Chương 8 : "Một ngày nào đó chúng ta sẽ nhận nhau, Đông Quân......"
San nè 🫶: Bae nào từ tóp tóp qua đây chắc cũng có đọc trước một đoạn bên đó rồi chịu khó đọc lại nha, mai là thứ hai rồi, lại là chuỗi ngày bán mình cho tư bản nên hãy bao dung cho sự lười biếng này của tui.
Yêu moaa moaa~~~
—————————-
Nhưng hắn thực sự cũng không thể để y ngủ ở đây. Đêm khuya sương lạnh dù sức khỏe có tốt thế nào chịu một đêm cũng sẽ tổn hại thân thể. Hơn nữa Đông Quân còn có bệnh trong cơ thể.
Diệp Đỉnh Chi đứng dậy, nhẹ nhàng bế y lên, đi vào phòng phía sau đặt y lên giường.
Hắn vương tay vuốt lại mái tóc hơi rối của đối phương, trầm giọng nói: "Ta đi đây, Đông Quân, ngày mai đệ phải cố gắng đó."
Bách Lý Đông Quân ngủ không yên, mơ hồ có thể cảm nhận được động tĩnh xung quang. Y ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thấy một thân ảnh mặc y phục màu đỏ trước mặt.
Y nhất thời không phân biệt được là thực hay mơ. Hình dáng này giống với Diệp Vân trong giấc mơ đó một cách đáng kinh ngạc.
Y hoảng hốt ngồi dậy.
Đó là ai?
Vân ca?
Vân ca trở về sao?
Diệp Đỉnh Chi vừa mới xoay người, chợt nghe phía sau vang lên tiếng xào xạc. hắn còn chưa kịp quay người, cổ tay đã bị một bàn tay lạnh lẽo giữa lại, y nhẹ giọng nói: "Đừng rời đi."
Vừa quay người lại, hắn đã gặp một đôi mắt đỏ hoe đang dựa vào người hắn, vẻ mặt đầy lo lắng, như có điều muốn nói.
Diệp Đỉnh Chi không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng run lên nhìn y, hắn ngồi xuống bên giường, đỡ lấy cơ thể Bách Lý Đông Quân kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy?"
Một giọt nước mắt đột nhiên chảy ra từ khóe mắt Bách Lý Đông Quân.
"Đệ...."Diệp Đỉnh Chi đồng tử cũng hoảng sợ: "Đệ gặp ác mộng à?"
Bách Lý Đông Quân vẫn say rượu như cũ, hai mắt mờ mịt, chóp mũi đau nhức, hốc mắt tê dại đến phát đau.
Y không nói gì nhưng nước mắt càng chảy càng nhiều hơn.
Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy tim như tan chảy. Hắn dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt, kéo y vào lòng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng y an ủi.
Bách Lý Đông Quân rúc vào trong ngực hắn, tựa cằm lên vai hắn, mơ hồ nói: "Vân ca....."
Diệp Đỉnh Chi cứng đờ, tựa hồ không thể tin được.
Trong phòng không một ai lên tiếng.
Một lúc lâu Bách Lý Đông Quân mới thở dài, dùng giọng điệu cực kì thống khổ nói: "Mắt ta hoa cả lên.....hoa mắt rồi....Vân ca....Vân....Vân ca ca đã chết từ lâu rồi...."
Nghe vậy, đôi mắt của Diệp Đỉnh Chi lập tức đỏ lên, hắn nói bằng giọng khàn khàn và run rẩy: "Nếu hắn....hắn chưa chét thì sao?"
"Vậy thì quá tốt....quá tốt rồi....như vậy.....chúng ta một tửu một kiếm có thể đi khắp thiên hạ.....phải không....chẳng phải rất tốt sao?...."
Diệp Đỉnh Chi tưởng tượng ra cảnh tượng đó, bất giác mỉm cười: "Đúng.....chúng ta sẽ như thế."
Người trong ngực đột nhiên lắc đầu: "Không thể.....Vân ca....Vân ca sẽ không trở về....huynh ấy đã bỏ rơi ta."
Diệp Đỉnh Chi trong lòng cảm thấy chua chát, ôm chặt Bách Lý Đông Quân, trong cổ họng nức nở: "Đối với đệ hắn....hắn là gì? Hắn quan trọng như vậy sao?"
"Đối với ta...huynh ấy...huynh ấy là người vô cùng quan trọng....trong cuộc đời này của ta." Bách Lý Đông Quân mặc dù say rượu, nhưng giọng điệu lại kiên định dị thường.
Diệp Đỉnh Chi không còn có thể đè nén cảm xúc của mình, hắn dùng bàn tay to lớn của mình kéo gáy y, ép y ngẩng đầu lên, hôn thật sâu vào với đôi mắt mờ sương.
"Uhm...."
Lúc này hắn mới dám kiêu ngạo như vậy, bởi vì hắn biết sẽ giống như lúc trước, ngày mai tiểu Bách Lý sẽ không nhớ ra.
Dùng đầu lưỡi liếm mạnh vòm miệng, Bách Lý Đông Quân rùng mình, nhìn thấy thiếu niên y phục đỏ, tựa hồ như bị mê hoặc, y vô thức ôm lấy cổ Diệp Đỉnh Chi, đáp lại.
Diệp Đỉnh Chi kích động nhéo tai y, tay còn lại vòng qua ôm lấy eo của tiểu Bách Lý kéo y lại gần mình hơn, Bách Lý Đông Quân cảm nhận được hơi thở của rượu cùng với hơi ấm của người đối diện hắn hung hăn hôn y, giống như muốn xé y ra từng mảnh. Hắn hôn Bách Lý Đông Quân mạnh đến mức y không còn sức phản kháng.
Đôi môi ẩm ướt nóng bỏng cẩn thận lướt qua khóe miệng, cằm và yết hầu của y. Trong không khí tràn ngập mùi hương như có như không.
Như hương hoa mang theo mùi rượu, khiến y vô thức đắm chìm vào.
Tầm mắt mơ hồ nhưng cơ thể lại rõ ràng
Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu, say khước, lông mi run rẩy, răng vô thức cắn chặt môi dưới, một tay siết chặt y phục trên vai Diệp Đỉnh Chi, trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ xúc động không thể kìm nén.
Trán Diệp Đỉnh Chi nổi lên gân xanh, hắn cố kiềm nén, đánh một đòn lên sau gáy tiểu Bách Lý, để y từ từ buông ra.
Hắn đỡ Bách Lý Đông Quân nằm xuống, thương xót hôn lên trán y, dừng giọng cực kỳ ôn nhu nói: "Một ngày nào đó chúng ta sẽ nhận nhau, Đông Quân....đến lúc đó, ta sẽ làm tất cả những gì mà đệ muốn, cùng với đệ, chúng ta một tửu một kiếm, khoái ý giang hồ, được chứ!"
Người trên giường khó chịu cử động chân mài, lật người lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau
Khi mặt trời nhô lên cành cây, cánh cửa phía trước vang lên tiếng gõ. Bách Lý Đông Quân xoay người ngồi dậy.
"Âyyy..." Toàn thân đau nhức, sau gáy càng đau hơn.
Cảm giác như hôm qua đánh nhau với ai đó, cổ họng lại vừa đau vừa rát.
Bách Lý Đông Quân nhắm mắt lại, nhớ lại ngày hôm qua Diệp Đỉnh Chi tới chỗ y uống rượu, tiếp đó đã xảy ra chuyện gì?
Tên đó lợi hại như thế, mình vậy mà lại say trước hắn!
Thật mất mặt, trước khi uống còn khoe khoang, đúng là múa rìu qua mắt thợ mà!
Nhưng.... Bách Lý Đông Quân nhìn quanh, phát hiện sàn nhà trên bàn đã được quét dọn sạch sẽ. Không lẽ là Diệp Đỉnh Chi làm trước khi rời đi?
Y lại xoa xoa đôi vai đau nhức của mình. Chẳng lẽ là Diệp Đỉnh Chi đánh mình sao?
Người ở cửa lại thúc giục hắn mấy lần, lúc này Bách Lý Đông Quân mới xuống giường: "Ta biết rồi, tới ngay đây."
Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ thi, y bây giờ toàn mùi rượu sao có thể như một kẻ nghiện rượu mà bước nào phòng thi được.
Bách Lý Đông Quân trước đi tắm rửa, thay một thân y phục mới, đeo bầu rượu nhỏ trước eo hài lòng bước ra ngoài.
Lúc đi ra y gặp Lôi Mộng Sát, hắn mỉm cười kiên quyết nói rằng phải đưa y vào trường thi. Bách Lý Đông Quân không thể chịu được đành phải để hắn đi theo.
Tại trường thi
"Lôi huynh, huynh xem lần chung khảo này, ai sẽ làm chấn động cả hội trường? Diệp Đỉnh Chi, Doãn Lạc Hà hay là cao thủ biết kì môn độn giáp kia?"
Lôi Mộng Sát cười hề hề đáp lại: "Sao trong những lựa chọn đó không có ngươi thế? Ngươi bảo ta chọn thế nào được?"
Bách Lý Đông Quân phấn chấn lập tức kích động cười nói: "Không hổ là người nhà mà. Thế ta hỏi huynh lần nữa. Huynh nói xem lần chung khảo này ai sẽ làm chấn động cả hội trường? Diệp Đỉnh Chi, Doãn Lạc Hà hay là vị huynh đệ cao thủ biết kì môn độn giáp kia hay là ta?"
Lôi Mộng sát dường như lập tức đáp lại: "Diệp Đỉnh Chi."
"Huynh bị hâm à?" Bách Lý Đông Quân tức giận quay mặt qua hỏi lại.
Lôi Mộng Sát choàng vai Bách Lý Đông Quân vừa cười vừa nói: "Há há há... có sao nói vậy thôi mà. Giờ ngươi muốn làm chấn động cả trường thi thì......" Vô tình nhìn thấy cổ áo của Bách Lý Đông Quân trong nháy mắt mở to, lập tức nhảy dựng lên.
Bách Lý Đông Quân bất ngờ bị dọa sợ lùi lại hai bước.
"Huynh làm gì vậy!" Y tức giận trừng mắt.
"Ngươi, ngươi, ngươi,......" Hắn ngón tay run run chỉ vào Bách Lý Đông Quân, trên mặt lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
"Ngươi, ngươi, ngày hôm qua ngươi đã làm gì? Chẳng lẻ ngươi bí mật hẹn gặp vị cô nương nào đó à?"
"Huynh nói nhảm gì vậy!"
Lôi Mộng Sát vốn ăn to nói lớn, chung quang sảnh chờ các thí sinh đều nghe thấy, ánh mắt dò hỏi nhìn qua Bách Lý Đông Quân.
"Cút đi!" Bách Lý Đông Quân không khỏi chửi rủa.
"Ngươi, ngươi còn không thừa nhận hả!" Lôi Mộng Sát vẻ mặt đau khổ nói.
"Huynh bị bệnh sao? Huynh nói gì vậy! Đừng nói bậy bạ làm hỏng danh tiếng của bổn thiếu gia."
Lôi Mộng Sát hít sâu một hơi, nheo mắt tiến lại gần: "Danh tiếng của ngươi đã sớm mất lâu rồi, nhóc con?"
Đột nhiên túm lấy cổ áo của Bách Lý Đông Quân: "Vậy đây là cái gì? Nói cho ta nghe coi!"
Đáng tiếc Bách Lý Đông Quân không thấy được xương quai xanh của mình.
Mà Lôi Mộng Sát cũng không phải một thiếu niên ngu ngốc nào đó, đó rõ ràng là dấu hôn!
Ôi không, nếu Ôn Lạc Ngọc mà biết con trai mình chơi lớn như vậy thì bổn công tử chết là cái chắc rồi.
Lôi Mộng Sát ngoài mặt thì nóng vội trong lòng thì bắt đầu khóc luôn rồi.
Lúc Diệp Đỉnh Chi đến, hắn nhìn thấy một màn như vậy. Lôi Mộng Sát tự nhiên lôi lôi kéo kéo y phục của Bách Lý Đông Quân ở trước mặt mọi người.
Đầu hắn nóng bừng lên, bước tới đánh vào tay Lôi Mộng Sát không cần suy nghĩ.
Lôi Mộng Sát không kịp chuẩn bị, lùi lại hai bước, nhìn thấy người tới là ai. Kinh hãi nói:
"Diệp Đỉnh Chi, ngươi làm gì vậy hả?"
Diệp Đỉnh Chi một tay ôm Bách Lý Đông Quân phía sau, có chút tức giận nói: "Lôi huynh, ngươi đang làm gì vậy? Ở trước mặt mọi người bắt nạt Đông Quân?"
"Hừ!" Bị hiểu lầm Lôi Mộng Sát hoảng sợ.
"Ngươi...ngươi! Này! Chính ngươi đi xem đi! Hắn nhất định tối qua đã gặp tiểu cô nương nào đó rồi!"
Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy dấu hôn hắn để lại, lỗ tai nóng bừng, mắt thường có thể nhìn thấy.
Biết mình hiểu lầm Lôi Mộng Sát, hắn giúp Bách Lý Đông Quân kéo lại y phục, vuốt thẳng cổ áo lên. Ho nhẹ một tiếng che dấu sự xấu hổ của mình.
Lôi Mộng Sát dù sao cũng trải đời từ lâu, nhìn thoáng qua có thể thấy ngay có gì đó không ổn.
"Chờ đã!" Hắn nghiêng đầu chỉ vào Diệp Đỉnh Chi: "Ngươi biết cái gì rồi?"
Bách Lý Đông Quân còn chưa rõ tình huống, chỉ có thể nhìn Diệp Đỉnh Chi hỏi: "Trên người ta..... " lại nhìn xuống bản thân: "....có gì sao?"
Diệp Đỉnh Chi lắc đầu: "Không có, khảo thí sắp bắt đầu, chúng ta nhanh chóng vào đi."
Nói xong không đợi ai kịp phản ứng, nhanh chóng kéo Bách Lý Đông Quân chạy về phía phòng thi.
"Này!" Lôi Mộng Sát giơ tay về phía trước: "Ta còn chưa nói xong mà! Diệp Đỉnh Chi! Sao ngươi lại chạy hả? Tại sao ngươi đỏ mặt?"
Nhưng rõ ràng không ai để ý đến cái mạng nhỏ này của Lôi Mộng Sát.
————————-
Tiểu kịch trường
Lôi Mộng Sát: "Phong Phong nếu ta mà có mệnh hệ gì, Tâm Nguyệt và Hàn Y đều nhờ hết vào đệ."
Tiêu Nhược Phong: "Huynh lại nói nhảm gì vậy?"
Lôi Mộng Sát: "Đệ hứa với ta nhất định phải đối xử với Hàn Y như con ruột của mình, phải đối xử với Tâm Nguyệt như th....như tẩu tẩu của mình, đệ nhớ chưa."
Tiêu Nhược Phong: "........."
Lội Mộng Sát: "Còn nữa phải giúp ta chăm coi Lôi Gia Bảo, mặc dù ta bị đuổi khỏi rồi nhưng mà nơi đó cũng là.....ê Phong Phong....đệ đi đâu vậy....ta chưa nói xong mà.... Phong Phong."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro