Chương 2 : Đừng Quên Rằng Mình Đang Sống

Hôm nay có vẻ mọi thứ thật hoàn hảo, chỉ duy nhất tâm trạng của hắn là không tốt một chút nào cả. Thật bực mình, cứ mỗi khi nhắc hay nghĩ đến người này lại làm cho hắn trở nên hỗn loạn mất kiểm soát. Nhưng đó là chuyện của cách đây 5 năm trước kia. Còn bây giờ, dù trời có sập, đất có lỡ thì hắn vẫn không chút quan tâm nào. Ừ, cái người này là loại người suốt ngày công việc, công việc như hắn, ở 1 mình tới già cũng đúng lắm không sai. Nhưng con người ta có ai lại muốn sống đến hết cuộc đời mà vẫn không tìm được một người dâng trọn hết trái tim đâu, chỉ là người đó đã đi xa hoặc chưa bao giờ xuất hiện. Ngay lúc này, đi đi lại lại trên góc phố quen thuộc, ngắm nhìn từng khung ảnh thân thương, ta chợt nhận ra kỉ niệm cứ thế ùa về.

~~~~~~~~~~~~~~~

[3 năm trước]

"Này, đi đứng không thấy đường hả.?"

"Tôi xin lỗi, tại tôi có việc gấp".

"Êh, khoan đi.." - câu nói chưa kịp thốt ra thì cái tên tông vào hắn cũng chẳng thấy đâu nữa, có vẻ thật sự có chuyện gấp nên vội vã thế, nhưng mà thôi, dù sao cũng xin lỗi rồi, bản thân cũng không bị gì, gây khó dễ cũng k đúng. Hắn quyết định dẹp hết tất cả, cứ tiếp tục đi dạo trên con đường về nhà.

"Ngụy Châu con về rồi sao?" - Người phụ nữ có dáng vẻ trung niên đứng đối diện mở lời với cậu

"Con về rồi, có chuyện gì lại gọi con gấp như thế?" - cậu lên tiếng đáp lại

"Ba con lên cơn tim, mẹ đã gọi bác sĩ, qua cơn nguy kịch rồi, chỉ là mẹ sợ một mình nên mới gọi cho con".

"Qua cơn nguy kịch rồi thì thôi, con lên phòng đây" - "Con ko định lên thăm ông ấy sao?". Câu hỏi cảm thán kia hình như không nhận được sự hồi đáp nào từ cậu trai trẻ, mà thay vào đó là sự im lặng đến tổn thương.

"Con về rồi"

Cảnh Du Vừa đi vừa nói 1 cách rất thoải mái. Sau đó hắn nhìn xung quanh thì lại ko có ai cả. Nhìn trên mặt bàn thì thấy 1 tờ giấy nhỏ ghi nhanh vài chữ có vẻ rất vội :

"ba với mẹ đi thăm người bạn bị bệnh, con tự lo đồ ăn, tí ba mẹ về. Bye con!"

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, ba mẹ ơi con có biết nấu ăn đâu?". Hắn lẩm nhẩm vài câu than trời, than đất, than cho cái số đã đói lại còn không được ăn ngon.

Nghĩ đi, nghĩ lại, tính trước, tính sau, hắn quyết định sẽ đi ra ngoài ăn tạm vài món ăn vừa đủ để lót cái bao tử của mình, sau đó quay trở về với công việc chụp và sửa ảnh. Nói là làm, hắn chọn một quán ăn gần nhà, lại là nơi tập trung của nhiều người có sở thích nhiếp ảnh như hắn, vừa ăn, vừa nói chuyện, vừa tìm thêm được những người bạn mới cho mình, ấy thế mà lại vui, lại còn được biết nhiều điều mới mẻ từ những người có trải nghiệm lâu hơn so với hắn. Trên đường trở về nhà, hắn đi ngang một quán rượu nhỏ, điểm khác biệt so với những quán rượu khác đó chính là quán này đặc biệt yên tĩnh, không ồn ào, không hề trải qua những cuộc hỗn chiến trong lúc say, đây là nơi dành cho những ai thích một mình lẳng lặng chìm trong cảm xúc. Nhìn quanh một lúc Cảnh Du quyết định vào quán uống vài chai rồi quay trở về, có lẽ sẽ không quá muộn. Hôm nay có vẻ quán đông hơn mọi khi, bàn cũng không còn, nhưng do quen biết với chủ quán, hắn liền được sắp xếp vào chung 1 bàn với 1 kẻ có vẻ khá lạnh lùng, nhưng nhìn kĩ thì lại rất đẹp trai.

"A! Đây không phải là cái tên hôm trước tông mình trên phố, r vội vã chạy sao?". Hắn nhìn dáng vẻ người đối diện mà tự nghĩ thầm.

"Tôi ngồi ở đây không phiền chứ" - "Ừh"

Không phải chứ cậu ta nói chuyện không tí khách sáo nào, cái con người khó ưa đến thế là cùng.

"Này, cậu không nhận ra tôi hả" Cảnh Du phất lờ cái thái độ kia mà bắt đầu với những câu hỏi. Người được hỏi cảm thấy có chút quái lạ, liền ngước mắt lên tìm kiếm cho mình câu trả lời và sau cùng là thốt ra được ba từ

"Không nhận ra".

"Ẩy, cái tên này,thiệt là hết nói mà, đụng trúng người ta rồi còn không nhớ?"

Mà cũng đúng ha, lần đó chưa nhìn kĩ mặt đã hai người hai hướng thì làm sao mà hắn nhớ ra.

"Tôi là cái người hôm trước cậu đụng trúng đó"

"À,tôi nhớ rồi,thật trùng hợp"

Cậu cười với hắn sau khi kết thúc câu nói, nụ cười ấy thật đẹp nhưng lại có vẻ gì đó u sầu, không như cách thể hiện của cậu. Nhận được sự hồi đáp từ cậu, chính hắn cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại muốn biết rõ về con người này như thế, hắn bắt đầu tìm cách đặt câu chuyện với cậu

"Cậu tên gì vậy?" - " Hứa Ngụy Châu".

À, tên cậu nghe thật đẹp, Cảnh Du cứ lẩm bẩm cái tên ấy mà chính mình cũng chả hiểu tại sao.. rồi bất chợt hắn mới nhớ bản thân chưa giới thiệu nên rất nhanh hắn cầm chai bia trên bàn đưa đến trước mặt cậu và mỉm cười.

"Tôi là Hoàng Cảnh Du, là nhiếp ảnh tự do, rất vui khi biết cậu" - "Ừh, tôi là một người viết nhạc"

Quào, thật bất ngờ ha, cả 2 không hẹn mà gặp lại là những con người làm việc liên quan đến cái đẹp. Nếu nghề nhiếp ảnh được hắn yêu thích vì đó là công việc mang đến những cái nhìn hoàn mỹ hơn về cuộc sống lung linh này. Hắn có thể chụp được những hình ảnh mang tính trái ngược nhau giữa dòng chảy hối hả của cuộc đời, đó sẽ là những khoảnh khắc yên bình, nhẹ dịu hay vội vã, tấp nập tất cả quy kết lại là mang đến một nét đẹp rất riêng biệt hơn nữa ở mỗi người chụp là sự thể hiện lên mỗi bức hình là khác nhau ở Cảnh Du người ta sẽ nhận thấy được nơi đó là sự tự do, phóng khoáng. Còn về nghề sáng tác, nó lại mang đến vẻ đẹp cho người khác thông qua ngôn ngữ của tấm lòng, cảm xúc và tư tưởng của người viết hoặc có khi đó là những câu chuyện xung quanh họ. Mỗi bài nhạc, mỗi cung bậc âm điệu là từng nét đẹp đi vào chiều sâu tâm hồn của người thưởng thức.

"Tôi về trước, cậu ở lại uống tự nhiên. Chủ quán tính tiền" Ngụy Châu lên tiếng xóa nhanh tất cả dòng suy nghĩ từ cái tên đầu đất kia. Làm cho hắn bất ngờ bị kéo lại mà vẫn còn ngơ ngác.

"Tôi cũng phải về, hay đi chung đi" - "Tùy cậu"

Trên con đường trở về, là 1 bầu không khí im lặng, không ai nói một lời. Khung cảnh này khi nhìn vào người ta chỉ cảm thấy rằng họ đang đi cùng nhau chỉ đơn giản để khoảng trống bên cạnh hẹp đi một ít, mặc nhiên không tìm ra được cái gọi là thân mật. Hắn và cậu cùng đi, nghĩ lại hắn thấy mình thật lạ, chả hiểu vì sao lại đi theo cái tên kiệm lời này, nhưng mặt khác lại không muốn để cậu ta đi một mình

"Nè, nhà cậu ở đâu vậy?" - "hả, à, tới ngã ba kia rẻ trái"

"Không được"

Cảnh Du bất ngờ với tiếng nói vừa rồi, xoay qua thì thấy Ngụy Châu đang chạy ra ngoài đường lớn, hành động đó là cậu đang cô cứu đứa nhóc đang định tự tử kia. Trong cái khoảnh khắc cậu, cái ôm, thằng bé và cái đầu xe tải gần nhau làm trái tim Cảnh Du bỗng một giây nhối lên không nhận rõ tư vị.

Cứu được cậu bé, Ngụy Châu đưa cậu vào trong lề, lúc này vẻ mặt lạnh lùng khi nãy đã không còn mà thay vào đó là 1 vẻ ấm áp, đầy ôn nhu.

"Sao lại tự tử", cậu vừa hỏi, vừa lau nước mắt trên gương mặt của cậu bé ấy.

"Em không muốn như vậy đâu, chỉ là vì..là vì.."

"Vì sao?"

"Vì ba của em lúc nào cũng áp đặt em vào cuộc sống của ông ấy, ba em chưa bao giờ, dù chỉ  một lần nghĩ đến cảm xúc của em, lúc nào cũng cho mình đúng, luôn bảo em là sai lầm lớn nhất mà ông ấy tạo ra. Người ta có con trai được nhờ, còn ông ấy thì không".

Nói đến đó, khóe mắt cậu bé lại đỏ hoe, từng giọt lăn dài. Cảnh Du vội xoa đầu cậu bé và đảo nhanh ánh mắt về phía Ngụy Châu một cách khó hiểu, nói chính xác hơn là chờ đợi hồi đáp. Hắn bắt đầu nhẹ giọng hỏi thăm cậu bé nhỏ kia

"Cậu bé,em tên gì"

"Em tên Vĩnh Kha"

"Cái tên rất đơn giản nhưng rất đẹp"

Ngụy Châu nhìn cậu bé, nhìn luôn cái tên đần đang đứng kế bên mình , rồi lại mang theo sự dịu dàng từ từ hít thở, sau đó đặt bàn tay mềm mại lên đầu cậu bé, chậm rãi nói :

"Dù ba em có nói gì đi chăng nữa, em vẫn không thể vì thế mà từ bỏ cuộc sống được, ông ấy không cần em, chứ không phải là cả thế giới không cần em, người mẹ đã tạo ra em, tặng cho em thế giới này rồi sẽ ra sao nếu em mất đi, bà ấy sẽ cảm thấy bản bản thân mình thật tồi tệ vì không mang đến cho em được một hạnh phúc. Còn em khi kết thúc cuộc đời mình em nghĩ rằng mọi thứ sẽ khá hơn sao, hay em chỉ để lại hai từ "hèn nhát" ở lại với bức hình của chính mình. Đừng quên rằng mình đang sống không chỉ cho mình mà còn cho những ai yêu thương mình và cho cả những người ghét mình nữa. Hãy quay về, ôm chặt lấy người mẹ của mình và nói với bà một lời xin lỗi đi nhóc con"

"Em...em biết rồi, em cám ơn anh, cám ơn anh."

Vĩnh Kha vừa cúi chào, vừa nói cám ơn , thoắt một cái cả hai người chỉ còn nghe thấy tiếng chào tạm biệt của Vĩnh Kha.

Trong tiếng chào ấy là sự vui vẻ và sự hạnh phúc. Ở nơi này có hai người đang đứng đó mà tự nhiên mỉm cười. Họ không hiểu rằng vì sao họ lại hạnh phúc khi thấy cậu bé kia mỉm cười.

" Tôi về đây, chào cậu"

Cậu nở nụ cười với hắn, ôi không đây là nụ cười đầu tiên tràn ngập sự ấm áp, khác hẳn nụ cười trong quán rượu. Hắn cứ như thế trôi dạt vào nụ cười đó lúc nào không hay.

"Này, này"

Cậu huơ huơ tay trước mặt hắn, lúc này tâm trí của Cảnh Du mới kịp quay về

"Được rồi, cậu về cẩn thận, có duyên gặp lại. Bye" - "Bye".

Hai người, hai hướng về, nhưng hắn vẫn không quên được những câu nói lúc nãy của cậu tại sao lại nói đừng quên rằng mình đang sống, trông có vẻ chuyện này cậu ta đã trải qua vậy. Cách nói mang nhiều sự đồng cảm sâu sắc, nhưng người như cậu ta lại trải qua chuyện như thế chắc không thể.

Nghĩ, nghĩ, cuối cùng hắn cũng về đến nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro