Chương 37: Cậu và Ngô Bỉ vẫn ở bên nhau.


Công ty cách đó không xa nên Ngô Bỉ trực tiếp lái xe tới đó. Khi Ngô Bỉ đến văn phòng, Mạc Dĩ đã ngồi đợi sẵn trên ghế sofa. Mạc Dĩ thở một hơi nặng nề khi nhìn thấy Ngô Bỉ mặc bộ quần áo mà Tô Ngự mua cho hắn hôm qua, việc đầu tiên anh ta làm khi nhìn thấy Ngô Bỉ là đưa tay lấy điện thoại di động.

"Đưa điện thoại đây." 

"Làm gì?", Ngô Bỉ tuy bối rối nhưng vẫn đưa điện thoại ra. May mắn thay, hắn đã xóa tất cả hồ sơ danh bạ và nhật ký cuộc gọi trên điện thoại của mình ngày hôm qua. 

Không ngờ rằng, Mạc Dĩ lại không mở điện thoại của Ngô Bỉ ra kiểm tra mà trực tiếp tháo pin ra, lấy sim điện thoại ra và bẻ đôi nó. Ngô Bỉ muốn chộp lấy, nhưng vẫn là chậm một bước, "Anh làm gì thế!", sau khi nhắn tin cho Tô Ngự báo đã tới công ty an toàn, hắn vẫn chưa kịp xem phản hồi từ Tô Ngự. 


Mạc Dĩ rời đi một lát, lắp pin và cất điện thoại vào túi, lấy ra một chiếc điện thoại mới khác đưa cho Ngô Bỉ, "Vì lý do an toàn, từ giờ cậu dùng điện thoại này để liên lạc với anh. Không chỉ riêng cậu, mọi người trong công ty cũng vậy, đều có giám sát và định vị. Đợi mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ trả lại điện thoại cho cậu và thay thẻ sim khác." 

"Có khác gì anh vừa yêu cầu em vào tù sao?" 

"Trong tù không có đồ ăn thức uống ngon, đã ở đây rồi, không còn cơ hội để hối hận nữa. Lại đây, anh chỉ cho cậu cách vận hành mạng nội bộ." 

Ngô Bỉ bất mãn và ngồi đó không nhúc nhích. Mạc Dĩ lại thúc giục, "Cậu đã là cào cào buộc vào sợi dây rồi, giả chết cũng vô ích, giải quyết vấn đề xong sớm sẽ được về nhà sớm", Mạc Dĩ biết rằng điều duy nhất điều kiện "về nhà" là có thể thu hút được Ngô Bỉ. 

Bất động một hồi lâu, Ngô Bỉ nhìn người canh cửa văn phòng, biết mình không có cách nào để rời đi, miễn cưỡng đứng dậy đi đến trước máy tính. 

"Mang theo điện thoại bên mình, ba bữa ăn đều có người giao đến, có một phòng ngủ bên cạnh", sau khi dạy Ngô Bỉ cách vận hành, Ngô Bỉ cảm thấy Mạc Dĩ thực sự không coi hắn là người thân. Khi tài liệu đến tay hắn, nó đã được mã hóa rồi, hắn đơn giản là chỉ chạy việc vặt để ngăn chặn tài liệu bị rò rỉ ra ngoài. Mạc Dĩ chỉ tin tưởng hắn đến mức không giao tài liệu cho người khác giữa chừng. 

"Anh coi em như một tù nhân!" 

Mạc Dĩ vỗ bàn, "Anh đã đưa cậu vào đây thì nhất định phải bảo đảm cậu vô tội. Nếu có chuyện gì xảy ra, phải cung cấp cho mọi người bằng chứng, bọn họ không thể nghi ngờ cậu! Anh coi cậu là người thân, không có nghĩa là những người khác cũng vậy." 

Mạc Dĩ không chỉ cần sự giúp đỡ của Ngô Bỉ, nhưng không thể để Ngô Bỉ vướng vào mớ hỗn độn của công ty. Đồng thời, phải đề phòng mọi khả năng nghi ngờ Ngô Bỉ một khi thông tin của công ty bị rò rỉ, bởi vì anh biết Ngô Bỉ sẽ không phản bội anh ta, nếu đợi nước bẩn tạt vào người nhà mình thì ngăn cản cũng đã muộn, anh ta càng phải suy nghĩ kỹ càng. Đây cũng là điều kiện mà Ngô Chính Hào đưa ra trước khi đồng ý để Ngô Bỉ giúp đỡ. 

Ngô Bỉ trong chốt lát dập tắt lửa giận, dù rằng trong lòng vẫn còn ấm ức nhưng cũng không thể phản bác, suy cho cùng cũng là anh họ hắn, nhà họ Mạc và ba hắn sẽ không làm hại hắn, không nghi ngờ gì nữa. 


------ 

Vốn dĩ, nếu cuối tuần Ngô Bỉ không về nhà họ Tô, Tô Ngự chỉ cần gọi điện thoại báo trước rồi về là được. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Mạc Dĩ khiến Tô Ngự không thể yên tâm, nghĩ đến những lần hành động trước đây của Mạc Dĩ, Tô Ngự quyết định sau khi tan học sẽ về nhà vào chiều thứ ba và đích thân kể cho gia đình mình. Ngô Bỉ không phản hồi tin nhắn, hiện tại Tô Ngự chỉ có một mình, cậu không có cách nào khống chế được suy nghĩ của mình. 

Trên đường về nhà, cảm giác dựng tóc gáy khi bị nhà họ Ngô theo dõi đã quay trở lại, Tô Ngự ngồi trên xe buýt nhìn quanh nhưng không xác định được mục tiêu.

Hôm nay tan học muộn, cũng không báo trước cho ba mẹ, về đến nhà thì mọi người trong nhà đều đã ăn xong. 

"Ơ kìa, con về sao không nói với ba mẹ một tiếng để chúng ta chờ con về ăn cơm chung! Con ăn tạm quả hồng trước, mẹ sẽ nấu cho con vài món! Lão Tô, anh đi qua nhà lão Lý mua hai cái bánh bao đi", Châu Lê rửa sạch hai quả hồng. 

"Mẹ, mẹ đừng làm, con không đói, lát nữa con sẽ nấu mì ăn liền." 

"Con về nhà rồi thì sao lại phải ăn mì gói? Đợi một chút, ba mua bánh bao cho con, ha!", Tô Chí Cương mặc áo khoác vào rồi bước ra ngoài. 

Cuối cùng Tô Ngự chỉ bảo mẹ nấu một món, trong đầu cậu không ngừng lo lắng, không thể ăn nổi. 


Trong lúc cùng vẽ tranh với Đoá Đoá, Tô Ngự thấy ba mẹ vừa xem TV vừa cười lớn, cậu không thể không hỏi câu này, "Ba, mẹ, hai người không tò mò hôm nay con lại về nhà sao?" 

Tô Chí Cương không rời mắt khỏi TV, "Con có thể về nhà bất cứ khi nào con muốn. Cần gì lý do, nhưng mà ba muốn hỏi con, Ngô Bỉ ở đâu? Ôi! Bắt bóng hay lắm!" 

Tô Ngự nhìn ba mình đang hưng phấn nhai hạt dưa, liền tự mình nắm lấy một ít. 

"Ăn cái này đi", Châu Lê đẩy một nắm hạt dưa đã bóc vỏ tới trước mặt Tô Ngự và Đoá Đoá, "Ngô Bỉ đến trường rồi cũng phải về nhà phải không? Vào đại học rồi không giống như cấp ba, đâu thể nào có thể chạy đến đây mỗi ngày được." 

Tô Ngự bóc một nắm nhỏ hạt dưa cho vào miệng, đẩy phần còn lại về phía Đoá Đoá, rót một cốc nước cho cô bé, "Đoá Đoá, anh Ngô Bỉ nhờ anh thay cậu ấy xin nghỉ phép. Tuần này cậu ấy bận lắm, không thể đi suối nước nóng cùng em được, nhưng cậu ấy đã hứa với em rồi! Cậu ấy nhất định sẽ bù đắp cho em, em có thể tha thứ cho cậu ấy được không?" 

Đoá Đoá nhận lấy cốc nước và thở dài, "Haiz, người lớn các anh vốn có rất nhiều việc phải làm. Cũng được thôi, dù sao lần này anh ấy sẽ không đi lạc nữa, sớm muộn cũng sẽ đến thôi." 

"Đoá Đoá quả nhiên là một người rất tinh ý. Tuần này chúng ta cùng ba mẹ đi mua sắm nhé? Hãy xem như anh thay mặt anh trai Ngô Bỉ xin lỗi em". Hôm qua trong lúc Tô Ngự và Ngô Bỉ đi mua sắm, cậu nhìn thấy một số bộ quần áo rất hợp với Đoá Đoá và ba mẹ, ban đầu dự định khi có thời gian sẽ đưa mọi người đi thử quần áo. 

"Được ạ! Vậy hãy nói với anh Ngô Bỉ rằng em đã tha thứ cho anh ấy." 

"Ừm, ba mẹ, con đã gọi cho Vương Soái lái xe tới cửa hàng, bảo cậu ấy đến sớm vào thứ bảy. Sau giờ cơm trưa, tụi con sẽ đến đón Đoá Đoá và hai người. Chúng ta đi mua vài bộ quần áo nhé." 

"Được, ba mẹ đúng là đã lâu rồi không đi mua sắm." 


------ 

Sáng hôm sau, Tô Ngự không có tiết học buổi sáng nên nhận nhiệm vụ đưa Đoá Đoáđến trường. Đã qua 20 tiếng không có tin tức gì từ Ngô Bỉ, điều này khiến cậu rất bất an. Bởi vì đi bằng xe đạp của ba nên tiếp xúc nhiều hơn với mọi người trên đường và cảm giác bị theo dõi ngày càng rõ ràng hơn. Tô Ngự thậm chí còn cảm thấy người đi theo lần này không hề có ý định trốn tránh. 

Sau khi đưa Đoá Đoá đến trường, Tô Ngự đạp xe về nhà, khi đang đạp xe trên đường, cậu cảm thấy có một chiếc ô tô đang chạy với tốc độ cao phía sau bên trái. Tô Ngự dừng xe, chiếc ô tô cũng dừng lại ngang tầm với Tô Ngự. Cửa kính ô tô hạ xuống một nửa, Mạc Dĩ hạ kính râm xuống, đặt tay lên vô lăng, vẫy tay với Tô Ngự hai lần, "Đã lâu không gặp." 

Tô Ngự ngồi trên xe đạp, chân phải chống đất, nhìn thẳng vào mắt Mạc Dĩ, "Anh muốn gì?" 

"Cậu định cùng tôi bàn chuyện ngay giữa đường à?", Mạc Dĩ vỗ vỗ ghế phụ, "Lên xe đi." Tô Ngự tìm chỗ đậu xe, sau đó mở cửa xe Mạc Dĩ, bước vào, "Có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải về trường." 

"Cậu và Ngô Bỉ vẫn ở bên nhau." 

"Đây là chuyện giữa tôi và Ngô Bỉ, không liên quan gì đến anh." 

"Việc kinh doanh ở cửa hàng mới của ba mẹ cậu vẫn tốt chứ." 

Tô Ngự nghiêng người, ánh mắt cương quyết nhìn Mạc Dĩ, "Tôi biết rõ chuyện trước đây đều là lỗi của anh, nhưng không phải lúc nào anh muốn làm gì cũng được. Tôi nghĩ rằng ba của Ngô Bỉ vẫn rất tò mò về sự thật vụ tai nạn xe của Ngô Bỉ." 

Mạc Dĩ cười nhẹ, "Quân tử bàn việc không bàn tâm, nhưng tôi là tiểu nhân. Có bao giờ tiểu nhân nói ra "tấm lòng" của bản thân sao? Từ đầu đến cuối người tôi muốn giết chỉ là cậu thôi. Suy cho cùng, chính cậu là người hại Ngô Bỉ. Cậu có nghĩ rằng nếu Ngô Chính Hào biết cậu và Ngô Bỉ lại ở cùng nhau, liệu ông ta có yên tâm để Ngô Bỉ ở trước mặt cậu không? Nếu không phải ông ta mềm lòng, không đành lòng để Ngô Bỉ ra nước ngoài, cậu có nghĩ rằng kiếp này còn có cơ hội gặp được nó không?" 

Tô Ngự nhếch mép, ngồi thẳng dậy, "Anh có thể thử xem. Lúc đó Ngô Bỉ còn hôn mê bất tỉnh, còn bây giờ anh vẫn cho rằng Ngô Bỉ sẽ chịu khuất phục trước sự sắp đặt của anh sao? Tại sao những ý nghĩ viển vông của anh càng ngày càng quái dị hơn vậy?" 


Tô Ngự nhìn đồng hồ, mở cửa xuống xe, đúng lúc đó, điện thoại của Mạc Dĩ reo lên. Nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Ngự rời đi, cơn thịnh nộ bị dồn nén của Mạc Dĩ bộc phát, anh ta đập mạnh vô lăng làm còi xe kêu in ỏi, điện thoại vẫn đổ chuông, cuối cùng anh ta vẫn phải trả lời, "Alo." 

"Sếp Mạc, hai tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh, hành lý đã được ký gửi, Ngô Bỉ không có vấn đề gì cả." 

"Biết rồi, tôi tới ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro