Chương 21
Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí
Giang Chất nói, hôm ấy anh nghe thấy cuộc nói chuyện của mẹ con tôi, anh bị khó chịu nên tra thử số điện thoại của tôi và quả thật đã tìm thấy tài khoản ví Alipay. Ảnh đại diện ví Alipay cũng chụp mặt tôi nữa.
Thế là anh dùng tất cả tiền tiết kiệm của mình, vay thêm hai nghìn tệ của bạn nối khố rồi chuyển hết cho tôi.
Năm nghìn tệ để tôi đưa cho mẹ, năm trăm tệ là do sợ tôi không có tiền ăn.
Thực tế thì sau chuyện đó, chính anh đã phải ăn mì gói hai tháng trời.
Anh uống cạn hớp rượu cuối rồi bóp dẹp lon, thở dài.
"Thật ra trước khi gặp em, anh chẳng phải người tốt lành gì. Anh đã từng mặc xác lũ mèo hoang, chưa chắc đã dìu người già qua đường. Nhưng hôm ấy thấy em khóc, lần đầu tiên anh biết lo chuyện bao đồng."
"Sau đó, anh hay gặp em trong trường, cũng dần có tiếp xúc thêm với em, chúng ta còn kết bạn trên Wechat. Nhưng anh nhận ra cô gái xinh đẹp làm anh ngỡ ngàng là một người nhạy cảm, tự ti. Đã từng rất nhiều lần anh muốn nói cho em biết em là một người vô cùng tốt đẹp, em xứng đáng với mọi ước mơ của em. Nhưng lúc đó em có bạn trai rồi, anh biết mình phải giữ khoảng cách, thế là những lời muốn nói vẫn luôn không tìm được cơ hội để giãy bày."
Vứt vỏ lon rượu vào thùng rác, anh cười khẽ: "Từ ấy, hình như anh đã thay đổi. Anh trở thành một Giang Chất tốt bụng, ấp áp như các bạn nhận xét. Nhưng chỉ mình anh biết, do anh trót yêu một cô gái vô cùng tốt đẹp nên mới muốn mình trở thành một người tốt hơn."
Tôi không nói nên lời, không biết miêu tả tâm trạng lúc này thế nào.
Vui có, sợ cũng có.
Được chàng trai tốt như anh thích thì ai chẳng vui vẻ.
Nhưng mà, từng có vết xe đổ của Thời Diên nên tôi rất sợ.
Thời gian đầu Thời Diên cũng rất tốt với tôi, tốt đến mức bạn bè của anh ta toàn trêu rằng anh ta cứ như người hầu của tôi ấy. Vậy mà cuối cùng anh ta vẫn...
Giang Chất nhìn tôi, hình như anh đoán được mọi khúc mắc làm tôi chùn bước.
Anh mắt của anh chân thành, khẳng định: "Tăng Du, anh khác cậu ta."
Thấy tôi im lặng, anh cười xòa, vươn tay xoa đầu tôi.
Xoa rất nhẹ.
"Em không cần trả lời anh đâu. Anh chưa từng nghĩ sẽ nói cho em biết những chuyện ấy." Nói rồi anh day trán: "Rượu làm anh không không kìm lòng được."
Bộ dạng phiền lòng của anh đáng yêu thật.
Trong cơn say, tôi cũng không kìm lòng được hỏi: "Thế tức là, anh lợi dụng lúc người ta yếu lòng hả?"
Anh ngây người rồi bật cười: "Không hẳn, anh đây ủ mưu lâu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro