13. Tại Sao? (Thượng)
"Vậy là anh thừa nhận mình chính là đứa trẻ đó sao?"
Mã Gia Kỳ cười lắc đầu: "Anh chỉ thừa nhận rằng viên kẹo thứ ba luôn ở bên anh, nhưng anh không thừa nhận mình là đứa trẻ đó."
"Không phải anh thì còn ai nữa?" Nghiêm Hạo Tường tiếp tục truy vấn.
"Thực ra chính anh cũng rất muốn biết." Mã Gia Kỳ liếc nhìn đồng đội bên cạnh, anh cũng tò mò không biết ai mới là đứa trẻ bí ẩn đó. Theo suy đoán trong nhật ký của Lý Phi, những đối tượng đáng ngờ nhất chính là bản thân anh, Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn.
Anh biết rõ mình không phải là boss đằng sau, vậy thì...
"Thực ra cậu đoán rất đúng, viên kẹo này đúng là anh phát hiện ra khi dọn dẹp quần áo, lúc đó anh không để ý, cho đến một ngày..."
Cho đến một ngày Đinh Trình Hâm tình cờ nhắc đến câu chuyện ba viên kẹo, anh mới chợt nhận ra rằng viên kẹo mà anh tìm thấy trong quần áo chính là viên kẹo thứ ba mà họ chưa từng tìm thấy.
Đặc biệt là khi Đinh Trình Hâm nhắc đến việc nếu thu thập đủ ba viên kẹo thì có thể giành được tư cách debut, điều này khiến anh vô cùng hứng thú và lập tức quay về phòng tìm kiếm viên kẹo mà anh đã bỏ qua.
Vì lo lắng rằng các thực tập sinh trước đây có thể quay lại dọn dẹp quần áo, nên anh đã cất giữ cẩn thận quần áo và viên kẹo trong tủ, đặt chúng vào một chiếc hộp.
Khi anh lấy viên kẹo ra từ chiếc hộp, sự tò mò khiến anh không thể chờ đợi mà mở ngay lớp giấy gói kẹo. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là bên trong lớp giấy không phải là kẹo, mà là một viên ngọc tinh xảo.
"Lúc đó anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại không biết phải hỏi ai. Lão Đinh tuy cũng biết về ba viên kẹo, nhưng cậu ấy không biết bên trong kẹo lại có viên ngọc, còn những người có thể biết về viên ngọc như các cậu thì lúc đó lại không có ở công ty." Anh liếc nhìn Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm, tiếp tục nói: "Hơn nữa lúc đó còn nhỏ, anh cũng không nghĩ viên kẹo này là thứ quan trọng gì, tư cách debut thôi, chỉ cần cố gắng là có được, cần gì phải dựa vào một viên kẹo? Dù tò mò về viên ngọc trong kẹo, nhưng sau đó anh cũng dần quên chuyện này đi."
Sau này, khi anh gặp lại Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường, cũng là lúc công ty quyết định cho họ debut. Vì đã debut rồi, nên cái gọi là tư cách debut cũng không còn ý nghĩa gì nữa, anh càng không có hứng thú để hỏi về chuyện ba viên kẹo.
Ai ngờ được, cuộc đời khó đoán, dù đã debut rồi cũng có ngày tan rã.
"Thực sự không phải anh sao?" Nghe lời giải thích của Mã Gia Kỳ, Hạ Tuấn Lâm vẫn không thể buông bỏ sự nghi ngờ trong lòng, cậu vẫn không tin rằng Mã Gia Kỳ lúc đó thực sự chỉ đến tầng 18 để chụp ảnh.
Trong môi trường nguy hiểm, tinh thần của mọi người đều căng thẳng cao độ, ngay cả những người em luôn dựa vào Mã Gia Kỳ cũng bắt đầu nghi ngờ.
Nhìn ánh mắt không tin tưởng và xa cách của họ, trong lòng Mã Gia Kỳ chỉ có sự đắng cay, nhưng anh không nói thêm gì.
Nhưng, Đinh Trình Hâm bên cạnh anh lại không thể nhịn được nữa: "Đủ rồi, mấy đứa có tư cách gì để nghi ngờ cậu ấy? Cậu ấy chỉ là..."
"Được rồi, lão Đinh." Thấy Đinh Trình Hâm ngày càng kích động, Mã Gia Kỳ vỗ về anh ấy, rồi quay sang nói với Hạ Tuấn Lâm và những người khác: "Anh biết mấy đứa đang nghi ngờ điều gì, bức ảnh trước đây đúng là do anh chụp, anh không lừa dối mấy đứa, chỉ là có một số chuyện quan trọng anh đã giấu mấy đứa."
Đến tầng 18 để chụp ảnh chuẩn bị cho tác phẩm tốt nghiệp đúng là một trong những mục đích của Mã Gia Kỳ, nhưng đó không phải là tất cả.
"Sau khi nhóm tan rã, anh từng nghĩ mình có thể trở thành một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, đi học, chụp ảnh, làm việc, thực tế thì anh cũng đã làm như vậy, thậm chí tưởng rằng mình đã quen với cuộc sống bình thường này."
Nhưng ai ngờ được, một vụ cháy ở tầng 18 đã giải phóng ký ức của anh.
Nhìn tầng 18 bị thiêu rụi thành đống đổ nát, anh chợt nhận ra rằng đây từng là nơi anh làm thực tập sinh, nơi anh đã hát, nhảy, đổ mồ hôi và nước mắt, nơi tuổi trẻ của anh từng sục sôi, cũng là nơi khởi đầu cho giấc mơ của anh.
Nhưng sau vụ cháy, nơi này không còn nữa, ánh đèn sân khấu ngày càng xa anh, xung quanh toàn là những gương mặt xa lạ, chiếc micro trong tay đã biến thành máy ảnh, những bài hát trong ký ức cũng đã lâu không được cất lên, ngọn lửa giấc mơ của anh đã hoàn toàn tắt ngấm.
Không, thực ra nó đã tắt từ lâu, từ khi nhóm họ tan rã, nhưng...
"Tại sao chứ? Cố gắng không có tác dụng, phải khổ luyện, chúng ta đã rất khổ luyện rồi, để tập vũ đạo, mỗi người chúng ta đều có những vết thương ở eo, chân nhiều năm, tại sao chúng ta không thể thành công? Chỉ để thể hiện một sân khấu hoàn hảo, một bài hát chúng ta có thể luyện tập hàng trăm, hàng nghìn lần, tại sao chúng ta không thể thành công? Đúng vậy, dù khổ luyện như vậy nhưng khả năng của chúng ta vẫn không đạt đến đỉnh cao, nhưng xung quanh có rất nhiều người khả năng kém hơn chúng ta lại nổi tiếng, tại sao lại là chúng ta tan rã?"
Mã Gia Kỳ hỏi khiến mọi người không biết trả lời sao, giọng nói run rẩy nghẹn ngào của anh khiến cả Nghiêm Hạo Tường cũng không kìm được.
Đúng vậy, hắn cũng muốn hỏi tại sao? Họ có thực lực, có ý thức của một thần tượng, có cả nguồn lực và lượng fan, nhưng tại sao lại là họ tan rã?
"Có lẽ, đó là số phận của chúng ta."
Một câu cảm thán tình cờ của Nghiêm Hạo Tường lại khiến Mã Gia Kỳ đồng cảm: "Đúng vậy, chính là vì số phận! Cố gắng không có tác dụng, phải khổ luyện, câu nói này anh luôn tin tưởng, nhưng rất nhiều lúc, khổ luyện cũng không có tác dụng, tất cả đều do số phận âm thầm thao túng."
Số phận luôn đứng trên thực lực và sự nỗ lực, sự thật này dù rất tàn khốc nhưng Nghiêm Hạo Tường cũng phải thừa nhận rằng thực tế đúng là như vậy, nhưng câu nói tiếp theo của Mã Gia Kỳ lại khiến hắn vô cùng chấn động.
"Nhưng, tại sao chúng ta phải bị số phận thao túng, mà không phải là thao túng số phận?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro