32. Đông Quân... chết rồi... là ta giết... là ta hại đệ ấy

Trong căn phòng im lặng đến nín thở, chỉ còn tiếng thở gấp gáp của Chu Yếm và tiếng bước chân dồn dập của Đông Quân đi đi lại lại bên cạnh giường. Đôi mắt Hoa Dung Giản đỏ ngầu, hai bàn tay nắm chặt, ngồi bên mép giường, không rời khỏi Chu Yếm dù chỉ một giây.

Chu Yếm khẽ cắn môi, cố gắng kìm nén tiếng rên, nhưng cơn đau từ bụng không ngừng thắt lại, như từng đợt sóng dồn dập cuốn lấy tâm trí. Hoa Dung Giản vén nhẹ mái tóc ướt mồ hôi của y, giọng khẽ run:

"Ngươi chịu đựng một chút, Dược Vương sắp tới rồi... Ta đã sai người đi gọi..."

Nhìn gương mặt tái nhợt của Chu Yếm, Hoa Dung Giản không khỏi cảm thấy tim như bị bóp nghẹt. Hắn dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Chu Yếm, giọng thì thào:

"Ta... ta không nên rời đi... Nếu lúc đó ta không ra ngoài, ngươi đã không phải chịu đau đớn như thế này..."

Chu Yếm khẽ lắc đầu, môi nhợt nhạt nhếch lên chút ý cười yếu ớt:

"Ngươi... không cần tự trách... Ta vẫn ổn..."

Nhưng cơn đau lại bất ngờ siết chặt hơn, khiến Chu Yếm không kìm được bật ra một tiếng rên đau đớn. Hoa Dung Giản lập tức cúi xuống, lo lắng gọi:

"Chu Yếm! Ngươi đừng ngủ! Nhìn ta! Đừng nhắm mắt!... A Yếm"

Đông Quân đứng bên cạnh, mắt đỏ hoe, môi run rẩy. Cuối cùng không chịu nổi nữa, hắn bật khóc, nhào đến bên giường, nắm lấy tay ca ca:

"Ca ca... Đều là lỗi của ta! Nếu không phải ta để Diệp Đỉnh Chi luyện công một mình... Nếu ta không vô ý... Vân ca huynh ấy đã không phát điên như vậy... Ca ca... Là lỗi của ta!"

Hoa Dung Giản nhìn Đông Quân, lòng rối bời nhưng vẫn cố giữ giọng trầm tĩnh:

"Đông Quân, bình tĩnh lại! Giờ không phải lúc tự trách... Ngươi phải ở đây, để ca ca ngươi cảm thấy an tâm... Đừng để y lo lắng thêm."

Đông Quân lau nước mắt, nhưng giọng vẫn nghẹn lại:

"Ta... ta không muốn ca ca đau... Ta thật vô dụng... Cả Diệp Đỉnh Chi cũng không bảo vệ được, ca ca cũng không bảo vệ được... Nếu có chuyện gì xảy ra với ca ca... Ta phải làm sao đây?"

Chu Yếm cố gắng giơ tay lên, dù yếu ớt nhưng vẫn xoa nhẹ lên tóc Đông Quân, khẽ nói:

"Ngốc... Đệ không có lỗi... Là do... ta không cẩn thận..."

Hoa Dung Giản vội giữ lấy tay Chu Yếm, cố gắng ổn định lại giọng:

"Đừng nói nữa! Ngươi phải giữ sức... Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì đâu. Ngươi nghe chưa?"

Đúng lúc này, tiếng bước chân bên ngoài vang lên gấp gáp. Dược Vương đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trên giường thì cau mày, tiến nhanh tới kiểm tra mạch của Chu Yếm.

Hoa Dung Giản gần như nghẹn thở, lo lắng hỏi dồn:

"Ngươi ấy thế nào? Có nguy hiểm không? Đứa bé... có sao không?"

Dược Vương trầm ngâm, bàn tay đặt lên bụng Chu Yếm, ánh mắt trở nên nghiêm trọng:

"Hài tử động rồi... Cơn đau này là do khí huyết bị kích động quá mạnh... May mắn chưa động đến căn nguyên... Nhưng phải tĩnh dưỡng hoàn toàn, không được để cảm xúc dao động thêm."

Nghe vậy, Hoa Dung Giản thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng vẫn còn run rẩy. Hắn nhìn Chu Yếm, gương mặt vẫn trắng bệch, liền kéo chăn đắp cẩn thận lên người y.

Dược Vương trừng mắt nhìn Đông Quân:

"Ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đi sắc thuốc! Phải có thêm nhân sâm và linh chi!"

Đông Quân hốt hoảng gật đầu, vội vàng chạy đi. Dược Vương lắc đầu, thở dài:

"Hắn khóc sưng cả mắt rồi... Thật đúng là tiểu hài tử."

Hoa Dung Giản lúc này mới dám buông lỏng một chút, lại siết chặt bàn tay Chu Yếm, khẽ khàng nói:

"Ngươi có biết vừa rồi ta sợ thế nào không? Nếu ngươi thật sự có chuyện gì... Ta không biết mình phải làm gì nữa..."

Chu Yếm nở nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt dịu dàng nhìn Hoa Dung Giản, khẽ nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai hắn:

"Ta... sẽ không sao... Chỉ là đứa trẻ này... hình như rất nghịch..."

Hoa Dung Giản cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán y, giọng nói đầy ôn nhu pha chút giận dỗi:

"Nghịch như ngươi thì đúng hơn... Sau này không được làm ta sợ như thế nữa, biết chưa?"

Chu Yếm khẽ đáp, giọng nhỏ nhẹ nhưng ấm áp:

"Ừ... Ta sẽ nghe lời..."

---

Đêm buông xuống, ánh trăng dịu dàng rải xuống căn phòng một màu bạc mờ ảo. Chu Yếm đã thiếp đi sau khi uống thuốc, hơi thở đều đặn nhưng vẫn còn yếu. Hoa Dung Giản ngồi bên cạnh giường, tay nhẹ nhàng vuốt tóc Chu Yếm, ánh mắt chăm chú như sợ bỏ lỡ bất kỳ cử động nào của y.

Đông Quân khẽ khàng bước vào, trên tay là chén thuốc còn ấm, thấy ca ca đã ngủ, hắn cẩn thận đặt chén lên bàn rồi ngồi xuống bên kia giường. Ánh mắt vẫn còn hơi đỏ, nhưng vẻ lo lắng đã bớt đi phần nào.

Hoa Dung Giản quay sang nhìn Đông Quân, nhẹ giọng:

"Ngươi sắc thuốc rồi sao?"

Đông Quân gật đầu, giọng lí nhí:

"Dạ... Đệ cẩn thận làm theo lời Dược Vương... Nhưng mà... ca ca thật sự không sao chứ?"

Hoa Dung Giản khẽ thở dài, giọng mềm xuống:

"Không sao rồi. Dược Vương nói phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Lần sau không được để xảy ra chuyện như vậy nữa."

Đông Quân cúi đầu, mím môi:

"Đệ biết... Là lỗi của đệ... Nếu đệ để ý hơn, không để ca ca bị liên lụy..."

Hoa Dung Giản giơ tay xoa nhẹ đầu Đông Quân, giọng điệu dịu dàng hơn nhiều:

"Không trách ngươi. Có lẽ là do Diệp Đỉnh Chi gần đây tâm trạng không ổn định... Hơn nữa, ca ca ngươi cũng không muốn ngươi tự trách."

Nghe vậy, Đông Quân khẽ lau nước mắt còn vương trên má, lí nhí:

"Đệ sẽ cẩn thận hơn... Sẽ không để ca ca gặp nguy hiểm nữa..."

Chu Yếm khẽ cựa mình, đôi mi cong rung nhẹ, rồi chậm rãi mở mắt. Nhìn thấy hai người bên giường, y khẽ cười yếu ớt:

"Đông Quân... A Ly..."

Hoa Dung Giản vội nắm lấy tay y, ánh mắt sáng lên một tia nhẹ nhõm:

"Ngươi tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?"

Chu Yếm mỉm cười, giọng vẫn còn chút yếu ớt nhưng nhẹ nhàng:

"Không sao... Chỉ là mệt một chút... Hai người... không cần lo lắng..."

Đông Quân mím môi, tiến gần hơn, giọng lắp bắp:

"Ca ca... Đều là lỗi của đệ... Đệ xin lỗi... Là tại đệ không bảo vệ được huynh..."

Chu Yếm giơ tay chạm nhẹ vào má Đông Quân, ánh mắt dịu dàng:

"Ngốc... Không phải lỗi của đệ. Chỉ là... một chút ngoài ý muốn... Không cần tự trách... Ca ca không sao rồi..., Diệp Đỉnh Chi thật sự cũng chưa đụng đến ca không phải sao"

Hoa Dung Giản vẫn giữ chặt tay y, khẽ thì thào:

"Ngươi làm ta sợ muốn chết... Sau này không được mạo hiểm như vậy nữa... Đã bảo là phải cẩn thận hơn cơ mà..."

Chu Yếm cười yếu ớt, siết nhẹ tay Hoa Dung Giản:

"Được rồi... Ta nghe lời ngươi... Sẽ không để ngươi lo lắng như vậy nữa..."

Bên ngoài cửa sổ, gió đêm nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa thoang thoảng. Trong ánh trăng nhàn nhạt, bầu không khí trong phòng dần trở nên bình yên.

Đông Quân ngồi sát bên giường, nhìn ca ca rồi lại nhìn Hoa Dung Giản, trong lòng dần nhẹ nhõm. Hắn cúi đầu nói khẽ:

"Ca ca... Đệ sẽ chăm sóc huynh... Huynh nhất định phải khỏe lại..."

Chu Yếm khẽ cười, bàn tay vẫn nắm chặt lấy Hoa Dung Giản, mắt nhắm lại, giọng thì thầm:

"Ừ... Chúng ta đều sẽ ổn thôi..."

Dược Vương ngồi trên bậc thềm ngoài sân, tay chống cằm nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Gió lạnh se sắt thổi qua, nhưng lòng ông thì rối bời không cách nào bình tĩnh được. Một tiếng thở dài dài lê thê thoát ra từ môi ông, khiến đám đệ tử canh gác xung quanh nhìn nhau khó hiểu.

Ông lẩm bẩm:

"Trời ơi là trời, ta rước của nợ gì về Dược Vương Cốc thế này... Người không trúng độc thì mang thai... Người không điên thì nham hiểm... Đến cái cốc này rồi mà cũng không yên được một ngày. Ta tu hành bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn không thoát nổi nghiệp chướng à?"

Một đệ tử đứng gần đó nghe vậy liền tò mò hỏi:

"Sư phụ... người nói gì thế ạ?"

Dược Vương phẩy tay, ngao ngán:

"Không có gì! Mấy đứa nhỏ các ngươi, thấy cái gì cũng tò mò. Nghe lời ta, lớn lên mà muốn thành thân thì phải chọn người bình thường, đừng có chọn mấy tên kỳ quái, rắc rối cả đời!"

Một đệ tử khác tò mò hỏi:

"Sư phụ, người nói ai kỳ quái thế ạ? Có phải là cái người hôm trước tự uống độc rồi lăn đùng ra bất tỉnh không?"

Dược Vương thở dài lần nữa, ánh mắt như trôi về dĩ vãng:

"Đúng đúng, là hắn! Không những tự uống độc, còn bị sư phụ hắn làm phiền, kẻ nào đó còn phải năn nỉ ỉ ôi với ta để được cứu sống.

Cứ tưởng hắn là kẻ khó hiểu nhất rồi, ai dè còn có cái tên mặt lạnh đứng một bên nhìn chằm chằm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Thế đã hết chưa?

Đâu có! Còn cái tên kia, cứ loạn xạ đập phá trong cốc, hết đánh người lại lao ra ngoài như một cơn gió... Còn chưa kể cái tiểu tử suốt ngày rưng rưng nước mắt, thấy ai cũng khóc."

Đệ tử lại tiếp lời, vẻ mặt nghiêm túc:

"Sư phụ, thế người bảo có người mang thai là ai?"

Dược Vương trừng mắt, suýt chút nữa thì sặc nước trà:

"Cái gì mà ai mang thai? Đừng hỏi nhiều! Mấy cái chuyện lạ đời đó... Ta biết thế nào nói ra cũng chẳng ai tin..."

Ông đứng lên, phủi phủi tay áo rồi lầm bầm:

"Cứ tưởng Dược Vương Cốc là chốn yên bình, ai ngờ lại biến thành cái nhà trẻ. Một người thì ôm bụng than thở, một người thì tức tối đập bàn, một người thì đổ lỗi cho mình mà khóc như trẻ con...

Còn có cái tên nham hiểm kia, mặt mày lạnh tanh mà cứ lẽo đẽo theo người kia như sợ người ta bay mất!"

Một đệ tử bỗng cười khúc khích:

"Sư phụ, người nói nghe giống như... một cái gia đình lớn vậy."

Dược Vương giật mình, quay phắt lại:

"Gia đình cái gì! Ta đây là Dược Vương, không phải bảo mẫu! Mà cái gì mà gia đình... Đủ loại tính cách quái đản thế kia, ai chịu nổi?"

Ông lại thở dài, ánh mắt nhìn về phía phòng bệnh nơi Chu Yếm đang nằm, vừa thương cảm vừa bất lực:

"Thôi thì... đám nhóc này cũng có số khổ. Đến đây rồi, cũng coi như là nợ duyên. Hy vọng khi rời đi, đừng ai quay lại nữa..."

Một đệ tử nhỏ tuổi chạy đến, kính cẩn:

"Sư phụ, người bên trong lại gây ồn ào rồi ạ. Có phải mang thêm thuốc an thần không?"

Dược Vương bực bội:

"Không phải an thần! Là cái tên họ Diệp đang làm loạn nữa đúng không? Đứa nhỏ kia từ đâu ra thế hả? Mới đến có mấy ngày mà đã khiến Dược Vương Cốc náo loạn lên.

Đã bảo ở yên mà nghỉ ngơi, lại cứ muốn chứng minh bản lĩnh! Còn không chịu luyện công đàng hoàng, suốt ngày khóc lóc... Mệt chết lão già này rồi!"

Dứt lời, ông lắc đầu quay về phòng, vẫn không quên dặn đệ tử:

"Coi chừng đám nhóc ấy, đừng để chúng nó phá sập cốc. Nếu có chuyện gì, cứ gọi ta... Ta đi uống trà... Suy ngẫm về nhân sinh..."

Đám đệ tử nhìn nhau, rồi khẽ cười trộm. Dù Dược Vương có cằn nhằn thế nào đi nữa, cũng chẳng giấu nổi sự lo lắng trong ánh mắt ông. Ai bảo Dược Vương cứng rắn lạnh lùng, thực ra chỉ là một ông già lắm lời nhưng tâm mềm như đậu phụ mà thôi.

---

Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng tràn qua khung cửa sổ, soi rọi vào căn phòng nhỏ nơi Diệp Đỉnh Chi bị trói lại bằng xích sắt.

Chu Yếm lặng lẽ ngồi bên cạnh Đông Quân, ánh mắt vừa lo lắng vừa áy náy. Đêm qua, sau khi mọi chuyện yên ổn, Dược Vương đã cẩn thận kiểm tra vết thương của Chu Yếm, thở phào nhẹ nhõm khi biết đứa bé trong bụng hắn vẫn ổn.

Nhưng hôm nay, ông lại phải rời đi, tiếp tục chữa trị cho những người mắc dịch bệnh ngoài cốc.

Diệp Đỉnh Chi bị trói ngồi trên giường, sắc mặt tiều tụy nhưng ánh mắt lại bình tĩnh khác thường. Hắn nhìn Đông Quân ngồi đối diện mình, đôi mắt không giấu nổi sự đau khổ. Đông Quân cúi đầu, bàn tay khẽ run lên, nước mắt cứ thế trào ra, lăn dài trên gò má.

"Vân ca..." Đông Quân khẽ gọi, giọng nức nở:

"Không phải lỗi của ca... Là tại đệ... Đệ cứ nghĩ... xa huynh...nhất định huynh sẽ sống tốt, không bị những kẻ kia quấy rầy...là đệ, mới khiến Vân ca nhập ma... Đều tại đệ..."

Diệp Đỉnh Chi muốn vươn tay lau nước mắt cho Đông Quân nhưng xích sắt giữ chặt hắn lại. Chu Yếm đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ khẽ thở dài. Hắn biết Đông Quân không phải là người dễ mềm yếu, nhưng sự cố vừa qua đã khiến Đông Quân suy sụp hoàn toàn.

Diệp Đỉnh Chi nhìn gương mặt đỏ bừng vì khóc của Đông Quân, trái tim nhói lên từng hồi.

"Đông Quân... Ta không trách đệ. Là ta sai. Lúc đó, ta nghĩ rằng đệ đã... đã chết... Ta không chịu nổi... Đau đớn đến mức tưởng chừng không còn là chính mình... Ta không nhận ra... Người đứng trước mắt ta chính là đệ... Đệ còn sống..."

Đông Quân ngẩng mặt lên, đôi mắt đẫm lệ:

"Vân ca không sai! Vân ca từ nhỏ luôn bảo vệ đệ... Là đệ không đủ mạnh... Đệ không muốn Vân ca vì đệ mà bị thương... Đệ... Đệ chỉ muốn bảo vệ Vân ca thôi!"

Hoa Dung Giản bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, khẽ nhíu mày nhưng không nói gì. Chu Yếm nhìn y, rồi khẽ lắc đầu ra hiệu đừng lên tiếng.

Hoa Dung Giản bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Đông Quân:

" Đông Quân, mọi chuyện đã qua rồi. Bây giờ quan trọng là phải giúp Diệp Đỉnh Chi ổn định lại. Nếu cứ tự trách mình mãi, sẽ chỉ khiến hắn thêm đau khổ."

Đông Quân ngẩn ngơ nhìn Hoa Dung Giản, rồi quay sang nhìn Diệp Đỉnh Chi.

"Vân ca... Vân ca phải hứa với đệ, từ nay đừng làm tổn thương bản thân nữa... Đệ không cần Vân ca mạnh mẽ đến mức ấy... Chỉ cần Vân ca bình an là được."

Diệp Đỉnh Chi khẽ mỉm cười, đôi mắt đầy yêu thương:

"Được. Ta hứa với đệ. Ta sẽ không để mình lạc lối nữa."

Hoa Dung Giản nhìn cảnh tượng ấy, khẽ nhếch môi cười nhẹ, rồi thì thầm với Chu Yếm:

"Có phải ta quá lo xa không? Nhìn hai tên ngốc đó, thật ra cũng không đến nỗi phải trói lại thế này."

Chu Yếm cười nhẹ, khẽ đáp:

"Ngươi cứ để bọn họ tự giải quyết đi. Bọn nhỏ ấy, có khi đau khổ một chút mới hiểu được lòng nhau."

Hoa Dung Giản nhướn mày:

"Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi có hiểu lòng của ta không?"

Chu Yếm thoáng giật mình, đôi mắt khẽ rung động. Hoa Dung Giản bật cười, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.

"Ngươi ấy, đừng để ta phải lo lắng nữa."

Trong căn phòng nhỏ, ánh nắng len qua khe cửa, chiếu lên hai bóng người đang tựa vào nhau. Diệp Đỉnh Chi cúi đầu, để Đông Quân lau đi vệt nước mắt còn vương trên má mình.

Mấy ngày trôi qua, dịch bệnh ở Bắc Ly dần được kiểm soát nhờ sự ra sức của Dược Vương. Bệnh nhân đã giảm bớt, người dân không còn quá hoảng loạn.

Thế nhưng, dù bệnh dịch đã lắng xuống, những lời đồn đại về yêu quái ở Trấn Tây Hầu phủ lại không hề suy giảm, thậm chí ngày càng lan rộng.

Người ta bảo rằng, tất cả tai họa đều từ Trấn Tây Hầu phủ mà ra. Có người thề thốt đã tận mắt thấy yêu quái lảng vảng quanh phủ, bóng đen lướt qua cửa sổ khi đêm xuống.

Có kẻ còn thêu dệt rằng Hầu gia đã dâng hương nhầm với tà thần, khiến yêu khí ám phủ. Những lời đồn dần biến thành những câu chuyện đáng sợ được kể lại trong các tửu quán, trà đình.

Dù dịch bệnh đã khống chế, nhưng không khí trong thành vẫn nặng nề. Đâu đó vẫn vang lên tiếng bàn tán, lời ra tiếng vào:

"Nghe nói Trấn Tây Hầu phủ che giấu yêu quái, vì không tôn kính thiên tử mà khiến trời nổi giận!"

"Phải đấy, ta còn nghe bảo... Hầu phủ từng lén lút làm lễ tế huyết, cầu yêu quái bảo hộ..."

"Trời ơi, vậy sao bệnh dịch vừa rồi cứ bám riết Bắc Ly không chịu đi? Chắc chắn là trời phạt rồi!"

Ngay cả quan phủ cũng không thể đàn áp hết những lời đồn ấy. Bách Lý Thành Phong sau khi nghe báo lại, chỉ có thể nhíu mày thở dài. Ông đứng trên lầu các, nhìn xuống phủ rộng lớn, lòng ngổn ngang trăm mối.

Lạc Thu Thủy đi tới, nhẹ giọng an ủi:

"Vương gia, người đừng quá lo lắng. Dịch bệnh đã lắng xuống, dân chúng không còn quá hoảng loạn nữa."

"Nhưng những lời đồn kia... Nếu để thiên tử nghe được, sợ là..." Thành Phong bất giác cau mày, đôi mắt ánh lên vẻ bất an.

"Vương gia, mấy ngày nay dân tình hoang mang, luôn cần một đối tượng để đổ lỗi. Hầu phủ lại quyền thế cao, bảo vệ Bắc Ly, tự nhiên trở thành mục tiêu. Có điều, nói gì thì nói, lời đồn kiểu này không thể để lan ra quá rộng."

Thành Phong khẽ gật đầu, trong lòng vẫn còn chút bất an. Ông hiểu, dù có muốn dẹp bỏ lời đồn cũng không phải dễ. Chỉ cần một tiếng gió thổi qua, tất cả lại bùng lên như lửa cháy rừng.

Chu Yếm ngồi bên cửa sổ phòng, lặng lẽ nghe những tiếng xì xào từ bên ngoài vọng vào. Hắn cúi đầu, khẽ nhíu mày. Hoa Dung Giản từ ngoài bước vào, thấy Chu Yếm ngẩn ngơ liền hỏi:

"Ngươi lại lo chuyện mấy lời đồn kia?"

"Ừ." Chu Yếm khẽ gật đầu. "Không ngờ chúng lại lan nhanh đến thế. Ta vốn nghĩ dịch bệnh ổn định rồi, mọi người sẽ thôi nghi kỵ."

Hoa Dung Giản cười nhạt:

"Ngươi ngây thơ quá. Nhân tâm vốn khó lường. Lời đồn đã gieo, muốn nhổ tận gốc không phải chuyện một sớm một chiều."

Chu Yếm "Ngươi mới ngây thơ", chỉ trầm ngâm nhìn ra ngoài. Ánh mắt hắn dừng lại ở những bông cúc vàng rực ngoài sân, không khỏi nhớ đến cảnh Bắc Ly ngày trước—bình yên và rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Hoa Dung Giản khẽ nhếch môi:

"Ngươi nên lo cho bản thân trước đi. Đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Việc gì đến sẽ đến."

Chu Yếm im lặng. Trong lòng hắn hiểu, lần này có kẻ cố tình nhắm vào Hầu phủ. Nhưng dù kẻ đó là ai, mục đích thực sự vẫn còn là một ẩn số.

Trong khi đó, Đông Quân từ bên ngoài bước vào, thấy Chu Yếm trầm mặc thì vội vàng chạy tới:

"Ca ca! Huynh không sao chứ?"

Chu Yếm quay lại, gượng cười:

"Không sao, đệ đừng lo."

Đông Quân nhìn vẻ mệt mỏi của ca ca, bất giác thấy lo lắng hơn:

"Đệ muốn đi điều tra thêm về mấy lời đồn. Nhưng đệ sợ huynh ấy lại tự trách mình, không có đệ y lại nổi điên... Cũng không biết phải làm sao để giúp Vân ca."

Hoa Dung Giản khoanh tay đứng một bên, nhướng mày:

"Đệ tạm thời cứ bên cạnh y đi, bên ngoài có cha đêj lo, chuyện đệ còn sống tạm thời nên giấu kín."

Chu Yếm thở dài, khẽ xoa đầu Đông Quân:

"Đừng nghĩ nhiều"

---

Trong căn phòng nhỏ hẹp, ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn dầu rọi lên mặt đất, tạo thành những vệt sáng run rẩy. Diệp Đỉnh Chi bị trói chặt vào giường bằng dây xích dày, từng mắt xích siết chặt lấy cổ tay, cổ chân, khiến hắn không thể nhúc nhích. Gương mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt mở to đầy cuồng loạn, mái tóc rối tung, môi lẩm bẩm những lời không rõ ràng.

Đông Quân đứng bên cạnh, ánh mắt đỏ hoe, bàn tay nắm chặt lấy mép giường, không dám lại gần. Bỗng nhiên, Diệp Đỉnh Chi lại hét lên một tiếng lớn, giọng nói vừa đau đớn vừa tuyệt vọng:

"Đông Quân... chết rồi... là ta giết... là ta hại đệ ấy!"

Hắn gầm lên, cánh tay vùng vẫy mạnh đến nỗi xích sắt phát ra tiếng loảng xoảng, như thể muốn bứt tung tất cả để chạy ra ngoài.

"Vân ca!" Đông Quân bật khóc, giọng run rẩy:

"Đệ ở đây! Đệ vẫn còn sống mà! Vân ca, huynh nhìn đệ đi!"

Diệp Đỉnh Chi không hề nghe thấy, đôi mắt mờ mịt, cứ như đang lạc trong cơn ác mộng không hồi kết. Hắn cứ liên tục lặp lại:

"Đông Quân... Đệ ấy chết rồi... là ta... ta vô dụng! Ta không bảo vệ được đệ ấy!"

Hắn đột ngột ngửa đầu ra sau, nước mắt lăn dài trên gò má.

Đông Quân nghẹn ngào, không kiềm chế được nữa, lao đến ôm chặt lấy Vân ca đang phát điên, đầu tựa vào bờ vai rắn chắc mà khóc nức nở:

"Vân ca, không phải! Đệ không chết! Đệ còn sống! Đệ ở ngay đây, huynh nhìn đi!"

Diệp Đỉnh Chi như bị đông cứng lại, hơi thở dồn dập. Đông Quân không buông tay, vẫn ôm hắn thật chặt, giọng nói nghẹn ngào:

"Huynh đau thế này... là tại đệ... Là tại đệ không bảo vệ được huynh... Vân ca... huynh đừng như thế... đừng tự hành hạ mình nữa..."

Trong khoảnh khắc, Diệp Đỉnh Chi dần bình tĩnh lại, đôi mắt từ từ tìm lại tiêu điểm. Hắn nhìn xuống thấy Đông Quân vẫn đang gục vào vai mình, khóc đến mức vai run lên từng đợt. Hắn bất giác thì thào:

"Đông... Đông Quân?"

Nghe thấy tiếng gọi yếu ớt, Đông Quân vội ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn ướt đẫm nước mắt, đôi mắt trong veo đầy vẻ kinh hoàng.

"Vân ca! Là đệ! Huynh tỉnh rồi sao?"

Diệp Đỉnh Chi khẽ cau mày, bàn tay run rẩy chạm vào gò má ấm áp của Đông Quân, như sợ đây chỉ là ảo giác.

"Đệ... Đệ thật sự còn sống?"

"Đương nhiên rồi! Đệ vẫn còn sống, vẫn khỏe mạnh ở đây mà!" Đông Quân nghẹn giọng, cố nở một nụ cười để trấn an.

"Nhưng... nhưng ta thấy đệ... ngã xuống... không động đậy... ta..."

"Là nhầm thôi! Vân ca, đệ không sao cả!"

Diệp Đỉnh Chi nhìn gương mặt ngây ngô đầy nước mắt của Đông Quân, không khỏi đau xót. Đầu hắn như muốn nổ tung, trí nhớ hỗn loạn, nhưng cảm giác được đôi tay kia ôm chặt lấy mình, hơi ấm lan tỏa, khiến hắn không còn hoang mang nữa.
Đông Quân khẽ dụi đầu vào vai Vân ca, giọng nhẹ như gió:

"Vân ca, đệ xin lỗi... Đệ không muốn huynh đau lòng... Là lỗi của đệ, khiến huynh tổn thương..."

Diệp Đỉnh Chi khẽ nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt lấy lưng Đông Quân như muốn xác nhận rằng người trong lòng thật sự đang sống.

Lúc này, Hoa Dung Giản đứng ở cửa, khẽ thở dài. Hắn nhấc bát thuốc trên bàn, bước tới, giọng trầm ổn:

"Để hắn uống thuốc trước đã. Cứ thế này, cả hai huynh đệ ngươi đều ngã bệnh mất."

Đông Quân quay lại, nhìn Hoa Dung Giản với ánh mắt lo lắng:

"Hoa nhị ca... Vân ca sẽ không sao đúng không?"

Hoa Dung Giản nhíu mày, đặt bát thuốc lên bàn, giọng khẽ dịu lại:

"Chỉ là tinh thần quá căng thẳng. Uống thuốc rồi ngủ một giấc sẽ ổn thôi."

Diệp Đỉnh Chi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ cảm thấy người trong lòng mình vẫn còn sống, cảm giác nhẹ nhõm như trút bỏ gánh nặng đè nén bấy lâu. Hắn nhẹ nhàng thì thầm:

"Đông Quân... đừng rời xa ta nữa..."

Đông Quân dụi đầu vào ngực Vân ca, khẽ đáp:

"Đệ sẽ luôn ở bên huynh. Vân ca... đệ không bao giờ rời đi..."

Hoa Dung Giản đứng bên cạnh, nhẹ nhàng kéo bát thuốc lại gần:

"Được rồi, để hắn uống thuốc đã. Đông Quân, ngươi ngồi bên cạnh, ta đút cho."

Đông Quân khẽ gật đầu, vẫn không buông tay Vân ca, nhưng động tác của Hoa Dung Giản rất thô bạo, đương nhiên hắn chỉ có thể dịu dàng với Chu Yếm của hắn thôi, tựa như sợ nếu lơi ra một chút thì Vân ca sẽ biến mất như một giấc mơ.

Diệp Đỉnh Chi hơi khó chịu với vị đắng của thuốc, nhưng khi Đông Quân nhẹ giọng dỗ dành, hắn lại ngoan ngoãn uống hết. Hoa Dung Giản mỉm cười nhạt:

"Thì ra chỉ cần có tiểu tử này bên cạnh là chịu nghe lời, thật khiến người ta bất ngờ."

Đông Quân đỏ mặt, nhỏ giọng:

"Vân ca... huynh uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi. Đệ ở đây... không đi đâu cả."

Diệp Đỉnh Chi lặng lẽ gật đầu, để Đông Quân nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống. Đông Quân vẫn không rời, ngồi bên cạnh nắm lấy tay Vân ca, để hắn yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Hoa Dung Giản nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ thở dài:

"Chăm sóc hắn đi. Đừng để hắn tỉnh dậy lại phát điên."

Đông Quân ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi người Vân ca đang say ngủ.

———-
P/s: tác giả thay đổi xưng hô cho dễ thương, Đông Quân sống lại nói chuyện dễ thương cũng giống một đứa trẻ 18 tuổi, rất mít ướt nhỉ 😂

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro