Chương 7

Ôn Hồ Tửu vừa đi không bao lâu đã bị chặn đường, người tới mặc giáp trụ màu trắng, gương mặt như tắm gió xuân mỉm cười hòa nhã:

"Ôn gia xin dừng bước."

Cữu Cữu từ trên cao nhìn xuống người cưỡi khoái mã:

"Ngươi là?"

"Tại hạ là tiểu tiên sinh của Tắc hạ học đường Tiêu Nhược Phong."

Ôn Hồ Tửu siết chặt người trong tay:

"Ngươi muốn ngăn ta?"

"Không phải, ta muốn giúp ngài, Ôn tiên sinh chuyện của tiểu công tử ta hổ thẹn không thể giúp đỡ nhiều nhưng vẫn mong ngài hãy nhận phần lễ này."

Tiểu tiên sinh chắp tay vô cùng lịch thiệp, Ôn Hồ Tửu nhếch nhẹ chòm râu:

"Được rồi, sau này có duyên sẽ hồi báo, đa tạ."

Ôn Hồ Tửu không khách khí nhảy vào trong xe ngựa của Tiêu Nhược Phong thả Bách lý Đông Quân xuống đệm dày. Tiêu Nhược Phong ngồi xuống ôm lấy y mỉm cười:

"Ủy khuất ngài rồi. Phụ hoàng sẽ không dễ dàng để y toàn mạng rời khỏi chỉ có thể nghĩ ra hạ sách này, hổ thẹn."

Nói rồi hắn nhanh tay vuốt mái tóc của Bách Lý Đông Quân, lấy tấm lông cáo phủ lên người y lại cắn ngón tay lấy máu mình tô lên đôi môi tái nhợt của người trong lòng sau đó gật đầu với Ôn Hồ Tửu, ông lấy chiếc mũ rộng vành bên cạnh cởi áo ngoài rồi ra trước xe ngựa giả làm một người đánh xe.

Xe ngựa thuận lợi một đường tới cổng thành thì bị chặn lại, tướng lĩnh trông thấy gia huy trên thân xe biết là xe của Lang Gia Vương nhưng vì chức trách vẫn tiến lên xin lục soát, Ôn Hồ Tửu không hề nhúc nhích tận lực giả làm một người đánh xe bị câm, Tiêu Nhược Phong trong xe cười chào hỏi:

"Ta hiểu chức trách của ngươi, không sao."

"Tạ vương gia, thứ tội vi thần."

Hai tên lính theo lệnh kéo nhẹ rèm xe, chỉ thấy bên trong xe có một cô nương tuy không thấy rõ mặt nhưng chỉ nhìn bờ vai cùng mái tóc đen dài người ta đã biết chắc chắn là nàng có mỹ mạo khuynh thành, chưa kể đôi môi đỏ mọng khiêu gợi kia, Lang gia vương đang vùi mặt vào cổ nàng. Tên lính tựa như chấn kinh cũng tựa như thèm muốn mở to mắt, Lang gia vương xuất chưởng khiến rèm xe hạ xuống lạnh giọng:

"To gan..."

Đám lính ngay lập tức cảm thấy khuất tất cúi thấp đầu cho xe ngựa đi qua, bọn họ biết Lang gia vương lúc nào cũng nổi tiếng tri thư đạt lễ chưa bao giờ gần nữ sắc nhưng mấy tháng trở lại đây ngài vì một nữ nhân mà tranh với Cảnh Ngọc vương tới sứt đầu mẻ trán hôm nay thấy quả là hồng nhan họa thủy.

Ôn Hồ Tửu vững vàng đánh xe, bên trong Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng đặt người xuống lẩm bẩm:

"Mạo phạm rồi Bách Lý công tử"

Anh không thể kiềm chế vuốt nhẹ lên môi mình, ban nãy làn da dưới đó mềm mịn vô cùng khiến người ta thương nhớ. Tiêu Nhược Phong đương nhìn gương mặt trắng bệch của y thì Ôn Hồ Tửu hỏi:

"Không ngờ người đứng đắn có tiếng như Lang gia vương lại có một hồi tình tự như vậy?"

Anh biết lúc nãy mấy binh lính đã bàn tán ra vào nên cữu cữu nghe thấy, Lang gia vương lắc đầu bất lực:

"Chỉ là một vài kế sách che mắt mà thôi."

Anh không hề nói dối, Thanh vương thế lực bành trướng anh muốn giúp ca ca chỉ có thể âm thầm ngoài mặt kiếm cớ bất hòa bên trong ủng hộ.

Tiêu Nhược phong bảo hộ bọn họ tới nơi an toàn sau liền trở về, Ôn Hồ Tửu đi suốt năm ngày cuối cùng tới phụ cận Sài Tang. Bách Lý Đông Quân tới ngày thứ hai đã tỉnh lại nhưng cơ thể thương tích quá nặng khiến y chỉ có thể ngồi đó ngẩn người. Lúc đầu cữu cữu cho là y đã chịu đả kích quá lớn nên mới trầm mặc nhưng qua thêm hai ngày ông đã triệt để hốt hoảng:

"Đông Quân, Đông Quân? Con làm sao vậy? Mau trả lời cữu cữu, đừng dọa ta. Lũ súc sinh ở Thiên Khải đó đã làm gì khiến con trở thành như vậy?"

Dù có dùng đủ mọi cách y vẫn giống như một con búp bê sứ xinh đẹp im lặng ngồi đó ngoài các hành động cơ bản ra thì chẳng có điểm nào giống như đang sống. Ôn Hồ Tửu để tránh tai mắt giấu y ở một căn nhà tranh gần Sài Tang thành, phía trước nhà có một rừng trúc rất lớn, Bách Lý Đông Quân ngồi trên xích đu trước hiên nhà yên lặng giống như một bức tranh thủy mặc. Cữu cữu trên tay cầm vò rượu mở nắp khua trước mặt y:

"Tiểu Đông Quân có biết đây là rượu gì không? Con ngửi xem, rất thơm đó."

Bách Lý Đông Quân vừa ngửi thấy mùi rượu, trong ánh mắt vô hồn bỗng hơi lấp lánh lên một chút, y giương mắt nhìn cữu cữu khiến ông kinh hỉ:

"Mau gọi cữu cữu ta lấy cho con thử một chén nhé."

Bách Lý Đông Quân khó khăn đáp:

"Cữu.. cữu?"

"Ngoan ngoan... tiểu Đông Quân"

Ôn Hồ Tửu rơi nước mắt, ông cảm thấy y giống như trở lại thành đứa trẻ mới sinh vậy, không có bất kỳ phản ứng nào với thế giới nhưng nếu kiên nhẫn dẫn dắt y sẽ làm theo. Phải mất tới nửa tháng Bách Lý Đông Quân mới như một con sóc nhỏ chạy xung quanh nhà nhưng y không biết cười cũng không biết nói chuyện chỉ biết gọi cữu cữu, y rất thích rượu chỉ cần để đồ xung quanh giống như bản năng y vẫn sẽ ủ rượu. Ôn Hồ Tửu thường để y trong nhà rồi một mình đi thám thính, phía Thiên Khải vẫn im hơi lặng tiếng, ông chỉ kịp thả một bức thư về Càn Đông báo bình an cùng với thông tri tình hình, Trấn tây hầu phủ nhận được sẽ có hành động.

Bách Lý Đông Quân đang ủ rượu nhưng còn thiếu một nguyên liệu, y không do dự bước ra khỏi nhà. Rừng trúc xanh rì rào in trên mắt y nhưng không chạm tới đáy, bỗng cổ chân y bị nắm lấy một giọng nói thều thào xuất hiện:

"Cứu ta..."

Bách Lý Đông Quân nhấc chân bất cẩn làm hũ rượu nghiêng đi rượu đổ đầy vào mặt người nằm đó, trùng hợp làm sao rượu này lại là rượu có chứa thảo dược, thuốc này làm người kia hơi tỉnh lại, sau một hồi giãy dụa gã ngồi dậy vận khí sau đó vui mừng nói:

"Rượu này? Là thần dược sao? Đa tạ vị tiểu huynh đài."

Bách Lý Đông Quân không quan tâm gã, quay lưng đi thẳng nhưng người trượng nghĩa như gã vội chạy theo chắn trước người y:

"Xin hỏi vị tiểu huynh đài xưng hô như nào? Tại hạ gọi Tư Không Trường Phong."

Bách Lý Đông Quân tựa như nghiền ngẫm cái tên này thật lâu sau đó bỗng nhiên nắm lấy tay hắn, đúng lúc này cữu cữu tới:

"Tiểu Đông Quân? Con ở đây làm gì? Tiểu tử này? Con hình như rất có sức hút với các tiểu tử."

Ôn Hồ Tửu không lưu tình gõ rớt cái trảo trên vai cháu mình kéo y lại:

"Ngươi là ai?"

"Ta... ta tên Tư Không Trường Phong. Ban nãy vị tiểu công tử này đã cứu ta."

Ôn Hồ Tửu nhấc lông mày nhìn ánh mắt vô hồn của cháu mình, y tới ăn món gì còn không biết chọn thì sao mà giúp nổi chứ nhưng nhìn dáng vẻ ngây ngô của gã ông lại nghĩ chắc người này chỉ là tình cờ đi ngang không có ý xấu. Cữu cữu niết má Đông Quân:

"Mau mau cho cữu cữu xem nào tiểu Đông Quân hôm nay con đã biết đi ra ngoài rồi cơ đấy."

Ôn Hồ Tửu vốn không tính giữ Tư Không Trường Phong lại nhưng Bách Lý Đông Quân cứ nắm góc áo người ta, ông bất lực đành cho gã vào nhà. Tư Không Trường Phong vừa vào đã bị hương rượu hấp dẫn:

"Tất cả là do y ủ?"

Tư Không Trường Phong ngạc nhiên chỉ người đang ngồi một bên tay cầm đồ chơi do thúc thúc mang về bên trong còn có hai con rắn màu sắc sặc sỡ, gã sợ y bị thương liền nắm lấy tay y:

"Sao ngài lại cho y chơi thứ này?"

Ôn Hồ Tửu thấy hành động này tự nhiên cảm thấy Tư không Trường Phong rất thích hợp làm bảo mẫu liền nói:

"Ta biết ngươi có thương trong người, rượu của cháu ta vừa hay lại có thể giúp ích cho ngươi một chút. ngươi ở lại đi giúp ta chăm sóc y, đổi lại rượu cho ngươi."

Tư Không Trường Phong nhìn Bách Lý Đông Quân ngoan ngoãn ngồi một bên, gương mặt y trắng nõn, ngũ quan tinh xảo tuy trông hơi giống một bức tượng không hồn nhưng vẫn cảm thấy y là kiểu người gặp người thương hoa gặp hoa nở bèn gật đầu.

Ở một diễn biến khác Diệp Vân vẫn đang vật lộn với ma chủng, hằng đêm thứ đó đều hiện về tra tấn hắn:

"Diệp Vân ngươi đã hại y, ngươi lấy tư cách gì ở bên cạnh y?"

Diệp Vân dùng nội lực áp chế nhưng chỉ có thể cố gắng giữ lại thanh minh, hắn biết cần phải ngay lập tức đi tìm Bách Lý Đông Quân. Hắn sợ nếu không tới nhanh hắn sẽ vĩnh viễn mất đi y, loại dự cảm này càng ngày càng thôi thúc. Diệp Vân lấy hết sức lực tìm kiếm mọi phương hướng cuối cùng mò được tới phụ cận Sài Tang, hắn cả người dơ bẩn hề hề bước trong thành gặp ai cũng hỏi:

"Có trông thấy một người cao chừng này ánh mắt linh động?"

Đương lúc người bán bánh bao tưởng hắn là một tên ăn mày xua đuổi thì hắn chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Tư Không Trường Phong đội cho y một cái nón có tai thỏ màu trắng trông vô cùng dễ thương lại mua mứt hoa quả nhét vào miệng y nhẹ nhàng lấy tay lau vụn đường trên môi:

"Ngọt không? Đông Quân nay Sài Tang có lễ hội chúng ta sẽ lén cữu cữu đi chơi một chút nhé."

Bách Lý Đông Quân ngậm mứt hai má căng lên trông thật sự giống một con thỏ trắng nắm vạt áo Tư Không Trường Phong:

"A Phong..."

Phải mất rất lâu gã mới dạy y gọi được tên bản thân, Tư Không Trường Phong vừa nghe y gọi đã lấy trong túi ra một miếng mứt quả nữa nhét vào miệng y sau đó quay lại trả tiền cho ông chủ.

Diệp Vân từ xa nhìn muốn nứt mắt ra, người mà hắn đã khổ sở tìm suốt mấy tháng đang ở trước mắt nhưng hắn có cảm giác như người đi lâu trong sa mạc trông thấy ốc đảo không dám tin. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro