Chương 9
"Nó chẳng cần gì ở ngươi cả, Diệp Vân dù là sao trên trời hay trăng dưới biển chỉ cần nó muốn có gì mà phủ Trấn Tây hầu không cho được. Nếu không phải vì cha ngươi và hầu gia có tình nghĩa huynh đệ, Đông Quân trong lòng có ngươi thì ta đã cho ngươi Thất hồn đan để ngươi chết đau khổ nhất rồi. Kiên nhẫn của ta có giới hạn, nếu ngươi còn không rời khỏi đây ta sẽ thật sự động thủ đấy."
Ôn Hồ Tử dựa vào cửa từ bao giờ. không mặn không nhạt nói, Diệp Vân quỳ gối trước giường y hai mắt lệ nóng. Hắn ngoài mắng bản thân đáng chết ra thì có thể làm gì? Đông Quân... khi hắn là Diệp Vân ở kiếp trước luôn có một tiểu Đông Quân đi theo hắn, khi hắn trở thành Diệp Đỉnh Chi bị người người phản bội cũng chỉ có Đông Quân rút kiếm vì hắn. Sống qua hai kiếp hắn không phụ thiên hạ chỉ phụ duy nhất một tiểu Đông Quân dương quang xán lạn đứng dưới gốc hoa hạnh mỉm cười dang tay chào đón hắn. Diệp Vân ôm ngực, nơi đó giờ này phút này đau muốn nứt ra, bên trong liên tục có một giọng nói khác dày vò hắn:
"Diệp Vân ngươi không xứng... kiếp trước ngươi chọn Dịch Văn Quân, kiếp này ngươi cũng vì nàng tổn thương y, dù ngươi có nhận ra thì thế nào? Ngươi có thể kéo y lại phía mình sao? ngươi xứng với những gì y đã chịu đựng sao?"
Diệp Vân từ từ đứng dậy con ngươi tràn ngập tơ máu:
"Ôn thúc... là ta có lỗi. Ta biết ta sai nhưng xin người, ta không thể mất y thêm một lần nữa. Ít nhất hãy cho ta... cho ta ở đây được không?"
Ôn Hồ Tửu nhìn hắn thảm không để đâu cho hết nhưng vẫn kiên quyết:
"Cút đi... Ngươi còn mặt mũi nói ra lời ấy hả? Nếu không phải tại ngươi cùng Diệp gia chúng ta đã về Càn Đông thành chứ không phải ở nơi hẻo lánh này chịu khổ. Diệp Vân, ngươi có chết ngàn lần cũng không đủ. Ngươi có biết nhờ ngươi nó đã bi thương tới độ quên hết tất cả? Cơ thể suy yếu, nếu không phải còn có Tân Bách thảo ta cũng không biết kéo mạng nó về làm sao."
Diệp Vân im lặng nghe mắng cắn môi mình tới bật máu:
"Ta... Ôn thúc, vậy y có thể khôi phục không?"
Bách Lý Đông Quân nghe tiếng cữu cữu thò đầu ra nhìn ông sau đó cẩn thận xuống giường, Diệp Vân đưa tay muốn đỡ nhưng bị y né qua một bên. Ôn Hồ Tửu thấy phản ứng này thập phần hài lòng:
"Đông Quân mau qua đây, không cho phép con gần hắn. Người xấu."
"Người xấu..."
Cữu cữu ngoài ý muốn nghe thấy y lặp lại lời mình có hơi chấn động, nhìn lại mới thấy y đã linh động hơn một chút, có vẻ y đang dần hồi phục ý thức? Ôn Hồ Tửu suy đoán trong lòng sau đó vỗ đầu ngoại tôn:
"Ngoan ngoan... bảo mẫu của con đâu rồi? Hắn muốn ta cho một liều Đoạn Trường Thảo hả?"
Diệp Vân nhìn thấy y không để ý mình ra hạ sách cuối cùng:
"Ôn thúc, nếu ngày đó thúc ôm Đông Quân đi thì chắc hẳn đã biết... ta chính là nam nhân của y rồi. Nếu thúc không cho ta ở lại ta sẽ đem tin này đi mọi nơi để y chỉ có thể quay lại Diệp phủ."
Ôn Hồ Tửu sống tới từng này tuổi còn chưa thấy ai mặt dày mức độ này cộng với việc hắn dày vò cháu mình khiến ông tức điên lên cầm một con rắn màu đỏ hướng về phía hắn:
"Giỏi lắm để ta giết quách ngươi đi."
Diệp Vân vội lùi lại mấy bước:
"Ta họ Diệp đấy nếu thúc giết ta thì không ổn đâu."
Ôn Hồ Tửu cười khẩy:
"Hừ giết ngươi thì sao, những gì ngươi làm với tiểu Đông Quân, Bách Lý gia còn chưa treo ngươi lên đánh thành đầu heo sau đó trực tiếp hạ độc là còn may."
Diệp Vân nhìn Bách Lý Đông Quân cắn môi:
"Ta có thể giúp ngài khiến y nhớ lại, lúc trước ta mới chỉ nói tên đã khiến y linh động hơn không ít."
Ôn Hồ Tửu nhìn y rồi lại nhìn gương mặt gợi đòn phía trước nghiêm túc ngẫm lại, nói cũng có một phần đúng, tháo chuông cần tìm người buộc chuông, cữu cữu hừ lạnh:
"Được, tiểu tử ta cho ngươi thêm một tháng."
Diệp Vân thở ra một hơi, từ đó Tư Không Trường Phong là người hân hoan nhất, gã đẩy tất các công việc nặng nhọc như chẻ củi nấu cơm cho Diệp Vân còn mình lo đi kiếm đồ chơi dỗ Bách Lý Đông Quân.
Diệp Vân sắn tay áo bổ củi, chiếc rìu trong tay hắn rung lên từng hồi đầy ai oán nhìn về phía xa xa Tư Không Trường Phong đứng đẩy xích đu chọc Bách Lý Đông Quân. Dạo gần đây không chỉ có một tên Tư Không mà ở đâu ra thêm một Lang gia vương thường xuyên lui tới, mỗi lần đều cho tiểu Đông Quân rất nhiều đồ. Diệp Vân ánh mắt như mũi tên bén nhọn nhìn ba người ngồi trong nhà nói cười.
Bách Lý Đông Quân dần nói được nhiều hơn nhưng dường như y vẫn chẳng nhớ gì, Diệp Vân sợ nói Vân ca y sẽ kích động ngất đi như lần trước nên chỉ dám lén lút cho y kẹo rồi dạy y gọi mình A Vân. Bách Lý Đông Quân mỗi lần đều đem kẹo của hắn ném đi học cữu cữu gọi hắn là người xấu có đánh chết cũng không chịu để hắn đụng vào.
Diệp Vân lòng đau như cắt nhìn quỹ thời gian một tháng cứ vậy trôi đi. Cho tới một ngày Diệp Vân vì không khống chế được ma chủng vội vã vào phòng, hắn ôm đầu lăn lộn dưới đất thập phần đau đớn khó nhịn, bên tại văng vẳng giọng nói đáng chết:
"Diệp Vân... ngươi quá tham lam, ngươi đã yêu Dịch Văn Quân tại sao còn tổn thương Bách Lý Đông Quân? Ngươi nên rời xa y."
"Không... ta đã xa y một kiếp, kiếp này có đánh chết ta cũng không rời xa y nữa. Ta yêu Bách Lý Đông Quân."
"Nhưng sau những gì ngươi làm ngươi có bao nhiêu phần tự tin y sẽ tha thứ cho ngươi?"
ý thức của hắn giống như một con thuyền rách bị sóng đánh úp, hắn ôm lấy bản thân đau khổ thét lên một tiếng. Hắn liên tục tự nhủ thậm chí lấy móng tay khắc xuống đất bốn chữ Bách Lý Đông Quân.
Tiểu Đông Quân ngoài sân chơi một chú đom đóm nhỏ ngoài ý muốn để chú bay mất, y đuổi theo một hồi làm sao lại tới phòng của Diệp Vân. Hắn lăn lộn dưới đất quần áo nhàu nát, ánh mắt lúc tỉnh lúc điên nhìn y. Bách Lý Đông Quân vô thức cảm thấy sợ hãi, y quay đầu định chạy thì Diệp Vân vung chưởng khiến cửa đóng sầm lại. Hắn từ từ tiến tới ép y vào cửa, Bách Lý Đông Quân đẩy hắn ra ánh mắt chán ghét rõ ràng:
"Người xấu."
Diệp Vân mặc kệ y chạy trốn túm lấy cằm y thô bạo hôn xuống, hắn cắn môi y tới bật máu, vị tanh của máu khiến ma chủng trong người hòa hoãn đi không ít. Lúc lấy lại ý thức liền giật mình:
"Đông Quân?"
Bách Lý Đông Quân dường như bị nụ hôn này khơi gợi lại quá khứ nào đó hốc mắt đỏ hoe, con ngươi đen láy phủ một tầng sương cơ thể run lên nhè nhẹ. Y dần trượt xuống dọa Diệp Vân một trận:
"Đệ làm sao vậy? Đông Quân"
Ánh mắt y dần tràn ngập sợ hãi nhìn Diệp Vân như nhìn ma quỷ liên tục lắc đầu:
"Tha cho ta... tha cho ta... đừng..."
Diệp Vân vội vàng ôm lấy y:
"Đông Quân xin lỗi... xin lỗi đệ... đừng sợ ta sẽ không hại đệ."
Bách Lý Đông Quân khóc nức nở giãy dụa kịch liệt, khuỷu tay y đập vào ngực hắn rất đau nhưng hắn không chịu buông tay:
"Đông Quân... Đông Quân"
Hắn lôi hết tâm can ra gọi y nhưng Bách Lý Đông Quân chỉ chìm trong sợ hãi vô tận:
"Không yêu huynh nữa... ta không yêu nữa... vĩnh viễn đều không yêu nữa."
Mỗi lời nói đều như một nhát đao đâm thẳng vào tâm hắn, Diệp Vân cắn răng cố gắng xoa dịu y:
"Được được... không yêu nữa... không yêu"
Bách Lý Đông Quân khóc mệt liền ngủ thiếp trên vai hắn, Diệp Vân vuốt ve đôi mắt sưng đỏ của y, hắn run rẩy hạ đầu muốn hôn lên trán y nhưng sợ y sẽ tiếp tục sợ hãi chỉ đành dằn lòng xuống cách da thịt y một chút, hắn cực lực nhẫn nại cuối cùng ôm y lên thả xuống giường.
Ma chủng trong người hắn cười nhạo:
"Diệp Vân... ta nói rồi ngươi và Bách Lý Đông Quân dù có sống lại cũng vô duyên thôi. Bỏ cuộc đi Diệp Vân ngươi và y không có cách nào hóa giải đâu."
---
Au: Các bồ ngủ sớm đi nhó mai kia t ra một phát hết bộ lun :>
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro