Chương 6 (Edit)
【 Tru tiên tiểu tục chi luân hồi 】 Chương 6
Trans: evan_2412
Beta: Chiêu
_oOo_
Mặt đất ầm ầm lay động làm cho đám người đang đánh nhau kịch liệt bên ngoài thuần thú thất cũng tạm dừng tay.
Lý Tuân và Thượng Quan Sách nhìn nhau, ánh mắt lộ ra một tia lo lắng sợ hãi. Sự khác biệt là, điều mà Thượng Quan Sách lo lắng chính là tám con Dị thú cùng khối cổ đồng thần bí kia, mà Lý Tuân thì lo lắng cho Lục Tuyết Kỳ.
"Lục sư muội..." Lý Tuân si ngốc nhìn qua cửa động, không nhịn được thấp giọng kêu lên.
Thượng Quan Sách nghe tiếng quay đầu nhìn Lý Tuân với vẻ không tin nổi, oán hận hỏi: "Ngươi giấu nữ nhân kia trong đó?"
Lý Tuân biết việc này đã không ổn, đành phải cúi đầu thừa nhận nói: "Phải, nhưng mà sư thúc, ta cũng không có cách nào khác, không giấu đi, bọn họ sẽ..."
Bốp!
Thượng Quan Sách giơ tay tát hắn một bạt tai, cơ hồ là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tiểu tử thúi không biết sống chết, ngươi hại chết ta rồi, một khi tám con Thần thú và Càn Khôn phiến xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm chậm trễ Tu La thần luyện pháp, chúng ta không ai gánh nổi đâu."
Tu La thần, Lý Tuân nghe được cái tên này, vẻ mặt hoảng sợ cùng cực.
"Nhưng, nhưng sư thúc, bây giờ ta không có cách nào, người của Ma giáo sẽ không tha cho nàng ấy, người chính đạo lại tìm nàng ấy khắp nơi, ta đã không có năng lực bảo vệ nàng ấy, lại không muốn mất nàng ấy, đành phải ra hạ sách này, sư thúc, ta, ta..." Lý Tuân khóc nức nở nói.
Thượng Quan Sách hừ lạnh một tiếng, không nhìn hắn nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa động kia.
Thì ra chuyện giấu Lục Tuyết Kỳ ở thuần thú thất, ngay cả Thượng Quan Sách cũng hoàn toàn không biết gì cả, Tiểu Bạch yên lặng quan sát thần sắc của họ. Lý Tuân này coi như là một kẻ si tình, nhưng vẫn là hữu dũng vô mưu, bệnh tới nơi mới lo chữa bậy, làm việc hoàn toàn không cân nhắc hậu quả. Trong động đã có bí mật trọng đại không muốn người biết, thì nên khiêm tốn chút để nó yên lặng không chút thu hút, sao có thể giấu một người được mọi người chú ý ở bên trong, chẳng phải là tự tìm phiền phức ư? Có điều nhìn dáng vẻ chấn kinh của Thượng Quan Sách và Lý Tuân, rốt cuộc bên trong có vật quan trọng gì làm bọn họ coi trọng như vậy?
Tu La thần sao? Tiểu đệ tử Phật - Đạo bị trấn áp ngàn năm trong Phục Long Đỉnh, bây giờ được trùng sinh, đổi tên đổi họ thành Tu La thần à? Chỉ là không biết so với Thú Thần, ai là kẻ mạnh hơn? Thú Thần vì tình yêu, Tu La thần vì cái gì? Trường sinh sao?
Khóe miệng Tiểu Bạch nở một nụ cười trào phúng, những nhân loại này luôn tự cho mình siêu phàm, luôn thích theo đuổi ít chuyện nhàm chán cực độ.
"Hắc, lão quỷ, còn muốn đánh nữa không hả? Hay là ngươi sợ Tu La thần gì đó, phải tranh thủ thời gian chạy trốn giữ mạng?" Tiểu Bạch cười khẩy nói, hai tay xoắn lọn tóc dài trước ngực, dương dương tự đắc, ánh mắt rạng rỡ.
Thượng Quan Sách biết lần này xảy ra đại họa, đoán chừng cũng không có nhiều thời gian, muốn xông vào xem thử tình trạng bên trong, nhưng Tiểu Bạch chặn trước cửa, làm hắn tức giận không kiềm được, yêu nghiệt kia hết lần này tới lần khác luôn ra dáng xem kịch vui, càng làm hắn nổi trận lôi đình.
"Hừ, yêu nghiệt, dù ta sắp chết, cũng phải kéo ngươi làm đệm lưng trước."
Đang nói, ánh sáng lạnh của Cửu Hàn Băng Ngưng rộ lên, mặt Thượng Quan Sách nổi gân xanh, không chút lưu tình tấn công về phía Tiểu Bạch. Lúc trước đánh nhau, vì Thượng Quan Sách không muốn làm lớn chuyện nên không quá nặng tay, làm Tiểu Bạch dù lấy một địch hai cũng nhẹ nhõm. Nhưng bây giờ Thượng Quan Sách như sư tử nổi giận, ôm tâm thái quyết tử, ra tay không hề cố kỵ cũng không để lại đường sống, Tiểu Bạch không thể không nghiêm túc đối địch, cũng không cố kỵ cửa động kia nữa, chuyên tâm đấu pháp với Thượng Quan Sách.
Một đám đệ tử của Phần Hương Cốc sớm bị Tiểu Hôi biến thân ngăn cản, muốn ra tay giúp đỡ nhưng căn bản không tới gần được. Dù sao Tiểu Hôi cũng là Tam nhãn linh hầu, lại ăn linh đan bên trong Thiên Đế bảo khố, linh lực cũng tăng trưởng theo thời gian ở cạnh Trương Tiểu Phàm, sức mạnh sớm đã không bình thường nữa. Chỉ thấy sau khi nó biến thân thì hình thể cao lớn, bộ dáng hung mãnh, đệ tử Phần Hương Cốc tiếp xúc lâu với yêu thú nhưng cũng chưa từng thấy yêu thú lợi hại như vậy, nhao nhao khiếp đảm, vây quanh Tiểu Hôi không dám mạo hiểm xuất thủ.
Lý Tuân giật mình, thấy Thượng Quan Sách và Tiểu Bạch đấu pháp khó tách ra, các sư đệ giằng co với Tiểu Hôi, hắn quyết định mặc kệ mọi thứ mà xông thẳng vào trong động.
...
Trương Tiểu Phàm cởi áo ngoài xuống, cẩn thận từng li từng tí đắp lên người Lục Tuyết Kỳ. Lục Tuyết Kỳ vẫn nghiêng đầu, trong bóng tối không nhìn rõ mặt của nàng, nhưng dung nhan kia kinh thiên như thế, dù cho không nhìn thấy nhưng sao có thể quên được?
Sớm đã khắc sâu vào trong linh hồn hắn, đời này kiếp này, không cách nào buông bỏ.
Lồng sắt giam nàng cứng rắn vô cùng, Trương Tiểu Phàm thử mấy lần, vì lo cho Lục Tuyết Kỳ nên không dám sử dụng toàn lực, bị áp chế mọi điều nhất thời bó tay không có cách. Nhìn thấy vết rạn trên đỉnh động càng lúc càng lớn, đất đá không ngừng rơi xuống, tám con Hỏa dị thú tranh đấu điên cuồng, Trương Tiểu Phàm lo lắng, liên tục đập tay vào phía trên lồng sắt làm toàn bộ lồng sắt chấn động, Trương Tiểu Phàm lập tức hối hận, áy náy nói với Lục Tuyết Kỳ: "Nàng không bị dọa sợ chứ? Ta, ta sẽ nghĩ ra cách nhanh thôi, nàng đừng sợ."
Hắn không dám tiếp tục dùng lực mạnh, sợ Lục Tuyết Kỳ không chịu đựng được. Lúc nãy khi hắn nắm chặt tay nàng, hắn đã nhận ra đạo pháp trên người Lục Tuyết Kỳ dường như đã mất hết, thân thể vô cùng yếu ớt. Hắn không dám hỏi nàng, sợ nàng khổ sở, chỉ có thể yên lặng trấn định, vờ như không có việc gì. Nhưng bây giờ thân thể nàng đã là người bình thường, nhất định là không chịu nổi lực lượng của hắn. Chém cái lồng sắt này rất đơn giản, nhưng nếu làm nàng bị thương thì sao hắn có thể làm được.
Đang lúc luống cuống, Trương Tiểu Phàm chợt nhớ tới ngày trước hắn dùng Huyền Hỏa Giám cứu Tiểu Bạch bị Huyền Hỏa Liên trói trên Huyền Hỏa đàn, so về độ cứng rắn, có gì hơn được Huyền Hỏa Giám? Trương Tiểu Phàm lấy Huyền Hỏa Giám ra, cái nóng truyền ra từ bàn tay, lòng hắn không khỏi cảm thấy vui mừng.
Lý Tuân tiến vào thuần thú thất, liếc mắt đã thấy hang động ở trung tâm kia, còn có âm thanh của nữ tử không ngừng hô hào tên Trương Tiểu Phàm. Đó là, giọng của Yến Hồng... Yến Hồng? Trong nháy mắt, lửa giận của Lý Tuân bùng nổ, không chút do dự nhảy xuống.
Dưới địa động, ánh sáng đỏ ở trung tâm tầng thứ hai đã tắt ngóm, những con Dị thú bất an táo bạo do bị ảnh hưởng bởi Càn Khôn phiến cũng dần yên tĩnh trở lại, trong tình cảnh đất rung núi chuyển, bản năng chạy trốn làm bọn chúng nhao nhao trốn vào các ngõ ngách, cùng với loại tuyệt vọng không tìm thấy đường ra, bọn nó đành phải cuộn tròn người lại tự an ủi. Từ xưa tới nay đêm ngày vật lộn đã khiến cho chúng nó buồn ngủ vô cùng, giờ phút này, bọn nó tựa như người già yếu bệnh, an tĩnh chờ đợi tử vong phủ xuống.
Chỗ cửa hang, Yến Hồng quỳ trên mặt đất, còn đang cúi đầu gọi tên của Trương Tiểu Phàm.
"Yến Hồng..." Lý Tuân đáp xuống phía sau nàng, cho tới giờ khắc này hắn vẫn có chút khó tin, bóng lưng đỏ nhạt trên mặt đất kia, rõ ràng đã nhắc nhở hắn, sư muội từ nhỏ nghe lời mình nhất, vậy mà lại phản bội hắn.
Yến Hồng nghe được giọng nói sau lưng, quen thuộc như thế, người không kìm được mà khẽ run một cái. Nàng chầm chậm xoay người lại, trên mặt còn mang có chút lo lắng chưa kịp thu hồi.
"Quả nhiên là muội..." Khi thấy rõ mặt Yến Hồng, Lý Tuân gần như đã chết tâm: "Là muội, là muội phản bội Phần Hương Cốc?"
Lý Tuân cố gắng khống chế cơn giận của mình, sư muội cùng hắn lớn lên từ nhỏ, có thể xem là người mà hắn tin tưởng nhất, từ nhỏ đến lớn bọn họ cùng nhau tu luyện, cùng lịch luyện, mỗi một lần hai người gặp rắc rối hắn đều bảo vệ nàng, nhưng tại sao, tại sao nàng cũng muốn phản bội hắn?
Yến Hồng nhìn Lý Tuân, trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn là tâm sự bí ẩn của nàng, nàng không muốn đối địch với hắn, dù bất cứ lúc nào, nàng đều không muốn. Nhưng bây giờ, hắn đứng ở trước mặt của nàng, chất vấn nàng, phẫn nộ và thất vọng của hắn, đều đâm sâu vào lòng nàng.
Trong mắt Yến Hồng có hơi nước mờ mịt, giọng nói nghẹn ngào: "Không, sư huynh, không phải muội phản bội Phần Hương Cốc... Là các huynh, là các huynh phản bội Phần Hương Cốc. Huynh tỉnh lại đi, đừng chấp mê bất ngộ nữa."
Lý Tuân không thể tin được đây là lời mà Yến Hồng luôn luôn nhu thuận nói ra, "Chấp mê bất ngộ? Như thế nào là chấp mê bất ngộ? Sư phụ lão nhân gia đã quy thuận Tu La thần, chúng ta là đệ tử của sư phụ, đương nhiên nghe theo mệnh lệnh. Uổng công sư phụ luôn quan tâm muội, khi sư diệt tổ, muội vẫn nói là ta chấp mê bất ngộ."
Yến Hồng lắc đầu, khổ sở nói: "Sư huynh, là sư phụ sai, ông ấy quy thuận Ma giáo, vứt bỏ chính đạo thiên hạ không để ý đến, đẩy Phần Hương Cốc vào ma đạo, là ông ấy sai. Các đời tổ sư của Phần Hương Cốc sẽ không chấp nhận lựa chọn của ông ấy, ông ấy là tội nhân của Phần Hương Cốc, chúng ta không nên trợ trụ vi ngược, sư huynh, huynh quay đầu đi, huynh quay đầu đi mà!"
"Ma đạo? Chính đạo? Ha ha..." Lý Tuân cười lạnh, ánh mắt lộ ra một tia hung ác, "Như thế nào là chính đạo, như thế nào là ma đạo? Sư muội, chẳng lẽ muội còn không rõ sao? Thế giới này không phân chia chính ma, nếu như phân chính ma, vậy tại sao Lục Tuyết Kỳ của chính đạo lại yêu Quỷ Lệ của ma đạo? Tại sao?" Lý tuân nghiêm nghị chất vấn, vẻ mặt dữ tợn.
Dường như vừa nhắc tới Lục Tuyết Kỳ thì tâm tình của hắn không thể khống chế được. Yến Hồng không ngừng lắc đầu nói: "Không phải sư huynh, Trương sư đệ..."
"Trương sư đệ, hay cho một cái Trương sư đệ, lúc hắn nhập ma, không phải muội cũng từng kêu đánh kêu giết hắn sao? Bây giờ hắn thành cường giả, thì biến thành Trương sư đệ trong miệng muội? Ha ha... Thế giới này nào có phân chia chính ma gì, chỉ có cường giả, cường giả mới là Đạo. Yến Hồng, muội cũng giống như vậy, lựa chọn phụ thuộc vào cường giả, chỉ là lựa chọn của chúng ta khác biệt, cũng đừng trách sư huynh tâm ngoan thủ lạt." Lý Tuân nói xong, tay cầm Cửu Dương Xích, không chút lưu tình đánh về phía Yến Hồng.
"Sư huynh..." Yến Hồng còn muốn nói điều gì, nhưng nhất thời á khẩu không thốt ra lời, Lý Tuân nói không phải không có lý, nàng đúng là cũng muốn dựa vào cường giả nên mới lựa chọn Thanh Vân Môn đứng đầu chính đạo. Nàng không muốn giao thủ với Lý Tuân, cũng tự biết không phải là đối thủ của hắn, cho nên khi Lý Tuân đánh tới, Yến Hồng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cửu Dương Xích đánh tới một kích, thân thể Yến Hồng ngã về phía sau, rơi thẳng xuống.
Đột nhiên trên cánh tay có lực truyền đến, thuận thế lại được một cái tay khác kéo lên, Yến Hồng cảm giác thân thể của mình nhẹ bẫng, giây lát sau lại đứng ở vị trí lúc nãy.
Trương Tiểu Phàm buông Yến Hồng ra, đứng trước mặt Lý Tuân. Lý Tuân nhìn người hắn ôm trong ngực, mặc dù trên người nàng khoác một chiếc áo không thuộc về nàng, mặc dù đầu của nàng chôn ở trong ngực hắn, dù Lý Tuân không nhìn rõ mặt của nàng, nhưng đó chính là Lục Tuyết Kỳ, là Lục Tuyết Kỳ kiêu ngạo cô độc không ai bì nổi, là Cửu Thiên Tiên tử Lục Tuyết Kỳ, là giấc mộng cả đời của hắn. Lý Tuân giống như nổi điên, nắm chặt hai tay, cắn răng cả giận nói: "Buông nàng xuống!"
Trương Tiểu Phàm nhìn Lục Tuyết Kỳ trong ngực, hắn biết nàng tỉnh. Mặc dù nàng nhắm mắt nhưng hắn biết, nàng tỉnh. Cho dù trên mặt nàng không có chút huyết sắc nào, tóc cũng có vẻ lộn xộn, y phục trên người không được lành lặn, nhưng dung nhan tuyệt thế của nàng không giảm chút nào. Dù chật vật thế nào thì vẻ mỹ lệ của nàng đều làm hắn tâm kinh động phách. Chỉ là, đôi mắt đã từng ôn nhu nhìn hắn, dường như chẳng muốn mở ra vì hắn nữa.
Trương Tiểu Phàm kiềm lửa giận không chỗ phát tiết, Lý Tuân lại dám tìm tới cửa.
Si tâm vọng tưởng.
Hai nam nhân đỏ mắt, im ắng giằng co.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm, vô cùng căng thẳng. Yến Hồng biết, giữa hai người này là thù mới hận cũ nhiều năm, lúc này đã là không thể nhịn được nữa. Không phải ngươi chết, thì ta chết. Khóe miệng nàng chảy máu, nhưng nàng lại mỉm cười, tiến lên một bước, ôm quyền nói với Lý Tuân: "Đa tạ sư huynh ra tay lưu tình. Con đường sau này, mong sư huynh, bảo trọng."
Thì ra dù Cửu Dương Xích của Lý Tuân đánh trúng nàng, nhưng dù sao có tình cảm nhiều năm, vào thời khắc cuối cùng Lý Tuân vẫn thu lại tám phần lực, nếu không với kiểu không hề chống cự nhận lấy một kích của Yến Hồng, há có thể đứng thẳng được?
Nhưng, cuối cùng đã đi đến bước này, Yến Hồng cười khổ, im ắng nhìn Lý Tuân chốc lát rồi lui sang một bên. Lúc đi ngang Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm đưa Lục Tuyết Kỳ cho nàng, nhỏ giọng nói: "Mang nàng ấy ra ngoài trước."
Trương Tiểu Phàm tin tưởng nàng, Yến Hồng có hơi cảm động, nàng vốn cho rằng, Trương Tiểu Phàm hợp tác với nàng, nhiều ít cũng có chút không tình nguyện, thậm chí là có lòng phòng bị, nhưng bây giờ hắn giao người hắn quý trọng nhất cho mình. Người của Phần Hương Cốc, thì ra vẫn là đáng được người khác tin tưởng, lòng Yến Hồng nóng lên, trịnh trọng cam kết với Trương Tiểu Phàm: "Yên tâm, ta chắc chắn sẽ bảo vệ nàng ấy thật tốt. Ngươi cũng cẩn thận." Nói xong bèn ôm Lục Tuyết Kỳ phi thân mà lên.
Cuối cùng Yến Hồng nhìn xuống phía dưới lần nữa, người kia, đứng thẳng tắp nơi đó, muốn vì tình yêu trong lòng của hắn ra sức đánh một trận. Bao nhiêu năm thời gian đều một đi không trở lại, nàng từng cho là bọn họ sẽ vĩnh viễn ở cùng một nơi. Si niệm nhiều năm, hôm nay tại đây, cắt đứt hết đi!
Cái nhìn này, có lẽ là cả đời.
"Đạo pháp của nàng, là ai phế bỏ?" Trương Tiểu Phàm lạnh lùng mở miệng.
Lý Tuân khẽ cười một tiếng, khinh miệt nói: "Sao nào, ngươi muốn báo thù cho nàng ấy à, vậy ta không ngại nói cho ngươi, ở Man Hoang Thánh Điện, có một vị Tu La thần thần bí khó lường, ngươi cứ việc đi tìm hắn ta, nếu như ngươi còn sống đi ra ngoài."
Lý Tuân cầm Cửu Dương Xích vận khí, trên người hắn bỗng nhiên bị quầng sáng đỏ bao phủ, toàn thân bỗng trở nên âm u, đôi mắt điên cuồng âm độc nhìn chằm chằm Trương Tiểu Phàm.
Yến Hồng mang theo Lục Tuyết Kỳ đến bên ngoài thuần thú thất, chỉ thấy một con khỉ màu xám cực lớn đang giằng co với đệ tử Phần Hương Cốc, trên mặt đất mười mấy tên đệ tử nằm ngổn ngang kêu đau, đám đệ tử còn lại hoàn toàn không dám lên trước, toàn bộ tinh thần luôn trong trạng thái phòng thủ.
Bọn hắn thấy Yến Hồng ra, nhao nhao kêu lên: "Yến Hồng sư tỷ..." Mặt lộ ra vẻ vui sướng, giống như đột nhiên có chỗ dựa vào.
Cũng không lạ, không biết Thượng Quan Sách và Tiểu Bạch đã đánh đến nơi nào, Lý Tuân ở trong động lại chậm chạp không thấy ra, bọn họ tốp năm tốp ba tiến không được lui không xong, con khỉ xám cực lớn trước mắt lại hung thần ác sát, thực sự không biết phải làm sao mới ổn. Yến Hồng xuất hiện, không thể nghi ngờ tăng thêm lòng tin và lực lượng cho bọn hắn.
Tiểu Hôi nghe thấy bọn hắn hô Yến Hồng, tưởng rằng cùng một đám, quay đầu trừng mắt nhìn Yến Hồng, Yến Hồng vội lấy lòng nói: "Tiểu Hôi, là ta, chúng ta đã từng gặp rồi."
Tiểu Hôi hơi do dự, thấy Yến Hồng cũng không có uy hiếp, lại quay đầu tiếp tục phòng bị những kẻ khác.
Dù sao cũng là đệ tử bản môn, Yến Hồng nhìn các sư đệ nằm dưới mặt đất thì không đành lòng, bèn nói với Tiểu Hôi: "Mày đừng làm bọn họ bị thương, ta kêu bọn họ rời đi."
Cũng mặc kệ Tiểu Hôi có đồng ý hay không, Yến Hồng đặt Lục Tuyết Kỳ sang một bên, nghiêm mặt nói với đông đảo đệ tử: "Các vị sư đệ, các ngươi đi đi, sống cuộc sống của mình, từ hôm nay, Phần Hương Cốc... Đã không còn tồn tại."
Mấy chữ cuối cùng này, Yến Hồng gần như là nói trong nghẹn ngào. Giải tán Phần Hương Cốc, nàng cũng không nguyện ý, nhưng nhìn những vị sư đệ trẻ tuổi vô tội bán mạng vì ma đạo, cuối cùng mất cả cuộc đời, nàng lại càng không đành lòng.
Muốn chặt đứt, vậy thì chặt sạch sẽ chút vậy! Chỉ hi vọng bọn họ có thể nhớ, đoạn thời gian tốt đẹp từng có ở Phần Hương Cốc, tương lai thiên hạ như thế nào, bọn họ không cần mạo hiểm, sống bình thường đơn giản là được.
Những đệ tử kia không ngờ sư tỷ mà mình luôn luôn kính trọng có thể nói như vậy, ai cũng lộ vẻ khó tin. Có một tiểu đệ tử cao giọng hỏi: "Yến Hồng sư tỷ, Lý Tuân sư huynh đâu? Bọn đệ muốn gặp Lý Tuân sư huynh."
Trong lòng mọi người, mặc dù Thượng Quan Sách chủ trì đại cục, nhưng bình thường mọi chuyện đều do Lý Tuân làm chủ, bọn hắn ỷ lại Lý Tuân, tin tưởng Lý Tuân, lấy hắn làm trụ cột.
Mắt Yến Hồng lóe lên chút đau xót, nàng ngẩng đầu nhìn đám người, trầm giọng nói: "Lý sư huynh, cấu kết với Ma giáo, chết rồi."
Oanh...
Một tiếng vang thật lớn, thuần thú thất sau lưng núi sập đất nứt, đá bay khắp nơi. Yến Hồng vô thức muốn đi bảo vệ Lục Tuyết Kỳ, nhưng Tiểu Hôi nhanh hơn nàng một bước, đã ôm Lục Tuyết Kỳ vào ngực chạy ra xa mấy bước.
Yến Hồng nhìn về phía thuần thú thất đã biến thành một vùng phế tích, lặng im không nói gì. Nơi đó... chôn vùi quá khứ của nàng!
_oOo_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro