Chap 35
" Lạc Lạc ! "
" Lạc Âm ! "
" Sao con lại ở đây ? "
Con ngươi giảo hoạt sắc lạnh của Lãnh Dương Hàn lướt đến nơi con gái xuất hiện . Trong thoáng chốc từ sự bất ngờ lại có chút ít vẻ mất tự nhiên , nhưng rất nhanh khi nhìn thấy phía sau cô còn có thêm Lục Vũ . Sự nguy hiểm khó lường lại bao trùm lấy cả cơ thể hắn .
" Những lời ta dặn dò , cậu đều không nghe không rõ hay sao ? "
" Chủ tịch ! Tôi ... "
" Bố ! Là do con ép Vũ đưa con đến đây . Không liên quan đến anh ấy "
Lạc Âm chắn trước tầm mắt của Lãnh Dương Hàn , hai tay chủ động ôm lấy cánh tay hắn . Một cách triệt để dập tắt ngọn lửa sắp bùng phát trong lòng .
" Vũ Vũ ! Anh ra ngoài trước đi . "
Cô quay mặt về phía sau , tuy rằng Lục Vũ cũng không hẳn là người ngoài . Nhưng cô biết rõ chân tướng của việc này , chỉ cần thiết xoay quanh ba người bọn họ .
" Dạ tiểu thư . Chủ tịch ... "
Đến khi bóng dáng cúi đầu của cậu ta khuất sau cánh cửa cách âm của căn phòng .
Lạc Âm nhẹ nhàng bước đến bên cạnh người con gái đang lặng người ở một góc . Dung nhan động lòng người của nàng ta bị một màu bi thương che lấp , sức sống mãnh liệt hiện tại chỉ còn dư lại một chút hơi ấm sắp sửa lụi tàn .
" Yến Hạ ! Chị rất yêu bố có phải không ? "
" Lạc Lạc ! Con đang nói gì vậy ? "
Lãnh Dương Hàn một lực kéo Lạc Âm lại vào lòng ngực . Đôi mắt đầy vẻ mất mát của cô khiến tâm can hắn cuộn trào , hắn cực kỳ không thích cái cảm giác này . Cái cảm giác khiến hắn không thể nắm bắt được ý nghĩ của con bé . Khiến hắn không có cảm giác an toàn .
" Bố ! Hay là người lấy chị ấy đi ... "
" Sao ? "
Như một phát đạn lên nòng lao thẳng vào trái tim Lãnh Dương Hàn , sự co rút ép bức hơi thở hắn trở nên khó khăn chợt ập đến . Hắn thẩn người trong vài giây , ngay sau đó hai bàn tay khóa trụ trên bả vai cô dần dần lại tăng thêm sức lực .
" Đem những lời con vừa nói , toàn bộ thu lại hết cho ta . "
Lạc Âm hai mắt vô hồn , chỉ là cõi lòng rối như tơ vò làm cô không cách nào có thể bình tâm trở lại . Cô rốt cuộc phải làm sao , ai đó cho cô biết . Cô phải làm thế nào thì mới đúng đây ?
" Không thể phá thai được , không thể bỏ đi đứa nhỏ của bố "
Cô lắc đầu liên tục , nước mắt không thể ngăn lại dâng trào thấm ướt hai hàng mi mỏng manh . Lạc Âm không muốn khóc , nhưng nếu như không khuyên được bố , cô thật sự sẽ mang đại tội trong dòng tộc vĩnh viễn không thể tha thứ .
" Đây không phải chuyện con cần phải lo "
Từng lời của hắn rít qua môi , trong không khí như nồng đậm khí tức nguy hiểm . Đôi mắt dò xét như một mũi tên độc , thu hết từng biểu cảm dù là nhỏ nhất của cô vào trong mắt mình . Ở mỗi một nơi Lãnh Dương Hàn xuất hiện , hắn đều dễ dàng trở thành chúa tể tùy ý thống trị . Biến mỗi một kẻ xung quanh hắn đều trở thành một nô lệ hoặc là một con mồi .
" Nhưng ! Nhưng nếu như người bắt ép chị ấy bỏ đi . Bố cũng không cho phép những người phụ nữ nào khác sinh con cho mình . Nếu như vậy , nếu như vậy thì ... "
Cô nhìn chằm chằm vào hắn , đôi mắt phủ một tầng sương mờ .
" Ta không cần đứa trẻ không phải do con sinh ra ! "
Hắn đanh thép trả lời , muốn ôm lấy bông hoa đang không ngừng run rẩy trước mắt . Nhưng cô lại hóa thành một con nhím nhỏ xù gai lên mà thẳng thừng cự tuyệt hắn .
" Nhưng Lạc Lạc vô sinh ! Lạc Lạc không thể sinh con cho bố được ... "
Cô òa khóc nức nở , sau ngần ấy thời gian giả vờ mạnh mẽ trước sự thật quá mức tàn nhẫn này . Cô không thể gắng gượng nổi nữa , cô không muốn vờ như mình không cảm thấy đau lòng . Mà nếu như cô trở thành lí do để cho bố phải làm như thế , để cho bố phải cự tuyệt cốt nhục của mình . Lạc Âm sẽ càng không thể tha thứ cho bản thân cô .
" Ta thà rằng tuyệt hậu , cũng không muốn khiến con phải cả đời sống trong uất ức tủi hờn . Đã hiểu chưa ? "
Lãnh Dương Hàn khóa cô trong vòng tay , siết lấy thật chặt , cơ thể ấm áp đang gần trong tích tắc cảm thụ trái tim đang đập phá kịch liệt của hắn . Cả đời này thứ duy nhất làm hắn sợ hãi đến đau thắt tim gan duy chỉ có thể là nước mắt bi thương của con gái .
Lòng ngực phập phồng phía trước tràn đầy khí lực cùng cảm giác an toàn , Lạc Âm tham lam hưởng thụ mà cảm nhận . Hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của bố tạo ra .
Chu Yến Hạ bất động đứng nhìn đoạn tình sử trước mắt . Trong cái không gian hạnh phúc tràn ngập mùi vị tình cảm này , vốn không có chỗ dung túng cho một kẻ như nàng . Nàng căn bản chính là một người thừa không hơn không kém ...
Ngoài đứa trẻ bảo vật may mắn có được này , nàng không có bất kỳ một thứ gì thuộc về người đàn ông nàng yêu cả .
Hắn ở trước mắt , gần trong gang tấc . Nhưng tim của hắn , tâm của hắn , người của hắn . Chỉ hướng về cô gái đang e ấp trong vòng tay ... Nàng nên cảm thấy là mình đáng thương hay là đáng giận . Biết rõ là vực sâu không lối thoát vì sao vẫn cứ cố chấp lao đầu vào ? Để rồi đến bây giờ , lại mắc kẹt giữa chính cái mê cung do nàng đích thân tạo ra . Chính mình không cách nào thoát khỏi .
" Người để chị ấy sinh đứa bé ra đi . Có được không ? "
Cô dụi vào lòng ngực hắn , vốn không còn sức lực chống cự . Chỉ có thể mệt mỏi dựa dẫm vào người đàn ông này .
" Không được ! Ta không thể lại tiếp tục phạm sai lầm . "
Mèo con trong ngực cựa quậy , đốt lên một ngọn lửa len lỏi trong cơ thể hắn . Nhưng sự cứng rắn ngoài mặt của Lãnh Dương Hàn vẫn được duy trì một cách triệt để .
E ấp nỉ non bên tai , cô thật không thể từ bỏ lần thuyết phục này .
" Nếu như vì con mà Lãnh gia tuyệt tự . Tội của Lạc Lạc có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng sẽ rửa không hết được ! "
" Trước đây ông của con từng phạm sai lầm khiến cho bà uất ức . Papa không muốn sai lầm ấy lại tái diễn thêm một lần nữa ở trên người con ... Bảo bối yên tâm , Lãnh tộc sẽ không vì ta mà tuyệt hậu . "
" Nhưng Lạc Lạc sẽ không tha thứ cho mình ... "
Cô đẩy hắn ra , một mạch tiến đến chỗ Chu Yến Hạ . Cầm lấy bàn tay nàng ta , trong đôi mắt thiếu nữ đôi mươi lại tràn đầy kiên định cũng quả quyết .
" Tuy rằng trước đây tôi chưa từng thích chị . Cũng chưa từng muốn chị xuất hiện trước mặt tôi . Nhưng ở trong bụng của chị chứa một sinh linh nhỏ vô tội , tôi sẽ không để bản thân trở thành lí do , một cái cớ để bất cứ ai làm hại đứa bé này . Yên tâm sinh ra đứa bé khỏe mạnh , tất cả mọi sự bảo hộ cho nó . Tôi dùng thân phận đại tiểu thư của Lãnh gia đảm bảo , sẽ lo liệu cho mẫu tử chị bình bình an an ... "
Chu Yến Hạ đờ người , đôi mắt tràn đầy kiên quyết ở trước mắt . Hệt như là cùng với ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Dương Hàn từ một khuôn mẫu đúc ra . Chỉ là đáy mắt Lạc Âm tràn đầy sức sống nhân từ , còn con ngươi của Lãnh Dương Hàn chỉ có băng lạnh bao phủ . Trong thoáng chốc , chính nàng cũng bị hút mất vào sự lương thiện của Lạc Âm .
" Cô nói thật chứ ? "
Không phải gia thế của cô không đủ sức lực để bảo vệ cho cô và đứa bé . Nhưng đối phương là Lãnh Dương Hàn , mà theo tất cả những gì cô biết được suốt ngần ấy năm quen biết ở bên cạnh hắn . Nếu như hắn không muốn , thì cô sẽ không thể nào bình an sinh đứa trẻ ra ... Ở thế giới của Lãnh Dương Hàn , hắn sẽ không có phép việc hắn không thích hay không đồng ý diễn ra .
" Dùng tên và sự an yên của đứa bé đoản mệnh của tôi ra thề . Chị yên tâm đi "
Khoảnh khắc câu nói này từ miệng Lạc Âm phát ra , bầu không khí lại nhuốm qua một màu quỷ dị . Lãnh Dương Hàn siết chặt nắm tay , hơi thở trầm đặc lại pha chút đau thương mất mát .
Sống lưng truyền đến cơn lạnh chạy thẳng đến đại não , Chu Yến Hạ ôm lấy bụng theo bản năng . Ngăn không cho từ miệng mình phát ra sự ngỡ ngàng .
Thì ra ... Cô gái này đã từng mang thai đứa con của Dương Hàn . Còn trước cả nàng . Nhưng đứa bé đang ở đâu cơ chứ ? Hay là ...
Nghĩ đến đây , nàng dời đôi mắt đến chỗ người đàn ông đang chết lặng ở đằng kia . Khắp cơ thể hắn tỏa ra một loại hơi thở đáng sợ . Nhẹ nhàng vây lấy nhưng lại lạnh lẽo kinh người ... Không cho phép bất kỳ ai xâm phạm . Giống như viễn cảnh chỉ cần một giọt nước dư thừa rơi xuống miệng ly làm tràn nước , cũng đủ làm cho lí trí của hắn triệt để tan biến .
Có phải là , đứa bé trước đây của Lạc Âm . Cũng là vì hắn mà mất đi ? Nhưng bọn họ là bố con nuôi mà đúng chứ , rốt cuộc thì trước đây giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì ? Một mớ suy nghĩ suy đoán hỗn loạn vây lấy nàng .
Nhìn bước chân Lạc Âm tiến ra cửa chính , lại kéo Yến Hạ quay ngược về thực tại .
" Vũ Vũ ! Anh giúp em đưa chị ấy về nhà đi . "
Lục Vũ cung kính lễ độ dời tầm mắt đến chỗ Lãnh Dương Hàn muốn xin ý kiến . Nhưng khi thấy dáng vẻ trầm mặc của chủ nhân thì thật không biết phải hành động như thế nào . Nhất thời như trời trồng mà bất động .
" Anh không nghe thấy em nói gì sao ? Có cần em phải lặp lại ? "
" Tiểu thư ! Tôi ... "
" Việc này do em làm chủ ! "
Nghe thấy câu nói sau cùng của cô . Chu Yến Hạ chủ động bước ra bên ngoài , khép chặt cánh cửa để lại khoảng không của riêng hai người bọn họ . Nàng không muốn tiếp tục làm việc ngu ngốc nữa , chỉ cần toàn tâm toàn ý bảo hộ đứa nhỏ trong bụng cho thật tốt là được rồi .
...
" Bố ! Người đang giận Lạc Lạc sao ? "
Chỉ là từ lúc hai người kia rời khỏi , hắn cũng không một lời nói cùng cô . Người chỉ im lặng ngồi trước bàn làm việc , một hộp xì gà dường như đã bị người đốt sắp hết rồi .
" Không được hút nữa ! "
Lạc Âm dằn lấy bàn tay hắn , ngồi lên bên đùi phải của Lãnh Dương Hàn , vòng hai cánh tay choàng qua cổ . Cô không thích cái vẻ mặt lạnh lẽo này của bố , gần đến mức này . Cô muốn nỗi đau từ ngực trái cả hai đều cùng nhau cảm thụ rõ từng chút một .
" Có phải người không vui bởi vì con đã nhắc đến Thiên Hãn ? "
Đứa trẻ đầu tiên giữa bọn họ , lại nhẫn tâm rời bỏ cô mà đi .
" Người muốn lạnh lùng với con đến bao giờ ? Chẳng lẽ bố không còn yêu Lạc Âm nữa sao ? "
Cô rướn người hôn vào yết hầu hắn , nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua , nhưng lửa nóng lại lập tức truyền khắp cơ thể . Nhanh chóng lan rộng từ cõi lòng đến hạ thân . Lãnh Dương Hàn thầm mắng bản thân mình càng lúc càng giống như ngựa đực , chỉ cần con gái nghịch ngợm tùy ý đốt lửa . Cũng có thể khiến hắn muốn điên cuồng .
" Người ghét Lạc Lạc đến vậy sao ? Người nghĩ rằng con không biết đau lòng à ? Nghĩ rằng lúc con nói muốn cho người cưới cô ấy sẽ dễ chịu lắm sao ? Nếu như không tàn nhẫn đem Thiên Hãn ra để đánh đổi với người , người sẽ không tuyệt tình mà để cho cô ấy sinh ra đứa trẻ ? "
Cô cúi đầu cắn vào bả vai hắn , Lãnh Dương Hàn lại giống như một pho tượng , tùy ý để cô phát tiết . Nếu làm như vậy có thể để cho con gái chia sẻ được một chút đớn đau , thì cho dù hắn bị cô cắn chết thì có là gì .
Không phải hắn không để tâm đến cô , mà là mỗi khi nhắc đến đứa trẻ hắn khao khát có được nhưng lại chính tay gián tiếp hại nó không thể ra đời . Hắn lại đau đến không thể thở nổi .
" Vì sao lại không tức giận với con chứ ? Chẳng phải con cắn người rất đau sao ? Người mắng con đi , hay thậm chí là đánh con cũng được . Lạc Lạc làm sai rồi có phải không ? "
Lạc Âm gục trong vòng tay hắn , chỉ có nỗi đau là như con sóng dữ từng hồi từng hồi đập phá ở trong cô . Nỗi đau thương dường như làm cô bị tê liệt ...
" Người mau phạt con đi , Lạc Âm có phải là làm sai rồi ... Ưm ... "
Đôi môi bị hắn tàn ác ngậm lấy , giam cầm kìm hãm hơi thở của cô . Trong nhất thời bị đánh úp mà hoa mắt , đôi mắt cô chỉ có thể chứa đựng một mình Lãnh Dương Hàn .
" Muốn bị phạt ! Ta phạt chết con ... "
Bế thốc cô đứng dậy , cứ như vậy bước đến một căn phòng ngủ tổng thống xây tách biệt nằm khuất bên trong .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro