Chương 15: Là như vậy sao?


Đây có phải là một người bệnh không vậy? Anh ta làm gì thế? Tại sao lại chạy lao ra đường? Anh ta tìm ai sao? Tại sao bệnh viên lại để anh ta chạy ra đường? Cô ấy là ai, người yêu anh ta sao? Anh ta đang quát cô ấy?....

Anh ta bị xe tông rồi…..!

“Ngụy Châu, đừng quên rằng anh yêu em”

       Ngôi nhà mới thật sự rất tốt, hàng xóm cũng rất thân thiện. Đôi khi chính hắn muốn nằm dài ở nhà, nghe nhạc và ngủ một giấc thật dài. Hay tốt hơn là được một giấc mộng thật đẹp. Ngồi ở nơi cao nhất của ngôi nhà, bên cạnh vài lon bia, lại thế nữa rồi, hắn lại cười hạnh phúc và lại rơi nước mắt.

“Anh có biết bây giờ là mấy giờ không, đến trễ thì ở nhà đi”
“ anh đang...đến”

“Đừng uống bia nữa, không tốt cho sức khỏe đâu”  - “Còn nữa, làm việc có chừng mực, đừng làm thâu đêm. Biết chưa?”
“Anh biết rồi”

“Mình đi biển đi…” - “Tại sao?” -”Em thích”

“Anh nhớ em lắm”
“Ừ, nhớ lắm”
“Em đang đùa với anh hả?”
“Không, em yêu anh”
“Sao anh không trả lời em”
“Thôi không cần nữa”
“Anh đang đứng ở đó đợi em”

“Mừng ngày kỉ niệm. Anh yêu em”

“Mình cưới nhau đi” - “Anh biết là không thể mà”

“Anh sẽ cầu hôn em một lần nữa”
“.....”

“Anh đang cầu hôn em một lần nữa đó”
“Em biết và em đồng ý. Em yêu anh”

“Mình chia tay đi”
“Tại sao, anh muốn gặp mặt em. Làm ơn gặp anh đi.
“Em không muốn. Anh đang bệnh nghĩ ngơi đi.”
“Không thể đến thăm anh lần cuối sao”
“Em không muốn. Em sẽ đi du học, cũng sẽ đổi số điện thoại nên đừng gọi hay tìm em làm gì”
“Cho anh lý do đi, vì họ phải không”
“Làm ơn đừng để anh một mình được không”
“Em mở máy và nói với anh một câu cũng được”
“.........”
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không tồn tại”
“Anh yêu em, Ngụy Châu”

      Người yêu của hắn đấy, là con trai đấy thì sao? Hắn luôn xem đó là niềm tự hào. Mặc kệ ai nói, đơn giản thôi, vì hắn yêu cậu và cậu cũng yêu hắn nên cùng nhau vượt qua định kiến. Vậy mà cậu lại mặc kệ hắn rời đi không một lý do, hắn hận cậu, yêu cậu và nhớ cậu. Nhưng hắn biết lý do cậu rời đi, hắn muốn cùng cậu cố gắng, nhưng cậu buông bỏ hắn, cậu nghĩ như vậy là tốt cho hắn nhất. Và đương nhiên chia tay rồi, cả hai trở nên thật khác biệt, những con người thân quen ở quá khứ bỗng chốc lại xa lạ ở hiện tại. Hắn tìm cậu, nhưng lại không biết cậu du học ở đâu, thông tin liên lạc đều được che dấu. Hắn chỉ biết cậu có người yêu rồi, cậu hạnh phúc và thành công. 

      Hắn lướt từng tin nhắn từ lúc mới yêu đến tin nhắn cuối cùng của cả hai. Thì ra cũng có với nhau từng tháng ngày hạnh phúc đến thế.

     Tít..tít..tít..

     “Cảnh Du à, anh đã bỏ quên điều gì đó rồi. Ba năm trước có một người chứng kiến anh gặp tai nạn, có một người khóc rất nhiều vì anh, có một người chấp nhận nhìn anh đau lòng mà buông tay, có một người chưa yêu thêm ai và còn có một người vẫn ở nơi đó chưa bao giờ rời đi” .

Hắn nhận được tin nhắn từ một số lạ với nội dung đơn giản lắm, nhưng không đúng, tại sao lại đến vào thời điểm này…?. Là ai ? Muốn nói cho hắn biết điều gì? . Ba năm trước…,tai nạn, chia tay, rời bỏ, người yêu mới…ba năm sau…,trở về, tìm nhau, gặp lại.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro