Chương 26
Dịch: Bánh
Cuồi cùng thì cún con đã được bác sĩ kiểm tra và được tiêm thuốc. Sau khi dành hai ngày sống như một bông hoa trong nhà kính, cơn đau dịu đi một chút và cậu cảm thấy mình có thể sống được.
Sau một đêm ngon giấc, Hee Seong thức dậy với cơ thể đã khỏe hơn rất nhiều.
"Em dậy rồi à?"
Yoon Chi Young nhìn xuống cún con đang uể oải mở mắt ra, có vẻ như hắn đã đợi cậu. Nhẹ nhàng vuốt ve đôi tai cụp của Hee Seong, hắn ngượng ngùng nói.
"Anh đã chuẩn bị một món quà cho em đấy."
'Không thèm.'
Cún con ủ rũ quay đầu đi, dù sao thì thứ mà Yoon Chi Young dành cho cậu cũng sẽ luôn là những nụ hôn thân mật mà thôi, Hee Seong đã trải nghiệm điều đó rất nhiều rồi, vậy nên cậu không có kì vọng gì đặc biệt.
Sau đó, Yoon Chi Young nói như thể hắn đã đoán trước được phản ứng của cậu.
"Không phải hôn đâu."
'...Không phải à?'
"Anh nghĩ là cún con sẽ rất thích đấy."
Vừa nói, Yoon Chi Young đột nhiên kiểm tra đồng hồ đeo tay của mình. Đã hơn 2 giờ sáng, tuy nhiên, hắn không quan tâm đến việc đã muộn hay chưa và hỏi cún con với giọng đầy mong đợi.
"Em có muốn đi xem cùng anh không?"
'Giờ luôn à?'
"Phải xem ngay cho nóng chứ."
"...?"
Cùn con nghiêng đầu không hiểu. Có lẽ thấy điều đó thật dễ thương, Yoon Chi Young từ từ nhếch môi và mỉm cười. Làm điều đó dưới ánh sáng mờ ảo khiến hắn trông thật giống một kẻ tâm thần đang làm điều gì đó khả nghi và đang tận tưởng nó một mình. Cún con - người chỉ được xem những khía cạnh nhẹ nhàng của hắn - giờ mới nhận ra đây chính là ông trùm của cả một tổ chức.
Điều đó thật khó chịu, nhưng cậu cũng có hơi tò mò. Hắn nói là phải đi xem cho nóng, Hee Seong nghĩ có lẽ Yoon Chi Young đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho mình.
"Đi thôi."
Và thế là cún con uể oải bị kéo vào vòng tay của Yoon Chi Young.
Nơi Yoon Chi Young đưa cún con tới cách đó 30 phút đi xe.
Trong xe, Hee Seong nằm ngủ gật trong vòng tay của Yoon Chi Young. Có lẽ là vì có quá nhiều cảm xúc chưa được giải tỏa nên cậu luôn cảm thấy kiệt sức, đặc biệt là ký ức bị anh trai phản bội cứ mãi hiện lên trong đầu khiến cậu cứ luôn cảm thấy nặng lòng.
"Lâu lắm rồi anh mới sử dụng đến tiền và quan hệ để tặng quà cho cún con đấy."
'Quà gì mà cần tới quan hệ chứ...?'
May mắn thay, nhờ Yoon Chi Young, những cảm xúc tuyệt vọng đó đã lắng xuống. Hee Seong tự hỏi con sói ăn thịt đồng loại này đang nghĩ gì và liệu hắn có thật sự thích cậu không nhưng rồi lại từ bỏ, không có cách nào để hiểu được một tên điên cả.
Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Các thành viên của tộc sói lặng lẽ bước ra khỏi ba chiếc ô tô màu đen, trong đó có chiếc xe mà Yoon Chi Young đang ngồi.
Bọn họ bước vào tòa nhà như thể đó là chuyện đã được sắp đặt từ trước, Hee Seong rúc sâu vào vòng tay của Yoon Chi Young.
Tòa nhà cũ vẫn rất lạnh lẽo ngay cả khi bước vào trong. Dù Hee Seong đã qua kì thay lông nhưng bộ lông màu trắng của cậu vẫn không thể nào ngăn được cái lạnh của tháng 12. Cún con rùng mình vì lạnh và quyết định dùng Yoon Chi Young làm lò sưởi.
'Ôm tôi đi.'
Cún con cào vào ngực hắn để truyền đạt ý muốn được quấn trong lớp áo. May là hình như Yoon Chi Young hiểu ngay được, hắn đã ủ ấm cún con trong áo khoác như đang đợi cậu yêu cầu từ lâu và hỏi.
"Bé cưng, em lạnh không?"
'Đồ khùng.'
Giờ thì Hee Seong đã quen với sự nhảm nhí của Yoon Chi Young, vậy nên cậu chỉ lờ đi mà thôi.
Cuối cùng, cún con tựa gáy vào ngực Yoon Chi Young. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ló ra giữa vạt áo khoác của người đàn ông cao lớn. Đằng sau chú cún con với đôi mắt sáng rực chính là các thành viên của tộc sói đang lặng lẽ đi theo.
Yoon Chi Young bước vào tòa nhà bỏ hoang bằng đôi chân dài của mình. Bên trong tòa nhà, nhiều vật liệu khác nhau nằm rải rác, có vẻ như công cuộc xây dựng sắp bắt đầu.
'Một món quà có được nhờ quan hệ lại là một nơi thế này sao?'
Có gì đó khả nghi ở đây. Hee Seong cố gắng nắm bắt tình hình bằng cách quay chiếc đầu đang lộ ra khỏi áo khoác qua hướng này rồi lại hướng khác, nhưng cậu vẫn không thể hiểu nổi.
Nơi Yoon Chi Young đứng là một nhà kho có cửa sắt đóng kín.
Cún con dùng tay kiểm tra cánh cửa đáng ngờ này. Từ phía trên, Yoon Chi Young đã yêu cầu các thành viên của tổ chức bật đèn lên, ánh đèn huỳnh quang được bật, nhưng vì ánh sáng rất yếu nên tòa nhà vẫn đem lại cảm giác kì lạ.
"Ngồi đây và xem nhé."
Cuối cùng, Yoon Chi Young trải một tấm chăn trước cửa và đặt cún con lên đó. Sau đó, hắn đứng cạnh cánh cửa sắt cao bằng mình với vẻ mặt rạng rỡ.
'Anh lại làm ra trò nhảm nhí gì vậy?'
Khán giả duy nhất - cún con - không có phản ứng cụ thể nào. Cậu chỉ ngồi đó và ủ rũ, nhìn về phía trước trong khi đang quấn chăn để chống chọi với cái lạnh, còn Yoon Chi Young thì lại nói với giọng điều đầy mong đợi pha chút ngượng ngùng.
"Đây là món quà mà anh đã chuẩn bị cho cún con đó."
'Cho tôi xem quách cho rồi.'
Cún con sủa lên như đang giục hắn, Yoon Chi Young thậm chí còn đếm ngược và mở cánh cửa sắt ra. Khi cánh cửa được mở ra với âm thanh kỳ lạ, ánh sáng mờ ảo từ một bóng đèn ở phía xa thoát ra ngoài.
Khi cánh cửa sắt được mở ra hoàn toàn, một nhà kho đang sụp đổ hiện ra trước mắt họ. Đó là một nơi cũ kĩ được dùng để cất giữ những món đồ không ai dùng đến. Nhìn vào bên trong, Hee Seong lập tức nhận ra danh tính của món quà mà Yoon Chi Young đã chuẩn bị.
'...Tên khốn điên khùng...'
Bên trong là tên thú nhân ngựa Kwon Ki Hyuk - đang bò bằng cả tay chân và chỉ mặc một cái quần lót.
Đôi mắt to tròn của cún con mở to đầy ngạc nhiên. Cơ thể của Kwon Ki Hyuk đầy những vết bầm tím, và khuôn mặt vốn sạch sẽ của gã giờ đã trở nên nhem nhuốc. Thêm vào đó, có một sợi dây được cột quanh cổ gã, và xung quanh còn có thêm cả vết máu. Dù thế thì có vẻ như gã ta vẫn còn lại một chút ý thức, vì Kwon Ki Hyuk đã run rẩy một cách dữ dội khi nghe thấy giọng của Yoon Chi Young.
Yoon Chi Young đứng cạnh gã và giới thiệu món quà của mình, vừa tự hào lại vừa ngượng ngùng.
"Đây, đây chính là quà của em đấy."
"......"
"Em thấy sao? Em có thích nó không?"
Trước hàng loạt những câu hỏi, cún con chỉ nhìn chằm chằm vào bên trong nhà kho với vẻ mặt bàng hoàng và cứng đờ.
'...Mẹ bà.'
Lý do khiến cậu cố gắng kiềm chế phản ứng của mình chính là Yoon Chi Young. Hắn đang đứng bên cạnh cửa và nhìn cún con bằng ánh mắt đầy mong đợi như thể muốn nhìn thấy phản ứng của cậu ngay lập tức. Hee Seong không muốn cho hắn những gì mà hắn muốn, không hiểu sao cậu cảm thấy mình sẽ thua.
Hee Seong cố tình giả vờ thở dài, đó là bởi vì đây không phải là một chuyện bình thường tí nào.
Tuy nhiên, cún con, người đã phải chịu đựng quá nhiều dưới bàn tay của tên người ngựa biến thái nọ, lại nghĩ với đôi mắt sáng ngời.
'...Mình thích nó...'
Theo suy nghĩ của cậu, cái đuôi ngắn màu trắng chính là thứ đầu tiên vẫy thật nhanh. Nhìn thấy phản ứng đó, Yoon Chi Young tự hào nhếch môi lên, món quà này là một sự thành công, và hắn tin rằng tính cách của cún con cũng giống như hắn vậy.
Nhìn thấy phản ứng trung thực của cún con, Yoon Chi Young lên tiếng gợi ý.
"Giờ thì cún con có thể làm bất cứ thứ gì mà mình muốn rồi."
"Ugh..."
Yoon Chi Young kéo sợi dây quanh cổ Kwon Ki Hyuk một cách thô bạo, gã ta có vẻ đau đớn vì điều đó và bật ra tiếng rên rỉ. Nhưng không một ai quan tâm đến nỗi đau của gã, có vô số người thú đã bị hắn chơi đùa một cách nhẫn tâm mà.
Cún con nhìn sợi dây được đặt ngay ngắn trước mặt mình. Hee Seong tức tối nhìn sợi dây đó rồi lại vui vẻ chui khỏi chăn và cắn vào dây.
Gâu!
Cún con - người đã phải chịu đựng rất nhiều - lắc đầu điên cuồng khi cắn vào sợi dây như đang cắn một con mồi và trút cơn tức giận từ những lần bị Kwon Ki Hyuk quấy rối vào đó. Sợi dây chỉ đung đưa một chút, nhưng dù vậy, cảm giác khi nhìn thấy khuôn mặt run rẩy của Kwon Ki Hyuk đúng là tuyệt vời.
Yoon Chi Young thấy điều đó thật đáng yêu và hỏi một cách vui vẻ.
"Em có muốn giữ gã ta như thế này không? Hay là chúng ta nên ăn thịt gã nhỉ?"
Trước câu hỏi đó, sợi dây tuột ra khỏi miệng cún con đang thoải mái trút giận. Hee Seong là kiểu người không thể làm hai việc cùng một lúc, vậy nên cậu cần thời gian để suy nghĩ từng việc một.
'Mình không muốn giữ gã ta lại.'
Cậu không hề có hứng thú gì với Kwon Ki Hyuk cả, thấy gã ta tơi tả như thế cũng đủ khiến cậu thỏa mãn rồi.
Tuy nhiên, cậu vẫn có chút không hài lòng nếu mọi chuyện chỉ kết thúc ở đó, hơn nữa, nếu Yoon Chi Young đã sử dụng quan hệ để đem gã tới đây thì hắn thật sự có thể làm mọi thứ, chỉ cần đó là điều cậu muốn.
Một ý hay bật lên.
Hee Seong nhìn xung quay và nhìn vào từng thành viên cao ráo trong tổ chức để tìm Ji Young Bae.
'Dịch cho tôi.'
Hee Seong tìm thấy Ji Young Bae và nói. Cậu có thể biến lại thành hình người và tự nói nhưng vẫn quyết định chọn phương án thứ hai vì đang không có quần áo.
"Vâng."
Cũng may là Ji Young Bae - người với tỉ lệ dịch thành công đã được cải thiện - nhanh chóng hiểu được cún con đang muốn nói gì.
Ji Young Bae bắt đầu dịch trong khi ôm cún con chĩa về hướng Yoon Chi Young.
'Tên đó bẩn lắm nên tôi không muốn giữ.'
"Cậu ấy nói ngài bẩn ạ."
'Ha...'
Cún con thở dài thườn thượt, cậu đã quá quen với việc anh ta dịch sai bét, nhưng nhìn thấy biểu cảm tổn thương của Yoon Chi Young cũng rất mệt.
Dù vậy thì cậu vẫn cố gắng giao tiếp mà không từ bỏ.
'Cái tên kia kìa! Quá bẩn. Để có thể giữ lại.'
"À. Cậu ấy nói tên kia quá dơ bẩn nên không muốn giữ gã lại ạ."
"À... Đúng vậy nhỉ."
Yoon Chi Young gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, vẻ thất vọng trên mặt hắn cũng đã không còn. Bây giờ thì cún con lại vừa nói vừa dùng ngôn ngữ cơ thể.
'Vậy nên. Vứt gã vào.'
"Vậy thì giờ hãy vứt gã ta vào."
'Chỗ làm của tôi.'
"Chỗ làm của tôi."
Bản dịch có chút chắp vá nhưng có vẻ Yoon Chi Young vẫn hiểu ra. Sau khi nói tới đoạn "vứt gã ta đi", Yoon Chi Young - người đang ước tính chiều cao của tòa nhà - "à" lên một tiếng và gật đầu.
"Em đang bảo là hãy đưa gã đến một nơi như sòng bạc mà cún con đã từng làm việc à?"
'Đúng rồi đó!'
Cậu không thể nào hạnh phúc hơn khi Yoon Chi Young hiểu được sau hai ba lần thử. Cún con chậm rãi vẫy đuôi và trừng mắt nhìn Kwon Ki Hyuk đầy khó chịu. Công việc ở sòng bạc vừa bẩn thỉu lại vừa cực khổ, đó là lý do tại sao Hee Seong hi vọng Kwon Ki Hyuk sẽ phải trải qua ít nhất là một nửa những gì cậu đã chịu đựng.
Có vẻ như Yoon Chi Young cũng cảm thấy như thế cũng ổn, hắn gật đầu và kiểm tra tình trạng của Kwon Ki Hyuk rồi lại lẩm bẩm như thể đang tự nói với bản thân mình.
"Vậy thì sẽ gặp rắc rối nếu như ai đó nhận ra gã mất... Thế thì phải cho gã ta đến mấy sòng bạc ở Đông Nam Á nơi bọn họ không thể hiểu được ngôn ngữ của nhau rồi."
Nghe thấy những lời đó, Kwon Ki Hyuk run rẩy một cách dữ dội, gã thậm chí còn ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh một cách sợ hãi. Một ổ cờ bạc nơi họ còn không hiểu được ngôn ngữ của nhau, rõ là Kwon Ki Hyuk sẽ phải chịu đựng những gì rồi. Tại những sòng bạc, những nhân viên ngây thơ và không giỏi ăn nói sẽ phải luôn làm những công việc bẩn thỉu nhất, chẳng hạn như dọn dẹp một căn phòng mà một khách hàng như chính gã đã làm cho thành bừa bộn rồi bỏ đi, hoặc là phải cởi quần áo khi được yêu cầu.
"Là...làm ơn. Đừng là nơi đó..."
Bất chấp lời cầu xin của Kwon Ki Hyuk, Yoon Chi Young chỉ mỉm cười vui vẻ và hỏi ý kiến của cún con.
"Trong khoảng... 3 năm nhỉ?"
Yoon Chi Young nhẹ nhàng nói và tiến đến gần để bế cún con đang vẫy đuôi. Cún con đang định vui vẻ nhào vào lòng hắn nhưng rồi lại nhớ ra chuyện gì đó và yêu cầu được đặt xuống đất.
Cậu đến gần Kwon Ki Hyuk đang quỳ bò, giậm mạnh chân vào bàn tay vẫn còn đang lành lặng của gã.
'Gã ta còn nhét bàn tay này vào miệng tôi. Đệt mẹ.'
"...Cậu ấy nói rằng gã ta còn cố nhét tay vào người mình."
"Ah..."
Ji Young Bae lập tức dịch những câu đó, dù có hơi không chính xác nhưng dù sao thì cũng đã truyền tải đủ ý nghĩa. Tuy nhiên, sự sai lệch nhỏ trong cách dịch thuật thôi cũng có thể biến câu chuyện thành một vấn đề cực kì nghiêm trọng đối với ai đó, vì khuôn mặt vốn đang tươi cười của Yoon Chi Young bỗng trở nên lạnh như băng. Hắn bước về phía Kwon Ki Hyuk với đôi chân dài của mình và nói.
"Đáng lý ra em nên nói chuyện này với anh sớm hơn."
"Kho-khoan. Ch-chờ chút đã.. tôi không có làm vậy... Aaaah!"
Giày của Yoon Chi Young giẫm chính xác vào nơi mà cún con đã giẫm vào. Chiếc giày còn dày xéo xuống thêm hai ba lần nữa. Tiếng bàn tay bị giẫm nát và tiếng hét đau đớn của Kwon Ki Hyuk vang lên.
Chỉ khi đó thì vẻ mặt cứng nhắc của Yoon Chi Young mới được thả lỏng, hắn bế cún con vào lòng.
"Đi thôi."
Sau lưng hắn, các thành viên của tổ chức hành động một cách nhanh nhẹn và di chuyển Kwon Ki Hyuk như đang di chuyển một gói hành lý.
Âm thanh tuyệt vọng của Kwon Ki Hyuk vẫn tiếp tục vang vọng trong tòa nhà cũ. Hee Seong nhìn thấy điều đó sau lưng của Yoon Chi Young nhưng lại chẳng hề có chút thương cảm nào. Dù sao thì Kwon Ki Hyuk cũng đã nhận được quả báo cho những gì mà gã đã làm, nếu nói ra thì có khi 3 năm là còn ít ấy.
Dù sao thì Hee Seong vẫn cảm thấy rất đã. Cậu thật sự thích Yoon Chi Young - kẻ luôn đứng về phía cậu, và cả món quà của hắn nữa. Chỉ duy nhất lần này, cún con vùi mặt vào áo khoác của Yoon Chi Young với trái tim đang đập thình thịch.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro