Chương 01



Riley

Tôi đã từng tưởng tượng rất nhiều về trường đại học.

Cảm giác cô đơn nhưng tự do. Có lúc sẽ thấy rất choáng ngợp vì gặp gỡ quá nhiều người và học hỏi được nhiều kinh nghiệm mới. Cũng có thời điểm rất khủng hoảng nhưng đầy thú vị, giống như là đặt chân lên một con đường hoàn toàn mới.

Cơ mà không hề, không hề giống chút nào hết.

Tôi nhìn màn hình máy tính, tầm mắt dần mờ đi khi cố gắng đọc lại cùng một đoạn văn đến ba lần. Cơ thể đau nhức, lồng ngực thắt lại, tay chân nặng nề, như thể mới vừa bị xe tải cán qua. (Trans; bản gốc của đoạn này là "like I was wading through molasses". Có nghĩa là 'như thể tôi đang phải lội qua hũ mật' là một dạng có nghĩa tương tự câu 'như vừa bị xe tải cán qua'. Nhưng mình muốn đổi cho nghe nó gần gũi hơn một tí.)

Đó là hậu quả của việc không nằm ngủ đúng tư thế vào tối hôm qua. Cơn dư chấn này như muốn khắc sâu vào xương của tôi và nằm ở trỏng luôn.

Tháng đầu tiên tại Tennessee là một thảm họa.

Tôi đã bị bệnh vào hai tuần đầu tiên và vẫn chưa hoàn toàn khỏi.

Tôi chỉ vừa mới bắt đầu học kỳ trước khi bị cơ thể này phản bội. Căn bệnh tái phát khiến tôi phải nghỉ học gần một tháng, làm tôi bị kẹt ở ký túc xá, hầu như không di chuyển được huống chi là tham gia lớp học. Thời điểm tôi lết được cái thân thể này ra khỏi phòng, thì cũng là lúc tôi phải vật lộn với những bài luận quá hạn, những buổi học bị lỡ, và cái cảm giác tuyệt vọng khi bị tuột về phía sau. Các giáo sư đều thông cảm –tạm thời. Nhưng sự thương cảm đó chỉ có tác dụng trong trường mà thôi.

Bây giờ, tôi hầu như không thể giữ điểm để qua môn. Thời kỳ thực tập sắp đến trở thành một nỗi sợ hãi không tên khác khiến bệnh của tôi muốn tái phát.

Trường học rất rộng, đầy các sinh viên hiểu được công việc mà họ muốn làm, hướng đi trong tương lai...và hình ảnh mà họ muốn xây dựng. Tôi, ngược lại, đang lạc lối –theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tôi lúc nào cũng đi trễ năm phút vì toàn lạc đường giữa cái mê cung vô tận của các giảng đường và văn phòng. Cơ thể tôi thì già trước tuổi và nó đang trả lại từng thứ mà tôi cố làm.

Và, bạn cùng phòng của tôi.

Emma...rất kỳ quặc.

Không phải theo kiểu dễ thương, cá tính mà là kiểu âm u, đen tối đến nỗi tôi luôn tự hỏi sao cổ có thể hòa nhập được với xã hội.

Và ý nghĩ đó lại đến từ tôi –chắc là kẻ quỳ quặc đứng thứ hai thế giới.

Vì Emma chắc chắn là quán quân.

Cô ấy luôn thầm thì, ngay cả khi chỉ có chúng tôi ở trong phòng, và có thói quen ngắm nhìn tôi khi tôi đang ngủ. Tôi biết được điều này là do tôi từng tỉnh giấc hai lần và thấy cô ấy đang ngồi ở ngay bàn bên cổ, vẫn đang chăm chú...nhìn thẳng vào tôi.

Lần đầu tiên thì còn có thể là do tôi tưởng tượng. Lần thứ hai, tôi bắt đầu khóa cửa nhà vệ sinh khi đi tắm và ngủ với một bên mắt mở toang.

Có vẻ như cô ấy chỉ rời khỏi phòng để đi học.

Đồng nghĩa với việc tôi chưa bao giờ ở riêng một mình. Tôi chưa có bạn bè, và tôi cũng không gần gũi với ai đến mức có thể đến phòng ký túc xá của họ. Vậy nên, khi tôi không đi làm, thì tôi sẽ dành hết thời gian ở thư viện hoặc giả vờ đi học ở một quán cafe trong trường để tạm thời không bị quan sát.

Tôi đã từng nghĩ tới việc chuyển phòng nhưng nghĩ lại, lỡ còn tồi tệ hơn thì sao.

Có khả năng này lắm.

Ờ thì, hoặc không.

Tôi chắc chắn Emma đã từng nói mấy lời đại loại như. "Thỉnh thoảng, tôi băn khoăn cậu sẽ ra sao nếu đôi mắt ấy không còn sáng lên nữa." đêm khác thì...nhưng giọng cô ấy mềm mại...và rất hào hứng nên tôi không chắc.

Nhưng nói thật, nếu bị hỏi thì tôi phải biện minh ra sao? Này, bạn cùng phòng của tôi có hơi quỷ quái quá nên hãy cho tôi người nào đó có thể nháy mắt ấy hở?

Tôi thở dài, ôm mặt.

Có một điều đáng giá hơn sự cô đơn, khủng hoảng, sợ hãi rớt môn đó chính là tự do. Tôi đã thoát khỏi ông ta. Thoát khỏi những lời thì thầm bên tai, tránh đi sự kiểm soát quá mức mà ông ta đã làm với cuộc đời tôi và lời nhắc nhở liên tục rằng tôi chưa bao giờ thỏa mãn. Sức nặng của cái tên Callum đã tăng lên, và ngay cả khi tôi vẫn đang vật lộn, mỗi ngày trôi qua lại như một cuộc chiến, thì ít nhất đó là cuộc chiến của tôi. Tôi đã tự đứng lên để đấu tranh cho chính mình.

Thư viện khá bận rộn, tiếng ôn bài nho nhỏ và tiếng bút lẹt xẹt trên các trang giấy. Tôi ngồi ở một góc, nơi có ánh sáng không quá chói, và tôi có thể trải những tờ ghi chú mà không sợ chiếm chỗ của ai đó.

Tôi đã nhìn một câu đọc đến tận năm phút khi ai đó ngồi xuống đối diện.

"Trông cậu lúc nào cũng bơ phờ như vậy hay là do mình bắt chuyện không đúng lúc?"

Tôi ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn về phía cô nàng đang ngồi đối diện. Cô ấy trông hơi quen, mái tóc đen xoăn tít từ đỉnh đầu, đôi bông tai bằng vàng lấp lánh dưới ánh đèn nhạt nhòa.

Tôi cố nhớ lại tên cô ấy. "À..."

Cô ấy thở dài, giúp đỡ. "Tasha. Chúng ta học chung lớp tiếng Anh".

Đúng rồi. Tôi đã từng thấy cô nàng ở đó.

Cô ấy vừa nhai kẹo cao su vừa gật đầu. "Và cậu là Riley. Cô gái bí ẩn chưa từng phát biểu trong lớp".

Tôi thở dài, day trán. "Không phải là bí ẩn. Là do...ngại ngùng".

"Y như nhau thôi". Cô ấy xoa cằm rồi cong môi. "Dù sao đi nữa thì mình định kệ cậu, để cậu chết dần trong sự cô đơn, nhưng mình chợt nhận ra—mình có còn là người không khi lại để cậu lãng phí thời gian ở thư viện thế này trong khi mình đã có một giải pháp hoàn hảo cho mọi vấn đề của cậu".

Tôi nhướn mày. "Cậu có cách học giúp cứu vớt điểm GPA của mình à?"

Cô nàng cười khẩy. "Không. Giải pháp tốt hơn, tốt hơn nhiều. Buổi tuyển dụng dành cho hội nữ sinh".

Tôi liếc nhìn cô ấy. "Ý hay đấy nhưng mà—"

"Không". Cô ấy nâng bàn tay đã được chăm sóc kỹ càng lên. "Đừng từ chối vội. Nghe này. Chúng mình đang tổ chức một sự kiện tại Lucky Strike tối nay. Chỉ thư giãn, không áp lực. Một cơ hội để ra ngoài, gặp gỡ những cô nàng thú vị và có lẽ vui chơi. Và.. từ biểu cảm trên gương mặt này, mình đoán cậu đã lãng phí rất nhiều năm rồi."

Tôi cười khẩy...nhưng không đáp. Vì cổ nói đúng.

"Mình nói trúng rồi chứ gì?" Cô nàng đánh ngay một đòn. "Lần cuối cậu đi đến một chỗ nào đó mà không phải là lớp học, ký túc xá hay là thư viện, là khi nào?"

Nụ cười cô ấy rõ ràng hơn khi thấy tôi không trả lời.

"Chính xác, và trước khi cậu biện minh với cái lý do đang bị bỏ xa, khoa học đã chứng minh rằng ngoài học tập chăm chỉ thì cũng cần phải vui chơi nữa. Học đi đôi với hành mà. Mình ngạc nhiên khi cậu không biết đấy."

Một nụ cười rạng rỡ lần đầu tiên nở trên môi tôi từ khi nhập học.

"Và cậu biết các giáo sư thích điều gì nhất không, Riley?" Cô nàng hỏi, trườn người về phía trước.

"Là gì?" Thật ngớ ngẩn làm sao khi tôi lại căm ghét cái từ đó —giáo sư– nhưng bất lực thay, mỗi lần nghe thấy là tôi lại muốn ói.

"Kết nối. Những giáo sư thích các học sinh giao lưu với nhau. Và còn cách nào tốt hơn việc tham gia vào hội nữ sinh tốt nhất trường?"

Tôi do dự. Có nghĩa là tôi cần phải trải qua một đêm ở một quán bar ồn ào, giả vờ như hòa nhập với xã hội trong khi tôi chỉ muốn chui vào vỏ bọc của chính mình.

Nhưng nghĩ sâu xa hơn thì đồng nghĩa với việc chui vào vỏ bọc chính là...

Bị theo dõi.

Bởi Emma.

Trong khi tôi đang ngủ.

Và tôi vẫn còn giữ cái ID giả từ Callum để tôi có thể uống rượu khi ở cạnh ông ta..

Tasha trườn người về phía trước, cố ngắm nhìn vẻ mặt của tôi, vẻ chiến thắng hiện lên trong đôi mắt của cô nàng. "Đi đi mà, Riley. Cậu không đến đây chỉ để tồn tại mà còn để tận hưởng nữa. Sống vui lên đi chứ".

Tôi thở dài, khẽ cắn lưỡi. Cô ấy nói đúng. Tôi dành hầu hết thời gian ở Tennessee để chữa lành, tránh xa mọi người...Tôi đang bỏ lỡ tất cả mọi thứ.

Có lẽ bây giờ là thời điểm để thay đổi.

Tôi thở dài. "Thôi được, mình sẽ đi".

Tasha cười, vỗ tay. "Cậu không hào hứng như mình đã nghĩ, nhưng không sao, mình có cách." Cô nàng đứng dậy và duỗi người. "Và nè, hình như là có cả đồ uống miễn phí nữa".

Tôi bật cười, quả là một dấu hiệu tốt. "Đáng lí ra cậu nên nói ngay từ đầu". Tôi kể, mặc dù đã từng uống rượu vài lần.

Cô ấy nháy mắt. "Hẹn gặp lại vào tối nay. Cậu sẽ không hối hận đâu".

Và với lời nói đó, cô nàng thong thả bước đi, bỏ lại tôi nhìn chằm chằm vào quyển sách, cảm nhận được một thứ đã lâu rồi không xuất hiện.

Sự hào hứng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro