Chương 29
Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí
Hôm nay là ngày cưới của tôi và Giang Chất.
Tôi mặc váy cưới, trang điểm xinh đẹp, khoác tay Giang Chất đứng đón khách đến tham dự hôn lễ ở ngoài cửa khách sạn.
Tôi chỉ không ngờ Thời Diên cũng là một trong số quan khách.
Anh ta không "ăn mặc bảnh bao để đến tham dự hôn lễ của tôi". Anh ta chỉ mặc áo phông trắng đơn giản và nhuộm lại tóc về màu đen.
Nhìn thấy anh ta như thế này, tôi chợt nhớ lại mùa hè của nhiều năm trước, chàng trai mặc áo trắng chạy mấy con phố chỉ để mua sinh tố dâu tây mà tôi thích, chần chừ đưa đến hỏi: "Em xem có thích uống không?"
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Thời Diên mỉm cười đi đến chỗ chúng tôi, thật lòng chúc mừng: "Chúc mừng nhé, đám cưới vui vẻ."
Khóe mắt cay cay, tôi hơi muốn khóc.
Tôi không xúc động vì hối hận hay vì nhận ra vẫn còn yêu anh ta. Chỉ là do biết được sự thật, ký ức bỗng ùa về nên tiếc nuối cho chúng tôi của ngày ấy thôi.
Chỉ có vậy mà thôi.
Sóng bước cùng anh ta vẫn là cô gái ấy. Xem chừng hôm nay cô ta tỉnh rượu rồi, cô ta lảng tránh ánh mắt không dám nhìn tôi: "Xin lỗi, hôm qua tôi say quá..."
"Không sao đâu." Tôi cười đáp.
Nhìn sang Thời Diên, anh ta cười cười, thoải mái kể: "Hôm qua Nhân Nhân say rượu, tôi không biết cô ấy đến tìm em. Xin lỗi em, thật ra hôm nay tôi không có chủ đích đến đây, nhưng ngẫm lại những lời Nhân Nhân nói với em tối qua thì tôi nghĩ mình nên đến."
Nói đến đây, anh ta rút phong bì đỏ dày bịch ra khỏi túi rồi đưa cho Giang Chất: "Cầm lấy này, tiền mừng của hai chúng tôi."
Anh ta cười bảo: "Chuyện quá khứ, dù có vì lý do gì thì cũng qua cả rồi. Bây giờ mọi người đều rất hạnh phúc, cũng có nghĩa đây là sự sắp xếp tuyệt vời nhất của định mệnh, thế nên đừng có nặng lòng làm gì."
Thời Diên ngoảnh sang nhìn Nhân Nhân rồi nắm tay cô ta: "Tối qua tôi và Nhân Nhân đã chính thức đến với nhau. Lần này là yêu thật. Cô ấy đã ở bên tôi rất nhiều năm, thông cảm cho con người tôi, cũng chẳng màng chuyện tôi đã làm trong quá khứ và căn bệnh của tôi."
Tầm mắt giao nhau, anh ta cười rộ lên rồi nhìn Giang Chất: "Cất kỹ phong bì đi, biết đâu đến ngày chúng tôi kết hôn là phải trả lại đấy."
Hôm qua Giang Chất đã nghe tôi kể hết mọi chuyện, anh cười bảo "Ừ" rồi vỗ vai Thời Diên.
Thời Diên và Nhân Nhân vào trong sảnh tiệc.
Nhìn theo dáng họ rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy Thời Diên vẫn vậy, nghe thấy những lời anh ta vừa nói, thật ra tôi đã nhẹ lòng hẳn.
Tôi nhìn sang Giang Chất bên cạnh, anh không trách tôi tại sao ban nãy mắt tôi lại hoen đỏ, anh chỉ ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ vai tôi và bảo: "Em yên tâm, ai rồi cũng sẽ hạnh phúc thôi."
Tôi gật đầu, mong là như vậy.
*
Trên sân khấu đám cưới, tôi và Giang Chất đứng đối diện nhau. Nghe bài phát biểu cảm động của người chủ hôn, chúng tôi xúc động đỏ hoe đôi mắt.
Chúng tôi nhìn vào mắt nhau, trân trọng lại cũng kiên quyết trả lời: "Con đồng ý."
Quan khách bên dưới vỗ tay rào rào, nhưng người vỗ tay giòn giã nhất lại là bạn trai cũ của tôi.
Anh ta ngồi ở bàn trong góc, mỉm cười nhìn lên sân khấu và vỗ tay chúc mừng hết mực chân thành. Sau đó anh ta ôm cô gái ngồi bên cạnh, không biết nói gì mà khiến cô gái ấy bật cười, anh ta cũng cười theo.
Trên sân khấu.
Giang Chất đeo nhẫn cưới cho tôi, ôm tôi vào lòng rồi trao môi hôn.
Anh thì thầm: "Cuối cùng anh cũng lấy được em rồi."
Tôi cũng vậy, cuối cùng tôi cũng được làm vợ của Giang Chất rồi.
Chúng tôi của giây phút này đây rất giống lời Thời Diên nói: "Hết thảy đều là sự sắp xếp tuyệt vời nhất của định mệnh."
(Hết)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro