Chap 3: Cuộc săn của Khuyển (1)
Obito quay lại vào đêm hôm sau và ngủ với Kakashi lần nữa, và điều đó tuyệt vời hệt như hai lần trước—thậm chí còn tuyệt hơn, bởi giờ hắn đã biết Kakashi thích làm kiểu như thế nào rồi, được trông thấy sự thỏa mãn quá rõ ràng từ y khiến ham muốn trong Obito càng dâng lên cao vút. Sau khi làm chuyện ấy xong xuôi, hắn chẳng thể nào ngừng hôn y được, và Kakashi cũng đáp lại nhiệt tình, điều đó khiến cả hai người lại hứng lên lần nữa, và mọi chuyện chỉ kết thúc khi đã gần nửa đêm, Kakashi nói y cần phải ngủ để ngày mai còn họp (Có sao đâu mà; ngươi cũng có chen miệng vào mấy đâu, Obito rất muốn nói vậy; cứ ở lại đây dùng miệng của ngươi cho mục đích tốt hơn đi), và có được sự đồng thuận tức thì từ Obito khi y ngỏ lời mời hắn quay lại vào tối hôm sau.
Rồi Obito dịch chuyển vào trong Kamui, hóa giải thuật ngụy trang và nằm ngửa ra sàn đưa mắt nhìn lên khoảng không mờ tối.
Tất cả những năm tháng đã qua ùa về trong đầu hắn. Hắn thấy mình như quay trở lại làm tên nhóc mười ba tuổi, thức dậy từ giấc mộng tinh đầu tiên và nhận ra mình thực sự, thực sự toi đời rồi.
Hắn thèm muốn Kakashi. Hắn cực kỳ thèm muốn Kakashi. Và nỗi khao khát này còn tồi tệ hơn hồi xưa, bởi vì giờ hắn đã biết cảm giác có được y tuyệt diệu đến nhường nào. Hắn chẳng cần tới những giấc mộng tinh nữa khi đã có ký ức được Sharingan lưu giữ lại một cách đầy đủ và chân thực nhất.
Và điều tồi tệ nhất là Obito chẳng thể oán trách được ai ngoài chính bản thân hắn. Hắn có thể oán trách Kakashi vì rất nhiều chuyện, nhưng chuyện này thì không. Hắn đã tìm tới y trước cơ mà. Hắn đã đồng ý làm chuyện đó với y. Và hắn đã quay lại, biết rõ rằng sẽ càng ngày càng lún sâu xuống nấm mồ hắn tự đào cho chính mình. Thật ngu ngốc! Ngu ngốc và bốc đồng! Hắn đáng lẽ phải khá hơn thế này mới phải. Hắn có thể lập nên một kế hoạch vĩ đại kéo dài hàng thập kỷ, lãnh đạo một ngôi làng ẩn mình trong bóng tối, thao túng những kẻ quyền lực nhất thế giới, nhưng lại không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình khi liên quan đến tay đồng đội cũ của hắn ư?
Và một phần trong hắn chẳng màng đến vấn đề này một tí nào. Trên thế giới mục ruỗng vô giá trị này, ai làm gì cũng chẳng quan trọng, vậy hắn có tranh thủ tận hưởng chút khoái lạc ngắn ngủi với người đã giúp hắn thấy được bản chất thật của thế gian này thì đã làm sao?
Nhưng phần khác, phần ít vị kỷ hơn của hắn, biết rằng điều hắn đang làm có thể là một điều cực kỳ, cực kỳ nguy hiểm. Bởi một khi ham muốn của Obito được hắn cho phép lộng hành, hắn sẽ chẳng thể nào tập trung vào mục tiêu lớn nhất đời hắn nữa. Hắn không thể cống hiến hết mình vì Vô Hạn Nguyệt Độc nữa.
Hắn không thể chùn bước, không thể dừng lại. Hắn phải dồn hết sức lực cho Vô Hạn Nguyệt Độc, bởi vì chỉ khi đó hắn, Rin và Kakashi mới có thể lấy lại cuộc đời mình. Rin sẽ sống, Kakashi sẽ không còn là một kẻ thảm hại lúc nào cũng dằn vặt vì tội lỗi của mình nữa, và Obito cũng không cần phải biến mình thành một tên quái vật để cứu hai người họ.
Để cứu vớt Kakashi—Kakashi trong mơ, người thực sự là Kakashi—hắn phải ngừng gặp gỡ phiên bản hiện tại đang sống trong thế giới thối nát này. Obito phải tan vào màn sương; phải trở thành một ký ức mờ nhạt về một ninja vô danh vô diện, người mà Kakashi sử dụng làm công cụ giúp y củng cố lòng căm ghét bản thân trong quãng thời gian ngắn ngủi y lưu lại ngôi làng ẩn dật này.
Thế nhưng, thế nhưng mà.
Suy nghĩ về việc đêm nay sẽ không thể quay lại khiến hắn thấy đau, thậm chí về mặt thân xác. Không được trông thấy Kakashi nhìn hắn với ánh mắt ấy, cháy bỏng, cởi mở, và trên hết là chân thành. Không được cảm nhận cơ thể Kakashi nóng rực xung quanh hắn nữa. Hắn sẽ phải quay lại làm một kẻ âm thầm quan sát y trong bóng tối, bất lực nhìn y gục đầu khóc bên Úy Linh Bia hàng giờ liền, nghe y van xin được thứ lỗi vì những điều con mắt của hắn phải chứng kiến, bởi y đã bị đẩy vào ANBU, bị buộc phải khơi dậy những vết thương chưa kịp lành suốt bao nhiêu năm ròng.
Obito không thể tìm đến Kakashi lần nữa, nhưng hắn cũng không thể không tìm đến Kakashi lần nữa. Và khi màn đêm buông xuống, hắn cảm thấy nóng ruột vô cùng vì không thể quyết đoán, tua lại từng khoảnh khắc của ba đêm trước, tự nguyền rủa chính mình vì sự ích kỷ của hắn.
Đáng lẽ sáng hôm sau hắn phải tới Làng Mưa, bởi Akatsuki đã nhận một nhiệm vụ quan trọng từ Làng Đá, ám sát hai ninja cấp S của Làng Cát. Nhưng khi bình minh ló dạng, hắn cảm thấy hổ thẹn vì hôm nay không thể trở thành Madara được. Không thể, khi mà tâm trí hắn tràn ngập hình bóng Kakashi, và hắn không cách nào triệu hồi cơn phẫn nộ giúp diễn xuất của hắn nhập tâm và thuyết phục như thường lệ được. Hắn có thể rớt vai một chút khi ở gần Kisame, tên tội phạm dễ tính nhất mà Obito từng gặp, nhưng không thể khi ở cạnh Nagato, kẻ chưa từng tin tưởng hắn, lại còn sở hữu Rinnegan của Madara, và là quân cờ tối quan trọng trong kế hoạch Nguyệt Nhãn. Có lẽ sẽ phải trả giá cả bằng cả địa ngục (theo nghĩa đen; thế giới sẽ vẫn là địa ngục) nếu Nagato ngửi ra được Obito không phải kẻ mà hắn luôn tự nhận.
Obito viết một bức thư cho Nagato nói rằng có việc gấp ở Làng Sương Mù, và để chắc ăn, hắn cũng viết một bức thư tương tự cho Kisame nói rằng công việc của hắn với Akatsuki sẽ chiếm trọn cả ngày. Thay vì làm bất kỳ điều nào trong số đó, hắn ở lỳ trong Kamui, với một vết nứt nhỏ mở ra, căm ghét chính mình và dõi mắt theo Kakashi.
Ít nhất thì, hắn tự an ủi chính mình, Kakashi chỉ ở đây một tuần thôi. Obito không thể xuất hiện dưới thân phận một ninja phe thù địch ở Làng Lá và mong Kakashi rộng lòng chào đón hắn được. Phiên đàm phán sẽ kết thúc vào Thứ Sáu, rất nhanh sau đó y sẽ rời đi, và rồi cảm giác điên rồ này sẽ tới hồi kết.
(Obito rõ ràng không hề nghĩ đến năng lực dịch chuyển tức thời của mình, và cả những chuyến công tác rời làng liên miên của Kakashi nữa.)
Không. Hôm nay là Thứ Năm rồi, cho nên chỉ trong một vài ngày ngắn ngủi nữa thôi hắn có thể quay lại toàn tâm toàn ý với kế hoạch của hắn.
Vào buổi sáng, Kakashi và nhóm của y lại ngồi vào bàn đàm phán ngoại giao, vì vậy Obito ít nhất cũng có thể thu thập được một số thông tin về giai đoạn đàm phán này. Mei đã tiếp quản phần lớn công việc ngoại giao vì, mặc dù Mizukage có thể làm theo mong muốn chung của Obito mà không cần hắn tác động trực tiếp, nhưng hắn không thực sự giỏi đàm phán trong các cuộc thảo luận quá phức tạp (hắn giỏi hơn nhiều trong những việc như trừng phạt những người dám lên tiếng chống lại mình). Từ những đoạn thảo luận mơ hồ mà Obito để ý, Mei đã thể hiện rất đáng ngưỡng mộ như thường lệ, giành được một số nhượng bộ từ Asuma về số lượng nhẫn giả mà Làng Lá sẽ phân bổ cho Làng Sương Mù trong trường hợp họ bị đe dọa trong tương lai.
Cũng giống như ngày hôm qua, Kakashi và các đồng đội ANBU của y cũng đóng góp rất ít. Khi Obito nhìn y, hắn nhận thấy một cái nhíu mày nhè nhẹ trên lông mày của Kakashi mà ngày hôm trước không hề tồn tại ở đó.
Có lẽ ngày hôm nay Khuyển sẽ xuất hành chuyến du ngoạn được chi trả toàn bộ chi phí của mình ở Làng Sương Mù chăng?
Thực vậy. Cuộc đàm phán kéo dài đến tận chiều, nhưng chỉ với Asuma, Genma và Kurenai thôi; Asuma thản nhiên nói rằng ba người kia cần chuẩn bị một báo cáo phác thảo lực lượng gồm các thượng và trung nhẫn của Làng Lá mà họ sẽ chia sẻ với Làng Sương Mù như một biểu hiện của thiện chí. Kakashi quay lại khách điếm và tạo ra một phân thân, phân thân này ra khỏi phòng và xuống lầu dưới tương tác với phân thân của Tenzo và phân thân của Yugao, tự tạo ra bằng chứng ngoại phạm cho mình khi họ thảo luận về báo cáo, trong khi Kakashi thật vận lên người bộ đồng phục ANBU, đeo mặt nạ Khuyển và phi thân lên mái nhà cùng các đồng đội của mình.
Thế rồi Obito đột nhiên phải tập trung cực độ, khi đội Ro hòa vào trong màn sương như những bóng ma lẩn khuất, thiện nghệ như thể họ sinh ra tại Sương Mù.
Dẫu vậy, hắn vẫn theo dấu được. Hắn có cả thập kỷ kinh nghiệm lẩn trốn trong bóng đêm và theo dõi Kakashi mà không bị phát hiện kia mà, và giờ hắn sẽ tận dụng kỹ năng đó. Hắn nhanh chóng khoác áo choàng và đeo mặt nạ, rồi trồi lên từ Kamui, theo dấu cả đội khi họ lướt như bay qua những mái nhà, qua mặt lính canh, đến một khu vực có trường thành bao quanh, gần trung tâm ngôi làng, nơi các sĩ quan quân đội Làng Sương Mù sinh sống.
À, dĩ nhiên rồi. Giờ thì hắn đã hiểu mục đích của ANBU khi tới Làng Sương Mù.
Trước khi Obito tới đây, Làng Sương Mù đã có hơn 30 năm ép các học sinh của học viện ninja giết hại lẫn nhau để có thể tốt nghiệp. Hai người bắt đầu truyền thống này là Komoto Juko và Nomea Sun. Những thiếu niên vẫn còn non nớt từ cuộc chiến nhẫn giả lần thứ hai được giao phụ trách chương trình giảng dạy của học viện. Họ cho rằng sức mạnh phải nảy sinh từ đau khổ, và chỉ những người mạnh nhất, đau khổ nhất, mới xứng đáng sống để chịu đựng và chiến đấu vì ngôi làng của họ.
Thật là kinh tởm, ép những thiếu niên phải hạ sát lẫn nhau trước cả khi chúng kịp có cơ hội lớn lên, và đó là một ví dụ hoàn hảo cho sự mục ruỗng của thế gian này. Đây cũng là điều hấp dẫn Obito khi hắn cân nhắc việc lập căn cứ hoạt động ở Làng Sương Mù. Nếu Làng Sương Mù dám áp đặt chính sách tàn nhẫn này lên con em họ trước mắt tất cả các ẩn lý khác, thì hẳn là ở dưới bề mặt còn rất nhiều hoạt động đen tối lũng đoạn hơn nữa đang diễn ra. Ngôi làng này chắc chắn đủ bất ổn, là một lựa chọn sáng suốt để hắn kiểm soát. Quả đúng là như vậy.
Truyền thống này đã chấm dứt kể từ sự kiện Momochi Zabuza đồ sát hết một lớp cuối cấp trước cả khi hắn trở thành một học viên. Sau lần đó, tất cả mọi người đều cảnh giác Zabuza. Dù ngoài mặt là một chiến binh hoàn hảo, trở thành một trong Thất Kiếm Làng Sương Mù và thực hiện vô số những nhiệm vụ cấp S dưới danh nghĩa là ninja Làng Sương Mù, gã cũng đã ôm trong lòng mối hận sâu sắc với ngôi làng, điều này Obito đã nhận thấy ngay từ lần đầu chạm mặt gã. Không còn cơ hội để bắt đầu lại nghi thức tốt nghiệp đẫm máu nào nữa, một khi Zabuza vẫn còn vung kiếm trong Làng Sương Mù.
Nhưng Zabuza đã đào tẩu một năm trước, gia nhập vào hàng ngũ phản nhẫn ngày càng đông đảo của Làng Sương Mù. Và kể từ đó, Juko và Sun đã ủng hộ việc học viện quay trở lại với những truyền thống được ca ngợi của mình. Họ đã có một số cuộc họp với Yagura, cố gắng tranh luận để khôi phục lại nghi thức ép trẻ em giết lẫn nhau để tốt nghiệp. Obito cũng không có ý định can thiệp vào quá trình ra quyết định theo cách nào: Làng Sương Mù đã là một nơi mục ruỗng và dễ bề kiểm soát, vì vậy việc học viện có quay lại với những hoạt động tàn sát trẻ em hàng loạt đáng ghê tởm hay không cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn. Thành thật mà nói, lý do chính khiến trẻ em vẫn chưa quay lại giết lẫn nhau là Mei. Bằng cách nào đó, cô vẫn giữ được một lý tưởng cao đẹp kỳ lạ, không bị hủy hoại bởi sự lũng đoạn đang hoành hành nơi đây, và Obito đã rất tò mò về khả năng vực lại ngôi làng của cô, nên hắn đã không cố gắng làm lý tưởng của cô sụp đổ (Điều này cũng giúp ích, vì cô thực sự có năng lực của một nhà đàm phán tài ba, như đã chứng minh bằng thành công gần đây của cô trong những phiên làm việc với Làng Lá).
Nhưng Mei không hề biết rằng Juko và Sun đang lên kế hoạch khởi động lại Mùa Sương Đẫm Máu. Họ vốn không định hỏi xin sự cho phép: năm nay, trong học viện có hai thành viên mạnh nổi trội, một cô bé mười tuổi tên là Una và một cậu trai mười một tuổi tên Raikido. Tuần sau, Juko và Sun tính ép chúng giết ba mươi học sinh còn lại của học viện, và rồi đối đầu với nhau, kẻ nào thắng cuộc sẽ được đào tạo để trở thành một Zabuza thứ hai, nhiệm vụ sau này sẽ là truy sát gã tội phạm đào tẩu đó để đòi lại thanh Thủ Cấp Đoạt Đao về cho Làng Sương Mù.
Chắc hẳn phải có gián điệp Làng Lá lẩn khuất đâu đó trong Làng Sương Mù, và tiết lộ thông tin đó. Nhiệm vụ của đội Ro là ngăn chặn nghi thức đẫm máu đó trước khi nó lặp lại một lần nữa. Họ sẽ ám sát Juko và Sun.
Obito có nên cho phép đội Ro hoàn thành nhiệm vụ này của họ không đây?
Juko và Sun chỉ là hai kẻ khốn kiếp muốn trẻ em giết hại lẫn nhau. Bọn chúng chỉ hữu dụng trong việc đóng góp chút công sức chứng minh rằng Vô Hạn Nguyệt Độc nhất định phải diễn ra. Cái chết của bọn chúng sẽ không thực sự làm ảnh hưởng đến Làng Sương Mù. Sự thối rữa của ngôi làng này đã lan rộng và ăn sâu đến mức nó vẫn sẽ tiếp tục cho dù thiếu đi hai kẻ độc ác xấu xa là chúng.
Và như thế thì Obito có thể được chiêm ngưỡng Kakashi hành động trong thân phận Khuyển, lần đầu tiên, hơn là chỉ nấp lùm bên Úy Linh Bia nghe y lầm rầm những lời tự trách trong đau đớn vô vọng.
Hắn quyết định sẽ cho phép Kakashi thực hiện vụ ám sát.
Tên sử dụng Mộc Độn ẩn cơ thể gã vào trong bức tường bằng một nhẫn thuật, rồi mở ra một cái cửa sổ cho hai người còn lại nhảy vào. Obito vào theo qua một bức tường khác, âm thầm theo dõi sát sao.
Họ lướt nhẹ nhàng qua hành lang hướng đến một căn phòng cụ thể. Khi họ đến căn phòng, Yugao đặt một số thiết bị giảm âm xung quanh, và Kakashi — lông mày Obito nhướn lên — Kakashi giăng một ảo thuật ở một vị trí cách căn phòng vài mét. Hắn nhận ra được vì có một luồng chakra nhẹ phảng phất trong không khí, nhưng cũng vì hắn cảm thấy căn phòng đột nhiên trở nên cực kỳ khó để tập trung vào. Obito kìm lại một cái ngáp khi hắn chớp mắt nhìn căn phòng, cảm thấy chán chết và tự hỏi liệu những gì có thể ở bên trong có thực sự quan trọng không.
Đó là một ảo thuật rất hoàn hảo, tinh vi và có chừng mực. Nếu không phải Obito tận mắt trông thấy Kakashi giăng nó ra, hắn có lẽ đã bị qua mắt. Kakashi rõ ràng đã huấn luyện rất tốt với con mắt sharingan mà hắn tặng cho y.
Obito vốn biết rõ điều đó, đã thấy biệt danh "ninja sao chép" lừng danh được người người ca tụng và sợ hãi trên khắp Ngũ Đại Cường Quốc. Thậm chí trước cả khi cơn ám ảnh kỳ lạ này bắt đầu, hắn đã cảm thấy thỏa mãn và tự hào khi biết được điều đó. Món quà hắn tặng cho Kakashi là điều tốt đẹp cuối cùng hắn làm trước khi nhận ra thế giới này thối tha đến mức nào, và mặc dù lý tưởng cũ của hắn thời niên thiếu giờ đây trở nên thật kỳ quặc và giả dối, tựa như một nông trại cũ được cải tạo để du khách tham quan những chứng tích lịch sử của quá khứ, thì hắn cũng sẽ không bao giờ hối hận vì ý định cứu Kakashi và Rin, thứ đã thúc đẩy hành động cao cả cuối cùng không hề có suy tính từ hắn. Suy cho cùng, ý định chính đáng đó cũng là lý do cho những điều hắn đang theo đuổi ở hiện tại.
Và giờ khi tâm trí hắn chỉ toàn là Kakashi, cái ý nghĩ về việc y đang sử dụng con mắt của hắn như thể y được sinh ra với nó, thuần thục và điệu nghệ hơn cả một Uchiha chính cống, để thực hiện một vụ ám sát nhằm giải thoát cho thế gian này khỏi những mảnh vỡ tí hon của sự mục ruỗng... Chà. Thực là quá sức chịu đựng.
Obito xoáy mình vào Kamui để rũ bỏ ảo thuật và để có thể theo dõi vụ ám sát của đội Ro từ trong chính "ngôi nhà" thoải mái của mình.
Căn phòng mà các ANBU tập trung lại là một loại không gian giải trí được phân bổ cho các quan chức. Có ba người trong phòng đang nói chuyện với nhau. Đó là Juko và Sun, như hắn đã đoán trước, nhưng cũng có cả Danuo Kamori, một sĩ quan quân đội khác căm ghét hai người kia một cách rõ rành rành. Kamori có lẽ buộc phải ép hồn ép xác ở đó vì Mei đã lệnh cho gã phải gặp Juko và Sun vài tuần một lần, để cố gắng khiến họ vượt qua hiềm khích và những khác biệt trong tư tưởng, nhờ đó, bảo vệ cấu trúc quân sự của Làng Sương Mù.
Cánh cửa mở ra, và Kakashi xuất hiện, tay cầm kunai. Chỉ với một cú búng tay, trước khi ba người kia kịp quay đầu lại, kunai đã cắm sâu vào tim Kamori. Kamori lảo đảo, rồi ngã khỏi ghế và ngã xuống sàn. Hắn chắc chắn sẽ chết trong chỉ trong vài giây.
Obito có chút hoang mang trước khi hắn ngộ ra.
Đội Ro đã cố tình chọn thời điểm Kamori sẽ ở đó. Kamori đã phản đối sự trở lại của nghi thức Mùa Sương Đẫm Máu. Gã là một người theo chủ nghĩa duy tâm, giống như Mei, và đã dành phần lớn thời gian trong năm ngoái để tranh cãi gay gắt với Juko và Sun về kế hoạch của họ. Nếu cả ba người họ đều chết ở đây hôm nay, và thông tin về kế hoạch của Juko và Sun bị rò rỉ, thì sẽ không ai ở Làng Sương Mù nghi ngờ phái đoàn Làng Lá. Mọi chuyện sẽ trông giống như Kamori đã giết Juko và Sun để ngăn chặn sự trở lại của Mùa Sương Đẫm Máu.
Kamori là vật hi sinh của ANBU, cái chết của gã sẽ cho phép Làng Lá tránh được mọi sự ngờ vực nảy sinh từ vụ ám hại này.
Thế đấy, họ mưu trí thật.
Juko và Sun hét lên và rút vũ khí của chúng ra. Trong hai người, Sun là kẻ lợi hại hơn, và Kakashi dường như biết điều này vì y lao thẳng về phía ả không hề do dự, duỗi thẳng cánh tay giật lấy thanh đoản đao của Kamori khỏi cơ thể đã chết của gã (tất nhiên y muốn sử dụng vũ khí của Kamori, để tiếp tục chơi trò ngụy trang này) và chém mạnh xuống thanh kiếm dài của Sun. Trong khi đó, Tenzo và Yugao cùng nhau tập trung sức chiến đấu của họ vào Juko.
Obito quan sát Kakashi chiến đấu với Sun, nhận ra mắt hắn đang trợn to và đầu dí sát rạt vào cổng Kamui, chỉ thiếu chút nữa là thò cả đầu qua để lộ cái mặt nạ quái đản của mình cho tất cả mọi người trong phòng.
Obito chưa từng thực sự trông thấy Kakashi chiến đấu kể từ khi họ cùng trong Đội Bảy, và mặc dù hồi ấy Kakashi đã giỏi xuất chúng rồi, nhưng so với bây giờ...
Chuyển động cơ thể y như một vũ công, dữ dội nhưng uyển chuyển và có chừng mực. Sử dụng Sharingan, y có thể dự đoán chuyển động của Sun, và giữ ả ở thế phòng thủ liên tục để ả không thể tấn công. Y dường như muốn giữ cho trận chiến này không phát sinh nhẫn thuật, có thể là để tránh làm hỏng căn phòng và gây sự chú ý không đáng có đến những gì đang diễn ra, vì vậy y luôn giữ cho tay ả bận rộn, không cho phép ả thủ ấn.
Thế giằng co này không kéo dài nổi hai phút, khi Kakashi đỡ thanh kiếm dài của Sun bằng một chiếc kunai, rồi thẳng tay chém một đường không khoan nhượng vào cổ ả, chặt phăng thủ cấp một cách gọn gàng và dễ dàng. Máu bắn phụt ra, cơ thể ả ập xuống sàn. Còn lại một tên.
Juko lúc này đã bị kẹt giữa Yugao và Tenzo, Tenzo đã khóa tay gã lại bằng một thanh gỗ có lẽ là có khả năng khóa chakra, và Yugao ấn nhẹ một đoản đao vào cổ gã. Họ đang chờ Kakashi đưa ra phán quyết cuối cùng.
"Làm ơn," Juko van nài Kakashi. "Hãy rủ lòng thương."
"Ngươi mới là kẻ đáng lẽ nên rủ lòng thương đối với đám trẻ bị ngươi ép phải giết hại lẫn nhau," Kakashi nói, âm điệu lạnh lùng và tàn nhẫn. Y dùng chân gạt thi thể đang nằm sấp của Kamori lên để gã ngửa ra, rút kunai đang cắm sâu trong ngực gã, chẳng hề để tâm đến những tia máu tươi bắn lên y phục mình. Rồi y bình thản bước lên ba bước chân, một tay đâm kunai thẳng vào cổ Junko, tay còn lại xọc thanh đoản đao của Kamori vào bụng gã.
Vậy là xong.
Obito đóng cổng Kamui lại và tựa lưng vào một trong những khối hộp trong Kamui, hơi thở nặng nhọc hơn cần thiết.
Kakashi dùng con mắt của Obito như thể y sinh ra với nó, và y đang sử dụng nó để cố hàn gắn thế gian mục ruỗng này, cũng như Obito đang làm. Và đúng thế, Kakashi thật ngây thơ khi nghĩ rằng điều này có thể giúp thay đổi thứ gì đó—nhưng dẫu sao thì y cũng đang cố.
Mấy tên kia nên cảm thấy vinh dự vì được giết chết bởi một ninja như vậy. Kakashi thật tuyệt vời. Y là chiến binh xinh đẹp và tinh nhuệ nhất mà Obito từng trông thấy.
Obito đợi Kakashi dọn dẹp căn phòng trong một khoảng thời gian rồi quay lại khách điếm, thay đồ và đi đến địa điểm đã hẹn ở quán bar trong nhà trọ. Trong lúc chờ đợi, hắn tua lại cảnh ám sát Kakashi liên tục trong đầu, ngày càng trở nên sốt sắng.
Và rồi thời gian đã điểm.
Obito đã phải làm hai lần mới có thể khiến lớp ngụy trang của hắn chính xác được. Hắn nhìn vào những ngón tay mình, hơi run lên nhè nhẹ. Chưa gì hắn đã cứng hết cả lên rồi.
Hắn chưa từng thèm muốn thứ gì trong cuộc đời hắn điên cuồng như hắn đang thèm muốn Kakashi lúc này.
Hắn xoáy mình vào trong góc tối của quán bar và trông thấy y ở đó, đang đọc sách, những ngón tay thon dài tinh tế vừa nhuốm máu tươi giờ đây lướt trên những trang sách thật điềm đạm.
Hắn tiến tới chỗ y từ nơi góc tối và Kakashi xoay đầu, nhìn hắn. Có điều gì đó ẩn chứa trong đôi mắt y, điều gì đó khác lạ và tăm tối đã nảy sinh từ khoảnh khắc y giết chóc, và rồi Obito đứng chắn trước mặt y, chẳng tài nào nhớ nổi mình đã đến đây bằng cách nào. Kakashi kéo mặt nạ xuống rồi hôn hắn.
Và, mẹ kiếp. Mẹ kiếp. Y thật là thơm lành, hương vị tươi mát thân thuộc, và có thể chỉ là Obito tưởng tượng ra từ những gì hắn chứng kiến mà thôi, nhưng hình như trên người y vẫn còn phảng phất mùi máu tanh. Obito nghe thấy chính mình rên lên, và chồm về phía trước, cả người hắn áp sát người y trên chiếc ghế đẩu, Kakashi có thể cảm nhận được sự căng cứng nơi đó của hắn, và y khẽ gừ gừ trong họng đáp lại điều đó, kéo Obito vào gần y hơn. Thật đáng yêu.
"Xin lỗi, Hatake-san, nhưng thế này quả thực không thích hợp—"
"Im mồm," Obito gầm ghè, quay đầu nhìn sang, và nhân viên quầy bar lập tức sợ hãi mà ngậm miệng.
Kakashi chớp chớp đôi mắt và sực tỉnh, y nhìn người nhân viên với vẻ mặt biết lỗi, rõ ràng việc hôn hít của họ không được phép xảy ra ở đây, phải vậy không? Y thì chẳng thấy đó là vấn đề. Obito đứng dậy khỏi ghế và, bởi vì hắn không thể rời khỏi cơ thể Kakashi ngay lúc này được, hắn liền nhấc y lên và thì thầm, "quặp chân vào người ta, Kakashi," và cứ thế ôm y lên cầu thang, tới phòng y, suốt dọc đường đều không rời khỏi môi y một giây nào.
Hắn đặt Kakashi xuống sàn bên ngoài cửa, Kakashi quờ quạng gỡ bỏ vài phong ấn trong lúc vẫn cố hôn hắn. Thực là mất thì giờ, cho nên Obito gạt phăng, "Ôi dào, cứ để yên đấy," sau đó biến cơ thể hắn thành xuyên thấu và ôm lấy Kakashi kéo thẳng vào trong, xuyên qua cánh cửa.
Kakashi chớp mắt đầy kinh hãi. "Cái quái—"
"Trật tự nào." Hắn ném y lên giường và đè lên toàn thân y, quần áo của Kakashi thực sự thừa thãi, chúng cần phải bị trút bỏ toàn bộ, hắn muốn xé toạc hết ra, nhưng rồi sực nhớ tới lời Kakashi từng nói, rằng đây là bộ đồng phục duy nhất y mang theo, hắn tự hỏi liệu hắn có thể lẻn vào Làng Lá ăn trộm cho y một bộ khác để việc lột trần y được tiến hành nhanh chóng hơn không. Kakashi lợi dụng lúc Obito khựng lại để lật người hắn, bắt hắn nằm ngửa trên giường và y đè lên hắn, ôi mẹ kiếp được lắm, đúng là góc nhìn mới này đẹp thật, mái tóc bạch kim của Kakashi rủ xuống gương mặt y và con mắt không bị che lấp lóe lên chút tối tăm sắc bén mà khi nãy Obito đã bắt gặp, và giờ tất cả những gì còn thiếu là—
Obito vươn tay tới kéo hộ trán của Kakashi ra và vứt nó xuống sàn, để con mắt sharingan hoàn toàn bại lộ.
Đôi mắt Kakashi mở to. "Sao ngươi lại—"
"Ta muốn được ngắm nhìn toàn bộ của ngươi," Obito giận dữ đáp. "Ta không muốn bất cứ một bộ phận nào của ngươi bị che chắn khỏi ta hết." Và ta muốn trông thấy thứ mà ta đã tặng ngươi, khi mà nó hướng về ta với ánh nhìn mê muội ấy.
Kakashi nhìn hắn bằng đôi mắt dị sắc đáng yêu của y, và đáp, "Ta sẽ không bao giờ quên đi chuyện giữa chúng ta, nếu nhìn qua con mắt này."
"Càng tốt."
Đôi mắt Kakashi tối lại lần nữa, và y nói, "Lần này để ta chăm sóc ngươi được không?" và những ngón tay của y lần xuống đường cong ở đáy lưng Obito, Obito hít vào một hơi vì ám chỉ đó.
Hắn chưa từng cho phép ai thượng mình. Chuyện đó khiến hắn cảm thấy yếu đuối, và quá đỗi khác biệt so với con người vốn dĩ của hắn.
"Được," hắn đồng ý, bởi vì cho dù đang ẩn dưới lớp ngụy trang thì hắn vẫn chẳng cố gắng là ai khác ngoài chính mình, và hắn biết rõ Kakashi, tin tưởng rằng một chính nhân quân tử như y sẽ không lợi dụng sự yếu đuối của bất kỳ ai.
/Warning: Chap sau bắt đầu vụ chuyển vế đổi dấu giữa hai người, ai không thích chi tiết này thì lướt qua cho đến khi thấy dòng chữ in đậm thông báo đọc tiếp nha./
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro