Chap2

Sunny- Joyce thấy hơi ngạc nhiên. Cái tên với người chẳng hợp nhau chút nào...

Thấy Joyce cứ đứng ngẩn người ra, cả 3 chăm chăm nhìn Joyce: Đừng bảo cậu ta quên cả tên của mình đấy!

Cảm giác có nhiều ánh mắt đang nhìn mình, Joyce mới thôi nghĩ, ấp úng trả lời:

-À!.. Joyce... Joyce Kim Ji Jung là tên mình..

Sau đó cô mỉm cười, có một chút rụt rè nhìn 3 cô gái xinh đẹp.

Ở khách sạn Holess, quầy tiếp tân hình như đang rất bận rộn. Hôm nay có một sự kiện được tổ chức ở đây. Chính vì thế nó đã thu hút biết bao nhiêu nhà báo, phóng viên nổi tiếng đến. Bên ngoài, một đội ngũ bảo vệ xuất hiện để ngăn chặn những fan cuồng vào gây náo loạn khách sạn. Những thanh niên chỉ trong khỏang 15-18 họ đồng loạt mặc áo pull màu trắng cứ náo loạn xô nhau. Trên tay cầm băng rôn, hình,.. hét lên:

-Jung Yong Hwa

-A.S.Dawn...

...

Ba cô gái đi sát nhau. Người thì cá tính, người thì dịu dàng, người thì lạnh lùng đến đáng ngạc nhiên. Cả ba đi với nhau mỗi người một vẻ dường như chẳng biết ai là người đẹp nhất thế nên họ được mệnh danh là BK của Shin-Hwa (đầy đủ là: Baby Kool). Tina nói với vẻ chán chường:

-Hôm nay Yong Hwa oppa sẽ trở về mà không được đến khách sạn Holess.. tiếc thật đấy! 

Ji Young cũng có một chút tiếc nuối:

-Mình cũng muốn nghỉ... nhưng nội quy của Shin-Hwa chặt quá nên không làm gì được..

Cả hai quay sang nhìn Sunny, thấy cô đang mải mê suy nghĩ gì đó, cả hai thắc mắc rồi cùng hỏi:

- Cậu sao vậy?

Sunny hơi giật mình nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, Sunny đáp lại:

- Không có gì!!!

Một chàng trai không quá cầu kì trong cách ăn mặc, chỉ với chiếc áo trench coat tối màu, cặp kính to bản gần như che hết khuôn mặt anh. Anh từ từ bước tới gần khách sạn Holess... Các fan của nhóm nhạc A.S.Dawn đứng gần như đông kín khách sạn, sau 1 hồi bị sự cản trở của bảo vệ, giờ họ đứng cách khách sạn 1 đoạn khoảng 5 mét. Bảo vệ đứng vây xung quanh, không để ai lọt được vào trong, không ai dám lơ là. Tất cả đều tập trung ánh mắt nhìn về phía các fan.

Yong Hwa đứng cách đó không xa. Những con người đứng ở kia chính là những người đã tạo nên thành công ngày hôm nay của anh. 1 năm trước, anh quyết định rời nhóm sang Mĩ, còn các fan thì luôn dõi theo và chờ đợi anh... Chợt, trong lòng YongHwa xuất hiện dòng cảm xúc hỗn loạn... 1 chút vui, 1 chút ân hận, 1 chút hối lỗi, và cả 1 chút vị đắng của cuộc sống nữa...

Yong Hwa hơi khẽ mỉm cười, nụ cười ngọt ngào nhưng cũng đắng chát...trở về rồi...

Jung Yong Hwa đã trở về...

Con đường Teheran chợt đông kín người... Tất cả mọi người đều đổ xô lại đây, ai cũng tò mò bởi đám đông đứng quá lớn vây quanh khách sạn Holess.

Đến cả trăm thanh niên trẻ tuổi, họ mặc áo pull in hình chibi của 5 người. Bên dưới là chữ :A.S.Dawn. Tiếp dưới đó là logo in: We are the one!

5 người thanh niên đứng trước cửa khách sạn đẹp đến nao lòng. Họ đứng thẳng nhìn các fan của mình. Mỗi người có một nét đẹp riêng, họ mặc quần áo theo phong cách hơi cổ điển nhưng cũng rất mới lạ. A.S.Dawn vốn được mệnh danh là nhóm nhạc thần tượng duy nhất của k-pop có phong cách tự do. Họ không đi theo một lối âm nhạc riêng lẻ nào cả, họ có thể hát, nhảy, chơi nhạc cụ và cả sáng tác... vì thế A.S.Dawn là nhóm nhạc nổi bật nhất K-pop từ lúc debut đến nay...

Đáng lẽ, buổi họp báo phải được tổ chức trong hội trường của khách sạn. Tất cả đều đã được chuẩn bị xong, nhưng khi nhìn thấy các fan của mình phải đứng ngoài chịu cái lạnh của đầu mùa đông, lại không thể đưa tất cả bon họ vào trong khách sạn, cách duy nhất... Yong Hwa muốn họ cảm thấy ấm áp từ trong chính trái tim..

Nhanh chóng, nhân viên khách sạn được huy động để lắp nhạc cụ và loa cho nhóm. Chỉ trong 1 thoáng, tất cả đã chuẩn bị xong hết...tiếng la hét của các fan cứ vang lên không dứt từ khi A.S.Dawn xuất hiện, các máy ảnh cũng liên tục nháy lên,... 

Một tiếng nói vang lên qua loa, hơi trầm và tràn đầy cảm xúc:

- Chào các bạn!!!!

Yong Hwa vừa dứt lời, tiếng hò reo dường như vang hơn, có người đứng bên dưới còn xúc động không cầm được nước mắt. Họ hét vang tên thần tượng, những tấm biển dâng cao lơ lửng trong bầu không khí lành lạnh...nhưng cảm xúc con người lại ngọt ngào, ấm áp.

-Các bạn khỏe chứ?

Lại là những tiến hò reo nhưng họ đáp lại Yong Hwa đầy chân thành:

-Dạ vâng!

A.S.Dawn nhìn fan mỉm cười, đặc biệt là Yong Hwa nụ cười của anh chứa đựng niềm hạnh phúc vô tận:

-Các bạn đã chờ rất lâu rồi đúng không?... Thật xin lỗi vì đến tận bây giờ tôi mới xuất hiện, các bạn muốn nghe chúng tôi hát chứ?

Tiếng hò reo vang động khắp thành phố. Có nhiều người khóc hơn, họ xúc động không thể kìm nén cảm xúc. Nhìn thấy họ như vậy, Yong Hwa cũng cảm thấy cay cay nơi sống mũi...

Nhac bắt đầu vang lên... Như những thiên thần trong truyện tranh, A.S.Dawn chìm mình trong âm nhạc. Đã quá lâu họ không chơi nhạc cùng nhau với đội hình năm người. Để mở đầu họ chọn sáng tác đầu tiên của Yong Hwa, cũng là bài hát đầu tiên khi nhóm debut.. Họ muốn tìm lại cảm giác áy... cái cảm giác lần đầu tiên ấy..

Tiếng hát vang lên, trong trẻo và cuốn hút... Yong Hwa và Yun Ho hát chính đeo đàn ghi ta điện, Kim Jae Yeong chơi bass, Park Jeong Su chơi keyboard và Min Hong Ki chơi trống...

Âm thanh của các loại nhạc cụ hòa lại với nhau, tiếng hát hòa hợp trong đó, cả bầu trời bị xua đi cái lạnh ... 

Cá fan nhún nhảy theo... điều đàu tiên A.S.Dawn tìm lại. điều đầu tiên Yong Hwa mang đến... Rock and Roll...

Tòa nhà ấm áp, khung cảnh trang hoàng lộng lẫy... Cả một dãy hành lang dài và rộng, chỉ lác đác một vài người đi. Một cô gái với mái tóc tết bím hai bên, đôi mắt cứ trực nhìn xuống tấm bản đồ trên tay rồi lại ngẩng lên nhìn đường. Shin-Hwa quá rộng lớn khiến Joyce không biết đường nào để đến lớp học. Cô cứ loay hoay với tấm bản đồ, có quá nhiều phòng, nhưng sao cô tìm mãi mà không thấy phòng học âm nhạc ở đâu...nhưng theo bản đồ thì hình như gần cuối dãy hành lang này..

Gần đó, 1 cô gái cũng đang bước đi chầm chậm. Nét mặt vui tươi và trong sáng. Cô không mặc vest của trường, thay vào đó cô mặc 1 chiếc áo khoác mỏng bên ngoài. Dòng chữ : "Phòng học năng khiếu" hiện lên trước mắt cô, cô mỉm cười tinh nghịch rồi tự nói với mình:

-Đây rồi!

Cô đang định bước vào thì chợt có cái gì đó lướt qua cô rất nhanh tạo nên 1 luồng gió nhẹ khiến tóc cô bay lên 1 chút. Hình như là có người vừa chạy qua, lông mày của cô hơi nhíu lại nhưng cô không suy nghĩ gì nhiều mà bước thẳng vào trong lớp..

Bên trong, căn phòng rộng rãi. 8 chiếc bàn dài đặt gần sát tường. Để ra 1 khoảng không gian rộng phía trên. Tấm bảng xanh bóng loáng, gần đó, sát với cửa sổ phòng là chiếc đàn piano sang trọng màu nâu cafe đậm. Học sinh đã ngồi hết ở vị trí của mình. Học sinh hơi khẽ nói chuyện với nhau nhưng im bặt khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên gần cửa lớp.

Một người phụ nữ khoảng 25 tuổi, mái tóc xoăn lọn nâu nhạt, đứng trước cửa phòng học năng khiếu. Cô ăn mặc sang trọng với chiếc áo gile lông thú màu trắng khoác ngoài bộ váy màu đen, kết hợp khéo léo với những trang sức đính hạt lấp lánh. Gương mặt thanh thoát, bờ môi hơi cong kiêu sa, kiều diễm.

Bước vào trong lớp, cô liếc mắt nhìn học sinh của mình đang đứng dậy cúi đàu chào. Hai gương mặt lạ cô dễ dàng nhận ra. Một người mang nét ngây thơ trong sáng, 1 người mang nét tiểu thư khuê các thường gặp...

Cô khẽ gật đầu rồi giở tập tài liệu sáng nay hiệu trưởng mới đưa cho cô, thông báo có hai học sinh mới chuyển đến. Cô thấy hơi bất ngờ vì từ trước đến nay, Shin-Hwa chưa từng nhận thêm học sinh mới. Shin-Hwa chỉ nhận những học sinh thi theo một khóa, 1 khóa là 3 năm và cứ liên tiếp dạy như thế.

Trường hợp đặc biệt chắc chắn là người đặc biệt...

- Kim Ji Jung... học sinh của School Girl.. năm thứ 2...

Joyce hơi bất ngờ vì còn đang mải miết nhìn cô giáo. Cô luôn tự hỏi, hình như Shin-Hwa là nơi tập trung của những cái đẹp... Trường đẹp, học sinh đẹp, đến giáo viên cũng đẹp đến kinh ngạc. Cô đứng lên, tất cả quay ra nhìn với ánh mắt ngạc nhiên.

-Dạ có em...

Một cô gái mặc chiếc áo khoác mỏng màu đen, gương mặt có chút thay đổi. Nét mặt có cái gì đó bất ngờ nhưng cũng vui mừng nhìn cô gái với mái tóc tết bím hai bên đang đứng gần cửa sổ. Cô giáo lại tiếp tục:

-Bae Min Eun... du học sinh Pháp.. năm thứ 2...

-Vâng có em!

Cô gái đứng lên, mỉm cười nhìn cô giáo rồi quay sang nhìn Joyce. Ánh mắt học sinh vẫn kinh ngạc nhìn cả hai, có 1 vài lời bàn tán hơi nhỏ vang lên.

Joyce hơi khẽ giật mình nhìn cô bạn cũng là học sinh mới giống mình... Đôi mắt mở to nhất có thể... cô không thể thốt lên lời nào hết... Bae Min Eun.

Min Eun nhìn Joyce rồi nháy mắt đầy tinh nghịch...

Căn tin trường Shin-Hwa rộng lớn, ở quầy bán hàng, học sinh xếp thành hàng đợi mua đồ. Đây là nơi lí tưởng để học sinh nghỉ giờ giải lao. Nó nằm ở trên tầng 2, bao xung quanh toàn bộ bằng kính. Gần vị trí cửa nhìn ra bên ngoài, 2 cô gái ngồi đó, 1 người đẹp trong sáng, 1 người đài các nhưng thân thiện...

-Trùng hợp thật... mình đã tính đến chiều sẽ đến tìm cậu... thật không ngờ lại gặp ở đây.

Joyce không thể ngừng cười trong sung sướng:

-Thật tốt quá, giờ lại được học cùng cậu rồi. Minh đã lo sẽ không quen được ở môi trường này...

Vẫn với nụ cười nhẹ nhàng, Min Eun nhìn Joyce rồi nói:

-Đúng vậy... mình trở về để bảo vệ Kim Ji Jung này...

Cả hai bật cười, Min Eun nâng cốc socola nóng lên rồi nói:

-Chúc mừng..

Joyce mỉm cười rồi cầm cốc lên chạm nhẹ vào cốc của Min Eun...

-Cạnh...

Tiếng nâng li vang lên... ai nấy đều vui vẻ. Trong phòng khách sạn sang trọng, 7 người ngồi xung quanh chiếc bàn gỗ tròn lớn, phủ trên là chiếc khăn màu mận đỏ có viền ren trắng. Một người trông có vẻ trẻ nhất, nét mặt cũng vui nhất. Mái tóc màu vàng cắt tỉa gọn gàng. Cậu mặc đậm chất hip hop với chiếc áo khoác nỉ màu nâu in hình chibi. Min Hong Ki cười đến hip cả mắt:

-Yong oppa về thật là vui...

Yong Hwa ngồi cạnh đó mỉm cười, Jae Young mỉm cười trêu:

-Nhưng nếu cậu mà còn như vậy Yong Hwa sẽ sợ mà đi tiếp đấy...

Hong Ki hơi giật mình, ccaauj níu tay Yong Hwa rồi kêu lên đầy nung nịu:

-Không được...

Tất cả nhìn Hong Ki bật cười, 1 người khoảng 27 tuổi mặc vest, anh là quản lí của nhóm A.S.Dawn. Đã quản lí nhóm hơn 2 năm rồi, thời gian không dài nhưng cũng không ngắn... trong 5 thành viên, người anh quan tâm nhất là Yong Hwa. Yong Hwa hồi đó với anh chỉ là một cậu thanh niên 17 tuổi trầm lặng và ít nói. Nhưng cậu lại là người có ý chí nhất, vì muốn được debut cậu đã không ngừng luyện tập... luyện tập đến mức đổ máu cam... Sau Yun Ho, cậu là người có điểm số cao nhất trong kì thi lần đó...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: