Chương 33

"Chị San trả lời tin nhắn rồi." Ngay khi điện thoại vừa rung lên, Từ Lộ lập tức không hề do dự, chụp lấy điện thoại, nói.

Lý Thấm gắp đồ ăn, đưa vào miệng, không trả lời cô. Nhìn thấy phản ứng của Từ Lộ, cô ấy liền biết trong lòng cô nhớ thương Văn Vịnh San đến cỡ nào.

"Chị ấy nói lúc nãy làm kiểm tra acid nucleic." Từ Lộ không nhịn được lên tiếng, sau đó bắt đầu gõ lách cách trả lời lại.

"Em phải trả lời tin nhắn của chị ấy ngay lập tức à?" Lý Thấm đột nhiên hỏi.

Từ Lộ khẽ giật mình, dừng lại động tác trên tay, yên lặng khóa màn hình điện thoại, đặt lại lên bàn, âm thầm tự oán trách dáng vẻ bây giờ của bản thân thực sự giống như một đứa đần.

Hai người lại trở nên im lặng. Lý Thấm chăm chú quan sát Từ Lộ, thấy cô không còn động vào điện thoại nữa, thầm nghĩ Từ Lộ đúng là quá thật thà. Thái độ bây giờ của cô rõ ràng thể hiện hai người đang cãi nhau, chứ không chỉ là buồn bực vì không được gặp mặt Văn Vịnh San.

Giờ phút này, Từ Lộ đã đứng ngồi không yên, giống như một con mèo bởi vì không được người ta vuốt ve mà trở nên sốt ruột. Nếu như Văn Vịnh San ở chỗ này, chắc chắn cô sẽ nhảy bổ đến, không chừng còn sẽ ra sức kêu meo meo mấy tiếng nữa.

"Được rồi, được rồi. Mau ăn cơm cho xong đi rồi chúng ta đi về nghỉ ngơi." Lý Thấm nhìn thấu tâm tình của Từ Lộ, thế là thúc giục, nói.

Từ Lộ nghe thấy vậy thì trênmặt lại lộ ra vẻ xấu hổ, cố gắng giảm bớt tốc độ ăn, câu được câu không tiếp tục nói chuyện với Lý Thấm.

Sau khi tạm biệt Lý Thấm, Từ Lộ một mình quay về phòng, lúc này mới lấy điện thoại ra xem một nửa dòng chữ lúc này mình gõ, soạn lại rồi gửi đi, nói cho nàng biết bây giờ cô đang tham gia diễn văn nghệ kỷ niệm. Dường như chưa đến vài giây đồng hồ, Văn Vịnh San đã lập tức trả lời tin nhắn.

"Phải luyện tập thật tốt nhé, chăm sóc tốt cho bản thân." Từ Lộ nhìn một hàng chữ trên màn hình điện thoại, trong lòng vui vẻ. Xem ra, mâu thuẫn mấy ngày trước đã dần nhạt bớt rồi.

Nhưng mà... Từ Lộ vẫn chưa nghĩ ra được làm sao để nói với Văn Vịnh San bản thân ở nơi này trùng hợp gặp được Lý Thấm.

"Cách ly sẽ rất nhàm chán, nhưng mà có thể yên tâm cày phim nha." Từ Lộ nhắn lại, tiện tay mở một chai cocacola, uống mấy ngụm.

"Cày phim <Lương thần, mỹ cảnh, hảo thời quang> của em." Đối phương tiếp tục nhanh chóng gửi lại câu trả lời.

Từ Lộ nhìn thấy câu này, xém chút nữa đã bị sặc coca. Cô ho sặc sụa mấy cái rồi ném điện thoại di động qua một bên, chớp chớp mắt, nghĩ thầm nếu Văn Vịnh San đã cố ý nói như vậy thì mình nên làm thế nào để tiếp chiêu đây, không thể để bản thân rơi vào thế hạ phong được.

"Kỹ năng diễn xuất trong bộ phim đó của em rất tuyệt vời, siêu ngọt ngào." Từ Lộ lại cầm điện thoại lên, soạn tin nhắn gửi đi, âm thầm đắc ý bản thân nhanh trí, chắc chắn chị San sẽ tức chỏng gọng.

"Em cũng nói là kỹ năng diễn xuất mà. Vậy thì có nghĩa nó chỉ là giả thôi." Văn Vịnh San gửi câu này qua. Từ Lộ nhìn thấy phía sau còn có thêm vài icon thì phì cười. Thực sự không ngờ Văn Vịnh San lại mồm mép như vậy.

Hai người nhắn qua nhắn lại. Qua được gần một tiếng, lúc này, Từ Lộ mới nghĩ cách xong, thế là chuyển đề tài, viết.

"Lý Thấm lão sư cũng tham gia hoạt động lần này. Nhưng mà, chị nghe em giải thích. Tụi em chỉ là quan hệ đồng nghiệp thôi." Sau khi Từ Lộ gửi tin nhắn đi, nhịp tim bắt đầu không ngừng tăng tốc. Cô quá để ý đến cảm nhận của Văn Vịnh San, chỉ sợ nàng có một chút xíu không vui.

"Ừm, cùng nhau cố gằng. Loại hoạt đồng này rất hiếm có." Văn Vịnh San lại trả lời trong vài giây.

Từ Lộ nhìn thấy được sự nghiêm túc qua những dòng chữ này, trong lòng không khỏi dâng lên sự khó hiểu. Sao thái độ của Văn Vịnh San lại khác thường như vậy chứ? Thế mà lại không ăn giấm của Lý Thấm? Trong đầu của Từ Lộ thoáng hiện lên một suy nghĩ.

"Chị San, có phải chị có việc gì không? Em có thể giúp một tay không?" Từ Lộ hỏi.

Lúc này, Văn Vịnh San đang ở Thượng Hải, nhìn thấy tin nhắn Từ Lộ gửi đến, khóe miệng cong lên. Cô nhóc này vừa nhạy cảm lại vừa thông minh. Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, đã sớm thấu hiểu sâu sắc đạo lý của cái vòng này, có thể nhận biết được cảm xúc của người khác. Xem ra, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của em ấy ở trước mặt của nàng hơn phân nửa đều là vì muốn nàng vui vẻ rồi.

Sau đó, nàng cúi đầu nhìn những tập tài liệu kia một chút, nghĩ thầm chuyện mình li hôn tạm thời vẫn chưa thể nói cho Từ Lộ biết, chờ khi tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc thì xem như cho cô một bất ngờ vậy.

"Em yên tâm đi. Bên này của chị thực sự có chút việc. Tuy chưa thể nói là tốt hay xấu, nhưng vẫn cần một chút thời gian chuẩn bị. Chờ sau khi sắp xếp ổn thỏa thì sẽ ngay lập tức nói cho em biết." Văn Vịnh San nhắn.

Văn Vịnh San đợi tin nhắn trả lời của Từ Lộ, trong lòng như trút được gánh nặng. Từ sau khi gặp lại Từ Lộ, nàng đã sớm lên kế hoạch cho con đường sau này, tuy đột nhiên xảy ra thay đổi, xuất hiện một ngã rẽ, có lẽ không dễ đi, nhưng nàng nguyện ý.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại truyền đến tiếng thông báo. Văn Vịnh San mở ra xem. Lần này, Từ Lộ gửi voice chat.

"Đợi lúc chị nói cho em biết tất cả mọi chuyện." Văn Vịnh San nghe thấy giọng nói của Từ Lộ chân thành như vậy, trái tim càng kiên định hơn.

Sáng hôm sau, Từ Lộ thần thái xán lạn đi đến hiện trường diễn xuất, chuẩn bị cùng mọi người diễn tập. Cô nhìn quanh bốn phía một phen, thấy mọi người tụm năm tụm ba đi đến.

"Lộ Lộ, ở đây." Lý Thấm thấy Từ Lộ đến, đứng ở phía xa vẫy vẫy tay kêu cô.

Từ Lộ cũng đồng thời vẫy tay, sau đó đi về phía cô ấy.

"Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta diễn tập. Các vị lão sư hãy nghe theo sự chỉ huy của nhân viên công tác, tiến hành theo thứ tự diễn xuất." Đạo diễn diễn văn nghệ cầm một chiếc loa, nói chuyện. Âm thanh bén nhọn, khiến mọi người ở đây đều ngừng chân nhìn về phía anh ta.

Từ Lộ tìm kiếm trong balo lịch biểu diễn tối qua vừa gửi đến, để xem theo thứ tự biểu diễn thì bản thân là người thứ mấy ra sân khấu.

"Từ Lộ lão sư là người thứ sáu." Ngay khi Từ Lộ đang đếm tới chỗ mình thì bên tai vang lên một giọng nói xa lạ.

Từ Lộ ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt là một cô bé xinh đẹp, tóc dài, vóc người không quá cao, mặc đồng phục áo thun trắng của nhân viên công tác. Cô nhìn kỹ, thấy ở trước ngực của cô bé còn có đeo thẻ công tác.

"Em tên là Doãn Hà, là nhân viên livestream và quay hình. Em phụ trách quay phim cho Từ Lộ lão sư ạ." Giọng nói của cô bé đối diện vô cùng êm tai, điều này khiến cho Từ Lộ hiểu ý, cười một tiếng.

Cô biết livestream kiểu này sẽ tăng thêm lưu lượng người xem, không ngờ mấy hoạt động trong thể chế cũng sẽ dùng mánh khóe gia tăng lượng tương tác như thế này. Thực sự rất biết cách nắm bắt xu thế.

"Livestream ở đâu?" Từ Lộ hỏi. Khi cô nghe thế có thể livestream, trong lòng không khỏi vui vẻ. Nếu như bản thân có kênh livestream riêng, vậy thì Văn Vịnh San mỗi giây mỗi phút đều có thể nhìn thấy cô rồi, sẽ không cảm thấy trống vắng trong lúc cách ly.

"Bởi vì phải thống nhất tuyên truyền, cho nên tạm thời sẽ phát trên tài khoản công tác weibo. Chính là cái này." Doãn Hà mở giao diện của tài khoản ra, chỉ cho Từ Lộ xem.

Từ Lộ cũng lấy điện thoại ra, thấy tài khoản trên đó viết "Một trăm năm ngày thành lập Đảng - máy livestream số 6".

"Mọi người không có khiếu hài hước à? Dùng cái tên lạnh như băng như vậy." Từ Lộ vừa nói vừa soạn tên tài khoản livestream gửi cho văn Vịnh San.

.--- .. -. -.-- .- -.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro