Chương 22. Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi

"Không cần giải thích với ta, ta đưa ngươi về bôi thuốc."

Phượng Cửu Nhi biết ách nô đang muốn nói gì, mặc dù hắn căn bản không thể nói được.

Phượng Cửu Nhi của quá khứ không biết võ công, nhưng thân thủ của nàng, rõ ràng không tồi.

Hai tên thị vệ cứ như vậy, trừng mắt nhìn Phượng Cửu Nhi gỡ ách nô từ trên giá gỗ xuống.

"Cửu tiểu thư, ách nô trộm đồ của bát tiểu thư, nhân chứng vật chứng đầy đủ, không thể khoan nhượng cho hắn được."

Một trong hai thị vệ cuối cùng cũng lấy lại được khẩu khí, đỡ lấy cánh tay phải bị đứt gân mạch của mình, thở hồng hộc.

"Cửu tiểu thư, nếu ngài nhất định muốn đưa hắn đi, thì chỉ sợ lão gia à lão thái gia sẽ trách mắng xuống, ngài có thể chịu trách nhiệm sao?"

Còn có, vị cửu tiểu thư trước mắt này, tại sao lại khác với thường ngày như vậy?

Thậm chí, cặp mắt đen nhánh kia của nàng, vậy mà lại còn lóe ra tia sáng cơ trí?

Lẽ nào nàng ta không phải là kẻ ngốc sao?

"Vậy sao?" Phượng Cửu Nhi đỡ ách nô, nhìn thị vệ nằm dưới đất, đột nhiên môi mỏng nhếch lên, nở một nụ cười.

Rõ ràng là đang cười, nhưng ý cười lại mang đầy hàn khí lạnh như băng.

"Bản tiểu thư có đảm đương nổi hay không, cũng không đến lượt ngươi quan tâm."

Đột nhiên, ánh mắt nàng trầm xuống, cổ tay khẽ chuyển.

Chỉ thấy một đạo ngân quang lóe lên, thị vệ dưới đất hét lên thảm thiết một tiếng, lần này, trực tiếp đau đến hôn mê bất tỉnh.

"Các ngươi rõ ràng biết là ách nô vô tội, nhưng vẫn muốn đánh cho đến khi nhận tội, tiếp tay nhau hành hạ ra như vậy, giữ lại đôi tay này cũng chỉ là họa!"

Keng một tiếng, Phượng Cửu Nhi ném thanh kiếm nhuốm máu xuống đất, đỡ lấy ách nô, bước nhanh ra khỏi phòng giam.

Tên thị vệ còn tỉnh táo, nhìn thấy thị vệ còn lại hai tay đều bị chặt đứt, sợ đến mức mặt trở nên trắng bệch, hừ cũng không dám hừ một tiếng.

Cửu tiểu thư vậy mà lại trở nên đáng sợ như vậy, thật không thể tin được!

Nàng ta rốt cuộc là ngốc thật hay là giả ngốc? Là bởi vì ngốc rồi cho nên không biết trời cao đất dày, đến thị vệ của bát tiểu thư cũng dám làm bị thương.

Hay là nói, nàng ta căn bản không hề ngốc, mà là, gan to bằng trời?

Cuối cùng, sau khi Phượng Cửu Nhi đã đỡ ách nô đi xa, tên thị vệ đó mới hét to lên: "Cửu tiểu thư đưa ách nô đi rồi, người đâu! Mau báo cho bát tiểu thư, người đâu!"

......

Trên người ách nô, toàn là vết roi chằng chịt.

Lúc Phượng Cửu Nhi cởi y phục cho hắn, mặt hắn còn đỏ lên, có chút kháng cự.

Dường như, từ khi hắn hiểu chuyện tới giờ, chưa từng cởi áo tháo thắt lưng ở trước mặt cô nương nào.

Đến cả Phượng Cửu Nhi, tuy hắn hầu hạ nàng đã lâu, nhưng cũng chưa từng thấy qua cơ thể của hắn.

"Ngươi cứ xem ta là đại phu không được à? Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi. "

Phượng Cửu Nhi nắm lấy cổ áo của hắn, không nặng không nhẹ kéo : "Chỉ là vết thương ngoài da, đừng có nghĩ nhiều. "

Khuôn mặt ách nô càng đỏ hơn, tuy trên mặt có nhiều vết sẹo, nhưng, vẫn đỏ rõ ràng.

Nam tử thời đại này, quả nhiên vẫn rất bảo thủ, nàng cũng không nói là muốn cởi quần hắn ta.

Đổi lại nếu đây là hiện đại, cởi vài lớp quần áo có là gì ?

Áo trên người bị cởi xuống, những vết roi trên người ách nô toàn bộ đều hiện ra trước mắt Phượng Cửu Nhi.

Một vết lại một vết, ngang dọc đan xen, tất cả đều rỉ máu, máu tươi, nhộm đỏ một mảng !

Đáng hận nhất chính là, ở đầu những cái roi đó còn có gai, trên khuân ngực trước mắt nàng hiện giờ, xung quanh vết roi toàn là vết thương chảy máu, thoạt nhìn trông vô cùng đáng sợ.

Cho dù trước kia Phượng Cửu Nhi đã quen nhìn thấy những vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, nhưng sau khi nhìn thấy những vết roi trên người ách nô, vẫn không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

Nghe nói hắn từ đêm qua tới giờ, cho dù bị tra tấn cả một đêm, nhưng đến hừ cũng không hừ một tiếng.

Khả năng nhẫn nại mạnh mẽ như vậy, rốt cuộc là luyện ở đâu ra ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro