H : Một cảnh khi Âm Nhu Chi Cực bộc phát (2)

Thanh âm Diệp Đỉnh Chi khàn khàn mang theo dục vọng nồng đậm kiềm nén. Tay hắn nhẹ nhàng vồ về an ủi khuông mặt như ngọc của người phía dưới.

Hắn nhẹ nhàng mà hôn, hương sen quanh quẩn nơi chóp mũi khiến Bách Lý Đông Quân sa vào biển tình dục không thể thoát ra, chỉ có thể rên rỉ theo bản năng.

Không trụ được mà ngã vào chăn mềm phía sau. Bách Lý Đông Quân sớm đã đứng thẳng, dưới sự vỗ về chơi đùa của người trong lòng lại càng không nén nổi tiếng rên rỉ.

"A..a...."

Tay hắn áp lên trên ngực Bách Lý Đông Quân, tay vuốt ve ấn kí trước ngực y. Đóa hoa trước ngực giờ đây càng thêm đỏ rực như bóc hỏa, thảm lên thân thể trắng như ngọc của Bách Lý Đông Quân dị thường tương phản. Hắn nhẹ nhàng mơn trớn qua từng cánh hoa đỏ thẫm như rỉ máu mẫn cảm kia làm Bách Lý Đông Quân bật ra tiếng rên rỉ khó nén, chỉ cảm thấy trước ngực nóng lên, khí tức như sóng trào chạy về phía dưới.

"Vân....Vân ca đừng....đừng....nóng..."

Tiếng hừ nặng nề nhẹ nhàng quanh quẩn trong phòng, động tác của Diệp Đỉnh Chi lại càng lúc càng nhanh đến thân thể Bách Lý Đông Quân run rẩy bắn ra lần đầu tiên.

Khoái cảm trước ngực đan xen với khoái cảm nửa người dưới như đẩy Bách Lý Đông Quân lên một con thuyền nhỏ, nước chảy bèo trôi.

Khi bắn ra, trong đầu Bách Lý Đông Quân chỉ có khoái cảm vô tận vô biên, thoải mái làm y liên tục gọi tên Diệp Đỉnh Chi, càng ôm chặt lấy đối phương.

Hắn chống hai tay bên người tiểu Bách Lý, yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt y, da thịt trắng như tuyết phiếm hồng, thập phần mê người, đôi môi ngọt ngào tựa như một quả anh đào mọng nước, đỏ đến mức kiều diễm ướt át.

Diệp Đỉnh Chi chỉ nhìn một chút mà miệng đắng lưỡi khô, tâm như nổi trống, lập tức cạy mở đôi môi, trắng trợn cướp đoạt. Dù y đã dùng hết thảy tự chủ, nhưng động tác hôn môi vẫn không thể nào nhẹ nhàng được, y quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào trơn trượt của tiểu Bách Lý, dùng sức khuấy đảo, phát ra tiếng hút nước dâm mỹ, còn đôi tay của y vuốt ve khắp thân thể thon dài, muốn ngừng mà không được.

Phía trước được phóng thích khiến phía sau Bách Lý Đông Quân không tự chủ được mà mấp máy, tay Diệp Đỉnh Chi đem theo Ngưng Lộ Bích, chậm rãi đâm vào trong thân thể Bách Lý Đông Quân.

Vách tường nóng bỏng kia như chào mời hắn, ngón tay thon gầy nhanh chóng chạm tới cuối, Diệp Đỉnh Chi học theo động tác trên sách, bắt đầu nhẹ nhàng đảo quanh.

Khi một ngón tay đâm vào, Bách Lý Đông Quân còn đắm chìm trong khoái cảm không phát hiện. Nhưng khi ngón tay kia không ngừng khuấy động trong hậu huyệt y thì Bách Lý Đông Quân cũng đã nhận ra, hai má đỏ hồng.

Diệp Đỉnh Chi hôn mí mắt, chóp mũi, đôi môi trấn an y, một ngón tay đã biến thành hai, rồi lập tức biến thành ba ngón, mô phỏng theo động tác ân ái nhanh chóng trừu sáp.

Dịch lỏng tràn ra theo động tác dính đầy lòng bàn tay, đệm giường cũng bị nhuốm ướt một mảng. Diệp Đỉnh Chi cảm thấy mình sắp nổ tung, nhưng lại muốn để lần đầu tiên của tiểu Bách Lý thoải mái một chút, y nghẹn đến mức hai mắt đã đỏ sẫm lại vẫn hết kiên nhẫn mở rộng mật huyệt.

Trên người tiểu Bách Lý còn đang mặc y phòng của học đường, cổ áo đã sớm rơi xuống, lộ ra một nửa bờ vai phủ một tầng vết hôn ái muội, còn có mấy vết mang theo dấu răng rướm máu, ửng hồng như nụ hoa anh đào nổi bật trên làn da trắng hơn tuyết, nhìn qua cực kỳ khiêu gợi.

Diệp Đỉnh Chi dùng sức kéo y phục của y khiến toàn bộ bị giật ra, rơi lả tả dưới đất.

Lần này thì Bách Lý Đông Quân không còn sức mà chống đỡ nữa, rên rỉ động lòng người thoát ra từ đôi môi hé mở, hai chân đã sớm quấn quanh eo Diệp Đỉnh Chi, hưởng thụ ngón tay hắn ma xát càn quấy phía sau mình.

Những nụ hôn nóng bỏng không ngừng rơi xuống như mưa, quần áo bị ném hỗn độn, hai cỗ thân thể xích loã dán vào nhau, tiếng thở dốc trầm thấp hoà với tiếng rên rỉ kích tình tạo thành một giai điệu gợi cảm đầy say mê...

Ngón tay Diệp Đỉnh Chi không ngừng đâm thẳng nơi sâu xa mẫn cảm nhất trong huyệt động của y, làm cả người y co giật, trong bụng cực kỳ trống vắng.

Bách Lý Đông Quân chưa bao giờ biết Ngưng Bích Lộ lại có thể nóng như thế. Khi thuốc mỡ tiến vào thân thể, lúc đầu lạnh đến mức y run rẩy nhưng sau lại như dung nham thiêu đốt mỗi tấc da thịt phía sau, nóng đến mức y run sợ, trong thân thể cũng càng là trống rỗng khó nhịn.

Bách Lý Đông Quân chợt kinh sợ thở hổn hển, chỉ thấy bàn tay thô ráp của Diệp Đỉnh Chi dọc theo đường eo trượt tới nơi yếu ớt nhất của hắn, rất có kỹ xảo mà vuốt ve.

Diệp Đỉnh Chi lần lượt thăm dò mà cong lại, giống như đang tìm kiếm cái gì đó, mà Bách Lý Đông Quân đã sớm mẫn cảm đến mềm nhũn thân thể, thích đến sắp khóc.

Đột nhiên! Một cảm giác như điện giật kích thích thân thể y, khiến cả người y run lên, ngón chân thích đến độ cuộn mình lại.

"A a a a a... Không muốn... Vân ca....đi....đi ra."

"Đông Quân, là nơi này sao..."

Giọng nói khàn khàn của đối phương vang lên, Bách Lý Đông Quân không hiểu rõ "nơi này" là có ý gì, nhưng mà kế tiếp, y tự mình thể nghiệm mà hiểu được hàm nghĩa cái từ này.

Ngón tay ấy không ngừng xoa ấn một điểm trên vách tường, khoái cảm như thủy triều cũng điên cuồng cắn nuốt Bách Lý Đông Quân.

Điểm kia quả thực muốn mạng của y, cả người Tiểu Bách Lý đều không có sức lực, toàn bộ cảm quan đều tập trung về tiểu huyệt phía sau, cảm nhận khoái cảm chết người bao phủ mình

Tiểu huyệt bị khuếch trương đầy đủ, ở nơi hai người đều nhìn không tới, huyệt thịt đỏ tươi không ngừng mấp máy, giống như đang kêu gào không đủ.

Bách Lý Đông Quân bị khoái cảm kích thích đến độ đã sắp không có ý thức, bỗng nhiên thân thể cậu khựng lại, thế mà lại bắn ra lần thứ hai. Bởi vì cao trào, hậu huyệt cũng kịch liệt run rẩy.

Diệp Đỉnh Chi bỗng nhiên ôm lấy tiểu Bách Lý còn đắm chìm trong cao trào lên, Diệp Đỉnh Chi nặng nề hít sâu, bàn tay nắm chặt eo của tiểu Bách Lý tăng sức lực trong chớp mắt, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm

Hắn tiến vào rồi, người này lập tức... lập tức là của hắn! Đồng tử của Diệp Đỉnh Chi lập tức trầm xuống, nhanh chóng nhấc chân y lên, xông vào cơ thể y.

"A a a a a a..."

"Vân . . . Vân ca a a a. . ."

Bách Lý Đông Quân không khỏi rên lên chỉ cảm thấy nóng vô cùng, phối hợp nâng eo lên. Dục vọng của Diệp Đỉnh Chi vừa mới tiến vào một chút liền bị quấn chặt lấy, hắn thở dốc, thấy tiểu Bách Lý không có biểu hiện khó chịu, hắn liền không nhịn được nữa, dùng lực đâm mạnh vào, "pặc" một tiếng.

"A!" Bách Lý Đông Quân lập tức run lên, đầu óc trống rỗng, y vô thức kêu lên.

"Sâu....sâu quá...A......"

Mỗi một lần đều cắm vào chỗ sâu nhất, mỗi một lần đều thẳng tắp đâm vào cửa huyệt. Tiểu huyệt của tiểu Bách Lý ngậm chặt lấy hạ thể hắn, Diệp Đỉnh Chi chưa bao giờ cảm nhận được khoái cảm như vậy.

"Không....không được...Vân ca....huynh...đ....đừng...A..."

Hắn sâu sắc cảm nhận được người dưới thân mình là một sinh mệnh còn sống. Sẽ thở, sẽ dùng hai chân ôm lấy hông hắn, sẽ dùng phía sau cắn chặt lấy hắn, sẽ liên tục gọi tên hắn.

Mật huyệt bị người phía sau hung hăng đâm vào, âm giọng lập tức ngân cao, hai gò má nổi lên một rặng mây hồng.

"Vân ca.....nhẹ....nhẹ....a a a...."

Trong phòng tràn ngập hương vị tình ái nồng đậm, Bách Lý Đông Quân thoải mái đến đầu óc muốn ngất đi, khoái cảm vô cùng vô tận theo xương cụt, nhanh chóng leo lên đại não. Hai chân y rốt cuộc không quấn lấy eo Diệp Đỉnh Chi nổi, chỉ có thể vô lực mà rũ xuống. Cảm giác khắp toàn thân đều tập trung đến phía sau, cảm nhận cây côn thịt nóng bỏng kia lần lượt đâm vào chỗ sâu nhất thân thể mình, lần lượt đưa mình vào cao trào.

"A a a a....không được....chậm....chậm..."

"Được nghe theo đệ." Diệp Đỉnh Chi liên tục trù sáp phía trước, lại điên cuồng hôn loạn trên cơ thể của tiểu Bách Lý.

"A.....A....Không.....không phải....a a a a..."

Hai người đều đã say trong cơn cuồng hoan, vận động kịch liệt đến mức làm chiếc giường rộng hai ba mét vang vọng từng tiếng cọt kẹt, trong phòng tỏa ra mùi xạ hương nồng nặc làm người ta đầu váng mắt hoa.

Ý thức tiểu Bách Lý dần trở nên mông lung, khoái cảm như thuỷ triều liên tục dội vào đầu óc. Y vô lực kéo lấy chăn bên dưới, tuỳ ý để người phía trên thân chi phối hết thảy.

Cổ họng y phát ra từng tiếng rên rỉ gợi tình, bên trong mật huyệt ướt đẫm, dâm dịch giàn giụa. Từng giọt mồ hôi chảy trên cơ thể, dưới ánh sáng của vầng trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hắn như tỏa ra một vầng hào quang lấp lánh dụ hoặc.

"Đông Quân..... Đông Quân..."

"Ân......"

Thân thể bị tiến vào, từng đợt xâm nhập gian nan mà thong thả, dị thường giày vò cả hai. Mưa rền gió dữ hướng y công kích đánh úp, Diệp Đỉnh Chi tựa như con dã thú bị nhốt lâu ngày, giờ được thả ra nên hung mãnh dùng toàn lực xâm lược.

"Vân... Vân ca ... ưm..." Đôi mắt y dần tràn đầy nước, vô lực đưa tay, giọng nói mất trật tự vô cùng "Vân ca ... a ưm..."

Diệp Đỉnh Chi thở hổn hển, kéo y vào trong lòng, nâng cằm y lên kịch liệt triền miên và hôn sâu cùng y, tiếp đó rốt cuộc nhịn không được dâng lên cảm xúc trong lòng, liếm bờ môi của y, thuận theo chiếc cổ trắng nõn mà bắt đầu tùy ý cắn mút.

"Đừng cắn.....đừng....A...."

Diệp Đỉnh Chi hung hăng thúc mấy cái, chỉ cảm thấy nơi đó mềm mại, nóng ướt, siết chặt lấy dục vọng của hắn, khiến hắn hoàn toàn không muốn khống chế, hô hấp của hắn càng thêm nặng nề, dựa vào Bách Lý Đông Quân tận tình hưởng thụ một lát, lúc này mới cảm thấy dục vọng tàn bạo trong cơ thể có chút bình ổn, ôm lấy tiểu Bách Lý.
 
"Ưm!" Bách Lý Đông Quân run lên, nhanh chóng mềm nhũn ở trong lòng hắn, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

Diệp Đỉnh Chi tạm thời không cử động, xoa lưng y trấn an, chậm rãi hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt y, tiếp đó nhìn qua vai trái của y, khàn giọng hỏi "Đau không?"

Vừa rồi cơ thể Bách Lý Đông Quân phản ứng rất kịch liệt, khiến vết thương vốn đang dần kết vảy lại rách ra một khe nhỏ, máu dần rịnh ra, chảy xuống tôn lên làn da trắng nõn, trông có vẻ có chút yêu khí lại tà mị, y bản năng cử động thắt lưng chậm rãi ma sát, khẽ rên rỉ.

"Không... ưm... không đau."

Mắt Diệp Đỉnh Chi tối sầm, đưa tay ôm y, từng chút một liếm sạch vết máu, rồi lại gần hôn y, triền miên cùng chiếc lưỡi của y. Mùi máu tươi nhàn nhạt trong lúc gắn bó mà nhanh chóng lan ra, khiến người ta càng thêm phấn khích. Tiểu Bách Lý mơ hồ ưm một tiếng, ôm cổ Diệp Đỉnh Chi hơi động. Diệp Đỉnh Chi hưởng thụ một lát, chỉ cảm thấy hoàn toàn không đủ, hắn liền manh chóng mở ra cơ thể của tiểu Bách Lý , bắt đầu dùng sức va chạm mạnh mẽ.

"A a... ưm a... a..." Bách Lý Đông Quân không khỏi quặp ngón chân lại, hai mắt thất thần, kịch liệt thở hổn hển, kích thích to lớn không ngừng quất lên thần kinh, khiến toàn thân y run rẩy, y lắc đầu lung tung, gần như sắp nhịn không được mà bật khóc.

"Ưm... ư..." tiểu Bách Lý bị hôn mạnh bạo, vô lực níu lấy người hắn, đứt quãng kêu ra tiếng, rồi nhanh chóng lên tới đỉnh.

Tinh dịch màu trắng phun ra ngoài, Bách Lý Đông Quân mờ mịt nhìn trần nhà Diệp Đỉnh Chi ngưng mắt, ở ngay trong tiểu huyệt còn đang cao trào, bắt đầu một lần tiến công cuối cùng.

Lại cắm rút mấy mươi lần, hắn gắt gao đè xuống điểm mẫn cảm trong tiểu huyệt thiếu niên, bắn ra tinh dịch.

"Hưm a a a a..."

Tinh dịch nhanh chóng đánh lên điểm nhô ra ở sau huyệt, Bách Lý Đông Quân lại rên rỉ ra tiếng, dịch ruột non cực nóng điên cuồng tràn ra từ trong tiểu huyệt, phun trên hạ thể Diệp Đỉnh Chi, làm hắn cũng hạ thấp thân thể, tựa vào trên người y.

Tinh dịch màu trắng ngà và dịch ruột non trong suốt nhanh chóng ép ra khỏi tiểu huyệt, theo cánh mông tuyết trắng, chậm rãi chảy xuống trên chăn. Mà cây côn thịt tráng kiện cực lớn kia vẫn như cũ cắm trong tiểu huyệt, huyệt thịt còn đang nhẹ nhàng co rút, giống như nhớ lại cao trào không gì sánh kịp vừa rồi.

Giờ phút này, Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi đều còn đắm chìm trong cảm giác lúc nãy, chưa có hoàn hồn. Bách Lý Đông Quân không thể kiềm chế được mà run rẩy, ngay cả đầu ngón tay đều run theo, y hoàn toàn không nói ra tiếng, giờ phút này thậm chí có ảo giác mình sắp chết rồi. Cả hai đời đều vì người này mà chết.

———————————-

San nè 🫶: Sốp thất tình rồi 🥲 nên quyết định sẽ làm một cô nương thư giãn.

Chơi bời xong sẽ về viết tiếp.

Cam đoan không drop nói điêu nyc là con chó. Mọi người yên tâm.

Nói chớ tầm tuần sau là cạn túi quay về thôi. 🙂

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro