Chương 4 : Nếu Như
Vẫn đang trong trại thái lơ lửng, tiếng tin nhắn đến là việc tốt nhất làm tâm hồn đang nơi đâu của Cảnh Du được tìm về. Đọc những dòng tin được gửi đến, hắn ngây ngô một chút rồi cũng nhận trả lời.
"Anh à, chiều mình gặp nhau nhé"
"Được, chiều anh qua đón em".
Hội nghị cũng đến lúc kết thúc, từng dòng người rời đi trong đám đông, ngoài một hành động giống mọi người, hắn còn đang cố gắng tìm một vóc dáng, gương mặt mà hắn muốn chạm nhau thêm lần nữa. Nhưng không có được cơ hội ấy, vì hình như cậu ta đã ra về trước khi buổi hợp này kết thúc. Ra đến xe, định trở về nhà, Cảnh Du quay sang nhìn đứa em trai mình, chưa kịp lên tiếng thì Cảnh Uy đã cất giọng trước.
"Hai, em đi với bạn, anh đi mà đón chị Điềm Vân đi".
Trong lời nói là một nụ cười đầy ẩn ý, trước khi đi, thằng nhóc này còn quay lại nói thêm một câu rồi mới rời đi.
"Nhớ chở chị dâu em cẩn thận một tí. Bye anh!"
Cảnh Du vẫn chưa thoát khỏi cái người tên Ngụy Châu kìa, thì đứa em trai này lại nhắc đến một người là chị dâu, hắn bây giờ mới thật sự bất ngờ, trong một giây nào đó, chính hắn đã để cho cái tên chưa gặp quá ba lần chiếm đi gần như toàn bộ suy nghĩ nơi mình, để người con gái hắn đang yêu vô tình trở nên xa lạ. Lúc này, Cảnh Du gần như bắt đầu bối rối với những xúc cảm từ trước và sau khi gặp Ngụy Châu, trong nhận xét của hắn, cậu ta có một muốn đẹp thì sẽ đẹp, nhưng có đôi lúc thì lại dễ thương, ôn nhu, nhưng từ đó đến bây giờ, Cảnh Du, hắn ta có khi nào lại dành trọn suy nghĩ cho một người con trai nào đâu chứ. Càng nghĩ, càng mãi lẩn quẩn trong một mớ hỗn độn không lối thoát. Hắn quyết định, điều đầu tiên là đến đó Điềm Vân, gặp người con gái hắn yêu.
Dừng xe trước một căn nhà, Cảnh Du lấy điện thoại gọi cho ai đó, từ trong ngôi nhà ấy, có một bóng dáng cô gái rất xinh, rất thanh thoát. Cô chạy thật nhanh, ôm chầm lấy người con trai đang đứng trước mình. Khóe môi vẽ lên nụ cười hạnh phúc. Cảnh Du cũng vươn tay thuận theo cái ôm của người yêu. Vừa ôm, hắn vừa mở lời hỏi cô.
"Em muốn đi đâu?"
"Em muốn đi ăn gì đó, sau đó mình sẽ đi uống Coffee"
"Được thôi, vậy mình đi"
Trên chiếc xe, hai con người, hai cảm xúc. Nếu Điềm Vân cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên cạnh người mình yêu, được sống trong phút giây ấm áp nhất thì ngược lại tâm tư Cảnh Du lại lúc ẩn lúc hiện. Không phải là hắn không có cùng cảm giác với cô, trước đây phải nói là chỉ cần ở cạnh nhau như khoảnh khắc này, hắn đã cười đến không thể kiểm soát được, vậy mà ngay lúc này, khi được ngồi cạnh cô ấy, hắn vẫn hạnh phúc, nhưng tâm tình lại vì điều gì đó mà vướng bận. Trong một khắc, hắn quay sang nhìn thấy nụ cười của người ngồi bên cạnh, Cảnh Du tự nhủ với lòng, tất cả suy nghĩ về Ngụy Châu chỉ đơn giản ngừng lại ở sự tò mò. Không hơn không kém.
Cả hai cùng nhau đi đến quán ăn quen thuộc, hắn vẫn nhớ rõ cô thích ăn gì, nên tất nhiên cô luôn để người yêu thay mình gọi món. Buổi ăn diễn ra rất yên bình, cũng đúng thôi, điều tuyệt vời nhất của người đang yêu là chỉ cần ở bên cạnh nhau trải qua ngần ấy khoảng thời gian ấm áp là đã đủ đầy tư vị hạnh phúc. Sau buổi ăn, họ cùng nhau đi đến một quán Coffee, họ chọn nơi ngồi ở giữa không gian quán, vì đó là vị trí cô thích, cả hai cùng gọi hai tách cà phê sữa nóng, cùng nhau lặng lẽ thả hồn theo lời nhạc. Bất chợt, Cảnh Du nhìn cô, khẽ hỏi.
"Nếu anh thích người khác, em sẽ như thế nào?"
Điềm Vân thật sự ngỡ ngàng, quen nhau hai năm, trận cãi nhau lớn nhất, hắn cũng chưa bao giờ đặt vấn đề là nếu hắn thích người khác, vậy tại sao, đang yên ổn, hạnh phúc, người cô yêu lại đặt vấn đề này. Dù tâm trí đang suy nghĩ, nhưng nét mặt cô vẫn gắng giữ bình tĩnh. Môi mĩm cười, bàn tay cô tìm kiếm bàn tay hắn, từ từ nói ra câu trả lời.
"Tất nhiên, em sẽ không từ bỏ"
"Nếu anh bảo, người anh yêu là con trai"
Cảnh Du tiếp lời bằng một câu hỏi, chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại đề cập việc này, nhưng, hắn thật sự muốn biết.
"Em vốn không tin anh thích con trai, và em lại càng không tin em lại thua một gã con trai nào đó. Đối với em điều đó hoàn toàn không thể xảy ra. Nhưng nếu có, em sẽ cướp anh khỏi tay người đó."
Một câu trả lời quá rõ ràng của Điềm Vân, mà thật sự nếu trong tình huống như cô, có người yêu đẹp trai, gia thế tốt, liệu chấp nhận buông bỏ tất cả chỉ vì một loại tình yêu của hai nam nhân, điều đó là không thể. Tất nhiên Cảnh Du cũng biết điều hắn hỏi, khó có thể xảy ra, hắn có bạn gái, lại còn là người hắn từng theo đuổi lâu lắm mới được, hơn hết làm sao hắn lại thích một người con trai. Hắn nhìn cô, mỉm cười, buông lỏng bàn tay đang nắm, rồi nói
" Tại sao em không hỏi anh lý do xuất hiện của những câu hỏi đó?"
"Vì em hoàn toàn tin anh và em cũng không muốn biết"
Cả hai cứ như thế tiếp tục trò chuyện, vấn đề khi nãy cũng không còn ai giữ trong lòng nữa. Có thể đúng lúc hắn nghĩ đến, rồi tự nhiên đặt câu hỏi, nhưng may mắn là cô ấy không thuộc kiểu người hay suy nghĩ. Trời cũng dần tối, những người trong quán cũng lần lượt ra về, họ cũng quyết định hòa vào dòng người đó. Con đường về nhà hôm nay, không thật sự thoải mái như vẻ ngoài của nó. Điềm Vân thật sự bận tâm về những câu hỏi khi nãy, vẻ bình tĩnh cô gắng tạo ra chỉ để Cảnh Du thật sự tin mình ổn và tin hắn.
"Điềm Vân tới nhà rồi"
"Dạ, hôm nay cám ơn anh, anh ngủ ngon"
"Em ngủ ngon".
Cô chòm người qua đặt lên má Cảnh Du một nụ hôn rồi vội bước vào nhà. Cảnh Du cũng vui vẻ đáp lại sự hạnh phúc nơi cô. Hắn cũng khởi động xe khi thấy cô đã vào nhà.
Chạy trên con đường dài, bên cạnh không có người, đôi lúc cũng thật cô đơn. Rẽ và rẽ, rốt cuộc hắn lại ngừng lại nơi quán rượu ven đường thân thuộc. Từng khung ảnh tưởng chừng như không còn, lại cứ thế làm con người ta thêm một phần bận tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro