. Từ cửa sổ nhìn thẳng ra phía ngoài có thể nhìn thấy dòng sông đang thong thả chảy xuôi và những chiếc thuyền đậu ven sông cùng khung cảnh sinh hoạt chợ búa náo nhiệt.

Ngày 6 tháng 8 năm 1945, bom nguyên tử bạo tạc Hiroshima, gây chấn động quốc tế. Lý Ninh Ngọc từ chức, rời khỏi ngân hàng Dự trữ Trung ương.

Ngày 15 tháng 8 năm 1945, Nhật Bản tuyên bố đầu hàng vô điều kiện. Thế chiến thứ hai kết thúc.Trong máy phát thanh lại truyền đến tin Thiên Hoàng Nhật Bản tuyên bố đầu hàng vô điều kiện. Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đứng trước cửa sổ. Cửa sổ mở ra, Cố Hiểu Mộng rướn nửa người ra bên ngoài dò xét.

Trên đường phố, quần chúng rộn rã tụ họp cùng nhau chúc mừng thắng lợi, có người giày da Âu phục, cũng có người áo quần tả tơi, có người chí hướng bừng bừng, cũng có người tuổi đã xế chiều. Giờ phút này, thành phố này, quốc gia này, mọi người không phân chia giai cấp, giàu nghèo, già trẻ, tất cả mọi người đều có chung một thân phận duy nhất. Đó chính là những người Trung Quốc cuối cùng đã đợi được thắng lợi.

Đám người ăn mừng chật ních cả một con phố dài, căn bản nhìn không thấy được điểm tận cùng. Tiếng reo hò của mọi người giống như âm thanh ầm ầm của hỏa lực, đinh tại nhức óc.

Tháng 8, giữa mùa hè, sóng nhiệt cuồn cuộn mà mọi người tạo ra vọt lên tận không trung, bay thẳng đến trước mặt Cố Hiểu Mộng, bao trùm lên nửa người đang rướn ra ngoài xem xét của nàng. Cố Hiểu Mộng nhìn đám người cười nói reo hò phía dưới, cũng mỉm cười theo, nhưng cứ cười mãi, cười mãi, nước mắt lại tuôn rơi.

Giờ phút này, Cố Hiểu Mộng thực sự đã cảm nhận vô cùng rõ ràng con sóng lịch sử này. Những con người này, chính là con sóng lịch sử.

Thắng lợi. Cố Hiểu Mộng đã được chứng kiến thời khác này. Tại giây phút này, những nỗi lo lắng đề phòng cả ngày lẫn đêm trong những năm tháng nàng ẩn mình trong lòng địch, cũng giống như khói, toàn bộ đều tiêu biến. Tất cả đều đáng giá, những nỗ lực bỏ ra để đổi lấy nó nên nhận được sự hồi báo, nương theo cơn gió mà bay đi. Chỉ là trong trí nhớ, những con người vốn dĩ nên cùng nhau chứng kiến thời khắc này, làm thế nào cũng không thể gạt khỏi suy nghĩ.

Cố Hiểu Mộng rụt người lại, quay đầu nói với Lý Ninh Ngọc: "Những đồng chí đã hi sinh kia, nếu như có thể nhìn thấy được giờ phút này thì tốt biết bao."

Lý Ninh Ngọc từ lâu đã lệ rơi đầy mặt. Ngày hôm nay đối với cô mà nói, thực sự đến không dễ dàng gì. Vì ngày hôm nay, cô đã chiến đấu ròng rã hơn mười năm. Những người bên cạnh cô lần lượt ra đi, đếm không xuể, bao gồm cả con gái của cô, chồng của cô.

Mặc dù bản thân Cố Hiểu Mộng cũng không ngăn được dòng nước mắt nhưng nàng vẫn đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Lý Ninh Ngọc, sau đó hai người ôm chầm lấy nhau.

"Họ có thể nhìn thấy." Lý Ninh Ngọc nghẹn ngào nói: "Người họ yêu thương nhìn thấy thì chắc chắn họ cũng nhìn thấy."

Đó là một đoạn thời gian vô cùng nhẹ nhõm và vui vẻ. Mặc dù thời gian không dài, cụ thể bao nhiêu ngày, Cố Hiểu Mộng cũng chưa từng đếm thử, cũng không muốn đếm.

Sau khi thắng lợi, hai người tạm thời ở lại Thượng Hải, cũng không có chuyện gì cần vội vã thực hiện, chỉ là ngồi đợi sắp xếp tiếp theo. Bỗng nhiên rảnh rỗi khiến cho Cố Hiểu Mộng cảm thấy thời gian có chút không chân thực. Lý Ninh Ngọc thì cũng chẳng thay đổi gì. Cô vẫn như cũ, nghiêm túc trải qua từng ngày, dường như còn tập trung hơn cả trong quá khứ.

Cố Hiểu Mộng dậy muộn, mỗi ngày dường như đều đợi tiếng chuông của phục vụ phòng đánh thức. Lý Ninh Ngọc đi mở cửa, nhận lấy đồ ăn sáng lúc này đã kêu.

Đồ ăn Hoài Dương của cao ốc Broadway thực sự rất tuyệt với, khiến cho Lý Ninh Ngọc nhớ mãi không thôi. Từ khi vào ở cho đến nay, dường như mỗi ngày hai người đều không hề ăn cơm ở những chỗ khác. Lý Ninh Ngọc thích ăn, Cố Hiểu Mộng cũng vui vẻ ăn chung với cô. Sau một khoảng thời gian, dường như hai người đã ăn hết tất cả những món có trong menu của khách sạn rồi.

Bữa sáng được đưa đến, Lý Ninh Ngọc mới có thể kêu Cố Hiểu Mộng rời giường. Hai người khó tránh lại dính nhau một lúc.

Bên cạnh bàn ăn là một khung cửa sổ vô cùng lớn, sáng sủa, trong suốt, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy phong cảnh phía xa xa.

Cố Hiểu Mộng rất thích ngắm nhìn dòng người qua lại trên đường phố và cuộc sống sinh hoạt chợ búa. Có lúc nàng cảm thấy thú vị thì sẽ kêu Lý Ninh Ngọc đến ngồi xem cùng mình: "Chị Ngọc, chị đến đây xem nè. Hai chiếc xe va chạm, cãi nhau rồi." Cố Hiểu Mộng ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho Lý Ninh Ngọc đi đến. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm quang cảnh bên ngoài cửa sổ.

Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ nhưng cũng vô cùng phối hợp bước qua, sau khi nhìn một chút thì lại bắt đầu cùng Cố Hiểu Mộng bàn luận.

"Người đàn ông trung niên này nhìn có vẻ rất hung dữ, người trẻ tuổi kia sợ là phải chịu thiệt rồi."

"Rõ ràng xe của ông ta sai trước mà, người trẻ tuổi này sao lại phải chịu thiệt chứ, cãi nhau mà cũng không biết nữa, sao không mắng lại đi chứ." Cố Hiểu Mộng ăn một miếng điểm tâm, ngồi nhìn vô cùng say sưa.

Cố Hiểu Mộng nhìn, Lý Ninh Ngọc cũng ngồi nhìn với nàng. Hai người tựa sát vào nhau ngồi trước ô cửa sổ sát đất, giống như hai người đã sống rất lâu, nhàn nhã nhìn dòng người bên ngoài cửa sổ.

Người luôn yêu thích mạo hiểm như Cố Hiểu Mộng đột nhiên lại yêu thích cuộc sống bình lặng trôi qua từng ngày như thế này. Bởi vì nàng biết, so với mạo hiểm, sự bình lặng này, càng khó kiếm hơn nhiều.

Chạng vạng tối thì hai người sẽ ra ngoài tản bổ, đi dọc theo bờ sông Tô Châu bên dưới toàn nhà, đi đến đường Nam Kinh náo nhiệt nhất, đi đến tất cả những nơi mà họ muốn đi. Cố Hiểu Mộng kéo tay Lý Ninh Ngọc, đi dưới cổng vòm có treo dòng chữ "victory", giống như bước qua một đoạn nhân sinh mới.

Lần đầu tiên trên một giao lộ của đường Nam Kinh nhìn thấy một tấp áp phích rất lớn của Tưởng tiên sinh, Cố Hiểu Mộng lẳng lặng ngắm nhìn một lúc, ánh mắt phức tạp. Trong lòng nàng, thật ra đã có sự lựa chọn, cuối cùng nàng vẫn muốn đứng chung một chỗ với Lý Ninh Ngọc. Hơn nữa, quá nhiều chuyện xấu xa đã khiến cho nàng nản chỉ. Nàng hi vọng hòa bình, nhưng nếu như cần đưa ra sự lựa chọn, nàng mãi mãi lựa chọn được đứng bên cạnh Lý Ninh Ngọc.

"Chị Ngọc, chị ở đâu, em sẽ theo đó." Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc, nói, trong mắt lóe lên ánh sáng lập lòe.

Lý Ninh Ngọc mỉm cười, không gật đầu, cũng không phản bác, không nói gì cả. Nụ cười chỉ thoáng qua một chút rồi dập tắt.

Chuyện nên đến thì sớm muộn gì cũng phải đến. Tất cả những suy đoán của Lý Ninh Ngọc, rốt cuộc cũng ập đến rồi.

Tài liệu bổ nhiệm của Quân Thống đưa đến. Thật ra trong văn kiện trước đó, Cố Dân Chương và Lý Ninh Ngọc đã trao đổi với nhau qua điện thoại. Ông ấy hé lộ Quân Thống cố ý muốn đưa cô đến Bắc Bình để phụ trách công tác tình báo. Mà phía Diên An cảm thấy nếu như Lý Ninh Ngọc có thể đến Bắc Bình ẩn nấp cũng không hẳn là một chuyện xấu.

Thật ra Lý Ninh Ngọc đã sớm đoán ra được. Có lẽ cô và Cố Hiểu Mộng sẽ được điều đến hai chỗ khác nhau, chỉ là cô không ngờ đó lại là Bắc Bình. Dù trong nháy mắt trái tim Lý Ninh Ngọc bỗng trở nên trống rỗng, nhưng Lý Ninh Ngọc vẫn đồng ý. Cô không nói lại chuyện này với Cố Hiểu Mộng, chỉ là mỗi ngày ở bên cạnh nàng, làm những chuyện mà nàng muốn làm.

Văn kiện bổ nhiệm của hai người được đưa đến cách nhau không lâu. Cố Hiểu Mộng phải đi đến Trùng Khánh, đến Tổng bộ của Quân Thống nhậm chức, còn Lý Ninh Ngọc, trực tiếp đi đến Bắc Bình.

Trên gương mặt của Cố Hiểu Mộng vốn dĩ ngập tràn ý cười, sau khi xem hết văn kiện bổ nhiệm của mình thì nói một câu: "Chị Ngọc, chúng ta phải đi Trùng Khánh rồi." Trong đầu Cố Hiểu Mộng nghĩ, vẫn có chút mong đợi Quốc Cộng sẽ ngồi lại đàm phán hòa bình với nhau, nhưng khi nàng đọc xong văn kiện bổ nhiệm của Lý Ninh Ngọc, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế. Nàng không tin vào mắt mình, xem lại một lần nữa.

"Bắc Bình?" Cố Hiểu Mộng không tin, hỏi.

Cho dù xét về chỗ đứng hay xét về sự cống hiến mà nói, Lý Ninh Ngọc đều không nên bị điều đến Bắc Bình.

"Tuyệt đối không được." Cố Hiểu Mộng bước nhanh về phía điện thoại bàn, cầm ống nghe lên, muốn quay số.

Lý Ninh Ngọc đi theo ấn điện thoại xuống, thấp giọng hỏi: "Em muốn làm gì?"

"Em muốn gọi điện cho baba. Nếu ông ấy không giải quyết được thì em sẽ gọi điện cho người khác. Cho dù cuối cùng em phải gọi điện cho ông chủ Đới thì cũng sẽ không để chị đi đến Bắc Bình đâu." Cố Hiểu Mộng vô cùng tức giận, nhưng nàng tin tưởng mọi chuyện đều có đường lui.

Lý Ninh Ngọc nhấn chặt điện thoại, không buông tay. Trong nháy mắt, dường như cô lại quay về với dáng vẻ lúc mới quen biết trên thuyền mật mã, một Lý Ninh Ngọc đầy cảm giác xa cách. Cô dùng giọng điệu lý tính đầy xa lạ kia, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: "Là chị muốn đến Bắc Bình."

Bàn tay đang cầm ống nghe của Cố Hiểu Mộng chậm rãi buông thõng xuống. Bả vai trong nháy mắt cũng hạ thấp. Nàng không hiểu tại sao. Tại sao rõ ràng đã đi được đến bước này rồi, tại sao rõ ràng nàng đã quyết định ở cùng một chỗ với Lý Ninh Ngọc, mà Lý Ninh Ngọc lại chủ động lựa chọn muốn rời đi.

"Quân Thống chắc chắn sẽ tách chúng ra ra. Hơn nữa, nếu như chúng ta cứ ở chung một chỗ, khó tránh sau này sẽ xảy ra nghi ngờ." Giọng nói của Lý Ninh Ngọc dịu lại, muốn nắm tay Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng âm thầm rụt tay lại, khiến cho Lý Ninh Ngọc bắt lấy một khoảng không. Nàng vô lực ngồi xổm trên mặt đất, hai tay đỡ trán, khẽ lắc đầu.

Cố Hiểu Mộng nhất thời không biết nên đau lòng vì việc gì. Đau lòng vì sắp phải biệt ly, hay đau lòng vì cuối cùng lý trí của Lý Ninh Ngọc cũng đã sử dụng trên người nàng. Cô thậm chí còn chưa từng do dự, giống như đang làm một câu hỏi trắc nghiệm, trực tiếp xem nàng là một đáp án sai mà loại bỏ.

"Chị thực sự đã biết từ lâu rồi, đúng không? Vậy chị có từng nghĩ đến biện pháp nào đó để cho chúng ta không cần rời xa nhau không?" Cố Hiểu Mộng ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu hỏi. Lúc này, Lý Ninh Ngọc giống như một người khổng lồ, giống như một nữ thần đứng ngoài vòng thế tục, không còn giống như người yêu của nàng nữa.

Lý Ninh Ngọc ngồi xổm xuống, tay khoác lên bả vai của Cố Hiểu Mộng, nói một câu: "Hiểu Mộng, em nên trưởng thành rồi." Vừa nói ra câu này, Lý Ninh Ngọc lại lập tức hối hận. Cô thất vọng bản thân tại sao trong những lúc cần biểu đạt chính xác thì lại đánh mất năng lực mà bản thân vẫn luôn lấy làm tự hào. Lời tuy đã nói nhưng từ ngữ lại không biểu đạt đúng ý, lệch khỏi quỹ đạo rồi.

Câu nói này, trong nháy mắt đã đốt cháy dây thần kinh yếu ớt của Cố Hiểu Mộng. Dường như nàng đã tìm ra nguyên nhân và chứng cứ cho sự lạnh lùng như vậy của Lý Ninh Ngọc, nước mắt lập tức vỡ ào. Cuối cùng Lý Ninh Ngọc vẫn đứng từ trên cao nhìn xuống nàng. Lúc cô muốn nhìn thẳng về phía trước thì thực sự cứ nhìn thẳng tắp về phía trước như thế. Cố Hiểu Mộng đuổi theo bốn năm, lúc tưởng chừng rốt cuộc đã có thể vai kề vai đi bên cạnh cô thì nàng mới phát hiện ra, bản thân vẫn còn bị rơi lại ở phía sau, rơi lại rất xa. Lý Ninh Ngọc là một người sẽ không bao giờ quay đầu. Sao cô có thể dừng bước đứng đợi nàng, một người vẫn còn "chưa trưởng thành" chứ.

Cố Hiểu Mộng mở miệng, chữ đầu tiên thốt ra, mang theo sự run rẩy mãnh liệt. Giọng nói và tiếng nức nở chiếm lấy tiếng hít thở khó khăn của nàng, khiến cho nàng không thể nói một câu trọn vẹn.

Lý Ninh Ngọc vô cùng đau lòng. Cô muốn ôm lấy Cố Hiểu Mộng một cái, nhưng cả người Cố Hiểu Mộng đều ra sức kháng cự.

"Chị từng nói với em, khắp người đều là tự do và ánh sáng, nói em là ngọn gió xuân thổi qua cõi lòng của chị. Bây giờ thì sao, em vẫn còn như vậy không? Hoặc là nói, gió và mặt trời đối với chị mà nói, vốn dĩ là thứ có cũng được không có cũng chẳng sao nhỉ?" Cố Hiểu Mộng nói xong, chỉ cảm thấy trái tim như bị dao cắt. Căn phòng này dường như đang từng bước ép sát nàng, nàng sắp thở không nổi nữa rồi, chỉ có thể tông cứa xông ra ngoài.

Sau khi Cố Hiểu Mộng bỏ đi, nước mắt của Lý Ninh Ngọc mới từng giọt, từng giọt rơi xuống.

Cô thực sự biết được tin tức này sớm hơn Cố Hiểu Mộng một chút. Hoặc có thể nói, cô từ rất sớm đã ý thức được hiện thực rằng hai người không thể nào ở cùng một chỗ. Cô có thể tiếp nhận được, hoặc nói đúng hơn, cô không thể không tiếp nhận.

Cô cũng có thể dẫn theo Cố Hiểu Mộng cùng đi, nhưng không thể được. Tính mạng của cô đã không còn thuộc về bản thân cô nữa. Trong sinh mạng của cô, gánh vác quá nhiều sự tín nhiệm và kỳ vọng, chỉ vẻn vẹn những đồng chí hi sinh mà cô chính mắt nhìn thấy đã nhiều không đếm xuể rồi. Những lời căn dặn trước lúc ra đi, giống như xiềng xích không cách nào phá bỏ được, khóa chặt Lý Ninh Ngọc ở tiền tuyến. Cô không có sự lựa chọn nào khác. Cô nhất định phải mang đến một thời đại hoàng kim thực sự.

Trong vô số đêm Lý Ninh Ngọc ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của Cố Hiểu Mộng. Chiếc mũi của nàng rất thẳng, khi ngủ lại bớt đi một chút linh động, thiếu một chút khí khái, giống như một động vật nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn. Lý Ninh Ngọc hết lần này đến lần khác tự nói với bản thân, ly biệt chỉ là tạm thời, họ cuối cùng rồi cũng sẽ trùng phùng, ở một nơi ngập tràn ánh sáng, ở cạnh nhau cả đời.

Rốt cuộc thì Lý Ninh Ngọc cũng không phải là thần. Bức tường kiên cố trong lòng cô, bất quá cũng chỉ là trong đêm tối, ở nơi không một ai trông thấy, tự tay cô dùng từng viên gạch, viên ngói mà dựng lên.

Cố Hiểu Mộng không đi đâu cả, nàng ngồi ngẩn người ngay trên ghế so pha ở sảnh chính, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của bản thân.

Nàng chìm trong trống rỗng, bi thương và suy tính, không ngừng giao hoán. Cuối cùng, nàng vẫn không có cách nào thực sự đi trách tội Lý Ninh Ngọc. Cho dù Lý Ninh Ngọc làm ra bất cứ chuyện gì thì nàng luôn có thể vì cô mà tìm ra lý do.

Sau một khoảng thời gian dài chìm trong cảm giác trống rỗng và rơi lệ, rốt cuộc Cố Hiểu Mộng cũng đã điều chỉnh được cảm xúc. Nàng bắt đầu nhớ lại Lý Ninh Ngọc, hai người ẩn núp cùng một chỗ, thực sự là một sai lầm chí mạng, mà lựa chọn trước mắt, mới thực sự là phán đoán chính xác bằng lý trí. Cho dù đã nghĩ được đến chỗ này nhưng Cố Hiểu Mộng vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng, hô hấp hóa thành từng dòng lệ trào ra khỏi khóe mắt, mũi và miệng đều bị bịt kín.

Nếu như cho nàng chọn, nàng sẽ chỉ chọn Lý Ninh Ngọc, hoặc là tất cả lựa chọn có Lý Ninh Ngọc.

Có Hiểu Mộng ho sặc sụa, ho khan khiến cho nàng cảm thấy thoải mái hơn. Rốt cuộc nàng cũng cảm thấy có không khí vào trong cơ thể.

Cố Hiểu Mộng cứ thế ngồi ở đó, từ giữa trưa, thẳng đến khi bầu trời dần ngả về chiều.

Khi ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, kéo dài thân ảnh của Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc đi đến, ngồi xuống đối diện Cố Hiểu Mộng. Bóng của hai người đan xem vào nhau, thân mật không một kẽ hở.

Mũi của Cố Hiểu Mộng đỏ bừng, nước mắt đã cạn khô. Nàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn Lý Ninh Ngọc. Nàng thực sự rất yêu Lý Ninh Ngọc, yêu đến mức có thể vì cô mà tìm ra hàng trăm vạn lý do để chứng minh quyết định của cô là hợp tình hợp lý.

Sau khi khóc rống một trận, nàng vẫn lựa chọn đuổi theo phía sau lưng Lý Ninh Ngọc. Chỉ cần cô ở chỗ này, nàng sẽ nguyện ý bước tiếp, cho đến khi Lý Ninh Ngọc bằng lòng dừng lại chờ nàng một chút.

Hai người họ nhẹ nhàng nở nụ cười. Đó là một nụ cười mang theo sự bi thương, bất đắc dĩ, xin lỗi, hòa giải và thoải mái hòa lẫn vào nhau.

Trong một buổi hoàng hôn gió yên biển lặng, hai người bước ra từ nơi gió tanh mưa máu lại bị thời đại xô đẩy, cuốn theo, một lần nữa bước vào chốn mưa máu gió tanh.

Thời gian báo danh, họ kéo dài tận mấy ngày sau. Không ai lên tiếng nói cụ thể ngày nào sẽ đi, cũng không ai nhắc đến chuyện biệt ly. Nhưng mỗi lần hé miệng nói chuyện, cho dù nhắc đến chuyện gì, cũng đều mang theo tiếc nuối và bi thương.

Cố Hiểu Mộng kéo Lý Ninh Ngọc đi mua áo khoác lông chồn. Mùa thu và mùa đông ở Bắc Bình rất lạnh, nàng không muốn để cho Lý Ninh Ngọc bị đông lạnh một chút nào. Ở Thượng Hải, quần áo như vậy rất khó kiếm. Cố Hiểu Mộng kéo Lý Ninh Ngọc đi đến từng cửa hàng một. Thật ra vốn dĩ Cố Hiểu Mộng chỉ cần gọi điện cho bạn bè hỏi thăm một tiếng là được nhưng nàng lại muốn kéo Lý Ninh Ngọc đi tìm từng cửa hàng như thế này hơn. Cố Hiểu Mộng cố chấp cho rằng, nếu như vậy, ít nhất khi trời trở lạnh, Lý Ninh Ngọc mặc chiếc áo khoác này vào sẽ nhớ đến Thượng Hải cuối hè, nhớ đến nàng.

Trước đêm rời đi, Cố Hiểu Mộng cũng không nói gì. Nàng sớm tắt đèn, trong bóng đêm, hết lần này đến lần khác si mê quấn lấy Lý Ninh Ngọc. Thứ nàng muốn nhớ quá nhiều, giọng nói của cô, mùi hương của cô, xúc cảm của cô, nhưng nàng lại không nhớ được gì cả.

Cho đến khi Lý Ninh Ngọc hoàn toàn kiệt sức, nàng mới ôm lấy Lý Ninh Ngọc. Nàng rất ít khi ôm Lý Ninh Ngọc như thế này. Phần lớn thời gian, đều là Lý Ninh Ngọc ôm nàng.

Cố Hiểu Mộng khẽ nói: "Trời hừng sáng thì em sẽ đi."

Lý Ninh Ngọc nghe xong, không nói gì, lại hôn vài cái lên xương quai xanh của Cố Hiểu Mộng.

"Có lẽ chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi. Máy bay của Diên An đã đến Trùng Khánh rồi. Có lẽ sẽ có kết quả tốt." Cố Hiểu Mộng nói.

Lý Ninh Ngọc "Ừm" một tiếng.

Lý Ninh Ngọc vô cùng mệt mỏi, cũng vô cùng buồn ngủ, nhưng cô lại không nỡ chợp mắt.

Cố Hiểu Mộng ôm Lý Ninh Ngọc rất lâu, chậm rãi nói một câu: "Chị Ngọc, em đã bắt đầu nhớ chị rồi." Sau đó, Cố Hiểu Mộng cảm thấy một cỗ hơi nóng nhàn nhạt cọ trước ngực mình.

Đột nhiên Cố Hiểu Mộng lại muốn cẩn thận ngắm nhìn Lý Ninh Ngọc một chút. Nàng đưa tay mở đèn. Trong nháy mắt đèn sáng lên, ánh đèn đầu giường có hơi chói mắt khiến cho đôi mắt ở lâu trong bóng tối của nàng chưa thích ứng kịp.

Trong vô thức, Cố Hiểu Mộng đưa tay che kín đôi mắt của Lý Ninh Ngọc mà cũng đồng thời trong nháy mắt, tay của Lý Ninh Ngọc cũng phủ lên đôi mắt nàng.

Sân bay gió thật to, máy bay đã chuẩn bị xong, vệ binh đã xếp hành lý lên máy bay, cũng đã hối được ba bốn lần. Cố Hiểu Mộng bước xuống xe, Lý Ninh Ngọc cũng bước xuống theo. Gió làm thổi căng phồng áo khoác của hai người, thổi mạnh đến mức khiến người ta không thể mở mắt. Cố Hiểu Mộng ôm chầm lấy Lý Ninh Ngọc, sau đó dứt khoác cầm theo vali hành lý đi thẳng về phía máy bay.

Nàng đi được khoảng mấy chục bước, mắt thấy cách máy bay ngày càng gần, càng gần hơn thì bỗng nhiên nàng lại quay đầu.

Lý Ninh Ngọc vẫn là dáng vẻ khiến cho người ta không thể dời mắt, dáng người cao gầy, thẳng tắp đứng bên cạnh xe, yên lặng ngắm nhìn nàng. Đột nhiên Cố Hiểu Mộng bỏ valy xuống, quay trở lại.

Lúc Cố Hiểu Mộng thấy chỉ cách Lý Ninh Ngọc vài chục bước chân nữa thì nàng đột ngột dừng lại. Nàng không thể đến gần hơn nữa, nếu gần thêm một bước nữa thì nàng sẽ không nỡ rời đi. Hai người cách nhau vài chục bước chân, xa xa ngắm nhìn nhau, cơn gió khiến cho những giọt lệ đều chảy ngược vào hốc mắt.

"Chị, thắng lợi gặp lại! Chị nhất định nhớ phải chờ em đó nha." Cố Hiểu Mộng kêu lên.

Trong những lúc thân mật, Cố Hiểu Mộng sẽ kêu Lý Ninh Ngọc là chị.Giọng nói của nàng, một nửa bị gió thổi đi, một nửa trở thành vĩnh hằng, bay vào cõi lòng của Lý Ninh Ngọc.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro