Chương 11 : "Diệp Đỉnh Chi! Ánh mắt của ngươi là sao vậy!"

Không suy nghĩ nhiều, Diệp Đỉnh Chi liền cởi áo của Bách Lý Đông Quân ra, người phía trước sợ đến mức đồng tử trợn to, giơ tay lên né tránh, nhưng không tránh được.

"Ngươi làm gì vậy?"

"Đừng động!" Diệp Đỉnh Chi bình tĩnh cảnh cáo: "Để ta xem vết thương của ngươi."

Lồng ngực của Bách Lý Đông Quân phập phồng dữ dội, xuyên qua ánh trăng sáng, Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy trên làn da trắng như bạch ngọc ẩn ẩn xuất hiện một ấn kí hình cánh hoa, màu sắc từ đậm đến nhạt, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, kéo dài lan tràn ở ngực, như một ngọn lửa diễm lệ, giữa làn da trắng nõn càng thêm rực rỡ, đẹp đến mức khiến cho người ta nghẹt thở.

"Đây là?" Hắn đột nhiên hô nhỏ một tiếng.

Bách Lý Đông Quân lúc này đang mệt mỏi dựa vào tường, áo cởi một nửa treo trên vai, lộ ra một mảng lớn bả vai và cổ trắng nõn.

"Nóng quá..." Bách Lý Đông Quân ngửa người ra sau, hai má hơi ửng đỏ, môi mỏng phả ra từng làn hơi thở nóng hổi.

Diệp Đỉnh Chi ở gần y, toàn bộ hơi thở đều phun vào bên tai, hắn cảm thấy nửa người tê dại.

Cổ họng khô khốc, Diệp Đỉnh Chi theo bản năng nuốt nước bọt, ánh mắt có chút tối sầm, liếm liếm đôi môi khô khốc.

Đôi môi đỏ mọng của tiểu Bách Lý đang mím chặt, lại đổ một tầng mồ hôi, trong y bây giờ khiến người khác muốn bắt nạt.

Diệp Đỉnh Chi nhéo đùi, muốn khiến đầu óc thanh tỉnh hơn, thầm mắng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, trước mắt phải tạm thời phong ấn Âm Nhu Chi Cực lại.

"Diệp Đỉnh Chi! Ánh mắt của ngươi là sao vậy!" Bách Lý Đông Quân bỗng nhiên nói.

Diệp Đỉnh Chi mím môi, không ngừng động tác, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da nóng bừng, cố ý hỏi: "Ánh mắt của ta như nào?"

Chổ ấn kí bị chạm vào Bách Lý Đông Quân thấp giọng kêu lên: "Đau... đừng chạm vào ta! Những....những cô nương thích ta ở Càn Đông cũng nhìn ta như vậy......A.....đừng....đã nói ngươi đừng chạm vào mà!"

Diệp Đỉnh Chi thu tay lại: "Ta cần hóa giải tắc nghẽn trong lồng ngực của ngươi, áp chế lại Âm Nhu khí này."

"Không muốn." Bách Lý Đông Quân ôm ngực chống cự: "Có....có cách nào khác không!"

Diệp Đỉnh Chi không khỏi bật cười, thử y: "Tiểu công tử người đây là sợ đau à?"

"Sao có thể chứ?"

Diệp Đỉnh Chi biết rất rõ ràng, y vẫn như cũ sợ đau, có lẽ sẽ không khóc như lúc nhỏ, nhưng vẫn trốn tránh trị thương như trước.

"Được rồi, đã bao lớn rồi? Sẽ không đau đâu." Diệp Đỉnh Chi kiên nhẫn dỗ dành hắn, ngữ khí ôn hòa.

Bách Lý Đông Quân cau mày đẩy hắn ra, có chút chán ghét nói: "Ta không còn là hài tử, cũng không phải nữ nhân, cho dù người nói như vậy, dỗ dành ta, ta cũng không tin đâu."

Chặc!

Khó đây, không còn dễ dụ như trước nữa rồi.

"Ta không sao nữa rồi!" Bách Lý Đông Quân tự lừa dối mình muốn kéo lại vạt áo đi ra ngoài.

"Đừng nháo, đến lúc bộc lần nữa, sẽ....sẽ càng khó giải quyết, ngươi không trụ được." Diệp Định Chi kiên nhẫn khuyên nhủ.

"Ha!" Bách Lý Đông Quân cúi đầu muốn đi ra, vẻ mặt ngạo mạn gói: "Đùa gì vậy! Ta là ai? Ta, tiểu gia Bách Lý Đông Quân, không gì là không được!"

Cái tên ngốc này.

"Ta đã đi khắp nơi, từng theo học một vị lão thần y nổi tiếng, ta cam đoan sẽ không cảm thấy đau." Diệp Đỉnh Chi ánh mắt kiên định đến mức Bách Lý Đông Quân không khỏi lại tin tưởng vài phần.

"Thật sao?"

Hắn gật đầu.

"Họ còn đang đợi phía trước chúng ta nhanh lên chút!" Diệp Đỉnh Chi thúc giục nói.

"Vậy được, ngươi chờ ta chuẩn bị tinh thần đã, taa....A...." Động tác của Diệp Đỉnh Chi rất nhanh và chính xác, đánh thẳng vào lồng ngực của Bách Lý Đông Quân.

Sau khi đau đớn la lên một tiếng y thậm chí không còn sức chửi bới, Bách Lý Đông Quân ngã vào lồng ngực Diệp Đỉnh Chi run rẫy, hai mắt y đã không thể mở to hơn được nữa, nhưng dù đang phẫn nộ cũng không thể che đi sự xinh đẹp. Một giọt mồ hôi từ trán Bách Lý Đông Quân chảy xuống, lăn dọc theo khuôn mặt hoàn mỹ chảy xuống cằm, cuối cùng chìm trong quần áo khiến người khác mơ màng.

"Ngươi! Ngươi........."

Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy bộ dáng tức giận của y vẫn như lúc trước, có chút đáng yêu, không khỏi mỉm cười, nhưng trong mắt Bách Lý Đông Quân lại biến thành giễu cợt.

"Ngươi!" Bách Lý Đông Quân đúng là cảm nhận được trước ngực không còn nhói đau như trước nhưng nhìn người này đang cười, trong lòng lại bóc hoả, lại thấy cần cố trắng như tuyết của hắn, hàm răng ngứa ngáy, nhắm mắt trèo lên vai hắn!

"A...a........"

*Bang bang bang!*

Có tiếng gõ cửa: "Không sao chứ?"

Giọng nói lo lắng của Doãn Lạc Hà vang lên: "Sao động tĩnh lớn như vậy?"

Không nhận được phản hồi, nàng lại hỏi lại: "Ta có thể vào không?"

"Đừng!" Diệp Đỉnh Chi xoa xoa đầu Bách Lý Đông Quân an ủi giọng khàn khàn uy hiếp: "Đừng....đừng vào!"

Không lâu sau, bên ngoài đột nhiên có động tỉnh, Diệp Đỉnh Chi đoán có lẽ là đã có nhóm khác tấn công đến.

Lo lắng hai người ở bên ngoài có lẽ sẽ không trụ được lâu.

"Ngươi ở trong đây, ta đi giúp họ, đừng ra ngoài!" Diệp Đỉnh Chi cũng không quên nhắc nhở y trước khi rời đi.

Đúng như dự đoán, May mắn thay, Diệp Đỉnh Chi đã đến kịp thời và sử dụng Bất Động Minh Vương Công để đấy lùi kẻ địch.

"Ngươi lại có thể sử dụng Bất Động Minh Vương Công?" Gia Cát Vân kinh ngạc đứng dậy, cười lạnh nói: "Ta không tin!"

Diệp Định Chỉ sắc mặt nghiêm nghị, khinh thường ngước mắt lên: "Vậy... Ta đánh đến khi ngươi tin mới thôi."

Chỉ bằng vài chiêu, Gia Cát Vân đã bị đẩy lùi cả trăm mét.

Nhưng Bất Động Minh Vương Công này Diệp Đỉnh Chi dù sao cũng chưa được thành thục, đôi mắt của hắn dần trở nên đỏ hoe hung ác.
"Diệp Đỉnh Chi!" Triệu Ngọc Giáp không thể đến gần hắn, chỉ có thể cố gắng gọi thật lớn: "Mau dừng vận khí lại! Mau tỉnh!"

"Sư tổ ơi! Con nên làm gì đây? Bách Lý Đông Quân đã bị thương, giờ ngươi cũng vậy." Triệu Ngọc Giáp lại lo lắng nói.

Đông Quân........

Đông Quân.

Diệp Đỉnh Chi hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi, cố gắng định thần lại cuối cùng cũng áp chế được ma tâm của mình.

Gia Cát Vân tìm ra sơ hở, đây là thời cơ tốt để một chiêu hạ gục kẻ địch.

Nhưng một đạo kiếm khí hung hãn bá đạo đánh tới, Bách Lý Đông Quân bay xuống trước mặt Diệp Đỉnh Chi, tay cầm kiếm chắn phía trước hắn: "Ngươi lại dám ở trước mặt ta, đụng vào người của ta?"

Diệp Định Chi ôm ngực đứng thẳng lên, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng thiếu niên, trái tim đã lâu ngày bụi bặm lại đập mạnh vì Bách Lý Đông Quân.

"Đông Quân đừng cậy mạnh..."

Trận chiến hỗn loạn đã kết thúc.

Sau khi trải qua chuyện này, học đường cũng bắt đầu can thiệp. Sau đó, họ chỉ cần hoàn thành bài đánh giá mà không có bất kỳ phiền nhiễu nào.

"Này! Diệp huynh, cổ của ngươi..."

Triệu Ngọc Giáp lúc này đứng bên cạnh hắn rất rõ ràng nhìn thấy giấu răng trên cổ của đối phương.

Diệp Đỉnh Chi chỉ ầm ừ cũng không nói rõ ràng, chỉ là nhướng mày nhìn Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân cẩn thận lau đi vết máu còn sót lại trên khóe miệng, ho khan khó chịu rồi quay mặt đi.

Diệp Đỉnh Chi vô thức nhếch lên khóe miệng sau khi nghe câu hỏi thì lấy lòng bàn tay che lại vết thương.

Bách Lý Đông Quân thật sự đã dùng hết sức mà cắn, hiện tại vẫn còn có chút đau, vết răng này càng đau lại càng nóng.

"Lúc nãy trong nhà gặp phải một chú chó con, không cẩn thận, huynh đừng để tâm" Hắn cười khúc khích, giọng nói không giấu được vẻ trìu mến, dùng ngón tay cái vuốt ve những vết răng, trong lòng lại có chút rộn ràng.

Bách Lý Đông Quân nghe xong lời này mở to hai mắt không thể tin được, lông mày hơi nhíu lại muốn nói điều gì đó, nhưng xét thấy ở bên cạnh còn có người khác, y chỉ có thể thất vọng ngậm miệng.

Triệu Ngọc Giáp nheo mắt nhìn chuỗi hành động nhỏ của hai người. Dường như hiểu ra điều gì đó.

Suy cho cùng, y cũng là một trong những người chứng kiến cảnh Bách Lý thiếu gia cưỡng hôn người khác.

Chỉ là không ngờ hai người này thật sự.....

Chậc chậc chậc, y không khỏi chặc lưỡi.

————-

Họ cũng thành công thu được ba túi gấm còn lại thông qua trận chiến này, dựa trên những manh mỗi trong đó, họ nhanh chóng khóa được đích đến cuối cùng.

Nơi cuối cùng là Thanh Long Môn.

"Nhưng Thanh Long Môn có hai con đường, chúng ta nên đi đường nào?"

"Vậy thì chúng ta chia nhau ra" Doãn Lạc Hà nhanh chóng đưa ra ý kiến.

Diệp Đỉnh Chi khoanh tay đứng bên cạnh Bách Lý Đông Quân, im lặng quan sát cô.

Trong trận chiến vừa rồi, Diệp Đỉnh Chi hiển nhiên nhận ra khác thường của Doãn Lạc Hà nhưng có vẻ như lúc nàng bảo vệ bọn họ cũng không phải là giả.

Diệp Đỉnh Chỉ nhướng mày, trong đầu đã có suy đoán, nhưng vẫn cố ý hỏi: "Tại sao?"

"Vừa rồi..." Doãn Lạc Hà lắp bắp: "Ta không biết những người vừa mới nãy đến từ đâu, khó tránh khỏi việc họ sẽ mai phục trên đường. Ta thương thế ít hơn bên phải dễ có mai phục để ta đi cho."

Diệp Định Chi tựa vào chuôi kiếm, trầm ngâm, đang định mở miệng, Triệu Ngọc Giáp dẫn đầu nói: "Cô nương, cùng Đông Quân đi bên trái, ta và Diệp huynh đi bên phải. Đừng lo lắng, cho dù là như thế này, dưới tình huống như vậy, có thể đánh bại hai bọn ta cũng chỉ có số ít."

Diệp Đỉnh Chi lập tức trả lời: "Vậy ta đi bên phải"

Lúc này Bách Lý Đông Quân nãy giờ luôn im lặng bổng nắm lấy tay Diệp Đỉnh Chi. Dùng sức nắm lấy, Diệp Đỉnh Chi cũng hơi chấn kinh nhìn thấy ánh mắt tiểu Bách Lý vô cùng kiên định giữa hắn lại.

"Sao vậy?"

Bách Lý Đông Quân cũng nghi hoặc nhìn Diệp Đỉnh Chi, từ lúc Doãn Lạc Hà đề nghị chia ra y đã cảm thấy không hợp lý, tâm tình không biết vì sao lại khó chịu.

"Ta...ta đi với ngươi."

"Đông Quân..." Diệp Định Chi mìm cười, dùng bàn tay to vỗ vỗ vào tay Bách Lý Đông Quân, nhéo ngón tay cái của y, an ủi: "Không sao đâu, ta chắn chắn sẽ đến được mà."

"Nhưng..." Bách Lý Đông Quân cau mày, trong lòng ngực càng khó chịu như có gì đó muốn vỡ ra, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, chưa bao giờ lại nhói đau âm ỉ đến vậy.

Y vừa mới giơ tay lên đã bị Doãn Lạc Hà bắt được, ánh mặt của nàng dừng lại trên người Diệp Đỉnh Chi và Triệu Ngọc Giáp một lúc, như đang cân nhắc điều gì, hồi lâu mới nói.

"Đúng vậy, hai người họ không sao đâu."

"Ừm..." Bách Lý Đông Quân khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, tách ra tay Doãn Lạc Hà ra, quay người nằm lấy mu bàn tay của Diệp Đỉnh Chi: "Ta cùng người đi bên phải." Bách Lý Đông Quân không thể diễn tả cảm giác khó chịu trong lòng chỉ có thể lặp lại lời muốn nói một lần nữa.

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Bách Lý Đông Quân Diệp Đỉnh Chi cũng nhất thời khó xử.

——————————

Tiểu kịch trường:

Ôn Hồ Tửu: "tiểu Bách Lý con.....con bị từ khi nào hả."

Tiểu Bách Lý: "Cái gì cơ?"

Ôn Hồ Tửu: "Âm Nhu Chi Cực, con nhìn xem đã đỏ như vậy rồi. Sao không nói sớm với cữu cữu."

Tiểu Bách Lý: "Đúng là hình như đã đậm hơn trước đây thì phải."

Tiểu Bách Lý: "Cũng không đau không ngứa nên con cũng quên bén mất, người sao vậy, nghiêm trọng lắm hả?"

Ôn Hồ Tửu: "Không đau không ngứa nói nghe sao mà nhẹ nhàng quá. Con.....con...!"

Tiểu Bách Lý: "Vậy cuối cùng là có nghiêm trọng hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro