bên này vĩnh viễn là đường lui của 2 người
Từ chương 1765-1771
Yến Thanh Ti từng nghĩ, sau khi sinh con cô vẫn sẽ tiếp tục phát triển sự nghiệp, tiếp tục cố gắng.
Nhưng sự thật là sau khi có con, bầu không khí trong nhà cũng thay đổi, dù có ra ngoài một chút cũng thấy nhớ con ở nhà, làm việc không yên ổn một chút nào.
Vì thế, Yến Thanh Ti lại tiếp tục ở nhà nuôi con, nếu có bộ phim nào quay ở Lạc Thành mà kịch bản không tệ thì cô sẽ nhận, còn lại các hoạt động, sự kiện khác cô đều từ chối hết.
Sau khi Quý Miên Miên vào phòng khách Nhạc gia thì nghe thấy giọng nói bi bô của Hạnh Nhân: "Mẹ... mẹ..."
Tiếng gọi rất vang, tuy mỗi lần chỉ phát ra được một tiếng, chữ "mẹ" cũng chưa được tròn, nhưng có thể nghe rõ ràng là nó đang gọi ai.
Quý Miên Miên vui mừng kinh ngạc: "Oa... Hạnh Nhân biết gọi mẹ rồi sao?"
Yến Thanh Ti tiếp đón họ vào nhà: "Đúng thế, đói bụng, rốt ruột, không thích chơi với ba thì đều gọi mẹ... Thằng nhóc này thực sự rất tinh quái..."
"Để em ôm một cái, để em ôm một cái nào..." Quý Miên Miên vươn tay ra, sốt ruột nói.
Yến Thanh Ti nhét Hạnh Nhân vào lòng cô, vẫy vẫy cánh tay: "Thằng nhóc này càng ngày càng nặng, chị sắp không bế nổi rồi."
Quý Miên Miên dùng mặt cọ cọ mặt Hạnh Nhân, cao hứng nói: "Sao Hạnh Nhân lại đáng yêu thế này? Hạnh Nhân có còn nhớ dì không? Dì là dì Miên Miên đây..."
Hạnh Nhân là một thằng bé rất cao ngạo, nếu đưa nó ra ngoài, khi nhìn thấy mấy đứa cùng tuổi khác, vẻ mặt nó luôn là không ưa. Nếu có người không quen ôm nó, nói chuyện với nó thì nó còn không thèm ứng phó, chỉ nâng mắt lên nhìn đúng một lần rồi lại cúi đầu nhìn chân mình.
Với Quý Miên Miên nó cũng có chút ấn tượng, vì thế cũng cho cô một chút mặt mũi, cười một cái với cô.
Thằng nhóc mập mạp trắng trẻo, mắt to, mi cong, còn xinh hơn cả con gái nhà người ta, Hạnh Nhân càng lớn càng đẹp mắt, thừa hưởng hết những gen trội tốt nhất của cả cha và mẹ.
"Oa, sao Tiểu Hạnh Nhân của chúng ta lại đáng yêu thế này?" Quý Miên Miên ôm Hạnh Nhân không muốn buông ra.
Nay fan của Yến Thanh Ti đã chuyển hơn nửa sang thành fan của Hạnh Nhân, trên weibo của cô cũng suốt ngày chỉ có mấy tin cầu tung ảnh của Hạnh Nhân mà thôi.
Hàn huyên một hồi, Yến Thanh Ti hỏi: "Sao hôm nay hai người lại tới đây, có việc gì à?"
Mộ Dung Miên nhìn Quý Miên Miên thích Hạnh Nhân như thế thì trong lòng đang nghĩ tới phải nhanh chóng sinh lấy một đứa con, con trai hay con gái đều tốt.
Nghe Yến Thanh Ti hỏi, anh quay đầu đáp: "Đúng, là có một việc."
"Chuyện gì?"
Quý Miên Miên nắm lấy cái tay nhỏ của Hạnh Nhân, đáp: "Là... Chị Thanh Ti, em muốn đi cùng anh ấy tới Anh một chuyến."
Yến Thanh Ti sửng sốt: "Đi bao lâu?"
Mộ Dung Miên thành thật trả lời: "Có lẽ là một thời gian dài, cũng có lẽ sẽ rất nhanh."
Nếu mọi chuyện thuận lợi thì hai người sẽ nhanh chóng quay về, nếu không thuận lợi thì có khi phải ở lại tới vài năm.
Sự tình chưa xảy ra, không ai có thể nói trước được.
Yến Thanh Ti hỏi: "Nguyên nhân là gì?"
"Nguyên nhân là... bên đó có việc, tôi phải đi."
Quý Miên Miên ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Miên rồi nói: "Em không muốn để anh ấy đi một mình, anh ấy ở đâu thì em phải ở đấy."
"Nghĩ kỹ rồi sao?"
"Vâng, đã nghĩ kỹ rồi."
Yến Thanh Ti xoa xoa cằm, nhìn hai người, sau một lát liền nói: "Vậy thì đi thôi, nhưng hai người không định nói chuyện xảy ra một năm qua nói cho tôi nghe à?"
Mộ Dung Miên trầm mặc một lúc rồi cười: "Cũng không có gì phải giấu cô cả, mà có lẽ cô cũng đoán được rồi."
"Mặt của tôi là mặt của con trai Mộ Dung phu nhân, con trai của bà ấy không thể chết được, dù bằng cách nào thì người có tên Mộ Dung Miên ấy cũng phải còn sống."
Yến Thanh Ti là người thông minh, Mộ Dung Miên chỉ cần nói vậy là cô đã đủ hiểu. Cô lục lại tư liệu về nhà Mộ Dung trong đầu, nói: "Nghe nói Mộ Dung Chí Hoành không còn sống được bao lâu nữa, nếu lúc này Mộ Dung Miên mà chết thì sẽ không còn người thừa kế thứ nhất của nhà Mộ Dung nữa, vậy thì địa vị của Mộ Dung phu nhân cũng bị đe dọa. Bà ấy muốn có gia sản của nhà Mộ Dung, không muốn bị những người họ hàng kia hãm hại thì chỉ có thể dùng cách này, đúng không?"
Quý Miên Miên khiếp sợ thốt lên: "Chị, chị... thật là giỏi, chị nói câu nào câu đấy đều chuẩn hết."
Yến Thanh Ti khoát tay: "Tôi không quan tâm mấy chuyện này, tôi chỉ muốn biết làm sao Mộ Dung phu nhân tìm được anh, ở cách xa vạn dặm như thế, sao bà ta biết được thân thể anh và Mộ Dung Miên phù hợp với nhau?"
Quý Miên Miên không biết Mộ Dung Miên đã thay đổi những gì trên cơ thể kia, nhưng Yến Thanh Ti biết.
Ngày đó sau khi kiểm tra qua loa, Lí Nam Kha đã nói với Yến Thanh Ti rằng có khả năng anh đã làm giải phẫu tim.
Giải phẫu tim tuy rằng không hiếm thấy nhưng độ yêu cầu thích hợp vô cùng cao.
Lòng bàn tay Mộ Dung Miên đầy mồ hôi, Yến Thanh Ti biết rất nhiều, anh sợ cô sẽ nói ra những điều không nên nói nên vội giải thích: "Bà ấy tìm thấy tôi không phải ngày một ngày hai. Sau khi con của bà ấy gặp chuyện không may, bà ấy đã về nước, giám thị tôi từ xa mấy ngày. Lúc tôi từ trên cầu ngã xuống, họ đã tìm được tôi bằng tốc độ nhanh nhất, vớt tôi lên rồi đưa ngay tới Anh."
"Anh vẫn không..." Yến Thanh Ti dừng lại, cô nghe ra ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Miên rõ ràng đang lảng tránh vấn đề của mình. Nhìn biểu tình của Miên Miên, có lẽ là còn chưa biết chuyện này, một khi đã như vậy thì cô cũng không muốn nhắc đến nữa.
Tuy rằng cô cảm thấy anh còn cất giấu một vài bí mật không muốn nói ra, nhưng anh chắc chắn sẽ không làm tổn thương tới Miên Miên, những chuyện khác cô không có quyền bắt anh nói ra được.
Nhưng chắc chắn quan hệ giữa Mộ Dung phu nhân và Mộ Dung Miên không chỉ đơn giản như thế này.
Yến Thanh Ti nói: "Bỏ đi, trong lòng anh chắc cũng rõ ràng, tôi không phải đối Miên Miên đi theo anh, nhưng tôi có một yêu cầu, anh cần phải bảo vệ tốt cho nó. Nếu ở bên đó xảy ra chuyện gì, nên nhớ tôi ở bên này vĩnh viễn là đường lui của hai người."
Mắt Quý Miên Miên đỏ lên, nhìn Yến Thanh Ti.
Mộ Dung Miên chân thành nói: "Cảm ơn."
...
Một tuần trôi qua rất nhanh, sau khi nói lời từ biệt với cả nhà Yến Thanh Ti, Quý Miên Miên theo Mộ Dung Miên lên máy bay sang Anh.
Máy bay cất cánh, nhìn thành thị càng ngày càng cách xa, trong lòng Quý Miên Miên có một cảm xúc không thể nói thành lời.
Mộ Dung Miên ôm cô vào lòng, nói: "Chúng ta sẽ còn trở về..."
"Ừm..."
Sau một chặng bay dài, rốt cuộc cũng đến nơi cần đến.
Mộ Dung Miên nắm tay Quý Miên Miên ra khỏi sân bay liền gặp người tới đón họ.
Một loạt những người đàn ông thân hình cao lớn cúi đầu với anh, nói: "Thiếu gia, mời lên xe."
Cửa xe mở ra, Mộ Dung Miên thấy Mộ Dung phu nhân ngồi ở trong, bà ta hừ lạnh một tiếng: "Còn biết trở về ư? Lên xe đi."
Đột nhiên bà ta dừng lại khi thấy Quý Miên Miên, gương mặt trang điểm tinh xảo liền trở nên vặn vẹo: "Con... Con còn dám dẫn nó tới đây, con muốn chết à?"
Mộ Dung Miên cong môi, ôm lấy Quý Miên Miên cười nói: "Mẹ à, cô ấy là vợ của con, là con dâu của mẹ, tất nhiên con phải dẫn cô ấy về nhà rồi."
Mộ Dung phu nhân tức tới hai mắt sắp phun lửa, nhưng vì đang ở bên ngoài, xung quanh có lái xe và vệ sĩ của nhà Mộ Dung nên bà ta chỉ có thể nén lại, dùng tiếng Hán quát lên: "Mộ Dung Miên, cậu có biết cậu đang nói gì không hả?"
Mộ Dung Miên vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười, nói: "Tất nhiên tôi biết, không cần bà phải nhắc nhở."
Mộ Dung phu nhân hít sâu một hơi, cố nén cơn giận: "Lập tức, lập tức... đưa cô ta về, tôi nghĩ cậu không biết mình sắp phải đối mặt với cái gì đâu? Cậu đem cô ta tới đây làm gì, cậu chỉ muốn cục diện thêm rối loạn thôi đúng không?"
Quý Miên Miên định lên tiếng thì Mộ Dung Miên đã đè vai cô lại, cực kỳ không kiên nhẫn đáp: "Bà không cần phải nhắc, tôi cũng không muốn tranh cãi với bà về vấn đề này ở đây. Hôm nay tôi muốn nói rõ cho bà biết, nếu tôi đã mang vợ mình tới đây nghĩa là đã quyết định rồi. Nếu bà muốn đuổi cô ấy đi, vậy cũng được, chúng tôi sẽ cùng đi, tôi sẽ mua vé máy bay quay về."
Mộ Dung phu nhân tức tới nỗi gân xanh nổi đầy trên trán: "Cậu... Tốt... tốt... Cậu còn dám uy hiếp tôi."
Đám vệ sĩ nhìn họ đầy nghi hoặc, Mộ Dung Miên nói với Mộ Dung phu nhân bằng giọng lạnh lùng: "Không phải uy hiếp, tôi chỉ không thích bị bà khống chế. Nên làm gì, nên làm thế nào tôi đều có dự tính, ngoài ra... nếu bà vẫn còn cố ý dây dưa vấn đề này, tôi cảm thấy có lẽ cũng chẳng cần phải quay về với bà đâu."
Mộ Dung phu nhân cũng ý thực được đúng là mình đã hơi quá nên đành nói: "Lên xe."
Mộ Dung Miên kéo Quý Miên Miên lên xe, không khí bên trong xe cực kỳ lạnh lẽo, Mộ Dung Miên cầm lấy tay cô.
Tuy rằng cô vẫn cảm thấy bất an trong lòng, nhưng có anh ở đây, cô cũng không thấy sợ hãi lắm.
Xe chạy trên đường, Quý Miên Miên nhanh chóng nhìn những dãy nhà lui dần về phía sau lưng, hai bên đường đi lại toàn là người nước ngoài, những hàng chữ trên các cột mốc đều hoàn toàn xa lạ với cô.
Mộ Dung phu nhân rốt cuộc không nhịn được, nói: "Mộ Dung Miên, nếu cậu thật sự thích cô ta thì sẽ không mang cô ta tới đây. Cậu cho là Mộ Dung gia chỉ là một hồ nước nông thôi sao?"
Bà ta cố gắng giữ cho giọng mình được bình tĩnh, dù có lọt vào tai người khác cũng chỉ như đang nói chuyện phiếm mà thôi.
Ngón tay cái của Mộ Dung Miên chậm rãi xoa xoa trên mu bàn tay Quý Miên Miên, ánh mắt anh rét lạnh, khinh thường và châm chọc, sau một hồi im lặng, anh đáp: "Mộ Dung phu nhân, bà có biết tôi ghét nhất ở bà điều gì không?"
Mộ Dung phu nhân kinh hãi: "Cậu nói cái gì?"
Mộ Dung Miên dịu dàng trấn an Quý Miên Miên nhưng thanh âm lại lạnh thấu xương: "Tự cho là đúng, luôn muốn nắm mọi thứ trong tay, luôn nghĩ chỉ có mình là duy nhất, luôn cho rằng người khác phải nghe lời bà..."
Mộ Dung phu nhân vất vả lắm mới ngăn được lửa giận muốn tăng vọt một lần nữa: "Cậu..."
Mộ Dung Miên không cho bà ta cơ hội mở miệng, khinh thường: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bà bắt người khác phải nghe lời bà? Mạng của tôi là do bà cứu, điều này đúng, tôi nợ bà tôi sẽ trả, nhưng trả thế nào thì phải do tôi quyết định."
"Tôi nhắc lại lần cuối, sau này phiền bà đừng bao giờ đứng trước mặt tôi hoa tay múa chân, đừng làm tôi coi thường hay chán ghét bà. Còn nữa... Lúc trước bà cứu tôi vì mục đích xấu xa gì tôi không muốn nói lại, trong lòng chúng ta đều rất rõ ràng, không tất yếu phải nói ra làm gì. Vậy nên bà đừng có bày ra cái bộ dáng như ân nhân cứu mạng trước mặt tôi, tôi không thiếu nợ bà đâu."
Quý Miên Miên kinh ngạc nhìn Mộ Dung Miên, đây là lần đầu tiên anh tỏ vẻ ghét người khác ra mặt thế này.
Trong lời nói sắc bén mà chua ngoa của anh, Quý Miên Miên có thể cảm nhận được sự ghét bỏ của anh đối với Mộ Dung phu nhân.
Quý Miên Miên cảm thấy hình như Mộ Dung Miên còn đang nói dối mình điều gì đó.
Anh luôn là người không bao giờ thèm để ý tới người khác bởi vì anh không muốn lãng phí thời gian cho những người mà mình ghét.
Nhưng Mộ Dung phu nhân lại khác, rốt cuộc là tại sao?
Một năm qua đã có chuyện gì xảy ra mà có thể làm cho anh chán ghét người ta tới mức độ này?
Mộ Dung phu nhân sợ hãi nhìn Mộ Dung Miên, trên mặt đầy vẻ không thể tin: "Cậu... cậu..."
Mộ Dung Miên nhẹ nhàng nắm lấy tay Quý Miên Miên, lạnh lùng nói tiếp: "Tôi muốn làm gì tôi sẽ tự sắp xếp, nếu cần tới bà tôi cũng sẽ báo trước. Những chuyện tôi làm hy vọng bà đừng có nhúng tay vào, Miên Miên càng không thể động, nếu không tôi sẽ không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
"Mộ Dung Miên, cậu..."
"Mộ Dung phu nhân, tôi nghĩ bà còn chưa được chứng kiến thủ đoạn của tôi, nhưng không sao, bà sẽ nhanh chóng được thấy thôi. Giờ chúng ta xem như là quan hệ hợp tác, bà chỉ cần nhớ kỹ một câu này, đừng có động vào điểm mấu chốt của tôi thì những chuyện khác sẽ dễ dàng nói chuyện thôi." Anh đã từng nói với Mộ Dung phu nhân, điểm mấu chốt của anh chính là Quý Miên Miên.
Cô tốt, mọi người đều được tốt, nếu cô xảy ra chuyện, anh tuyệt sẽ không cho người ta sống tốt, dù cho đối phương là ai, thậm chí là người đã cứng mạng mình như Mộ Dung phu nhân cũng không ngoại lệ.
Mộ Dung phu nhân nhìn Mộ Dung Miên, có thể cảm nhận được một cỗ nguy hiểm từ trên người anh tản ra, khác hẳn với người mà bà ta từng đối mặt trước kia...
Bà ta liếc mắt nhìn Quý Miên Miên một cái, đều là vì đứa con gái này mà Mộ Dung Miên không còn ngụy trang vẻ ẩn nhẫn như trước đây nữa.
Bà ta cực kỳ không ưa Quý Miên Miên, Mộ Dung Miên rốt cuộc thích cô gái bình thường không thể bình thường hơn này ở điểm nào mới được chứ?
Mộ Dung Miên không nói gì nữa mà ôm lấy bả vai Quý Miên Miên, lặng lẽ trấn an cô.
Quý Miên Miên ngẩng đầu cười với anh.
Cô không sao, rất tốt.
Dù sao Mộ Dung phu nhân cũng không thích cô, cô cũng không cần phải suy nghĩ nên lấy lòng bà ta thế nào.
Rốt cuộc cũng tới Mộ Dung gia, xe tiến vào cổng lớn, Quý Miên Miên mới nhận ra nhà Mộ Dung này ở Anh giàu có cỡ nào. Biệt thự lớn như một tòa thành, từ cổng chính đi tới trước biệt thự phải qua một quãng đường rất dài, vườn hoa, điêu khắc, đài phun nước, không khác gì các thành cổ ở châu Âu giai đoạn thế kỷ thứ 13.
Mộ Dung phu nhân nói: "Để cô ta đợi ở đây, mẹ đưa con đi gặp... cha mình."
Mộ Dung Miên mỉm cười: "Mẹ chắc cũng hiểu, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì sẽ rất không có lợi cho mẹ đâu."
"Con..."
Mộ Dung phu nhân sắc mặt dữ tợn, cắn răng ra lệnh: "Bảo vệ cô ta thật tốt, chúng tôi đi rồi sẽ quay lại, không được để bất kỳ ai tới gần cô ta."
"Cảm ơn mẹ." Anh xoay người nói với Quý Miên Miên. "Anh đi một lát rồi về."
Quý Miên Miên gật đầu: "Ừ..."
Mộ Dung Miên theo Mộ Dung phu nhân đi gặp Mộ Dung Chí Hoành.
Anh không muốn đưa Miên Miên đi ngay vì sức khỏe của Mộ Dung Chí Hoành quá yếu, anh nên tới thăm ông ta trước đã.
Đến nơi, Mộ Dung Miên đẩy cửa ra, đi tới bên giường bệnh, cười nói: "Ba, con đã về rồi."
Người trên giường bệnh cực kỳ suy yếu, phải duy trì sinh mệnh bằng truyền dịch và bình dưỡng khí. Đôi mắt đục ngầu của ông ta nhìn rõ Mộ Dung Miên thì có thêm một chút ánh sáng, ông ta run run vươn tay ra.
Mộ Dung Miên nhanh tay cầm lấy, Mộ Dung Chí Hoành nói trong đứt quãng: "Ba... Nguyện vọng lớn nhất của ba trước khi chết chính là... nhìn con kết... hôn... Ba đã giúp con... an bài... một cuộc..."
Mộ Dung Miên mỉm cười ngắt lời ông ta: "Ba, con kết hôn rồi, con mang vợ con trở lại thăm ba."
Gương mặt già nua của Mộ Dung Chí Hoành sửng sốt một chút, trong đôi mắt chẳng còn nhiều sức sống xuất hiện vẻ không thể tin được.
Mộ Dung Miên mỉm cười nói: "Ba, con hiểu ý ba, ba hy vọng được nhìn thấy con lấy vợ, sinh con, lần này con về chính là để giúp ba không còn điều gì tiếc nuối nữa."
Bàn tay của Mộ Dung Chí Hoành đang nắm lấy tay Mộ Dung Miên hơi cứng lại, sau đó siết mạnh: "Ai... Ai?"
Mộ Dung Miên hơi đau tay, ông già này bệnh đã thành như vậy mà không ngờ còn có thể bộc phát được sức lực lớn như thế.
Anh mỉm cười, sắc mặt không thay đổi, vẫn cười nhẹ nhàng: "Là một cô gái tốt, ba phải tin tưởng ánh mắt của con. Đợi ngày mai con sẽ đưa cô ấy tới gặp ba, con nghĩ ba sẽ cực kỳ thích cô ấy."
Sắc mặt Mộ Dung Chí Hoành vốn đã kém giờ càng trở nên khó nhìn hơn, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại chỉ có thể thở dốc, ông ta cố gắng nói: "Không... Không được..."
Mộ Dung Miên nhẹ nhàng vươn tay giúp ông ta nhuận khí: "Ba, sao thế ạ? Sao lại không được, chẳng lẽ ba không muốn con cưới một cô gái mà con yêu sao? Trước kia không phải ba từng nói muốn thấy con sớm lấy vợ để nhà Mộ Dung sớm có người hương khói sao? Con vất vả lắm mới gặp được một cô gái mình thích, ba chưa gặp mà đã phản đối rồi ư?"
Thực tế, Mộ Dung Miên là một người cực kỳ yêu thích vận động và thám hiểm, bình thường tâm tính không thích bị trói buộc một chỗ, từng có hai bạn gái nhưng cũng không qua lại lâu. Mộ Dung Chí Hoành và con trai có tình cảm rất tốt, lần nào cũng nói hy vọng sớm nhìn thấy anh ta lấy vợ, kết hôn, sinh con kế thừa gia nghiệp
Anh vỗ vỗ tay Mộ Dung Chí Hoành, nói: "Ba, ba đừng gấp được không? Thân thể này của ba không thể xúc động được, chờ ngày mai con sẽ đưa cô ấy tới thăm ba, để ba liếc mắt nhìn một cái trước, có được không?"
Sắc mặt Mộ Dung Chí Hoành vàng như đất, gắt gao nắm lấy tay Mộ Dung Miên: "Không được... Con... phải kết hôn... phải kết hôn..."
Mộ Dung Miên không để ông ta nói xong đã ngắt lời: "Ba, con đã kết hôn rồi, không chừng trong bụng Miên Miên cũng đã có con của con rồi. Con không muốn ba lưu lại hối tiếc gì, con muốn ít nhất ba có thể nhìn thấy cháu trai hoặc cháu gái của mình..."
Mộ Dung Chí Hoành mở miệng, có thể nghe thấy âm thanh hô hấp của ông ta nặng nề, con mắt trừng lên, số liệu trên máy móc đặt bên cạnh giường đều bắt đầu nhảy loạn: "Ba... Ba..."
Ông ta rất muốn nói chuyện nhưng đáng tiếc nói không nên lời. Mộ Dung Miên vội vàng rung chuông gọi bác sĩ.
Rất nhanh, bác sĩ, y tá lục tục kéo vào, tiêm thuốc cho Mộ Dung Chí Hoành để ông ta ổn định trở lại.
Mộ Dung Miên nói: "Ba, người nghỉ ngơi đi, con về rồi sẽ không đi nữa đâu, ngày nào con cũng sẽ tới thăm ba..."
Mộ Dung Chí Hoành muốn nói gì đó nhưng thuốc tiêm đã có tác dụng, ông ta không chống đỡ được nữa liền nhắm mắt lại.
Mộ Dung Miên hỏi bác sĩ: "Sức khỏe ba tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ do dự một chút rồi đáp: "Thiếu gia Randy, nói thẳng ra, sức khỏe của ba ngài rất kém rồi, trước đây chúng tôi dự đoán ông ấy không thể sống quá ba tháng, nhưng ông ấy cực kỳ ương ngạnh, tràn đầy ý chí sống, cho nên theo tình huống hiện tại có thể thấy dù bệnh tình không tốt lắm nhưng vẫn còn có thể chống đỡ được một thời gian nữa."
Bác sĩ đã nói một cách dễ nghe nhất rồi. Mộ Dung Chí Hoành sức khỏe cực kỳ kém, nhưng ông ta có tiền, ông ta không muốn chết, cho nên lần nào nguy kịch cũng được cứu giúp rất kịp thời.
Nhìn tình hình này, có thể ngày mai sẽ chết, nhưng cũng có khả năng còn sống được tới tận năm sau.
Mộ Dung Miên nói: "Dù thế nào cũng phải dùng thuốc tốt nhất, có yêu cầu gì cứ nói với tôi."
"Vâng, xin ngài yên tâm."
Mộ Dung Chí Hoành sống chết thế nào Mộ Dung Miên không quan tâm, nhưng trong thời gian ngắn tới đây, ông ấy sống thì tốt hơn là chết.
Hiện tại anh còn chưa quen thuộc nhiều cái, nếu Mộ Dung Chí Hoành lại đột nhiên chết đi, chỉ sợ Mộ Dung gia sẽ rơi vào lộn xộn, anh muốn khống chế cũng sẽ khó khăn.
...
Từ trong phòng bệnh đi ra, Mộ Dung Miên thấy Mộ Dung phu nhân đang ngồi dưới một cái ghế dài dưới cây ngô đồng hút thuốc.
Giữa ngón tay của bà ta kẹp một điếu thuốc lá nhỏ, cả người tràn ngập vẻ cô đơn, trên người mặc bộ váy đen khiến cho bà ta càng thêm lạc lõng.
Bà ta đã không còn trẻ, cho dù trên gương mặt vẫn còn vài phần xinh đẹp của thời trẻ nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn rồi.
Lúc này bà ta chẳng khác nào chiếc lá úa trên cây, sợ là ngay ngày mai sẽ theo gió rơi xuống đất.
Mộ Dung gia ở tại thành phố Sheffield ở nước Anh, thời tiết ở đây ấm áp nhiều hơi so với trong nước. Hôm nay thời tiết khá âm u, gió thổi ù ù làm cho anh có cảm giác còn lạnh hơn khi ở trong nước, đó là loại cảm giác rét lạnh từ trong lòng.
Mộ Dung Miên nhìn một lúc rồi đi tới, ngồi xuống, cách bà ta một khoảng.
Mộ Dung phu nhân hơi sửng sốt, quay sang liếc nhìn anh một cái, yên lặng dập tắt điếu thuốc, thản nhiên nói: "Ông ấy sẽ không đồng ý cho cậu cưới Quý Miên Miên."
Mộ Dung Miên gật đầu: "Tôi biết, nhưng lời của ông ấy chẳng có tác dụng gì với tôi cả."
Dù ai nói gì cũng vô ích, anh đã cưới Quý Miên Miên nên tất nhiên sẽ nghĩ cho tương lai hai người sau này. Đường mà anh đi, dù là ai cũng không có quyền nhúng tay vào.
Mộ Dung phu nhân cười khổ một tiếng: "Đúng thế, vô dụng với cậu."
Vẫn cầm nửa điếu thuốc lá đã tắt trong tay, bà ta hỏi: "Ông ấy tuy rằng nằm đó không thể động đậy, nhưng cậu vẫn khó mà giữ Quý Miên Miên đứng vững ở nhà Mộ Dung này được. Ông ấy đã tìm cho cậu một cô gái mà ông ấy vừa mắt, đó là người mà ông ấy cho là người vợ hoàn mỹ không tì vết, thích hợp nhất với cậu."
Sắc mặt Mộ Dung Miên không đổi: "Thì sao, ông ấy coi trọng thì liên quan gì tới tôi? Tôi không cần giúp Miên Miên đứng vững ở nhà này, nơi này chỉ là nơi chúng tôi tạm dừng chân mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, nhưng còn bà... Bà đã về đây rồi mà lại không gặp ông ấy làm tôi thấy rất kỳ lạ, bên ngoài nói tình cảm vợ chồng hai người rất tốt chỉ là lời đồn à?"
Mộ Dung phu nhân đứng dậy, như thể không nghe thấy câu hỏi của anh, quăng điếu thuốc vào thùng rác rồi nói: "Đi thôi... Phải về rồi."
Mộ Dung Miên đứng dậy, xem ra tình cảm của Mộ Dung phu nhân và Mộ Dung Chí Hoành không tốt như người ta vẫn đồn đại.
Cũng đúng, nếu thật sự tốt đẹp thì sao bà ta còn phải lo lắng chồng chết đi rồi sẽ không để lại tài sản cho mình chứ?
Trong lòng Mộ Dung Miên nhanh chóng chuyển động, anh tới đây là để cam đoan tài sản của nhà Mộ Dung sẽ rơi vào tay Mộ Dung phu nhân, làm xong chuyện này là có thể toàn thân trở ra rồi.
Lên xe, Mộ Dung phu nhân hỏi: "Cậu định làm như thế nào?"
Mộ Dung Miên lãnh đạm đáp: "Tôi tự có tính toán của tôi, hiện tại bà chưa cần hỏi gì nhiều. Nếu bà muốn tôi liều mạng lấy tài sản về cho bà thì bà phải bảo đảm sẽ chăm sóc tốt cho Miên Miên giúp tôi, để cho tôi không cần phải phân tâm mới được."
Mộ Dung phu nhân im lặng một lát lại hỏi: "Cậu thực sự có cách?"
Bà ta không biết năng lực của anh, vẫn luôn luôn nghi ngờ.
Mộ Dung Miên cười lạnh: "Chỉ cần tôi muốn, trên đời này không có gì tôi không lấy được."
"Trước mắt, tôi muốn có toàn bộ thông tin, tình trạng hiện tại trong nhà Mộ Dung cũng như tập đoàn, muốn biết di chúc cụ thể của ông ấy thế nào."
Hiện tại Mộ Dung phu nhân cũng không còn biện pháp nào khác, nói: "Tôi biết, tôi sẽ điều tra rõ ràng."
Vì thế, hai người không nói thêm lời dư thừa nào nữa, lại lâm vào trầm mặc...
Mộ Dung Miên nhìn ra con đường tràn ngập kiến trúc phong tình của phương Tây, đây là một thành thị rất xinh đẹp, nhưng anh không thích, không thích chút nào
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro