Chương 16. Những kẻ này, có liên quan đến trận cháy đó!
Thực ra Phượng Cửu Nhi biết rõ rằng, cho dù bây giờ Phượng Thanh Âm đang ở thế hạ phong, nhưng rất nhanh, nàng ta cũng sẽ đứng lên lại một lần nữa.
Dù sao thì, Phượng Quân Trác cũng thích đứa nữ nhi này, còn đối với nàng, người cha ruột này vẫn không hề thích.
Đi trong bóng tối, Phượng Cửu Nhi nghĩ đến chuyện nhũ mẫu bị thiêu chết.
Lúc đó nàng vẫn còn là một Phượng Cửu Nhi ngây ngây ngốc ngốc, rất nhiều chi tiết không chú ý đến.
Bây giờ nghĩ lại, trận cháy đó xảy ra đột ngột, cũng rất kỳ lạ.
Xung quanh đám cháy rõ ràng có một mùi hương kỳ lạ, người khác không hiểu, nhưng giờ nghĩ lại nàng càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Mùi hương đó gần giống với Mạn đà la, nhưng, lại nồng đậm hơn so với hương hoa của Mạn đà la.
Mùi hương như vậy trong Phượng phủ không hề có, vậy trận cháy đó không phải là ngoài ý muốn, mà là do con người gây ra!
Hơn nữa, nó có liên quan tới người ngoài, chỉ là không biết, liệu Phương Thanh Âm có liên quan đến chuyện này hay không.
"Cạch" một tiếng, không biết Phượng Cửu Nhi đã dẫm phải thứ gì, vừa cúi đầu xuống, sau lưng đột nhiên xuất hiện một luồng hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ.
Có sát thủ!
Phượng Cửu Nhi cố ý trượt chân một cái, nhanh chóng lăn xuống mặt đất.
Ám khí cắm vào thân cây sau lưng cách nàng không xa, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, vù vù hai tiếng, hai thân ảnh mặc đồ đen chặn đường đi của nàng.
"Cứu......" Tiếng kêu cứu còn chưa kịp phát ra, thì đột nhiên, một mùi hương ập đến.
Mùi hương này!
Trong lòng Phượng Cửu Nhi chấn động, mi tâm nhíu lại.
Mùi hương này, rõ ràng giống với mùi mà nàng ngửi được trong trận cháy đã thiêu chết nhũ mẫu!
Những kẻ này, có liên quan đến trận cháy đó!
Còn ám khí vừa rồi, rõ ràng là không muốn lấy mạng người, nếu như nàng đoán không sai, những kẻ này chỉ muốn dọa nàng, chứ không phải muốn lấy mạng nàng.
Phượng Cửu Nhi chỉ suy tư một chút, cơ thể nhoáng cái đã ngã xuống.
Nàng đã tiếp xúc với nhiều loại dược liệu trong nhiều năm, chút mùi hương này căn bản không có tác dụng gì với nàng cả.
Hai kẻ hắc y nhân nhanh choáng bước qua, có kẻ đạp lên một chân nàng, lại đạp vào chân còn lại.
Quả nhiên không có phản ứng!
Tên hắc y nhân còn lại xách nàng lên, khiêng trên vai, hai kẻ ngưng lại một chút, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Cứ như vậy, Phượng Cửu Nhi bị bọn chúng khiêng đi, không biết đi trên con đường gập ghềnh đó bao lâu.
Cuối cùng, nàng bị ném xuống.
Nghe thấy âm thanh bản thân rơi xuống đất, chắc chắn là đang ở trong một sơn động.
Nàng không dám mở mắt, cẩn thận dựng tai lên nghe ngóng, chú ý đến mọi động tĩnh xung quanh.
Cuối cùng, cũng có người đến.
"Nàng ta chính là cửu tiểu thư xấu xí của Phượng gia sao?" Là một giọng nói già nua, nhưng mà, rõ ràng là cố ý đè nén.
Theo suy đoán của Phượng Cửu Nhi, người mở miệng nói chuyện đó, chắc hẳn là một nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi.
Chỉ là, cửu tiểu thư thì cửu tiểu thư, còn thêm chữ "xấu xí" vào là có ý gì? Sợ người khác không biết nàng lớn lên trông xấu sao?
"Vâng." Hắc y nhân bắt nàng về đây lập tức đáp lời, "Chúng ta đã mang người đến rồi, bạc......"
Vù một tiếng, có thứ gì đó bay qua, nhất định chính là bạc mà bọn chúng muốn.
Quả nhiên, sau khi hai tên hắc y lấy được bạc, thì liền quay người rời đi.
Sau đó, Phượng Cửu Nhi lai bị một kẻ khác xách lên, đi đến một vách núi.
Lần này, nàng mở mắt ra, nhìn kỹ xung quanh.
Là khu rừng phía sau Phượng phủ, đêm qua mới bị Cửu vương gia bắt cóc đi qua đây.
Người này rốt cuộc là ai? Muốn đưa nàng đi gặp người nào ?
Khinh công của nam nhân này so với kẻ vừa rồi lợi hại hơn rất nhiều, trong nháy mắt, đã đi qua vài đỉnh núi.
Đáng sợ hơn là, hắn hoàn toàn không có ý muốn dừng lại.
Rốt cuộc, là muốn bắt nàng đi đâu ?
Nếu không phải vì muốn tra ra kẻ đứng sau, nàng mới không cần phải chịu đau hai chân, cũng không cần phải giả vờ bất tỉnh đến bây giờ.
Nhưng bây giờ Phượng Cửu Nhi cảm thấy, bản thân không thể lại "ngất" lần nữa, nếu tiếp tục như vậy, thì không biết sẽ bị đứa tới nơi nào nữa.
Nhưng vào lúc nàng đang tích tụ lực trong bàn tay, thì đột nhiên, một bóng đen bay tới phía trước, chặn đường đi của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro