Chap 36

" Bảo bối ! Con chặt như thế là muốn bóp chết papa sao ? "

Cảnh tượng nóng bỏng ướt át cứ theo nhiệt độ như luồng dung nham như thế từng lần được vẽ nên , Lãnh Dương Hàn không chút thương tiếc vùi dập thân thể nhỏ bé ở dưới thân . Tư vị dâm mỹ bao trùm cả căn phòng , khuấy động lên cảnh xuân sống động .

Bàn tay thô ráp ngao du trên trên thân thể như bạch ngọc của cô , tấm ga giường trắng tinh lộn xộn cũng không thể bì nổi với làn da không tì vết của Lạc Âm . Mỗi một nơi ngón tay hắn lướt qua đều để lại từng hồi tê dại . Sự đẹp đẽ hoàn mỹ của cô lại khiến Lãnh Dương Hàn không thể nào rời mắt .

" Bảo bối ! Chỗ này của con mềm mại như vậy , ở phía dưới lại ấm áp không ngừng siết chặt lấy ta . Có phải là thoải mái lắm không , hử ? "
Đỉnh hồng của cô bị hắn ngậm ở trong miệng , hai tay bị cavat khóa chặt không thể cử động . Một bên ngực nằm trong tay của Lãnh Dương Hàn bị hắn tùy ý đùa bỡn nhào nặn không thương tiếc .

" Cái lỗ nhỏ ở dưới , cho dù ta có thao bao nhiêu lần đều vẫn chật chội như vậy . Hừ ! Mỗi một lần đều mút chết papa . Hại ta sướng đến điên mà ... "
Ánh mắt say tình của bố làm cho cô ngờ nghệch , tuy rằng gần gũi với hắn vô số lần . Nhưng mỗi khi Lãnh Dương Hàn nói những lời dâm tà lúc kích tình đều khiến cho cô nóng tai đỏ mặt .

" Đừng nói nữa mà ! Ưm ... Đừng nói nữa ... "

" Sao vậy ? Mới có như thế này đã không dám nghe . Ta cho con biết , cả đời sau này con đều phải chịu đựng papa dày vò như thế . Vĩnh viễn chỉ có thể vô lực rên rỉ dưới hạ thân ta ... "
Lời nói cuối cùng phát ra , hắn lại gia tăng kịch liệt thêm tốc độ . Cứ như cuồng phong mà đánh tới cơ thể cô , một loạt âm điệu đỏ mặt bồi đắp cho nhau . Lạc Âm choáng đầu hoa mắt mà cong người gánh chịu , cô mím môi ngăn cho mình không phát ra tiếng rên rỉ để cho bố đắc ý . Chỉ là môi bị người vô tình ngậm lấy mà gặm nhấm không thương tiếc , âm thanh ê a trong bể dục tùy ý bị hắn nuốt hết vào trong .
Môi lưỡi dây dưa hòa quyện , khung cảnh bị trói ở trên chiếc giường phó mặc cho Lãnh Dương Hàn hành hạ này kéo Lạc Âm về một đoạn kí ức bi ai của trước đây . Khi mà lòng thù hận khiến cho giữa bọn họ tự mình tạo ra quá nhiều vết nứt , từng khe hở cứ lớn dần theo thời gian . Suốt ba năm dày vò dằn vặt lẫn nhau , hình thành một lỗ hỏng chôn sâu thù hận và căm phẫn . Đến khi quay đầu nhìn lại , bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi ...

...

Màn đêm buông xuống bao phủ lấy cô , cái cảm giác lạnh lẽo chân thật kéo đến vờn quanh thân thể . Như có vô số bàn tay gai góc lần lượt cứa vào da thịt .
Tĩnh lặng , hoang tàn , đơn độc ...

Âm thanh than khóc của một đứa bé truyền đến bên tai , cô có thể nghe rõ được từng âm điệu thút thít của nó . Não nề và bi thương ... Tiếng khóc thôi thúc bước chân cô đến cùng cực .
Chạy về hướng tiếng nức nở kia vang vọng , một đứa bé nhỏ xíu với đôi mắt to tròn nhìn thẳng đến chỗ Lạc Âm .
Con bé mỏng manh như một đóa hoa đào yếu ớt , lại có một mái tóc đen tuyền hệt như cô . Đứa trẻ , chắc chỉ tầm hai ba tuổi ...

" Mẹ ... Mẹ ơi ! "
Đột nhiên bé con òa khóc lao về phía trước . Như một cơn mưa mơ hồ bất chợt cùng kỳ ảo . Lạc Âm từ đáy lòng truyền đến cảm giác thân thuộc đầy tình cảm , cô muốn rất nhanh nắm bắt lấy đứa bé , nhưng lại sợ nó chỉ như một làn gió vô tình tan biến mà cô chẳng thể nào ngờ .

Chết lặng trong chính nỗi đau của bản thân , xương tủy như bị người khác hung hăng đánh vào rồi từng lần nứt vỡ . Sự tự trách khiến cô đau thấu tim phổi , một giọt nước mắt lại nhẹ nhàng lăn khỏi khóe mắt , trượt dài như một nỗi niềm hối tiếc chẳng thể vãn hồi ... Âm điệu nghẹn ngào cất lên , cố gắng đè nén bi thương cùng cực .

" Thiên Hãn ... Là con ! "
Lạc Âm vươn tai chạm vào gương mặt xinh đẹp của con bé . Làn da trắng trẻo mịn màng nhưng lại làm cho cô có cảm giác mơ màng , giống như rằng đứa trẻ này là trong suốt vậy , có thể tin tưởng chạm đến vuốt ve , nhưng chỉ một cái chớp mắt thì liền hóa thành hư không mà tan biến .

" Mẹ ! Mẹ ơi ... "

" Xin lỗi ! Thực xin lỗi ... "
Vô cùng đau thương , vô cùng não lòng . Tan nát tất cả , dường như cũng chỉ có thể như thế này mà thôi .
" Là mẹ ngu ngốc , là mẹ không thể bảo vệ con ! "
Lạc Âm siết chặt đứa bé , đây là máu thịt của cô . Là tất cả mọi thứ quý giá nhất cô đã bị ông trời tàn nhẫn tướt đoạt . Cô lắc đầu liên hồi , nước mắt tuôn trào như châu sa . Để một lần ôm con bé trong tay , cô không cần quan tâm đến lòng người hiểm độc thế sự vô thường nữa .

" Mẹ ! Người đừng khóc ... Thiên Hãn không sao ..."
Hãn trong cường hãn , con bé chính tạo tạo vật đi trái lại mong muốn của đất trời .
Đứa bé vươn tay vỗ vỗ vào gương mặt đầy nước của cô , dùng ống tay áo lao chùi đi nước mắt . Con bé cười , như một thiên thần thuần khiết ... Muốn dùng sự ngây thơ vỗ về Lạc Âm , nhưng lại làm trái tim người làm mẹ như cô bị bóp nghẹn .

" Con đừng bỏ rơi mẹ có được không , cầu xin con đừng rời xa mẹ nữa ! "

Cô bé lắc đầu , mái tóc đen dài tung bay theo chuyển động . Với tay bàn tay trắng muốt chạm vào một bên má của cô , cho cô sự ấm áp mà xoa dịu đi một chút ít thê lương .
" Thiên Hãn sẽ không rời xa mẹ , con sẽ trở lại bên cạnh mẹ sớm thôi . Đợi con , mẹ đừng đau lòng nữa ... Sẽ nhanh thôi , chúng ta sẽ cùng nhau đoàn viên và hạnh phúc . "
Sau câu nói cuối cùng , một loạt cảm xúc lạnh lẽo lại vây đến . Đứa trẻ trước mặt như bị một cơn gió cuốn đi xa , cô bé vẫy tay với cô sau đó quay người bước đi rất nhanh . Lạc Âm bị sợ hãi bao phủ , cô dùng tất cả sức lực bình sinh để chạy đến , muốn giữ lại bé con lại một lần nữa muốn rời bỏ cô .

" Đừng ! Đừng mà ... Thiên Hãn con đừng bỏ rơi mẹ ... "

Khắp nơi chỉ còn lại bóng đêm dày đặc .

...

" Thiên Hãn ! Thiên Hãn ... "

Cô bật người thức dậy , hơi ấm nhẹ nhàng cuốn đến . Cơ thể bị kéo lấy va vào một lòng ngực vững vàng ... Trên đỉnh đầu nhu hòa hơi thở của hắn , sự sợ hãi liền nhanh chóng tan biến đi .

" Làm sao vậy , con mơ thấy ác mộng à ? "

" Bố ! Lạc Lạc sợ lắm ... Con của chúng ta , có phải đứa bé ở dưới rất cô độc rất lạnh lẽo hay không . Con bé có khóc hay không ? "
Cô nhắm mắt , cố gắng bình ổn hơi thở cùng với đáy lòng đau đớn . Tiếng tim đập trầm ổn của bố khiến cô an tâm . Nhưng vẫn không thể đàn áp hết được sự bức bối không nói nên lời .

Lãnh Dương Hàn ôm lấy cô , cơ thể con gái mềm mại vô lực . Ban chiều là do hắn dùng sức không tiết chế , hại cho cô hiện tại mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần .

" Sẽ không ! Con của chúng ta chắc chắn được tiên tổ bảo hộ . Đứa bé là hậu duệ của Lãnh tộc , chắc chắn sẽ được dẫn đường . Nó sẽ không lưu lạc ... Đừng lo lắng nữa ... "
Mỗi một lần nhắc đến đứa bé , đều không khỏi khiến cho không gian cùng lòng người chan chứa muộn phiền .

" Con gái sẽ không lạc lối ... "
Cô vô thức vô thần cất lời , vòng tay siết lấy thắt lưng của hắn . Dù gì đây cũng là nơi chứa đựng tâm can , chứa đựng hồn phách để cô tiếp tục tồn tại .

" Con gái ? Làm sao con biết đứa trẻ là nữ ? "

" Là cảm nhận ! Cũng là bé con tự mình nói với Lạc Âm ... "

...

Đường phố về đêm nhộn nhịp tưng bừng còn có phần hơn cả vào ban ngày . Ánh đèn soi sáng từng góc phố , dòng người tấp nập nối đuôi nhau . Lại giữa bọn họ xuất hiện một cặp nam nữ xuất chúng , người đàn ông tiêu sái phong trần , còn cô gái lại khả ái đáng yêu . Trong số đám đông , nhìn một cái liền có thể nhận ra bọn họ ...

" Lạc Lạc ! Đừng chạy ... Sẽ lạc đấy "
Lãnh Dương Hàn kéo tay khóa chặt con gái lại , ánh mắt hắn lại hiện rõ điểm không vui . Cái cảnh tượng chen chúc này , khiến hắn càng lúc càng bực dọc . Một tay ôm lấy bảo bối , một tay lại tạo khoảng cách để không có bất kỳ ai có thể va hay đụng vào cô .
Đến khi đám đông tản ra được một chút , chừa lại cho bọn họ một khoảng không . Lãnh Dương Hàn một lực kéo cô vào một góc khuất trên đường , ôm trọn cô trong vòng tay ...

" Về nhà ! Chúng ta không đi nữa ... "

" Tại sao vậy ? Rõ ràng đang rất vui mà ! "
Lạc Âm ngước đôi mắt háo hức mong chờ lên nhìn chằm chằm hắn . Nơi này không có anh đèn soi rõ , chỉ có ánh sáng của vầng trăng soi xuống làm cho đôi mắt của cô ánh lên nét long lanh mờ ảo . Lại vì sự cương quyết của hắn mà trở nên dỗi hờn .

Lãnh Dương Hàn chứng kiến biểu cảm của Lạc Âm . Dưới sự xinh đẹp đến kỳ diệu lại biến thành một dạng mị lực câu dẫn , từ phía trên trông xuống sự thuần khiết ở mắt cô . Chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn , cộng thêm đôi môi đỏ mọng nước đang mím lại như đang mời gọi người khác thưởng thức . Nhìn xuống một chút , chiếc áo váy ôm sát lại không thể che đi đôi gò hồng phập phồng mềm mại , thoắt ẩn thoắt hiện dưới đôi mắt sắc như lưỡi dao của hắn .

Một khắc cúi đầu tước đoạt quả anh đào ngọt ngào kia . Hắn không cho cô có được dù chỉ một tia hi vọng phản kháng ...
Lưỡi luồn vào khoan miệng quấn lấy mật ngọt đinh hương , một bàn tay hạ xuống xoa bóp vùng mông của cô . Khắp nơi chỉ còn tiếng thở gấp rút ...
" Bảo bối nhớ kĩ ! Dù cho bất kỳ việc gì xảy ra . Trong tim của papa chỉ có duy nhất một mình con mà thôi ... "
Sau một hồi cuồng nhiệt khóa chặt dày vò . Lãnh Dương Hàn buông ra đôi môi và gương mặt đã bị hắn làm cho sưng đỏ lên . Nhìn ngắm biểu cảm của con gái , tim không tránh khỏi mềm nhũn ra lại phấn khích đập nhanh hơn một nhịp .

" Đi ! Chúng ta cùng đi dạo tiếp . "
Lãnh Dương Hàn ôm lấy cô bước ra khỏi góc khuất , Lạc Âm lại nhìn thấy ba bốn người vệ sĩ túc trực quay lưng về phía ngược lại ở bên ngoài . Do là buổi tối nên bọn họ không hề đeo kính đen , khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ý cười nhưng lại cung kính nhìn về phía cô và bố . Lạc Âm bất giác ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào Lãnh Dương Hàn . Nhưng khi nhìn thấy hắn đáp mắt nhếch môi cười đầy ẩn ý với thủ hạ , cô lại càng lúc càng nóng mặt hơn .
Hạ lưu ... Rõ ràng là chủ nào tớ nấy .

Cô bấm ngón tay vào lòng bàn tay Lãnh Dương Hàn , khiến bố nhíu mày một cái . Lạc Âm vẫn phải cầm tay kéo hắn bước đi .

" Sao thế ! Con xấu hổ à ? "

" Bỉ ổi ! Bố cảm thấy tự mãn lắm sao ? Còn liếc mắt ẩn ý với bọn họ nữa chứ ... Đáng ghét "
Lạc Âm phồng má lên . Cô quay mặt đi không muốn chú ý đến hắn .

" Bảo vật ! Bọn chúng đều là thủ hạ cận thân đã đi theo ta từ rất lâu rồi . Khó tránh khỏi không nhìn thấy nghe thấy cũng sẽ tự khắc hiểu rõ mỗi một động thái và ý muốn của ta . Papa không phải tự mãn mà là cảm thấy rất viên mãn với thân thể của con ... Đó là lí do papa giống như là mất trí vậy , nhìn thấy con là liền không kìm được lòng mình . "

" Dảo biện ! Chỉ là che lấp cho bản tính biến thái cuồng dâm của người ... "

Lãnh Dương Hàn bật cười , lại xoa đầu cô đầy sủng nịnh . Cái miệng nhỏ của con gái quả thật rất thích mắng chửi hắn đây mà .

Muốn kéo cô tiếp tục bước đi , nhưng lúc này cơ thể lại cảm nhận rõ một lực đạo nhẹ nhàng va vào . Ngước đầu nhìn lại đã thấy một người phụ nữ đụng chạm trước mắt ... Cô gái ngẩng đầu , miệng hốt hoảng từng lời .

" Tiên sinh ! Thật xin lỗi ... Tôi không cố ý va vào ngài . "

Một khắc hai khắc , không chỉ có người phụ nữ kia hớt hải . Lạc Âm cũng đưa mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt mình , nhận ra sự quen thuộc quá đỗi chân thật trong dung nhan người đối diện . Cô lại đưa tay lên môi , ngăn không cho mình bật ra lời thảng thốt .
" Không thể nào ! Sao có thể ? "

Diện mạo giống nhau như đúc , như là cùng với bức hình cô từng được nhìn thấy kia là chụp một người mà ra .

" Thi Thi ... Kim Lam Thi ? "
Giọng nói trầm thấp kia đập tan nghi vấn , cho thấy rõ dường như không chỉ một mình Lạc Âm cô là nhìn ra .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #machyenlanh