27. Đệ đi rồi, ta còn sống để làm gì?

Trong ngự thư phòng, hoàng đế chắp tay sau lưng, ánh mắt trầm tư nhìn xuống bản tấu vừa được trình lên. Trên tấu chương có ghi lại những thông tin khiến người ta không thể không nghi ngờ: Bách Lý Đông Quân và một nam nhân khác có dung mạo giống hệt nhau.

Thừa tướng cau mày, đứng trước mặt hoàng đế, chắp tay nói:

"Bệ hạ, chuyện này có vẻ quá trùng hợp. Một người đi bên cạnh Hoa nhị công tử Hoa Dung Giản, một người lại gắn bó với Diệp Đỉnh Chi. Thần cho rằng có gì đó không ổn."

Hộ bộ thượng thư tiếp lời:

"Không chỉ là dung mạo, hai người bọn họ có khí chất khác hẳn nhau. Bách Lý Đông Quân ôn hòa, đôi lúc sẽ hoạt bát cũng hiếu thắng, nhưng kẻ đi cùng Hoa nhị công tử lại mang phong thái yêu tà, ánh mắt sắc bén, nội lực khí tức đều hơn người."

Hoàng đế gõ nhẹ ngón tay lên bàn, chậm rãi hỏi:

"Kẻ đó có thể là ai?"
Lại bộ thượng thư suy nghĩ một chút rồi dè dặt nói:

"Bệ hạ, có một khả năng... có thể đây là yêu quái."

Cả triều đình thoáng xôn xao, nhưng hoàng đế chỉ nhướn mày, không tỏ vẻ kinh ngạc. Một kẻ khác lại lên tiếng

"Thần cũng nghĩ vậy. Hoa gia từ trước đến nay rất bí ẩn, mà Hoa nhị công tử kia lại có hành tung khó đoán. Nếu hắn ta che giấu yêu vật trong phủ, e rằng cũng không quá khó tin."

Đại tướng quân từ nãy đến giờ vẫn im lặng, lúc này mới cất giọng trầm ổn:

"Nhưng bệ hạ, nếu thực sự là yêu quái cấu kết với Hoa gia, sao lại giống với Bách Lý tiểu công tử, nếu đâu người đó cũng là con trai của Thế tử Trấn Tây Hầu thì sao?"

Hoàng đế im lặng một lát, rồi ánh mắt chợt lóe lên sự sắc bén:

"Truyền lệnh. Tăng cường giám sát cả hai người này. Nếu thực sự có bí ẩn, trẫm muốn biết rõ từng chi tiết."

---

Trong căn phòng tĩnh lặng, ánh nến lay động phản chiếu lên gương mặt Hoa Dung Giản, khiến đôi mắt hắn càng thêm thâm trầm. Hắn chắp tay đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng đổ bóng dài lên sàn nhà.

Chu Yếm lười biếng dựa vào chiếc ghế bên cạnh, ngón tay khẽ vuốt ve mép chén trà, dường như không chút bận tâm. Nhưng ánh mắt hắn lại không hề tùy ý như vẻ ngoài-nó sâu như mặt hồ không gợn sóng, giấu đi muôn vàn suy nghĩ.

Hoa Dung Giản cuối cùng cũng thu lại ánh nhìn, chậm rãi quay đầu lại, giọng hắn có phần nặng nề hơn bình thường:

"Trong triều bắt đầu bàn luận về ngươi rồi. Đông Quân có thể che giấu một thời gian, nhưng không lâu nữa đâu. Một khi hoàng đế ra lệnh điều tra, chỉ e chuyện này không thể dừng lại."

Chu Yếm cong môi, giọng điệu vẫn thong dong như cũ:

"Bệ hạ nghi ngờ thì cứ nghi ngờ, ta không có ý định bước chân vào triều đình, chỉ cần không để lộ sơ hở, bọn họ có thể làm gì?"
Hoa Dung Giản nhìn hắn một lúc lâu, rồi thở dài, kéo ghế ngồi xuống đối diện, ánh mắt sắc bén hơn trước:

"Ngươi nghĩ bọn họ chỉ đơn giản nghi ngờ sao? Nếu chỉ là nghi ngờ, ta không vội như vậy. Nhưng vấn đề là hoàng đế không phải hạng người dễ bị lừa dối. Cái bóng của ngươi đã xuất hiện quá rõ ràng."

Chu Yếm im lặng, không đáp ngay.

Hoa Dung Giản hạ giọng, giọng nói thoáng mang theo sự lo lắng chân thật:

"Ngươi không thể để bị phát hiện. Hiện tại ngươi chưa đủ sức để đối đầu, ta có thể giúp ngươi đối phó, nhưng ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh."

Chu Yếm nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt phẳng lặng như nước, nhưng lại ẩn chứa sự kiên định khó thấy:

"Ý ngươi là, ta nên trốn?"

Hoa Dung Giản nhướng mày, ánh mắt lóe lên tia sắc bén:

"Không phải 'nên' mà là 'phải'. Nếu để hoàng đế bắt được sơ hở, thì dù ngươi có là ai, dù Đông Quân có cố gắng bảo vệ thế nào, cũng không thoát khỏi họa sát thân."

Chu Yếm vẫn không hề tỏ vẻ dao động, ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, như đang cân nhắc điều gì đó. Một lát sau, hắn chậm rãi nói:

"Nếu ta rời đi, Đông Quân thì sao?"

Hoa Dung Giản khẽ cau mày, trầm mặc trong giây lát rồi đáp:

"Ta sẽ trông chừng y."

Chu Yếm nhìn hắn thật sâu, một lúc lâu sau mới bật cười nhẹ, giọng nói mang theo chút mỉa mai nhưng cũng có phần bất đắc dĩ:

"Ngươi đúng là chưa bao giờ thay đổi. Dù ngươi có nói thế nào, ta vẫn cảm thấy ngươi chỉ đang muốn đuổi ta đi mà thôi."

Hoa Dung Giản khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt:

"Tin hay không tùy ngươi, nhưng nếu ngươi còn do dự, ta sẽ trực tiếp trói ngươi lại mà ném đi đấy."

---

Càng gần đến ngày thành thân, Đông Quân càng cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn. Ban đầu chỉ là cảm giác mệt mỏi thoáng qua, nhưng dần dà, hắn thường xuyên rơi vào trạng thái mất tập trung, ngay cả lúc đọc sách cũng không thể duy trì được sự chú ý.

Những cơn đau nhẹ thoắt ẩn thoắt hiện, không đủ nghiêm trọng để làm hắn phải nằm liệt giường, nhưng cũng khiến hắn phiền muộn không thôi. Thỉnh thoảng, một cơn buốt lạnh chạy dọc sống lưng, khiến hắn khẽ nhíu mày.

Nguyệt Dao dường như phát hiện ra điều đó. Những ngày gần đây, nàng cứ cách vài canh giờ lại đến thăm, lấy cớ mang canh bổ dưỡng hay chỉ đơn giản là muốn cùng hắn trò chuyện.

Lúc này cũng vậy, khi Đông Quân vừa định ngả lưng một chút thì giọng nói dịu dàng của nàng đã vang lên ngoài cửa.

"Đông Quân, ta vào được không?"

Đông Quân xoa thái dương, hơi nhíu mày, nhưng vẫn lên tiếng:

"Vào đi."

Nguyệt Dao bước vào, mang theo một bát thuốc trên tay, mùi dược liệu thoang thoảng lan ra trong không khí. Nàng đặt bát xuống bàn, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua một tia quan sát, rồi nở nụ cười nhẹ:

"Nghe nói dạo này huynh không khỏe, ta bảo người sắc thuốc bổ khí. Dù sao thì ngày thành thân cũng sắp đến rồi, ta không muốn huynh lộ vẻ mệt mỏi trong ngày quan trọng."

Đông Quân nhìn bát thuốc một lúc lâu rồi mới đưa tay cầm lấy, nhưng không vội uống.

"Ta không sao." Hắn nhàn nhạt nói, ánh mắt không gợn sóng.

Nguyệt Dao khẽ nghiêng đầu, nụ cười trên môi không hề thay đổi, nhưng giọng điệu có chút dịu dàng hơn:

"Đông Quân, huynh không thể giấu ta được đâu."

Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn chén thuốc trong tay, trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác khó nói.
Đông Quân khẽ đặt bát thuốc xuống bàn, không hề có ý định uống. Hắn ngước lên nhìn Nguyệt Dao, ánh mắt tĩnh lặng không một gợn sóng.

"Không cần phiền công chúa bận tâm. Nếu ta có bệnh, tự nhiên sẽ có thái y chẩn trị. Công chúa đường xa tới đây, cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, không cần ngày nào cũng đến như vậy."

Giọng nói hắn nhàn nhạt, không chút ấm áp.

Nguyệt Dao hơi khựng lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng đã nhanh chóng lấy lại vẻ ôn nhu vốn có, nhẹ nhàng cười một tiếng:

"Huynh là phu quân tương lai của ta, ta quan tâm huynh cũng là lẽ đương nhiên. Hay là..." Nàng cố tình kéo dài giọng, đôi mắt long lanh lộ ra tia dịu dàng, "Đông Quân huynh không muốn gặp ta?"

Đông Quân hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua nàng như không có thực, giọng điệu vẫn thản nhiên như cũ:

"Đúng vậy. Ta không muốn gặp."

Sự lạnh nhạt này khiến sắc mặt Nguyệt Dao thoáng chốc cứng lại, nhưng nàng vẫn cố gắng duy trì nụ cười, tay hơi siết lại dưới tay áo.

"Đông Quân..."

"Ra ngoài." Đông Quân không đợi nàng nói thêm, trực tiếp lên tiếng đuổi người.

Nguyệt Dao đứng yên một lúc, nụ cười trên môi đã không còn giữ được vẻ tự nhiên. Cuối cùng, nàng chỉ cúi đầu, nhẹ giọng đáp:

"Được. Ta không làm phiền huynh nữa."

Nói rồi, nàng xoay người rời khỏi phòng, tà váy dài quét nhẹ trên mặt đất.

Chờ bóng lưng nàng biến mất sau cửa, Đông Quân mới khẽ nhắm mắt, tựa đầu vào ghế, trong lòng chỉ thấy trống rỗng.

---

Tiếng trống vang lên từng hồi, khắp phủ tràn ngập sắc đỏ, pháo hoa đốt lên rợp trời, nhưng bầu không khí lại tĩnh lặng đến mức quỷ dị.

Bách Lý Đông Quân khoác trên người bộ hỉ phục tân lang màu đỏ thẫm, hoa văn rồng bay phượng múa thêu tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ. Nhưng dù trang phục có lộng lẫy đến đâu, cũng không thể che giấu được gương mặt lạnh lùng, vô cảm của hắn.

Hắn đứng giữa đại sảnh, hai tay buông thõng, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.

Trên chiếc bàn gỗ lim được khắc hoa văn tinh xảo, hương nến lay động theo từng cơn gió thoảng, nhưng không ai trong phủ có ý muốn chúc mừng.

Gia gia của Đông Quân, một người vốn luôn nghiêm nghị nhưng vẫn giữ vẻ ôn hòa, nay chỉ trầm mặc nhìn hắn. Phụ thân hắn ngồi bên cạnh, bàn tay nắm chặt chén trà, đôi mắt đục ngầu vì lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Không ai cười, cũng không ai có ý chúc phúc.

Lão quản gia hắng giọng, cố phá vỡ bầu không khí nặng nề:

"Công tử... đã đến giờ lành."

Nhưng Đông Quân vẫn không nhúc nhích.

Hắn biết giờ lành đã đến, biết tất cả mọi người đều đang chờ hắn, nhưng bước chân lại nặng trĩu như bị đè bởi ngàn cân.

Là hắn tự đồng ý hôn sự này, là hắn tự tay cắt đứt tất cả, nhưng vì sao đến tận bây giờ vẫn thấy đau đến mức không thở nổi?

Giữa bầu không khí căng thẳng, một giọng nói khẽ vang lên:

"Đông Quân, con có thật sự muốn thành thân không?"

Là mẫu thân hắn, người vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.

Hắn không trả lời ngay. Một lúc sau, hắn chỉ khẽ gật đầu, giọng nói bình thản đến mức tàn nhẫn:

"Việc đã định, không thể thay đổi."

Mẫu thân hắn cúi đầu, trong mắt lộ ra vẻ thương xót.
Ngoài cửa, tiếng nhạc hỉ vang lên tưng bừng, nhưng trong lòng Đông Quân, tất cả chỉ là một mảnh hoang tàn.

Hỉ nhạc vang vọng khắp đại sảnh, từng hồi chiêng trống dồn dập như muốn thúc giục tất cả đi vào quỹ đạo của nó. Đông Quân đứng yên tại chỗ, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía trước, nơi bài vị tổ tiên được đặt ngay ngắn, khói hương lượn lờ tỏa ra thứ mùi quen thuộc nhưng lại khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Hỉ bà đứng bên cạnh cao giọng:

"Nhất bái thiên địa!"

Mọi ánh mắt đổ dồn vào hắn và Nguyệt Dao. Nhưng Đông Quân không động đậy, dù chỉ một chút.

Nguyệt Dao đứng bên cạnh, bàn tay đang đặt trên tay áo hắn khẽ siết chặt.

Mọi người bắt đầu xì xào.

Hỉ bà cố gắng giữ bầu không khí ổn định, giọng nói cao hơn một chút:

"Nhất bái thiên địa!"

Nhưng Đông Quân vẫn đứng im, cả người như tượng đá.

Nguyệt Dao cắn môi, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo, nàng lập tức nghiêng người, kéo mạnh cổ tay Đông Quân, ép hắn cúi xuống.
Nhưng ngay khi nàng vừa dùng sức, Đông Quân lại khẽ nghiêng người tránh đi, khiến nàng lảo đảo một chút.

Nguyệt Dao ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có cả tức giận lẫn cảnh cáo. Nàng khẽ nghiến răng, nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười dịu dàng, bàn tay siết chặt cổ tay hắn hơn.

"Đông Quân, bái đường đi." Giọng nàng mềm mại nhưng hàm chứa uy hiếp.

Đông Quân không nhìn nàng, chỉ cúi đầu nhìn xuống tay mình.

"Nhị bái cao đường!"

Nguyệt Dao lại kéo hắn một lần nữa.

Lần này, Đông Quân không tránh. Hắn khẽ cúi người xuống, nhưng trong mắt không có lấy một tia cảm xúc.

Không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ có bản thân hắn rõ ràng nhất-tất cả đã không còn quan trọng nữa.

"Phu thê giao bái!"

Lần này, hắn không để Nguyệt Dao kịp ra tay, mà thẳng thừng quay lưng đi một bước, khiến bàn tay nàng chụp vào khoảng không.

Cả đại sảnh lặng như tờ.
Từng vò rượu được mở ra, hương rượu nồng đậm lan tỏa khắp không gian. Đông Quân ngồi trong góc tối của đại sảnh, từng chén từng chén rót xuống, men cay nóng chảy dọc cổ họng, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, nhưng vẫn không đốt cháy được cái lạnh trong lòng hắn.

Tiếng cười nói của quan khách bên ngoài dần lắng xuống, mọi người đều đã trở về nghỉ ngơi sau hôn lễ huyên náo. Đêm tân hôn, tân lang đáng lẽ ra phải ở trong phòng, nhưng Đông Quân lại ngồi một mình, trước mặt là vò rượu đã cạn một nửa.

"Công tử, người uống đủ rồi." Một hạ nhân lo lắng khuyên nhủ.

Đông Quân cười khẩy, giơ chén rượu lên cao, ánh mắt mơ màng nhìn chất lỏng trong suốt bên trong.

"Đủ sao ? Ta còn chưa đủ say..."

Hắn ngửa đầu uống cạn, nhưng dường như càng uống, tâm trí lại càng tỉnh táo. Hình ảnh Diệp Đỉnh Chi hiện lên trong đầu hắn, nụ cười, ánh mắt, giọng nói... từng thứ một hiện ra rõ ràng đến mức đau đớn.

"Đông Quân, cả đời này ngươi chỉ yêu ta, phải không?"

Hắn đưa tay lên che mắt, nhưng vẫn không ngăn được cảm giác đau buốt lan tràn.

Say rồi... nhưng không đủ để quên đi tất cả.

Đông Quân chậm rãi đặt chén rượu xuống, ánh mắt lạnh lẽo như ánh trăng cô độc giữa trời đêm.

Tì nữ đứng trước cửa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự thúc giục: " Công tử, công chúa chúng ta đang đợi, xin ngài vào phòng tân hôn thực hiện nghi thức giao bôi."

Đông Quân khẽ cười, một nụ cười vô cùng nhạt nhẽo, như thể hắn đã lường trước tất cả.
Giao bôi?

Nguyệt Dao muốn làm tròn nghi thức vợ chồng, nhưng hơn hết, nàng muốn nắm giữ hắn, nắm giữ cả quyền thế của Hầu phủ. Hắn biết nàng yêu hắn, nhưng nàng cũng yêu quyền lực, địa vị, những thứ xa hoa rực rỡ của hoàng tộc.

Hắn bước chậm rãi về phía phòng tân hôn, tay siết chặt ống tay áo.

Năm xưa, khi phụ thân hắn bày mưu tính kế, từng bước đưa gia tộc lên cao, ông từng nói một câu:

"Quyền lực là thứ có thể nuốt chửng người ta, một khi dấn thân vào, không chết cũng bị người khác giẫm nát."

Hắn không muốn bị giẫm nát. Hắn cũng không muốn gia đình hắn bị giẫm nát. Chỉ có một cách giải quyết sạch sẽ...

Chết.

Nếu chỉ có Nguyệt Dao chết, mọi chuyện sẽ không êm đẹp. Nhưng nếu cả hai cùng chết, thì tất cả sẽ kết thúc.

Phụ thân, mẫu thân, ca ca, gia gia... Bọn họ sẽ buồn, nhưng rồi thời gian sẽ khiến họ quên đi. Hầu phủ sẽ không bị liên lụy, triều đình sẽ không có cớ gây khó dễ, Thiên Ngoại Thiên không có lí do tấn công.
Bước chân hắn dừng lại trước cánh cửa phòng, bàn tay đặt lên then cửa lạnh buốt.

Đêm nay, phải kết thúc tất cả.

Trong phòng tân hôn, ánh nến lay động, bóng hai người in trên vách tường như hòa vào nhau, nhưng trong lòng họ lại cách nhau cả vạn dặm.

Nguyệt Dao ngồi trên giường, vẫn khoác hỉ bào đỏ rực, đôi mắt trong veo nhưng sâu thẳm, nhìn Đông Quân chậm rãi rót rượu.

Hắn không nhìn nàng, động tác thong thả, bình tĩnh như đang thực hiện một nghi thức đã lặp lại trăm lần.

Nguyệt Dao cười nhạt, ánh mắt chứa chút châm chọc:

"Huynh cũng giỏi nhẫn nhịn đấy. Ngày mai, huynh là phò mã, cũng là phu quân của ta, huynh chạy không thoát đâu."

Đông Quân ngước mắt nhìn nàng, nụ cười nhạt nhẽo hiện lên trên môi:

"Ta chưa từng nghĩ đến chuyện chạy trốn."

Hắn nâng chén rượu lên, đưa cho nàng.

Nguyệt Dao đón lấy, đầu ngón tay chạm vào thành chén lạnh buốt, nhưng nàng không lập tức uống mà chỉ lắc nhẹ chất lỏng bên trong, giọng nói mang theo chút giễu cợt:

"Hôn lễ đã thành, nhưng chắc hẳn tới bây giờ huynh vẫn chưa chấp nhận ta đúng không?"

"Không phải cô biết rất rõ sao, còn muốn hỏi lại sao?" Đông Quân đáp, chậm rãi nâng chén rượu của mình, ánh mắt không dao động.
Nguyệt Dao bật cười:

"Huynh nghĩ rằng huynh có quyền lựa chọn ư? Huynh cho rằng ta chỉ yêu huynh? Không, ta yêu tất cả những gì huynh có. Nếu huynh không nghe lời, ta có hàng trăm cách để khiến huynh không thể sống yên ổn. Gia tộc của huynh, những người thân của huynh, sẽ bị ta bóp nát từng chút một."

Đông Quân chỉ im lặng lắng nghe, đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước, không gợn sóng.

Hắn biết. Hắn đã biết từ lâu.

"Bách Lý gia ta không phải kẻ yếu thế, trăm trận chưa thua trận nào, chỉ là một khi chiến tranh bách tính, Bắc Ly đều sẽ thiệt hại, ta không thể vì ta mà hại mọi người, đương nhiên cưới cô ta cũng có lòng riêng vì người ta yêu"

Từ lúc nàng ép hắn để rời xa Diệp Đỉnh Chi đi, từ lúc nàng uy hiếp hắn, hắn đã hiểu rõ.

Sự lựa chọn duy nhất của hắn, chính là kết thúc.

Không đáp lại lời nàng, hắn chỉ bình thản nâng chén rượu lên môi.

Nguyệt Dao thấy hắn không phản ứng, cũng không nói thêm. Nàng hơi nheo mắt, rồi dứt khoát uống cạn.

Rượu cay nóng chảy xuống cổ họng.

Đông Quân dõi mắt nhìn nàng uống xong, khóe môi khẽ nhếch lên, tựa như một nụ cười nhẹ nhõm.
Rồi hắn cũng uống cạn chén của mình.

Hắn biết, thứ rượu này không chỉ có men cay.

Chậm rãi đặt chén rượu xuống, Đông Quân nhìn Nguyệt Dao, giọng nói nhẹ bẫng:

"Cô thắng rồi."

Nàng nhếch môi, định nói gì đó, nhưng bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Độc dược trong rượu bắt đầu phát tác.

Hơi men lan tỏa trong huyết quản, nhưng cùng lúc đó, một luồng rét buốt như băng lạnh từ tứ chi lan dần vào tâm phế.

Nguyệt Dao khẽ nhíu mày, lòng bàn tay run lên, chén rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Nàng đưa tay ôm lấy cổ mình, hơi thở đứt quãng, đôi mắt hoảng hốt nhìn về phía Đông Quân.

"Huynh... huynh hạ độc?"

Đông Quân không đáp. Hắn chỉ lặng lẽ tựa vào ghế, đôi môi nhợt nhạt nhếch lên một đường cong nhẹ bẫng.

Nguyệt Dao khuỵu xuống, đôi mắt trợn tròn, hoảng hốt bò về phía hắn.

"Huynh điên rồi! Nếu ta chết... huynh cũng không sống được! Huynh nghĩ như vậy là xong sao?"

Đông Quân cúi đầu, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo.

Hắn không nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc dễ dàng.

Nhưng như thế này, cũng tốt rồi.

Nguyệt Dao giãy giụa, nhưng lực trên người nàng dần cạn kiệt. Độc phát tán nhanh hơn nàng tưởng, mỗi hơi thở đều như có ngàn mũi kim xuyên qua nội tạng.

Đông Quân đưa tay chạm nhẹ lên ngực mình. Hắn không hoảng sợ, không kháng cự, chỉ cảm nhận cơn đau đang dần dần thấm vào từng sợi thần kinh.

Loại độc này hắn chưa từng nghiên cứu thuốc giải.

Cữu cữu hắn chế độc, nhưng chưa từng dạy hắn cách hóa giải.

Từ lúc hạ độc vào rượu, hắn đã biết mình không có đường lui.

Hắn nhắm mắt, đôi mi dài run lên nhè nhẹ.

Thì ra chết cũng không quá đáng sợ.
Thứ đáng sợ là khi bước đến tận cùng con đường, người mà hắn muốn gặp nhất vẫn chẳng hề xuất hiện.

Trong khoảnh khắc ấy, những hình ảnh mơ hồ ùa về.
Hắn nhớ đến Diệp Đỉnh Chi.

Nhớ đến nụ cười của y, nhớ đến ánh mắt giận dỗi, nhớ đến khoảnh khắc y siết chặt tay hắn mà nói:

"Đông Quân, ta thích đệ"

"Đông Quân, sau này lớn lên ta sẽ bảo vệ đệ, không để ai ức hiếp đệ"

"Sau này chúng ta cùng nhau...cùng nhau xông pha giang hồ tửu kiếm thành tiên"

Nếu có thể gặp lại một lần cuối cùng, hắn sẽ nói cho y biết rằng hắn chưa từng ghét y, chưa từng hối hận vì đã ở bên y.

Nhưng giờ đây, tất cả đã muộn mất rồi.

Hắn không thể đợi được nữa.

Nguyệt Dao ngã gục trên nền đất lạnh, đôi mắt vẫn mở trừng trừng nhưng đã mất đi thần thái. Hơi thở của nàng đã tắt hẳn, những ngón tay cứng đờ còn vương lại một chút động tác muốn vươn tới hắn. Đông Quân lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt không gợn chút cảm xúc. Hắn biết nàng đã chết, nhưng hắn không thấy vui mừng, cũng không thấy nhẹ nhõm. Mọi thứ đều tĩnh lặng đến đáng sợ.
Hắn đưa tay lau khóe môi dính vệt máu, bàn tay run lên nhè nhẹ. Thuốc độc đã bắt đầu phát tác. Một luồng khí lạnh từ bụng lan ra tứ chi, nội tạng hắn như bị từng lưỡi dao nhỏ cắt qua, mỗi nhịp thở đều là một lần đau đớn. Nhưng hắn không phản kháng, cũng không vùng vẫy. Từ lúc lựa chọn cách này, hắn đã biết kết cục của mình sẽ như thế nào.

Mệt mỏi quá. Hắn không muốn đứng nữa. Mỗi bước đi đều như giẫm lên gai nhọn, từng thớ thịt trong cơ thể co rút, nhưng hắn vẫn cắn răng lê thân về phía giường. Không ai nhìn thấy hắn lúc này, không ai biết hắn đã đi đến bước đường cùng. Nếu đã phải chết, ít nhất cũng nên nằm một chỗ thoải mái, không phải sao?

Tựa lưng xuống đệm giường, hắn khẽ nhắm mắt lại. Một giọt mồ hôi lăn dài từ trán, rơi xuống gối. Hắn có thể cảm nhận được cái chết đang đến gần, từng đợt từng đợt như thủy triều nhấn chìm hắn vào hư vô.

Trong cơn mê man, hắn nhớ đến rất nhiều chuyện. Nhớ đến tuổi thơ trong Hầu phủ, nhớ đến những ngày cùng Diệp Đỉnh Chi rong ruổi khắp kinh thành, nhớ đến những lần cùng nhau uống rượu trên thuyền, nhớ đến ánh mắt rực sáng của y khi nhìn hắn. Khi đó, hắn không để ý, không quan tâm, cũng chưa từng đáp lại. Nhưng bây giờ, khi tất cả sắp kết thúc, hắn mới nhận ra rằng thứ hắn muốn giữ lại nhất không phải là mạng sống của mình, mà là những khoảnh khắc ấy.

Có một giọng nói nào đó vang lên trong đầu hắn.

"Ngươi có hối hận không?"

Hối hận sao?

Không.

Hắn không hối hận vì đã từ chối Diệp Đỉnh Chi. Hắn không hối hận vì đã không chấp nhận tấm chân tình của y. Hắn chỉ hối hận vì đã không nói rõ ràng hơn, đã không giải thích, đã để y hiểu lầm, để y rời xa hắn với trái tim đầy đau đớn.

Nếu có thể quay lại, hắn có lẽ vẫn sẽ từ chối, nhưng hắn sẽ không để y phải chịu tổn thương như thế.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.

Cơn đau càng lúc càng dữ dội, hắn cảm giác máu trong người mình như đang sôi lên, ruột gan quặn thắt, hơi thở ngày càng khó khăn. Cổ họng hắn nghẹn lại, rồi bất chợt một ngụm máu nóng trào ra từ miệng, loang thành một vệt đỏ thẫm trên vạt áo.

Tay hắn siết chặt lấy chăn đệm, nhưng rồi dần dần, lực cũng mất đi. Cơ thể hắn lạnh dần, hơi thở yếu ớt, đôi mắt mơ hồ. Mọi thứ trước mắt hắn dần mờ đi, chỉ còn lại bóng tối tràn ngập.

Hắn không nghe thấy gì nữa. Không còn tiếng người, không còn tiếng gió, không còn gì cả.

Chu Yếm đột nhiên cảm thấy lồng ngực nhói buốt như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào. Hắn cau mày, bàn tay vô thức siết chặt lấy vạt áo, nhưng cơn đau không ngừng lan rộng. Rồi không kịp phản ứng, một ngụm máu nóng trào ra khỏi miệng, đỏ tươi trên nền vạt áo trắng.

Hoa Dung Giản giật mình, lập tức đỡ lấy hắn. "Chu Yếm!"

Chu Yếm nhắm mắt, hơi thở dồn dập. Hắn không cần suy đoán cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Từ tận sâu trong linh hồn, hắn cảm nhận được sợi dây liên kết vô hình giữa mình và Đông Quân đang dần mỏng manh như tơ nhện trong gió. Một cảm giác hoảng hốt chưa từng có tràn ngập trong lòng hắn.
"Không ổn rồi..." Chu Yếm lẩm bẩm, đưa tay lau đi vệt máu bên khóe môi, nhưng đôi mắt lại hoảng loạn hiếm thấy.

Hoa Dung Giản cau mày, tay không buông hắn ra, giọng nói vẫn trầm ổn nhưng rõ ràng mang theo lo lắng: "Sao vậy? Ngươi bị thương trong lúc vận công sao?"

Chu Yếm lắc đầu, giọng hắn khàn đặc: "Không phải... Là Đông Quân... Ta cảm nhận được nó... gặp nguy hiểm rồi."

Hoa Dung Giản nghe vậy, trong lòng trầm xuống. Hắn chưa từng thấy Chu Yếm hoảng loạn như thế, ngay cả khi chính hắn bị thương cũng chưa từng như vậy. Vậy mà giờ phút này, chỉ một chút dấu hiệu bất thường từ Bách Lý Đông Quân, Chu Yếm lại phản ứng như thể có sấm sét giáng xuống đầu.

"Ta phải đi tìm đệ ấy." Chu Yếm cố gắng đứng dậy, nhưng vừa động, cả người liền loạng choạng.

Hoa Dung Giản lập tức đè hắn xuống, giọng điệu không cho phép từ chối: "Ngươi như thế này mà muốn đi đâu? Nếu thực sự có chuyện, ta sẽ đi thay ngươi."

Chu Yếm hất tay Hoa Dung Giản ra, đôi mắt đỏ ngầu: "Không! Chỉ có ta mới tìm được đệ ấy. Đừng cản ta!"

Nhưng Hoa Dung Giản không nhượng bộ, hắn nghiêm giọng: "Ngươi nghĩ mình có thể đi được sao? Với tình trạng của ngươi bây giờ, đến trước cửa còn chưa chắc đã qua nổi, đừng nói đến chuyện cứu người."
Chu Yếm nghiến răng, đôi mắt ánh lên sự đau đớn và bất lực. Hắn không tin! Đông Quân sẽ không... không thể... Nhưng cái cảm giác này, cảm giác như bị rút cạn sinh mệnh, như một phần linh hồn đang tan biến, làm sao có thể sai được?

Hắn run rẩy, giọng nói lạc đi: "A Ly, ta thật sự lo lắng..."

Một cơn gió lạnh buốt quét qua, thổi tung những bức rèm trắng trong phòng.

Hoa Dung Giản còn chưa kịp lên tiếng trấn an Chu Yếm, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Một thuộc hạ thân cận của hắn lao vào, sắc mặt tái nhợt, hơi thở đứt quãng, hai đầu gối khuỵu xuống nền đá lạnh:

"Công tử! Tin khẩn từ kinh thành... Bách Lý Đông Quân... đã chết."

Không gian như đột nhiên đóng băng. Câu nói ấy vừa thốt ra, tất cả mọi thứ xung quanh dường như mờ đi, chìm vào cõi u minh xa xăm. Chu Yếm đứng sững như tượng đá, đồng tử co rút lại.

"...Ngươi nói cái gì?" Giọng hắn khàn đặc, như thể không tin vào những gì vừa nghe thấy.

Tên thuộc hạ cắn răng, không dám ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo nỗi khiếp sợ: "Bách Lý Đông Quân và Nguyệt Dao đều đã trúng độc, cả hai đã... đã không qua khỏi."

Ầm-

Một luồng yêu khí bùng nổ dữ dội, quét ngang căn phòng như bão tố. Tấm bình phong bị thổi bay, những bức màn bị xé rách, bàn ghế đổ nhào, sàn đá nứt vỡ thành từng mảnh vụn.
Chu Yếm lảo đảo, bàn tay siết chặt đến mức nổi lên từng đường gân xanh. Hắn không hề cảm nhận được cơn đau trên thân thể mình, chỉ có một nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong tâm trí.

Không thể nào.

Không thể nào!

Hắn đã chuẩn bị tất cả, đã âm thầm bảo vệ, đã chấp nhận chịu mọi khổ sở, đã từ bỏ hết thảy để đệ ấy được sống. Nhưng bây giờ... Đông Quân lại chết rồi sao?

Hắn cố gắng vận yêu lực tìm kiếm sợi dây kết nối giữa hai người, nhưng trống rỗng. Một khoảng không vô tận. Lạnh lẽo.

Hắn muốn phủ nhận, muốn nói đây là một trò đùa độc ác, nhưng sâu trong thâm tâm, hắn biết... sợi dây liên kết giữa hắn và đứa em trai ấy đã đứt đoạn hoàn toàn.

Cả người Chu Yếm run lên, bàn tay siết chặt lấy vạt áo trước ngực, móng tay cắm sâu vào da thịt mà không hề hay biết.

"...Đệ ấy chết rồi...ta đúng là không...còn cảm nhận được đệ ấy" Giọng hắn khẽ run, như tự thì thầm với chính mình, như muốn tìm kiếm một chút hi vọng mong manh nào đó. Nhưng không có gì cả.

Hoa Dung Giản cau mày, nhìn Chu Yếm như vậy, lòng cũng dâng lên cảm giác khó tả.

Hắn đã từng chứng kiến Chu Yếm mạnh mẽ ra sao, đã từng thấy y đối mặt với hiểm nguy thế nào mà vẫn không nao núng. Nhưng giờ phút này, Chu Yếm đứng trước mặt hắn lại giống như một người mất đi toàn bộ lý trí và linh hồn.
"Chu Yếm." Hắn gọi một tiếng, nhưng đối phương không đáp lại.

"Chu Yếm!"

Hoa Dung Giản vươn tay giữ lấy bả vai y, muốn kéo y ra khỏi cơn ác mộng này. Nhưng Chu Yếm lại đột nhiên cười.

Tiếng cười khàn khàn, lạnh buốt, như thể hắn vừa mất đi tất cả mà không còn thiết tha gì với thế giới này nữa.

"Ta đã cố gắng như thế... vậy mà vẫn không bảo vệ được đệ ấy. Ta vẫn không bảo vệ được người nhà mình"

Giọng hắn nhẹ bẫng, như đang nói với chính mình, nhưng lại như một mũi dao đâm vào lòng người nghe.

Hoa Dung Giản nhìn hắn, ánh mắt trầm xuống. Lúc này, hắn không biết phải nói gì. Dù hắn có nói gì đi nữa, cũng không thể thay đổi được sự thật này.

Bách Lý Đông Quân đã chết.

Người mà Chu Yếm dùng cả tính mạng để bảo vệ... đã không còn nữa.

Trấn Tây Hầu phủ chìm trong một màu trắng tang thương.

Không còn những chiếc đèn lồng đỏ treo cao, không còn những tiếng trống nhạc vui mừng, không còn cảnh quan khách chúc phúc. Ngày hôn lễ đáng lẽ phải là ngày hạnh phúc nhất, lại trở thành ngày cả phủ phủ phục trong đau đớn.
Trên những bậc thềm cao, những dải lụa hỷ đỏ thẫm chưa kịp gỡ xuống, đối lập chói mắt với những tấm vải trắng phủ kín từ cửa lớn cho đến tận bên trong. Hương khói nghi ngút, tiếng khóc than vang vọng, ai cũng cúi đầu nặng nề, không ai có đủ dũng khí để nói một lời nào.

Tin tức lan truyền khắp kinh thành như một cơn địa chấn. Quan lại lớn nhỏ, thân thích xa gần, những người từng kết giao với Trấn Tây Hầu phủ, kể cả những kẻ chỉ đến để xem náo nhiệt cũng lần lượt kéo đến, phủ đầy cả đại sảnh vốn dĩ phải dùng để chúc phúc.

Bách Lý gia đón tiếp từng đoàn người đến chia buồn, nhưng lại chẳng ai thực sự biết nên nói gì. Gia gia của Đông Quân, một người từng dày dạn sương gió sa trường, lúc này chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế gỗ lim khắc rồng, hai tay run run siết lấy tràng hạt đã cũ.

Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của ông tái nhợt, ánh mắt đục ngầu vô hồn nhìn chằm chằm vào linh cữu phía trước, như thể không còn nhận thức được thế gian này nữa. Phụ thân của Đông Quân, một người từng vang danh chiến trường, giờ đây quỳ trước linh cữu con trai, lặng lẽ cúi đầu, đôi mắt hằn tia máu nhưng chẳng rơi một giọt lệ. Mẫu thân hắn thì ngất lên ngất xuống, bị hai tỳ nữ dìu đỡ, từng tiếng nấc nghẹn đến tê tâm liệt phế.

Linh cữu của Đông Quân đặt ngay giữa đại sảnh, bốn góc đặt bốn chiếc đèn lồng trắng thêu hoa văn u ám, ánh lửa chập chờn phản chiếu lên tấm vải liệm phủ trên quan tài, trông như từng đợt sóng ma mị lay động. Ngay bên cạnh hắn, quan tài của Nguyệt Dao cũng được đặt ngang hàng. Cả hai cùng chết trong ngày hôn lễ, cái chết bi thương đến mức khiến người ta không dám tin là thật.

Người đến phúng viếng cúi đầu thấp, thắp hương rồi nhanh chóng lui ra, chẳng ai dám nhìn lâu hơn, bởi ánh mắt trống rỗng của Hầu gia và những tiếng khóc nghẹn ngào của phu nhân khiến ai cũng cảm thấy bầu không khí này quá sức đè nén.

Thời gian trôi qua trong tĩnh mịch, ngột ngạt đến mức ngay cả một tiếng ho nhẹ cũng có thể khiến người ta giật mình.

Nhưng rồi, trong một khoảnh khắc tưởng như không có gì có thể thay đổi bầu không khí tang thương ấy, một điều kỳ lạ đã xảy ra.

Linh cữu của Nguyệt Dao... bỗng nhiên bốc cháy.

Không một ai châm lửa. Không một tia lửa nhỏ nào len lỏi qua. Nhưng từ bên trong cỗ quan tài ấy, ngọn lửa bỗng bùng lên dữ dội, liếm trọn từng tấm ván gỗ sơn đen, hừng hực như bị một luồng oán hận nào đó đẩy đến cực hạn. Tiếng gỗ nứt vỡ vang lên chói tai, ánh lửa phản chiếu trên từng gương mặt thất thần trong đại sảnh.

"Chuyện... chuyện gì thế này?!" Một người thất kinh kêu lên, giọng nói run rẩy phá vỡ bầu không khí trầm lặng.

Gia gia của Đông Quân lập tức đứng bật dậy, ánh mắt già nua rốt cuộc cũng có một tia dao động, nhưng không phải là vui mừng, mà là kinh hãi tột độ. Phụ thân Đông Quân lập tức lao tới, muốn dập lửa, nhưng tất cả những tấm vải trắng phủ trên quan tài lại như bị một thế lực vô hình xé toạc, ngọn lửa bùng lên cuồn cuộn, như muốn nuốt chửng cả linh cữu của Nguyệt Dao trong chớp mắt.

Đám quan khách hốt hoảng lùi lại, không ai dám đến gần. Một số kẻ mê tín thì đã quỳ xuống đất, lẩm bẩm khấn vái. Một số quan lại giật mình nhìn nhau, ánh mắt phức tạp, không ai dám thốt lên một lời nào.

Ngọn lửa cháy ngày một lớn, như có một sức mạnh vô hình đang điều khiển, không có gió, không có dầu, vậy mà ngọn lửa vẫn hung tàn như muốn nuốt trọn tất cả.

Bách Lý gia từng trải qua bao nhiêu chiến trường, đối mặt với biết bao sinh tử, nhưng cảnh tượng trước mắt lại là thứ mà họ chưa từng chứng kiến. Một chiếc quan tài bốc cháy ngay giữa linh đường, không có bất kỳ dấu hiệu nào của nhân lực can thiệp, giống như lửa từ dưới địa ngục tràn lên, muốn thiêu sạch mọi tội nghiệt.

Chẳng ai biết đây là điềm báo gì. Là oán hận của Nguyệt Dao, là sự phẫn nộ của trời đất, hay là một bí ẩn kinh hoàng nào đó chưa được phơi bày?

Chỉ biết rằng, khi ngọn lửa dần dần lụi tắt, quan tài của Nguyệt Dao đã biến thành tro bụi. Còn linh cữu của Đông Quân... vẫn đứng vững, không hề bị ảnh hưởng dù chỉ một chút.

Tất cả mọi người có mặt đều im lặng, chỉ có một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân lan thẳng lên sống lưng.

Diệp Đỉnh Chi chạy như điên vào trong linh đường, hai cánh tay hắn xô đẩy tất cả những ai cản đường. Giày dẫm lên bậc thềm lạnh lẽo, hắn không cảm nhận được gì, đầu óc trống rỗng, trong tai chỉ còn lại một âm thanh duy nhất-tên của Đông Quân.

Hắn chưa từng nghĩ có một ngày, chính hắn sẽ phải chạy đến một nơi như thế này, trong một hoàn cảnh như thế này, với một nỗi tuyệt vọng như thế này.

Lúc trông thấy linh cữu của Đông Quân, bước chân Diệp Đỉnh Chi khựng lại, đầu óc ong ong như có hàng vạn mũi kim châm xuyên qua, từng sợi thần kinh căng ra đến mức sắp đứt đoạn.

Không thể nào...Không thể nào!
Hắn không tin vào mắt mình. Không tin vào thứ đang hiển hiện trước mắt. Là mộng hay thực? Là hoang đường hay hiện thực tàn khốc?

Tại sao lại thế này? Tại sao Đông Quân lại nằm trong chiếc quan tài lạnh lẽo kia?

Tại sao tấm vải liệm trắng muốt ấy lại phủ lên thân người hắn? Tại sao trên những bài vị đặt trước linh cữu lại khắc tên hắn và Nguyệt Dao?

Tại sao... lại có thể như vậy?
Cả người hắn run lên bần bật, từng bước tiến về phía trước, mỗi một bước chân nặng như đeo đá, mỗi một hơi thở như bị hàng vạn thanh đao xuyên qua lồng ngực. Đôi mắt hắn đỏ hoe, không phải vì tức giận, mà là vì cơn đau đang xé nát lục phủ ngũ tạng.

Hắn siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến bật máu mà không hay biết.
Hắn cúi xuống nhìn linh cữu của Đông Quân, giọng nói nghẹn ngào đến không còn là chính mình.

"Đông Quân..."
"Đệ thật sự bỏ ta mà đi sao?"

Hắn cười, một nụ cười méo mó đau đớn, môi run rẩy không thể thốt thêm lời nào.

Hắn nghĩ rằng cả đời này, hắn sẽ có rất nhiều thời gian để giận Đông Quân, để dày vò hắn, để bắt hắn trả lại những gì đã gây ra cho hắn. Hắn từng nghĩ dù Đông Quân có tàn nhẫn đến đâu, dù hắn có nhẫn tâm từ chối tình cảm của hắn thế nào, thì cũng không thể thực sự rời bỏ hắn được.

Nhưng bây giờ thì sao?
Hắn còn chưa kịp trả thù.

Còn chưa kịp buộc hắn phải đối diện với nỗi đau của mình.

Còn chưa kịp bắt hắn phải thừa nhận thứ tình cảm hắn luôn trốn tránh.

Còn chưa kịp hỏi hắn một câu-rốt cuộc trong lòng hắn có từng có một chỗ dành cho hắn hay không?
Vậy mà giờ đây... hắn lại nằm đây.
Một giấc ngủ dài, không còn tiếng cười, không còn hơi thở, không còn ánh mắt tinh nghịch, không còn kẻ từng làm rối tung tâm can hắn.

Nước mắt Diệp Đỉnh Chi trào ra, lăn dài trên gò má, rơi xuống mu bàn tay run rẩy.
Hắn gào lên, giọng nói khàn đặc, đầy sự oán hận lẫn bi thương:

"Bách Lý Đông Quân! Đệ tổn thương ta, ta còn chưa trả lại! Ai cho phép đệ bỏ ta mà đi?"
Không ai trả lời.

Chỉ có gió lùa qua những dải vải trắng trong linh đường, phát ra những âm thanh lào xào quỷ dị.

Diệp Đỉnh Chi giơ tay, muốn chạm vào nắp quan tài, muốn lôi kẻ bên trong ra mà chất vấn, mà mắng mỏ, mà đánh cho đến khi hắn mở mắt ra nhìn hắn.

Nhưng hắn lại không có dũng khí.
Bởi vì... Đông Quân sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa.

Cả đời này, hắn không còn cơ hội nào để chạm vào hắn nữa.
Hắn khụy xuống, hai tay ôm đầu, từng tiếng nghẹn ngào bật ra từ cổ họng:

"Đệ nói đi... đệ nói cho ta biết đi... tại sao lại là như thế này? Tại sao?"

Không ai trả lời.

Chỉ có hương khói lượn lờ, bao phủ lấy bóng dáng cô độc của hắn, như một lời vĩnh biệt không thể nào cứu vãn.

Diệp Đỉnh Chi siết chặt nắm tay, từng ngón tay run rẩy, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú bị thương. Lòng hắn cuộn trào một cơn sóng dữ, vừa bi thương vừa phẫn nộ, vừa đau đớn vừa căm hận. Đông Quân... đệ ấy làm sao có thể chết như vậy? Là ai? Là kẻ nào đã bức đệ ấy đến mức phải chọn con đường này?

Hắn cười, nụ cười méo mó như thể tâm can đã vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh. Hắn cúi xuống, nhìn gương mặt nhợt nhạt bên trong quan tài, giọng nói trầm thấp, khàn đặc:

"Đệ cứ ngủ đi, Đông Quân. Còn những kẻ hại đệ... ta sẽ thay đệ tiễn chúng xuống địa ngục."

Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay hắn. Nhưng hắn không lau đi, cũng không thừa nhận rằng mình đang khóc.

Hắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt thâm trầm đến đáng sợ.

"Thiên Ngoại Thiên... bọn chúng nghĩ rằng có thể dễ dàng động vào người của ta?"

Giọng hắn trầm xuống, mang theo sát khí lạnh lẽo như băng.

"Được. Nếu đã không thể giữ đệ lại, vậy thì ta sẽ để cả Thiên Ngoại Thiên chôn cùng."

Hắn quay người rời đi, bóng lưng cứng rắn, mỗi bước chân đều vững vàng như đã hạ quyết tâm. Những kẻ đã khiến Đông Quân phải chết... hắn nhất định sẽ khiến chúng nợ máu trả bằng máu.

Bên trong linh đường tịch mịch, ánh nến lay lắt hắt lên những bóng người cô tịch.

Bách Lý Hành Chu đứng giữa linh đường, nhìn quan tài đệ đệ, ánh mắt y như hồ sâu không thấy đáy. Nguyệt Dao bên cạnh đã cháy thành tro, chẳng còn gì ngoài chút dư hương mỏng manh quẩn quanh giữa không trung.

"A Chu..."

Giọng nói già nua của gia gia y khẽ vang lên.

Bách Lý Hành Chu xoay người, đối diện với gia gia cùng phụ mẫu y. Họ đã già đi rất nhiều chỉ trong một đêm, đôi mắt hằn sâu nỗi đau, cả người mất hết khí phách năm xưa.

Y bước tới, quỳ xuống trước mặt họ, nhẹ giọng:

"Gia gia, phụ thân, mẫu thân... Đông Quân đi rồi. Đệ đệ..."

Bách Lý Lạc Trần run run vươn tay, đặt lên vai y, giọng khàn khàn:

"A Chu... đừng rời bỏ chúng ta nữa."

Y lặng đi một lúc, rồi gật đầu.

"Gia gia con sẽ không đi."

Mẫu thân y bật khóc, ôm lấy y như sợ y cũng biến mất.
Hoa Dung Giản đứng cạnh đó, im lặng nhìn cảnh tượng trước mặt. Hắn biết, người trước mặt này không chỉ là Bách Lý Hành Chu, mà còn là Chu Yếm. Nhưng lúc này, y chỉ là đứa con của Trấn Tây Hầu phủ, là huynh trưởng của Đông Quân.

Là người duy nhất còn sót lại để gánh vác gia đình này.

Chu Yếm quỳ ở đó, gắng gượng chống đỡ thân thể đã rệu rã của mình. Đau đớn từ trong ra ngoài, không chỉ vì yêu lực xao động mà còn vì một thứ gì đó tận sâu trong cốt tủy đang gào thét.

Hắn và Đông Quân vốn là một cặp sinh đôi, dù bao nhiêu năm trôi qua, dù mỗi người đi một con đường tự mình lựa chọn đi theo hướng khác nhau, nhưng cảm xúc vẫn gắn kết như dây mệnh. Hắn không chỉ mất đi một người đệ đệ, mà là mất đi một nửa linh hồn của mình.

Hắn không thể thở được.

"Đông Quân..."

Chu Yếm cúi đầu, giọng khẽ gọi, đầu ngón tay run rẩy đặt lên quan tài lạnh ngắt. Từ lúc hắn nhận được tin đệ đệ đã chết, hắn vẫn cố nén đau thương, vẫn phải an ủi gia đình, nhưng lúc này, hắn thật sự không kiềm chế được nữa.

"Người đời nói sinh đôi là có mối liên kết với nhau, nhưng vì sao... vì sao đến lúc cuối cùng, ta không hề biết đệ đã chọn con đường này?"

Hắn không hiểu, không thể hiểu, cũng không muốn hiểu.

Hoa Dung Giản đứng bên cạnh nhìn Chu Yếm như vậy, trong lòng đau như dao cắt. Hắn biết, bất kể an ủi thế nào cũng vô ích. Hắn không phải Đông Quân, không thể thay thế cảm giác mất mát trong lòng y. Nhưng dù vậy, hắn vẫn đưa tay đặt lên vai y, nhẹ giọng:

"Chu Yếm, nếu quá đau đớn thì đừng cố gắng gượng một mình..."

Chu Yếm nhắm mắt, toàn thân như bị rút sạch sức lực, nhưng hắn không gục ngã. Hắn không thể gục ngã.

Ngoài cửa, Ôn Hồ Tửu đứng im lặng, trong tay vẫn cầm chặt hồ rượu, gió thổi qua làm tay áo hắn bay phất phơ, như thể hắn đã già đi rất nhiều trong một đêm.

Hắn tự trách.

Tại sao lại dạy Đông Quân thứ này chứ?

Hắn dạy đứa nhỏ ấy đủ loại độc dược, dạy nó cách phân tích lợi hại, dạy nó cách giữ mình trong giang hồ đầy rẫy âm mưu. Nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng có một ngày Đông Quân lại dùng nó để tự hủy hoại chính mình.

Hắn khẽ thở dài, nhấp một ngụm rượu, nhưng trong miệng lại chỉ toàn vị đắng.

---

Trời hôm nay u ám, không có nắng, cũng chẳng có gió, bầu trời như phủ một lớp màn tro tĩnh lặng, nặng nề bao trùm cả Trấn Tây Hầu phủ.

Chu Yếm đứng bên quan tài, bàn tay đưa ra, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Đông Quân. Lạnh lẽo.

Y phục tân lang đỏ thẫm giờ chỉ càng làm nổi bật sắc trắng bệch của làn da. Chu Yếm nhìn đôi mắt đã nhắm nghiền, hàng lông mi vốn sẽ hơi run lên khi Đông Quân suy nghĩ điều gì đó, giờ đã bất động mãi mãi.

Bàn tay hắn hơi run rẩy, đầu ngón tay dừng lại nơi gò má Đông Quân, vuốt nhẹ một vệt tóc rối sang một bên, giống như rất nhiều năm trước khi họ còn nhỏ, hắn thường sửa sang y phục, chỉnh lại tóc tai cho đệ đệ mình.

Nhưng bây giờ, Đông Quân đã không còn có thể tự mình sửa sang nữa rồi.
Hắn nhíu mày, ánh mắt tối sầm lại.

Đã từng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến lúc này rồi, những lời ấy lại nghẹn lại nơi cổ họng. Cuối cùng, hắn cũng chẳng nói gì cả.

Hoa Dung Giản đứng lặng lẽ bên cạnh, không lên tiếng, chỉ âm thầm quan sát Chu Yếm. Hắn biết, có những nỗi đau không thể dùng lời nói để xoa dịu.

Thời gian trôi qua thật chậm, chậm đến mức mỗi một khắc đều như bị kéo dài vô tận.
Chu Yếm rốt cuộc rút tay lại, cúi đầu nhìn thật sâu một lần nữa.

Rồi hắn xoay người.
Không một lời từ biệt, không một tiếng khóc thương.

Chỉ có trời đất lạnh lẽo, và một tân lang chưa kịp qua cửa đã vĩnh viễn nằm xuống.

Diệp Đỉnh Chi đứng giữa bậc thềm đá, tay cầm trường kiếm, mũi kiếm còn nhỏ máu. Xung quanh hắn, vô số thi thể đổ gục, máu tươi nhiễm đỏ cả bậc thang dẫn lên Thiên Điện.

Nửa tháng nay, hắn không đặt chân đến Trấn Tây Hầu phủ. Không phải vì hắn sợ, mà là vì hắn không dám.

Hắn không dám đối diện với ngôi mộ của Đông Quân, không dám đối diện với sự thật rằng người ấy đã không còn trên thế gian này nữa.

Chính vì vậy, hắn ở lại luyện kiếm.
Không ăn không uống, không ngủ không nghỉ.

Hư Niệm Công tầng thứ bảy-kiếm hóa ma tiên, dung hợp tâm ma và kiếm đạo, không còn vướng bận, không còn chần chừ, chỉ còn giết chóc.

Đúng lúc này, một toán thị vệ của Thiên Ngoại Thiên lao tới.

"Chết đi!"

Diệp Đỉnh Chi vung kiếm, đường kiếm tựa như trăng lạnh, sắc bén vô tình, mỗi nhát đều mang theo sát khí kinh người. Máu văng tung tóe, thi thể đổ rạp như rạ.

Hắn tiến vào điện chính.

Tử Y Hầu đứng chặn đường hắn.

"Tên súc sinh này! Người nghĩ có thể làm càn sao?"
Diệp Đỉnh Chi không nói một lời, ánh mắt lạnh đến tận xương.

Chỉ một chiêu-Tử Y Hầu còn chưa kịp phản ứng, đầu đã lìa khỏi cổ, thân thể đổ xuống như một bức tượng bị đập vỡ.

Bạch Phát Tiên bên cạnh vội vàng rút kiếm, nhưng ngay khoảnh khắc kiếm chưa kịp chạm vào Diệp Đỉnh Chi, một đường sáng lóe lên.

Bạch phát tung bay, đầu hắn lăn xuống nền đá lạnh lẽo.
Cả đại điện thoáng chốc yên lặng đến quỷ dị.

Chỉ còn lại một người.
Nguyệt Phong Thành-Quốc chủ Thiên Ngoại Thiên, kẻ đã đẩy Đông Quân vào con đường chết.

Hắn ngồi ngay ngắn trên vương tọa, ánh mắt bình thản nhìn Diệp Đỉnh Chi.
"Ngươi đến rồi."

Diệp Đỉnh Chi cười lạnh, từng bước từng bước tiến đến.
"Đương nhiên. Ta đến để tiễn ngươi xuống hoàng tuyền."

Nguyệt Phong Thành nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn, nở một nụ cười kỳ lạ.
"Vì một kẻ đã chết, ngươi sẵn sàng lấy mạng ta?"

Đôi mắt Diệp Đỉnh Chi đỏ ngầu.

"Không chỉ mạng ngươi. Tất cả những kẻ liên quan đến cái chết của Đông Quân-tất cả đều phải chôn theo."

Gió lạnh tràn vào điện, thổi tung tà áo của hắn.

Máu vương trên tay, nhưng đôi mắt chỉ còn lại một màu băng giá.

Diệp Đỉnh Chi đứng giữa điện, áo bào đen tuyền, tay áo rộng vung lên như cánh dơi phủ xuống bóng tối. Đôi mắt hắn sắc lạnh, đỏ thẫm như máu, toàn thân sát khí ngập tràn.

Trước mặt hắn, những kẻ sống sót cúi rạp dưới nền đá lạnh lẽo, không ai dám phát ra một tiếng động.
Hắn không giết hết.

Những kẻ kháng cự, hắn đã đích thân đưa tiễn xuống hoàng tuyền. Nhưng những kẻ đầu hàng, hắn để lại một con đường sống. Không phải vì hắn từ bi, mà là vì hắn cần một đế chế để báo thù.

Từ nay, Thiên Ngoại Thiên không còn là thiên đường cao cao tại thượng nữa.

Nó là của hắn.

Là bàn đạp để hắn bước đến mục tiêu tiếp theo.

Hắn đã nhập ma, đã cắt đứt nhân tính, đã không còn ràng buộc.

Bây giờ, thứ hắn muốn...

Chính là giết cẩu hoàng đế!

---

Nửa tháng trôi qua, Trấn Tây Hầu phủ lặng lẽ như thể mọi sinh khí đã bị rút cạn.

Từ ngày Bách Lý Đông Quân mất, bầu không khí trong phủ trầm xuống đến đáng sợ. Gia gia ít khi ra ngoài, chỉ ngồi lặng lẽ bên thư phòng, đôi mắt mờ đục dõi theo ánh nến leo lét mà chẳng buồn chớp. Phụ thân và mẫu thân cũng chẳng khá hơn, bọn họ không khóc, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, đau thương đã khắc sâu vào xương tủy.

Mỗi buổi sáng, linh vị của Đông Quân vẫn được bày biện hương khói, nhưng không ai thực sự chạm vào, cứ như sợ rằng chỉ cần động nhẹ thôi, mọi thứ sẽ vỡ nát thành hư vô.

Bên ngoài phủ, có người âm thầm bảo vệ.

Mọi người trong phủ đều biết.

Không ai nói ra, cũng không ai phản đối.

Bọn họ biết rõ ai đã sắp xếp chuyện này.

Thuộc hạ cũ của Diệp gia, những kẻ từng trung thành với gia tộc kia, bây giờ lại lặng lẽ canh giữ quanh Trấn Tây Hầu phủ, như một sự bù đắp muộn màng.

Diệp Đỉnh Chi chưa từng xuất hiện.
Nhưng hắn vẫn ở đó.

Trong bóng tối, trong những cơn gió lùa qua song cửa, trong những hơi thở nặng nề lúc đêm khuya.

Hắn vẫn luôn ở đó.

Thiên Ngoại Thiên

Thiên Ngoại Thiên, giờ đây chẳng còn ánh sáng vương giả, chẳng còn cung điện uy nghiêm tráng lệ. Một nơi từng tự xưng là tiên giới, là thánh địa cao cao tại thượng, nay chỉ còn là một vùng lãnh địa chết chóc dưới sự cai trị của kẻ đã nhập ma-Diệp Đỉnh Chi.

Cửa điện mở rộng, bên trong chỉ còn lại bóng dáng một nam nhân ngồi yên lặng.

Hắn khoác một bộ trường bào màu đen viền đỏ, cả người trầm lặng đến mức tưởng như đã hóa thành một pho tượng giữa biển máu. Ánh mắt hắn không còn nét ôn nhu, không còn ấm áp như ngày xưa, mà sâu thẳm, lạnh lẽo như vực tối. Đôi mắt ấy không có sinh khí, chỉ còn lại sát ý và sự tĩnh lặng của một kẻ đã buông bỏ nhân tâm.

Trước mặt hắn, Hoa Dung Giản lặng lẽ ngồi xuống.

Giữa hai người là một bàn trà vẫn còn hơi ấm, nhưng chẳng ai đưa tay chạm vào.

Hắn nhìn Diệp Đỉnh Chi, như nhìn một kẻ hoàn toàn xa lạ.

Bởi vì Diệp Đỉnh Chi của hiện tại... đã không còn là thiếu niên ngày nào nữa.
Hắn điềm tĩnh hơn, lạnh lùng hơn, cả người toát ra khí chất đế vương bẩm sinh. Không cần ngai vàng, không cần binh lính, chỉ cần một ánh mắt là đủ khiến người khác run sợ quỳ gối. Hắn đã không còn là vị công tử phong nhã, ôn hòa của Diệp gia năm nào, cũng không còn là thiếu niên từng lặng lẽ đứng dưới ánh trăng chờ một người.

Hắn bây giờ, là chủ nhân của Thiên Ngoại Thiên.

Một kẻ đứng trên vạn người, lại chẳng còn gì trong tay.Hoa Dung Giản hạ mắt, lấy từ trong tay áo ra một phong thư. Đó là thư của Bách Lý Đông Quân.

Khi hắn đặt bức thư lên bàn, Diệp Đỉnh Chi không lập tức đưa tay nhận lấy.
Chỉ nhìn.

Ánh mắt hắn tối lại, sâu như hồ nước đêm.
Tựa như... hắn không muốn chạm vào nó.

Tựa như... hắn sợ một khi mở ra, thứ chờ đợi hắn chỉ là một nhát dao trí mạng đâm thẳng vào tim.

"Là của Đông Quân." Hoa Dung Giản nhẹ giọng nói.

Diệp Đỉnh Chi không đáp, chỉ vươn tay, ngón tay thon dài cầm lấy phong thư.
Hắn chậm rãi mở ra.

Chỉ có một câu.

"Vân ca, mong huynh sống tốt, xin lỗi, ta yêu huynh."

Hắn đọc từng chữ, từng nét bút, như thể muốn khắc sâu vào tâm khảm.

Hắn đọc một lần.

Lại đọc lần thứ hai.

Lần thứ ba.

Mỗi một lần đọc, ngón tay hắn siết chặt hơn, hơi thở nặng nề hơn, cả người như bị kéo chìm xuống vực thẳm vô hình.

Đến khi gió nhẹ thổi qua, bức thư từ trong tay hắn chậm rãi rơi xuống mặt bàn.

Lặng như tờ.

Hắn không nói gì.

Không một lời.

Nhưng bàn tay đặt trên bàn khẽ run.

Hoa Dung Giản nhìn thấy rất rõ.

Hắn không lên tiếng, cũng không an ủi.
Vì hắn biết, có những đau đớn không cần lời nói.
Có những mất mát không ai có thể lấp đầy.

Chỉ có thể chấp nhận.
Chỉ có thể tự mình đối diện.

Một lúc lâu sau, Diệp Đỉnh Chi mới cất giọng khàn khàn, như thể phải dùng hết sức lực mới có thể thốt ra một chữ:

"... Vì sao?"

Hoa Dung Giản im lặng.

Hắn không biết nên trả lời thế nào.
Vì sao ư?

Vì Đông Quân yêu hắn. Vì Đông Quân không muốn hắn gặp nguy hiểm. Vì Đông Quân... đã quyết định kết thúc tất cả.

"Là đệ ấy chọn." Cuối cùng, Hoa Dung Giản vẫn chỉ có thể nói như vậy.

Chọn kết thúc. Chọn hy sinh. Chọn rời đi.

Chọn để lại một Diệp Đỉnh Chi mất đi tất cả, ôm hận một đời. Diệp Đỉnh Chi nhắm mắt lại.

Không ai biết trong lòng hắn lúc này đang nghĩ gì. Nhưng từ khóe mắt, một giọt lệ đỏ như máu chậm rãi lăn xuống. Hắn chưa từng rơi lệ khi biết tin Đông Quân mất.
Chưa từng khóc khi chứng kiến linh cữu hạ táng. Nhưng lúc này, chỉ một câu viết nguệch ngoạc trên trang giấy lại khiến hắn không kìm được nữa.

Chỉ một câu thôi.

"Vân ca, mong huynh sống tốt, xin lỗi, ta yêu huynh."

Đau quá.

Đau đến mức hít thở cũng thấy khó khăn.

Hắn bật cười, nhưng giọng cười khô khốc, không có chút vui vẻ nào.

"Mong ta sống tốt?"

Hắn thì thầm.

"Tại sao?"

"Đệ đi rồi, ta còn sống để làm gì?"

---

Trời về khuya, ánh trăng vằng vặc treo giữa nền trời đêm. Một quán rượu nhỏ bên ven đường, chẳng phải nơi cao sang, cũng chẳng phải chốn xa hoa, nhưng lại ấm áp đến lạ.

Hoa Dung Giản ngồi dựa vào lan can, tay khẽ lắc chén rượu, ánh mắt tựa hồ đang nhìn xa xăm, mà cũng như đang soi bóng chính mình trong dòng rượu sóng sánh.

Đối diện hắn, Chu Yếm lặng lẽ nâng ly, chẳng nói một lời.

Hai người cứ thế, một người trầm ngâm, một người yên lặng, chỉ có hương rượu nồng nàn hòa vào không khí, như thứ duy nhất kết nối hai kẻ đã từng cùng trải qua bao nhiêu bể dâu.

Hồi lâu sau, Hoa Dung Giản mới khẽ cười, đặt chén rượu xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua miệng chén.

"A Yếm" hắn gọi khẽ, như đang gọi một cái tên cũ đã từng rất thân thuộc.

Chu Yếm vẫn im lặng, chỉ chậm rãi liếc mắt nhìn hắn.

Hoa Dung Giản cười nhạt, ánh mắt lại phủ lên một tầng hoài niệm xa xôi.

"Ngươi có từng nghĩ, nhân sinh chính là một hồi trêu ngươi hay không?"

Chu Yếm nhìn hắn, đôi mắt thâm trầm như biển sâu không đáy.

Hoa Dung Giản không chờ câu trả lời, tự mình uống cạn một chén, giọng hắn chậm rãi vang lên giữa không gian tĩnh mịch:

"Năm đó, khi Diệp gia bị diệt môn, ta có gặp một thiếu niên... Khi ấy ta còn chưa biết hắn là Diệp Vân. Ta chỉ thấy hắn quỳ giữa biển lửa, người đầy vết thương, đôi mắt đỏ hoe nhìn theo một bóng lưng xa dần."

Hắn dừng lại một chút, rồi cười tự giễu.

"Ta còn nhớ rất rõ, Đông Quân khi ấy đứng cách hắn không xa, lại không hề quay đầu."

Chu Yếm khẽ động khóe môi, nhưng vẫn không nói gì.

Hoa Dung Giản rũ mắt, rót thêm một chén rượu.

"Khi ấy ta nghĩ... có lẽ là ngươi." Hắn nhìn Chu Yếm, đôi mắt ánh lên một tia phức tạp. "Ta cho rằng Đông Quân chính là ngươi, còn Diệp Vân là người mà ngươi yêu."

Chu Yếm nghe đến đây, lông mày hơi nhíu lại.

Hoa Dung Giản thở dài, ánh mắt xa xăm:

"Thế nên... ta đã cứu hắn."

Chu Yếm ngước mắt lên nhìn hắn, tròng mắt tựa hồ gợn sóng.

Hoa Dung Giản cười nhẹ, giọng nói cũng trở nên chậm rãi:

"Ta từng nghĩ, chỉ là tiện tay cứu một người, không ngờ lại cứu ra một nhân duyên."

Nói đến đây, hắn ngưng lại, rồi chậm rãi thở dài:

"Nhưng hóa ra... ta không chỉ cứu một nhân duyên." Hắn ngước mắt, ánh nhìn sắc bén như lưỡi kiếm, nhưng ẩn sâu trong đó lại là một nỗi xót xa không rõ ràng. "Ta cũng đã cứu ra một hồi đau khổ, mà người chịu khổ lại là đệ đệ của ngươi."

Chu Yếm không lên tiếng.

Hoa Dung Giản nhìn sâu vào mắt hắn, ánh mắt mang theo chút hoài niệm cùng tiếc nuối.

"Nếu khi ấy ta không ra tay..." Hắn thấp giọng. "Có lẽ Diệp Vân đã chết cùng Diệp gia, có lẽ hắn sẽ không gặp Đông Quân, có lẽ Đông Quân sẽ không yêu hắn... Và có lẽ, Đông Quân của bây giờ, vẫn còn sống."

Nói đến đây, hắn bật cười khẽ, nhưng trong nụ cười lại mang theo mấy phần cay đắng.
Chu Yếm vẫn im lặng, đôi mắt thâm trầm khó dò.

Hoa Dung Giản nhìn hắn một lúc, rồi nhẹ nhàng cười nhạt, giọng điệu phảng phất như đang tự thì thầm với chính mình:

"Nhưng nhân sinh nào có 'nếu như' chứ."

Lặng lẽ nâng chén rượu, hắn uống cạn, rồi đặt mạnh xuống bàn, ánh mắt xa xăm nhìn về bầu trời đêm đen thẫm.

Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi rượu nhàn nhạt hòa vào không khí.

Chu Yếm vẫn nhìn hắn, hồi lâu sau, mới thấp giọng nói một câu:

"Không phải lỗi của ngươi."
Hoa Dung Giản nhếch môi, nhưng không cười.

"Không phải lỗi của ta sao?" Hắn thì thầm. "Nhưng nếu không có ta, Đông Quân của ngươi, liệu có phải sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay?"

Chu Yếm nhìn y cười nhạt " Năm đó ngươi 12 tuổi đã có thế lực lớn như vậy rồi, thật không ngờ đấy, đệ đệ của ta số nó..."

Vì hắn biết, có những chuyện không thể nào thay đổi.

Có những bi thương, dù biết rõ không phải lỗi của ai, nhưng vẫn không thể tránh khỏi dằn vặt trong lòng.

Chỉ là...
Đông Quân thực sự đã yêu Diệp Đỉnh Chi.

Dù có quay ngược thời gian, dù có thay đổi tất cả...

Thì Đông Quân vẫn sẽ yêu Diệp Đỉnh Chi. Cũng giống như ngàn năm qua hắn chỉ yêu Ly Luân, dù hắn thay đổi thế nào, hay ra sao hắn cũng chỉ yêu một người thôi.

Đây là điều không thể nào thay đổi.

Bầu trời đêm lặng lẽ, ánh trăng vắt vẻo nơi chân trời, rọi xuống quán rượu nhỏ ven đường.

Chu Yếm ngồi yên lặng bên bàn, bàn tay vuốt nhẹ miệng chén rượu, ánh mắt vẫn chưa thôi đượm vẻ suy tư. Từ khi rời khỏi hầu phủ, hắn chưa ăn gì cả. Đến lúc này mới cảm thấy trong bụng trống rỗng, cơn đói âm ỉ len lỏi khắp cơ thể.

Hoa Dung Giản nhìn hắn một lát, sau đó đứng dậy, khoác áo choàng lên người.

"Ngươi ngồi đây đợi một chút, ta đi mua ít đồ ăn."

Chu Yếm ngước mắt nhìn hắn, định nói không cần, nhưng lời đến môi lại không thốt ra.

Hắn biết Hoa Dung Giản không chỉ đơn giản muốn mua thức ăn, mà còn muốn để hắn tạm thời thoát khỏi dòng suy nghĩ nặng nề.

Hắn im lặng gật đầu.

Hoa Dung Giản mỉm cười, xoay người rời đi.
-

Một canh giờ sau, hắn trở lại.

Trên tay hắn là một hộp gỗ nhỏ, bên trong bày vài món đơn giản nhưng đều là những món Chu Yếm thích. Có một chén cháo nóng hổi, một phần bánh bao mềm mịn, và cả ít điểm tâm ngọt thơm mùi hạnh nhân.

Chu Yếm liếc mắt nhìn, có hơi ngẩn người.

Hoa Dung Giản đặt hộp thức ăn xuống, thản nhiên nói:
"Ngươi thử xem, ta phải chạy một vòng lớn mới mua được đấy."

Chu Yếm không nói gì, cầm đôi đũa lên, lặng lẽ ăn.

Cháo vẫn còn ấm, vị thanh nhạt nhưng dễ chịu. Hắn ăn từng muỗng một, không nhanh không chậm.

Hoa Dung Giản chống cằm nhìn hắn, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.

"Lần đầu tiên ta thấy ngươi chịu ngoan ngoãn ăn như vậy đấy."

Chu Yếm thoáng dừng đũa, liếc hắn một cái, nhưng không nói gì.

Hoa Dung Giản khẽ cười, dựa lưng vào ghế, thong thả nói tiếp:

"Không cần suy nghĩ quá nhiều. Chuyện đã qua không thể thay đổi, nhưng ngươi vẫn còn hiện tại, còn tương lai."

Chu Yếm im lặng, tiếp tục ăn.

Đến khi bát cháo đã cạn, hắn nhẹ đặt đũa xuống bàn, ngước mắt nhìn Hoa Dung Giản.

"Cảm ơn."

Hoa Dung Giản nhướng mày.

"Ngươi mà cũng nói cảm ơn sao? Hiếm có thật đấy."
Chu Yếm không đáp, chỉ đưa tay cầm lấy một miếng bánh bao.

Hoa Dung Giản nhìn hắn ăn, khóe môi cong lên, ánh mắt cũng dịu đi vài phần.

Chỉ cần Chu Yếm chịu ăn, chịu nghỉ ngơi, hắn đã thấy yên lòng hơn một chút rồi.

Trời khuya, ánh trăng rải xuống lớp sương mỏng trên mặt đất, nhu hòa mà tĩnh mịch. Đường về Hầu phủ kéo dài dưới chân, gió đêm lành lạnh lướt qua nhưng người trong lòng Hoa Dung Giản vẫn ấm áp như vậy.

Chu Yếm đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, hơi thở đều đặn, hàng mi dài khẽ rung nhẹ theo từng nhịp chân của Hoa Dung Giản. Hắn cúi đầu nhìn gương mặt say ngủ ấy, khóe môi vô thức cong lên.

Đường phố vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân trầm ổn của hắn vang vọng giữa đêm khuya.
Một quãng đường dài, hắn không vội, cứ đi từng bước một.

Khi đến cổng Hầu phủ, hắn đã thấy Ôn Lạc Ngọc đứng chờ từ trước.
Bà vận áo khoác dày, đứng đó trong màn đêm, ánh mắt dịu dàng nhưng mang theo lo lắng.

Hoa Dung Giản dừng lại, điều chỉnh tư thế Chu Yếm trong lòng, chậm rãi bước đến. Khi chạm mắt với Ôn Lạc Ngọc, hắn nhẹ nhàng đưa tay lên môi, ra hiệu im lặng.

Ôn Lạc Ngọc nhìn thoáng qua con trai mình đang an ổn trong lòng Hoa Dung Giản, đôi mắt như dịu đi vài phần. Bà khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ xoay người dẫn đường vào phủ.

Hoa Dung Giản ôm Chu Yếm, từng bước chậm rãi đi theo.

Trong tẩm thất yên tĩnh, ánh đèn dầu leo lét tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt, hắt lên tấm bình phong những bóng hình đổ dài.

Chu Yếm đã thiếp đi từ lâu, hơi thở hắn đều đều, gương mặt dù đang ngủ vẫn mang theo nét mỏi mệt không che giấu. Hoa Dung Giản lặng lẽ ngồi bên cạnh, ánh mắt dịu dàng chưa từng có.

Hắn đưa tay kéo tấm chăn lông cừu đắp lên người Chu Yếm, động tác nhẹ nhàng như sợ đánh thức người trong lòng.
Ngón tay hắn lướt qua gò má Chu Yếm, cảm nhận được hơi lạnh nhàn nhạt, tựa hồ không giống nhiệt độ của một người đang sống. Hoa Dung Giản khẽ thở dài, cúi xuống, để trán mình chạm nhẹ lên trán hắn, mang theo chút hơi ấm truyền sang.

"A Yếm, ngủ đi."

Tiếng thì thầm khẽ lướt qua không khí, gần như tan vào bóng tối.

Chu Yếm không đáp, chỉ hơi rúc vào lòng hắn theo bản năng.

Hoa Dung Giản cứ thế ôm lấy hắn, siết nhẹ cánh tay, bảo hộ hắn như một bức tường kiên cố nhất. Hắn lặng lẽ nhắm mắt, cảm nhận hơi thở yếu ớt của người trong lòng, rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài, gió đêm khẽ lay động song cửa, nhưng trong vòng tay của Hoa Dung Giản, Chu Yếm vẫn yên bình như thể cả thế gian này không còn điều gì có thể tổn thương hắn nữa.

---

Tin tức từ hoàng cung truyền đến Trấn Tây Hầu phủ như một cơn gió lạnh nhạt giữa mùa đông:

Chiếu chỉ ban xuống, phong thế tử-Bách Lý Thành Phong-thành Bách Lý Vương Gia, truy phong Bách Lý Đông Quân làm Thế Tử.

Người trong phủ tiếp nhận tin này mà không ai bộc lộ quá nhiều cảm xúc.

Bách Lý Đông Quân đã mất, một tước vị truy phong, một phong hào vinh quang, có ý nghĩa gì chứ?

Hành lang dài hun hút, từng ngọn đèn lồng lặng lẽ tỏa ánh sáng vàng vọt. Người hầu kẻ hạ cúi đầu làm việc, chẳng ai nghị luận về chuyện phong vương, cũng chẳng ai nhắc đến cái danh "Thế Tử" vừa được truy phong kia.

Bên trong thư phòng, Bách Lý Thành Phong ngồi lặng lẽ trước án thư, nhìn chiếu chỉ trải rộng trên bàn nhưng chẳng buồn liếc thêm lần nữa. Hắn chỉ nhấc chung trà bên cạnh lên, hờ hững nhấp một ngụm, ánh mắt trầm tĩnh tựa hồ nước mùa thu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro