35. 慢慢喜歡你. (2)

"Thiệp cưới này."

Điền Gia Thụy chìa cho tôi một tờ giấy nhỏ chỉ bằng bàn tay, đúng y như vé xem phim thật. Tôi vứt sang một bên, Ngải Mễ đi tới nhặt lên xem xét.

"Đẹp quá, hợp với hai người."

Gia Thụy vênh mặt:

"Mấy khi họa sĩ Điền và kiến trúc sư Thừa lại nhúng tay vào ngành công nghiệp cưới hỏi này? Em thấy có đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà không?"

Tôi nói:

"Đại họa sĩ xách dao đi mổ trâu đi, ai bắt cậu giết gà làm gì?"

Điền Gia Thụy mặt dày vô lượng từ năm hai mươi tuổi đến năm ba mươi vẫn không sai khác chút nào, tôi nói đến thế nhưng cậu ta vẫn không hề bị chạm tự ái. Đại họa sĩ cầm lại chiếc thiệp mời đám cưới trong tay mình, nhét trở lại vào túi đeo vai. Gia Thụy kéo Ngải Mễ đi ăn kem, để lại tôi một mình giữa vườn hoa um tùm của Hotaru.

--

Trước đây tôi luôn nghĩ mình sẽ là người cầu hôn, còn Lâm Tử Diệp sẽ là người từ chối. Bây giờ chắc chắn Tử Diệp không từ chối, tôi lại không dám cầu hôn.

Thực ra không kết hôn cũng không sao. Con người ràng buộc nhau về tình cảm và linh hồn, không nhất thiết phải ràng buộc nhau về luật pháp. Tình cảm hết thì luật pháp cũng không còn tác dụng níu kéo, chỉ trừ khi có quá nhiều tài sản để chia chác cho nhau. Mà cả tôi và Tử Diệp đều không nghĩ đến chuyện chia chác gì, so ra thì nếu như chúng tôi kết hôn rồi li hôn, nguy cơ tôi ẵm mất một nửa gia tài khổng lồ của nhà phó giám đốc Lâm mới đúng là nguy cơ, còn tôi thì không có gì để mất.

Chẳng qua là chuyện nói ra rồi thì đành giải quyết. Nếu không giải quyết, bản thân tôi sẽ thấy đau đầu. Giống như một miếng xương cá mắc trong cổ họng không gắp ra được, làm gì cũng sẽ khó chịu.

--

Gia Thụy và Ngải Mễ đi ăn kem về, còn mua thêm rất nhiều kem đủ vị. Tôi lấy một thêm một hộp kem đậu đỏ ra ngồi ăn cùng tôi. Mùa xuân hoa cỏ nở nhiều, Ngải Mễ không phải người thích tỉa tót nên anh Tả Diệp cũng để hoa tràn ra ngập cả lối đi. Khung cảnh thảnh thơi đẹp đẽ thế này, giá mà tôi không bị mắc một chiếc xương cá trong cổ họng thì tốt biết mấy.

Gia Thụy vừa ăn vừa nói:

"Cớ làm sao mà cậu lại sợ kết hôn?"

Tôi hỏi lại:

"Cớ làm sao mà cậu lại kết hôn?"

Gia Thụy cười:

"Đơn giản lắm. Khi nào cậu thấy người đó cầm nhẫn cầu hôn người khác, trong lòng cậu gào thét tuyệt vọng hỏi tại sao người được cầu hôn không phải là mình. Rồi sau đó lại tiếp tục hỏi vì sao tên viết trên thiệp mời không phải là mình, người đứng trong ảnh cưới không phải là mình, người đi lên lễ đường không phải là mình, vì sao người cuối cùng mình nhìn thấy khi mình chết đi không phải là người đó, cậu sẽ hiểu vì sao mình lại muốn kết hôn."

"Cái đó phức tạp rồi."

Gia Thụy nhún vai, tôi biết Gia Thụy và anh Thừa Lỗi cũng có một thời gian giằng qua kéo lại không muốn kết hôn sau khi mọi chuyện đã kết thúc. Mùi cơm từ trong bếp bay ra, Ngải Mễ đeo tạp dề đi tới cạnh tôi ngồi xuống.

"Em điểm danh để ăn cơm, tối nay có cả chị Đô Linh và chị Trình Tiêu nữa. Bao giờ mời giám đốc Vương tới đây ăn cơm đi, không hiểu sao Yến Yến lại thích giám đốc Vương."

Gia Thụy cảnh giác nói:

"Nhà này có một bố đường là đủ rồi nhé, Vương Dĩ Luân không phải bố đường cao tốc đâu mà là bố đường lên vũ trụ đấy biết chưa?"

Ngải Mễ trừng mắt nhìn Gia Thụy, tôi bèn nhảy vào:

"Vì sao em cưới anh Tả Diệp?"

Ngải Mễ suy nghĩ một chút rồi nói:

"Khi đó em bị đau dạ dày rất nặng, chú lại là người môi ngày ba bữa không thiếu bữa nào. Kiến trúc sư không có mấy người được như chú, nên em nghĩ về một nhà với nhau thì rất tốt."

"Tào lao!"

Ngải Mễ nhún vai giành lấy hộp kem của tôi, từ đó không còn ai nói lời nào nữa.

Ngẫm lại thì cả Gia Thụy và Ngải Mễ đều là hai con người vác nhẫn đi cầu hôn người khác, chắc chắn phải có lí do hay hơn là đau dạ dày. Ăn kem xong, Ngải Mễ và Gia Thụy vào nhà nấu ăn. Hầu Minh Hạo tới trước tiên, thằng bé dạo này đang nhận hợp đồng thiết kế nội thất cho một trung tâm triển lãm, ngày đêm không thấy mặt. Nhìn vẻ bơ phờ trên mặt Minh Hạo, tôi hất hất cằm:

"Khéo em lại bị rối loạn thần kinh tim đấy."

Minh Hạo lắc đầu:

"Em thiếu ngủ thôi. Mọi người đâu hết rồi?"

Tôi chỉ vào ghế đối diện cho Minh Hạo ngồi xuống, lấy từ trong thùng giữ lạnh ra cho thằng bé một hộp kem. Thành phố cuối chiều ồn ào ở đâu không biết, ở đây chỉ có lùm lùm bụi bụi đầy những hoa hồng và hoa cúc, trong bếp không còn mùi cơm nữa mà là mùi thơm bơ quyện với mùi hoa. Tôi hít một hơi sâu, đột nhiên buột miệng:

"Em nghĩ tại sao người ta lại kết hôn?"

Minh Hạo cười:

"Em nghĩ đó là để kết thúc một chương, mở ra một chương mới. Yêu nhau theo một dạng thức khác, có lẽ thế."

"Vậy thì cứ yêu nhau sáu mươi năm cũng được, việc gì phải kết hôn?"

Minh Hạo chọc thìa kem vào hộp mãi không thấy ăn.

"Kết hôn khác với yêu đương mà. Anh không nghe Yến Yến nói à, về mặt xã hội học thì gia đình là để duy trì cái gì đó..."

Minh Hạo còn chưa có người yêu, thế nên mới phải lấy dẫn chứng về gia đình từ con gái chúng tôi. Anh Thừa Lỗi đến tiếp theo đó, tôi lại hỏi một câu y hệt.

Anh Thừa Lỗi lấy cho mình một hộp kem đậu đỏ, vừa ăn vừa nói:

"Anh nghĩ câu hỏi chính xác là "đến khi nào thì nên kết hôn". Vì sao lại kết hôn à, là vì yêu thôi. Đáp án kiểu gì cũng quy về tình yêu. Những lý do như là để ổn định cuộc sống, là vì ai cũng kết hôn nên mình làm theo, anh không coi trọng."

"Cậu nói thế thành ra ngày xưa kết hôn với Lý Miên cũng vì yêu à?"

Chị Trình Tiêu còn chưa thấy mặt thì đã thấy tiếng. Bụi hoa hồng lúp xúp rung lên bần bật, rõ ràng là phó tổng giám đốc của MI đang ở đó ngắt hoa bẻ cành.

"Nên mới có câu trả lời thứ hai, cho câu hỏi đến khi nào thì nên kết hôn."

Anh Thừa Lỗi cười cười nhìn vào hàng hiên, chỗ Gia Thụy đang cầm kéo cắt mấy cành hương thảo vươn lên thềm gỗ.

"Không phải là đến tuổi thì ổn định, mà nên kết hôn khi tìm được người đúng."

Bó hoa hồng đi trước, chị Trình Tiêu lên bàn. Ngồi phịch xuống ghế, chị Trình Tiêu huých vai anh Thừa Lỗi:

"Làm sao cậu biết đó là người đúng?"

"Có hai đáp án ở đây. Với người như Gia Thụy, người đúng là người mà nếu không phải người đó thì không thể là ai khác. Với người như em, người đúng là người mà nếu không phải người đó thì ai cũng như nhau."

Anh Thừa Lỗi làm tôi suy nghĩ rất lâu. Lần lượt mọi người đều xuất hiện, chị Đô Linh, Diêm An, Mễ Đức, anh Tả Diệp và Yến Yến. Tử Diệp về sau cùng, anh không có vẻ xuống tinh thần như những khi gặp ca bệnh khó.

Bữa ăn được chúng tôi xử lí nhanh gọn, nhưng thời gian cà kê dê ngỗng sau bữa ăn lại kéo dài. Tôi vào nhà rửa bát với Minh Hạo, tiện tay lục túi Gia Thụy lấy ra chiếc thiệp cưới của mình.

Tôi biết, chúng tôi không phải kiểu người như Gia Thụy, cũng có rất ít người như Gia Thụy. Không có Tử Diệp, tôi vẫn còn Mạn Nhu ở nhà dưới, Mạn Nhu đi xem mắt, rất nhiều người khác như những cô Mạn Nhu đó. Không có tôi, Tử Diệp vẫn có bác sĩ Mẫn Ngọc, và có lẽ là hàng trăm ngàn cô gái chàng trai khác xếp hàng chờ đến lượt. Tôi bước ra thì bắt gặp Tử Diệp đang cười rũ ra trên bàn, chắc hẳn Diêm An lại đang bày trò gì đó. Tử Diệp có thói quen đưa cả hai tay lên cầm cốc nước.

Mấy ngón tay đan vào nhau hơi xộc xệch, từng đốt ngón thon dài có khi nắm trong tay tính mạng người khác, nhiều khi nắm tay tôi, cũng đã có khi nắm tay người khác.

Tôi ngồi xuống cạnh Tử Diệp, anh không ngưng cười mà chỉ đưa mắt nhìn tôi.

Chúng tôi không về cùng nhau, Tử Diệp giữ tôi lại khi chúng tôi mỗi người mỗi ngả.

"Này!"

Tôi đứng yên mà mắt trừng trừng nhìn ngược hướng Tử Diệp. Tất cả mọi người đều đã ra về sạch sẽ, Tử Diệp bước tới đối diện tôi rồi nghiêm túc nói:

"Đừng xem mọi chuyện nghiêm trọng quá, anh đùa thôi."

Tôi nhăn nhăn lông mày:

"Chuyện kết hôn ai lại đem ra đùa?"

"Anh đem, được chưa? Định dọa em một chút, ai ngờ em chạy biến. Từ nay không khủng bố em nữa, không cần thiết phải bày ra vẻ mặt rắn cắn sợ dây thừng với anh, biết chưa?"

Tôi chưng hửng buột miệng:

"Tức là anh không muốn kết hôn với em à?"

Tôi đoán Tử Diệp đấu tranh giữa câu "em đi chết đi" và "em còn não không?", cuối cùng Tử Diệp búng vào trán tôi, thở dài, buông tay tôi ra rồi lên xe lái đi như gió.

--

Tôi về nhà, vừa ném được mảnh áo khoác lên sofa thì đã nghe bà nội bóng gió, có người nào nói khi khác sang chơi mà đã lâu không thấy. Tôi không biết nói gì, đành mặc áo khoác đi ra đường mua chân gà nướng sang nhà Tử Diệp gặm chung với mẹ anh cho đỡ buồn. Sẵn dừng lại ở xe bán gà, tôi mua thêm nửa con gà quay để uống rượu với ngài phó giám đốc. Tôi sang đến nơi cũng đã chín giờ tối, thế nhưng nhà Tử Diệp đèn đuốc sáng trưng từ cổng vào đến tận bên trong. Nhà Tử Diệp vốn ít khi bật hết tất cả đèn, cũng hiếm khi mở rộng cửa. Tôi tung tẩy một đường từ cổng sắt đến tận cửa chính, rồi khựng lại khi nghe bên trong có tiếng nói chuyện. Hình như tôi đến không đúng lúc rồi.

Tôi nửa muốn về nửa muốn đi vào chào một tiếng, cuối cùng cơ thể tự giải quyết cho tôi bằng cách bắt tôi hắt xì một tiếng thật to. Soạn sẵn một nụ cười công nghiệp hết sức, tôi cố gắng đĩnh đạc bước vào nhà.

Nụ cười trên môi tôi rơi xuống tức thì. Trong căn phòng khách rộng mênh mông của nhà Tử Diệp, có Tử Diệp đang ngồi bên cạnh mẹ anh, bố anh đang ngồi riêng trên một chiếc ghế. Đối diện ba người đó là hai vị khách mà tôi rất quen thuộc.

Khóe môi tôi giật giật, rồi trước năm ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi đưa gói đồ ăn lên.

"Ơ... Con... mua chân ơ... gà."

Mẹ của Tử Diệp đứng dậy cầm lấy gói đồ ăn, vỗ vai tôi nói thầm:

"Đúng lúc lắm, bác cũng đang muốn ăn. Con ngồi xuống trước đi."

Tử Diệp đưa tay vỗ nhẹ lên ghế ý nói tôi tới ngồi bên anh, tôi liếc nhìn quanh rồi cụp đuôi bước về phía ghế ngồi cho khách.

"Chân gà à?"

Bố tôi chép miệng một cái, rõ là thất vọng vì biểu hiện của tôi.

"Chân... gà?"

Một chữ gà của bố tôi gần như bay biến, vì ông nội quắc mắt nhìn cả hai bố con ra hiệu im lặng.

--

Sau này tôi hỏi ông nội, cớ vì sao mà ông lại nghĩ rằng mình cần tới tận nơi nói chuyện. Ông nội hùng hồn tuyên bố:

"Đàn ông con trai muốn cưới vợ về nhà đương nhiên phải chủ động trước, không lẽ bắt nhà người ta tới tận cửa hỏi thăm?"

Khi đó "vợ" tôi đang ngồi cạnh ông để kiểm tra huyết áp, anh cười đến nỗi rơi cả máy máy móc dụng cụ xuống đất. Thân làm bác sĩ giỏi giang có tiếng, thế mà Lâm Tử Diệp mất cả buổi cũng không đo được cho ông nội một miếng huyết áp nào.

--

_Continue

_04/09/2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro