13.

Ba người vừa thấy người cầm đầu thì cùng nhau thở phào một hơi, bởi lẽ người này thực sự quá là "lố", muốn không nhận ra cũng khó.

Vô số cánh hoa từ trên trời đổ xuống, bay lả tả, tỏa hương thơm ngát. Người đang thu hút mọi ánh nhìn ấy thì thong dong đáp xuống đất, dáng vẻ kiểu cách vô cùng.

"Lão Lục, sao đến tận Nam Quyết rồi mà đệ vẫn còn bày trò được thế hả?" Lôi Mộng Sát không dám nhìn thẳng. Hết người này đến người khác đều xuất hiện trước mặt hắn chỉ để khoe khoang!

Lạc Hiên nghe vậy chỉ khẽ cười, ưu nhã đáp: "Đây gọi là cảm giác nghi thức, sao có thể thiếu được chứ?"

Lôi Mộng Sát đã quá quen với cái tính này của sư đệ mình, chỉ biết bất lực đảo mắt.

"Lục sư huynh, những người đi cùng huynh là ai vậy?" Bách Lý Đông Quân nhìn nhóm cao thủ đang đứng sau Lạc Hiên,hỏi.

"Bàn chuyện chính đi." Lạc Hiên bước lên phía trước, nói: "Bọn họ là tinh nhuệ của Cố gia ở Tây Nam Đạp, được cử tới hỗ trợ đệ đưa Nhị sư huynh về Bắc Ly."

Mắt Lôi Mộng Sát sáng lên: "Là người do lão Tam phái đến sao?"

Lạc Hiên gật đầu: "Tam sư huynh hiện đang còn ở Cố gia, không thể đích thân đến cứu viện cho nên đặc biệt phái tinh binh trong nhà theo đệ đến tìm các sư huynh đệ."

"Chúng ta? Những người khác đâu rồi?" Lôi Mộng Sát ngó nghiêng xung quanh, chỉ mong ngay giây tiếp theo có thể thấy các sư đệ từ trong rừng bước ra.

"Thất sư đệ đang dẫn quân ở tiền tuyến, thu hút sự chú ý của đại quân Nam Quyết và triều đình. Liễu Nguyệt và Hiểu Hắc thì đang chặn các cao thủ võ lâm do Nam Quyết phái đến. Tạ Tuyên và Quân Ngọc đại sư huynh trấn giữ Thiên Khải, kịp thời nắm bắt tình hình từ các phía. Còn đệ — dẫn theo tinh nhuệ của Tam sư huynh, bí mật hộ tống sư huynh trở về đại doanh Bắc Ly tiền tuyến, hội hợp với Thất sư đệ." Lạc Hiên nói rõ kế hoạch của Tiêu Nhược Phong cho ba người họ nghe.

Bách Lý Đông Quân giơ tay đặt câu hỏi: "Lục sư huynh, còn đệ và Vân ca thì sao? Chẳng lẽ bọn đệ vượt ngàn dặm xa đến đây chỉ để giúp Nhị sư huynh đổi chỗ ẩn náu thôi đấy à?"

Diệp Đỉnh Chi cũng nhìn Lạc Hiên, chờ y sắp xếp.

Lạc Hiên nhìn hai người, ra vẻ nghiêm chỉnh, nói: "Kế hoạch ban đầu vốn không có hai đệ. Đừng quên rằng các đệ tự ý chạy đến đây."

Bách Lý Đông Quân vừa định cãi thì Lạc Hiên lại nở nụ cười thỏa mãn: "Không đùa nữa. Thất sư đệ có nói rồi, đã đến đây thì đương nhiên sẽ có chuyện để làm. Hai đệ có nhiệm vụ quan trọng đấy!"

"Nhiệm vụ gì?" Ba người đồng thanh hỏi.

Giữa trưa hôm sau, cách túp lều tranh trong rừng ba mươi lăm dặm về phía tây nam.

Trong số các cao thủ trẻ tuổi có danh tiếng trên giang hồ Nam Quyết, ít nhất năm người đứng đầu đang quỳ rạp trên mặt đất, khí lực cạn kiệt, miễn cưỡng chống đỡ thân thể bằng đao kiếm trong tay.

Linh Tố cầm một chiếc đèn sen bát bảo tinh xảo, đứng giữa đường, khẽ bĩu môi nhìn xuống họ đầy ngạo nghễ:

"Công tử nhà ta đã nói rồi, đánh là đánh, còn báo danh làm gì? Mấy con cóc ghẻ các ngươi mà cũng xứng nghe đến danh tính công tử nhà ta chắc?"

Người trong xe ngựa bạch ngọc khẽ vén tấm màn lụa, để lộ một dáng hình thanh tao nhã nhặn.

Công tử trong miệng cô nhóc nghe thấy thế thì cạn lời: "Ta nói chuyện thô lỗ như vậy bao giờ chứ? 'Cóc ghẻ' là muội tự ý thêm vào đấy nhé."

Mạc Hiểu Hắc đứng bên cạnh nhìn chủ tớ hai người đấu khẩu, nhắc nhở: "Người là ta đánh ngã, hai người chỉ đứng xem thôi."

Cô nhóc nghiêng đầu cười một tiếng, Liễu Nguyệt trong xe cũng chỉ bất lực lắc đầu.

Cách đó ba mươi lăm dặm, Lạc Hiên cùng với tinh anh của Tây Nam Cố gia nhanh chóng đưa Lôi Mộng Sát rời đi. Lúc hai bóng người áo đen xuất hiện ở nơi này thì nó đã sớm thành vườn không nhà trống.

"Xem dấu chân thì họ vừa rời khỏi đây không lâu." Một người trong đó cúi xuống kiểm tra vết tích còn sót lại trên mặt đất.

"Đúng là hướng đi về Bắc Ly, đuổi theo!" Người còn lại lập tức tăng tốc đuổi theo manh mối, chẳng mấy chốc đã biến mất trong rừng.

Hoàng hôn buông xuống, trước bến đò nước chảy xiết.

Hai thích khách từ Bắc Ly cuối cùng cũng lần theo dấu vết mà đến, nhưng điều khiến họ bất ngờ là hai người đứng đợi ở bến đò lại chính là Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi.

Hiển nhiên là hai người họ đã bị lừa!

Nhưng quay ngược về truy đuổi tiếp đã không còn kịp, chỉ sợ Lôi Mộng Sát đã thoát đến chân trời nào rồi chẳng hay.

"Là các ngươi?" Trong lòng họ vốn đã có vài suy đoán nhưng không ngờ rằng những người dẫn họ đến bến đò lại chính là Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi.

Theo giang hồ đồn thổi thì lúc này một người đáng lẽ đã tẩu hỏa nhập ma đang phát điên ở Thiên Ngoại Thiên, còn người kia hẳn phải bị tế sống, chết không toàn thây từ lâu.

"Chúng ta cũng không ngờ rằng thế lực thứ hai truy sát Nhị sư huynh lại là Ám Hà." Bách Lý Đông Quân nhìn về phía Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ trước mặt.

"Tống Táng Sư Tô Xương Hà và Chấp Tán Quỷ Tô Mộ Vũ? Thú vị thật đấy. Các ngươi thay mặt Nam Quyết truy sát chính người của mình sao?" Diệp Đỉnh Chi cất giọng.

Không lâu trước đó, Tô Mộ Vũ vẫn còn đứng trong hàng ngũ giang hồ Bắc Ly, cùng chặn bước đông chinh của Thiên Ngoại Thiên. Vậy mà hôm nay lại tương phùng nơi này.

"Lần này Ám Hà chỉ hành sự theo ủy thác, không liên quan đến gia quốc." Tô Mộ Vũ xoay nhẹ cây dù, tiến lên một bước.

"Ai đã thuê các ngươi giết Nhị sư huynh của ta?" Bách Lý Đông Quân cũng không chịu lép vế, cũng bước một bước về phía trước.

"Nhóc con, ngươi có biết quy tắc giang hồ không? Danh tính người ủy thác là điều tuyệt đối không thể tiết lộ." Tô Xương Hà hờ hững nhìn hắn.

"Vậy thì đánh đến khi nào các ngươi chịu khai ra mới thôi." Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nói.

"Chỉ bằng hai người các ngươi? Binh khí đều bỏ lại ở Thiên Khải thành, tay không mà cũng đòi liều mạng với bọn ta?" Tô Xương Hà chẳng hề nao núng.

Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi liếc nhau, cùng siết chặt nắm đấm. Nội lực tuôn trào quanh thân, bảo vệ toàn bộ cơ thể. Chiêu thức khởi đầu bộc lộ áp lực mạnh mẽ, trời đất thoáng chốc biến sắc.

"Vậy thì nếm thử Thùy Thiên Hải Vận của ta đi!" Ánh mắt người thiếu niên kiên nghị, chẳng chút do dự, càn rỡ mà cuồng dã.

"Và cả Đại Già Diệp Chưởng của ta!" Diệp Đỉnh Chi khí thế bức người, giọng vang tựa chuông đồng, hào sảng không bó buộc.

Tô Mộ Vũ xoay nhẹ chuôi dù, nhìn hai người, nhẹ giọng nói: "Thời gian luân chuyển, người cũ đi, kẻ mới thay, phồn hoa cũng chỉ có ba mươi năm một vòng. Có cơ hội giao đấu với hai thiên tài võ đạo trời sinh như các ngươi, chúng ta cũng không uổng chuyến này."

Tô Xương Hà bật cười: "Thế hệ chúng ta đúng là nhân tài như cá qua sông. Hôm nay nếu bọn ta thua sẽ nói cho các ngươi biết ai đã thuê Ám Hà truy sát kẻ họ Lôi kia. Còn nếu các ngươi thua thì nói ra tung tích của Lôi Mộng Sát, thế nào?"

Ánh chiều tà ngả dài, dòng sông cuộn chảy âm thầm mà dữ dội.

Bóng hình bốn người thiếu niên in trên mặt nước. Đột nhiên, một con bói cá khép cánh lao xuống, nhanh như tia chớp cắm phập vào mặt nước.

Trước khi nó kịp bay lên với con cá béo trong mỏ, bốn luồng nội lực hùng hậu cuộn trào, nổ mạnh từ bờ sông.

Cánh rừng vài dặm quanh đó chao nghiêng dữ dội, chim muông kinh hãi lao vút lên trời, dã thú bỏ chạy tứ tán.

Bói cá bị thổi bay, văng ra khỏi mặt nước, mất cả chiến lợi phẩm trong mỏ. Giữa những bọt nước bắn tung tóe, nó vẫn có thể nghe thấy tiếng quát sắc bén:

"Nằm mơ đi! Hôm nay dù thắng hay thua các ngươi cũng đừng hòng biết được tung tích Nhị sư huynh của ta!"

"Mà là ta sẽ đánh cho đến khi các ngươi chịu khai ra kẻ chủ mưu đứng sau mới thôi!" Diệp Đỉnh Chi vung Đại Già Diệp Chưởng thẳng vào mặt Tô Xương Hà.

Trong giây phút nghìn cân treo sợi tốc, Tô Mộ Vũ đưa thân dù chặn ngang. Cú chém của Diệp Đỉnh Chi vừa đủ chạm vào sợi tóc của Tô Xương Hà thì Diệp Đỉnh Chi đã kịp thu tay lại, suýt nữa đã bị cắt đứt luôn cánh tay.

Hắn xoay người, để lộ Bách Lý Đông Quân phía sau. Thùy Thiên Hải Vận dồn đủ mười thành lực, không bỏ sót một phân, giáng thẳng xuống dù của Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ chống dù, cùng Tô Xương Hà lùi lại mấy bước. Nhưng ngay khi dù vừa thu về, hai người kia lại áp sát. Tô Xương Hà vung kiếm lớn, nội lực bùng phát mạnh mẽ.

Diệp Đỉnh Chi nâng chưởng nghênh đón, lập tức cảm nhận được sức nặng tựa ngàn núi. Hắn ôm lấy bả vai Bách Lý Đông Quân, tung mình lùi về sau.

Sau một loạt chiêu thức, bốn người đều nghiêm túc quan sát đối thủ trước mặt. Trận giao đấu lần này, bọn họ lại bất phân thắng bại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro