anh đưa em đi thị uy với tình địch
Từ chương 1787-1796
Sau đó, hai người hô một hai ba rồi dùng sức ném bay bà ta từ cổng ra ngoài đường.
Mộ Dung Thúy Đình bị ném ra đường, lăn vài vòng mới dừng lại được.
“Cút đi, đây không phải nơi bà có thể tới khóc lóc om sòm, phi…”
Hai người hầu đều xì một tiếng đầy khinh miệt, sau đó xoay người đi vào và đóng cổng lại.
Mộ Dung Thúy Đình nằm trên mặt đất một hồi lâu mới bò dậy được, ánh mắt của bà ta như mắt rắn độc, oán hận nhìn chằm chằm vào cổng nhà Mộ Dung.
Mặt bà ta sưng vù đầy dữ tợn, thanh âm thô trầm, nói: “Sớm muộn gì tao cũng thành chủ của cái nhà này, Mộ Dung Miên, lúc đó mày có muốn liếm giầy cho con tao cũng không được.”
…
Trong phòng khách, tâm tình của Mộ Dung phu nhân chưa bao giờ vui vẻ như thế.
Bà nói: “Mẹ đoán, hôm nay, sau khi con thu thập cô ta xong, cô ta trở về sẽ tìm mọi cách để liên lạc với những họ hàng khác của nhà Mộ Dung, con phải chuẩn bị cho tốt.”
Mộ Dung Miên chẳng thèm để ý: “Cần phải chuẩn bị gì sao?”
“Bọn họ người đông thế mạnh, hơn nữa, có một số người còn đang nhậm chức trong tập đoàn.” Mộ Dung phu nhân tỏ ra hơi lo lắng.
Mộ Dung Miên ngẩng đầu liếc mắt nhìn bà: “Những người đó đều phải bám vào cây đại thụ Mộ Dung gia này mà sinh tồn, bọn họ có thể sống dư dả, thừa thãi, có thể sống cuộc sống của tầng lớp thượng lưu cũng nhờ vào hút chất dinh dưỡng từ cây đại thụ này. Cho dù bọn họ kết bè kết phái nhưng phù du thì vẫn cứ là phù du, sao có thể lay động nổi cây lớn chứ? Hơn nữa, chỉ cần chặt đứt tua của họ thì sẽ lập tức khiến họ tự loạn trận tuyến rồi.”
“Mẹ ở nhà Mộ Dung này nhiều năm như thế mà cũng không hiểu được đạo lý này, cũng đúng, nếu mẹ hiểu được thì đã không bị đám người này làm cho đau đầu rồi.”
Mộ Dung phu nhân bị nói nên có chút ngượng ngùng: “Trước kia, còn không phải là… ông ấy không cho động sao.”
Mộ Dung Miên thản nhiên nói tiếp: “Giờ chính ông ấy còn ăn bữa nay lo bữa mai rồi, dù có lợi hại thì có thể quản được bao nhiêu chứ? Mẹ là Mộ Dung phu nhân, mẹ có thực quyền, sao chỉ vì vài kẻ râu ria mà đã lao lực đến thế chứ?”
Mộ Dung phu nhân trong lòng sáng sủa, bà ta nói: “Đúng, giờ… đã khác rồi.”
Nay Mộ Dung Chí Hoành không phải một mình ở trên nữa…
Đang nói thì điện thoại trong phòng khách vang lên, nữ giúp việc nhận máy, là bệnh viện gọi tới, nói Mộ Dung Chí Hoành đã tỉnh lại, muốn gặp Mộ Dung Miên.
Mấy ngày trước, Mộ Dung Miên nói muốn đưa Quý Miên Miên đi gặp ông ta, đáng tiếc ông ta lại lâm vào hôn mê, sau khi được cứu lại vẫn chưa tỉnh.
Mộ Dung Miên đứng lên, nắm lấy tay Quý Miên Miên: “Đi nào bà xã, anh đưa em đi gặp… ba chồng.”
Quý Miên Miên đỏ mặt trừng mắt với anh một cái.
Mộ Dung phu nhân nói: “Hai người đi đi, tôi sẽ không đi.”
Mộ Dung Miên không nói gì, mang theo Quý Miên Miên tới thẳng bệnh viện.
Đến nơi, đẩy cửa phòng bệnh ra, hai người liền ngửi thấy một mùi thuốc gay gay mũi.
Mộ Dung Chí Hoành vừa tỉnh, tráng thái so với lần trước gặp cũng tốt hơn một chút.
Mộ Dung Miên đi tới, cầm lấy cánh gay gầy guộc trơ xương của ông ta, nói: “Ba, con tới rồi…”
Mộ Dung Chí Hoành gọi tên anh: “Ran… Randy…”
Mộ Dung Miên mỉm cười: “Ba, con dưa con dâu của ba tới.”
Trong lúc ánh mắt của Mộ Dung Chí Hoành còn đang nhìn xoáy vào mình, Mộ Dung Miên liền xoay người, cười nói: “Miên Miên, lại đây, gọi ba đi.”
Quý Miên Miên tiến lên, hướng về phía Mộ Dung Chí Hoành gập người 90 độ, thanh âm trong trẻo, nói: “Chào ba, con tên là Quý Miên Miên, là vợ của con trai ba, là con dâu của ba.”
Giọng Quý Miên Miên rất trong trẻo, dõng dạc và rất lễ phép, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Sau khi chào xong, cô ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Chí Hoành, ánh mắt sáng ngời, trong veo, không hề trốn tránh hay sợ hãi.
Mộ Dung Chí Hoành nhìn Quý Miên Miên, vẻ mặt phức tạp không nói nên lời, ánh mắt đục ngầu.
Sống đến tuổi này rồi, không có loại người nào mà ông ta chưa từng gặp qua, dù gặp người lạ cũng chỉ cần liếc mắt liền có thể hiểu được vài phần.
Cô gái trước mắt này nói thật là rất được, ít nhất là rất thẳng thắn, lòng dạ trong sáng, đơn giản, không có tâm tư như vài cô gái khác, ánh mắt con của ông ta đúng là rất tốt.
Nếu là trước kia, khi ông ta còn khỏe, nếu tìm về một cô gái thế này thì ông ta sẽ rất vui mừng, sẽ chân thành chúc phúc cho con mình.
Nhưng giờ đây, ông ta không biết mình còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không, vì thế không thể không suy nghĩ cho con mình.
Mộ Dung Chí Hoành là một người khôn khéo, sao có thể không nhận ra nay Mộ Dung gia chẳng khác nào miếng thịt treo trước miệng một bầy sói đói, ông ta mà chết thì bầy sói đó sẽ lao tới cắn xé toàn bộ gia sản ông ta để lại.
Ông ta không thể không thừa nhận rằng mình đã để lại cho con trai một cục diện vô cùng rối rắm.
Nay ông ta đã rất hối hận vì trước đây luôn mềm lòng.
Nếu ông ta độc ác một chút, sử dụng nhiều thủ đoạn cứng rắn với đám họ hàng kia một chút thì con trai mình cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.
Lúc trước, Mộ Dung Chí Hoành nghĩ rằng con mình tuy thông minh nhưng tính cách đơn thuần, ông ta lo lắng một mình con trai sẽ không cáng đáng được phần sinh ý khổng lồ của gia nghiệp, vì vậy mới nghĩ sẽ khoan dung với đám họ hàng một chút, hy vọng sau khi ông ta chết, bọn họ sẽ giúp đỡ cho con trai mình nhiều hơn.
Đáng tiếc, ông ta lại không ngờ mình lại nuôi ra một bầy sói.
Có câu một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân quả nhiên không sai. Lúc người ta lâm vào cảnh khốn cùng, anh giơ tay ra giúp người ta, nhưng nếu anh cứ luôn giúp người đó, lúc nào cũng giúp, vậy sẽ tạo thành một thói quen xấu cho người kia. Hắn sẽ nghĩ rằng những gì anh đem tới cho hắn là hiển nhiên, thậm chí sẽ ghét bỏ nếu anh cho ít đi.
Lòng người có đôi khi luôn ác độc như thế.
Mộ Dung Miên nhìn Mộ Dung Chí Hoành, thấy ông ta nhìn Quý Miên Miên tới xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lại nhìn Quý Miên Miên, cô không hề tỏ ra sợ hãi khi bị nhìn chằm chằm như thế, trên mặt cũng không hề có biểu lộ gì gọi là nhát gan cả.
Mộ Dung Miên thở dài, trải qua chuyện kia, cô gái của anh đã trưởng thành thật rồi.
Thật lâu sau, Mộ Dung Chí Hoành rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nói: “Cô là… Quý Miên Miên?”
Quý Miên Miên mỉm cười, đáp: “Vâng, tên con là Quý Miên Miên. Ba, thực xin lỗi vì giờ mới tới thăm ba được, hy vọng ba không trách con. Xin ba yên tâm, sau này con sẽ hiếu thuận với ba như ba đẻ của con vậy.”
Cô tươi cười xán lạn như ánh mặt trời, nháy mắt làm cho không khí âm u trong phòng cũng tan đi hết thảy, không gian như sáng bừng lên.
Mộ Dung Chí Hoành thở dài trong lòng, đúng là một cô gái rất tốt.
Nhưng cô lại không giúp gì được cho con của ông ta cả.
Trước khi chết, ông ta phải an bài cho con trai mình một cuộc hôn nhân tốt, tìm một người có thể trợ giúp con mình, bằng không ông sẽ không an lòng mà chết đi.
Mộ Dung Chí Hoành nghỉ ngơi một lát rồi lại mở miệng: “Cô… đừng gọi tôi là… ba… sớm quá… Tôi… cảm thấy… cô không thể… ở bên Randy… được.”
Quý Miên Miên mỉm cười, không kinh ngạc với những gì Mộ Dung Chí Hoành vừa nói, cô lập tức trả lời: “Con biết ba không thích con, nhưng không sao, cái này không quan trọng.”
"Giống như lúc đầu con cũng không thích con trai ba, nhưng qua một thời gian dài tiếp xúc, con mới nhận ra anh ấy là người như thế nào. Mong ba đừng vội vàng nhận định.”
Mộ Dung Chí Hoành nói trong khó nhọc: “Tôi không… không phải… không thích… cô… Tôi nhận ra cô là một… cô gái… rất tốt, nhưng mà… cô không giúp gì được cho… Randy… những thứ mà nó cần.
Mộ Dung Miên ngắt lời Mộ Dung Chí Hoành: “Ba, ba cho rằng người có thể giúp đỡ con là người như thế nào?”
“Giúp con có thể ngồi… ổn định… ghế Tổng… tổng tài… Giúp con củng cố tập đoàn…”
Mộ Dung Miên tiếp tục hỏi: “Vậy ba cảm thấy cái gì làm cho tập đoàn lung lay, làm cho địa vị người thừa kế duy nhất của con bị uy hiếp như bây giờ?”
Trên mặt Mộ Dung Chí Hoành hiện lên vẻ áy náy.
Mộ Dung Miên tiếp tục nói: “Ba không cần nói, con biết, là những kẻ thân thích của nhà chúng ta, toàn bộ bọn họ đã bám vào nhà Mộ Dung chúng ta mấy chục năm nay rồi, chẳng khác nào kí sinh trùng cả. Sau khi ba mất, họ sẽ cùng ùa lên cắn xé toàn bộ gia tộc như tằm ăn rỗi, bởi vì hiện tại bọn họ đã không thể thỏa mãn với giúp đỡ định kỳ của ba nữa rồi. Ba có lòng giúp đỡ nhưng hiện nay đã không thể nào đáp ứng được khẩu vị cực kỳ lớn của tất cả bọn họ, bọn họ cần nhiều tiền hơn nữa, bọn họ không muốn chúng ta ban phát, họ muốn nắm ở trong tay.”
Mộ Dung Chí Hoành nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy vẻ tự trách, nói: “Đây là… họa… do ba… lưu lại…”
Mộ Dung Miên tiếp tục truy vấn: “Vậy ba, ba cảm thấy người có thể giúp con có thể khống chế được cục diện này sao?”
“Ít nhất có thể… giúp con… ổn định cục diện…”
Mộ Dung Miên châm biếm cười: “Sau đó thì sao? Sau đó lại giống như ba tiếp tục nuôi dưỡng lũ kí sinh trùng đó sao? Sau đó để bọn họ càng ngày càng tự tung tự tác, bành trướng thế lực? Rồi một ngày thế lực của họ sẽ lớn tới mức ngay cả sự giúp đỡ của con cũng không khống chế nổi nữa, đến lúc đó chẳng phải con vẫn bị họ nuốt chửng sao?”
Mộ Dung Chí Hoành nhất thời im lặng, ông phát hiện, lần này con trai mình trở về đã không còn giống trước kia, nó… đã trưởng thành thật rồi.
Những lời này nó chưa từng nói trong quá khứ.
“Ba… Ba sẽ cố gắng… trước khi chết… xử lý hết bọn họ… cho thật tốt.”
“Vậy xin lỗi cho con hỏi một câu, ba định xử lý thế nào?”
“Ba… sẽ cho người… cho bọn họ… chút tiền… Sau đó sẽ…”
“Ba, ba là người khôn khéo như thế, chẳng lẽ ba không thấy biện pháp này rất… buồn cười sao? Cực kỳ buồn cười luôn ấy. Ba nuôi dưỡng khẩu vị của đám người đó nhiều năm như thế, ba nghĩ một ít tiền là có thể êm đẹp lại sao? Cho dù là con số trên trời thì bọn họ cũng sẽ không thấy đủ mà sẽ chỉ nghĩ ba còn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Sao ba không nghĩ rằng nếu không chặt đứt những xúc tu này thì nhà của chúng ta sau này sẽ lâm vào đại họa chứ?”
“Nhưng mà giờ… ba đã…” Mộ Dung Chí Hoành cũng không có cách nào cả, ông ta đã tới nước này, mỗi ngày đều cận kề sống chết, lần nào nguy kịch cũng chỉ sợ mình sẽ không chống đỡ được, sẽ không có ai bảo vệ đứa con trai này.
Mộ Dung Miên nhìn Mộ Dung Chí Hoành, nói: “Ba, nếu thật sự ba muốn dọn dẹp sạch sẽ hậu họa cho Mộ Dung gia thì… điều chúng ta phải làm chính là cạo hết lũ ký sinh trùng này đi, chặt đứt đường sống của họ, không cho họ lấy thêm một phân tiền nào từ nhà của chúng ta nữa.”
Mộ Dung Chí Hoành muốn lắc đầu nhưng động tác đơn giản như thế ông ta cũng không làm được, ông ta đã rất yếu rồi.
"Nhưng làm thế… sẽ bức… họ… làm phản… cắn lại con…” Nói có mấy tiếng mà trán ông ta đầy mồ hôi.
“Ba, bức tường này sớm muộn gì họ cũng sẽ vượt qua, giờ đã gần như thế rồi, chỉ chờ xông lên cắn chúng ta một ngụm. So với chờ bọn họ ngày một bành trướng thì sao không động thủ với họ từ bây giờ?”
“Không… Không được…”
Mộ Dung Miên cười nhạt: “Ngoại trừ việc cha lo lắng sẽ bức họ vào đường cùng mà phát điên, có lẽ cha còn nghĩ vì bọn họ là thân thích của mình, đúng không?”
“Dù sao cũng là… chung… một tổ tông…” Mộ Dung Chí Hoành từ nhỏ đã được dạy dỗ phải suy nghĩ cho đại cục, năm đó lúc ông ta tiếp nhận quản lý nhà Mộ Dung thì gia tộc vẫn còn chưa được như bây giờ, muốn đánh ra ngoài thì trong nhà phải an ổn, đoàn kết mới có thể cùng chung tay ngăn địch. Nhiều năm qua rồi, ông ta vẫn cảm thấy cho dù làm ầm ĩ lên thì cũng không thể khua chiêng gõ trống, không thể vạch áo cho người xem lưng.”
Mộ Dung Miên thở dài trong lòng, tư tưởng của ông già này đã không thể theo kịp hiện đại nữa rồi, anh nói: “Ba, con hỏi ba một chuyện này, giữa con và những người đó, nếu phải chọn thì ba sẽ chọn bên nào?”
“Con.” Mộ Dung Chí Hoành nói không hề do dự.
“Được, nếu chọn con, thế thì ba cũng nên lo lắng cho con một chút mới phải chứ, tại sao lại muốn đi nuôi một bầy sói mắt trắng như thế. Tại sao con phải cho tiền một đám người luôn một lòng một dạ muốn con chết đi?” Mộ Dung Miên ngã ngựa chết cũng không phải vô duyên vô cớ.
“Nhưng mà…”
Mộ Dung Miên không muốn tiếp tục đàm phán một chuyện mà anh đã quyết định từ trước, nói: “Ba, ba đừng nói gì hết, con đã động thủ rồi, con nghĩ… ba cũng biết rồi.” Bằng không cũng không vừa tỉnh đã gọi anh tới đây.
Mộ Dung Chí Hoành không nói chuyện, nhìn anh trong trầm mặc, thật lâu sau mới nói: “Đó là… bác… của con.”
Mộ Dung Miên gật đầu: “Phải.”
“Ba… biết… tính tình nó… không tốt… Nhưng dù sao… nó cũng…” Rốt cuộc vẫn là chị gái ông ta, ông ta không nhẫn tâm được.
Mộ Dung Miên không kiên nhẫn, nói: “Bà ấy là chị gái của ba nhưng bà ấy lại không coi con là cháu trai của mình.”
“Con…”
Mộ Dung Miên cười châm chọc: “Đối với bà ấy mà nói, con bà ấy mới là quan trọng nhất. Nếu con không còn nữa, không chừng ba sẽ giao toàn bộ gia sản cho bà ta.”
“Không… Nó sẽ không…” Mộ Dung Chí Hoành cảm thấy em gái mình ngoài việc tính tình kém một chút, còn lại cũng sẽ không thật sự làm ra chuyện gì táng tận lương tâm cả.
“Ba nghĩ con có thể tự nhiên mà ngã ngựa sao? Ba nghĩ con sống được như bây giờ… dễ dàng lắm sao?” Mộ Dung Miên bình tĩnh nói ra một câu này.
Mộ Dung Chí Hoành liền ngây ngẩn cả người: “Ý con là…”
Mộ Dung Miên cười khổ, nói: “Ba, con biết sức khỏe ba hiện tại không tốt nên vốn không định nói chuyện này cho ba, nhưng mà… ba vẫn luôn bảo vệ một đám người vẫn luôn dồn con trai ba vào chỗ chết, hơn nữa bọn họ cũng đã ra tay rồi.”
Vẻ mặt của Mộ Dung Chí Hoành kinh ngạc, Quý Miên Miên vội vàng mở miệng: “Ba có biết lúc con gặp được anh ấy, thân thể anh ấy yếu tới mức độ nào không? Sắc mặt tái nhợt, so với bức tường này còn trắng hơn, đi hai bước đã mất hết sức lực, ngay cả bế con cũng không xong, con cũng có phải người béo lắm đâu.”
“Nó… con nói là… cô của con?” Thanh âm của Mộ Dung Chí Hoành cực kỳ sắc bén, lúc trước ông ta biết con trai mình ngã ngựa, nghe nói là ngoài ý muốn nên ông ta cũng không cho người điều tra gì, chỉ biết là bị thương khá nặng, cũng may cuối cùng có thể cứu được.
Mộ Dung Miên châm chọc nói: “Bằng không thì ba nghĩ là ai? Có phải ba cũng cảm thấy giờ con đã thay đổi rất nhiều không? Đó là bởi vì sau khi ngã ngựa con đã chết đi một lần rồi, sau đó con đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện. Ba đối xử dịu dàng với thế giới này, nhưng thế giới này sẽ không dùng nhân từ để đối đãi với ba đâu. Nếu ba muốn sau này con được sống tốt, nếu không muốn chặt đứt hương khói của nhà chúng ta sau này thì không nên ngăn cản con làm bất cứ chuyện gì.”
Quý Miên Miên ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Miên, chỉ cảm thấy khi anh nói ra những lời này nhìn cực kỳ… khí phách, cực kỳ đẹp trai.
Mộ Dung Chí Hoành thở dốc, há miệng mãi mới nói được một câu: “Con… trưởng thành rồi.”
Giữa con và người thân ông ta cũng chỉ có thể chọn con mình mà thôi.
“Cảm ơn ba.”
Mộ Dung Chí Hoành đột nhiên giơ một ngón tay lên: “Cô ấy…”
Thấy ông chỉ vào Quý Miên Miên, Mộ Dung Miên liền cầm lấy tay cô nói: “Cô ấy là người vợ mà con đã chọn, là duy nhất.”
“Con bé không thể… giúp con… Ba có thể đồng ý cho con… giữ lại con bé, nhưng con phải lấy…”
Mộ Dung Miên lập tức ngắt lời ông ta: “Ba, con và cô ấy đã kết hôn rồi, ngoài cô ấy ra, con sẽ không yêu bất kỳ ai, càng không cùng bất kỳ người nào kết hôn. Nếu ba thực sự ủng hộ con, để cho con làm theo cách của riêng mình, sống cuộc sống mà con muốn.”
Nói xong, anh kéo Quý Miên Miên cùng cúi đầu trước Mộ Dung Chí Hoành: “Ba, ba nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng con lại tới thăm ba.”
Quý Miên Miên vội vàng nói: “Ba nghỉ ngơi đi ạ, ngày mai con sẽ lại tới, con sẽ cố gắng để ba thấy là con có ích.”
Mộ Dung Miên sủng nịnh nói: “Em vẫn rất có ích, nếu không có em thì anh đã bị bác anh đánh chết rồi.”
Mộ Dung Chí Hoành…
“Ba, con hy vọng ba có thể tiếp tục chống đỡ, ít nhất chờ đến khi… cháu nội của ba ra đời.”
Hốc mắt Mộ Dung Chí Hoành đột nhiên đỏ lên.
Những người thân thích của ông ta lại không hề mong thấy ông ta kiên cường sống qua từng ngày.
Bọn họ đều mong ông ta nhanh chóng chết đi, chỉ có người mang huyết mạch chí thân với mình, chỉ có con trai ruột của mình mới mong mình sống lâu hơn một ngày mà thôi…
Vậy nên ông ta càng phải sắp xếp chu toàn cho con trai mình.
Trước đây, ông ta muốn tìm cho con một tòa núi để dựa vào, để giúp nó ổn định đám thân thích muốn trèo lên đầu lên cổ kia.
Giờ con đã quyết định giải quyết theo phương thức của nó, ông ta càng cần phải kiên cường chống đỡ giúp con trai mình. Quý Miên Miên kia… không thể nào được, cô là một cô gái tốt, nhưng gia thế cô lại quá bình thường.
…
Mộ Dung Miên nắm tay Quý Miên Miên đi ra từ bệnh viện, cuộc nói chuyện quá dài làm cho trong lòng hai người đều như đang chứa một tảng đá lớn đè nặng.
Anh cười hỏi: “Không phải trước đó em còn nói lo lắng sao, biểu hiện vừa rồi của em tốt lắm.”
Quý Miên Miên sờ sờ mũi: “Vốn em cũng thấy khẩn trương thật, nhưng vừa thấy ông ấy em lại thấy ông ấy là một người cha một lòng vì con, nhìn ông ấy em lại nghĩ tới ba mình, vì thế em không sợ.”
Mộ Dung Miên ôm bả vai cô: “Chờ sự tình giải quyết xong, chúng ta lại về nhà thăm ba vợ.”
“Ừ.” Cô nói tiếp. “Kỳ thực, vừa rồi em chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm cho ông ấy tức giận.”
Anh đang định nói gì nữa thì lại có một người đi tới từ đằng sau, nói: “Thiếu gia, phu nhân Jones và tiểu thư Jessica… tới chơi, ngài có muốn gặp không?”
Mộ Dung Miên nhíu mày: “Bọn họ là ai?”
“Bọn họ… là…”
“Đừng có dông dài, nói!”
Người nó giương mắt liếc nhìn anh một cái thật nhanh rồi lại cúi đầu, nói: “Là… đối tượng kết hôn… mà tiên sinh sắp xếp cho ngài.”
Mộ Dung Miên cảm nhận được tay Quý Miên Miên run lên, anh nắm chặt lấy, nói: “Đi, chúng ta đi gặp một chút, anh đưa em đi thị uy với tình địch.”
Mộ Dung Miên nhìn rất hưng phấn như thể đang rất muốn gặp vị hôn thê tương lai kia của mình.
Quý Miên Miên nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh xác định mình muốn đi khiêu khích chứ không phải đi xem xem vị hôn thê kia có xinh đẹp hay không à?”
Cho dù Quý Miên Miên biết Mộ Dung Miên không hề có chút tình cảm nào với cô gái chưa từng gặp mặt kia, nhưng khi thấy anh có sự hưng phấn như thế, cô vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào.
Mộ Dung Miên chợt cảm thấy tâm tình tốt hẳn lên, bèn cúi thấp người, nhìn thẳng vào mắt Quý Miên Miên, dịu dàng nói: “Sao lại có mùi chua chua nhỉ, để anh nếm thử xem...” Vừa dứt lời, liền đặt một nụ hôn lên môi cô.
Quý Miên Miên còn chưa kịp phản ứng, Mộ Dung Miên đã rời khỏi môi cô, lại thấy đầu lưỡi anh liếm liếm khoé môi, tựa như vừa thưởng thức một món ăn mỹ vị nào đó trong khi bên cạnh họ vẫn đang có người khiến mặt Quý Miên Miên đỏ bừng lên.
Mộ Dung Miên thưởng thức xong nụ hôn vừa rồi lại nói: “Ừ, đúng là rất chua, quả là giấm ủ lâu năm! Hương vị thật tuyệt diệu.”
Quý Miên Miên cả giận: “Vậy anh đừng ăn nữa, hừ...”
“Chụt”, Mộ Dung Miên lại hôn trộm lên mặt cô, thì thầm “Anh lại thích giấm ủ lâu năm, vị gì khác cũng không thích.”
Người tới báo tin cảm thấy cực kỳ bồn chồn, chỉ muốn biến mất hoặc hoá thành không khí luôn, hai người này không coi ai ra gì nữa rồi, cứ thế mà ân ân ái ái, làm cho cô ta cảm thấy mình căn bản không nên tồn tại.
Quý Miên Miên giật giật khoé miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cảm thấy nên quên đi thì hơn, cần gì phải náo loạn với Mộ Dung Miên làm gì chứ, cũng không phải anh thật sự muốn đi gặp người phụ nữ kia cơ mà.
Mộ Dung Miên chọc chọc đầu mũi Quý Miên Miên: “Đi thôi, chúng ta chủ yếu là tới thị uy với cô ta, để cô ta nhanh chóng rời đi, không đến phá hoại tình cảm của chúng ta.”
Mộ Dung Miên đã tính toán rồi, nếu đối phương thức thời, anh sẽ cùng bọn họ thương lượng, nếu bình tĩnh được thì có thể làm bằng hữu.
Còn nếu đối phương không thức thời, anh cũng sẽ không cho họ mặt mũi, cần làm thế nào thì sẽ làm thế ấy, không chút lưu tình.
Quý Miên Miên lườm anh một cái.
Mộ Dung Miên liền nắm chặt tay cô: “Đi nào vợ yêu, chuyện gặp gỡ này sớm muộn gì cũng diễn ra, nếu bọn họ muốn tới cửa xin ăn hành thì chúng ta cứ cho thôi, không nên lãng phí cơ hội tốt như vậy.”
Hôm nay Mộ Dung Chí Hoành gọi anh đến, việc quan trọng nhất chính là để Miên Miên nhìn thấy ông ta đã sắp xếp thoả đáng cho anh người phụ nữ này.
Chỉ cần Mộ Dung Chí Hoành chưa từ bỏ ý định an bài chuyện hôn sự cho anh thì chuyện này chắc chắc không xong.
Để giải quyết chuyện này thì hoặc là Mộ Dung Chí Hoành từ bỏ, hoặc phu nhân Jones từ bỏ ý định đính hôn là được.
Dù sao hai người này chỉ cần một người buông tay thì mọi chuyện sẽ không thành vấn đề.
Quý Miên Miên bất đắc dĩ bị Mộ Dung Miên lôi kéo đi về phía trước.
“Đến lúc đó, em cũng sẽ không khách khí đâu.”
“Khách khí? Vì sao em phải khách khí, nếu em khách khí với tình địch của mình thì anh mới là người phải khóc đó!”
Quý Miên Miên đang trầm mặc, đột nhiên nở nụ cười.
Bản tính vô lại của Mộ Dung Miên trở về ngày một nhiều rồi, những áp lực xuất hiện khi cô mới gặp lại anh đã dần dần biến mất.
Đồng dạng, cô cũng cảm nhận được vẻ lo lắng của anh đã tản đi không ít.
Một lúc sau, hai người rốt cục nhìn thấy phu nhân Jones và con gái của bà ta.
Không thể phủ nhận, cả hai mẹ con họ đều vô cùng xinh đẹp, tóc vàng, mắt xanh, mỗi động tác giơ tay, nhấc chân đều toát ra hơi thở quý tộc, đây chính là thiên kim tiểu thư, danh môn thục nữ chân chính.
Phu nhân Jones bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, nhìn vẻ mặt bà ta thì có thể thấy Jessica kia rất giống mẹ mình.
Trên người bà ta và Jessica khắp nơi đều phát ra nét quyến rũ và hơi thở của phụ nữ trưởng thành.
Quý Miên Miên nhìn từ khuôn mặt, lại chuyển qua hai bộ ngực cao ngất của hai người bọn họ, quay lại nhìn đến hàng họ của mình thì cảm thấy... quên đi, vẫn là ngực nhỏ thì tốt hơn, ngực to quá thì khi đánh người cũng không thuận tiện.
Mộ Dung Miên nắm tay Quý Miên Miên đến trước mặt hai người phụ nữ nọ: “Xin chào phu nhân Jones, tiểu thư Jessica, tôi là Mộ Dung Miên.”
Phu nhân Jones nhiệt tình giang rộng đôi tay, không ngần ngại ôm chầm Mộ Dung Miên: “Randy, đứa bé đáng yêu của cô, cuối cùng con cũng đã trở lại rồi.”
Mộ Dung Miên nhíu mày, phu nhân Jones này biểu hiện quá đỗi thân cận rồi, trên tư liệu của anh cũng không đề cập đến việc bà ta và Mộ Dung Miên kia có quen biết nhau.
Jessica vươn tay ra: “Hi, Randy... em là Jessica.”
Mộ Dung Miên thản nhiên gật đầu: “Nào... Mời hai vị ngồi, chúng ta cùng trò chuyện một chút.”
Jessica nhún nhún vai, thu bàn tay bị Mộ Dung Miên ngó lơ lại nhưng cũng không để lộ biểu tình xấu hổ nào.
Sau khi ngồi xuống, phu nhân Jones mới đưa tầm mắt nhìn sang Quý Miên Miên, lại liếc mắt nhìn bàn tay đang bị Mộ Dung Miên nắm chặt của cô rồi hỏi: “Không rõ vị này là...?”
Mộ Dung Miên mỉm cười nhưng trong lòng vô cùng khinh thường, anh đã biểu hiện rõ ràng như vậy mà còn hỏi cái gì nữa chứ, anh đây là tay trong tay với vợ mình đến gặp các người, mục đích rõ ràng là để thị uy nha.
Anh ôm bả vai Quý Miên Miên, cười nói: “Đây là vợ của tôi, Quý Miên Miên. Trong tên chúng tôi đều có một chữ “Miên”, theo cách nói của người Trung Quốc, đây chính là duyên phận.”
Sắc mặt phu nhân Jones và Jessica đồng loạt thay đổi: “Vợ?”
Mộ Dung Miên quay sang nhìn Quý Miên Miên đầy thâm tình: “Đúng vậy, cách đây không lâu, chúng tôi đã đăng ký kết hôn ở Trung Quốc rồi.”
Nét cười trên mặt phu nhân Jones liền chìm xuống, bà nhìn sang Quý Miên Miên giống như đang đánh giá một món hàng không hơn không kém, người phụ nữ này có thế so sánh với con gái bà ta sao?
Con gái của bà ta là quý tộc Anh, là một trong những danh môn thục nữ nổi tiếng.
Bà ta nghi ngờ: “Con trai à, con có biết ý định của ba con không?”
Mộ Dung Miên sờ sờ mu bàn tay của Quý Miên Miên, mỉm cười: “Bà muốn nói về chuyện cha tôi muốn tôi kết hôn với con gái bà sao?”
“Đúng vậy, chính là chuyện này.”
Mộ Dung Miên nhún vai: “Vậy tôi chỉ có thể xin lỗi rồi, tôi nghĩ rằng dù ở Trung Quốc hay ở bất cứ quốc nào đều sẽ không cho phép trùng hôn đâu.”
Phu nhân Jones đột nhiên chuyển hướng sang Quý Miên Miên nói: “Không biết cha mẹ vị tiểu thư đây ở Trung Quốc đang làm việc gì? Sau này nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ mời họ tới làm khách.”
Quý Miên Miên đương nhiên biết lời này của bà ta có ý gì, bèn mỉm cười đáp: “Ý tốt của phu nhân Jones tôi xin nhận, gia thế của tôi cũng không có gì chói mắt, tôi cũng không giúp đỡ anh ấy được bao nhiêu, nhưng khi kết hôn với tôi, anh ấy mới là người chiếm được tiện nghi.”
“Đúng vậy, tôi mới là người chiếm được tiện nghi.” Mộ Dung Miên ở bên cạnh vô cùng phối hợp, còn cầm tay Quý Miên Miên đặt lên môi dịu dàng hôn lên khiến vẻ mặt Jessica có điểm vặn vẹo.
Phu nhân Jones cười nói: “Thật sao? Tôi cũng muốn biết Quý tiểu thư đây có bao nhiêu lợi hại.”
“Bởi vì...”
Quý Miên Miên cầm ly nước vừa mới đặt xuống, cũng chưa cần dùng sức, rắc một tiếng, ly nước đã vỡ vụn.
Hai mẹ con phu nhân Jones kinh ngạc...
Quý Miên Miên mỉm cười: “Con người tôi không thích nói năng đùa giỡn, tôi thích sử dụng bạo lực hơn, ai dám khi dễ chồng tôi, tôi liền đánh nhau với kẻ đó. Đương nhiên, ai muốn cướp chồng tôi, tôi chỉ cần dùng một bàn tay cũng có thể bóp chết cô ta.”
Khuôn mặt Quý Miên Miên tuyệt đối là dạng cô gái nhỏ thanh thuần, đáng yêu, cô nói xong liền nở nụ cười ngọt ngào với hai mẹ con phu nhân Jones rồi mới đem bàn tay bị ướt do nước bắn tung toé đến trước mặt Mộ Dung Miên, ý tứ thật rõ ràng, lau cho em!
Mộ Dung Miên quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, vô cùng sùng bái, từ trên xuống dưới khuôn mặt đều hiển hiện một câu chói lọi: Vợ của anh, em thật khí phách, thật lợi hại, thật “soái”.
Anh lấy khăn tay trong túi, nhanh chóng lau lau bàn tay cho Quý Miên Miên.
Mộ Dung Miên vô cùng ôn nhu, vừa lau vừa nói: “Em xem, em thật là, không sợ đau tay ư, chỉ cần nói là được rồi.”
Phu nhân Jones và Jessica nhìn động tác vừa xong của Quý Miên Miên liền trợn mắt há hốc mồm, quả thật không thể tin được vào mắt mình, một cô gái nhỏ thoạt nhìn gầy yếu như vậy lại có thể dùng một tay bóp nát cái ly, lại còn bóp nát một cách vô cùng dễ dàng nữa chứ.
Cô gái nhỏ này có bao nhiêu sức mạnh vậy? Quả là đáng sợ!
Thế này thì sao là một thục nữ được chứ?
Trong ánh mắt hai mẹ con hiện lên một tia hèn mọn, chẳng qua phu nhân Jones tuổi đã cao, am hiểu che giấu tâm tư nên cảm xúc đó không bộc lộ quá rõ ràng, chẳng qua Jessica thì chưa đạt cảnh giới như vậy, mọi cảm xúc biểu hiện ra ngoài mặt hết.
Phu nhân Jones mở miệng: “Quý tiểu thư...”
Quý Miên Miên nâng tay lên, ngăn cản bà ta nói tiếp: “Ngưng đã, sửa lại một chút, tôi là vợ của Mộ Dung Miên, bà phải gọi tôi là Mộ Dung phu nhân, à không đúng, Mộ Dung phu nhân là mẹ chồng tôi, bà cứ gọi tôi là Mộ Dung thiếu phu nhân, các vị phu nhân quý tộc như bà không phải luôn chú trọng lễ nghi sao? Như vậy, xin bà dùng cách gọi chính xác để xưng hô với tôi.”
Môi của phu nhân Jones hơi giật giật, câu Mộ Dung thiếu phu nhân này bà ta thật sự không gọi ra nổi. Bà ta vốn tưởng rằng cách xưng hô này chắc hẳn phải thuộc về con gái mình, dù sao cũng là do Mộ Dung Chí Hoành tìm đến và cam đoan với bà ta cơ mà.
Phu nhân Jones rũ mắt, áp chế chán ghét nồng đậm trong mắt để bày ra dáng vẻ tuyệt đẹp, từng động tác đều thể hiện bà ta từng được giáo dục lễ nghi quý tộc Anh chính thống thế nào, tư thái chính xác như sách giáo khoa kiểu mẫu, nhưng cũng chính điều này khiến người mất đi linh khí, vẻ đẹp quá nguyên tắc sẽ trở nên trống rỗng.
Một lát sau, phu nhân Jones lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào con ngươi xanh biếc của Mộ Dung Miên và bày ra dáng vẻ chân thành, tha thiết, nói: “Randy, con ngoan của cô, cô nghĩ rằng nếu hôm nay Thượng Đế đứng ở trước mặt con cũng sẽ nói con đã lựa chọn sai lầm đến mức nào.”
Ánh mắt của bà ta như có như không vô tình liếc sang Quý Miên Miên, “Người trẻ tuổi dễ xúc động, cô cũng là người từng trải, điều này cô biết rõ, nhưng những lựa chọn xúc động, bồng bột của tuổi trẻ, nhiều khả năng sẽ mang đến cho con vô vàn phiền toái sau này, cô không muốn con về sau phải hối hận.”
Dưới thanh âm tuyệt đẹp của phu nhân Jones, đây quả là một câu nói vô cùng gây thiện cảm, không hề cưỡng ép Mộ Dung Miên phải lấy con gái bà ta, cũng không đề cập đến Mộ Dung Chí Hoành, tất cả đều có vẻ rất thấu tình đạt lý.
Thêm vào đó là khuôn mắt khiến đàn ông si mê kia, quả thật rất dễ khiến con người ta dao dộng.
Đáng tiếc....
Mô Dung Miên cũng không hề nhượng bộ, anh nghe xong còn thật sự gật đầu: “Những lời này của bà quả thật là có đạo lý, chỉ là... nó khiến tôi có suy nghĩ, hình như những lời này của phu nhân Jones thật ra có rất nhiều ý tứ ở trong, bà đã từng trải qua ư? Không lẽ bà hối hận vì khi còn trẻ đã lựa chọn Jones tiên sinh ư? Tôi nghĩ nếu Jones tiên sinh mà nghe được những lời này, ắt hẳn sẽ không vui đâu?”
Jones phu nhân...
Jessica cả giận nói: “Mộ Dung Miên, sao anh có thể không phân biệt đúng sai như vậy chứ...”
"Mẹ tôi đang suy nghĩ thay cho anh, nếu anh cưới một cô gái thô lỗ thế này thì cô ta có thể giúp anh được gì chứ? Việc buôn bán không phải dựa vào sức mạnh, trên đời này, sức mạnh không thể nào so sánh với đầu óc, trí tuệ. Anh cho rằng tôi muốn được gả cho anh sao? Là cha của anh mang ơn mẹ tôi, sau đó cầu xin mẹ tôi gả tôi cho anh...”
Phu nhân Jones càng nghe càng xanh mặt, khi bà muốn ngăn cản con gái mình thì đã không kịp nữa, tất cả những gì muốn nói, nó đều nói hết ra mất rồi.
Mộ Dung Miên mở bàn tay, bày ra biểu tình mỹ diệu.
“Nếu đã như vậy thì rất tốt, tôi sẽ không để tiểu thư Jessica chịu uỷ khuất. Cô đã thấy Mộ Dung gia không vừa mắt, gia tộc chúng tôi cũng không chứa nổi Bồ Tát sống như cô, huống chi tôi đã kết hôn rồi, cô nói vợ tôi có thể giúp tôi cái gì đây? Vợ tôi có thể đem toàn bộ những người tính kế với tôi đuổi đi toàn bộ, dù cho đầu óc họ có tốt đến đâu, chỉ cần một quyền của vợ tôi đánh xuống là đều có thể giải quyết được.”
Bạo lực, đôi khi còn tốt hơn một cái đầu giỏi toan tính.
Quả là một kẻ miệng lưỡi lợi hại, lưỡi xán hoa sen, chỉ cần một chuyện là có thể bám vào để phát triển, không hề phải chịu lép vế.
Jessica cắn răng: “Anh quả thực không biết tiếp thu...”
Phu nhân Jones gào lên: “Jessica.”
Jessica im lặng, chỉ hừ một tiếng.
Phu nhân Jones thở dài, nói: “Cô và cha con là bạn bè lâu năm, mới ngày nào cô còn ôm con trong tay, khi ấy con còn quá nhỏ, tất nhiên không nhớ rõ, nhưng cô và cha con luôn hy vọng hai nhà có thể kết thành thông gia. Cô cũng cảm thấy con là đứa nhỏ tốt, có thể mang lại cho Jessica hạnh phúc, đồng thời Jessica cũng có thể mang đến lợi ích cho con, chẳng hạn, nhà chúng ta có thể giúp con...”
Bà ta tưởng rằng chỉ cần nói rõ ràng xem gia tộc nhà họ Jones có thể giúp Mộ Dung Miên thế nào là được, nhưng đáng tiếc, người ta căn bản không muốn nghe bà ta nói. Mộ Dung Miên trực tiếp cắt ngang lời bà ta: “Đa tạ phu nhân quan tâm, nhưng tôi vẫn giữ quan điểm của mình, vợ là do mình lựa chọn, cha tôi là cha tôi, ông ấy không quyết định thay cho tôi được, về phần tôi hiện tại, tôi tự thấy mình rất tốt, vợ của tôi còn có thể giúp tôi đuổi đi những kẻ dám bắt nạt tôi.”
Quý Miên Miên nghiêng đầu cười, nói: “Nếu phu nhân không tin, có thể thử xem, công phu của tôi rất lợi hại đó.”
Hô hấp của phu nhân Jones liền trầm xuống, nếu không phải bà ta có khả năng nhẫn nhịn phi thường thì xem chừng đã phát điên.
“Xem ra, Randy, con thật sự đã hạ quyết tâm rồi.”
Mô Dung Miên: “Chắc chắn, cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới việc thay đổi.”
“Vậy chúng ta trước hết hãy bình tĩnh lại một chút, hôm nay chúng ta đến đây cũng là để thăm cha của con, lời nói của cô cũng chỉ là hy vọng con có thể suy nghĩ cẩn thận một phen. Để có thể trưởng thành, suy tính việc lớn thì nhất định phải nhìn về lâu dài.” Phu nhân Jones nói với ý vị thâm trường.
Mộ Dung Miên cầm tay Quý Miên Miên, ngẩng đầu: “Lời nói của phu nhân không hẳn đúng rồi, không phải mỗi người đến muốn mưu thành việc lớn, tôi đã nghĩ đến những việc đơn giản hơn, mặt khác... phu nhân không cần phải gặp cha tôi đâu, bác sĩ nói ông cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng.”
“Chúng ta là bạn, cha con...”
“Phu nhân, sao người còn không chịu hiểu, người đó là cha tôi, còn giờ, ở nơi này, lời nói của tôi vẫn có trọng lượng.” Bộ dáng của Mộ Dung Miên quả thật rất tuấn mỹ, lại thêm thanh âm ôn nhuận nhưng lại để lộ ra một cỗ khí phách tự tin bá đạo.
Phu nhânJones...
Bà ta nghe đến đây đã rõ ý tứ của Mộ Dung Miên chính là: Nơi này do ông mày quyết định, tôi không cho bà gặp thì bà đứng đây chờ tới chết cũng không để làm gì, đừng lãng phí thời gian nữa.
Jessica buồn bực, toan mở miệng thì bị Jones phu nhân ngăn lại.
Trên gương mặt của phu nhân Jones không để lộ ra vẻ tức giận mà chỉ nói: “Được, vậy chúng ta đi trước.”
Mô Dung Miên: “Phu nhân đi thong thả.”
Sau khi ra khỏi cửa, vừa ngồi lên xe, Jessica hung hăng ném túi của mình xuống ghế: “Mẹ, tại sao phải khách khí với hắn như thế? Rõ ràng là cha hắn cầu xin chúng ta giúp đỡ, cần gì phải để lại mặt mũi cho hắn chứ?”
Phu nhân Jones lạnh lùng, nghiêm mặt: “Nhặt túi lên.”
“Mẹ…”
Phu nhân Jones lạnh lùng nói: “Nhặt lên, giáo dưỡng hàng ngày mẹ dạy con đâu rồi, không lẽ con muốn giống đứa con gái thô bỉ kia sao?”
Jessica cắn môi, xoay người nhặt túi lên: “Là lỗi của con, lần sau con sẽ không náo loạn như vậy nữa.”
“Giận giữ cũng vô dụng, cái chính là phải dùng đầu để suy nghĩ, xem làm cách nào giải quyết vấn đề này.” Bà ta xoa đầu con gái, thanh âm dịu dàng hơn một chút.
Jessica gật đầu, hỏi: “Mẹ, nếu hắn ta đã như vậy, chúng ta không cần phải cân nhắc nữa, chúng ta không nhất thiết phải kết thân cùng Mộ Dung gia, con muốn xem hắn có thể nhẫn nại ra sao.”
Phu nhân Jones đột nhiên hỏi: “Con có biết tiếp theo cha con muốn làm gì không?”
“Muốn làm gì ạ?”
“Tham gia tổng tuyển cử!”
Jessica vừa nghe vậy liền mừng rỡ nói: “Thật sao?... Như vậy thật tốt quá, ba lợi hại như vậy, nhất định có thể thành công.”
Phu nhân Jones lại hỏi tiếp: “Vậy con có biết tổng tuyển cử phải có cái gì không?”
Nụ cười trên mặt Jessica ảm đạm đi một chút, gật đầu: “Con… con biết, là tiền…”
Tổng tuyển cử chính trị ở quốc gia phương Tây này, việc tranh đấu với những người khác được đề cử chẳng qua là quá trình đối kháng về tiền tài của những nhà tài phiệt mà thôi.
“Vậy con đã hiểu vì sao mẹ và cha con muốn gả con cho Mộ Dung Miên chưa?”
Nụ cười trên mặt Jessica càng trở nên miễn cưỡng, một lúc sau, cô ta gật đầu: “Con hiểu, nhưng mà… hắn đã kết hôn rồi.”
Phu nhân Jones mỉm cười: “Chuyện này quan trọng sao?”
“Mẹ… Vừa rồi chúng ta không gặp được cha của hắn, hắn có thể nghe ai đây? Thái độ của hắn ương ngạnh như thế, sẽ không dễ dàng đồng ý lấy con.”
Phu nhân Jones cũng không lo lắng, bà ta nói: “Đó là bởi nó còn chưa cảm nhận được nguy cơ.”
“Ý của mẹ là?”
“Mẹ sẽ khiến nó chủ động đến cầu hôn với chúng ta.”
Jessica đang muốn hỏi xem mẹ mình làm cách nào để Mộ Dung Miên đến cầu hôn mình,
Phu nhân Jones đột nhiên mở cửa xe, nhiệt tình chào hỏi: “Hi, Thuý Đình, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Jessica sửng sốt, nhìn ra bên ngoài liền thấy một người phụ nữ đeo kính râm, lại quàng một chiếc khăn tơ tằm che kín nửa mặt và cổ, không rõ bộ dáng thế nào, không hiểu sao mẹ cô ta có thể nhận ra được.
Kể từ khi Mộ Dung Thuý Đình bị Mộ Dung Miên đuổi ra bên ngoài, bà ta hận không thể lột da anh, bà ta vừa về nhà đã nghe tin Mộ Dung Chí Hoành tỉnh lại, vết thương trên mặt cũng không thèm chăm sóc đã chạy tới đây, hy vọng vận khí mình đủ tốt để gặp được Mộ Dung Chí Hoành, cho ông ta thấy vết thương trên mặt mình.
Lúc đó, bà ta chắc chắn có cách tác động để ông ta phế bỏ tư cách thừa kế của Mộ Dung Miên.
Mộ Dung Thuý Đình cuối cùng vẫn nghĩ rằng em trai nhất định sẽ giúp đỡ bà ta.
Bà ta đang lén lút lại đây lại bị phu nhân Jones phát hiện ngăn cản, liền không khỏi sửng sốt.
Khi nhận ra người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, sắc mặt Mộ Dung Thuý Đình trở nên rất khó coi: “Bà tới đây làm gì?”
“Em trai cô tới chỗ tôi, hy vọng chúng tôi có thể gả Jessica cho Mộ Dung Miên.”
“Cái gì? Em trai tôi, nó…” Mộ Dung Thuý Đình đột nhiên im lặng, không nói thêm câu nào, chỉ nhìn phu nhân Jones bằng ánh mắt quỷ dị: “Bà đã gặp em trai tôi rồi sao?”
Phu nhân Jones mỉm cười, lắc đầu: “Thật đáng tiếc, tôi không gặp được anh ấy.”
Jessica chớp chớp mắt, nói: “Rõ ràng là chú Mộ Dung mời chúng ta đến, chú ấy nói mẹ con cháu mang đến hy vọng cho ông, nhưng cuối cùng Mộ Dung Miên lại ngăn cản mọi chuyện.”
“Hừ, tôi chỉ biết… Nó là thằng tạp chủng,” Mộ Dung Thuý Đình thấp giọng mắng một câu rồi hướng về phía mẹ con Jessica nói: “Đừng mơ tưởng nữa… Mộ Dung Miên kia sẽ không lấy con gái bà đâu.”
Phu nhân Jones thở dài, nói: “Ban đầu cũng là Mộ Dung Chí Hoành liên hệ với chúng tôi, hy vọng chúng tôi có thể giúp anh ấy một lần, nhưng… Randy vẫn còn suy nghĩ đơn giản, làm việc cũng trẻ con, tôi nghĩ sau một thời gian nữa nó sẽ dần dần hiểu ra thôi.”
Mô Dung Thuý Đình đương nhiên biết anh trai mình hy vọng Mộ Dung Miên và Jessica có thể kết hôn, mục đích của ông là ngăn chặn đám thân thích của bọn họ, giúp con trai mình yên ổn ở vị trí người thừa kế gia tộc.
Bà ta đương nhiên không muốn chuyện này thành công, so với Jessica có người cha là nghị viên thì cô nàng Quý Miên Miên chỉ biết động tay động chân kia xem ra dễ đối phó hơn nhiều.
Phu nhân Jones chỉ cười cười, vẫn không hề tức giận, còn nói thêm: “Có lẽ, tôi có thể giúp cô gặp em trai mình.”
Mộ Dung Thuý Đình hừ lạnh một tiếng: “Đến bản thân bà còn không gặp được, còn nói sẽ giúp tôi, hay bà nghĩ rằng vẫn có thể ở trước mặt em trai tôi ôn lại chuyện tình của ba mươi năm trước chăng?”
Dứt lời châm chọc, bà ta đang định đi vào thì phu nhân Jones lại thản nhiên nói: “Mộ Dung Miên cùng cô gái kia đang ở bên trong, cho dù cô đi vào cũng không chắc chắn sẽ gặp được, chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau, chi bằng tìm một chỗ ngồi xuống cùng tâm sự đi.”
Bước chân Mộ Dung Thuý Đình khựng lại, cô gái nào? Quý Miên Miên ư?
Bà ta cảm thấy mặt mình đột nhiên vô cùng đau nhức, vì thế liền xoay người đáp ứng: “Được…”
Bên này, Mộ Dung Thuý Đình vừa lên xe của phu nhân Jones rời đi thì bên kia đã có người chạy tới báo với Mộ Dung Miên
Quý Miên Miên vừa nghe liền nhíu mày: “Vừa rồi còn ra vẻ phu nhân cao quý, xem ra cũng chẳng phải là người tốt gì.”
Mộ Dung Miên nhéo nhéo mũi nàng: “Những gì mới nhìn càng hoàn mỹ thì sự thật lại càng dối trá, người như vậy đều có bí mật đen tối, đi, chúng ta về thôi.”
Nếu Mộ Dung Thuý Đình và phu nhân Jones cấu kết với nhau, đó cũng là chuyện bình thường thôi.
Về đến nhà, Mộ Dung Miên kể chuyện gặp phu nhân Jones ở bệnh viện cho Mộ Dung phu nhân.
Không ngờ, sắc mặt bà lúc ấy lại trở nên vô cùng khó coi, trong nháy mắt trở nên trắng bệch, môi run run như đang khắc chế một điều gì đó: “Được, mẹ biết rồi, mẹ lên lầu nghỉ ngơi trước, hai người cũng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, bà ta liền vội vàng bỏ lên lầu, Quý Miên Miên cảm giác thân mình bà đang không ngừng run rẩy.
Cô ngẩng đầu: “Có chuyện gì vậy nhỉ?”
Mộ Dung Miên trầm mặc một lát, nói: “Anh cũng không biết, nếu bà ấy muốn nói thì tự nhiên sẽ nói cho chúng ta biết thôi.”
Hôm sau, Mộ Dung Miên như thường lệ đưa Quý Miên Miên tới gặp Mộ Dung Chí Hoành.
Ngày thứ ba, đúng giờ có mặt.
Đều đặn, đến ngày thứ năm, công ty đột nhiên xuất hiện một tin xấu.
Mộ Dung phu nhân vội vàng tới trước mặt Mô Dung Miên, sốt ruột nói: “Mẹ biết lũ bọ hút máu kia sẽ không an phận mà, Mộ Dung Chí Hoành có sắp xếp một số thân thích làm việc trong tập đoàn, hiện tại bọn họ đang xúi giục nhân viên của mình bãi công, yêu cầu tăng lương, còn đưa tới không ít phóng viên đưa tin, giá cổ phiếu của công ty có thể bị ảnh hưởng mất.”
Mộ Dung Miên nghe thấy tin tức này, ánh mặt liền rực sáng: “Chờ đợi vài ngày cuối cùng cũng xuất hiện, nghỉ ngơi ổn thoả mấy hôm rồi, chúng ta cũng nên ra tay thôi.”
Nói rồi liền vươn tay, hướng tới Quý Miên Miên nói: “Vợ yêu à, chúng ta đi đánh nhau thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro