Chương 29

Dịch: Bánh

"Anh thật sự không nhớ gì cả sao...?"

Hee Seong hỏi Yoon Chi Young trong lúc đang đút cháo trứng cho hắn. Cậu phải bón cho hắn vì không thể chịu nổi cảnh hắn giả vờ ốm nữa, khỏe lại nhanh giùm cái.

Yoon Chi Young - người đang nằm đó một cách yếu ớt và giả vờ là mình đang bệnh - nói,

"Hmm... Chỉ là khi anh thức dậy vào buổi sáng thì xung quanh đã là một đống hỗn độn rồi?"

"Thế điều cuối cùng mà anh nhớ được là gì?"

Yoon Chi Young trầm ngâm trước câu hỏi đó, hắn ôm trán rồi hồi tưởng về kí ức cuối cùng của mình một cách mơ hồ.

"Nghĩ rằng anh muốn thắt nút em khi em đang ngủ?"

".........."

Hee Seong đứng dậy một cách đột ngột trước suy nghĩ không có chút xấu hổ nào đó. Cậu không muốn nổi giận với người bệnh, nhưng cậu không thể nào không cảm thấy tức khi nghĩ về cảnh tính mạng của mình gặp nguy hiểm vào đêm qua.

"Thế anh không nhớ là anh đã chảy nước miếng như thể anh sắp nuốt chửng tôi khi tôi đang ngủ à?"

"Anh á?"

"Đúng. Anh thậm chí còn trèo lên cả lưng tôi như thợ săn khi tôi đang cố chạy trốn kìa."

Hee Seong nói một cách hung dữ với đôi tai cún xuất hiện trên đỉnh đầu. Ngoài việc đang trong giai đoạn hồi phục thì cậu còn đang rất mệt do thiếu ngủ nữa, vậy nên hình dạng người thú của cậu bị để lộ một cách dễ dàng. Và một nguyên nhân khác là do cậu đang vô cùng tức tối đến mức không nói nên lời.

Hee Seong dùng thìa chỉ vào đống bông nhồi gối đang rải rác khắp cả phòng ngủ và cả tấm thảm đã không còn nguyên dạng.

"Cái này nữa! Anh xé hết tất cả đồ đạc và cào vào thảm như đang đào hang vậy, phá hết mọi thứ rồi."

"Ồ...."

Yoon Chi Young thốt ra một câu cảm thán lặng lẽ như thể hắn không biết gì. So với Hee Seong đang tức đến xì khói thì hắn chỉ toát ra vẻ tao nhã mà thôi, hết chịu nổi rồi, Hee Seong đành phải hỏi với sự bực tức,

"Nếu anh đã biết mình sắp bị sốc pheromone thì đáng lẽ anh nên uống thuốc hay gì đó chứ. Sao anh cứ ngu ngốc chịu đựng nó làm gì?"

Trước câu hỏi đó, Yoon Chi Young trả lời với tông giọng trầm khàn,

"Có thuốc rồi mới được như vậy đấy."

"...Gì cơ?"

Hee Seong không nổi giận vì đó là câu trả lời cậu không ngờ tới. Nó bỗng khiến cậu nhớ đến cuộc trò chuyện lúc trước của Yoon Chi Young và bác sĩ.

〈Dạo này ngài không trở lại hình dạng ban đầu luôn ạ?〉

〈Bận chăm cún quá.〉

Yoon Chi Young đã từng nói hắn không biến trở về hình dạng đầu vì Hee Seong.

Điều đó có nghĩa là hắn đã uống thuốc và chịu đựng vì sợ rằng mình sẽ tấn công cậu?

Nếu nghĩ lại thì lúc sáng Yoon Chi Young đã tỏ vẻ nhẹ nhõm khi thấy Hee Seong vẫn còn an toàn. Trước đó, hắn đã tỏ ra lo lắng tột độ không hề giống như vẻ ngoài ung dung thường ngày. Có thể hắn đã thật sự không thể kiểm soát lý trí của mình như hắn muốn.

Khi nhận ra sự thật đó, Hee Seong cảm thấy có lỗi vì đã nổi nóng một cách thiếu kiềm chế với người kia.

Hee Seong ngồi xuống giường và lặng lẽ đút cho hắn món cháo trứng, cái đuôi trắng của cậu cũng lắc lư một cách nhẹ nhàng để tỏ ý xin lỗi. Dù việc bón đồ ăn cho hắn là một việc rất không quen, nhưng nghĩ đến những lúc Yoon Chi Young đút đồ ăn và tắm cho cậu khi cậu đang ốm thì cậu cũng có thể làm được những điều này cho hắn. Thật đang nghi ngờ khi Yoon Chi Young - người trông rất ốm yếu - dường như chỉ có thể lấy lại được năng lượng khi được ăn cháo trứng, nhưng...

Lúc đó, Yoon Chi Young nhẹ nhàng tựa đầu lên đùi của Hee Seong, vốn dĩ cậu sẽ đẩy hắn ra ngay lập tức nhưng rồi lại bỏ qua vì hắn đang ốm. Có lẽ do thấy vui khi đã thành công chiếm được phần đùi của cậu để làm gối đầu, đôi tai sói màu đen liên tục lắc lư trên đầu hắn.

"Nhưng em biết gì không?"

"Gì cơ?"

"Nếu chúng ta tổng kết lại những hành động của anh vào ngày hôm qua...."

Yoon Chi Young che trán mình lại như thể hắn đang rất xấu hổ, những sợi tóc đen mảnh rơi xuống trán, che đi đôi mắt xám đang rất rạng rỡ của hắn.

"Anh nghĩ là mùa giao phối của anh có thể sẽ đến sớm hơn một chút vì em đấy... Em sẽ chịu trách nhiệm mà, đúng không?"

".........."

Hee Seong đánh Yoon Chi Young với chiếc gối ở bên cạnh như thể nếu chửi thề thì phí hơi sức lắm. Tuy nhiên, việc đánh hắn với chiếc gối gần như đã rỗng ruột thậm chí còn không có nổi một chút tác dụng nào chứ đừng nói đến những miếng bông trắng đang bay tứ tung. Trong lúc đó, Yoon Chi Young còn liên tục nói rằng hắn đã nhầm lẫn những cục bông nằm trên sàn với cún con, và thế là hắn lại bị đánh nhiều hơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro