Chương 3

Sau khi trở về Diệp phủ Bách Lý Đông Quân làm ổ trong chăn, Chu thúc biết y thích đọc sách ủ rượu nên trong phòng để toàn sách và các dụng cụ phòng khi y cần. Cả căn phòng đều phủ màn trướng màu trắng xanh vô cùng hài hòa, tới đệm chăn cũng là lão đi nghe ngóng làm phỏng theo Bách Lý gia, tận lực giúp y không cảm thấy quá cô đơn lạc lõng.

"Đông Quân, ngài có trong phòng không?"

Bách Lý Đông Quân bị thương lại đau lòng không muốn động đậy nằm trong chăn giả chết tới nến cũng lười thắp. Y suy đi nghĩ lại dù sao cũng là y không đúng thật, Vân ca có hôn ước với Văn Quân mà chỉ vì y mà hai người họ không thể thành đôi. Càng nghĩ càng thấy Vân ca giận y quả không sai, y nên làm gì để dỗ hắn đây?

Nghĩ tới đó y vùng dậy từ trên giường lại bởi vì choáng váng ngã lộn mèo xuống, tiếng động không nhẹ từ trong phòng phát ra, Chu thúc cùng các nha hoàn sợ y làm sao bèn phá cửa xông vào:

"Aiya Đông Quân ngài không sao chứ?"

Bách Lý Đông Quân xoa eo giơ tay xua xua:

"Con không sao, Chu thúc chỉ là bị vấp thôi."

Lúc này lão mới thở ra một hơi đỡ y đứng dậy:

"Ngài xem cá ngài mang về ta hâm lại rồi còn có rất nhiều món khác, mau dậy ăn một chút ngài đi đường xa chắc vẫn chưa ăn đúng không?"

Lúc bấy giờ y mới cảm thấy cả người bủn rủn, cái bụng rỗng nhận được chú ý liên tục biểu tình. Bách Lý Đông Quân hai mắt sáng lấp lánh:

"Cảm ơn Chu thúc."

Y ngồi vào bàn gắp một miếng cá cho lên miệng sau đó hỏi Chu thúc đang đứng bên cạnh:

"Chu thúc, con có việc này muốn nhờ thúc."

Chu thúc mỉm cười hiền hòa:

"Tiểu Đông Quân cứ nói."

"Con... thực ra con lỡ chọc phải Vân ca thúc có biết làm cách nào cho huynh ấy hết giận không? Con thề con chỉ muốn làm bằng hữu với huynh ấy chuyện khác sao cũng được."

Y vẫn còn nhớ trước khi y bước vào Thiên Khải đã hy vọng hai người có thể lưỡng tình tương duyệt biết bao nhưng sau khi thấy hắn cùng với Văn Quân y chỉ mong hai người có thể quay lại như xưa là đủ rồi. Một năm thì một năm chỉ cần những người y để tâm đều sống tốt là y cũng hạnh phúc.

Chu thúc trông thấy y như đứa nhỏ làm sai chuyện gì giương đôi mắt trong suốt thập phần đáng thương nhịn không được xoa nhẹ đầu y:

"Thiếu gia ấy mà, Đông Quân thực ra thiếu gia vẫn luôn để tâm tới ngài nhất chỉ cần ngài như lúc nhỏ tặng hắn vài món đồ là được."

Lúc nhỏ mỗi khi y làm hắn giận sẽ tự tay làm một cái gì đó tặng hắn, Vân ca tương đối dễ dỗ nhiều lúc chỉ cần hái cho hắn một nhành liễu là hắn đã hết giận rồi. Bách Lý Đông Quân nhớ lại gương mặt hồi nhỏ của hắn mỉm cười, kiếp trước khi hai người gặp lại cũng chẳng được mấy lần bên nhau sau đó liền chia xa. Bách Lý Đông Quân chìm vào hồi tưởng một lúc sau đó xốc lại tinh thần đứng dậy:

"Được, vậy con sẽ ủ một bình rượu thật ngon đem tới bồi tội Vân ca."

Chu thúc thấy y hết mặt ủ mày chau liền hài lòng gật gật đầu phân phó hạ nhân tìm đồ ủ rượu giúp y sau đó lui ra.

—-

Diệp Vân ôm một bụng hỏa ngồi cạnh Dịch Văn Quân xem kịch, nàng vừa cắn hạt dưa chăm chú nhìn vở kịch tới đoạn cao trào không nhịn được kéo nhẹ vạt áo hắn:

"Vân ca, thật là thú vị mau xem"

Trong đầu Diệp Vân đều là gương mặt Bách Lý Đông Quân nào có xem nổi giây nào bị kéo chỉ đành hời hợt vỗ mu bàn tay nàng cười cười. Dịch Văn Quân nhạy cảm nhận ra liền cau mày một chút sau đó trở về bộ dạng dịu dàng nói:

"Vân ca nay huynh sao vậy? Có chuyện gì phiền lòng sao?"

Diệp Vân ôm nàng vào lòng:

"Không có gì, Quân nhi."

"Nói dối, huynh vẫn đang nghĩ về Đông Quân? Thực ra cũng không có gì khó, Đông Quân là tiểu công tử được sủng ái từ nhỏ, trước giờ chưa bao giờ ăn khổ, cùng lắm huynh dọa đệ ấy một chút đệ ấy sẽ khóc nháo đòi về thôi."

Diệp Vân nghĩ lời nàng nói cũng có lý liền đi gặp Bách Lý Đông Quân, hắn biết Bách Lý Đông Quân thích sạch sẽ, y sợ nhất là cô đơn cùng bóng tối ở một nơi bẩn thỉu. Hắn vừa bước vào đại môn Diệp phủ đã trông thấy một thân ảnh thoăn thoắt chạy lại, y da trắng môi hồng, tròng mắt như có ngàn vạn ánh sao vừa nhìn thấy hắn đã nở một nụ cười tươi rói trông dễ thương như một chú sóc:

"Vân ca, huynh về rồi?"

Trên tay y ôm một bình ngọc tuy không mở nắp nhưng chỉ cần lại gần đã ngửi thấy thoang thoảng hương thơm ngào ngạt. Diệp Vân vì để y không nghi ngờ liền cúi đầu:

"Đông Quân... ta đã nghĩ rất nhiều là ta thái độ không đúng. ta biết đệ cũng chỉ là vì bị ép buộc."

Bách Lý Đông Quân nhìn hắn nghiêng đầu nghi hoặc, Vân ca thực sự nghĩ thông rồi? Cũng may hắn không biết y vì để ép gia gia đồng ý mối hôn sự này mà quỳ hai ngày hai đêm. Tuy tâm Diệp Vân không tại chỗ y nhưng có cơ hội được ở bên cạnh hắn thôi y đã thấy đủ rồi. Bách Lý Đông Quân mỉm cười hòa nhã:

"Vân ca, thật trùng hợp ta cũng thấy bản thân sai nên ủ rượu tặng huynh đây."

Y thập phần tự hào giơ ra hũ ngọc:

"Rượu này được ủ từ hoa và sương trong Diệp phủ đó đảm bảo hương thơm ngào ngạt một ngụm khó quên."

Diệp Vân nhận lấy hũ rượu cảm thấy đúng như lời y nói hương thơm dạt dào, có cảm giác mùi hương đó cứ quấn quít lấy hắn không rời giống như cái đuôi nhỏ năm nào.

"Cảm ơn đệ."

Bách Lý Đông Quân nghĩ Diệp Vân đã hết giận vui vẻ giơ tay:

"Vân ca thật tốt, huynh không giận ta nữa."

Diệp Vân nhìn bàn tay y trắng nõn, khớp xương rõ ràng ở trước mặt không có ý định nắm lấy. Bách Lý Đông Quân ngượng ngùng thu tay lại, y nghĩ Vân ca vẫn còn chưa có hoàn toàn đón nhận y. Bỗng nhiên hắn nói:

"Có rượu phải có đồ nhắm, đi chúng ta vào khu rừng hồi bé luyện kiếm săn gà rừng, ta nướng cho đệ."

Bách Lý Đông Quân đã cả trăm năm không được ăn đồ hắn nấu hai mắt sáng rỡ mặc kệ trời sắp tối dùng khinh công đuổi theo hắn. Hai người đáp xuống một vùng cỏ cây rậm rạp. Bách Lý Đông Quân ở bên cạnh tiếp tục nói:

"Vân ca thực ra... ta chỉ muốn làm bằng hữu với huynh như hồi trước. Mối hôn sự này có ẩn tình nhưng giờ ta sợ nói ra không thích hợp ta thề ta tuyệt đối không cố ý phá huynh và Văn Quân."

Diệp Vân không hiểu sao khi nghe tới chữ bằng hữu thốt ra từ y hắn lại nổi nóng, hắn không lý giải được  vì sao trong lòng cảm thấy mất mát, nhất thời tức giận kéo y ra nơi chuẩn bị sẵn. Bách Lý Đông Quân bị kéo một cái không phòng bị ngã xuống, bên dưới lớp cỏ hóa ra lại là một cơ quan, chỉ thấy cả vùng cỏ lớn ùn ùn sụp xuống, y theo đó cũng rơi xuống. Bị rơi bất ngờ không có điểm tựa xuất khinh công Bách Lý Đông Quân trực tiếp cùng đám cỏ lăn một vòng, chân y xước qua một tấm ván nhọn cả người lấm lem như một con mèo hoa lồm cồm bò dậy:

"Diệp Vân huynh giở trò quỷ gì vậy?"

Diệp Vân khoanh tay đứng trên miệng hố nhìn y:

"Bách Lý Đông Quân ngươi tốt nhất quay về Càn Đông thành của mình bớt lởn vởn trước mặt ta, thấy mà buồn nôn."

"Ta làm gì có lỗi với huynh chứ?"

Bách Lý Đông Quân ôm lấy cái chân bị thương xé một mảnh vải qua loa quấn lại nghiến răng nghiến lợi. Diệp Vân từ trên miệng hố nhàn nhạt đáp:

"Nội cái ánh mắt dơ bẩn ngươi nhìn ta thì ngươi đã đáng chết rồi Bách Lý Đông Quân."

Bách Lý Đông Quân như bị điểm trúng huyệt bỗng nhiên nghẹn cổ họng, thì ra Diệp Vân không phải không biết y có tình cảm với hắn. Vậy mà y còn tự an ủi bản thân Diệp Vân chẳng qua là tên đầu gỗ không biết y luôn đối với hắn động tâm. Bách Lý Đông Quân cắn môi:

"Ta..."

Không để y nói thêm câu nào Diệp Vân đã phủi áo đi thẳng, Bách Lý Đông Quân thấy hắn thế mà bỏ y lại một mình có chút không cam tâm hét lên:

"Vân ca, huynh quay lại. Trò này của huynh còn lâu mới đuổi được ta ra khỏi Thiên Khải."

Diệp Vân thấy y vẫn cứng đầu như vậy càng tức giận, cước bộ cũng càng nhanh, dù sao tên nhóc đó có tam phi yến cái hố vậy cũng chẳng nhốt y được lâu.

Nếu là ở thời điểm không bị thương thì còn có khả năng giờ chân y bị thương không thể nào đề khí dùng khinh công được, miệng hố lại quá trơn Bách Lý Đông Quân thử leo lên mấy lần đều không thành công mệt mỏi ngồi phịch xuống tựa vào thành hố. Y mất máu lại có thương cũ chưa lành càng ngày càng cảm thấy xây xẩm mặt mày chỉ có thể liên tục hít sâu ổn định thần trí.

Bách Lý Đông Quân nhìn trời dần kéo mây nghĩ kiên trì một chút Chu thúc không thấy y về sẽ đi tìm thôi, Diệp Vân cũng chẳng chọn chỗ khó tìm lắm. Y mệt mỏi không quan tâm quần áo tóc tai dính đầy bụi đất gối đầu lên cánh tay thiếp đi.

Lúc tiểu Đông Quân đáng thương tỉnh lại trời đã tối, xung quanh thỉnh thoảng vang lên tiếng dã thú, y mở mắt giơ tay không thấy năm ngón chỉ có thể nương nhờ ánh trăng mờ ảo để cảm nhận vách hố. Bóng tối cùng tĩnh lặng khiến y nhớ lại khoảng thời gian mấy trăm năm cô độc canh giữ nơi tận cùng thế gian kia. Bách Lý Đông Quân cảm thấy tủi thân cùng đau khổ tột cùng, khóe mắt không tự chủ đỏ hoe. Y ôm lấy bản thân cuộn tròn lại như một con thú nhỏ bị bỏ rơi mong tìm được một chút ấm áp.

Chưa đầy canh giờ sau trời bỗng đổ mưa, Bách Lý Đông Quân bị nước mưa dội cho tỉnh hẳn, quần áo ướt nhẹp dính chặt vào vết thương lúc đầu còn đau lâu dần chỉ cảm thấy tê dại. Y run lẩy bẩy vì lạnh nhưng cơn mưa kia giống như lăng trì cứ dai dẳng quật lên người y có cố gắng quay người nép mình cỡ nào cũng không được. Bách Lý Đông Quân tuyệt vọng dùng tay cào vào thành hố miệng lẩm bẩm:

"Vân ca cứu ta..."

Tay y không có sức hơn nữa thành hố vốn dĩ trơn trượt chẳng có chỗ bám, Bách Lý Đông Quân ý thức dần phiêu lãng, y chỉ cảm thấy cơ thể ngày một lạnh dần cho tới khi hoàn toàn rơi vào hắc ám. Vết thương trên ngực bị nước mưa ngấm qua bắt đầu rỉ máu, chả mấy chốc quần áo y đã nhuộm toàn máu loãng.

Diệp Vân sau khi trở về liền leo cửa sổ vào khuê phòng của Dịch Văn Quân một bộ phụng phịu cần dỗ dành, nàng mỉm cười kéo hắn vào để đầu hắn gối lên đùi mình nhẹ vuốt ve mặt hắn:

"Vân ca huynh đi đâu mà mặt mày cau có như vậy?"

"Đừng nhắc nữa thật là khó chịu."

Dịch Văn Quân đốt an thần hương tay nhu nhu thái dương hắn, Diệp Vân rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp. Trong mộng hắn trông thấy hình bóng một người rất mờ ảo nhưng hắn vẫn vì người đó cảm thấy thương tâm, trong lòng bỗng thốt lên thật cô đơn biết bao. Sau đó một giọng nói thiếu niên vang lên:

"Vân ca"

Diệp Vân bừng tỉnh, bên tai tiếng mưa rơi không dứt. Dịch Văn Quân tay bưng một cái bát nỏng hổi dịu dàng nói:

"Huynh tỉnh rồi? ta hầm một bát canh gà mau uống cho nóng."

Diệp Vân như người mất hồn ngồi ở đó một lúc lâu rồi mới từ từ quay đầu lại hỏi không đầu không đuôi:

"Đã là canh mấy rồi?"

Dịch Văn Quân đặt bát xuống bên cạnh:

"Canh năm rồi, trời cũng sắp tạnh. Huynh cứ đợi tạnh mưa hãy về phủ."

Một sự thấp thỏm không rõ từ đâu lan tỏa khiến hắn không thể ngồi yên vội xốc chăn chẳng buồn chào Dịch Văn Quân liền đi luôn. Chu thúc không biết tiểu Đông Quân đi đâu giữa trời mưa như vậy lo lắng sai gia nhân đi tìm nhưng phải theo lệnh Diệp lão gia không thể tìm kiếm quá rầm rộ. Đúng lúc này Diệp Vân trở về câu đầu tiên hắn hỏi lại là:

"Cái tên nhóc đó đâu rồi?"

Chu thúc chậm chạp nghĩ một hồi mới hiểu vội vàng kéo lấy hắn lo lắng đáp:

"Tiểu Đông Quân không biết đã đi đâu từ chiều tới giờ vẫn chưa về. Y mất công cả ngày trời ủ một hũ rượu nói đi tìm thiếu gia ngài, ngài có biết y ở đâu không?"

Chưa đợi lão nói xong hắn đã tông cửa dùng khinh công nhanh nhất chạy ra chỗ lúc chiều, chỉ thấy hũ rượu lăn lóc cạnh mặt hố, mùi rượu quyện với mùi mưa và bùn đất nhưng vẫn giữ được vị đạo thanh lãnh của nó. Hắn vội tiến tới miệng hố, nước mưa dội từ đầu tới chân hắn khiến tầm nhìn thu hẹp nhưng vẫn đủ cho hắn thấy thân hình người kia dưới hố, nước mưa quá nhiều đã dâng lên sắp nhấn chìm y xuống, Diệp Vân la lên:

"Bách Lý Đông Quân?"

Người dưới hố tựa như đã hòa với đất không có nửa điểm phản ứng, hắn không do dự nhảy xuống thô bạo túm lấy y kéo lên như kéo một con mèo nhỏ ướt nước. Bách Lý Đông Quân rên nhẹ hơi hé mí mắt nặng nề, miệng thều thào:

"V... Vân ca, ta... lạnh quá..."

Diệp Vân nuốt xuống một hơi, trong lòng như có một ngọn lửa liên tục cựa quậy thiêu đốt khiến hắn chẳng quan tâm chuyện khác nữa luồn tay bế y lên. Người trong lòng chỉ hơi run nhè nhẹ sau đó hoàn toàn rơi vào trầm mặc. Diệp Vân không dám cúi đầu nhìn y sợ chỉ cần nhìn một lần hắn sẽ yếu lòng.

---

Au: A Chi rung động rung động nè =3 nma ảnh tra khum thể chối cãi 

Các bồ yêu tui mới lập cho các bồ 1 cái tiktok hahaa toai sẽ đăng truyện lên đó ghép nhạc chil chil nhá tên tiktok Bạng Ái Giai Nhiên search phát ra vì ở VN chắc mình tui bút danh dị =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro