Chương 6 : "Thú vị đấy, chúng ta một rượu một thịt, đúng là sự kết hợp hoàn mỹ."
"Huynh cũng đến tham gia kì thi học đường à?"
"Đương nhiên!" Diệp Đỉnh Chi nhìn y mà mỉm cười trả lời.
Bách Lý Đông Quân chỉ nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh, nhưng cụ thể nói cái gì thì nghe không rõ. Ngược lại Diệp Đỉnh Chi vô cùng xấu hổ, nếu như bây giờ để cho Tiểu Bách Lý nhớ lại chuyện ở Kiếm Lâm, sợ rằng ngay cả bằng hữu cũng khó làm.
"Ha ha! Mọi người đều biết ta?" Bách Lý Đông Quân tự cho là thanh danh của mình vang dội.
Diệp Đỉnh Chi gật đầu cho có lệ, trừng mắt nhìn thí sinh xì xào bàn tán xung quanh, kéo cổ tay người ta định đi về phía trường thi.
"Âyyyy, ngươi vội vã như vậy làm gì?" Bách Lý Đông Quân chậm một bước, ở phía sau hắn chạy chậm.
Sau khi chính thức vào sân, tiếng nghị luận cũng dần im bặt.
Đối diện cửa chính, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thiên Kim Đài bày ra một ván bài.
"Đây là cái gì?" Diệp Đỉnh Chi không biết những thứ này.
Bách Lý Đông Quân thần khí sáng láng giải thích với hắn: "Cái này ta biết, đây là ván cược Thiên Kim Đài đặt ra, xem xem hôm nay ai sẽ là người giành hạng nhất."
Diệp Đỉnh Chi "Ò" một tiếng cái hiểu cái không gật đầu, "Vậy 1000 đằng sau tên của ta là sao vậy? Có phải số càng lớn thì càng lợi hại không?"
"Huynh nghĩ cái gì vậy? Con số càng lớn chứng tỏ người xem trọng ngươi càng ít, tỷ lệ của ngươi cũng càng cao. Bây giờ, nếu có người cược một lượng bạc vào ngươi, khi ngươi giành hạng nhất, hắn sẽ thắng 1000 lượng. Nhưng cơ hội quá nhỏ, không ai muốn mạo hiểm như vậy. Ta thì khác, ta là ứng cử viên sáng giá nhất, nhiều người cược cho ta lắm, nên tỷ lệ của ta sẽ không..."
Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi dời qua, ánh mắt tập trung vào tên của Bách Lý Đông Quân, kết quả không nhịn được "Phốc xuy" một tiếng bật cười.
"Không ngờ cũng là 1000."
"Ngươi còn không đỡ nổi quả đào của học trò ngoại viện làm rơi, tỉ lệ không phải 1:1000 thì còn bao nhiêu." Một thí sinh gần đó lên tiếng khiến mọi người xung quanh cười rộ lên.
Tiểu Bách Lý tức giận, vội vàng bổ sung cho mình: "Cái này không chính xác, huynh không được cười ta!"
"Được được được." Diệp Đỉnh Chi hắng giọng, dỗ dành:" Không cười, không cười nữa."
"Chậc!" Bách Lý Đông Quân phiền não nhíu mày, oán giận nói: "Ngươi còn cười!"
Lần này Tiểu Bách Lý thật sự không muốn để ý đến người khác, quá mất mặt rồi.
Ngoài miệng thì nói "Ta không muốn nói chuyện với huynh" nhưng chờ cuộc thi bắt đầu, vẫn vỗ vào văn án bên cạnh nói: "Ngươi còn không mau lại đây ngồi?"
Cuộc thi lần này chỉ có bốn chữ "Ngoại trừ văn võ", mọi người sớm đã biết từ lâu.
Khi Liễu Nguyệt công tử dùng kim bài ra hiệu cuộc khi chính thức bắt đầu. Diệp Đỉnh Chi lúc này bổng cảm thán: "Như kiểu giờ ngọ ba khắc, lập tức hành hình ấy."
"Người đâu!"
"Người đâu!"
"Người đâu!"
Lúc này các thi sinh đều gọi trợ thủ của mình đến, Bách Lý Đông Quân cũng búng tay một cái thật kêu: "Người đâu!"
"Công tử có gì dặn dò?" Người phía sau lập tức bước tới cúi người đáp.
"Đến quán trọ Tắc Hạ học đường, tìm Lôi Mộng Sát, mang hành lý của ta đến đây cho ta."
"Tìm...tìm ai?"
"Công tử hay nói nhảm, Lôi Mộng Sát, đi đi."
Liễu Nguyệt trên đài nghe được cũng bất giác mỉm cười.
Người nọ cúi đầu rời khỏi.
"Này, ngươi định làm gì?" Chờ người trợ giúp rời đi, Diệp Đỉnh Chi tò mò hỏi.
Bách Lý Đông Quân nhướng mày, vẻ mặt đắc ý: "Lát nữa ngươi sẽ biết."
Diệp Đỉnh Chi bất lực xì cười, tiểu tử ngốc này còn giả bộ.
Trợ khảo của những người khác lục tục trở về, chỉ còn thiếu Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi.
Thứ mà hai người họ cần đều rất kì quái.
Đặc biệt là Bách Lý Đông Quân, người trợ thủ vừa chạy vừa đổ mồ hôi, lúc nhìn thấy túi hành lý, y đột nhiên cảm thấy như là trời sập.
Bách Lý Đông Quân hôm qua vào giữa đêm bệnh cũ lại tái phát, mặc dù khi uống thuốc đã đỡ hơn nhiều, nhưng chung quy vẫn là khó chịu cả đêm, sáng nay lại dậy sớm, hiện tại bây giờ y có chút trụ không nổi.
Tính toán khoảng cách, trợ khảo sĩ phải rất lâu mới trở về. Bách Lý Đông Quân nhìn bốn phía, hối hận lẽ ra phải mang theo chăn nệm của mình.
Một tay chống gò má ngáp dài.
Diệp Đỉnh Chi nghiêng người ngồi, một tay chống đầu, nhìn sườn mặt giống như bạch ngọc của người bên cạnh, không khỏi nhớ đến khuôn mặt mũm mĩm của Tiểu Bách Lý khi còn bé, hắn luôn thích bóp lấy, nhưng mỗi lần nựng liền khóc, khóc xong rồi hờn dổi.
Diệp Đỉnh Chi phải mất một thời gian dài mới có thể dỗ dành y hết dổi.
Từ nhỏ đã là tiểu công tử quý giá, hiện tại xem ra tính cách vẫn không hề thay đổi.
Ăn mặc phải đẹp nhất, nhìn màu vàng nhàn nhạt trước mắt hắn, Diệp Đỉnh Chi có thể tưởng tượng ra Bách Lý Đông Quân nhất định đã phải dậy rất sớm chải tẩy chọn xiêm y.
Tiểu Bách Lý vẫn đáng yêu thú vị như trước, Diệp Đỉnh Chi hoàn toàn không ngăn được ý cười.
Y nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt Diệp Đỉnh Chi nhìn mình chằm chằm, hơi sửng sốt:
"Ngươi nhìn ta làm gì."
Diệp Đỉnh Chi cũng không phủ nhận, chỉ trêu chọc hắn: "Là ngươi nhìn ta nếu không làm sao biết ta đang nhìn ngươi?"
Bách Lý Đông Quân híp mắt "Hừ" một tiếng: "Trẻ con hết sức."
Sau đó ánh mắt liếc qua đôi chân dài không chỗ đặt của hắn, ánh mắt sáng lên.
"Ai, Diệp huynh, cho ta mượn đùi dùng một chút."
"Cái gì?"
Bách Lý Đông Quân không đợi Diệp Đỉnh Chi phản ứng, liền một đầu "nện" vào đùi hắn, cuối cùng vô thức dùng mặt cọ cọ, tựa như đang tìm kiếm một vị trí thoải mái.
Lần này Diệp Đỉnh Chi thành thật, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, ngồi nghiêm chỉnh, không dám nhúc nhích.
Bách Lý Đông Quân ngáp một cái lười nhác nói: "Diệp huynh, cho ta mượn ngủ một lát."
Rõ ràng chỉ mới gặp mặt hai lần, Bách Lý Đông Quân đã cảm thấy Diệp Đỉnh Chi rất quen thuộc, sẵn sàng thân cận hắn.
Y vốn định nghỉ ngơi một lát, không ngờ lại cực kỳ thả lỏng ngủ thiếp đi.
Nhưng Diệp Đỉnh Chi thì cảm thấy không dễ chịu, động tĩnh của bọn họ đã sớm bị người khác phát hiện, mặc dù không có ai nói gì, nhưng ánh mắt kia làm cho người ta không thoải mái.
Hắn không dám cử động, sợ làm người bên dưới tỉnh giấc, chỉ chốc lát sau đầu đổ đầy mồ hôi.
Hắn chỉ có thể cầm quạt hương bồ chầm chậm phe phẩy.
Bách Lý Đông Quân bị tiếng kêu lớn đánh thức.
Y chậm rãi chống "đất" ngồi dậy, lại nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên đau.
Chỉ thấy Diệp Đỉnh Chi cau mày, vẻ mặt ẩn nhẫn thống khổ.
Y tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện mình chống không phải là đất mà là trên đùi người bên cạnh, có chút bối rối đưa tay.
"Ngươi không sao chứ?" Bách Lý Đông Quân bây giờ mới nhớ mình dựa vào chân người ta ngủ thiếp đi, dù sao y cũng là nam nhân, sợ không phải là đã đè gãy chân hắn rồi chứ.
Diệp Đỉnh Chi hít một hơi khí lạnh, cố gắng mỉm cười lắc đầu.
Bách Lý Đông Quân xoa xoa đôi mắt chua xót, lúc này mới phát hiện sở dĩ nghe thấy tiếng động lớn là bởi vì có người lại muốn nộp bài thi.
Mà chủ đề hoá ra là đánh cược!
Đánh cược ở Thiên Kim Đài, tất cả mọi người đều lộ ra bộ dạng xem kịch vui.
Người trên đài tháo mũ che mặt xuống, tất cả mọi người mê mẩn, là loại cảm giác chim sa lặn.
Bách Lý Đông Quân lập tức mở to hai mắt, đúng là một mỹ nhân phong hoa tuyệt thế.
Y bên này nhìn mê mẩn, luôn cảm thấy người này rất quen thuộc. Diệp Đỉnh Chi quay đầu nhìn thấy tiểu tử ngốc đang nhìn người trên đài, đôi mắt mở to muốn trợn tròn luôn rồi.
Hắn lập tức nheo mắt lại, theo tầm mắt của y nhìn về phía người tới.
Đẹp vậy sao?
Hắn cắn răng dùng quạt hương bồ che trước mặt Bách Lý Đông Quân, người sau còn tiếc hận "Ai" một tiếng.
Bách Lý Đông Quân cầm lấy tay Diệp Đỉnh Chi đè hắn xuống.
Tầm mắt Diệp Đỉnh Chi gắt gao theo sát bàn tay ngọc kia của Bách Lý Đông Quân, bất giác liếm liếm môi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện.
Giọng nói của hắn dịu dàng hơn một chút, nhưng vẫn mang theo chút chua xót: "Đẹp đến vậy sao? Ngẩn ngơ cả người rồi."
"Không phải." Bách Lý Đông Quân lúc này mới thu hồi ánh mắt: "Sao ta nhìn mắt người này lại thấy quen quá."
"Sao ngươi nhìn ai cũng thấy quen mắt vậy?"
Diệp Đỉnh Chi thuận thế ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Đông Quân: "Lần ở Kiếm Lâm, ngươi cũng thấy ta rất quen mắt còn gì? Bớt dùng chiêu này lôi kéo làm quen đi."
Tuy đang cười nhưng hàm răng sau của hắn sắp cắn nát, vừa nghĩ đến những lời này là chiêu mà tên ngốc này dùng để tán tỉnh các cô nương, hắn tức giận đến mức nghiến răng!
"Phi! Ngươi đừng nói linh tinh."
"Có quen hay không trong lòng ngươi tự mình hiểu được."
"Ta làm sao hiểu được?" Bách Lý Đông Quân cau mày giận dữ trừng hắn.
"Lúc ở Kiếm Lâm, chẳng phải ngươi muốn lôi kéo làm quen sao? Còn ôm lấy ta......"
Diệp Đỉnh Chi trợn tròn mắt khẩn cấp ngậm miệng lại, xấu hổ nhìn đi chỗ khác, thiếu chút nữa bị tiểu tử này chọc giận đến lỡ lời.
"Cái gì?" Tiểu Bách Lý ngược lại nắm bắt trọng điểm: "Ta ôm lấy ngươi?"
"Có phải có chuyện gì giấu ta không?"
"Không có."
Bách Lý Đông Quân kề sát vai hắn, mặt tiến đến trước mặt hắn nhìn chằm chằm hắn, muốn nhìn ra cái gì đó.
Diệp Đỉnh Chi hơi lùi ra sau, khẩn trương nuốt nước miếng, xấu hổ che quạt hương bồ trước mặt hai người, ho nhẹ một tiếng nói: "Chú ý chừng mực, khoảng cách."
"Xì." Tiểu Bách Lý khinh thường.
Lúc này trợ thủ của Bách Lý Đông Quân cũng đã đến.
Trong số các thí sinh, Bách Lý Đông Quân là người mang theo nhiều đồ nhất, thậm chí y còn mang theo cả chăn, khiến cho những người xung quanh không nhịn được cười nhạo.
Nhưng lần này, Diệp Đỉnh Chi không chờ Bách Lý Đông Quân phản ứng, đã đưa ánh mắt sắc bén nhìn lại từng người một, gương mặt tuấn tú của hắn khi lạnh lùng trở nên đáng sợ vô cùng.
Trước khi tham gia khảo thí mọi người hầu như đều đã nghe nói đến sự kiện ở Kiếm Lâm, cũng biết hắn võ nghệ cao cường, ai nấy đều cuối người im lặng.
Diệp Đỉnh Chi quay qua lại thấy tiểu Bách Lý ngáp một cái rõ to: "Sao vậy? Ngươi định làm như họ nói, đinh ngủ ở đây thật à?"
"Đúng vậy!" Bách Lý Đông Quân nhắm mắt trả lời hắn: "Nhưng mà sao ngươi lại suy nghĩ hạn hẹp như họ vậy? Ngươi tin thật à."
Diệp Đỉnh Chi cười một cái ánh mắt nhìn qua dịu dàng: "Đùa thôi đùa thôi. Vậy ngươi có thể nói với ta ngươi rốt cuộc muốn làm gì không?"
Bách Lý Đông Quân đưa tay ngoắc ngoắc, Diệp Đỉnh Chi dường như là làm theo trong vô thức, anh mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm vào đôi mắt linh hoạt ấy.
"Ta ủ rượu!"
"Ủ rượu. Nhưng mà không phải rượu phải càng lâu càng ngon à?" Chỉ sáu canh giờ, đã ủ được rượu ngon rồi sao?"
"Cái này thì ngươi không hiểu rồi, rượu lâu năm có cách ủ lâu năm, rượu mới có cách ủ của rượu mới."
Bách Lý Đông Quân đưa qua một đấu gạo muốn Diệp Đỉnh Chi ngửi thử, nhưng tiếc thay việc ủ rượu này hắn dốt đặc cán mai, thứ đọng lại trong hắn bây giờ không phải là hương gạo, mà là giọng nói trong trẻo của tiểu Bách Lý.
Hắn thích một Bách Lý Đông Quân như thế, kiêu ngạo và đầy tự tin.
"Đừng mãi nhìn ta như thế, đồ ngươi chuẩn bị đâu."
"Đến rồi!" Đúng lúc này đùi dê của Diệp Đỉnh Chi cũng đã giao tới.
"Đây chính là đồ mà ta chuẩn bị."
"Thú vị đấy, chúng ta một rượu một thịt, đúng là sự kết hợp hoàn mỹ." Bách Lý Đông Quân cúi người tìm đồ, không để ý người kế bên bỗng nhiên im lặng, vành tai hơi đỏ lên.
"Diệp Đỉnh Chi, khi nào thì thịt của ngươi mới nướng xong vậy?"
Diệp Đỉnh Chi vừa lấy đùi dê từ trong bao ra vừa nói: "Đợi rượu của ngươi ủ xong thì đùi dê của ta cũng sẽ nướng xong thôi."
Khoan đã, hắn có nói với y về việc muốn nướng đùi dê không nhỉ?
"Làm sao ngươi biết ta muốn nướng đùi dê?"
Bách Lý Đông Quân nghe thế cũng dừng động tác: "Đúng há, sao ta biết nhỉ, chắc là đoán đại thôi. Xem ra chúng ta là tâm ý tương thông rồi."
Mọi người ở đây hầu như ai cũng tập trung vào bài thi của mình, chỉ có hai người họ là nói chuyện mãi không thôi, nên câu nói lúc này của Bách Lý Đông Quân vừa dứt Diệp Đỉnh Chi liền cảm giác được những ánh dò xét nhìn qua. Nhất thời khiến hắn ngượng ngùng không thôi.
"Ngươi....trước giờ ngươi đều nói chuyện kiểu như thế à?"
"Hả...Ta nói chuyện như nào?" Bách Lý Đông Quân cũng thắc mắc mà hỏi lại.
"Thì chính là......." Mấy câu nói khiến cho người ta dễ hiểu lầm như thế. Nhưng Diệp Đỉnh Chi vẫn còn chưa thốt được ra miệng.
"Đã bảo đừng mãi nhìn ta thôi, cái đùi dê của ngươi vẫn nằm nghỉ trên bàn kìa."
"Ừa...làm ngay đây!"
Lúc này âm thanh thông báo của Linh Tố cũng vang lên.
"Thí sinh Doãn Lạc Hà đỗ sơ khảo"
Doãn Lạc Hà lúc này từ sân khấu nhảy xuống lại dừng lại trước văn án của Bách Lý Đông Quân
"Dám chọn ủ rượu để tham gia thi đấu trong khoảng thời gian ngắn như vậy, không phải là thiên tài thì chính là kẻ ngốc. Mong ngươi sẽ là vế trước. Như vậy, chúng ta có thể làm đồng môn rồi."
"Làm đồng môn....hừ." Diệp Đỉnh Chi cười về phía Doãn Lạc Hà: "Xem ra Doãn cô nương không biết rõ quy tắc của học đường rồi."
"Đúng vậy đó, lần này thi đấu Lý tiên sinh chỉ nhận một đệ tử nhập môn thôi. Sợ là không có cơ hội làm đồng môn với Doãn tiểu thư rồi." tiểu Bách Lý cũng theo đó tiếp lời của Diệp Đỉnh Chi: "Nhưng mà cô yên tâm, chúng ta sẽ gặp nhau ở vòng chung khảo thôi."
Doãn Lạc Hà hơi bất ngờ khi Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân tiếp lời mình, tuy không như dự kiến nhưng cũng vẫn không có gì đáng kể. Cô ấy vẫn như thế mà rời đi chuẩn bị cho vòng chung khảo kế tiếp.
Diệp Đỉnh Chi khó chịu nhìn qua Bách Lý Đông Quân đang thong thả thay nước nóng: "Ngươi quen cô ấy thật à. Còn đặc biệt qua đây cổ vũ ngươi."
"Vậy sao, sao ta lại cảm thấy nàng ấy đến xỉa xói ta thế."
Sáu canh giờ đúng là buồn chán, sau khi cất đồ đạc Bách Lý Đông Quân trải chăn, cuộn mình trong chăn rồi ngủ.
Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy lắc đầu mỉm cười.
Tên ngốc này đêm qua là kẻ trộm sao?
Trước khi ngủ, y cũng không quên dặn Diệp Đỉnh Chi gọi y dậy mỗi canh giờ.
Nhưng y không nghỉ rằng mình lại gặp ác mộng ngay lúc này.
Cho đến khi tiếng gọi của Diệp Đỉnh Chi vang lên khắp toàn bộ Thiên Kim Đài, Bách Lý Đông Quân mới thoát khỏi giấc mộng đẫm máu kia, cả người run rẩy trong mồ hôi lạnh, khóe miệng lại rỉ máu.
Bách Lý Đông Quân nắm chặt vạc áo trước ngực, cảnh tượng máu tanh liên tục chồng chéo hiện lên trong đầu. Chỉ là mơ thôi, y hít sâu, tự trấn an bản thân, chỉ là ác mộng mà thôi.
Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng dùng tay áo lau đi máu bên khóe miệng y, hắn khụy một chân bên cạnh y, tay đặt lên vai, giữa chân mày tràn ngập lo lắng.
"Đông Quân! Đông Quân...khó chịu chỗ nào thế?"
Bách Lý Đông Quân yếu ớt đáp: "Đau đầu....."
Đây, đây có phải là bệnh mà lúc đó tiểu Bách Lý nói qua không, gặp ác mộng, đau đầu nôn ra máu đều không phải là chuyện tốt. Lúc này Liễu Nguyệt hiếm khi để ý, hỏi:
"Bách Lý Đông Quân, có thể tiếp tục thi không?"
"Ta không sao, có thể tiếp tục."
"Cái gì mà không sao chứ, máu cũng chảy rồi, ta nghĩ ngươi nên đi gặp lang trung, đừng có bệnh mà giấu."
"Ta không sao, một lát là khỏi thôi." Bách Lý Đông Quân xoa trán, Diệp Đỉnh Chi thấy thế thì kéo tay y xuống nhẹ nhàng dùng hai tay xoa nguyệt thái dương cho y, cảm thấy dễ chịu y cũng thuận thế dựa vào ngực Diệp Đỉnh Chi ở phía sau thì thầm: "Nếu ngươi còn lo lắng, cữu cữu và bằng hữu đang đến Thiên Khải"
"Bằng hữu."
"Đúng vậy, huynh ấy đang theo Dược vương Tân Bách Thảo học y thuật."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro