Chương 3
Nguồn: https://changyangyulandahaifukanmantianxingchen.lofter.com/post/31459bbc_2b9ca6caa
【 Địch Phương 】 người xấu không xấu Chương 3
( Giả thiết Giác Lệ Tiếu đuổi giết Lý Liên Hoa cùng Phương Đa Bệnh thành công, bắt bọn họ tới Kim Uyên Minh, sau đó Lão Địch của chúng ta khôi phục ký ức lại giả vờ mất trí nhớ, nghĩ cách cứu viện Hoa Hoa cùng Tiểu Bảo ~ tất cả đều là tư thiết cốt truyện, nhưng là thực mang cảm ~! )
Cảnh báo nhẹ: Mẹ đẻ tư thiết sâu, ooc nghiêm trọng, rất nhiều tình tiết đi ngược phim, thỉnh độc giả giơ cao đánh khẽ không cần quá kì vọng, vui vẻ là chính, xin cảm ơn. Đôi chỗ trong văn phong của mẹ đẻ cũng khá hụt, mẹ kế sẽ tự động bổ khuyết, cảm ơn mn lắng nghe.
--------------------------
Cùng Giác Lệ Tiếu lá mặt lá trái (hai mặt) nhiều ngày như vậy, Địch Phi Thanh cũng thử tìm hiểu Lý Liên Hoa cùng Phương Đa Bệnh ở nơi nào nhưng đều không có tin tức. Vì lấy Ma la thiên băng, Giác Lệ Tiếu không từ thủ đoạn, cử lượng lớn binh lực đi bao vây tiễu trừ Lý Liên Hoa cùng Phương Đa Bệnh.
Địch Phi Thanh thực lo lắng, nắm chén rượu trong tay không ngừng vuốt ve. Giác Lệ Tiếu rốt cuộc trở lại, đáng tiếc người vẫn bị nàng bắt được. Nữ nhân này thực thông minh, hắn mất trí nhớ mấy ngày này vẫn không khiến nàng hạ thấp nửa phần hoài nghi, còn muốn bắt hai người tới thử hắn.
"Tôn thượng, Lý Liên Hoa cùng Phương Đa Bệnh nhiều lần phá hư chuyện tốt của chúng ta, trước mắt đã bắt được bọn họ, ngài xem muốn xử trí như thế nào?"
"Giết là được."
Giác Lệ Tiếu thần sắc khẽ động, lại nhìn về phía Địch Phi Thanh, phát hiện người nọ vẫn lãnh khốc như cũ. Trong lòng mừng thầm Địch Phi Thanh quả nhiên vẫn là mất trí nhớ, nhưng lại không muốn tiện nghi Lý Liên Hoa cùng Phương Đa Bệnh như vậy, lần nữa tiến lên góp lời.
"Tôn thượng ~ giết rất đáng tiếc, A Tiếu nghĩ, phải hảo hảo tra tấn bọn họ, rồi giết cũng không muộn a, ngài nói xem?"
Địch Phi Thanh siết chặt hàm răng, nữ nhân này thật là khó chơi.
"Hảo a, vậy chiếu theo ngươi nói làm đi..."
Giác Lệ Tiếu trong mắt lóe quỷ mị, câu hồn cười, tay đáp xuống bàn tay Địch Phi Thanh, ngón tay nhỏ dài như ngọc gây sự quấn vòng quanh sợi tóc hắn, nửa thân mình dựa vào lồng ngực Địch Phi Thanh, kiều mị ôn nhu mà cười.
"A Tiếu làm hết thảy chuyện này, tất cả đều là vì Tôn thượng, chờ ngài đạt thành nghiệp lớn, phía sau ngài, A Tiếu chính là, nữ nhân trung tâm nhất. ~"
Địch Phi Thanh thật sự nhịn không nổi, đẩy ra Giác Lệ Tiếu, chỉnh sửa vạt áo.
"Bọn họ đã chọc giận ngươi, ta nhất quyết sẽ không bỏ qua, người bị giam giữ ở nơi nào?"
"Ha ha ~ Tôn thượng chẳng lẽ là muốn đích thân xử trí bọn họ?"
"Có gì không thể?"
"Vâng, A Tiếu liền dẫn đường cho ngài. ~~"
Giác Lệ Tiếu chờ đợi ngày này thật lâu, ả muốn chính là nhìn Địch Phi Thanh vô tâm vô tình với tất cả, chỉ đối với chính mình có tình, nếu có thể tận mắt nhìn thấy hắn giết chết Lý Liên Hoa cùng Phương Đa Bệnh, nàng mới thật sự cảm thấy sảng khoái.
Địa lao âm lãnh thành công dụ phát độc bích trà trong người Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh tay chân bị khóa, càng nhìn Lý Liên Hoa chịu khổ càng cảm thấy đau lòng, hướng thủ hạ Kim Uyên Minh rống giận, yết hầu kêu tới sắp hỏng cũng không có ai trả lời.
Địch Phi Thanh bước chân thực gấp, Kim Uyên Minh cực hình từ trước đến nay lợi hại, vốn dĩ hắn chưa từng cảm thấy mấy thứ này đáng sợ, nhưng hôm nay lại không khỏi trong lòng run lên. Mấy thứ này dùng ở trên người Lý Liên Hoa cùng Phương Đa Bệnh, hắn ngẫm lại liền thấy tàn nhẫn, quyết không thể để Giác Lệ Tiếu thực hiện được!
"Tôn thượng, chúng ta tới rồi"
Phương Đa Bệnh trên người nhiều hơn vài đạo vết máu không ngừng theo miệng vết thương chảy ra. Hắn bị người dùng cốt tiên đặc chế ( roi dây làm từ xương ) hạ thủ, một roi liền có thể bong thịt tróc xương, ba roi đủ phế công lực, tổn hại lục phủ ngũ tạng.
"A Phi..."
"Tôn thượng, Lý Liên Hoa này chính là Lý Tương Di, kẻ thù lớn nhất của ngài, nếu không chúng ta..."
"Đem người thả xuống, người này ta muốn lưu lại, ngày sau cùng hắn lại so một hồi!"
Địch Phi Thanh trộm dò xét khí hải Lý Liên Hoa một chút, phát hiện độc Bích trà tái phát, giờ phút này trăm triệu lần không thể ở lại địa lao âm u qua ngày, cần thiết mau chóng trị liệu. Giác Lệ Tiếu lại không thuận theo không buông tha, một lòng muốn Lý Tương Di chết.
"Tôn thượng, hắn chính là khi dễ A Tiếu lâu như vậy, cũng bối rối ngài hơn mười năm ~ liền như vậy buông tha, sao lại có thể ~?"
"Chuyện của ta, ngươi cũng dám xen vào?"
"A Tiếu không dám, chỉ là Ma la thiên băng còn chưa tới tay, nếu không nghiêm hình khảo vấn, chỉ sợ... Đối ngài bất lợi."
Giác Lệ Tiếu trong ánh mắt lộ ra một cổ âm ngoan, đem cốt tiên đưa đến tay Địch Phi Thanh.
"Ngươi trước đi ra ngoài, những người này, ta tới xử lý"
"Kia A Tiếu, liền chờ tin tốt của tôn thượng ~"
Tả hữu thoái lui, bên cạnh Địch Phi Thanh vẫn còn nhãn tuyến của Giác Lệ Tiếu, chỉ có thể đi bước một tới gần Lý Liên Hoa, cầm lấy cốt tiên tiến lên. Phương Đa Bệnh mắt thấy Địch Phi Thanh tới gần, ánh mắt từ không thể tin tưởng trở nên phẫn nộ phi thường.
"Địch Phi Thanh!! Có giỏi ngươi hướng ta tới, không được thương tổn hắn, ngươi cái tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, đê tiện, hạ lưu, vô sỉ!!"
Địch Phi Thanh nắm chặt cốt tiên trong tay, nghe Phương Đa Bệnh nhục mạ, chỉ đành hướng hắn đi từng bước một. Nhìn thấy một thân vết thương ghê người, Địch Phi Thanh đích xác có điểm đau lòng tiểu thiếu gia, khóe miệng còn rỉ huyết, liền tính hư nhược bất kham đến vậy vẫn có thể nói ra được lời kiên cường như thế, Lý Tương Di thu y làm đồ đệ, kỳ thật cũng không kém.
"Ngươi dám mắng ta!"
"Chính là mắng ngươi! Tử A Phi! Đại ma đầu, có giỏi ngươi giết ta, chúng ta từ đầu không nên cứu ngươi!!"
Địch Phi Thanh ra vẻ phẫn nộ, bóp chặt cổ hắn, Phương Đa Bệnh gân xanh bạo khởi, nhìn người trước mắt hung ác, nhất thời cảm thấy chính mình thật buồn cười, còn từng nghĩ đại ma đầu bản tính không xấu, thậm chí muốn cùng hắn trở thành bằng hữu, bọn họ có thể khoái ý giang hồ, uống rượu mua vui...
Xem ra là chính mình suy nghĩ nhiều.
Phương Đa Bệnh bị bóp cổ hít thở không thông, khóe mắt chảy ra một giọt lệ, hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, chính mình lần này liền bỏ mạng tại đây. Lung tung tự trách bản thân tin sai người rồi, quá ngây thơ, thế nhưng tin tưởng đại ma đầu thật sự có thể cải tà quy chính, cũng xem như là gieo gió gặt bão.
Đợi nửa ngày chỉ cảm thấy sức lực trên cần cổ buông lỏng, xích sắt trói tay chân đã bị chém đứt, cốt tiên hung hăng đánh vào trên người thủ hạ của Giác Lệ Tiếu, một roi liền đủ cho bọn họ hồn phi phách tán.
"Điều chỉnh nội tức, ngươi bị thương không nhẹ."
Cốt tiên thấu cốt, thiếu niên đã đau tới không đứng thẳng nổi người, độc của Lý Liên Hoa cũng cấp bách cần nội lực áp chế, Địch Phi Thanh biết thời gian không còn nhiều lắm, đơn giản đem nội lực chia ra cùng nhau truyền cho hai người. Chờ Phương Đa Bệnh tỉnh lại, chỉ thấy Địch Phi Thanh đứng ở nơi đó, đem Lý Liên Hoa ngất đi đẩy qua cho hắn.
"Mau cút"
"A Phi... Vậy ngươi làm sao bây giờ!"
"Đây là Kim Uyên Minh, ta sẽ không sao."
"Nói cũng phải, cảm tạ, đại ma đầu ~"
Phương Đa Bệnh mang Lý Liên Hoa đi, phá cửa sổ mà chạy, Địch Phi Thanh vẫn luôn dùng nội lực hỗ trợ Phương Đa Bệnh đi trước, giúp bọn họ thuận lợi thoát khỏi Kim Uyên Minh. Giác Lệ Tiếu phát hiện lập tức mang theo thủ hạ vây quanh địa lao, ngay cả Vô Diện cùng thủ hạ cũ của Địch Phi Thanh cũng toàn bộ một lưới bắt hết.
Nhiều ngày ngụy trang như vậy bị vạch trần, Địch Phi Thanh sớm đã liệu đến kết quả này, xoay người sang chỗ khác xem nữ nhân rắn rết kia, nàng thế nhưng biết được nhược điểm của chính mình, trong tay có cổ độc phóng ra vô số cổ trùng... Hình ảnh ngày nhỏ bị cổ trùng hành hạ hiện ra trước mắt khiến hắn không khỏi sinh ra một tia sợ hãi cùng phẫn nộ.
"Địch Phi Thanh, ta yêu ngươi như vậy, ngươi thế nhưng khinh thường ta phản bội ta! Ta đây muốn ngươi! Sống! Không! Bằng! Chết! ~"
Cổ độc phát tác, hơn nữa hoè vô tâm dư độc chưa tan, Địch Phi Thanh bị Giác Lệ Tiếu cầm tù, cổ trùng lại một lần vào trong cơ thể. Hắn cắn răng ẩn nhẫn, khóe miệng cắn tới xuất huyết vẫn là không chịu ra tiếng, chi gian hoảng hốt phảng phất nghĩ tới thiếu niên kia trong sáng cười... A Phi cũng hảo, Địch Phi Thanh cũng thế...
Vô luận là ai!
Lần này đều cam tâm tình nguyện bị người tính kế.
Phương tiểu thiếu gia.
Ngươi thật đúng là phiền toái!
( Lời nói ngoại âm: Giác tỷ hảo điên ha ha ha, Lão Địch bị tra tấn thảm, Tiểu Bảo vẫn là thực thiên chân, không biết A Phi cứu bọn họ có ý nghĩa gì, không thể không nói ba người tổ hợp vẫn là rất có tình a )
Mẹ kế: tui rất trân trọng tấm chân tình của Giác tỷ, haha.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro