Chu Yếm vẫn luôn ẩn nấp trong thân thể của Đông Quân, cảm giác của hắn đối với thế giới bên ngoài không giống với Đông Quân. Nếu Đông Quân chỉ thấy những gì mắt nhìn, tai nghe, thì Chu Yếm có thể cảm nhận cả những luồng khí âm trầm đang ẩn giấu trong bóng tối.
Hôm nay cũng vậy, giữa một buổi chiều tưởng chừng yên ả, khi Đông Quân đang cùng Lý Trường Sinh và Doãn Lạc Hà tiếp tục hành trình, Chu Yếm bỗng cảm nhận được một luồng sát khí rất mỏng, như một sợi tơ mảnh vắt ngang không trung. Hắn im lặng lắng nghe thêm một chút, rồi lập tức lên tiếng cảnh báo.
"Đông Quân, đệ cẩn thận, xung quanh có thứ gì đó không ổn."
Giọng hắn trầm thấp vang lên trong tâm thức của Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân vốn không nhận thấy gì bất thường, nhưng khi nghe ca ca nhắc nhở, hắn lập tức cảnh giác. Hắn khẽ siết chặt ngón tay, rồi nghiêng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt sắc bén hơn hẳn ban nãy.
Lý Trường Sinh ngồi đối diện, quan sát phản ứng của hắn, nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi:
"Thế nào? Có gì bất thường sao?"
Đông Quân không trả lời ngay, trong lòng hắn đang lặp đi lặp lại lời cảnh báo của Chu Yếm. Ca ca hắn không dễ dàng nói những lời như vậy, nếu Chu Yếm đã lên tiếng, thì chứng tỏ nguy hiểm thực sự tồn tại.
Hắn lặng lẽ vận nội lực, thử cảm nhận không khí xung quanh—vẫn là một buổi chiều yên ắng, nhưng... dường như có một sự tĩnh lặng bất thường.
Hắn nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, thầm nói với Chu Yếm:
"Ca, có phải là có người theo dõi chúng ta?"
Chu Yếm khẽ cười nhạt, giọng nói mang theo một chút giễu cợt:
"Không chỉ đơn giản là theo dõi. Đệ có cảm thấy không? Cả tiếng chim hót cũng biến mất rồi."
Đông Quân lập tức hiểu ra. Hắn khẽ nheo mắt, bỗng nhiên đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.
Sau lưng hắn, Lý Trường Sinh vẫn thản nhiên như không, nhưng ánh mắt lão nhân gia đã hơi nheo lại, dường như cũng nhận ra điều gì đó.
Doãn Lạc Hà lặng lẽ đặt tay lên chuôi kiếm, đôi mắt lấp lóe ánh sáng lạnh.
Cả ba người không ai nói gì thêm, nhưng không khí đã trở nên căng thẳng.
Trong bóng tối, có thứ gì đó đang ẩn nấp, chờ đợi thời cơ...
Khi Đông Quân vừa bước ra ngoài, một cơn gió mạnh lướt qua. Không khí vốn tĩnh lặng bỗng chốc trở nên nặng nề, sát khí mỏng manh như sương mù quẩn quanh trong không gian.
Trước mặt hắn, hai bóng người đứng đối diện nhau giữa con hẻm nhỏ. Một người áo trắng, tay cầm quạt giấy phe phẩy, khí chất ung dung nhàn nhã, tựa như một văn nhân công tử. Người còn lại khoác một bộ y phục đen tuyền, ánh mắt sắc bén, cả người toát ra sát khí lạnh lẽo, như một thanh kiếm chưa rút khỏi vỏ.
Chu Yếm trong đầu Đông Quân khẽ cười:
"Ám Hà... không ngờ lại là hai người này."
Bách Lý Đông Quân không ngu ngốc, đương nhiên hắn cũng nhận ra thân phận đối phương sát thủ đứng đầu của Ám Hà—Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà.
Tô Mộ Vũ, sát thủ được biết đến với danh hiệu "Khôi", dù xuất thân là sát thủ nhưng không thích giết chóc, chỉ nhận nhiệm vụ khi cần thiết và những nhiệm vụ hắn muốn làm. Còn Tô Xương Hà, thì lại hoàn toàn khác—máu lạnh, vô tình, giết người chưa bao giờ chớp mắt hắn sẽ làm mọi thứ mà Tô Mộ Vũ không muốn làm.
Tô Xương Hà lạnh lùng bước lên trước một bước, giọng hắn khàn khàn:
"Tô Mộ Vũ, nếu ngươi không ra tay được, thì ta sẽ làm thay ngươi."
Tô Mộ Vũ không đáp, chỉ đứng nhìn hắn, ánh mắt như có như không nhìn về phía Đông Quân.
Lý Trường Sinh bên trong đã đứng dậy, nhưng vẫn giữ dáng vẻ lười biếng, như thể không mấy để tâm đến cuộc đối đầu bên ngoài. Chỉ có Doãn Lạc Hà, ngón tay đã đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt không giấu được sự cảnh giác.
Bách Lý Đông Quân nhếch môi cười nhạt:
"Ai là kẻ thuê các ngươi?"
Tô Xương Hà hờ hững đáp:
"Chuyện đó không liên quan đến ngươi. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn để ta tiễn ngươi một đoạn đường là được."
Cùng lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua.
Tô Xương Hà đột nhiên biến mất khỏi chỗ cũ!
Trong khoảnh khắc, ánh đao lóe lên—một đường sáng bạc vẽ thành hình vòng cung chém thẳng về phía Đông Quân!
Tô Xương Hà tấn công như sấm sét, nhưng ngay khi lưỡi đao sắc bén sắp chạm vào Bách Lý Đông Quân, một luồng yêu lực mạnh mẽ bùng nổ.
Đông Quân vốn nên lùi lại né tránh, nhưng lần này hắn không hề nhúc nhích. Đôi mắt hắn đột nhiên trở nên sâu thẳm, sắc bén đến lạnh người.
Bốp!
Bàn tay trắng nõn thon dài giơ lên, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp chặt lưỡi đao.
Mũi đao run lên bần bật, sát khí quanh thân Tô Xương Hà lập tức chấn động.
"Quá chậm."
Giọng nói vang lên, mang theo sự kiêu ngạo đầy miệt thị. Đông Quân nhếch môi, nhưng rõ ràng đó không phải thái độ của hắn.
Chu Yếm.
Trong khoảnh khắc này, người đối đầu với Tô Xương Hà không còn là Bách Lý Đông Quân nữa.
"Ngươi... là ai?" Tô Xương Hà lùi lại theo bản năng, nhưng ngay khi hắn vừa định thoát thân, một lực lượng vô hình đã siết chặt lấy cổ tay hắn.
Rắc!
Một tiếng giòn tan vang lên, cánh tay cầm đao của hắn bị bẻ ngược ra sau trong chớp mắt!
"A—!"
Tô Xương Hà hét lên, chưa kịp phản ứng thì một luồng khí mạnh mẽ đã đánh bay hắn ra xa, thân thể hắn đập mạnh vào tường, hộc ra một ngụm máu tươi.
Tô Mộ Vũ vốn dĩ chỉ đứng nhìn, nhưng thấy tình cảnh này, hắn buộc phải ra tay.
Vụt!
Hắn lướt tới như một cơn gió, quạt giấy trong tay mở ra, từng đợt kiếm khí sắc bén bắn thẳng về phía Đông Quân—không, là Chu Yếm.
Nhưng trước khi kiếm khí kịp chạm vào, toàn bộ chúng đột nhiên tan biến, như thể bị một sức mạnh vô hình nuốt trọn.
Chu Yếm chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt lộ rõ sự nhàm chán.
"Ngươi yếu quá, không đáng để ta ra tay."
Tô Mộ Vũ nhíu mày, bàn tay hắn hơi run lên. Hắn chưa từng thấy Bách Lý Đông Quân có thực lực như thế này. Không—đây không thể nào là Bách Lý Đông Quân.
Chu Yếm không cho hắn thời gian suy nghĩ, chỉ nhẹ nhàng vươn tay ra. Một luồng lực lượng vô hình đột ngột ép xuống, khiến Tô Mộ Vũ không thể nhúc nhích.
Lần đầu tiên, trong ánh mắt của kẻ sát thủ luôn bình tĩnh kia, xuất hiện sự hoảng hốt.
Chu Yếm khẽ cười, mang theo vẻ giễu cợt:
"Ngươi cũng nên biết điều một chút. Đừng để ta phải ra tay thực sự."
Sát khí xung quanh hắn bùng lên, khiến cả con phố chìm trong áp lực kinh hoàng.
Tô Mộ Vũ hiểu rằng nếu còn cố chấp, hôm nay bọn họ sẽ không toàn mạng rời khỏi đây.
Hắn hít sâu, thu quạt giấy lại, cúi đầu một chút.
"Chúng ta đi."
Tô Xương Hà mặt đầy máu nhưng không dám phản kháng, chỉ nghiến răng gượng dậy, cùng Tô Mộ Vũ lùi dần vào bóng tối rồi biến mất.
Chu Yếm vẫn đứng yên đó, ánh mắt lạnh lùng quét qua bầu trời đêm.
"Tầm thường."
Hắn khẽ hừ một tiếng, sau đó chậm rãi thu lại yêu lực, trả quyền kiểm soát thân thể cho Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân vừa tiếp quản lại cơ thể, lập tức cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Hắn lẩm bẩm: "Ca ca...huynh có cần bá đạo như vậy không?"
Chu Yếm nhàn nhã đáp: "Người yếu đuối như đệ, không dựa vào ta thì còn dựa vào ai?"
Đông Quân: "..."
Hắn không cãi lại được.
Lý Trường Sinh đỡ lấy thân thể Bách Lý Đông Quân khi hắn bất ngờ gục xuống, máu đỏ tươi trào ra từ khóe miệng.
"Đồ ngốc!"
Ông thấp giọng mắng, lập tức vận công áp chế nội thương. Nhưng khi đặt tay lên lưng Đông Quân, ông lập tức cảm nhận được một nguồn yêu lực không thuộc về hắn.
Yêu lực này quá mạnh, giống như một thanh kiếm sắc bén cắm thẳng vào thân thể con người yếu ớt, khiến Đông Quân dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chịu đựng lâu dài.
Lý Trường Sinh khẽ nhíu mày.
—"Ngươi đã thấy hậu quả chưa?"
Giọng nói của ông vang lên, nhưng người nghe được lại không phải Đông Quân.
Trong thần thức, giữa khoảng không vô tận, Chu Yếm đứng đó, lặng lẽ quan sát.
Hắn không có thân thể, chỉ là một luồng thần thức mạnh mẽ tách biệt với Đông Quân, nhưng ngay lúc này, hắn có thể đối diện với Lý Trường Sinh một cách rõ ràng.
"Lão già, ngươi biết chuyện này từ trước?" Chu Yếm lạnh nhạt hỏi.
Lý Trường Sinh cười nhạt: "Dĩ nhiên. Một kẻ như ngươi, cho dù thân thể con người này là song sinh với ngươi, cũng không thể nào hòa hợp hoàn toàn. Yêu lực của ngươi vốn không thuộc về thế giới này."
Chu Yếm siết chặt nắm tay.
Hắn biết điều đó. Hắn không phải kẻ ngu ngốc.
Nhưng dù biết, hắn vẫn cố chấp ở lại.
Lý Trường Sinh nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm.
"Ngươi còn bao lâu?"
Chu Yếm trầm mặc.
Lý Trường Sinh thở dài, giọng ông nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:
"Nếu đã không thể ở mãi, vậy có từng nghĩ đến một ngày sẽ phải rời đi chưa?"
Chu Yếm không trả lời.
Hắn biết chứ.
Cơ thể này là của Đông Quân, không phải của hắn.
Có lẽ... đến một ngày nào đó, hắn thật sự sẽ phải biến mất.
" Có chuyện xin ông, đừng nói gì với đệ ấy cả"
Lý Trường Sinh nhìn Chu Yếm, ánh mắt khó lường. Một lúc sau, ông khẽ hừ nhẹ, khóe môi nhếch lên mang theo ý cười châm chọc.
"Ngươi tưởng ta rảnh rỗi đến mức đi nói cho tiểu đồ đệ ngốc nghếch kia sao?"
Chu Yếm nhướng mày nhưng không đáp.
Lý Trường Sinh thu lại nụ cười, giọng nói trầm xuống, mang theo một chút nghiêm túc hiếm thấy.
" Ngươi hiểu rõ tình trạng của bản thân hơn ai hết. Đông Bát xem trọng tình nghĩa, nhưng cũng không phải kẻ yếu đuối, nếu có một ngày ngươi thật sự..."
Ông dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén khóa chặt vào hắn.
"Ngươi nghĩ rằng giấu giếm là tốt cho nó sao?"
Chu Yếm im lặng.
Lý Trường Sinh nói đúng. Đông Quân không phải là kẻ ngây thơ không hiểu chuyện, nhưng hắn vẫn không muốn nói.
Dù hay đấu khẩu với đệ đệ, dù có những lúc không vừa ý, nhưng Đông Quân là một trong những người thân của hắn có trong kiếp này là gia đình
Hắn có thể đối đầu với bất cứ ai, có thể cười lạnh trước bất kỳ hiểm nguy nào, nhưng chỉ có duy nhất một điều khiến hắn do dự—chính là đứa đệ đệ này.
Hắn không sợ cái chết, nhưng hắn sợ Đông Quân đau lòng.
"Lão già, ta biết ngươi thông minh, cũng biết ngươi sẽ không tự tiện nhiều chuyện." Chu Yếm thản nhiên nói, giọng điệu không còn lạnh lùng như trước mà có thêm chút chân thành hiếm có. "Chuyện này cứ để ta tự lo."
Lý Trường Sinh nhìn hắn một lúc lâu rồi hừ nhẹ, không nói gì nữa.
Hắn cũng không định xen vào. Đây là chuyện của huynh đệ họ, hắn không muốn nhúng tay quá nhiều.
Nhưng ông vẫn có một dự cảm không lành.
Dự cảm rằng... một ngày nào đó, Đông Quân sẽ biết hết mọi chuyện.
Và ngày đó, sẽ không dễ dàng gì cho cả hai.
Trong thần thức hỗn loạn, Chu Yếm trầm mặc đứng đó, ánh mắt hắn tối sầm lại, đáy lòng cuồn cuộn những cảm xúc khó gọi thành tên.
Hắn không sợ chết.
Nhưng nếu rời khỏi thân xác Đông Quân, hắn có thể sống tiếp không? Nếu không còn tồn tại nữa, A Ly của hắn phải làm sao đây?
Hắn vừa mới tìm lại được y...
Sau một ngàn năm dài đằng đẵng, sau bao nhiêu lần tuyệt vọng trong bóng tối, sau khi tưởng chừng đã tan thành cát bụi, bọn họ mới có thể gặp lại nhau. Nhưng bây giờ, hắn lại phải đối mặt với nguy cơ mất đi tất cả một lần nữa.
Không cam lòng.
Chu Yếm hạ mắt, bàn tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Hắn không cam lòng.
A Ly của hắn, vẫn còn đứng nơi đó, vẫn còn dịu dàng như vậy, vẫn còn chưa biết hắn đã quay lại, chưa biết rằng hắn vẫn luôn ở bên cạnh.
Nếu có một ngày hắn đột ngột biến mất... A Ly của hắn sẽ ra sao?
Liệu có tiếp tục đi tìm hắn một lần nữa?
Hay lại một lần nữa giam lòng trong tịch mịch, để năm tháng mài mòn đi tất cả?
Nỗi đau trong lòng Chu Yếm cuộn trào như lửa đốt, nhưng hắn không thể hiện ra ngoài. Hắn biết mình không thể để Đông Quân lo lắng, cũng không thể để Lý Trường Sinh nhìn ra điều gì bất ổn.
Hắn chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Lần này... hắn không muốn mất A Ly nữa.
Dù phải dùng mọi cách, hắn cũng phải tiếp tục tồn tại.
----
Trên con đường kéo dài về phương Bắc, từng đợt gió lạnh mang theo mùi tuyết sớm của vùng biên giới. Đoàn người chậm rãi tiến lên, giữa trời đất mênh mông chỉ còn lại tiếng vó ngựa và hơi thở vẩn đục của những kẻ lữ hành.
Đông Quân ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt sau cơn hộc máu trước đó. Dù được Lý Trường Sinh điều dưỡng, nhưng cơ thể hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Hắn không nói ra, cũng không muốn phiền đến ai, nhưng Chu Yếm trong thần thức dĩ nhiên biết rõ.
Doãn Lạc Hà vẫn như trước, ân cần ở bên hắn, mỗi lần dừng chân nghỉ ngơi lại lập tức mang nước ấm, dược thảo hay chăn áo đến cho hắn.
"Đông Quân, uống chút nước cho ấm người đi." Nàng khẽ cười, đưa túi nước đến trước mặt hắn.
Đông Quân ngẩng lên, ánh mắt ôn hòa nhưng xa cách: "Làm phiền Doãn sư điệt rồi."
Chỉ một câu nói đơn giản, không quá lạnh nhạt nhưng cũng chẳng có chút ấm áp nào. Hắn không xa lánh, nhưng cũng không chủ động gần gũi.
Doãn Lạc Hà thoáng sững lại, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười: "Có gì đâu mà làm phiền, Bách Lý sư thúc vẫn chưa hồi phục, phải cẩn thận dưỡng sức."
Đông Quân khẽ gật đầu, nhận lấy túi nước, nhấp một ngụm rồi đặt sang một bên.
Chu Yếm trong thần thức quan sát hết thảy, cười nhạt:
"Tiểu tử, người ta vất vả quan tâm đệ như vậy, đệ lạnh nhạt như thế không sợ làm nàng đau lòng à?"
Đông Quân bình tĩnh trả lời trong ý niệm:
"Ta không cần nàng ấy đau lòng, cũng không cần nàng ấy quan tâm. Tốt nhất là để mọi thứ rõ ràng ngay từ đầu."
Chu Yếm bật cười: "Cũng đúng, nếu không sớm cắt đứt, đến lúc dây dưa rồi lại khó thoát ra."
Đông Quân không đáp, chỉ nhìn về phía xa, nơi trời đất như hòa vào nhau, vô tận mà mờ mịt.
Hắn vốn không phải kẻ vô tình, nhưng có những điều không nên có ngay từ ban đầu.
Dù Doãn Lạc Hà có ra sao đi nữa, tâm hắn vẫn chưa từng dao động.
Trong những đêm lữ hành, khi đoàn người tìm nơi dừng chân nghỉ tạm, Đông Quân nằm trên tấm đệm cỏ khô, mở mắt nhìn trần lều tối mờ.
Hắn nhớ đến Vân ca.
Người ấy từng nhẹ nhàng nắm tay hắn giữa những ngày gió bụi, từng nói hắn những điều mà một thiếu niên 17 tuổi chưa thể hiểu hết. Nhưng rồi người ấy đã biến mất, để lại trong lòng hắn một khoảng trống không thể lấp đầy.
Còn Chu Yếm, trong thần thức Đông Quân, cũng lặng lẽ chìm trong suy tư.
Hắn nhớ Hoa Dung Giản.
Biết rõ người kia vẫn ở ngay phía sau, âm thầm đi theo bọn họ, nhưng khoảng cách giữa hai người dường như xa đến mức chẳng thể chạm vào nhau. Hắn muốn gặp y, muốn ôm lấy y, nhưng rồi lại bị vây hãm trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Còn Hoa Dung Giản, khi chứng kiến Đông Quân nôn ra máu, lòng hắn gần như run lên.
Khi thấy chiêu thức quen thuộc, hắn biết Chu Yếm không sao, nhưng khi Đông Quân gục xuống, hắn suýt chút nữa đã không kìm được mà lao ra.
Chỉ là...
Hắn biết rõ, còn có Lý Trường Sinh ở đó.
Người kia chắc chắn sẽ bảo vệ Đông Quân - bảo vệ cả Chu Yếm không để hắn xảy ra chuyện gì
Vậy nên, Hoa Dung Giản dù lòng quặn thắt vẫn cố gắng đứng yên, ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ dõi theo bọn họ.
---
Trời vừa hửng sáng, sương sớm còn vương trên những cành cây ven đường thì trong lều, Bách Lý Đông Quân đã nghe thấy tiếng động lạ. Hắn lười biếng trở mình, kéo chăn trùm kín đầu, lầm bầm:
" Đừng phá ta, ta còn chưa nghỉ ngơi đủ mà..."
Nhưng đáp lại hắn không phải giọng nữ quen thuộc, mà là một giọng nói trầm ổn, nhưng mang theo nét vui vẻ khó giấu:
"Đông Quân, con nói ai đấy?"
Bách Lý Đông Quân khẽ cau mày, đang định vùi đầu ngủ tiếp thì bỗng cảm nhận có người vỗ vỗ vào má mình. Hắn giật mình mở mắt, định bụng chửi ầm lên, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt thì lập tức cứng đờ.
Trước mặt hắn, một thanh niên mặc bạch y viền đen đứng khoanh tay, ánh mắt như cười như không. Khuôn mặt tuấn mỹ, đường nét tinh tế, không hề có chút nào của một lão nhân gần trăm tuổi—mà giống như một thiếu niên đang độ phong nhã vô song.
"Ngươi... ngươi là ai?" Đông Quân lắp bắp, mắt vẫn chưa hết ngái ngủ nhưng đã có cảm giác mình đang nằm mơ.
Doãn Lạc Hà cũng vừa bước vào lều, nhìn thấy cảnh tượng này thì bưng miệng sửng sốt: " Lý tiên sinh?!"
Lý Trường Sinh nhướng mày, thong thả đáp: "Làm sao? Không nhận ra vi sư rồi sao ???"
Bách Lý Đông Quân bỗng ngồi bật dậy, nhìn từ đầu đến chân, thậm chí còn đưa tay bẹo thử má của Lý Trường Sinh rồi giật mình: "Trời ạ, không phải đeo mặt nạ! Cũng không phải hóa trang! Lão nhân gia ngài... ngài hồi xuân thật sao?!"
Lý Trường Sinh thong dong kéo tay Đông Quân xuống, giọng điệu đầy lười biếng: "Hồi xuân cái gì, đây là bí thuật, vi sư mỗi ba mươi năm đều trẻ lại một lần, có gì lạ đâu."
Bách Lý Đông Quân vẫn còn đang tiêu hóa thông tin, đột nhiên nở nụ cười đầy tà ý: "Sư phụ à, ta nhớ mấy hôm trước ai đó còn bảo 'già rồi không thích ồn ào'... Nhưng bây giờ nhìn bộ dáng này, đi ra ngoài chắc chắn bị nữ nhân bám đuôi không dứt."
Doãn Lạc Hà che miệng cười trộm, còn Lý Trường Sinh thì hừ nhẹ một tiếng: "Nhóc con bớt nói bậy."
Đông Quân lại càng không tha: "Không không, con đang nghiêm túc đó, nếu sư phụ không muốn bị quấy rầy, hay là con vẽ thêm vài nếp nhăn trên mặt giúp người nhé, con vẽ cũng tốt lắm đấy ?"
Lý Trường Sinh nhíu mày, giơ tay gõ nhẹ vào đầu Đông Quân một cái: " Con muốn chọc giận sư phụ đúng không?"
Đông Quân ôm đầu cười ha hả, bộ dáng nghịch ngợm không thôi.
Bách Lý Đông Quân cứ ngỡ hôm nay đã đủ chuyện kỳ lạ để hắn tiêu hóa, nhưng nào ngờ, sư phụ hắn vẫn còn một quả bom lớn hơn chưa tung ra.
Sau bữa sáng, khi cả ba đang ngồi nghỉ ngơi bên một dòng suối nhỏ, Lý Trường Sinh bất ngờ thở dài, giọng điệu như có như không:
"Sau khi đến Phía Bắc, vi sư có lẽ sẽ không đi cùng hai đứa lâu nữa."
Đông Quân đang cắn dở một miếng táo thì sững người, trợn mắt: "Sao lại không đi cùng?! Người còn phải bảo vệ con mà! Con còn đang bị thương đấy"
Lý Trường Sinh chậm rãi uống trà, điềm nhiên nói: "Ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Doãn Lạc Hà nhướng mày: "Chuyện quan trọng gì hơn cả đồ đệ của mình chứ?"
Đông Quân cũng hùa theo, khoanh tay hừ một tiếng: "Đúng thế! Người không thể bỏ mặc con được! Chẳng lẽ người định đi tìm bảo vật, hay là muốn vào ẩn cư?"
Lý Trường Sinh bình tĩnh đáp: "Không phải."
"Vậy là gì?" Đông Quân vẫn chưa chịu từ bỏ.
Lý Trường Sinh liếc nhìn hắn một cái, sau đó thản nhiên nói ra một câu khiến cả hai người bọn họ há hốc miệng:
" Sư phụ muốn tìm một nương tử."
...
Không gian lập tức chìm vào im lặng.
Bách Lý Đông Quân mất mấy giây để xác nhận mình có nghe nhầm hay không, sau đó hắn bật dậy, chỉ vào sư phụ, mặt đầy kinh ngạc:
"Người... người nói cái gì cơ?"
Lý Trường Sinh bình tĩnh nhấp ngụm trà, đáp nhẹ bẫng: "Ta muốn tìm nương tử. Không được sao?"
Doãn Lạc Hà lần này cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, nàng nghiêng đầu: "Sư phụ muốn thành thân thật sao?"
Đông Quân còn chưa hết sốc, hắn bước tới trước mặt sư phụ, nhìn chằm chằm vào vị thiếu niên trước mặt mà hắn quen gọi là "sư phụ già", bây giờ lại hóa thành "sư phụ trẻ", lại còn nói muốn lấy vợ!
Hắn đưa tay lên sờ trán Lý Trường Sinh một cái, nghiêm túc hỏi: "Người sốt à? Có phải sau khi hồi xuân thì đầu óc cũng có chút... khác thường không?"
Lý Trường Sinh cười nhạt, gạt tay hắn ra: " Ta rất khỏe mạnh."
"Khỏe mạnh mà lại nói muốn lấy nương tử?!" Đông Quân vẫn không thể tin nổi, hắn ngồi xuống bên cạnh Doãn Lạc Hà, lắc đầu lầm bầm: "Con lớn từng này rồi, lần đầu nghe thấy chuyện sư phụ con muốn lấy vợ. Chuyện này truyền ra ngoài không chừng chấn động giang hồ luôn ấy chứ!"
Lý Trường Sinh thản nhiên đáp: " Nói gì đấy, con bái sư mới bao lâu chứ? Ta cũng đâu có cấm con truyền ra ngoài."
Đông Quân suýt nữa thì nghẹn: "Người thật sự nghiêm túc?"
"Sao lại không?"
Đông Quân chống cằm, nhìn chằm chằm sư phụ mình, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Con hỏi thật nhé, người thích ai rồi à?"
Lý Trường Sinh lặng im không trả lời, chỉ nhấp thêm một ngụm trà.
Đông Quân lập tức vỗ tay một cái: "Con biết ngay mà! Chẳng lẽ là một vị tiên tử nào đó? Hay là một vị nữ hiệp tuyệt sắc?"
Hắn chớp chớp mắt, tò mò hỏi tiếp: "Có phải người đã sớm có ý trung nhân, chỉ là trước giờ giấu bọn con?"
Lý Trường Sinh lắc đầu, nhàn nhạt đáp: "Không có."
"Vậy thì người đột nhiên muốn lấy vợ làm gì?" Đông Quân gào lên.
Lý Trường Sinh thong dong trả lời: "Ta thấy tuổi cũng không còn nhỏ."
Đông Quân suýt nữa phun hết nước trà ra ngoài.
"Không còn nhỏ?! Người bây giờ nhìn qua chỉ tầm mười tám đôi mươi! Nếu người cưới ai đó, thiên hạ không chừng lại tưởng người là tiểu tử chưa trưởng thành, thành thân sớm như vậy có phải quá vội vàng không?!"
Doãn Lạc Hà ở bên cạnh bật cười, nhấp ngụm trà, bình tĩnh nhận xét: "Nếu Lý tiên sinh thành thân thật, thì Bách Lý sư thúc người phải gọi phu nhân của người là sư nương rồi."
Đông Quân đơ ra mấy giây, sau đó ôm đầu hét lên: "Ta không muốn có sư nương! Chuyện này thật sự quá kỳ quái!"
Lý Trường Sinh cười cười, lắc đầu: " Con phản ứng lớn như vậy làm gì, ta cũng không bắt con chấp nhận sớm như thế."
Đông Quân lại chống cằm, nhìn sư phụ mình một lượt từ đầu đến chân, trầm tư nói: "Nhưng cũng đúng, nhìn người bây giờ đẹp trai thế này, không sớm thì muộn cũng có người đổ gục."
Lý Trường Sinh nhíu mày: "Nói ít thôi."
"Người tính làm thật à? Con vẫn nghĩ người đùa ta thôi." Đông Quân vẫn chưa từ bỏ.
Lý Trường Sinh hờ hững đáp: "Chuyện tương lai, ai biết được?"
Đông Quân ôm ngực, bày ra vẻ mặt đau khổ: "Trời ơi, có ai như ta không? Sư phụ chưa lấy vợ mà ta đã thấy mình sắp có sư nương rồi..."
Lý Trường Sinh lắc đầu, dứt khoát đứng dậy: "Được rồi, nói nhảm đủ rồi, lên đường thôi."
Bách Lý Đông Quân vẫn còn chưa từ bỏ ý định trêu chọc sư phụ mình, hắn vừa đi vừa lầm bầm: "Ta thật tò mò muốn biết ai sẽ là sư nương của ta đây. Nếu nàng thật sự xuất hiện, ta nhất định phải hỏi xem nàng có chịu nổi người không."
Lý Trường Sinh nhướng mày, hờ hững ném cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, nhưng Đông Quân thì cứ cười hì hì, tiếp tục đùa giỡn.
Doãn Lạc Hà đứng bên cạnh nhìn hai thầy trò đấu khẩu, không nhịn được mỉm cười.
----
Trên đường đi, Bách Lý Đông Quân vẫn chưa chịu buông tha chuyện sư phụ mình trẻ lại. Hắn vừa bước đi vừa chắp tay sau lưng, ra vẻ trầm tư:
"Sư phụ bây giờ trông như thanh niên mười tám đôi mươi, còn mang cái tên 'Lý Trường Sinh' nữa thì thật không hợp! Hay là đổi tên đi?"
Lý Trường Sinh liếc hắn một cái: "Ta đổi tên làm gì?"
Doãn Lạc Hà gật đầu đồng tình: "Đúng đó, đổi tên đi. Nhìn bây giờ người trẻ thế này, nghe tên cũ có hơi... già."
Đông Quân lập tức hào hứng: "Phải rồi! Để ta nghĩ một cái tên thật kêu cho người!"
Hắn xoa cằm, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó vỗ tay một cái: "Ta nghĩ ra rồi! Tên mới của người là... Lý Nhược Ngọc! Nghe vừa thanh nhã, vừa hợp với dung mạo hiện giờ!"
Lý Trường Sinh: "..."
Doãn Lạc Hà nhịn cười: "Cái tên này nghe cứ như thiếu niên thư sinh yếu đuối vậy."
Đông Quân không phục: "Thì trông sư phụ bây giờ cũng như thư sinh mà!"
Lý Trường Sinh hờ hững đáp: "Bỏ đi."
Doãn Lạc Hà chống cằm suy nghĩ, rồi chậm rãi nói: "Nếu không thì gọi là... Đường Tiểu Tiểu?"
Đông Quân suýt nữa trượt chân: "Cái gì mà Tiểu Tiểu?! Sư phụ ta mà lại có cái tên như vậy à?!"
Lý Trường Sinh mặt không đổi sắc: "Con nghĩ ta là nhân vật trong hí kịch à?"
Doãn Lạc Hà mỉm cười: "Nhưng mà hợp mà."
Đông Quân bĩu môi: "Không được, phải có cái tên nào vừa mạnh mẽ vừa có phong thái chứ. Để ta nghĩ thêm..."
Hắn nhìn trời nhìn đất, đột nhiên vỗ đùi: "Hay là Nam Cung Tuyệt Thế?"
Lý Trường Sinh nhàn nhạt hỏi: "Con muốn ta bị giang hồ cười chết à?"
Doãn Lạc Hà che miệng cười khẽ: "Nam Cung Tuyệt Thế? Nghe có hơi... khoa trương quá."
Đông Quân vò đầu, thở dài: "Vậy thì đặt cái tên nào vừa có khí chất, vừa phù hợp với dáng vẻ này đi."
Ba người trầm ngâm một lúc, cuối cùng, Doãn Lạc Hà chậm rãi nói: "Nam Cung Xuân Thủy?"
Đông Quân nhẩm lại một lượt, sau đó gật đầu: "Nghe cũng được. Xuân Thủy, mang ý nghĩa trẻ trung, lại có chút phong lưu nhẹ nhàng. Cái tên này hợp với bộ dáng sư phụ bây giờ."
Lý Trường Sinh (nay là Nam Cung Xuân Thủy) lặng lẽ nhấp ngụm trà, không phản đối cũng không đồng tình, nhưng vẻ mặt bình thản của y cho thấy y đã chấp nhận cái tên này.
Bách Lý Đông Quân khoanh tay, đắc ý nói: "Được rồi, từ giờ người là Nam Cung Xuân Thủy! Gọi vậy cho hợp với dáng vẻ hiện tại!"
Doãn Lạc Hà cười cười: "Cũng tốt, nếu gặp người quen, ít ra không ai nhận ra Lý tiên sinh ngay lập tức."
Bách Lý Đông Quân nhìn sư phụ mình một lượt, lại cười ha ha: "Nam Cung Xuân Thủy... Sư phụ, người thấy thế nào?"
Lý Trường Sinh thản nhiên đáp: "Tên thôi mà, tùy các ngươi."
Đông Quân hí hửng: "Vậy ta gọi người là Tiểu Xuân Thủy nhé?"
Lý Trường Sinh liếc hắn một cái đầy nguy hiểm, nhưng Đông Quân chỉ cười hì hì rồi chạy trước, vừa chạy vừa nói: "Đi nào, Tiểu Xuân Thủy, lên đường thôi!"
Lý Trường Sinh thở dài, lắc đầu, nhưng khóe môi lại thoáng cong lên một nụ cười nhẹ.
---
Trên đường đi, Nam Cung Xuân Thủy vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên như nước, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Bách Lý Đông Quân. Dù hắn có chạy nhảy lung tung, chọc ghẹo sư phụ đủ điều, y vẫn thản nhiên mà nhắc nhở:
"Đi đứng cẩn thận, coi chừng té xuống vực."
Bách Lý Đông Quân bật cười: "Sư phụ à, đệ tử thân thủ thế nào người còn không biết sao? Nếu có té thì cũng phải kéo theo người té chung mới được."
Nam Cung Xuân Thủy nhướng mày: "Chỉ sợ ngươi chưa kịp kéo ta thì đã bị ta đạp xuống trước."
Doãn Lạc Hà đi bên cạnh nghe vậy liền che miệng cười khẽ. Đông Quân hừ nhẹ, vỗ ngực: "Người đúng là không có chút yêu thương đồ đệ gì cả. Dọc đường đi, người cứ nhìn chằm chằm con, là sợ con chạy mất sao?"
Nam Cung Xuân Thủy không đổi sắc: "Ta nhìn xem con có lớn thêm chút nào không, hay vẫn mãi trẻ con như trước."
Bách Lý Đông Quân giật mình, chỉ cony vào mình: "Con? Trẻ con?"
Doãn Lạc Hà cười nói xen vào: "Đúng vậy. Lúc nào cũng thích gây chuyện với sư phụ, chẳng phải rất giống tiểu hài tử sao?"
Đông Quân khoanh cony, vẻ mặt đầy bất mãn: "Con chỉ là thấy người trông trẻ hơn con thôi nên có chút không cam tâm."
Nam Cung Xuân Thủy liếc hắn: "Nếu không cam tâm thì cũng đừng có bám dính lấy ta mà chọc ghẹo suốt ngày."
"Con đâu có bám dính người!" Đông Quân kêu lên phản đối, nhưng không ai để tâm đến lời hắn.
Doãn Lạc Hà lặng lẽ quan sát hai thầy trò trêu ghẹo nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút ghen tị. Nàng bên cạnh Bách Lý Đông Quân bao lâu nay... lúc nào cũng hết lòng chăm sóc hắn, nhưng chưa từng có được sự thân mật vô tư như vậy.
Nàng không tin tình cảm không thể vun đắp. Chỉ cần đi cùng hắn lâu dài, hắn nhất định sẽ hiểu được tấm lòng nàng dành cho hắn. Chỉ cần nàng kiên trì, sớm muộn gì cũng có ngày hắn nhìn nàng bằng ánh mắt khác.
Nghĩ đến đây, nàng nở một nụ cười dịu dàng, cất giọng: "Bách Lý sư thúc, trời cũng sắp tối rồi, hay chúng con tìm một nơi nghỉ ngơi đi?"
Đông Quân gật đầu, xoay người đi về phía trước, hoàn toàn không nhận ra sự chờ mong ẩn giấu trong đôi mắt Doãn Lạc Hà.
Nam Cung Xuân Thủy vẫn đi sau quan sát tất cả, ánh mắt y sâu thẳm, nhưng không ai biết trong lòng y đang nghĩ gì.
---
Bách Lý Đông Quân vốn đang lười biếng dựa vào xe ngựa, vừa đi vừa nói chuyện với Doãn Lạc Hà và Nam Cung Xuân Thủy, thì chợt thấy một bóng người quen thuộc phía trước.
Khoảnh khắc ấy, hắn không thể tin vào mắt mình.
"Vân ca!"
Hắn bật dậy lao về phía trước, chẳng khác gì một tiểu hài tử tìm lại được món đồ chơi yêu thích nhất. Không chút chần chừ, hắn dang rộng hai tay, ôm chặt lấy Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi thoáng khựng lại, nhưng ngay sau đó lại bật cười, vỗ nhẹ lưng Đông Quân: "Không gặp có một thời gian, sao đệ lại giống như tiểu hài tử thế này?"
Bách Lý Đông Quân ngước đầu, ánh mắt lấp lánh, miệng cười đến mức không khép lại được: "Ta cứ tưởng huynh sẽ không đến tìm ta nữa! Huynh đi đâu vậy? Ta nhớ huynh muốn chết!"
Diệp Đỉnh Chi cúi đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên chút dịu dàng: "Ta đã nói sẽ quay lại mà."
Bách Lý Đông Quân không buông tay, như thể sợ buông ra rồi người trước mặt sẽ biến mất: "Lần này huynh không đi nữa chứ? Huynh phải đi với ta! Chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa nói hết!"
Doãn Lạc Hà đứng phía sau nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi tay nắm chặt lấy vạt áo. Từ lúc quen biết Đông Quân đến nay, nàng chưa từng thấy hắn nhiệt tình với ai đến mức này. Dù hắn hay trêu chọc Nam Cung Xuân Thủy, dù hắn có thân thiết với nàng đến đâu, nhưng cũng chưa từng có ánh mắt rạng rỡ như lúc này.
Nam Cung Xuân Thủy thì chỉ im lặng đứng nhìn, ánh mắt có chút thâm trầm.
Diệp Đỉnh Chi khẽ bật cười: "Được rồi, được rồi, ta không đi đâu nữa. Đệ mau buông ra, không lẽ muốn ôm ta suốt cả đoạn đường còn lại sao?"
Bách Lý Đông Quân lúc này mới buông tay, nhưng vẫn đứng rất gần Diệp Đỉnh Chi, bắt đầu huyên thuyên kể về những chuyện xảy ra trong thời gian qua. Còn sư phụ của hắn Vũ Sinh Ma đã chết, công lực của hắn cũng tăng rất nhiều so với trước
Diệp Đỉnh Chi vừa lắng nghe vừa mỉm cười, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại. Đối với hắn, chỉ cần được nhìn thấy Đông Quân vui vẻ như thế này, mọi chuyện khác đều không còn quan trọng nữa.
Hắn vốn là người ít nói, cả đời này chỉ vốn rèn luyện kiếm thuật thật, dù trong giang hồ hay chốn quan trường đều là một người nổi bật, sau đó đủ bản lĩnh bảo vệ người muốn bảo vệ rửa oan cho Diệp gia. Kiếm khí ẩn hiện quanh người dù không hề rút kiếm. Dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, nhưng mỗi khi nhìn Bách Lý Đông Quân, nét lạnh lùng ấy lại dịu đi, mang theo sự kiên nhẫn hiếm thấy.
Diệp Đỉnh Chi không thích nhiều lời, nhưng lại có thể lắng nghe Bách Lý Đông Quân kể chuyện suốt cả ngày không chán.
Nhưng cũng không phải ai cũng chịu nổi sự thân thiết giữa hai người.
Doãn Lạc Hà đứng bên cạnh, nhìn hai người bọn họ càng trò chuyện càng vui vẻ, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu không rõ nguyên do...
Chỉ có trước mặt Diệp Đỉnh Chi, hắn mới cười đến rực rỡ như vậy.
Không cam lòng!
Doãn Lạc Hà âm thầm nắm chặt tay, rồi bỗng nhiên cất tiếng:
"Bách Lý sư thúc, thúc nói gì mà vui vẻ thế? Cũng kể cho ta nghe đi!"
Bách Lý Đông Quân không suy nghĩ nhiều, liền cười cười: "À, ta đang kể với Vân ca chuyện lần trước ta lẻn vào thành, giả làm kẻ bán hàng rong để do thám tình hình! Lúc đó suýt nữa bị người ta phát hiện, may mà chạy nhanh, nhưng vẫn bị nhị sư huynh túm cổ lôi về."
Nói rồi, hắn còn liếc về phía Nam Cung Xuân Thủy, trêu chọc: "Sư phụ ta dù có trẻ lại cũng vẫn là người khó đối phó nhất! Ngươi có tưởng tượng được không, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi nghiêm túc dạy bảo ta, còn chỉ thẳng vào trán ta mà mắng nữa!"
Nam Cung Xuân Thủy nãy giờ khoanh tay đứng một bên, xem như chẳng liên quan gì đến mình. Nghe đến đây, hắn hừ nhẹ một tiếng, chẳng thèm đáp lời.
Doãn Lạc Hà cười giả lả, chen vào: "Vậy Diệp công tử đã từng gặp cảnh huống như vậy chưa?"
Diệp Đỉnh Chi liếc mắt nhìn nàng một cái, không trả lời ngay mà khẽ nhếch môi, thản nhiên nói: "Nếu là ta, sẽ không để Đông Quân rơi vào tình huống đó ngay từ đầu."
Lời này nhẹ nhàng, nhưng lại như một mũi dao cắm vào lòng Doãn Lạc Hà.
Nàng mím môi, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, lại tiếp tục tìm cách chen vào.
"Diệp công tử, nghe nói huynh đang có danh tiếng rất tốt trong giang hồ, kiếm thuật vô song, có thể chỉ giáo cho ta một chút không?"
Diệp Đỉnh Chi nhìn nàng, trong mắt không có một tia cảm xúc. Hắn chắp tay sau lưng, thản nhiên đáp:
"Ta không có thói quen chỉ giáo người ngoài."
Lời cự tuyệt này quá rõ ràng, Doãn Lạc Hà cứng đờ cả người, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục:
"Vậy huynh có thể luận bàn với Đông Quân một trận không? Ta rất muốn được học hỏi từ hai vị cao thủ."
Bách Lý Đông Quân lại chẳng suy nghĩ nhiều, vừa nghe liền bật cười: "Ta mà đánh với Vân ca? Ngươi có biết lần trước ta đấu với huynh ấy thế nào không? Mối lần thử đều bị huynh ấy đánh bại ta rất không vui, đợi ta rèn luyện thêm sau đó sẽ hảo hảo đấu với huynh ấy một trận nghiêm túc!"
Diệp Đỉnh Chi nghe hắn nói vậy, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng.
"Đệ tiến bộ không ít, nhưng vẫn còn kém ta đấy. Nếu muốn đấu với ta, phải luyện thêm vài năm nữa."
Bách Lý Đông Quân bĩu môi, nhưng không cãi lại. Hắn biết Diệp Đỉnh Chi nói đúng.
Doãn Lạc Hà càng nghe, càng cảm thấy bực bội. Dù nàng có nói gì, Diệp Đỉnh Chi cũng không để nàng vào mắt, mà Bách Lý Đông Quân thì chẳng nhận ra điều gì cả.
Nhưng nàng không phải kẻ dễ bỏ cuộc.
Nếu không thể chen ngang, thì phải tìm cách khiến Bách Lý Đông Quân dần xa cách Diệp Đỉnh Chi mới được!
Trong khi đó, Nam Cung Xuân Thủy chỉ đứng một bên, lạnh nhạt quan sát tất cả.
Ông không nói gì, cũng không có ý định can thiệp.
Bởi vì ông biết, đây là chuyện mà Bách Lý Đông Quân buộc phải tự mình đối diện.
---
Trên đoạn đường đến Đường Môn, tiết trời trong trẻo, gió xuân mơn man cỏ cây, nhưng không khí giữa đoàn người lại có chút vi diệu.
Nam Cung Xuân Thủy, từ một thân bạch y quen thuộc, nay lại khoác lên bộ y phục hồng trắng thoạt nhìn có chút phong tình, nhưng ông vẫn mang vẻ trầm ổn khó dò. Bách Lý Đông Quân vừa nhìn thấy đã bật cười ha hả, trêu ghẹo không ngừng:
"Sư phụ, ngài đây là muốn tìm nương tử thật rồi sao? Sao lại mặc y phục thế này?"
Nam Cung Xuân Thủy liếc hắn một cái, lạnh nhạt đáp: "Bớt lắm chuyện đi."
Đông Quân cười càng lớn hơn, nhưng cũng không dám chọc quá mức. Hắn bản thân thì khoác một bộ y phục màu xanh, vừa vặn tôn lên phong thái phóng khoáng nhưng không kém phần thanh nhã. Diệp Đỉnh Chi lại chọn màu đỏ, rực rỡ mà không mất đi vẻ trầm ổn, khí chất lãnh khốc nhưng lại như một ngọn lửa âm ỉ cháy. Còn Doãn Lạc Hà, nàng chọn một bộ y phục màu tím, càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng nhưng cũng bí ẩn khó lường.
Bách Lý Đông Quân len lén liếc nhìn Diệp Đỉnh Chi, trong lòng thầm nghĩ: "Vân ca mặc màu gì cũng đẹp thật, nhưng màu đỏ thế này nhìn lại càng chói mắt."
Cả đoàn đi thêm một đoạn, cuối cùng cũng đến Đường Môn.
Nam Cung Xuân Thủy lần này đến đây không phải để tìm người luận bàn võ nghệ, mà là để tìm cách phế bỏ Đại Xuân Công, không muốn hồi xuân nữa. Đây là một quyết định khiến Bách Lý Đông Quân bất ngờ.
"Sư phụ, tại sao vậy?"
Nam Cung Xuân Thủy chỉ nhàn nhạt nói: "Cái gì không thuộc về mình, thì không nên giữ."
Bách Lý Đông Quân mở miệng định nói gì đó nhưng lại không biết nên khuyên thế nào. Hắn chỉ cảm thấy có chút không nỡ. Dù sao, nhìn sư phụ trẻ ra cũng là một chuyện thú vị.
Đường Môn nổi danh về ám khí và y thuật, nơi đây có không ít cao thủ ẩn mình. Lúc bọn họ tiến vào, rất nhiều ánh mắt quan sát từ trong bóng tối, nhưng không ai lên tiếng. Nam Cung Xuân Thủy nhanh chóng đi gặp trưởng môn Đường gia để bàn bạc.
Bách Lý Đông Quân nhân lúc này lại tranh thủ đi dạo một vòng, ai ngờ vừa rẽ qua một góc thì liền bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
"Cữu cữu, cữu cữu con ở đây!"
Một tiểu hồ ly đang ôm bình rượu, lười biếng dựa vào cột gỗ, nghe tiếng gọi thì khẽ nghiêng đầu. Đôi mắt hồ ly tinh ranh chớp chớp, sau đó cười khẩy:
"Ồ, là sao con lại ở đây à? Lại đến tìm ta uống rượu sao?"
Cữu Cữu lười biếng duỗi người, nhưng khi thấy Bách Lý Đông Quân tiến lại gần, hắn liền vươn tay xoa đầu đối phương như đang vỗ về một con tiểu hồ ly ngoan ngoãn.
"Tiểu Bách Lý, lâu rồi không gặp, có nhớ cửu cửu không?"
Bách Lý Đông Quân chưa kịp phản ứng thì đã bị véo má một cái.
"Hả? Cữu cữu làm gì vậy!?"'
"Con lớn rồi mà sao mặt vẫn mềm như vậy à?" Ôn Hồ Tửu cười cười, đôi mắt hồ ly nheo lại đầy ý cười. "Làm sao? Không cho bản đại gia véo một cái chắc?"
Bách Lý Đông Quân bực mình gạt tay hắn ra, trừng mắt:
"Người đừng có làm loạn! Ta không phải tiểu hài tử!"
Ôn Hồ Tửu bật cười, nhưng không buông tha dễ dàng như vậy. Hắn đưa tay kéo Bách Lý Đông Quân lại gần, thấp giọng trêu chọc:
"Được rồi, không trêu nữa. Lần này đến Đường Môn làm gì? Lại gây họa ở đâu rồi sao?"
Bách Lý Đông Quân hừ một tiếng, gạt tay hắn ra, nhưng khóe môi lại mang theo ý cười. Dù sao, gặp lại cữu cữu vẫn khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
---
Trăng treo lơ lửng giữa nền trời xanh thẫm, ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi lên con đường nhỏ nơi Doãn Lạc Hà và Diệp Đỉnh Chi đang đứng. Cây cối xung quanh rậm rạp, tán lá khẽ đung đưa theo từng cơn gió đêm, tạo nên những tiếng xào xạc mơ hồ.
Doãn Lạc Hà đứng đối diện Diệp Đỉnh Chi, đôi mắt sáng ngời nhưng ẩn chứa một tia nghi hoặc khó tả. Hôm nay nàng quyết tâm phải làm rõ một chuyện.
"Diệp công tử, ta hỏi ngươi một câu, ngươi có tình cảm với Đông Quân sao?"
Diệp Đỉnh Chi hơi nhướn mày, ánh mắt sắc như kiếm nhưng vẫn mang theo chút phong lưu, nhàn nhạt cười một tiếng.
"Ồ? Sao cô nương lại đột nhiên hỏi vậy?"
"Ngươi đừng có giả ngốc với ta." Doãn Lạc Hà nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói rõ ràng mang theo một tia chất vấn. "Ngươi theo hắn từ bao giờ? Cách ngươi nhìn hắn, cách ngươi trò chuyện với hắn, thậm chí cả cách ngươi bảo vệ hắn... Diệp Đỉnh Chi, ta không ngốc."
Diệp Đỉnh Chi chắp tay sau lưng, thản nhiên đáp:
"Thế thì sao?"
Bốn chữ ngắn ngủi khiến lòng Doãn Lạc Hà như có một tảng đá đè nặng. Nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn mỹ trước mặt mình, trong lòng dâng lên một loại cảm giác không nói rõ được.
"Cái gọi là huynh đệ tri giao ta còn có thể hiểu được, nhưng giữa hai nam nhân... ngươi có nghĩ đến hậu quả chưa?"
"Hậu quả?" Diệp Đỉnh Chi nhướn mày, cười nhạt. "Lời này của cô nương là có ý gì?"
Doãn Lạc Hà hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ một:
"Nam nhân sao có thể yêu nhau?"
Bầu không khí thoáng chốc trở nên tĩnh lặng. Gió đêm lướt qua mái tóc dài của Doãn Lạc Hà, làm cho dải lụa tím trên vai nàng bay nhẹ.
Diệp Đỉnh Chi không vội đáp, hắn chỉ đứng đó, ung dung như thể câu hỏi này chẳng hề quan trọng. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi mở miệng, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như trước:
"Vậy sao? Cô nương thấy không thể, vậy là không thể?"
Doãn Lạc Hà nhíu mày:
"Không phải ta thấy không thể, mà là người đời thấy không thể. Ngươi nghĩ thử xem, nếu Đông Quân thật sự... có thứ tình cảm đó với ngươi, ngươi có từng nghĩ đến hậu quả chưa? Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, hắn sẽ bị bàn tán, bị chê cười, bị chỉ trích. Ngươi có nghĩ đến cảm giác của hắn không? Ngươi có nghĩ đến Trấn Tây Hầu phủ không? Ngươi có nghĩ đến con đường tương lai của hắn không?"
Diệp Đỉnh Chi bật cười.
"Ngươi nghĩ Đông Quân cần ta lo lắng cho hắn sao?"
"Cần hay không cần, ngươi vẫn nên suy nghĩ." Doãn Lạc Hà nghiêm túc nói. "Ngươi có từng nghĩ đến, nếu hắn thật sự vì ngươi mà chấp nhận một đoạn tình cảm không đúng luân thường, hắn sẽ bị cô lập, bị dè bỉu, bị chỉ trích. Dù hắn không quan tâm, nhưng ngươi thì sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn hắn chịu tất cả điều đó sao?"
Diệp Đỉnh Chi không nói gì, nhưng nụ cười trên môi càng sâu.
Một lát sau, hắn chậm rãi tiến về phía Doãn Lạc Hà, mỗi bước chân đều trầm ổn mà vững vàng. Đến khi chỉ còn cách nàng chưa đến một sải tay, hắn mới ngừng lại.
"Ngươi lo lắng cho hắn, hay lo lắng cho chính ngươi?"
Doãn Lạc Hà giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Diệp Đỉnh Chi nghiêng đầu, cười nhạt:
"Ngươi lo lắng Đông Quân bị chỉ trích, hay lo lắng rằng trong lòng hắn không có ngươi?"
Doãn Lạc Hà hơi tái mặt, bàn tay siết chặt trong tay áo.
Diệp Đỉnh Chi nhìn biểu hiện của nàng, thở dài một tiếng, như thể đã nhìn thấu tất cả.
"Ta nói thẳng với ngươi vậy. Từ lúc ta quen biết Đông Quân đến nay, ta chưa từng thấy hắn nhìn ngươi bằng ánh mắt đặc biệt. Hắn coi ngươi như bằng hữu, như đồng môn, nhưng không hơn. Ngươi theo hắn bao lâu như vậy, chắc hẳn cũng cảm nhận được điều đó rồi chứ?"
Doãn Lạc Hà không nói gì.
Diệp Đỉnh Chi cười nhạt, giọng nói vẫn thong thả nhưng lại mang theo một loại áp lực vô hình:
"Ngươi nói đúng, thế gian này luôn có những quy củ ràng buộc, luôn có những ánh mắt dò xét, nhưng từ khi nào Bách Lý Đông Quân cần để tâm đến những thứ đó? Ngươi nói hắn sẽ bị chỉ trích, nhưng ta lại nghĩ, hắn vốn dĩ chưa từng quan tâm đến miệng lưỡi thế gian. Nếu có người dám chỉ trỏ hắn, ta sẽ chặt tay kẻ đó. Nếu có kẻ dám dị nghị hắn, ta sẽ cắt lưỡi kẻ đó. Người đời? Hừ, những kẻ đó có là gì?"
Doãn Lạc Hà mở to mắt nhìn hắn, không ngờ rằng Diệp Đỉnh Chi lại có thể nói ra những lời như vậy.
Diệp Đỉnh Chi cười nhạt:
"Ngươi có biết vì sao ta không sợ những lời đàm tiếu không?"
Doãn Lạc Hà không đáp.
Diệp Đỉnh Chi khẽ nhướng mày, chậm rãi nói tiếp:
"Bởi vì ta mạnh hơn bọn họ."
Bốn chữ đơn giản, nhưng lại mang theo sự bá đạo vô tận.
"Nếu Đông Quân thực sự thích ta, ta sẽ bảo vệ hắn. Nếu thế gian này không chấp nhận hắn, vậy ta sẽ đạp bằng cả thế gian này. Nếu hắn không thích ta... thì ta cũng không cần ngươi phải dạy ta nên làm gì."
Nói xong, hắn quay người rời đi, tà áo đỏ tung bay theo gió đêm, từng bước chân vững chãi mà ung dung.
Doãn Lạc Hà đứng lặng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, lòng rối như tơ vò.
Nàng không biết Diệp Đỉnh Chi nói đúng hay sai, nhưng nàng biết một điều—người trước mặt nàng không phải là một kẻ dễ lay động.
Người như hắn, một khi đã nhận định điều gì, thì dù là trời sập cũng không thể thay đổi.
---
Bầu trời về đêm phủ một lớp sương mỏng, ánh trăng như tấm lụa bạc rải trên mặt đất. Bách Lý Đông Quân khoanh tay tựa vào lan can gỗ, ánh mắt lười biếng nhìn xuống dòng nước chảy róc rách bên dưới.
Hắn vừa dùng bữa xong, tâm trạng thoải mái, dự định đứng hóng gió một lát rồi về nghỉ. Nhưng chưa kịp tận hưởng bầu không khí yên tĩnh, một bóng người đã bước đến cạnh hắn.
Diệp Đỉnh Chi không nói gì, chỉ dựa vai vào lan can, lặng lẽ quan sát hắn.
Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu liếc nhìn, thấy thần sắc hắn không vui, bèn nhướng mày:
"Sao thế Vân ca? Tâm trạng không tốt à?"
Diệp Đỉnh Chi nhìn hắn chằm chằm, trong mắt ánh lên vẻ dò xét, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng:
"Ngươi có biết Doãn Lạc Hà thích ngươi không?"
Bách Lý Đông Quân hơi ngẩn người, nhưng không hề tỏ ra ngạc nhiên, trái lại chỉ cười nhạt:
"Biết chứ."
Câu trả lời thản nhiên khiến Diệp Đỉnh Chi hơi siết chặt nắm tay.
"Vậy tại sao đệ không nói rõ ràng với nàng?"
"Ta đã nói rồi." Bách Lý Đông Quân chậm rãi đáp. "Lúc đầu ta nghĩ nàng chỉ đùa vui, nhưng sau này nhận ra không phải như vậy, ta đã từ chối."
Diệp Đỉnh Chi nhìn hắn, đôi mắt đen thẫm như màn đêm, giọng nói trầm xuống:
"Đệ từ chối thế nào?"
Bách Lý Đông Quân híp mắt, nhớ lại buổi nói chuyện với Doãn Lạc Hà trước đây.
Hắn chưa từng dùng lời lẽ nặng nề để cự tuyệt nàng, nhưng cũng không hề để lại chút hy vọng nào.
"Nàng từng bày tỏ với ta nhiều lần, cũng từng hỏi ta có bao giờ nghĩ đến chuyện cưới thê tử chưa." Đông Quân nhún vai, giọng điệu thản nhiên. "Ta nói ta chưa từng nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ đến. Ta chỉ muốn tiêu dao tự tại, không muốn bị ràng buộc bởi bất cứ ai."
Diệp Đỉnh Chi im lặng vài giây, rồi cười lạnh một tiếng.
"Nói như vậy, đệ từ chối mà vẫn để nàng tiếp tục theo đệ?"
Bách Lý Đông Quân nhướng mày:
"Chuyện đó ta không quyết định được. Ta đã nói rõ rồi, còn nàng có chấp nhận hay không là chuyện của nàng."
"Chuyện của nàng?" Diệp Đỉnh Chi nhếch môi, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ bực dọc khó tả. "Vậy còn đệ? Đệ cứ để nàng tiếp tục quấn lấy mình như vậy sao?"
Bách Lý Đông Quân nhíu mày, nhận ra giọng điệu của Diệp Đỉnh Chi có gì đó không ổn.
Hắn nghiêng đầu nhìn kỹ người bên cạnh, cuối cùng bật cười thành tiếng.
"Diệp Đỉnh Chi, huynh đang ghen đấy à?"
Diệp Đỉnh Chi cứng người, ánh mắt sắc lạnh lập tức quét về phía hắn:
"Đệ nói bậy gì đó?"
"Ha!" Bách Lý Đông Quân khoanh tay trước ngực, cười đến rung cả vai. "Vân ca huynh nhìn bộ dạng này của mình đi, giọng điệu chất vấn, ánh mắt không vui, còn không chịu thừa nhận sao?"
Diệp Đỉnh Chi cau mày, mặt trầm xuống, nhưng không phủ nhận.
Hắn đúng là đang khó chịu, vô cùng khó chịu.
Từ lúc gặp lại Đông Quân đến nay, hắn đã để ý thấy Doãn Lạc Hà luôn cố tình chen ngang giữa hai người họ. Lúc đầu hắn không quan tâm, nhưng càng ngày nàng càng quá đáng, hắn không thể không cảm thấy bực bội.
Nhìn nàng cười cười nói nói với Đông Quân, nhìn nàng tìm mọi cách thu hút sự chú ý của Đông Quân, thậm chí còn cố ý thân mật với hắn trước mặt mình...
Diệp Đỉnh Chi không thể chịu nổi.
Hắn chưa từng có cảm giác này với ai trước đây, cũng chưa từng nghĩ có một ngày mình lại vì một người mà bận lòng như vậy.
Nhưng Bách Lý Đông Quân, kẻ vô tư vô lo này, lại chẳng hề nhận ra.
Diệp Đỉnh Chi hít sâu một hơi, cố kìm nén cảm xúc, giọng nói có phần lạnh lùng:
"Đệ biết nàng thích đệ, cũng biết nàng không chịu từ bỏ, vậy mà đệ vẫn cứ để mặc như vậy, có phải quá vô trách nhiệm không?"
Bách Lý Đông Quân lười biếng dựa vào lan can, mắt nhìn lên trời, giọng điệu vẫn thản nhiên như trước:
"Nếu ta tỏ ra xa cách, nàng sẽ đau lòng. Nếu ta lạnh nhạt, nàng cũng sẽ không dễ chịu. Ta đã từ chối, nhưng không có nghĩa là ta phải đẩy nàng ra xa như kẻ thù."
Diệp Đỉnh Chi cười lạnh:
"Đệ sợ nàng đau lòng? Vậy còn ta?"
Bách Lý Đông Quân thoáng ngẩn ra, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn hắn.
Diệp Đỉnh Chi cũng nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói có chút khàn khàn:
"Đệ lo lắng cho cảm xúc của nàng, vậy đệ có từng nghĩ đến cảm xúc của ta chưa?"
Bách Lý Đông Quân hoàn toàn sững người.
Hắn chưa từng thấy Diệp Đỉnh Chi như vậy.
Người này trước giờ luôn phóng khoáng, tiêu sái, lúc nào cũng mang theo nụ cười lạnh nhạt như không có gì đáng để để tâm.
Nhưng giờ phút này, hắn lại có một biểu cảm mà Đông Quân chưa từng thấy qua—một loại chấp niệm, một loại tức giận, thậm chí còn có chút đau lòng.
Không hiểu sao, trái tim Bách Lý Đông Quân chợt thắt lại.
Hắn vô thức mở miệng:
"Vân...Vân ca... huynh..."
Diệp Đỉnh Chi không đợi hắn nói hết câu, đã nghiêng người áp sát lại gần.
Hắn cúi đầu, giọng nói trầm thấp nhưng lại mang theo một tia nguy hiểm:
"Ta không quan tâm người khác nghĩ gì. Ta chỉ quan tâm đệ đang nghĩ gì."
Bách Lý Đông Quân hơi nín thở.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến mức hắn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương.
Trong lòng hắn chợt nổi lên một cảm giác kỳ lạ—bất an, hoang mang, nhưng cũng có chút chờ mong.
"Đệ..."
"Đông Quân." Diệp Đỉnh Chi khẽ gọi tên hắn, giọng nói khàn khàn, mang theo sự kiên định không thể lay chuyển.
"Nếu ta nói ta thích đệ thì sao?"
Bách Lý Đông Quân từ nhỏ đã là người phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, cũng chẳng bận tâm đến những điều phức tạp trong nhân thế. Trong mắt hắn, tình cảm là một thứ gì đó đơn giản và rõ ràng—bằng hữu là bằng hữu, tri kỷ là tri kỷ, không hơn không kém.
Hắn và Diệp Đỉnh Chi, từ lúc gặp lại nhau đã như vậy.
Diệp Đỉnh Chi khác hắn. Hắn là thiếu gia của hầu phủ, từ nhỏ được nuông chiều, tuy không hẳn là kẻ lười nhác nhưng cuộc đời chưa từng phải lo nghĩ quá nhiều. Còn Diệp Đỉnh Chi, lớn lên giữa giang hồ hiểm ác, từ nhỏ đã quen đối mặt với sinh tử, những tháng ngày lang bạt đã khiến hắn trưởng thành sớm hơn người khác.
Hắn thích Đông Quân, mà Đông Quân, lại không hề hay biết.
Sau buổi nói chuyện hôm đó, Đông Quân vẫn không suy nghĩ quá nhiều.
Hắn chỉ cho rằng Diệp Đỉnh Chi nhất thời nói bâng quơ, hoặc có lẽ, chỉ là do hắn hiểu lầm ý nghĩa của câu nói ấy.
Từ trước đến nay, hắn đối với Diệp Đỉnh Chi luôn quan tâm đặc biệt.
Nếu Diệp Đỉnh Chi bị thương, hắn sẽ lo lắng hơn bất kỳ ai khác.
Nếu Diệp Đỉnh Chi rời đi, hắn sẽ nhớ đến không yên.
Nếu Diệp Đỉnh Chi ở bên hắn, hắn sẽ thấy lòng nhẹ nhõm và vui vẻ.
Nhưng với hắn, đó chẳng phải là chuyện rất bình thường giữa những người thân thiết sao?
Hắn vẫn nhớ lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhớ những lầnkề vai sát cánh, nhớ những lần tranh luận, cười đùa bên bàn rượu.
Diệp Đỉnh Chi là người hiểu hắn nhất.
Hắn có thể thoải mái ở bên Diệp Đỉnh Chi mà không cần che giấu cảm xúc thật của mình, có thể trút bỏ mọi gánh nặng, có thể thẳng thắn nói ra những suy nghĩ trong lòng mà không cần lo lắng bị phán xét.
Vậy chẳng phải đó là tri kỷ sao?
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện khác.
Cho đến khi hắn thấy Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nhìn Doãn Lạc Hà.
Hắn không thích cách nàng cố tình chen ngang giữa hai người họ, nhưng hắn cũng chưa từng để tâm nhiều. Dù sao, hắn cũng đã nói rõ ràng với nàng.
Nhưng phản ứng của Diệp Đỉnh Chi lại khiến hắn bất ngờ.
Lần đầu tiên hắn thấy Diệp Đỉnh Chi tức giận như vậy.
Lần đầu tiên hắn thấy Diệp Đỉnh Chi ném cho Doãn Lạc Hà một ánh mắt sắc lạnh đến mức khiến cả nàng cũng phải hoảng hốt.
Và lần đầu tiên hắn nhận ra, trong đôi mắt ấy có một thứ cảm xúc gì đó mà hắn không dám gọi tên.
Đó không chỉ là tức giận.
Đó còn là ghen tuông.
Tối hôm đó, Đông Quân trằn trọc mãi không ngủ được.
Hắn nằm trên giường, mắt mở to nhìn lên trần nhà, trong đầu cứ lặp đi lặp lại những lời Diệp Đỉnh Chi nói.
"Ta không quan tâm người khác nghĩ gì. Ta chỉ quan tâm đệ đang nghĩ gì."
Hắn nghĩ gì?
Tại sao hắn lại bối rối?
Tại sao khi nghe thấy câu đó, tim hắn lại đập nhanh hơn?
Tại sao, khi Diệp Đỉnh Chi siết chặt cổ tay hắn, hắn lại không hề muốn giãy ra?
Hắn chỉ biết, nếu một ngày nào đó, Diệp Đỉnh Chi thực sự rời đi, hắn sẽ không thể chịu đựng nổi.
P/s: bù đắp cho mọi người chương 10k284 chữ vì hôm qua sốp đi trực đêm 8h sáng nay mới về nên không viết chương mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro