Chương 44. Nếu bây giờ nguyện ý ở bên ngươi

Có câu nói là trưởng tẩu như nương, Vinh hoàng hậu là tẩu tử của Cửu vương gia, gọi một tiếng "A Cửu" cũng không phải không thể.

Nhưng rất rõ ràng, Cửu vương gia không thích kiểu xưng hô này cho lắm.

Hắn đi đến ghế ngọc ngồi xuống, cầm chén trà mà hạ nhân đưa tới, uống một ngụm.

"A Cửu......" Vinh hoàng hậu nhìn chằm chằm khuân mặt yên tĩnh của hắn, hô hấp không ngăn được một trận hỗn loạn.

Nhiều năm như vậy rồi, số lần nhìn thấy hắn cũng không ít, nhưng mà một lần so với một lần lại đẹp hơn!

Tại sao cùng là huynh đệ, mà đại ca của hắn ngay cả một phần vạn sức hấp dẫn như hắn cũng không có?

Vinh hoàng hậu cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm Chiến Khuynh Thành, xem như bị nó mê hoặc.

Đến khi, đối phương nhăn mày lại, rõ ràng là không vui: "Vinh hoàng hậu đến đây, là vì chuyện gì?"

Hắn vẫn lạnh nhạt trước sau như một, bắt đầu từ khi hắn còn rất nhỏ cho đến bây giờ.

"A Cửu, gần đây bổn cung không thường thấy ngươi, thật rất nhớ mong......"

"Người hoàng hậu nên nhớ mong là hoàng huynh." Hiển nhiên Chiến Khuynh Thành đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Nếu đổi là người khác, nghe thấy Cửu vương gia nói những lời này hẳn sẽ rất xấu hổ.

Nhưng, Vinh hoàng hậu lại giống như đã quen vậy, đáy mắt không có lấy một tia không vui, thậm chí, nhìn ánh mắt của Chiến Khuynh Thành cũng tràn đầy vui sướng.

Nàng hất tay, đuổi hết tất cả cung nữ hạ nhân ra ngoài, lại trừng mắt nhìn Ngự Kinh Phong.

Ngự Kinh Phong bất đắc dĩ, đành phải nói: "Vương gia, thuộc hạ đi đổi một bình trà mới."

Vị hoàng hậu nương nường này thật không biết kiêng kỵ một thứ gì, luôn muốn ở riêng với vương gia nhà bọn họ, cũng không sợ bị người ta đàm tiếu!

Chậc, da mặt còn dày hơn cả vỏ cây, thật đúng là không sợ cái gì!

"A Cửu vẫn còn giận sao?" Sau khi đuổi hết người dư thừa ra bên ngoài, Vinh hoàng hậu nhìn Chiến Khuynh Thành, thở dài một hơi.

"Có vài lời, bổn cung luôn muốn nói với ngươi, lời này, bổn cung đã giữ trong lòng rất nhiều năm rồi......"

Chiến Khuynh Thành lại uống trà, nhìn bóng dáng ở trước mặt, lại nghĩ đến tiểu nha đầu còn đang ngủ ở trong phòng.

Lúc này, nên tỉnh rồi.

"A Cửu, năm đó bổn cung không giữ ngươi ở bên cạnh, cho nên ngươi vẫn luôn hận bổn cung phải không?"

Lời này, hoàng hậu thực sự đã giữ trong lòng rất lâu rất lâu rồi, hôm nay đến đây, nàng vốn dĩ không định nói đến chuyện này.

Nhưng ngày ngày nhìn thấy nam nhân tuyệt sắc tuấn tú, lòng nàng ngứa ngáy khó chịu, thực sự là không nhịn được nữa!

"A Cửu, năm đó bổn cung bị quản chế......Bỏ đi, tóm lại, ngươi phải biết, chuyện mà bổn cung luyến tiếc nhất trong cuộc đời này, chính là đã không đưa ngươi đến bên cạnh mình."

Nàng rất tiếc hận, trước nay chưa bao giờ hối hận nhiều như vậy!

Mày kiếm của Chiến Khuynh Thành hơi chau lại, ánh mắt lãnh đạm: "Tại sao bổn vương lại phải ở bên hoàng hậu?"

Mi tâm hoàng hậu nhăn lại, nhưng giây lát sau ánh mắt lại thoải mái: "A Cửu, đừng buồn bực, bổn cung thật sự hối hận rồi."

Trên mặt hắn không có biểu tình gì, hoàng hậu lại nói: "Nếu bổn cung nói, bây giờ nguyện ý ở bên ngươi, ngươi......"

"Làm càn!" Sắc mặt Chiến Khuynh Thành sầm xuống, bộp một tiếng, li trà dừng lại trên mặt bàn, cơ hồ sắp bị hắn đập vỡ.

"A Cửu......"

"Thân là hoàng hậu, ngươi không để ý đến thanh danh của mình, còn bổn vương không muốn bị ngươi làm bẩn danh dự! "

"A Cửu?" Vẻ mặt hoàng hậu chấn động, hắn là nhiếp chính vương, hắn quyền khuynh thiên hạ, chỉ là một hoàng hậu hắn chắc chắn sẽ không để ở trong mắt.

Nhưng mà, nàng......với hắn mà nói, không chỉ là một hoàng hậu.

Nàng......là người mà hắn yêu nhiều năm như vậy mà!

"A Cửu, năm đó, ngươi ôm bổn cung, muốn bổn cung đưa ngươi đi......"

Hoàng hậu cắn môi, nghĩ lại chuyện năm đó, trái tim vẫn không nhịn được mà đập thình thịch không ngừng.

"A Cửu, từ lúc còn nhỏ ngươi đã thích bổn cung, bổn cung biết. Nhịn nhiều năm như vậy, bổn cung không muốn tiếp tục như vậy nữa! A Cửu, vì ngươi, bổn cung có thể từ bỏ hết tất cả!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro