Chương 5

Dịch: Bánh

---------

...Sau khi bị đánh vào đầu, ý thức của cậu bỗng trở nên rời rạc.

Hee Seong - người đã bị tấn công - chống trả một cách dữ dội, cậu đã hứa với anh trai rằng mình sẽ làm việc cho đến cuối tháng này, và cậu không thể để mọi thứ bị phá hỏng được.

Dù cơn đau dữ dội đang truyền đến từ phần đầu, Hee Seong vung mạnh chiếc nón bảo hiểm đang cầm trên tay về phía bất cứ ai đang đến gần. Có khoảng 4 đến 5 tên, có lẽ bọn chúng đang muốn cướp gói hàng khỏi tay cậu, Hee Seong vừa cố gắng chống trả với chiếc nón bảo hiểm vừa cố gắng trốn thoát.

"Aaargh!"

Nhưng khi cảm nhận được một cơn đau thấu trời ở chân và khi cơ thể cậu ngã gục, Hee Seong nhận ra một con dao đã đâm vào đùi mình. Sự đau đớn dữ dội từ vết đâm khiến cậu không thể đứng dậy mà chỉ có thể ngã xuống đất, co rúm người lại.

"Thằng khốn vô dụng mà còn thích tỏ vẻ hung dữ."

Gã nào đó vừa chửi vừa đá mạnh vào bụng cậu. Không còn sức để hét lên, Hee Seong nằm quằn quại trên mặt đất và thở hổn hển. Sau đó, những tên tấn công lục tung xe đạp và cả người cậu để cướp lấy số thuốc mà bên sói đã đưa ra.

'Không được, đó là món hàng mà anh đã giao cho mình đi lấy...'

Cắn chặt răng, Hee Seong rút con dao găm trong đùi mình ra trước, trong những nỗ lực cuối cùng của cơn tuyệt vọng, cậu cố gắng bò theo chúng, nhưng tiếng cười chế giễu của đám người đó dần xa dần.

Bị bỏ lại trong con hẻm, bản năng của Hee Seong nói cho cậu biết nếu như ngã gục ở đây thì cậu sẽ chết.

'Mình không nên trở về hình dạng thật ngay lúc này....'

Nhưng cậu đã trở lại thành cún con mất rồi, đó là một hiện tượng tự nhiên đối với người thú khi đang bị thương và tìm kiếm sự phục hồi.

Chú cún con bò vào một góc, cố gắng di chuyển cơ thể đã suy yếu của mình một cách tuyệt vọng.

'Anh ấy đã nói... đây sẽ là lần cuối....'

Trải qua cơn đánh đập, cơ thể cậu đã chịu quá nhiều đau đớn, và tất cả sự bất công đó đã vượt ra khỏi sức chịu đựng của cậu, Hee Seong muốn khóc, nhưng cơn đau đã khiến ngay cả việc khóc cũng là không thể.

Chú cún con cố lê mình dọc theo bức tường bê tông đang vây quanh tòa nhà, nó nghĩ rằng nếu như ngã gục ở nơi có nhiều người qua lại thì cơ hội được trở về với anh trai sẽ tăng lên.

Nhưng tòa nhà này lại lớn đến mức đáng ghét và dường như là dài bất tận dù cún con có cố lết đi đến bao xa đi chăng nữa, máu chảy ròng ròng, cuối cùng Hee Seong cũng ngã gục.

Khi ý thức cậu bắt đầu mờ dần, một giọng nói quen thuộc kèm theo mùi thuốc lá phát ra từ phía trên.

"Chú cún lôi thôi lếch thếch này sao thế nhỉ?"

'Thả ra coi... đồ khốn nạn!'

Hee Seong thầm nguyền rủa một cách dữ dội với lo sợ rằng đây lại là những kẻ đã tấn công mình khi nãy.

Tuy nhiên, âm thanh duy nhất thoát ra khỏi miệng cậu chỉ là những âm thanh rên rỉ đầy yếu ớt, dù có cố gắng bỏ chạy thêm lần nữa thì những chiếc chân nhỏ chỉ có thể giật giật mà không còn chút sức lực nào.

"Ah..."

Sau một tiếng thở dài nhẹ, Hee Seong cảm nhận được có ai đó nhẹ nhàng bế mình vào lòng.

"Anh cứu em vì em xinh đấy nhé."

Cậu không thể nghe được phần còn lại nhưng vẫn cảm thấy có một cơn sóng sợ hãi ập tới, cậu nghĩ là mình nghe được giọng của Yoon Chi Young vang lên đâu đó gần nơi này.

Bị khuất phục trước sự ấm áp, Hee Seong rúc vào vòng tay nọ theo bản năng và ngất đi. .

-----------

*Chi Young đã biết cún con là Hee Seong ngay từ đầu rồi nên mình quyết định vẫn sẽ giữ xưng hô anh - em nhé, vì sau này anh ta thừa nhận là anh chưa bao giờ nuôi em như pet mà nuôi em như người yêu từ khi nhặt em về rồi =)))

* * *

Hee Seong tỉnh lại một cách yếu ớt.

Ngay khi vừa tỉnh lại, thứ đầu tiên chào đón cậu là mùi hóa chất và thuốc khử trùng thoang thoảng.

'Không...'

Nghĩ rằng mình đang ở bệnh viện, Hee Seong cố gắng khiến cho bản thân tỉnh hẳn, nhưng cơ thể cậu vẫn còn quá yếu nên chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt.

'Hóa đơn khám thú y đắt lắm...'

Người thú thường không đủ điều kiện để mua bảo hiểm, vậy nên chi phí khám chữa bệnh tại bệnh viện thú y và người thú trở nên vô cùng đắt đỏ. Hee Seong không có tiền, nhất là khi sau khi bị cướp mất gói hàng mà mình đang vận chuyển, cậu cảm thấy vô cùng tội lỗi ngay cả khi nghĩ đến việc nhờ anh trai chi trả chi phí nằm viện.

Khi đang rên rỉ trong lòng, Hee Seong hé mắt và nhìn thấy một cảnh tượng bất ngờ.

'Mình đang ở đâu vậy...?'

Nơi đây không phải là bệnh viện như cậu nghĩ, Hee Seong nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lớn bằng cả phòng ngủ của cậu, drap giường màu đen, nội thất hiện đại bóng bẩy xung quanh cũng có tông màu đen, thứ duy nhất có màu trắng chính là cậu - cún con.

Trong tầm nhìn mờ ảo của mình, cậu nhìn thấy những hình bóng: một người thú gầy gò trong chiếc áo blouse màu trắng và một người đàn ông cao lớn khác đang ngồi trên giường. Người thú trong chiếc áo khoác trắng kia trông thật hốc hác, y hệt một tên nghiện vậy, điều đó khiến Hee Seong tự hỏi liệu anh ta có thật sự là bác sĩ không.

"Sao em lại thức dậy thế này? Ngủ thêm đi nào."

Có vẻ như số trời đã định cậu phải làm một con chó.

Cố gắng nhìn sang một bên, Hee Seong nghe thấy Yoon Chi Young nói thật ngọt ngào, như thể đang dỗ dành người yêu vậy.

Hee Seong muốn chửi thề và hỏi xem hắn có đang mất trí không, nhưng khi đang ở dạng cún thì tất cả những gì cậu có thể làm là hé những chiếc răng nanh nhỏ xíu bằng hạt gạo của mình.

Anh bác sĩ cẩn thận nói:

"Do bệnh nhân có kích thước nhỏ nên ca phẫu thuật khá nguy hiểm, nhưng may mắn là các cơ quan trọng không bị tổn thương nên sẽ hồi phục nhanh chóng thôi."

Theo lời của anh ta, Hee Seong cảm nhận được ngón tay của bác sĩ chạm vào gần đùi cậu - đó cũng là nơi cậu đã bị đâm. Cơn đau khiến Hee Seong co rúm người lại và run rẩy, cậu muốn hất bàn tay đó ra, nhưng tác dụng của thuốc tê trong cơ thể khiến ngay cả những chuyển động đơn giản nhất cũng trở nên khó khăn.

"Và thêm vào đó là lần này chúng tôi không thể phát hiện ra bất cứ pheromone nào trên người người bệnh.... thú bệnh, điều đó khiến việc xác định đây có phải là người thú không trở nên khó khăn."

Có vẻ như Yoon Chi Young không quan tâm đến điều đó, hắn chỉ nhìn cún con rồi gật đầu.

Đây là tin tức mới đối với Hee Seong, thường xuyên tránh né việc đến bệnh viện vì lý do tài chính, cậu không biết rằng pheromone của mình gần như không thể phát hiện được.

'Sao mình lại không có pheromone chứ?'

Người thú thường phát ra pheromone mạnh hơn hàng trăm lần so với động vật bình thường và thường được sử dụng để phân biệt giữa chúng với những sinh vật không phải người thú, tuy nhiên, Hee Seong cũng không biết liệu không phát hiện được pheromone là tin vui hay tin buồn nữa.

'Đó có phải là điều may mắn vào lúc này không nhỉ?'

Bất kể thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn cảm thấy có lẽ sẽ tốt hơn nếu Yoon Chi Young không biết cậu là Hee Seong - một người thú.

'Bởi vì tôi...'

Khi sử dụng bộ não nhỏ bé để suy nghĩ, Hee Seong cảm thấy sức lực của mình đang cạn kiệt, Yoon Chi Young đang nhẹ nhàng vuốt ve cổ chú chó con, dù cậu không muốn thừa nhận thì sự vuốt ve đó đúng là vô cùng dễ chịu.

Cuối cùng, được vỗ về bởi những cái chạm nhẹ nhàng, Hee Seong lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu thêm một lần nữa.

***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro