Chương 20
Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí
Nói rồi bà ta lôi tôi ra khỏi ngõ.
Do làm ruộng quanh năm nên mẹ tôi khỏe vô cùng, tôi vật lộn hết sức mới thoát được.
Trong lúc cấp bách, tôi quỳ xuống xin mẹ: "Mẹ ơi, con sẽ làm thêm kiếm tiền. Mẹ đừng bắt con về, con xin mẹ..."
Nhưng mà bà ta không có vẻ gì là bị đả động.
Bà ta lạnh lùng lườm tôi, đặt điều kiện: "Giờ không về cũng được, đưa cho tao năm nghìn tệ trước để tao mua máy tính mới cho em trai mày."
Tôi đờ đẫn đồng ý.
Tôi lừa bà ta, bảo rằng không mang điện thoại nên về đến ký túc xã sẽ chuyển tiền cho mẹ.
Mẹ tôi tin. Người thân muốn vào trường mất nhiều thủ tục nên bà ta đứng đợi tôi ở con ngõ đó.
Thật ra tôi chỉ lấy cớ để được về ký túc xá thôi.
Tôi mới học năm nhất, dù có nai lưng ra làm thêm mỗi ngày thì cũng chẳng thể tiết kiệm được năm nghìn tệ trong gần hai tháng qua.
Về đến nơi, không có bạn nào trong phòng.
Tôi ngồi thừ người trên giường, sau đó tải phần mềm cho vay tiền trên điện thoại.
Tôi không còn cách nào khác.
Tôi hiểu tính mẹ, hôm nay mà không đưa tiền thì bà ta sẽ náo loạn trường học, nếu không cũng sẽ ép tôi đưa tiền cho bằng được, hoặc là lôi cổ tôi về quê.
Chẳng mấy đã tải xong phần mềm.
Tôi đăng ký tài khoản mà run rẩy đôi bàn tay.
Tôi đọc được rất nhiều tin tức về sinh viên vay tiền qua mạng, thậm chí có người còn vay theo hình thức chụp ảnh khỏa thân. Phần đa đều bị lãi cộng dồn, cuối cùng không thể kiểm soát được khoản nợ.
Nhưng tôi chẳng còn cách nào khác...
Tôi đang định tải lên ảnh chụp chứng minh thư thì điện thoại rung một cái, thông báo: Nhận tiền Alipay, 5500 tệ.
Tôi thẫn thờ.
Người chuyển tiền là tài khoản lạ, để ảnh đại diện hình hoạt hình, id chỉ có một chữ "Y".
Tôi nhắn tin cho người ấy nhưng đợi mãi không thấy trả lời.
Mẹ tôi đợi lâu quá bắt đầu nhắn tin giục giã. Thế nên tôi quyết tâm chuyển cho mẹ năm nghìn tệ vừa nhận được để đuổi mẹ về trước.
Tôi nghĩ nếu người ta đòi tiền thì tôi sẽ vay app để trả. Thế nhưng người chuyển nhầm tiền ấy lại chẳng hề đả động gì.
Tin nhắn tôi gửi cũng không nhận được hồi âm.
Kể từ đó, mỗi lần nhận lương làm thêm, tôi đều chuyển trả tài khoản đó, dần dà cũng trả hết nợ.
Dẫu vậy, người ấy không hề nhắn tin lại cho tôi.
...
Suy nghĩ bị ngắt ở đây, tôi ngẩng lên hỏi Giang Chất: "Thế nên người ấy là..."
Anh gật đầu: "Là anh."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro