"Ngươi bước thêm bước nữa, ta có thể giết ngươi đấy."
Người thiếu niên mặc y phục đỏ, vừa rồi còn đỏ bừng mặt, nhưng bây giờ đã tỉnh táo lại, trong mắt tràn ngập sát ý.
Vô cùng bá khí.
Vừa rồi hắn bế Bách Lý Đông Quân như đang ngủ say xuống đài trong tiếng bình luận sôi nổi của mọi người, Ôn Hồ Tửu trong nháy mắt lập tức cướp người đi, biến mất trước mặt mọi người.
Hoàn toàn không cho Diệp Đỉnh Chi có thời gian phản ứng.
Cũng lúc này, hắn nhận ra xung quanh có gì đó không đúng.
Tuy đa phần là đang chờ xem kịch hay nhưng trong số đó đã có nhiều người đã chuẩn bị rút kiếm ra, trao đổi ánh mắt, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
"Giữ hắn lại đó là Kiếm Ca Tây Sở....."
"Còn có Bất Nhiễm Trần nữa...."
Diệp Đỉnh Chi không hề do dự đứng ở trước mặt mọi người, muốn chạm vào tiểu Bách Lý trước mắt hắn?
Thực sự là tự tìm đường chết mà.
"Tính cả ta nữa!" Vương Nhất Hành lúc này cũng nhảy ra đứng sánh vai với Diệp Đỉnh Chi.
Hai người họ một người võ công cái thế vừa mới được tận mắt chứng kiến, một còn lại là đệ tử chân truyền của núi Vọng Thành, một đỏ một tím, khí thế bức người. Hôm nay Diệp Đỉnh Chi muốn bao nhiêu danh tiếng có bấy nhiêu danh tiếng.
Sau khi giải quyết xong đám người đó Diệp Đỉnh Chi đuổi theo nhưng đã không còn thấy bóng dáng Bách Lý Đông Quân đâu.
Hắn cắn răng nghiến lợi thầm mắng một câu, sau đó ôm kiếm tựa vào gốc cây gần đó, híp mắt suy nghĩ.
Ngón tay vô thức chạm vào môi dưới, khóe môi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.
Cảm giác tê dại ẩm ướt dường như vẫn còn động lại ở môi dưới, đôi môi mang theo hương rượu của Bách Lý Đông Quân ấm áp mềm mại, còn có đoạn đầu lưỡi phấn hồng kia...
Diệp Đỉnh Chi không khỏi cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, bên tai nóng ran, âm thanh cũng tần suất nuốt nước bọt cũng nhiều và lớn hơn.
"Này...." Lúc Vương Nhất Hành chạy đến đã thấy Diệp Đỉnh Chi dựa vào cây cười ngây ngốc, đưa tay đẩy hắn một cái:
"Ngươi đang làm gì vậy? Mặt đỏ như vậy? Bị thương chỗ nào đó à?"
"Ta không...." Diệp Đỉnh Chi ngay lập tức đáp lại thì đã bị Vương Nhất Hành bắt lấy cổ tay kéo đi.
"Vậy còn không mau chạy, đợi người trong đó ra đây đánh hai ta à!"
"Ngươi...." Hắn xấu hổ rút tay lại, Diệp Đỉnh Chi dừng một lát, mới mở miệng: "Vừa rồi đa tạ huynh!"
Hắn vốn định chuẩn bị từ biệt, lại không ngờ tên tiểu đạo sĩ nào đó còn mặt dày hơn hắn, cười ha hả hai tay chống nạnh nói:
"Vậy thì ngươi mời ta uống rượu đi."
"Ờ.....hả!" Diệp Đỉnh Chi ngay ngốc.
Vương Nhất Hành cũng mặc kệ hắn có đồng ý hay không, hai tay ôm kiếm vừa đi vừa nói:
"Ta là lần đầu xuống núi, lại không rành đường, lúc nãy đã kết thù với người ở Kiếm Lâm rồi, chỉ có thể trông cậy vào ngươi thôi. Mới xuống núi đã gặp được nhiều chuyện thú vị như vậy rồi, ngươi có biết chỉ mỗi chuyện hôm nay thôi khi về ta có thể.........."
Diệp Đỉnh Chi ngay ngốc đi theo, hắn cảm thấy hình như mình đã rước phiền phức rồi, Vương Nhất Hành dọc đường đi cứ lải nhải, lần đầu hắn mới biết kẻ tu đạo cũng có nhiều chuyện để kể như thế, tên đạo sĩ của núi Vọng Thành này ở dưới núi thêm một khoảng thời gian nữa cái danh Chước Mặc Đa Ngôn chắc sẽ đổi chủ mất.
"Ê... ngươi nhanh một chút đi!"
Vương Nhất Hành liên tục dừng lại hối thúc Diệp Đỉnh Chi cứ rề rà phía sau.
------
Bách Lý Đông Quân mơ mơ màng màng nằm trong xe ngựa, thoáng chốc cảm giác như thể mình đã trở về Thiên Khải, ngôi nhà cũ khi xưa vẫn còn đó.
Y ngơ ngác đứng tại chỗ, ngẩng đầu trước mắt vậy mà lại là Diệp tướng phủ.
Trong lòng y chấn động, đây không phải là Diệp phủ hoang tàn đỗ nát sau khi diệt môn, đây rõ ràng là.....
"Cạch....." Cánh cửa được đẩy ra, một phu nhân xinh đẹp sang trọng bước ra, nhìn thấy y lại nở một nụ cười dịu dàng .
"Tiểu Bách Lý! Con đến rồi đó à?"
Vẫn là khuôn mặt trong trí nhớ của Bách Lý Đông Quân, khuôn mặt đó không hề thay đổi, lúc cười rộ lên khuôn mày cong cong, thanh âm gọi y vẫn luôn mang theo sự cưng chiều như thế.
"Dì?"
Bách Lý Đông Quân hơi hé môi, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc cùng tự vấn, âm thanh cũng không chắc chắn.
"Tiểu bảo bối sao thế? Con không phải đến tìm Vân nhi sao?"
"Vân ca?" Đồng tử Bách Lý Đông Quân co rút:
"Vân ca?"
Diệp Vân còn sống?
"Được rồi, được rồi, lớn rồi sao vẫn còn ngây ngốc như thế chứ, ca ca con đang luyện kiếm ở nội viện, con mau vào đi."
Đối phương vừa dứt lời dường như có một trận gió thổi qua, thoáng cái Bách Lý Đông Quân đã đi đến nội viện. Y lập tức nghe thấy âm thanh múa kiếm rõ ràng.
Y bất giác bước nhanh hơn, vượt qua đình nghỉ mát là một mảng sân rộng lớn, Bách Lý Đông Quân nhìn thấy một thiếu niên mặc áo đỏ trắng.
Người đó đưa lưng về phía y, thân hình cao gầy tay cầm trường kiếm, mạnh mẽ mà lưu loát.
"Vân ca?" Bách Lý Đông Quân không nhận ra, thanh âm mình mang theo run rẫy, cóp mũi chua xót, cổ họng nghẹn ngào.
Trong ngực dường như có thứ gì đó muốn nhảy ra, bộ kiếm pháp này hình như y đã gặp qua ở đâu đó? Nhưng không thể nhớ ra được.....
"Vân ca!"
Thiếu niên quay đầu đáp lại, nhưng tầm mắt Bách Lý Đông Quân lại mơ hồ như phủ sương không thể nhìn rõ người trước mặt, chỉ tựa hồ cảm thấy như đối phương đang mỉm cười với mình......
Trong ngực như bị bóp nghẹt, cổ họng lại toàn mùi rỉ sét, Bách Lý Đông Quân muốn kêu lên nhưng không thể, chỉ có thể nhìn thân ảnh mờ ảo kia dần dần biến mất.
"Vân ca....ca...!"
*Phụt*
Sàn xe ngựa nhiễm một mảng máu đỏ.
Ôn Hồ Tửu hét lên một lúc lâu mới gọi được Bách Lý Đông Quân từ trong cơn ác mộng tỉnh dậy, trong lòng vừa tức vừa vội, lại thấy tiểu Bách Lý phun ra một ngụm máu. Hắn liền giật thót tim:
"Tiểu Bách Lý.....con... sao lại ói máu nữa rồi! Khó chịu chỗ nào hả.....! Mau để ta xem....xem...mau! Hay là lúc đấu kiếm bị thương ở đâu rồi hả?" Ôn Hồ Tửu quýnh quáng hết cả lên.
"Con không bị thương! Nhưng mà....đầu.... đúng là lại đau rồi." Bách Lý Đông Quân vừa xoa đầu vừa nói:
"Tâm mạch con lại loạn cào cào rồi! Trách ta trách ta, cứ mang con đến Kiếm Lâm làm gì chứ?" Ôn Hồ Tửu vừa đấm vào lòng bàn tay vừa tự trách
"Con không sao mà! Cữu cữu người cũng đừng...." Không để Bách Lý Đông Quân nói xong Ôn Hồ Tửu liền vận công điều chỉnh lại khí tức cho y.
Bách Lý Đông Quân thực sự đầu rất đau, mặc dù là say rượu nhưng sau khi tỉnh lại, giấc mộng đó, suy nghĩ của y vẫn rõ ràng, mọi thứ đều quá chân thực.
Y loáng thoáng nghe Ôn Hồ Tửu hỏi cái gì đó, thật lâu sau, mới do dự mở miệng: "Nhưng hôm nay con luôn cứ cảm thấy, như là đã bỏ lỡ gì đó......"
Sau khi điều chỉnh khí tức xong Bách Lý Đông Quân đã đỡ hơn nhiều cũng dần tỉnh táo hơn hẳn, y nhìn qua thanh Bất Nhiễm Trần bên cạnh, nghi ngờ hỏi cữu cữu có phải thật sự là mình tự đoạt lấy không.
Sau khi nhận được đáp án khẳng định, tiểu Bách Lý giương mắt tự hào nói với Ôn Hồ Tửu: "Thế nào, con có lợi hại không?"
"Con không nhớ mình đã làm gì ở Kiếm Lâm à?" Ôn Hồ Tửu cau mày vẻ mặt gấp gáp.
"Con..." Bách Lý Đông Quân ngáp một cái, gãi gãi đầu: "Thì đoạt kiếm, không phải sao?"
"Sau đó thì sao?" Ôn Hồ Tửu vội vàng nhìn chằm chằm y, muốn nhìn ra gì đó trên khuôn mặt ngốc nghếch này.
"Cái gì sau đó chứ? Không lẻ người giúp con hạ độc hết bọn họ cướp kiếm bỏ chạy." Bách Lý Đông Quân có vẻ không kiên nhẫn, cảm thấy cữu cữu của y hôm nay rất kỳ lạ.
"Tiểu tử thối này, mày không nhớ thiệt hả con?"
"Cữu cữu, người có chuyện gì cứ nói thẳng đi, con còn làm gì nữa?"
Ôn Hồ Tửu nhìn y lại thở dài liên tục mấy tiếng, ánh mắt kia lộ ra cảm giác rèn sắt không thành thép, sốt sắng nữa này cũng không nói ra được.
"Cữu Cữu...từ khi nào mà người lại ấp a ấp úng không quyết đoán như vậy chứ?" Bách Lý Đông Quân không hề che giấu sự ghét bỏ của mình
"Đều không phải tại con sao hả?" Ôn Hồ Tửu vỗ đùi mình lắc đầu, buồn bã nói: "Con gây họa rồi, ta lại hỏi con, kiếm pháp này ai dạy con."
"Ờ....." Lần này đến lượt Bách Lý Đông Quân ấp úng nửa ngày kì kèo không trả lời được.
Lúc này tiếng vó ngựa từ ngoài xe truyền đến, Bách Lý Đông Quân như vớt được phao cứu sinh, lập tức nhảy khỏi xe ngựa.
"Trần phó tướng, sao ngươi lại đến? Gia Gia kêu ngươi đến đón ta à?"
"Bắt Bách Lý Đông Quân lại cho ta."
"Vâng!!!"
Tiểu Bách Lý chưa kịp mừng rỡ thì bốn năm binh lính đã vây lại dùng dây xích trói y lại. Bách Lý Đông Quân lại cự quậy chống cự.
"Ê ....ngươi làm gì vậy hả? Thả ta ra!"
Lúc này Ôn Hồ Tửu từ trong ngó ra liền mở miệng ngăn lai: "Ê....ê...nó đang bị thương đó đừng....."
"Bị thương? Vậy thì đổi lại! Đổi lại trói bằng dây thừng, cột lỏng một chút!" Trần Thăng vẻ mặt nghiêm nghị ra lệnh.
"Ngươi...ngươi được lắm Trần Thăng! Mới mấy tháng không gặp mà đã to gan như vậy rồi. Ta sẽ mách với gia gia là ngươi đối xử với ta thế này!"
Bách Lý Đông Quân lớn tiếng dọa dẫm, nhưng không thể phá vỡ mệnh lệnh như thép của Trần phó tướng:
"Giải về Hầu phủ!"
"Vâng!!!!"
"Thả ta ra....thả ta ra!"
Ôn Hồ Tửu che mắt không dám nhìn thẳng, đánh xe ngựa đi theo đội quân đến Hầu phủ.
Sau khi bắt mạch thăm khám, chắn rằng Bách Lý Đông Quân không sao khí tức đã ổn định, Hầu phủ lại là bộ dáng gà bay chó sủa.
"Cái tên tiểu tử thối này ra ngoài gây chuyện... còn tránh...còn tránh này!"
Bách Lý Trường Phong tay đấm chân đá về phía con trai mình nhưng trùng hợp thay vẫn cứ là không trúng cái nào.
"Cha to gan lắm!"
"Con còn cải bướng hả....cải bướng này?"
Người hầu trong phủ đều biết đường mà tránh đi chỉ còn mỗi binh sĩ đứng đó chịu trận, cùng Bách Lý Trường Phong tay cầm roi bừng bừng khí thế.
"Con nói năng nói cha con như thế à?"
"Vậy cha làm như vậy, cha của cha có biết không?"
"Đừng có đem cha ta ra đè đầu ta!"
"Vậy cha cũng đừng lôi cha con ra đè đầu con!"
"Con phản rồi đúng không! Ta nói con nghe gia gia con tháng trước tham gia đại triều hội rồi, mười ngày nửa tháng nửa chưa về, Trấn Tây Hầu này ta làm chủ."
Bách Lý Đông Quân chân bước lên ghế bừng bừng khí thế:
"Gia gia không có ở đây Trấn Tây Hầu do con quản, làm gì tới lượt cha!"
"Thằng nhãi này!"
Sự thật chứng minh ngông cuồng là phải trả giá, tuổi trẻ ngông cuồng càng phải trả giá.
Gia gia vừa đúng lúc không ở nhà, y chỉ có thể kêu trời không thấu kêu đất, đất không nghe.
Thế tử gia nắm chắc Hầu phủ trong tay.
Soán ngôi đoạt vị bất thành, phản tặc Bách Lý Đông Quân bị nhốt vào nhà củi.
Cũng may mẫu thân đã sắp xếp nội ứng cho y giúp đi truyền tin cho tổ phụ. Nhưng tiểu nha hoàn này thật sự kỳ quái, luôn cứ hỏi những câu kì lạ.
"Công tử, lúc tham gia đại hội ở Kiếm Lâm có gì thú vị không?"
"Công tử, ngài có gặp được ai thú vị không?"
"Công tử, ngài cho thích ai chưa?"
Công tử, ngài...."
"Câm miệng!"
Bách Lý Đông Quân nhỏ giọng quát mắng:
"Ngươi đang nói gì thế hả? Thích cái gì, thú vị cái gì?"
"Tiểu công tử, là Thái tử phi kêu nô tỳ hỏi, còn bảo.....còn bảo..."
"Chậc! Có gì thì nói mau đi!"
Bách Lý Đông Quân không nói lên lời, chuyện gì vậy, mình mới ra ngoài một chuyến, người trong nhà lại hình thành thói xấu gì thế này, cứ ấp a ấp úng, không thì chỉ nói một nửa.
Còn luôn cảm thấy một đám người cứ giấu giấu diếm diếm mình chuyện gì đó.
"Dạ, Vương phi nói thiên kim Lâm phủ sắp tổ chức sinh thần, năm nay cho người đi tham dự, còn nói sẽ có rất nhiều tiểu thư thế gia đến xem mắt người, dù sao người cũng đến tuổi cập kê rồi."
Tiểu nha hoàn nói một tràng dài không dám thở mạnh, nhắm mắt lại, sợ hãi tiểu công tử nhà mình lại nổi giận.
Bách Lý Đông Quân xem như đã hiểu, đây là dự định tính đến chuyện hôn sự của y, muốn tìm người về quản y đây mà.
Đùa gì vậy!
Tiểu gia ta còn muốn vang danh thiên hạ, đợi thần tiên tỷ tỷ đến tìm ta.
Bách Lý Đông Quân vì chuyện này mà náo loạn một trận.
Ba ngày sau mới giải thoát được vì Hầu gia đã về.
Tiểu Bách Lý liền chạy đi tìm sư phụ, muốn nói cho người biết lần này con gây rắc rối lớn cho người rồi.
Vào một buổi sáng nọ, Bách Lý Đông Quân thức dậy sớm, lúc đi ra ngoài sảnh thấy gia gia mẫu thân phụ thân còn có cữu cữu ngồi vây quanh một chổ, dường như đang bàn bạc chuyện gì đó.
"Ai, trách ta không chú ý...."
"Có lẽ không phải ......con trai ta thích nam nhân à?"
"Ta nói thẳng, cứ bắt tên tiểu tử đó lại! Ném đến biên giới!" Bách Lý Trường Phong tức giận đập bàn.
"Được rồi, việc này có rất nhiều người chứng kiến, sợ sẽ truyền khắp giang hồ, hạ lệnh xuống, Càn Đông thành không cho phép có tin đồn!" Trấn Tây Hầu trấn định nói:
"Nếu Đông Quân đã không nhớ, vậy thì đừng để nó biết."
"Cái gì mà không cho con biết chứ?" Giọng nói của Bách Lý Đông Quân vang lên, tất cả mọi người đều giật mình vội vàng che giấu.
Vừa rồi y ở xa không nghe thấy gì chỉ loáng thoáng nghe được là không cho mình biết.
Trong lòng tức giận, cái gì mà tiểu gia ta không thể biết chứ?
Quả nhiên cữu cữu có gì đó giấu mình.
Ngày đó ở đại hội Kiếm Lâm chắc chắn không chỉ đơn giản là đoạt kiếm. Nhưng mà lúc đó mình còn làm gì chứ, y chỉ nhớ mình uống rất nhiều, Kiếm Tửu quả thật rất mạnh còn gặp được một đối thủ rất lợi hại, cũng thú vị, tên gì nhỉ?
Diệp Đỉnh Chi!
Đúng rồi! Người đó trời sinh anh tuấn, võ công lại giỏi, chỉ tiếc là không thể kết giao bằng hữu, nếu có cơ hội gặp lại nhất định phải kết bạn với hắn.
Bách Lý Đông Quân lại nhàn rỗi ở trong phủ hai ngày, mặc dù đã được phóng thích, nhưng vẫn không được phép ra ngoài, thế tử gia bắt y phải ở trong phủ luyện kiếm, phải học cái gì mà rút kiếm, buồn chán lại tẻ nhạt.
Gia gia lại hừng sáng là đến quân doanh đến tối muộn, Bách Lý Đông Quân có muốn tìm người than phiền cũng không được.
Một ngày ngoài trừ cầm kiếm đi qua đi lại ở hậu viện thì chính là ủ rượu và ngủ.
Đêm trước lăn qua lăn lại nghiên cứu được cách ủ rượu mới, ngủ muộn, vừa sáng sớm, chưa chợp mắt được bao lâu, thế tử gia đã bừng bừng bá khí đá cửa phòng ủ rượu của y khí thế xông vào.
Tiếng động lớn làm Bách Lý Đông Quân giật mình ngồi dậy, nhìn thấy phụ thân thân yêu trước mắt thì nằm bẹp xuống than phiền trách móc:
" Âyyy cha của con ơi, mặt trời còn chưa mọc mà, người làm gì vậy~~"
"Mẹ con nói hôm nay con phải đến tham dự tiệc ở Lâm phủ, mau dậy chuẩn bị đi!"
" Ùhm..."
Bách Lý Đông Quân cọ quậy một lát rồi lại thiếp đi, mơ mơ màng màng như là có nước chảy vào mặt, y dơ tay lau đi, lại nhiễu, lại chùi.
*Àooo~~~*
Cả gáo nước xối thẳng vào mặt tiểu Bách Lý.
"Tỉnh!"
Bách Lý Trường Phong quăng dáo nước xuống hồ nước bên cạnh tiêu soái bước ra.
Bách Lý Đông Quân ngồi dậy nhìn phụ thân mình đi xa, như vậy muốn không tỉnh cũng khó.
Chờ đến khi tiểu công tử mặc trường bào màu xanh ngồi trong xe ngựa, vẫn còn ngơ ngác.
Hoàn toàn không biết mình phải đối mặt với chuyện gì phía trước.
Chờ đến khi bị đưa đến Lâm phủ mới hoàn toàn tỉnh táo, phụ thân mẫu thân thực sự định đem bán y sao?
Phủ Bách Lý từ khi nào lại nghèo túng đến vậy.
"Bách Lý Trường Phong, người, người, người làm vậy con sẽ nói với gia gia!"
Bách Lý Đông Quân bị người "áp giải" vào Lâm phủ, ngoài miệng vẫn không quên uy hiếp phụ thân y.
"Hừ, hôm nay con đừng hòng trốn, đây là ý của gia gia con."
Bách Lý Đông Quân bị ép tham dự yến hội, muốn chạy cũng không được, gia đinh cứ luôn theo bên cạnh y.
Đợi đến khi tiệc tàn thì trời cũng sập tối.
——————————————-
Tiểu tỳ nữ: "Tiểu công tử người xem kìa, Lâm tiểu thư có phải rất xinh đẹp không."
Tiểu Bách Lý: "Uhm! Không tệ nha."
Tiểu tỳ nữ: "Người thấy được thật hả công tử."
Tiểu Bách Lý: "Vẫn còn kém ta ủ nhưng đã không tồi rồi."
Tiểu tỳ nữ: "......"
Tiểu Bách Lý: "Ể hình như rượu bên kia không giống chổ ta."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro