17. Cái Bóng (Hạ)
Hắn nghi ngờ liếc nhìn Hạ Tuấn Lâm, chỉ thấy bọn họ vẫn còn vẻ mặt sợ hãi. Chỉ có điều lần này, sự sợ hãi đó dường như không phải dành cho hắn, mà là cho Trương Chân Nguyên đang đứng sau.
Nghiêm Hạo Tường lập tức phản ứng lại, không quay đầu mà lùi về bên cạnh Hạ Tuấn Lâm và mọi người. Nếu cái bóng thừa ra không phải của hắn, vậy thì chỉ có thể là của người đứng sau.
Dưới chân của Trương Chân Nguyên, xuất hiện hai cái bóng y hệt nhau!
Anh vẫn giữ nguyên nụ cười cứng đờ, hai mắt dại ra, như thể đã mất đi linh hồn. Ánh đèn trắng bệch chiếu vào khuôn mặt anh trông như ma quỷ.
Ngay lúc Nghiêm Hạo Tường và mọi người đang sợ hãi, hai cái bóng của Trương Chân Nguyên bỗng nhiên cử động. Hai cái bóng vốn tách rời, lúc này đang tiến lại gần nhau, như thể muốn hòa làm một.
"Tớ có hoa mắt không vậy? Thật sự có hai cái bóng sao?" Hạ Tuấn Lâm hỏi.
"Cậu không hoa mắt đâu, quả thật có hai cái bóng đang động đậy," Nghiêm Hạo Tường nói.
"Không đúng, không phải hai, là một. Mấy đứa nhìn kỹ một chút đi." Mã Gia Kỳ chỉ vào hai cái bóng dưới chân Trương Chân Nguyên. Rất rõ ràng, cái bóng của chính anh vẫn không nhúc nhích, nhưng cái bóng thừa ra kia lại đang từ từ di chuyển, cuối cùng trùng khớp với cái bóng vốn có của Trương Chân Nguyên.
"Đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy?" Lời của Đinh Trình Hâm vừa dứt, dị biến đột nhiên xảy ra. Hai cái bóng đã dung hợp lại với nhau, đột nhiên thoát khỏi cơ thể Trương Chân Nguyên, lao ra ngoài cửa, hòa vào bóng tối của tầng 18.
Và ngay khoảnh khắc cái bóng rời khỏi cơ thể Trương Chân Nguyên, người vốn đang cứng đờ bất động, bỗng nhiên nhắm chặt mắt lại, ngã thẳng xuống đất.
Nghiêm Hạo Tường và mọi người lập tức chạy đến đỡ anh ngồi dựa vào tường. Nhưng dù bọn họ có gọi thế nào, lay thế nào, hai mắt của ann vẫn nhắm chặt, như thể hoàn toàn không cảm nhận được thế giới bên ngoài.
Hô hấp của anh vẫn ổn định, tim vẫn đập mạnh mẽ, nhưng lại không thể gọi tỉnh được. Và quan trọng nhất là, anh không có bóng!
"Anh ấy bị sao thế? Bóng của anh ấy đâu rồi?" Nghiêm Hạo Tường chiếu đèn vào Trương Chân Nguyên, nhưng dưới người anh không hề có bất kỳ bóng đen nào xuất hiện.
"Oán linh!" Hạ Tuấn Lâm đột nhiên nói.
"Cậu nói gì?" Nghiêm Hạo Tường quay đầu nhìn Hạ Tuấn Lâm.
"Câu đầu tiên trong nhật ký: Nơi này có oán linh, lấy hồn phách làm thức ăn!" Hạ Tuấn Lâm đứng dậy từ trước mặt Trương Chân Nguyên, cúi đầu hồi tưởng điều gì đó.
"Oán linh có liên quan gì đến cái bóng sao?" Mã Gia Kỳ hỏi.
Hạ Tuấn Lâm tiếp tục nói: "Có liên quan. Trong một bộ điển tịch của Đạo gia có ghi chép rằng, thời thái cổ hồng hoang, người và vạn vật là một, thân thể hợp với Đạo, lấy bóng làm linh hồn! Người xưa cho rằng cái bóng chính là nơi trú ngụ của linh hồn. Hơn nữa, tại một di chỉ đạo quán cổ, cũng đã phát hiện ra những ghi chép về việc bóng chính là linh hồn."
Đạo quán đó được xây dựng từ thời Nam Bắc triều, các đệ tử tu luyện theo pháp môn của phái Thượng Thanh, hương khói thịnh vượng, tín đồ như mây. Nhưng rồi đột nhiên một ngày, tất cả mọi người trong đạo quán đều hôn mê bất tỉnh, gọi thế nào cũng không tỉnh.
"Nhịp tim và hô hấp của bọn họ đều bình thường, chỉ là tất cả đều không còn bóng! Sau đó, người dân địa phương cho rằng có thể đã bị oán linh cướp đi hồn phách, cho rằng đây là điềm gở, liền đốt trụi đạo quán, đồng thời lập bia cảnh báo. Mãi cho đến ngàn năm sau, tấm bia đó mới được phát hiện lại."
"Vậy những người trong đạo quán đó thì sao?" Đinh Trình Hâm tò mò hỏi.
"Đương nhiên là cũng bị thiêu chết rồi!" Hạ Tuấn Lâm nói.
"Cho nên cậu cảm thấy, Trương Chân Nguyên cũng bị cướp đi hồn phách?"
"Ừ."
"Nhưng điều này quá hoang đường đi? Lẽ nào thật sự có oán linh tồn tại?" Mã Gia Kỳ vẫn không hiểu.
"Có lẽ là có thật." Hạ Tuấn Lâm đi đến trước cửa, nhìn vào hành lang tối đen bên ngoài, chậm rãi nói: "Tớ nhớ khi trò chơi này bắt đầu, giọng nói đó từng nói, có tổng cộng tám người tham gia trò chơi. Nhưng chúng ta đã tìm khắp cả tầng 18 mà không tìm thấy người thứ tám."
"Đúng vậy, không có ai khác cả," Mã Gia Kỳ nói.
"Nhưng sở dĩ chúng ta không tìm được người thứ tám, có thể là vì 'người' thứ tám căn bản không phải là người, mà là tồn tại dưới dạng một loại linh hồn nào đó, bám vào một người trong chúng ta?"
Hạ Tuấn Lâm liếc nhìn Trương Chân Nguyên đang hôn mê: "Nếu như lời người xưa nói là thật, bóng chính là linh hồn, một người chỉ có một linh hồn, vậy thì cái bóng thừa ra của anh ấy, tự nhiên chính là oán linh được nhắc đến trong câu đầu tiên của nhật ký! Bây giờ anh ấy mất đi cái bóng của mình, là vì oán linh lấy hồn phách làm thức ăn, đã nuốt chửng cái bóng của anh ấy. Một người không có linh hồn, dù còn sống, nhưng cũng như đã chết."
"Theo như cậu nói, oán linh đã luôn bám vào người Trương Chân Nguyên, sau đó nhân cơ hội ăn mất cái bóng hay linh hồn. Nhưng mà, rốt cuộc oán linh này đã bắt đầu bám vào người anh ấy từ lúc nào?"
Là vừa rồi? Hay là lúc vào tầng 18? Hay là từ lúc mới quen, anh đã bị ám rồi? Nghiêm Hạo Tường càng nghĩ càng thấy sởn gai ốc.
Nếu quả thật từ 7 năm trước, đã có một linh hồn oán linh ở trên người Trương Chân Nguyên, thì đúng là có thể giải thích được những hành vi tự chơi tự vui của anh.
Với kinh nghiệm sống của Trương Chân Nguyên, không đến mức cô độc đến phải tự chơi tự vui. Nhưng nếu là một oán linh, thì lại là chuyện khác.
"Lúc nào bị ám thì không biết, nhưng bây giờ oán linh đã biến mất rồi. Hơn nữa nó vốn là một cái bóng đen, có thể đang ẩn nấp trong bóng tối ngay bên cạnh chúng ta, lúc nào cũng có thể ám vào người khác lần nữa. Chúng ta tốt nhất nên đứng quay lưng vào nhau thành một vòng tròn, sau đó dùng đèn pin soi sáng xung quanh. Như vậy dù oán linh xuất hiện, chúng ta cũng có thể phát hiện kịp thời."
Mấy người làm theo lời Hạ Tuấn Lâm, đứng thành một vòng tròn, cảnh giác cao độ chú ý xung quanh. Nghiêm Hạo Tường lại cảm thấy bực bội: "Đều tại tớ lắm miệng, nói cái gì mà đạn bắn thẳng dễ tránh, tên bắn lén khó phòng!"
Hạ Tuấn Lâm nhẹ giọng an ủi: "Không trách cậu đâu, dù cậu không nói, nó cũng có cách khác để đối phó chúng ta. Hiện tại xem ra, nó căn bản không phải là kẻ địch mà sức của chúng ta có thể chống lại. Chúng ta ngược lại như những món đồ chơi trong tay nó."
"Suỵt, cẩn thận! Nó hình như đến rồi." Dưới ánh đèn của Mã Gia Kỳ, quả nhiên xuất hiện một cái bóng đen, đang tiến lại gần họ.
"Chạy mau!" Trong lúc chạy trốn, Nghiêm Hạo Tường vẫn không quên cõng Trương Chân Nguyên đang bất tỉnh trên lưng.
Mấy người hoảng hốt chạy ra khỏi cửa mà không kịp chọn đường. Cái bóng vẫn theo sau bọn họ, không vội không vàng. Tầng 18 đã bị phong tỏa, nó không sợ mấy người này chạy thoát, vì dù có chạy thế nào, cũng sẽ chạy đến đường cùng.
Thực tế cũng đúng như vậy. Nghiêm Hạo Tường và mọi người mới chạy được một đoạn ngắn đã không còn đường đi. Hơn nữa, dù có đường thì cũng đã hết sức. Nghiêm Hạo Tường còn cõng theo một người, đã sớm thở hồng hộc.
Nhưng cái bóng đen vẫn theo sau họ, ngày càng gần. Chỉ một chút nữa là nó sẽ chạm vào bóng của họ. Họ đã bị dồn đến đường cùng, sau lưng là một bức tường, không thể lùi được nữa.
Bỗng nhiên, dưới chân mọi người trở nên trống rỗng. Một cảm giác mất trọng lượng lập tức truyền đến.
Tất cả chỉ thấy xung quanh lóe lên những tia sáng trắng chói mắt, còn cơ thể thì rơi xuống trong một khoảng không vô định...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro