Chương 9 - Vũ khí của kẻ hèn nhát


Vũ khí của kẻ hèn nhát

Hội Librarius

Triệu hồi

"Chúng ta đã mang một bóng tối về theo cùng," Meros nói, những lời này đến với hắn một cách bất ngờ. Ánh mắt hắn vẫn khóa chặt vào một điểm trống trên bức tường kim loại phía đối diện căn phòng, sự tập trung của hắn không hề lay chuyển.

"Bóng tối." Đội Trưởng Đại Đội Một Raldoron đứng ở rìa tầm nhìn của hắn, bộ chiến giáp đỏ tươi nổi bật trên nền tường kim loại xám xịt. Căn phòng trên chiếc soái hạm Red Tear là một phòng bảo mật, kiểu phòng mà Quân Đoàn thường sử dụng khi cần vận chuyển tù nhân hoặc giam giữ. "Ngươi nói vậy là có ý gì?"

Raldoron là màu đỏ; bên trái anh ta, ở nơi trung tâm, Chỉ Huy Đội Vệ Binh Azkaellon là màu vàng, bộ giáp tinh xảo của anh ta trở nên mờ nhạt trong ánh sáng ảm đạm; còn High Warden Berus, người vừa mới lên tàu từ chiếc Chalice là màu đen ở phía xa. Ba chiến binh đó có mặt ở đây để xét xử Meros và những lời của hắn, cùng với những lời của tất cả những ai đã đáp xuống bề mặt Holst.

"Lúc những con tàu đã giết chết cái địa ngục tàn ác đó quay trở lại hạm đội, có một sự thay đổi." Meros liếc nhìn Berus. "Tôi biết ông đã thấy nó."

"Bọn ta mới là những người đặt câu hỏi, người anh em à." Azkaellon nhanh chóng khiển trách viên Dược Sư.

Dù vậy, Berus vẫn trả lời. "Ta đã thấy nó," ông ta đồng ý; giọng ông ta khàn khàn như tiếng gầm dã thú. "Đã mấy ngày kể từ khi chúng ta đi qua quỹ đạo Signus VI, và rời bỏ hành tinh đã chết và tan nát đó. Tâm trạng của Quân Đoàn đã thay đổi. Trong khi nhiệm vụ ở tổ ong Holst-Prime được thực hiện, chúng ta nhận được tin về thông điệp cuối cùng từ tàu vũ trụ Helios..." Ông ta ngừng lại, suy nghĩ. "Toàn bộ thủy thủ đoàn đã mất tích trong một hoàn cảnh kỳ lạ."

Meros phát ra một tiếng rên cộc cằn. "Chúng ta đã bị bao vây bởi những "hoàn cảnh kỳ lạ" này kể từ khi đến cụm sao Signus, thưa ngài Warden."

"Anh ta nói không sai," Raldoron nhận xét.

"Quân Đoàn chúng ta đã đổ nhiều máu hơn thế trong suốt Cuộc Đại Viễn Chinh, Azkaellon phản bác. "Ngươi đang nói như thể chúng ta sợ hãi nó vậy."

"Với tất cả sự tôn trọng, thưa ngài," Meros nói, "tôi không có ý nói như vậy." Bề ngoài, hắn duy trì một vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng bên trong, Meros lại cảm thấy căng thẳng. Bất kỳ chiến binh nào trong căn phòng này đều có sức mạnh của cả một đại đội chiến đấu trong tay; họ là những nhân vật huyền thoại với bảng thành tích kéo dài hàng trăm năm chiến tranh, và hắn chỉ là một chiến binh trong quân đoàn, một dược sư thấp kém của biệt đội chiến thuật.

Tuy nhiên, hắn không thể để mình bị khuất phục. Hắn liếc nhìn Đội Trưởng Raldoron, tự hỏi những ý định nào ẩn sau khuôn mặt không biểu cảm ấy. Azkaellon luôn mang vẻ tự kiêu vĩnh cửu, Berus thì quan sát tỉ mỉ như một con diều hâu, giống như người anh em Annellus của ông ta. Nhưng Raldoron... Vẻ ngoài của ngài ấy thì không thể đọc vị được, như chiếc mũ trụ luôn giữ vẻ cau có không thay đổi.

Hạm đội đang di chuyển với tốc độ chiến đấu, vượt qua vành đai tiểu hành tinh Sông Trắng theo một nửa quỹ đạo trên mặt phẳng hoàng đạo, hướng đến các hành tinh trong và một tuyến đường tốc độ trực tiếp đến Signus Prime. Lệnh đã được truyền đến từng chiến hạm, từng đại đội. Sự kiên nhẫn của vị Primarch đang cạn dần, và mệnh lệnh từ Warmaster Horus, thanh tẩy kẻ thù đang chiếm đóng Signus Cluster vẫn là động cơ chính của họ.

Nhưng trong khi toàn bộ quân đoàn đang tranh thủ thời gian, đấu tranh và chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh công khai, Meros và các anh em của hắn lại bị gạt sang một bên, tách biệt khỏi phần còn lại của đại đội. Chỉ có Đội Trưởng Harox và chiến hữu sống sót của hắn ta là được phép rời Red Tear để quay trở lại Dark Page, và ngay cả vậy cũng chỉ là trong sự chịu đựng. Người ta nói rằng Sứ Đồ Kreed không bước chân ra khỏi tàu của mình kể từ cuộc hội nghị của các chỉ huy, con tàu của Word Bearers di chuyển lặng lẽ bên cạnh soái hạm và chỉ đưa ra những thông báo ngắn gọn nhất. Meros tự hỏi về những quan sát viên khác đang có mặt trong hạm đội; không ai nhắc đến việc Helik Redknife và các Space Wolves đang ở nơi đâu.

"Chúng ta đã đọc báo cáo hành động của ngươi," Berus nói, rút ra một data-slate. "Điều tốt nhất có thể nói là nó khớp với báo cáo của các đồng đội trong biệt đội của ngươi, ở những điểm chính."

Meros gật đầu. Hắn đã cố gắng hết sức để giữ báo cáo của mình về Victus được ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề nhất, nhưng những sự kiện bất thường mà hắn đã trải qua trên tổ ong Holst-Prime thật khó để truyền tải bằng ngôn từ đơn giản như vậy. Cùng với Kano, Sarga, Cassiel, Leyteo, Kaide và những người khác, ngay cả Đội Trưởng Amit và Warden Annellus, việc phải mô tả của những gì hắn đã chứng kiến trên hành tinh băng giá đó giờ đã trở thành vấn đề nan giải khi hồ sơ hóa những dữ liệu đó cho quân đoàn.

Berus tiếp tục, mắt dán vào màn hình bầu dục của chiếc data-slate. "Ta đọc những điều này với sự kinh hãi và không thể tin nổi, người anh em Meros. Những gì ngươi nói rằng mình đã thấy hoàn toàn thách thức mọi logic và khả năng thực tế."

"Tôi không nói dối," Meros khẳng định. "Và nếu tâm trí tôi đã bị làm mờ đi bằng cách nào đó, thì nó tinh vi đến mức tôi không nhận ra." Hắn nhìn về phía Azkaellon. "Đó có phải là điều ngài nghĩ không? Ngài đã ở trên soái hạm, thưa ngài. Ngài đã thấy hành tinh đó."

"Từ trên quỹ đạo," Chỉ Huy Đội Vệ Binh chỉnh lại. "Ta không thấy bất kỳ sự hợp thể quái dị nào giữa kim loại và đá."

"Nhưng ngài đã nghe thấy tiếng thét đó." Hắn nói trước khi kịp nhận thức được, và ngay lập tức Meros hối hận về câu trả lời của mình.

Sắc mặt của Azkaellon trở nên lạnh lùng như đá.

"Chúng ta đều nghe thấy nó." Raldoron lên tiếng trước khi Đội Vệ Binh Sanguinary kịp phản ứng.

"Một vũ khí tâm linh khác," Berus khăng khăng. "Được truyền qua tất cả các kênh vox, phát tán dưới dạng sóng cộng hưởng. Một chiến thuật quen thuộc của bọn xeno."

"Vũ khí của kẻ hèn nhát." Môi Azkaellon nhếch lên, và hắn trừng mắt nhìn Meros. "Nhằm làm suy yếu những tinh thần kiên định."

Nếu Chỉ Huy Đội Vệ Binh đang khiêu khích hắn, cố gắng tìm kiếm một phản ứng, thì Meros từ chối đáp lại. Cuối cùng thì chính Raldoron mới là người lên tiếng.

"Ngươi được phép rời đi, người anh em. Trở về đơn vị của mình và chờ mệnh lệnh tiếp theo."

Meros chần chừ. Hắn có những câu hỏi riêng và muốn có câu trả lời; nhưng chỉ một ánh nhìn từ Đội Trưởng Đại Đội Một cũng đủ để hắn biết rằng hôm nay sẽ không có câu trả lời nào cả.

Meros thực hiện lời chào kiểu aquila và bước ra ngoài, cố gắng hết sức để dập tắt những nghi ngờ trong lòng mình.

***

Chiếc tàu đổ bộ hạ cánh xuống khoang hàng số sáu của chiếc Encarnadine, đậu trên những càng chống dày, khớp nối rít lên dưới sức nặng của hàng hóa mà con tàu đang vận chuyển. Một nhóm các servitor ngay lập tức vây quanh con tàu, sẵn sàng thu gom hàng hóa bên trong và chuyển chúng đến các xe pneu-tram, thứ sẽ vận chuyển các container qua lại dọc theo các hành lang dọc sống tàu.

Mặc dù hạm đội Blood Angels đang ở tình trạng báo động cấp độ một, sẵn sàng chiến đấu, một số hoạt động vận chuyển nội bộ giữa các tàu vẫn diễn ra. Trạng thái cảnh giác cao độ không ngăn cản việc di chuyển qua lại giữa các tàu, nhưng làm cho việc này khó khăn hơn nếu không có lý do chính đáng. Đi lại qua hạm đội mà không có giấy phép chính thức hoặc lệnh tự do đặc biệt là tự chuốc lấy rủi ro, nhẹ thì bị khiển trách, nặng thì ra tòa án binh.

Thế nhưng, Kano đã xoay xở được. Anh khéo léo và thận trọng, vạch ra một lộ trình vòng qua các tàu trong hạm đội, chỉ trong một ngày đã thực hiện hành trình từ Red Tear đến các chiến hạm ở phía quay ngược chiều quay của nhóm hạm đội khổng lồ. Anh đi nhờ các tàu chở nhiên liệu, Stormbird và tàu con thoi. Anh làm mình trở nên khó nhận ra nhất có thể, để bộ giáp lại trên chiếc battle-barge, khuôn mặt giấu dưới một chiếc áo choàng có mũ trùm. Đây là một hạm đội bận rộn, và một viên phụ tá của Đội Trưởng Đại Đội Một hiểu rõ cách nó vận hành.

Kano bước xuống sàn tàu đang vang vọng âm thanh ồn ã của chiếc Encarnadine và liếc nhìn xung quanh. Sự xuất hiện của anh không đánh động tới ai, và đó chính là điều anh mong muốn. Đến đây theo cách chính thức sẽ đồng nghĩa với việc phải trả lời câu hỏi, và anh chưa sẵn sàng để làm điều đó. Chưa phải lúc.

Bước đi với mục đích rõ ràng, anh băng qua khoang hàng tiến đến một trong những bệ thang máy chuyển hàng, giữ thái độ tự nhiên để bất kỳ ai thoáng nhìn cũng sẽ không nghĩ Blood Angel này có gì đó bất thường.

Cánh cổng thang máy là hai lá đồng thau chạm trổ tinh xảo chồng chéo lên nhau, từ từ và uyển chuyển mở ra, nhường lối vào buồng thang. Khi dừng lại chờ, anh cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của ai đó phía sau; bất giác, chiến binh khẽ mỉm cười.

"Chào, người anh em Kano." Một chiến binh khác, cũng không mặc chiến giáp và khoác áo choàng tương tự, anh ta tiến đến đứng bên cạnh anh. "Đã lâu lắm rồi nhỉ."

"Không lâu như ngỡ tưởng." Thang máy mở ra và họ bước vào. Bệ nâng bắt đầu chuyến đi chậm rãi, kéo dài vài phút, từ khoang hàng ở đáy bụng của chiếc Encarnadine lên đến các boong lõi của chiếc tuần dương hạm khổng lồ này. Những cột container hình chữ nhật thấp bao quanh họ, cao như những ngôi nhà, xếp thành từng hàng hai ngăn nắp. Những bóng tối mà các module đổ xuống che giấu họ; hai chiến binh đang hoàn toàn cô độc.

Người chiến binh kia kéo mũ trùm của mình ra sau, lộ ra khuôn mặt sạm màu ô-liu với đôi mắt hẹp, sắc như thép. Một bộ râu mỏng, đen nhánh rủ xuống từ cằm anh ta trông như những nét mực trong một bức vẽ bằng than chì, và gương mặt anh ta có vẻ hốc hác. Ký ức của Kano về người này dường như không còn đúng với thực tại. Anh nhớ khuôn mặt đó từng đội chiếc mũ trùm đầu tâm linh được chế tác từ các ma trận tinh thể của thép và pha lê, chứ không phải trần trụi và gọn gàng như bây giờ.

"Người anh em Ecanus." Kano đưa tay ra, tay còn lại kéo mũ trùm của mình xuống. "Rất vui được gặp anh."

"Điều đó còn phải xem lại." Ecanus đóncái bắt tay, và Kano nhận thấy sự mâu thuẫn trong anh ta. Người bạn cũ của anh biết rằng họ không nên gặp nhau trong những hoàn cảnh bí mật như thế này.

"Sao anh biết tôi sẽ ở đây?" Kano hỏi.

"Tôi đã có linh tính vậy," Ecanus trả lời. "Chưa chắc chắn cho đến khi tôi thấy anh bước ra khỏi khoang cách khí của chiếc tàu đổ bộ kia." Anh ta nhìn sang chỗ khác, dõi mắt theo những tầng boong trôi qua khi họ dần leo lên cao hơn. "Các Warden sẽ không thấy chúng ta ở đây nếu số phận chịu mỉm cười. Anh đến để nói chuyện mà đúng không."

Kano gật đầu. "Với một người anh em, đúng thế."

Trước khi có Sắc Lệnh Nikaea, Ecanus từng phục vụ trong Blood Angels với vai trò là một chiến binh ngoại cảm trong Đại Đội 202. Và giống như Kano, anh ta đã chấp nhận những mệnh lệnh khiến kỹ năng của mình trở thành điều cấm kỵ. Kano nhớ những ngày cùng Ecanus sát cánh qua các chiến trường; anh ta có một năng lực đặc biệt với thứ mà họ gọi là Ngọn Giáo, có khả năng triệu hồi một cây giáo khổng lồ bằng sức mạnh viễn tưởng để hạ gục kẻ thù của Quân Đoàn. Nghĩ đến việc chiến binh trước mặt không còn khả năng đó nữa khiến Kano không khỏi thoáng buồn.

"Mọi thứ giờ đã khác rồi," Ecanus nói, như thể anh ta cảm nhận được những suy nghĩ của Kano. "Nhiệm vụ của chúng ta giờ đây đòi hỏi những điều khác." Anh ta ngừng lại. "Người anh em, dù tôi rất vui khi gặp anh, chúng ta đang vi phạm những quy tắc bằng cách gặp nhau trong bí mật như thế này."

"Không có sắc lệnh nào nói rằng hai chiến hữu không thể trò chuyện với nhau."

"Không có lệnh nào chính thức, đúng vậy." Ecanus đan tay lại, những ngón tay xoắn vào nhau. "Nhưng khi Hoàng Đế ban sắc lệnh, Quân Đoàn đã đặt ra khoảng cách giữa những người như chúng ta vì một lý do."

Kano không thể ngăn cản nét cau mày hiện lên trên khuôn mặt. "Quỷ tha ma bắt Berus hay bất kỳ Warden nào dám thách thức tôi. Tôi sẽ không để mình bị coi như một kẻ lưu đày sắp sửa bị đuổi đi và chịu đựng những trò ngớ ngẩn của kẻ khác!"

Ecanus nhìn anh chằm chằm. "Đó là điều anh muốn nói với tôi khi đến đây sao?"

Anh ta vẫn nhạy bén như mọi khi, Kano nghĩ bụng. "Không phải điều đó." Anh thở dài. "Tôi đến đây vì tôi cần nói một điều mà chỉ anh mới có thể hiểu."

"Điều này liên quan đến việc tiêu diệt hành tinh Holst sao? Mệnh lệnh của ngài Primarch đã lan khắp hạm đội."

Kano lắc đầu. "Đó có thể là một dư chấn từ viên đá đã rơi. Không, người anh em à. Chuyện tôi muốn nói là trước đó nữa, trước cả khi chúng ta đến cụm Signus." Giờ đây, khi phải thốt ra lời, Kano thấy thật khó để nói thành lời. Cổ họng anh bỗng khô khốc. "Đó là một giấc mơ," người cựu Librarian nói. "Một viễn tượng đầy uy lực đã đến với tôi khi tôi thiền định. Tôi có ý định tìm kiếm nó đâu chứ."

Nhớ lại điều đó, anh cảm nhận tim mình đập nhanh hơn. "Nhưng nó thật mạnh mẽ, người anh em à. Mạnh mẽ, đen tối và sâu thẳm." Kano hít một hơi chậm rãi. "Tôi đã rơi xuống, và có...."

"Một thiên thần đỏ." Ecanus thì thầm. "Một thiên thần rực lửa nhuốm máu với tay ra." Anh ta đưa tay lên, mô phỏng chính xác hình ảnh mà Kano đã trải qua. "Tôi cũng đã thấy điều đó."

***

Hắn cảm nhận được bầu không khí u ám, tựa như bước đi nơi giá treo cổ, trong khu y tế khi bước qua các hành lang của nó. Ngoài những lúc diễn ra giao tranh, trung tâm y tế chữa trị cho người bị thương và chăm sóc những người hấp hối này thường rất yên tĩnh. Lúc này cũng vậy, nhưng yên lặng theo một cách khác. Không khí nặng trĩu nỗi tuyệt vọng, và có nhiều thủy thủ đoàn cùng những nô bộc của Quân Đoàn đang qua lại trong các hành lang hơn bình thường. Những người dám ngẩng mặt lên nhìn hắn đi qua đều hiện rõ vẻ sợ hãi trên gương mặt. Trong tâm trí, hắn thấy họ và hồi tưởng đến những xác chết đông cứng trên đường phố Holst-Prime. Họ giống như hai mặt của cùng một đồng xu: sống và chết, đây và kia.

Nhân loại thật mong manh ngay cả khi không bị thương. Đối với hắn, thật khó tưởng tượng rằng hắn đã từng giống như họ, trước khi vượt qua các thử thách và được cấy ghép gien cũng như trải qua cải tạo. Hắn cảm thấy thương hại cho họ, những kẻ sẽ mãi mãi chỉ là những con người tầm thường. Họ sẽ không bao giờ thấy được vũ trụ một cách rõ ràng như hắn, sẽ không bao giờ có sự chắc chắn và sự kiên định trong mục đích như hắn...

Ý nghĩ đó chợt trở nên cay đắng. "Giờ ta còn chắc chắn được điều gì nữa đây?" Hắn tự hỏi bản thân. Cái nhìn cứng nhắc và trật tự của hắn về thế giới đang bị thử thách. Những giả định mà hắn đã xây dựng cả cuộc đời giờ đây đang biến thành cát bụi rơi qua kẽ tay.

Ta đã đi thật xa và chứng kiến những điều tuyệt diệu, hắn nghĩ. Đó là món quà ta nhận được để đáp lại sự phục vụ của mình cho Quân Đoàn này. Nhưng cho đến khi đến Signus, ta chưa bao giờ đối mặt với điều không thể. Đó chính là bóng tối mà hắn đã nhắc đến, và một ánh nhìn vào mắt của Raldoron cùng các chỉ huy khác đã làm sự thật trở nên rõ ràng với hắn.

Họ cũng biết điều đó.

Cảm giác đi kèm với nhận thức ấy thật lạ lẫm và mới mẻ. Một luồng lạnh giá len lỏi trên bề mặt những suy nghĩ của hắn, một khoảng trống rỗng trong lồng ngực. Liệu đây có phải... là một tiếng vọng của nỗi sợ hãi?

"Không thể nào." Lại cái từ ấy nữa.

"Chúng ta không có nơi nào phải sợ khi đặt chân đến," hắn lẩm bẩm, những lời khắc ghi trên Bia đá của những người anh hùng ở trên Baal vang vọng trở lại trong tâm trí hắn.

"Ê!" Một ai đó gọi lớn, chạy về phía viên Dược Sư, và với điều đó, khoảnh khắc nội tâm của hắn tan biến. "Thưa ngài Meros!" Đó là Gerwyn, nhà biên niên sử mà hắn đã gặp trên chiếc Hermia. Người đàn ông này trông nhỏ bé hơn so với những gì hắn nhớ, như thể quần áo đang quá rộng thùng thình trên cơ thể ông ta.

Blood Angel khẽ gật đầu. "Vậy là ông đã chuyển sang soái hạm này rồi à."

"Phải," Gerwyn đáp lại cử chỉ, đôi tay ông ta cử động, lộ rõ sự bồn chồn. Đôi mắt của nhà biên niên sử được viền bởi những quầng xám, và sắc mặt ông ta tái nhợt. "Tôi đang trú cùng những người trong đoàn tại Tháp Thiên Nga."

Hắn biết nơi đó: một ngọn tháp vàng trên bề mặt lưng của chiếc Red Tear, phần lớn được dùng cho các nghi lễ. Ngài Primarch đã thật rộng lượng giao nó cho phái đoàn biên niên sử để họ tự do sử dụng.

Hắn vẫn tiếp tục lắng nghe, nhưng những lời của Gerwyn chỉ là những câu chuyện nhạt nhẽo về mối quan hệ của ông ta với các nghệ sĩ, nhà viết kịch và nhà báo đang ghi lại sứ mệnh của hạm đội. Meros chú ý một điều và chỉ tay.

"Bảng vẽ của ông đâu rồi? Ông làm mất nó rồi sao?"

"Không, không. Hoàn toàn không phải. Tôi... tôi chỉ không mang nó theo."

Điều đó có vẻ kỳ lạ đối với Meros. Một nhà biên niên sử mà không mang theo sổ ghi chép chẳng khác nào một chiến binh không vũ trang: không đúng, không hoàn chỉnh. Hắn cho là vậy.

"À, ngài thấy rồi đấy." Gerwyn như hụt hơi một chút. "Thành thật mà nói, tôi đã không còn tập trung trong những ngày gần đây để hoàn thành bộ biên niên sử của mình. Các bức minh họa thì dang dở, văn bản thì chỉ mới hình thành một nửa." Ông ta phẩy tay trước mắt mình. "Mất ngủ, đó là nguyên nhân chính." Từ trong túi áo, ông ta lấy ra một phong bì nhỏ và mở nó. Bên trong là hai viên con nhộng trắng. "Tôi xuống đây để nhờ các y sĩ của ngài giúp đỡ, thưa ngài. Họ nói rằng những viên thuốc này sẽ giúp tôi có thể nghỉ ngơi."

Những viên thuốc đó là loại an thần khá mạnh đối với tiêu chuẩn của con người. "Chúng thực sự sẽ giúp ông nghỉ ngơi."

Gerwyn nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ. "Tôi hy vọng có thể tìm được chút lãng quên ngắn ngủi." Ông ta mỉm cười yếu ớt. "Tôi đang quên mất cảm giác ngủ là như thế nào rồi."

"Ta thì không thể ngủ," Meros nói với ông ta. "Các chiến binh của Legiones Astartes đã vượt qua nhu cầu đó."

"Hả." Gerwyn xoay tròn các viên thuốc trong lòng bàn tay trước khi đặt chúng trở lại phong bì. "Tôi không biết mình nên ghen tị hay cảm thông với ngài vì điều đó đây."

"Giải thích đi."

Nhà biên niên sử khựng lại, như thể Meros vừa làm điều gì khiến ông ta sợ hãi. "Không, chỉ là... tôi muốn ngủ nhưng không thể. Khó lắm. Sau những gì đã xảy ra trong các căn phòng đó." Gerwyn hẳn đã thấy nét cau mày trên gương mặt của Blood Angel. "Ngài biết về những vụ tự sát không? Và những người phát điên, họ đột nhiên bị như vậy?"

Meros nghĩ đến sự cuồng loạn mà hắn đã nhìn thấy trong ánh mắt của viên phi công chiếc Stormbird. "Ta biết."

Gerwyn nghiêng người lại gần hơn, giọng ông ta hạ xuống thì thầm đầy vẻ âm mưu. "Ngài biết có bao nhiêu cái chết như thế không? Hơn một tá người chỉ riêng trong Tháp Thiên Nga, và không phải là những cái chết yên lặng. Đó đều là những cảnh tượng kinh hoàng, thưa ngài. Những nỗi kinh hoàng khiến người ta thức trắng đêm."

"Còn nhiều hơn tám vụ sao?"

"Tám thôi á?" Mắt Gerwyn mở lớn và ông ta gần như nghẹn lời. "Phải là tám trăm thì đúng hơn! Tôi đã nghe một nhà điêu khắc trên chiếc Chalice nói rằng có các kỹ sư cơ khí tự làm mình chết ngạt bằng dầu bôi trơn trục. Người ta bảo rằng viên sĩ quan chỉ huy trên một tàu khu trục tuần tra đã tự ăn khẩu súng lasgun của mình." Ông ta lùi lại, chớp mắt khi lấy lại bình tĩnh. "Không có trường hợp nào là ai trong số các ngài, ý tôi là những người như ngài... Chỉ có những kẻ thấp kém hơn như chúng tôi..." Giọng ông ta nhỏ dần và run rẩy. "Tôi nên đi thôi. Xin lỗi vì đã làm phiền ngài. Cầu xin ngài thứ lỗi." Gerwyn cúi người vụng về rồi vội vã bỏ đi.

Meros khựng lại thật lâu trong hành lang khu y tế, những lời của nhà biên niên sử lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn. Cuối cùng, hắn bước đến một hốc chứa thiết bị cogitator trong một phòng thí nghiệm phụ và kích hoạt quy trình truy vấn dữ liệu.

Một nô lệ máy móc cất tiếng ngập ngừng khi khởi động. "Tôi tồn tại là để phục vụ," nó phát ra âm thanh đều đều.

Viên Dược Sư nói vào bộ thu vox. "Thông báo danh sách tử vong. Phân loại theo tiêu chí sau. Chỉ số thời gian: từ lúc đến cụm Signus cho đến hiện tại. Chỉ những trường hợp không thuộc Quân Đoàn. Tự gây thương tích." Hắn dừng lại một chút. "Trong hoàn cảnh bất thường. Bắt đầu đi."

"Tuân lệnh," con nô lệ máy móc đáp. Trên màn hình phía trên của máy tính cogitator, các ô dữ liệu bắt đầu xuất hiện, chồng chéo lên nhau.

Quả thật là, có nhiều hơn tám người.

****

Kano chớp mắt, cố gắng tiếp nhận những gì chiến hữu vừa nói với anh. Con đường của một psyker đầy phức tạp và luôn thay đổi, và ngay từ những năm đầu tiên phục vụ Quân Đoàn, anh đã nhận ra rằng vũ khí mạnh nhất của mình cũng chính là cánh cổng dẫn đến sự điên loạn và hủy diệt. Đã quá nhiều lần, Kano chiến đấu với những nhà ngoại cảm phản bội hoặc những kẻ đột biến bị điều khiển bởi ngọn lửa tâm linh tà dị, và chứng kiến bọn chúng bị chính năng lượng Warp mà chúng cố gắng kiểm soát nuốt chửng.

Viễn tượng về linh hồn đẫm máu với đôi cánh đỏ rực đã tấn công anh trong giấc mơ sống động không phai mờ dù đã qua nhiều ngày. Chính cảnh tượng này đã thúc đẩy anh tìm kiếm câu trả lời, đầu tiên là sự tò mò khi anh lẻn xuống Holst cùng Meros và những người khác, nơi anh đối mặt với thêm nhiều dấu hiệu và sự điên loạn. Và giờ đây, nó dẫn anh đến với Ecanus.

Hình ảnh ấy quá mãnh liệt, quá cá nhân, đến mức dường như nó đã được xé ra từ những ngóc ngách sâu thẳm nhất trong tâm trí anh. "Từ những sợi dây của linh hồn của ta," anh nghĩ bụng, "nếu thực sự có thứ như vậy."

Làm sao có thể có người khác cũng trải qua một hình ảnh mạnh mẽ và giống hệt đến thế? Kano lắng nghe khi Ecanus thuật lại trải nghiệm của mình, không thể thốt nên lời. Mọi yếu tố đều tương đồng, từng chi tiết không đổi.

Chỉ có một điều dường như khác biệt, một chi tiết nhỏ. "Đôi mắt của thứ đó," Kano nói. "Chúng có quen thuộc với anh không? Như thể anh đã biết đôi mắt đó, nhưng bị lạc trong ký ức, không thể định hình."

Ecanus lắc đầu. "Tôi đã nhìn vào đôi mắt nó. Nhưng chúng không quen thuộc với tôi. Bất kể thiên thần đau đớn đó là gì, tôi muốn thở phào nhẹ nhõm vì hắn ta không thuộc về đội ngũ các chiến hữu của tôi."

Cả hai chìm vào im lặng, ánh sáng nhấp nháy màu vàng chiếu lên họ trong những làn sóng chuyển động khi thang máy tiếp tục leo lên qua các khoang dịch vụ và tầng lưu trữ.

"Tôi chưa bao giờ ngờ tới điều này," Kano thừa nhận. "Tôi đến để xin lời khuyên của anh và thay vào đó lại tìm thấy một sự đồng cảm." Anh liếc nhìn người đồng đội cũ, tâm trí anh đang chạy đua. "Những người khác, người anh em Deon và Salvator. Novenus và những người còn lại nữa..." Những cái tên của các Thủ Thư khác, Epistolary, Codicier và Lexicanium xoay vần trong suy nghĩ của anh. Anh tự hỏi họ đang ở đâu trong hạm đội, và những câu hỏi nào họ đang tự đặt ra. "Điều gì sẽ xảy ra nếu họ cũng thấy điều này?"

"Chúng ta đã thấy gì thế này?" Ecanus hỏi với giọng u ám. "Tôi không biết nữa. Chỉ cần chạm đến ký ức về giấc mơ đó trong một thoáng suy nghĩ, tim tôi đã thắt lại trong lồng ngực. Da tôi lạnh toát. Tôi ngửi thấy mùi khói, máu và sự mục rữa." Anh ta nhăn mặt. "Và giờ anh lại chia sẻ nó với tôi. Tôi không thể gạt bỏ nó như một trò chơi khăm của tâm trí được nữa."

Thang máy tiếp tục đi lên. Kano nhìn chằm chằm vào sàn, đôi khi mong đợi nó sẽ mở ra và nuốt chửng anh xuống tận đáy vực sâu. "Nếu anh và tôi đã thấy thiên thần đỏ, và những người khác cũng thấy thì...."

"Thì sao?" Giọng của Ecanus trở nên cứng rắn. "Chúng ta sẽ lặng lẽ tìm kiếm khắp hạm đội mọi psyker đã mất mũ trùm đầu của mình, thẩm vấn họ và tập hợp lại... Và rồi sao nữa?"

"Chúng ta sẽ đến gặp Thiên Thần. Ngài sẽ lắng nghe chúng ta. Ngài sẻ chia năng lực đó với chúng ta."

Ecanus lắc đầu. "Chúng ta sẽ không bao giờ được phép gặp ngài! Azkaellon và Berus biết mọi chuyện xảy ra trong Quân Đoàn. Anh nghĩ mình sẽ gây ra sự nghi ngờ gì nếu họ phát hiện ra ý định này?"

"Chắc hẳn bọn họ sẽ tưởng đó là một hành động trái lệnh giống như sự phản bội của bọn Thousand Sons vậy." Giọng nói vang lên từ khắp nơi xung quanh họ, khô khan và đứt quãng. Kano quay lại, tay lướt xuống dưới áo choàng để nắm lấy con dao chiến đấu được cất giấu ở đó.

"Ai lên tiếng vậy?" Anh hét lên, giọng nói vang vọng trên các thùng container. "Hãy lộ mặt ra đi!"

"Đó chính là ý định của ta." Một hình bóng hiện lên từ trong bóng tối, và giống như hai Blood Angels, người này cũng đội mũ trùm đầu. Tuy nhiên, khác với tông màu đất tối của áo choàng của họ, trang phục của người mới đến lại có màu xám băng giá. Ánh sáng từ một sàn tàu lưới qua hắt một lớp ánh sáng lên nền tảng thang máy, vạch trần một khuôn mặt gồ ghề với bộ râu trắng, và mái tóc dài được tết thành từng bím tóc điểm xuyết bằng đá và vòng kim loại. Làn da trần ở cổ người chiến binh quân đoàn kia được xăm những ký tự cổ ngữ, và Kano thấy những sợi dây da và đồng thau lộ ra dưới áo choàng. Những vật phẩm được điêu khắc từ gỗ mun và xương phát ra tiếng lách tách khi người này bước đi.

"Con trai của Russ," Ecanus lên tiếng. "Tu sĩ cổ tự."

Đôi mắt của Kano híp lại và anh ta nới lỏng tay cầm dao. "Ông là người anh em của Redknife. Tên ông là Stiel."

"Đúng vậy," chiến binh Space Wolf đó đáp lời. Ông ta dừng lại và hơi cúi người chào. "Xin thứ lỗi. Ta không có ý làm các anh hoảng sợ." Ông ta nhếch môi.

"Khi ông đến nơi này, ông đã không nói tiếng High Gothic. Bây giờ đột nhiên ông lại nói được?"

Stiel nhún vai một cách bình thản. "Các anh nghĩ sao mà ta lại nói được giờ, hả Blood Angel?" Ông ra hiệu bằng ngón tay, vẽ một vòng bao gồm cả ba người họ. "Dù có sự phân biệt về thế giới sinh ra và xuất phát từ Quân Đoàn nào, chúng ta vẫn có những điểm chung khiến chúng ta giống nhau theo một cách nào đó."

"Tôi không biết ông," Kano kiên quyết. "Tôi không chia sẻ gì với ông."

Vị Tu sĩ cổ tự mỉm cười, để lộ những chiếc răng nanh gắn đầu đinh ri-vê bằng bạc. "Chúng ta đã cùng nhau đi qua hành trình từ Red Tear. Sự bất động đã làm cùn đi kỹ năng của cậu rồi, người anh em. Cậu đã quên mất cách để nhìn thấy ta."

Kano dừng lại, suy nghĩ. Đã có những lúc trong hành trình của mình, anh cảm thấy có một sự hiện diện ở gần đây, một chuyển động ở khóe mắt, nhưng anh đã bỏ qua nó, đầu óc mải lo toang cho những vấn đề khác.

"Và hơn cả thế," Stiel nói tiếp. "Cái nhìn tiên tri. Giấc mơ. Thiên Thần đỏ và sự sa ngã."

Ecanus chăm chú quan sát vị Tu sĩ Space Wolf đó. "Người Đội trưởng của ông. Ông ta cử ông đến đây à?"

"Không. Vấn đề này chỉ là của riêng chúng ta mà thôi. Ít nhất là cho đến khi chúng ta hiểu rõ về nó." Lần đầu tiên, Kano nghe thấy một chút hồ nghi trong giọng của vị Tu sĩ cổ tự. "Ta sẽ nói những gì các anh không dám nói, Blood Angel à. Có một thế lực hắc ám đang hoạt động trong Cụm sao Signus, và giờ đây chúng ta chỉ mới cảm nhận được những mép rách của nó. Tấm màn che và ngôi sao tám cánh được khắc lên bề mặt hành tinh, một thế giới hóa thành điên loạn, những khối thịt không xương, và giấc mơ... giấc mơ... giấc mơ..." Ông nhắm mắt lại. "Chúng ta không thể ngoảnh mặt làm ngơ được."

"Việc sử dụng năng lực tâm linh không được cấp phép là một hành động phản bội," Ecanus nhắc nhở. "Chúng ta bị giám sát vì điều đó, vì những gì chúng ta đang là!"

"Không cần anh phải nhắc một Space Wolf về mối nguy hiểm của một tâm trí không bị kiểm soát," Stiel đáp lại, kèm theo một tiếng gầm gừ khẽ khàng như thú dữ.

Kano tiếp lời. "Ông ấy nói đúng. Có điều gì đó không ổn. Chúng ta cần biết toàn bộ sự thật." Đôi mắt anh nheo lại. "Nhân danh Ngai Vàng, tôi nghĩ chúng ta cần phải sẵn sàng."

"Sẵn sàng để làm gì?" Ecanus liếc nhìn anh. "Để chống lại mệnh lệnh của Hoàng Đế và Sanguinius hay sao?" Ecanus quay sang nhìn chằm chằm Stiel. "Điều đó có thể dễ dàng với ông, nhưng không phải với tôi. Không phải với chúng tôi. Tôi đã nghe những câu chuyện từ các Quân Đoàn khác, về sự bất tuân quy tắc, những hội kín, những tổ chức ẩn giấu." Anh ta lắc đầu. "Đây không phải là con đường của Blood Angels. Chúng tôi đã bỏ lại phía sau sự chia rẽ của bộ tộc và gia tộc ở lại Baal rồi. Chúng tôi đã vượt qua nguồn gốc của mình." Anh thở dài. "Chúng tôi có sự đoàn kết, nhân danh Thiên Thần."

"Và dù vậy, các anh vẫn đang bị chia rẽ." Vị Tu sĩ Space Wolf nghiêng đầu. "Có lẽ phải cần tới một người ngoài để nhìn thấy điều đó. Những người con của Baal, chĩa rẽ với các Warden và tầng lớp chiến binh ưu tú khoác áo giáp vàng, chia rẽ với vị chúa tể có cánh trên những tầng mây cao phía trên hàng ngũ màu đỏ."

"Ông không hiểu gì về chúng tôi," Ecanus đáp trả.

"Nếu anh cho là thế," Stiel nhẹ nhàng nói. "Nhưng ta biết điều này: lời nói của anh sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu bóng tối tấn công một ngôi nhà đang bị chia rẽ."

Kano đặt tay lên vai chiến hữu của mình. "Đây không phải là phản bội, Ecanus à. Chúng ta chỉ đang nói với nhau như anh em với anh em, cùng chia sẻ một mối bận tâm chung."

"Người khác sẽ không nhìn nhận như vậy đâu."

"Đó," Stiel lên tiếng, "là lý do tại sao những người khác không được phép biết."

****

Như Harox đã đoán trước, Tanus Kreed vô cùng tức giận khi tên đội trưởng kia bất ngờ xuất hiện.
Mỗi đứa con trai kiêm bề tôi của Quân Đoàn đều hiểu tầm quan trọng của các nghi thức, và một chiến binh giữ vị trí cao như hắn càng thấu hiểu hơn bất kỳ ai. Harox mang trên mình những dấu ấn được tạo ra từ những khoảnh khắc được hiệp thông đó, khắc sâu lên da thịt và tâm hồn hắn. Hắn đã cảm nhận nụ hôn ngọt ngào của Warp trong chuyến hành hương của mình.

Nhưng cơn thịnh nộ của Sứ Đồ Kreed nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự chăm chú đến mê mẩn khi khoảnh khắc trôi qua, sự ngắt quãng sớm bị bỏ qua. Đôi tay của Kreed thả lỏng, gập lại trước ngực, thanh đoản kiếm nhuốm máu trên tay phải rủ xuống, mũi kiếm chỉ xuống sàn tàu. Hắn không để tâm đến những dòng chất lỏng nhỏ xuống từ mũi kiếm, rơi tí tách trên sàn sắt đen, tạo thành vũng quanh đôi chân trần lấm lem máu dưới tấm áo dài của hắn.

Khi Harox đưa ra báo cáo của mình, dãy hành lang uốn lượn, ảm đạm bên ngoài phòng tế câm lặng một cách lạ kỳ, khiến lời hắn không vang xa mà như bị bóp nghẹt trong không khí. Giọng nói của hắn luôn cộc lốc, như thể một vết thương cũ ở cổ họng hắn chưa bao giờ lành lại hoàn toàn. Khi tháo bỏ mũ trụ, giọng nói khàn khàn ấy vang lên như tiếng xương vụn gãy trong tai hắn.

"Tín hiệu đã được phát hiện bởi con tàu của Amit, chiếc Victus," hắn giải thích.

"Có thật không?" Kreed tự hỏi lớn.

Harox gật đầu. "Ngài sẽ biết rõ hơn tôi mà, thưa Sứ Đồ." Các kế hoạch của những cấp bậc cao hơn luôn là một bí ẩn đối với hắn, và hắn không cần thiết phải biết.

Kreed không buồn trả lời điều đó. "Bọn chúng có tiết lộ nội dung thông điệp không?"

Harox lắc đầu. Báo cáo từ Red Tear ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề, may mắn thay không có những lời hoa mỹ dài dòng mà các hậu duệ của Sanguinius thường đưa vào các thông điệp chính thức của bọn chúng. Một tín hiệu vox yếu ớt phát trên tần số của một hạm đội Quân Đội Hoàng Gia đã bị phát hiện bởi một thuyền viên trên chiến hạm Victus. Tín hiệu không chứa nội dung thoại, chỉ là một chuỗi mã số phù hợp với tín hiệu cầu cứu tiêu chuẩn quân sự. Giải thích hợp lý nhất là một đèn hiệu tự động đang phát tín hiệu, nhưng với mức công suất quá yếu nên mãi đến bây giờ mới được phát hiện.

"Có lẽ vành đai tiểu hành tinh đã cản trở việc phát hiện," Kreed trầm ngâm. "Vậy là có một con tàu? Một chiếc đã thoát khỏi cuộc thanh trừng?" Hắn tặc lưỡi. "Sơ xuất quá."

"Không phải trong không gian," Harox sửa lại. "Tín hiệu được truy vết tới hành tinh thứ năm, Scoltrum. Không có tín hiệu nào khác. Không phát hiện thấy sự sống."

"À, dĩ nhiên rồi. Một thuộc địa nông nghiệp."

Harox hồi tưởng những gì hắn đã tìm hiểu trước khi tham gia nhiệm vụ. Signus V là một hành tinh cung cấp lương thực, một quả cầu lớn, lộng gió nằm trong khu vực sinh sống được của bộ ba mặt trời. Với độ phì nhiêu vượt trội, nó đã được biến thành một bức tranh ghép của những nông trại khổng lồ trải dài trên khắp các lục địa để nuôi sống các dân xứ thuộc địa trong Cụm sao Signus và gieo trồng hàng hóa phục vụ lòng tham của Terra và các thế giới chủ chốt khác.

Harox biết ngay điều gì sẽ xảy ra. Sanguinius sẽ không bỏ qua một khám phá như vậy, dù các đội trưởng của hắnta có cảnh báo thế nào đi chăng nữa.

Kreed cũng hiểu rõ điều đó. "Thiên Thần có trái tim quá nhân từ với nhân loại," hắn nhếch mép cười. "Nếu có dù chỉ một cơ hội nhỏ rằng vẫn còn những người sống sót ở đó, hắn ta sẽ cử tàu đến kiểm tra. Sự yếu đuối của hắn sẽ buộc hắn phải làm thế." Gã Sứ Đồ hít vào, giọng đầy mỉa mai. "Dù mang tiềm năng vĩ đại của một thủ lĩnh Blood Angels, ta đôi khi khó tin rằng hắn ta thực sự có mối huynh đệ thực sự với vị chúa tể của chúng ta, Lorgar."

Điều này không sai; Harox cũng không cho rằng chúa tể của Word Bearers sẽ dễ dàng bị lay động bởi những mối bận tâm nhỏ nhoi của những kẻ chưa được Khai Sáng. "Raldoron đang nghi ngờ đây là một cái bẫy," hắn nói tiếp. "Amit cũng thế."

"Tất nhiên rồi," chỉ huy của hắn đồng tình. "Nhưng Đội Trưởng Amit sẽ không để điều đó ngăn cản hắn ta."

"Không phải là hắn ta," Harox cộc lốc lắc đầu. "Nakir của Đại Đội 24 đã nhận lệnh. Các chiến hạm đã được triển khai."

"Tốt. Vậy thì tốt." Kreed xoay xoay thanh kiếm trong tay, ánh mắt lơ đãng. "Thà để Nakir ra đi và chết ngoài đó. Chúng ta không muốn Kẻ Xé Thịt tự đặt mình vào rủi ro không cần thiết chỉ vì mấy điều vụn vặt. Amit sẽ hữu dụng khi thời khắc đó đến. Trong tất cả bọn chúng, hắn ta đã bước đi xa nhất trên con đường đỏ thẫm."

Harox im lặng trong giây lát, để những suy nghĩ ngổn ngang lắng lại. Đây là một diễn biến không ngờ đến. "Erebus đã nói rằng không còn ai sống sót ngoài này. Làm sao điều này lại có thể xảy ra?"

Đôi mắt Kreed nheo lại, lóe lên tia ghen tuông. "Ta có nên gợi ý rằng tầm nhìn của Chúa Tể Erebus có lẽ không được hoàn hảo như một số kẻ đã muốn tin tưởng?"

Đội trưởng Harox nhận xét, "Sứ Đồ Bóng Tối sẽ không vui khi nghe ngài nói như vậy."

Kreed phập phồng lỗ mũi, ánh mắt đầy giận dữ. "Erebus không có mặt ở đây."

Harox nghiêng đầu, liếc về phía bóng tối sâu trong hành lang. "Ngài chắc chứ?"

Cơn bực bội của Kreed lại bùng lên như ngọn lửa, hắn ta vung mạnh chuôi thanh đoản kiếm nặng nề, làm động tác như muốn đâm chém. "Giữ Dark Page tránh xa bọn Blood Angels, duy trì im lặng trên vox. Giờ thì cút đi! Và nếu ngươi dám ngắt quãng một nghi lễ thêm một lần nữa, trừ khi vũ trụ này sắp diệt vong, ta sẽ moi tim ngươi!"

Harox cúi đầu tuân lệnh, nhưng Kreed đã quay lưng, bước nhanh về phía cánh cửa của phòng tế lễ, để lại dấu chân đẫm máu trên nền đất.

Cánh cổng hình bát giác xoay mở, bản lề trung tâm phát ra âm thanh nặng nề. Harox ngửi thấy mùi đá nóng và sắt rỉ, không khí đục mờ rung lên bởi âm thanh trầm buồn của một người phụ nữ đang khóc lóc nức nở. Hắn nhìn thấy một servitor không đầu đưa cho Kreed một thanh kiếm khác, giống hệt thanh trước. Khi Kreed bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa đóng lại và bóng tối lại phủ xuống.

Harox nghe thấy tiếng thì thầm mơ hồ từ góc khuất của giác quan, như thể thứ gì đó đã thoát ra từ căn phòng và còn vương lại quanh đây. Hắn vội rời đi, không muốn ở lại nơi có thể đã bị ô nhiễm bởi những tàn dư từ nghi lễ.

"Chúng ta sẽ bắt đầu lại," Kreed nói, bước qua hàng người đang quỳ chờ. Xác của kẻ bị thử nghiệm nằm bên cạnh, bị bỏ mặc bởi một trong những nô lệ xướng kinh, kẻ mà đang đứng trên người nó với thân hình lắc lư. Sinh vật nô lệ này có nhiều miệng, tất cả đều mấp máy những lời lặng câm bí ẩn.

Bốn người đàn ông quỳ hai bên Kreed, mỗi người trong số tám người mang dấu hiệu bát giác được khắc lên ngực trần. Da thịt của họ đã được lột bỏ cẩn thận bằng tia laser, tạo thành các đường rãnh dẫn máu chảy xuống.

Ở giữa sàn phòng tế lễ, astropath Sahzë nằm bẹp dưới đất. Nàng cố gượng dậy, khóc nức nở, "Ta chưa sẵn sàng, xin ngài... một chút thôi." Đôi tay nàng run rẩy, những ngón tay tái nhợt quờ quạng trong không khí.

"Harox đã cho ngươi quá đủ thời gian," Kreed gắt gỏng. "Đừng làm ta thất vọng, Mamzel. Ngươi đã hứa rất nhiều. Hãy thực hiện tất cả đi."

"Ta sẽ làm, nhưng... màn che... màn che... màn che... Ta không thể nhìn xuyên qua nó," nàng nấc lên trong đau đớn, không tìm được lời nào hơn nữa.

"Ta sẽ cho ngươi thứ ngươi cần để đốt cháy qua nó." Kreed gật đầu, vẻ hài lòng. Hắn không nhìn lũ người quỳ xung quanh, mà tiến vào vòng cung của những lưỡi dao hiến tế trong tay. Cú xoay và chém của hắn gọn gàng, nhẹ nhàng đến đáng kinh ngạc đối với một gã được rèn gien, gần như tao nhã.

Bốn cái đầu và lại thêm bốn cái nữa gục ngửa ra khỏi vai, rời khỏi những chiếc cổ giờ chỉ còn là các cột máu đang phun trào thành thác, trước khi đổ xuống thành từng vũng lớn trên sàn tàu khảm đá bị báng bổ. Kreed chỉ đạo những vũng máu bằng cách vung vẫy các thanh kiếm, giống như một nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc. Hắn mỉm cười. Tên Sứ Đồ thích lối ẩn dụ đó: một dàn nhạc với chỉ một nhạc cụ duy nhất.

Dòng máu tuôn chảy trở thành một làn sóng mỏng manh. Sahzë hét lên khi nó dâng lên sát khuôn mặt nàng, trườn như một con rắn hổ mang sắp tấn công. Tiếng khóc của nàng nghẹn lại khi chất lỏng tràn ngập cơ thể, treo lơ lửng trong không khí ẩm ướt xung quanh, sôi lên và bốc hơi. Máu từ tám người bị hiến sinh vừa rồi chứa đầy tâm huyết và sự gắn bó. Họ từng là những thành viên phục vụ lâu năm nhất trên Dark Page, và trong cuộc đời gắn bó với con tàu này, họ hình thành một mối liên kết vượt xa giới hạn thể xác. Kreed đã lợi dụng điều đó, khai thác sức mạnh tồn tại trong họ, cùng sự vĩnh cửu của linh hồn bị xiềng chặt vào chiến hạm này.

Những kẻ nô lệ xướng kinh bắt đầu một điệp khúc im lặng mới, và Kreed ngửi thấy mùi thịt cháy. Chính hắn đã tự tay khâu chiếc lọ warp flask vào bụng Sahzë, gắn chặt nó vào bên trong như một sự mô phỏng méo mó và cố ý về thiên chức làm mẹ. Sức mạnh từ dòng máu của nàng ta và của những người đàn ông đã chết sẽ đạt tới đỉnh cao trong nghi thức này. Vì vậy, việc vẽ đúng dấu hiệu bát giác là tối quan trọng, nếu không, một sai lầm không thôi cũng sẽ khiến toàn bộ nghi lễ sụp đổ thảm khốc.

Những bức tường sắt của gian phòng và con tàu sao bên ngoài đầy ắp những biểu tượng và ký tự của các Thế Lực Hủy Diệt, những con mắt của địa ngục và vô vàn những thiết bị khác đang nhìn vào trong, che giấu mọi dấu vết của phép thuật khỏi những Psyker đang phục vụ cho Blood Angels. Nếu nghi lễ thất bại, tất cả sẽ vô nghĩa. Chiến hạmDark Page sẽ bị tiêu tán trong một vết nứt của không gian-thời gian, và tệ hơn nữa, ý đồ thật sự của họ sẽ bị bại lộ quá sớm đối với các con trai của Sanguinius.

Nhưng rồi Sahzë đã thực hiện mánh lới của nàng ta, và Kreed đã bật cười. Với một tiếng rít khủng khiếp, một âm thanh trầm vang lên từ cổ họng của người mà lẽ ra không thể phát ra âm thanh đó, nữ astropath phun ra những vòng khói, máu đọng trong không khí. Sương mù hôi thối quây tụ lại với nhau, xoáy thành những quả cầu hơi có màu vàng chua.

Trọng lực trong phòng tế lễ dao động và Kreed lảo đảo lùi lại một bước. Khói di chuyển, đông đặc lại, có màu sắc và hình dạng. "Ta thấy ngươi rồi, Word Bearer," tiếng nói của hiện thân của Horus Lupercal vang lên. "Ít nhất là một phác thảo về gương mặt của ngươi." Warmaster có vẻ khinh miệt. "Nói mau đi."

"Cái bẫy đã khép lại trên người Thiên Thần," hắn nói và cúi đầu. "Hắn ta không hề hay biết."

"Đừng có coi mình là kẻ đọc được tâm trí em trai của ta, cái tên người Colchis kia. Kiêu ngạo như vậy chỉ khiến ngươi trở nên ngu ngốc và làm ta mất hết kiên nhẫn." Những đường nét tức giận vang vọng khắp gian phòng hôi hám.

"Sanguinius có thể đánh lừa ngươi chỉ với một hơi thở. Đừng đánh giá thấp hắn ta nếu ngươi không muốn trả giá."

Kreed tiếp tục. "Con cháu của Ba Trăm Đại Đội không cùng một chí hướng về những gì bọn chúng đã dấn thân vào. Sự bất đồng này ẩn dưới sự phục tùng, nhưng nó sẽ được làm cho rõ ràng và biến thành lợi ích của chúng ta khi cây rìu giáng xuống."

Đầu hắn gật nhẹ. Mùi lưu huỳnh càng lúc càng nồng, lấn át cả mùi máu và sắt thép. "Hạm đội đang di chuyển với tốc độ một phần tư để tới Signus Prime và trung tâm của cái bẫy này."

Horus hiện ra, hình dạng mù mịt trở thành làn sương mù dày đặc khi nó di chuyển, băng qua một hồ máu động mạch tĩnh lặng. "Ngươi chưa nói cho ta biết hết tất cả, Kreed. Các ngươi đều giống y như Lorgar. Giữ lấy bí mật như thể chúng là báu vật quý giá hơn cả vàng."

Gã Sứ Đồ cố giữ vững khi đứng. "Hãy hỏi tôi bất cứ điều gì, thưa Warmaster."

"Russ đã gửi các chiến binh gia nhập hạm đội viễn chinh. Ngươi không nghĩ đó là một vấn đề nghiêm trọng để nói với ta hay sao?"

Kreed bất giác hừ một tiếng. "Một nhóm chó sói nhãi nhép à, thưa ngài? Chúng chỉ là hạt bụi trên chiếc cân, chẳng qua chỉ vậy thôi." Hắn nuốt một hơi đầy độc hại. "Nếu Horus Vĩ Đại vui lòng, tôi xin được ngài giao cho nhiệm vụ này. Tôi có thể làm gì hơn nữa để đưa sự chuyển mình vĩ đại này thành hiện thực?"

Một tiếng gầm thấp vang lên, và phải một lúc Kreed mới nhận ra đó là tiếng cười của vị Primarch. "Lại thêm kiêu ngạo nữa rồi. Ngươi hy vọng có được một vai trò lớn hơn à." Hình mặt khói trở nên lạnh lẽo. "Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ đưa tin mà thôi, Tanus Kreed. Một tên nô lệ. Bây giờ thì im lặng đi. Ta không lập phép Hiệp Thông này để nói chuyện với ngươi."

Đó không phải là câu trả lời mà hắn mong đợi. Hắn muốn nói "Tôi không hiểu," nhưng mùi hôi thối khủng khiếp đến mức đã tước đi khả năng lên tiếng của Kreed. Với một tiếng thét cuối cùng vút lên, vỡ òa vào tâm hồn hắn, Sahzë tan biến. Kreed quay lại nhìn nàng ta, hắn thấy nàng ta đang bị nuốt chửng trong một cơn lửa phù thủy với ngọn lửa đen, hơi axit tỏa ra từ các lỗ chân lông, ăn mòn da thịt nàng ta và biến nó thành tro. Nàng ta vụn vỡ xung quanh chiếc bình thủy tinh rực sáng của warp flask, cái bình vẫn không hề bị ảnh hưởng bởi cái chết đau đớn của nàng. Cái bình lắc lư qua lại như thể có thứ gì đó trong đó đang muốn thoát ra. Kreed quyết định rằng hắn không muốn biết đó là cái gì.

Phép Hiệp Thông lẽ ra phải tan vỡ ngay lập tức, nhưng nó vẫn không. Horus, hoặc là cái bóng ma của ông ta vẫn còn hiện diện. Da thịt của Kreed nổi da gà khi một năng lượng khác tràn vào căn phòng: một quyền lực khác, thứ gì đó lớn lao hơn nhiều, cổ xưa, nguyên thủy và đầy căm thù đang giữ cánh cổng mở. Warmaster ngẩng đầu lên, nhìn qua vai của Kreed, vào những bóng tối trên đầu hắn.

Cái bóng tối đó ở trên kia như một ân huệ, Kreed nhận ra. Nó đang bảo vệ hắn, che giấu toàn bộ sự quái dị đang ở cùng họ bên trong phòng tế lễ này. Cánh tay màu máu và cuồng nộ hiện ra ở rìa của màn tối, nhưng Kreed không thể nhìn lâu vào chúng. Hắn như một người mù cố gắng nhìn qua lớp đục thủy tinh thể, chỉ có điều ở đây là chính vũ trụ này đang chống lại cái nhìn đó. Những lực lượng đối nghịch của hiện thực và ảo ảnh, lấp lánh và khúc xạ khi chúng tranh giành quyền tối cao.

Liệu nó đã có ở đó suốt thời gian qua? Bị che giấu theo cách nào đó, ẩn sau một chiều không gian bị gập lại? Khả năng này khiến dạ dày Kreed lạnh cóng.

Hắn chỉ có thể giữ lại những phần của con quái vật khổng lồ trong tâm trí mình, những đoạn mà tâm lý của hắn cho phép hắn nhận thức, và ngay cả khi đó, đó là một sự khó khăn đến mức khiến Acolyte phải quỳ gối xuống. Kreed thấy những chiếc răng dài như những quả tên lửa, những chiếc đuôi roi dày hơn những dây neo tàu chiến. Những cái cánh và sừng, những sợi xích làm từ linh hồn hóa đá thành những mắt xích sắt, bộ giáp đồng thau tôi luyện trong những bể chất lỏng của thịt nóng chảy. Đôi móng gốc chẻ đôi và những chuỗi xích phát ra tiếng leng keng của những bộ xương sọ chặt ra từ những vị thần.

Những suy nghĩ của Kreed quay cuồng cùng với hào quang tràn ngập của con quái vật này được làm nên từ sự căm thù. Những âm vang của hàng triệu cơn thịnh nộ và đổ máu kéo Kreed như một cơn sóng cháy bỏng, sự tràn ngập cảm xúc chạy dài trên quang phổ. Cơn giận nhỏ nhen, ích kỷ của một đứa trẻ hư hỏng; nỗi sợ hãi cuồng loạn và bất lực của một nạn nhân; dục vọng của một tên tâm thần rối loạn; sự căm thù duy nhất, mang tính đám đông của một đội quân được phóng thích. Và đây chỉ là những phần dư thừa của sinh vật này, những dấu chân mà nó để lại khi sải bước chân.

Kreed khuỵu xuống đất, một phần vì đau đớn, một phần vì hy vọng rằng hắn sẽ không thu hút sự chú ý của sinh vật này, vì bản năng mách bảo hắn rằng nó có thể kết liễu hắn chỉ bằng một cái nhìn.

"Horus Lupercal," con quái vật kên tiếng, kéo dài cái tên với sự khoái trá rõ ràng. "Samus gửi tới ngươi lời chào chân trọng của hắn ta. Và giờ thì hãy để trò chơi bắt đầu."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro