Chương 92: Sao cậu lại ở đó? (7)
'Mình tưởng Thánh Kiếm sẽ đến vào ngày mai?'
Cale ngay lập tức nhìn sang lão Ho. Và sự nhăn nhó của ông càng khiến cho cậu thêm bực.
Rồi cậu nghe thấy một giọng nói mang vẻ bướng bỉnh vào lúc đó.
"Là Cái Bang."
"... Tôi xin được gửi lời chào đến tiền bối Thánh Kiếm."
Lão Ho khẩn trương cúi xuống và chào hỏi ông ta.
Những người khác thuộc Phe Chính thống cũng đều đồng loạt cúi xuống. Đó là cách mà họ thể hiện sự kính trọng đối với một chuyên gia vô cùng vĩ đại của Phe Chính thống.
"Hmph."
Tuy vậy, Thánh Kiếm, Namgung Tae Soo, đã phớt lờ lời chào của mọi người và khịt mũi.
Ngay sau đó, ông lên tiếng với một chất giọng thô lỗ, như thể đã tìm thấy được một thứ không vừa ý.
"Tại sao ngài lại chắn mất lối đi?"
Ông đang ra lệnh cho lão Ho tránh đường.
"Cái đó-"
"Hmph."
Lão Ho đã muốn nói gì đó, nhưng Thánh Kiếm không quan tâm. Thay vào đó, chàng trai trẻ đứng bên cạnh ông đã bước lên trước sau khi nhận thấy ánh mắt của ông.
"Này."
"Vâng, thưa Chiến binh đáng kính."
Anh nói với nhân viên.
"Cho chúng ta một phòng."
"Cái đó-"
Người nhân viên cảnh giác nhìn quanh trước khi thận trọng đáp.
"Cái đó, hiện giờ không có phòng nào còn trống-"
Cơ thể của người nhân viên từ từ co lại và cong về phía trước. Anh đã cảm thấy sợ trước ông lão trông khá bướng bỉnh và ánh mắt cực đoan của anh chàng kia.
Anh còn sợ hơn vì anh không bao giờ biết được những võ sĩ sẽ làm gì tiếp theo. Anh cảm thấy gáy mình lạnh đi.
"Thật sao? Vậy ta đoán chúng ta chỉ cần tạo ra phòng thôi nhỉ."
Chàng trai nhận xét với giọng thoải mái.
"Xin lỗi?"
Người nhân viên ngơ ngác hỏi lại, nhưng chàng trai đã dậm chân về phía những chiếc bàn ở lầu một và hỏi những người đang ở gần anh ta.
"Liệu ngươi sẽ dọn sạch phòng của mình chứ?"
"Thứ lỗi?"
Họ trông như những kẻ lang thang.
"Ha! Ngay cả có là gia tộc Namgung cũng không thể tùy tiện đuổi người ta ra như vậy dược.
"Làm thế nào mà cái gọi là Phe Chính thống lại có thể đe dọa người khác thế này được?!"
Chàng trai hơi nghiêng đầu sang một bên.
"Ta không hề có ý muốn đe dọa ngươi."
Anh trả lời với một biểu cảm khó hiểu trên mặt trước khi lấy ra một thứ trong áo mình và đặt nó lên bàn.
"..."
"..."
Một vài đồng tiền vàng lấp lánh được đặt trên bàn.
Chàng trai điềm tĩnh nói.
"Chúng ta sẽ trả tiền cho ngươi nếu ngươi dọn sạch phòng."
Rồi anh mỉm cười trước khi nhìn thẳng vào người nhân viên và hỏi.
"Loại rượu nào là loại thượng hạng nhất ở đây? Ta muốn mời nó cho các vị Chiến binh đáng kính này.
'Ồ.'
Cale quan sát anh ta với vẻ hứng thú.
Chàng trai đặt tay mình lên vai người lữ khách đang rất kinh ngạc trước những đồng tiền vàng và lên tiếng với một chất giọng nghe khá tốt bụng.
"Ngay cả khi ngươi không cho bọn ta lấy căn phòng của ngươi, ta vẫn sẽ chiêu đãi ngươi một chai. Và ta mong ngươi thông cảm cho ta nếu ta có xúc phạm ngươi dưới bất kỳ hình thức nào."
"Ahem. Ahem."
Những đồng tiền vàng và rượu. Chàng trai tiếp tục vỗ vai những người lữ khách một cách nhẹ nhàng trong khi họ vẫn còn đang suy ngẫm bởi vì hai thứ này và tiếp tục nói.
"Chúng ta đã khẩn trương khởi hành từ Tứ Xuyên đến đây, và đã khá chật vật khi phải ngủ ngoài trời. Đó là lý do vì sao chúng ta chỉ muốn được tắm rửa sạch sẽ và nghỉ ngơi trong yên bình, vậy nên làm ơn, các ngươi có thể nào giúp chúng ta một chút được không?"
Đôi đồng tử của những người lữ hành run lên.
Những đồng tiền vàng này tương đương với tiền uỷ thác mà họ sẽ nhận được trong vài tháng.
Tất nhiên, những người lữ hành với trình độ võ thuật cao sẽ được quý như vàng ròng vậy, nhưng những người này chưa đạt được Nhất Cảnh, vừa hoàn thành được Tam Cảnh và đến được Nhị Cảnh, sẽ không thể bỏ qua được số tiền này.
Hơn nữa, chàng trai đến từ gia tộc Namgung này đang nhờ họ giúp đỡ và mời họ uống rượu.
"Ahem. Ahem. Đúng là nó sẽ rất khó khăn cho mọi người khi phải ngủ ở ngoài trời nhiều ngày liền."
"Đúng chứ?"
Sau khi nhận lấy những đồng tiền vàng và uống rượu...
Họ có thể ngủ ngoài trời một ngày hoặc trả tiền cho nhà của ai đó ở gần đây để mượn một chỗ trống.
"Đúng vậy! Không phải sẽ rất vinh dự cho chúng tôi vì có thể nhường phòng cho tiền bối Thánh Kiếm sao?"
"Đúng, đúng!"
Chàng trai mỉm cười rạng rỡ với những người lữ hành.
"Cảm tạ."
Rồi anh đến gần người nhân viên. Anh nói khi quay lưng về những người lữ hành.
"Làm ơn hãy phục vụ món rượu thượng hạng nhất và những món đồ nhắm cho hai vị Chiến binh đáng kính này. Ta sẽ trả cho họ. À, và xin hãy dẫn chúng ta đến phòng."
"V, vâng thưa ngài!"
Cale đã có một suy nghĩ khi nhìn vào anh ta.
'Thật sự là một loại khả năng rất hiếm.'
Song cậu cũng nghe thấy được âm thanh truyền tải từ Thái giám trưởng Wi vào cùng lúc đó.
- Hiện tại, gia tộc Namgung là gia tộc giàu nhất trong Phe Chính thống.
Sau đó Quyền Vương cũng truyền tải đi một âm thanh khác.
- Hãy cứ để gia tộc Namgung thể hiện sự giàu có đó đi.
Ông tiếp tục.
- Quan trọng hơn, những ánh mắt của thành viên trong gia tộc Dokgo trông có vẻ khá nghiêm trọng.
Cale có thể thấy rằng tộc trưởng trẻ của gia tộc Dokgo đang nắm chặt lại. Nhưng ít nhất thì trông Dokgo Chang khá thoải mái.
"Ừm, thưa Chiến binh đáng kính-nim. Liệu tôi có thể hộ tống họ về phòng họ trước không?"
Người nhân viên nhìn về phía Cale. Anh ta đang ra hiệu cho Thái giám trưởng Wi.
"À, ổn thôi, thưa ngài."
Thái giám trưởng Wi xua tay.
"Ta sẽ nhờ cháu trai mình dẫn đường. Nhưng chúng ta muốn đặt một bữa ăn."
"Vâng, vâng thưa ngài!"
Thái giám trưởng Wi ra hiệu cho vị thành viên của Đông xưởng sau khi nghe thấy lời đáp lại của người nhân viên.
"Đi thôi."
Lúc đó, Cale nghe thấy âm thanh truyền tải của Thái giám trưởng Wi.
- Chúng ta sẽ rời khỏi khu vực này trước, thưa ngài.
'Đúng thế.'
Nó là một quyết định khôn ngoan.
Cale đã cảm nhận được điều đó sau khi trông thấy thái độ cứng đầu của lão già Thánh Kiếm và cách mà chàng trai trẻ từ gia tộc Namgung kia xử lý mọi chuyện.
'Nó sẽ khá vất vả nếu chúng ta vướng phải họ. Vậy nên hãy cứ né đi vậy.'
Đối với Cale, người cần phải giải cứu được Choi Jung Soo, thì gia tộc Namgung là kẻ thù.
Cale nhàn nhã theo sau Thái giám trưởng Wi.
Và nhóm của cậu cũng vậy. Rồi sau họ, lão Ho và gia tộc Dokgo cũng nhanh chóng di chuyển theo.
"Trưởng lão Ho."
Tuy nhiên, lão Ho đã dừng bước.
Thánh Kiếm đã gọi ông lại.
"Ta đang tò mò không biết vì sao Cái Bang lại đến đây."
Ông ta quan sát lão Ho với ánh mắt sắc bén.
"Cùng với cả gia tộc Dokgo."
Tầm nhìn của Thánh Kiếm ngay lập tức chuyển hướng về phía tộc trưởng trẻ của gia tộc Dokgo, Dokgo Ryeong.
Dokgo Ryeong chợt trở nên nao núng trước ánh mắt độc đoán đó và quay đi.
'Chết tiệt!'
Cô cáu, nhưng không thể làm được gì.
"Ta sẽ cần nghe về chuyện của ngài đấy."
Thánh Kiếm nhìn về phía lão Ho một lần nữa.
Đôi mắt của ông tuy sâu thẳm nhưng lại rất dữ dội.
"Ta cần biết được liệu ngài đến đây là để bắt giữ Kiếm Quỷ, hay là vì lý do khác."
Thánh Kiếm. Vào khoảnh khắc mà ông ta nhắc đến Kiếm Quỷ...
Quán trọ ngay lập tức im bặt.
"Hô hô-"
Lúc đó, trong một góc của quán trọ...
Có ai đó đã cười.
'... Mình có một cảm giác tồi tệ về chuyện này.'
Hàng mày của Cale hơi co giật.
Trong vô số các quán trọ ở ngôi làng này... Cậu có cảm giác rằng tất cả những tên khốn quan trọng hiện tại đều đang ở ngay trong quán trọ này, cái nhỏ nhất trong khu vực.
Và đó là cách mà nó luôn diễn ra trong những cái khuôn quen thuộc.
'Có ai đó đang chế nhạo lời nói của Thánh Kiếm...'
Cale đã nghĩ rằng liệu ai có thể làm được điều đó trước khi quay về hướng trong góc quán trọ.
'Mình đã không cảm thấy sự hiện diện của người này cho đến bây giờ. Không.'
Tầm mắt của Cale quay đi sau khi nhận thấy điều gì đó.
Ron Molan.
Ron, người đã khá im lặng kể từ khi bước vào quán trọ, đang mỉm cười nhìn kẻ vừa phát ra tiếng cười vào ban nãy.
Cứ như thể ông đã để mắt đến người này. Ông ấy trông khá thích thú.
'Ron có vẻ quan tâm đến người đó?'
Cale có thể nhìn thấy người ngồi một mình trong góc quán trọ đang tháo mạng che mặt của mình xuống.
Sau đó có người hét lên vì sốc.
"... La Sát Ma!"
La sát.
Liên minh Dị biệt. Họ thuộc Phe Phi chính thống giống như Liên minh Võ thuật của phe Chính thống.
Tổ chức sát thủ vĩ đại nhất thế giới Võ thuật trong Liên minh Dị biệt...
La Sát Ma, người mà lãnh đạo tổ chức sát thủ đó...
Cô là thành viên duy nhất của Học viện La sát đã lộ mặt.
Tuy nhiên, không ai có thể nhắm đến mạng sống của cô hay cố gắng trả thù dù biết rõ khuôn mặt của cô.
Vì trước khi cô trở thành thủ lĩnh của Học viện La sát...
Cô đã cố gắng và thực hiện thành công 10.000 vụ ám sát.
Và vụ án mạng mười nghìn lẻ đầu tiên...
Đây không phải là một trận đánh được ủy thác.
Cô đã giết cựu lãnh đạo của Học viện La sát và tự mình lên tới vị trí này.
Người phụ nữ lúc này đã ngoài sáu mươi, lộ ra khuôn mặt già nua nhưng xinh đẹp và nhẹ nhàng nhận xét.
"Những kẻ thua cuộc trong Phe Chính thống hẳn là có rất nhiều điều để nói. Thật ồn ào."
Cô nhìn về phía Thánh Kiếm.
"Ông có thể dừng việc che chắn lại và về phòng được không? Ồn ào quá."
"Một kẻ thuộc Phe Phi chính thống lại dám!"
Người duy nhất luôn giữ im lặng trong số ba thành viên của Namgung đã trở nên cực kỳ tức giận và toan bước đến, nhưng...
"Yoo Hak."
"... Ông nội."
Anh ta ngậm miệng trước lời kêu gọi của Thánh Kiếm.
Thánh Kiếm nhìn La Sát Ma rồi tiếp tục nói.
"Ta nghe nói Học viện La sát đã bị Kiếm Quỷ phá hủy? Pfft."
Ông ta phì cười trước khi đi lên tầng hai của quán trọ.
Một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt của La Sát Ma, nhưng Thánh Kiếm không để ý đến điều đó.
Ông ta chỉ đưa mắt ra hiệu cho lão Ho, người đang cố gắng nén lại tiếng thở dài rồi theo sau.
– Bây giờ tôi sẽ đi cùng ngài ấy.
Cale đã có hơi nao núng, nhưng cậu không thể hiện nó ra.
Lão Ho đã báo cáo với Cale qua âm thanh truyền tải.
'Tại sao lại là mình?'
Cale thấy điều này thật kỳ lạ, nhưng đó lại là một điều tốt nên cậu quyết định sẽ nghe nó ngay bây giờ.
– Tôi sẽ thu thập một số thông tin. Còn về thông tin của ngài, Thiếu gia-nim-
Cale trả lời bằng lời nói với lão Ho đang có chút do dự.
Cậu không biết cách sử dụng khả năng truyền tải âm thanh.
Cậu không có lựa chọn nào khác.
Cậu chỉ cần nói thật to.
"Ngài không cần phải giấu nó."
Cả Thánh Kiếm và lão Ho đều dừng bước một lúc.
Thánh Kiếm nhìn về phía Cale. Và Cale nhẹ nhàng mỉm cười với ông.
'Mình cần trông như một người tốt.'
Cậu cần phải trông giống như một người không liên quan gì đến Kiếm Quỷ.
'Mình đã nói với lão Ho là lão không cần giấu, hẳn lão sẽ nói với Thánh Kiếm một số chuyện.'
'Nhưng lão rất khéo léo, thế nên...'
'Lão sẽ không nói với Thánh Kiếm rằng mình là bạn của Choi Jung Soo và Choi Han là chú của Choi Jung Soo đâu... Đúng không?'
Cale đột nhiên trở nên lo lắng.
Cho nên cậu mới nhìn về phía lão Ho, tiếp tục nói.
"Ta chắc chắn rằng ngài sẽ có thể quyết định điều gì có thể nói và điều gì không nên."
Sau đó cậu mỉm cười.
Đó là cách cậu nói, 'Hãy giải quyết vấn đề này thật tốt.'
Ực.
Lão Ho nuốt nước bọt.
'Nói điều đó một cách cởi mở như vậy.'
Vị Thiếu gia Kim này rõ ràng có thể sử dụng truyền âm, nhưng cậu đã nói một cách công khai.
Đây rõ ràng là một lời cảnh báo.
"Ừm."
Thánh Kiếm nhìn qua lại giữa Cale và lão Ho trước khi bước đi lần nữa. Chàng trai đã hành động tốt bụng và người nhân viên cũng theo sau Thánh Kiếm.
Tất nhiên, ông ta ra lệnh cho chàng trai còn lại trước.
"Yoo Hak. Chúng ta sẽ ăn sớm thôi, nên hãy gọi món đi."
"Vâng, thưa hyung-nim."
Cale quan sát điều đó trước khi ra hiệu cho Thái giám trưởng Wi bằng mắt.
"Tôi sẽ hộ tống ngài ngay."
"Vâng, làm ơn. Ta đang khá đói."
– Nhân loại, ta đói quá!
'Không phải mình, mà là Raon.'
Cale nhẹ nhàng huých họ và Thái giám trưởng Wi cũng hành động như thể họ không thể chờ được nữa và đi về phía nhà khách cùng với tình báo của Đông xưởng.
"Họ không đi."
Cậu lén nhìn ra phía sau ngay khi Sui Khan nói điều đó với cậu.
Gia tộc Dokgo và các tân tinh đang trò chuyện với người còn lại của gia tộc Namgung.
Anh nghe thấy âm thanh được truyền đi của Thái giám trưởng Wi.
- Namgung Yoo Hak là hậu duệ trực tiếp của tộc Namgung với tư cách là con trai thứ hai của tộc trưởng. Cậu ấy là em trai của tộc trưởng trẻ.
- Ngoài ra, gia tộc Dokgo và gia tộc Namgung có mối quan hệ rất xấu.
- Lý do quyền lực của gia tộc Dokgo bắt đầu suy giảm là do hoạt động kinh doanh chính của họ thất bại. Và những doanh nghiệp mới xuất hiện đã thay cho những doanh nghiệp thất bại đó. Chủ sở hữu mới của tất cả các cơ sở kinh doanh đó là gia tộc Namgung.
- Tất nhiên, gia tộc Namgung khẳng định rằng quá trình thực hiện điều đó là trong sạch, nhưng không một ai trong Phe Chính thống, Phe Phi chính thống, thậm chí cả Quỷ giáo là tin họ.
- Tuy nhiên, mọi người chỉ giữ niềm tin đó cho riêng mình vì không có bằng chứng.
Cale thờ ơ gật đầu.
'Không phải việc của mình.'
Đó là một vấn đề và về cơ bản thì nó không liên quan gì đến cậu.
'Dù sao thì đây cũng không phải là nhà của mình.'
- Đó là lý do vì sao gia tộc Dokgo luôn nghiến răng nghiến lợi mỗi khi gia tộc Namgung được nhắc tới.
- Và đối với gia tộc Namgung, thật có lợi khi một trong hai gia tộc nổi tiếng sử dụng đại kiếm suy tàn.
- Sau đó, tộc Namgung và tộc Dokgo đã có mối quan hệ không tốt.
Cale bắt đầu nói.
"Ngài có nghĩ rằng họ sẽ gây sự với nhau không?"
Thái giám trưởng Wi lắc đầu.
"Sẽ không có vấn đề gì vì có Chiến binh Dokgo Chang đáng kính ở đó."
Là một tiền bối trong gia tộc Dokgo, Dokgo Chang sẽ không làm điều gì đó như vậy.
"Hơn nữa, mọi người sẽ âm thầm đấu tranh tinh thần vì La Sát Ma cũng đang ở đây."
'Đúng; bất cứ ai có đầu óc sẽ không đánh nhau trong quán trọ này. Vâng, đúng vậy."
Cale nghĩ về gia tộc Dokgo và những tân tinh ít nhất cũng sẽ có đầu óc và biết suy tính.
Bang!
'Hửm?'
"Chú, cháu không thể chịu đựng được nữa!"
Ngay lúc đó.
Cậu nghe thấy thứ gì đó vỡ vụn.
"Ngươi dám, ngươi dám xúc phạm gia tộc ta?!"
"Ha! Xúc phạm? Ngươi chắc chắn có tâm lý của một nạn nhân! Ta không thể trò chuyện với một kẻ ngu ngốc thấp kém như vậy!"
Tộc trưởng trẻ của gia tộc Dokgo, Dokgo Ryeong và con trai thứ hai của gia tộc Namgung, Namgung Yoo Hak.
Khoảnh khắc hai người họ lên tiếng...
Cale thậm chí không nhìn lại.
'Haa, lũ ngốc này. Tại sao những tên võ sĩ khốn nạn này luôn phải chiến đấu trong nhà trọ thế?'
"Tại sao những cá nhân đáng kính vẫn luôn vẽ về tương lai tươi sáng của Phe Chính thống lại ở bên một người không biết gì? Thay vào đó, hãy dùng bữa với chúng tôi."
- Nhân loại! Cái gã Namgung Yoo Hak hay gì đó đang chế nhạo Dokgo Ryeong trong khi cố gắng trò chuyện tử tế với đạo sĩ Un Seon!
'Haaa. Luôn có một tên rác rưởi trong một gia tộc. Tôi đoán kẻ rác rưởi của gia tộc Namgung là Namgung Yoo Hak.'
'... Ha. Và tôi là kẻ rác rưởi trong gia đình mình."
Cale nhắm mắt lại.
Vào lúc đó.
Bùm, bùm!
Cậu nghe thấy thứ gì đó khác bị vỡ, và...
"Hộc!"
Cậu còn nghe thấy tiếng ai đó thở hổn hển.
- Nhân loại!
Raon hét lên vì sốc.
'Chuyện gì đang xảy ra vậy?'
Ngay khi Cale cảm thấy được sự ớn lạnh sau lưng mình...
Cậu cuối cùng cũng quay lại.
Keng!
Choi Han rút kiếm ra.
Tuy nhiên, Cale không thấy điều đó.
'Đũa!'
Vì lý do nào đó, một đôi đũa đang bay về phía Cale.
"Gì...?"
Và khi Cale vô thức nói điều đó trong cơn sốc...
Khoảnh khắc Choi Han vung kiếm đập vào chiếc đũa và Sui Khan vừa thở dài vừa đưa tay ra...
Onggg-
Có một sự rung động ngắn trước khi chiếc đũa dừng lại trong không trung.
- Nhân loại! Ta đã ngăn chúng lại! Ta đã giữ chúng ở đó bằng mana!
Ngay lúc đó.
Cộc.
Có một tiếng động lớn trước khi một chiếc ghế ngã xuống.
"...!"
La Sát Ma. Cô ấy đang nhìn Cale với vẻ ngạc nhiên.
Một sự im lặng bao trùm quán trọ khi Cale cảm nhận được bàn chân trước mũm mĩm trên lưng mình và nghe thấy giọng nói của Raon.
- Hehe! Ta đã làm rất tốt việc ngăn chặn chúng! Nhân loại, khen ta đi! Ta sẽ bảo vệ người yếu đuối như ngươi!
'Ừm.'
Cale nhìn đồng tử run rẩy của La Sát Ma và cảm thấy như thể ở đây đang sắp xảy ra một sự hiểu lầm rất lớn.
Và để cho rõ hơn, trong thế giới võ hiệp mà Cale biết, chỉ có chuyên gia cực kỳ điêu luyện mới có thể chặn đũa hoặc kiếm trong không trung mà không cần cử động tay.
'Chà, điều này thật khó xử.'
Rất nhiều suy nghĩ tràn ngập tâm trí Cale trong sự im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro