bọn em đi... thám thính tình hình quân đich!

Từ chương 1273-1279

Cuộc sống ở phim trường rất vất vả và buồn tẻ, nhưng Yến Thanh Ti lại có cảm giác chính mình đang sống, đang cố gắng làm việc.

Nhưng tâm tình của Yến Thanh Ti chỉ tốt được hai ngày, sau đó cô lại có cảm giác là lạ, giống như sau lưng có người nhìn chằm chằm vào mình.

Buổi chiều, kết thúc công việc trở về, Yến Thanh Ti quay đầu nhìn ra sau, chỉ thấy có đám công nhân thu dọn thiết bị máy móc, hai bên đường là xe đưa đón các diễn viên.

Yến Thanh Ti nói với Quý Miên Miên: “Sao chị cứ có cảm thấy có người nào đó đang nhìn mình.”

Quý Miên Miên quay đầu nhìn, đáp: “Không có mà.”

Yến Thanh Ti hỏi Diệp Thiều Quang: “Anh thì sao?”

Anh cười đáp: “Cô làm nhiều chuyện xấu như thế, có người nhìn chằm chằm cũng là bình thường mà.”

Yến Thanh Ti nhíu mày, Quý Miên Miên đá Diệp Thiều Quang một cái: “Nói chuyện tử tế vào.”

Diệp Thiều Quang quay đầu nhìn xe của Tằng Khả Nhân rồi lại quay đầu cười đáp: “Anh nói thật mà.”

Trong xe của Tằng Khả Nhân có vài người đang ngồi, có cha mẹ của cô ta và Tằng Niệm Nhân đã biến mất hai, ba ngày nay.

Tằng Niệm Nhân rất chật vật, trên mặt có vài vết cào giống như bị móng vuốt của con vật cào lên vậy, vết thương đã kết thành vảy.

Hai mắt hắn hung ác nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti ở đằng xa.

Ông Tằng hỏi: “Đứa con gái kia là Yến Thanh Ti à?”

“Đúng vậy, chính là cô ta.”

Ông Tằng tiếc nuối nói: “Cô ta thật cuồng vọng. Nhà họ Tằng nhiều năm nay chưa bị ai làm nhục mặt đến như thế, nếu cô ta không phải cháu ngoại của Hạ An Lan thì tốt quá rồi…”

Tằng Niệm Nhân nói với giọng âm lãnh: “Yến Thanh Ti, con với cô ta không chết không thôi.”

“Anh, anh phải cẩn thận.”

Trong ánh mắt Tằng Niệm Nhân tràn ngập vẻ điên cuồng: “Mọi người cứ  chờ xem, con sẽ nhanh chóng biến cô ta thành một con  chó bên chân con.”

Buổi tối, Diệp Thiều Quang đánh thức Quý Miên Miên: “Miên Miên… Đừng ngủ nữa.”

Quý Miên Miên cố gắng hé mắt ra hỏi: “Sao thế?”

“Theo anh ra ngoài bàn bạc chuyện này.”

“Ra ngoài á?”

Diệp Thiều Quang bóp bóp gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Đúng thế. Nếu em không muốn đi thì chúng ta bàn bạc trên giường cũng được.”

“Khụ khụ… Thôi cứ ra ngoài đi. Nhưng anh muốn đi đâu?”

Diệp Thiều Quang ôm lấy cô hôn một cái: “Đương nhiên là đi làm chuyện xấu. Dù sao anh cũng là người xấu, làm chuyện tốt thì không hợp với thân phận của anh lắm.”

Qúy Miên Miên vừa nghe thì hai mắt liền sáng lên: “Được… Đi, đi thôi!”

Trách không được lúc nãy nằm ngủ, Diệp Thiều Quang chỉ ôm cô cắn cắn một hồi mà không làm gì cả.

Chuyện kia lúc nào chẳng được, còn phải bảo tồn thể lực để tối ra ngoài “tăng ca”.

Diệp Thiều Quang búng trán cô: “Xem em vui vẻ chưa kìa? Nếu lúc làm chính sự với anh em có thể nhiệt tình thế này thì tốt rồi.”

Quý Miên Miên nhanh nhẹn mặc quần áo vào: “Đừng sờ nữa, nhanh chút đi nào.”

Diệp Thiều Quang thở dài một tiếng, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề vào.

Quý Miên Miên mặc một bộ quần áo thể thao màu xám dễ vận động, trên chân đi một đôi giày thể thao.

Diệp Thiều Quang cười nói: “Xem ra em rất thích làm chuyện xấu nhỉ?”

“Tất nhiên rồi, nữ thần đã dạy dỗ tôi rất tốt chuyện này. Đi thôi, có cần gọi nữ thần không?”

“Đừng gọi cô ấy, ban ngày cô ấy quay phim mệt rồi, đêm nay coi như chuyện bí mật của chúng ta đi.”

“Nói đúng, anh đúng là chu đáo thật!”

Diệp Thiều Quang gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Anh có cảm giác mình càng ngày càng giống một viên trợ lý, vì Yến Thanh Ti mà lo lắng đông tây.

Từ trong khách sạn lặng lẽ chuồn ra ngoài, Diệp Thiều Quang mang theo Quý Miên Miên tới nơi mà hôm trước anh và Tiểu Từ đã tới.

“A, nơi này, không phải,… là nơi Tằng Khả Nhân ở sao?”

“Em biết à?” Diệp Thiều Quang kinh ngạc.

Quý Miên Miên gật đầu: “Đương nhiên biết, tôi còn cố ý tới đây hỏi thăm mà.”

“Cố ý?”

“Đúng thế, cô ta rất đáng ghét, tôi đã từng đem bao tải tới đây rồi…”

Diệp Thiều Quang…

Được rồi, không hổ danh là cô gái mà anh thích.

Quý Miên Miên xắn tay áo, hưng phấn nói: “Anh muốn tôi vào khiêng Tằng Khả Nhân ra ngoài hả?”

Diệp Thiều Quang giữ chặt tay cô: “Không…”

“Thế định làm gì?”

“Anh muốn xác định một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Trước tiên chúng ta nghĩ cách đi vào đã.”

Quý Miên Miên vỗ ngực: “Cái này giao cho tôi, anh tránh ra, tôi vào trước.”

Diệp Thiều Quang lập tức tránh. Có bạn gái max bạo lực thế này rất tốt, ít nhất không phải tự mình trèo tường.

Quý Miên Miên nhảy lên đầu tường, nhưng rất nhanh lại nhảy xuống, nhỏ giọng nói: “Mẹ nó, trong đó có chó.”

Diệp Thiều Quang nhíu mày, xem ra sau chuyện lần trước, Tằng Niệm Nhân đã cảnh giác hơn nên còn đem cả chó tới. Xem ra đêm nay không thể hành sự rồi.

Quý Miên Miên nói: “Giờ không chuẩn bị kịp rồi. Đợi ban ngày tôi đi mua thuốc chuột, ngày mai ta lại tới, đầu độc chết lũ chó đó.”

Diệp Thiều Quang nuốt nước bọt: “Thôi, thôi đi… Chúng ta có biện pháp khác mà…”

“Biện pháp gì?”

Diệp Thiều Quang nói: “Đi, qua phòng bếp bên kia xem xem.”

Tứ hợp viện có chỗ tốt là nhà bếp ở riêng một khu, không dính liền với khu nhà ở.

Diệp Thiều Quang nhìn một hồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dây điện trên tường.

“Nghĩ ra biện pháp chưa?”

Diệp Thiều Quang gật đầu: “Có rồi, nhưng… hơi cao, mang thang tới đây đã…”

Nói xong, Diệp Thiều Quang thấy hai chân hơi đau, không ngờ đã bị Quý Miên Miên khiêng lên vai từ lúc nào. “Còn tìm cái gì, tôi an toàn hơn cái thang nhiều, anh nhanh chút đi.”

Diệp Thiều Quang…

Anh… Anh còn có thể nói cái gì đây? Có cô bạn gái bạo lực quá mức thế này, anh làm sao mà theo kịp chứ?

Nhưng cũng may, anh đã sớm quen rồi, bằng không đã bị shock mà chết.

Qúy Miên Miên nhỏ giọng: “Anh nhanh lên…”

Diệp Thiều Quang gật đầu: “Ừ, được rồi, sắp xong rồi đây…”

Hơn nửa đêm, được một cô gái cõng kênh trên vai, trong lòng Diệp Thiều Quang vừa rối rắm lại vừa kiêu ngạo.

Rối rắm là vì đường đường là đàn ông mà lại để nữ nhân cõng lên.

Kiêu ngạo là vì mình có cô bạn gái lợi hại, còn ai có bạn gái lợi hại hơn anh đây?

Diệp Thiều Quang hành động rất nhanh, không bao lâu sau đã xong, bèn ra hiệu cho Quý Miên Miên bỏ mình xuống.

“Sao, có mệt không?”

Quý Miên Miên khí phách đáp lại: “Không hề gì, anh nhẹ tênh.”

Diệp Thiều Quang sờ sờ mũi, được rồi, coi như anh chưa hỏi gì.

Một lúc sau, Quý Miên Miên thấy dây điện bắt đầu bắt lửa, có thể nghe thấy thanh âm nổ tanh tách.

Diệp Thiều Quang đánh lửa liên hồi, một lúc sau đã thấy có lửa bốc lên, cháy bùng bùng như một bó đuốc.

Quý Miên Miên nhìn ánh lửa thì hiểu ra: “A, tôi biết rồi, anh muốn thiêu chết bọn chúng hả?”

Diệp Thiều Quang xoa xoa đầu cô: “Nha đầu ngốc này, tưởng tượng gì thế, tất nhiên không phải rồi, chúng ta không thể giết người, giết người là phạm pháp đó.”

Quý Miên Miên khó hiểu: “Vậy anh đốt làm cái gì? Chiếu sáng à?”

Trong không khí tràn ngập mùi nhựa cháy, ánh lửa dần dần bùng lên, Diệp Thiều Quang tính thời gian, nói: “Đương nhiên là… có ích rồi. Chờ ánh lửa lớn hơn một chút, chúng ta ra ngoài quăng đá cho chó sủa ầm lên.”

Quý Miên Miên buồn bực: “Để làm gì? Sao lại làm cho chó kêu, chó kêu thì người bên trong dậy hết à?”

“Chính là muốn làm bọn họ tỉnh dậy đó.”

Quý Miên Miên thấy đầu óc quay mòng mòng: “Diệp Thiều Quang, sao tôi cảm thấy mù mờ thế hả? Anh không làm thì bỏ đi, người đã làm chuyện xấu lại còn muốn đánh thức người khác, anh cố ý cứu bọn họ tỉnh phải không?”

Diệp Thiều Quang nhìn ánh lửa bùng cháy, khóe môi cong lên: “Chút nữa anh sẽ nói cho em nghe. Bảo bối, em cứ làm theo lời anh nói là được rồi.”

“Chuyện đó… Thôi được rồi… Anh chắc là không làm ảnh hưởng tới chị Thanh Ti chứ?”

“Đương nhiên không rồi. Anh là trợ lý của cô ấy, phải giúp cô ấy chứ.”

“Ờ… Tôi tin anh, anh tuyệt đối không được làm hại chị Thanh Ti, nếu không tôi không tha cho anh đâu.”

“Yên tâm đi. Nếu anh gây bất lợi cho cô ấy, chỉ sợ có nhiều người muốn giết anh lắm.”

Chờ ánh lửa bùng lên cao, Quý Miên Miên cầm lấy mấy tảng đá ném vào trong sân, sau đó âm thanh chó sủa tăng vọt lên.

Tiếng chó sủa vang dội vô cùng, quả thực có thể đánh thức nửa thị trấn nhỏ này.

Quý Miên Miên ghé vào đầu tường, lộ ra một chút đầu, nhìn thấy điện các phòng lần lượt bật sáng, sau đó nhanh chóng có vài người lao ra ngoài.

Quý Miên Miên thấy Tằng Niệm Nhân, Tằng Khả Nhân, còn có ba trợ lý của cô ta, còn sáu, bảy người khác thì cô không biết, tất cả bọn chúng đều là đàn ông.

Rất nhanh, có người kêu lên: “Cháy rồi, mau dập lửa, gọi cứu hỏa…”

Diệp Thiều Quang túm lấy Quý Miên Miên: “Miên Miên thấy rõ người không, xuống đây đi.”

Quý Miên Miên ngồi thụp xuống.

“Thấy rõ mấy người đó không?”

Quý Miên Miên gật đầu: “Thấy rõ, ngoại trừ Tằng Niệm Nhân, Tằng Khả Nhân và trợ lý của cô ta thì còn 6 người đàn ông nữa, tôi chưa gặp ai trong số đó. Nhìn bọn họ đều cao to lực lưỡng cả.”

“Đi.”

Diệp Thiều Quang vừa nghe xong liền kéo Quý Miên Miên bỏ chạy.

Hai người chạy thục mạng vào một ngõ nhỏ, sân của nhà trọ nơi bọn Tằng Khả Nhân ở đã mở ra, người bên trong đều chạy đi dập lửa.

Một đường chạy về đến khách sạn, Quý Miên Miên đặt mông ngồi xuống, thở hồng hộc: “Diệp Thiều Quang, rốt cuộc anh định làm gì?”

Diệp Thiều Quang thong thả đi lấy cho cô một chai nước, đợi cô uống vào hai ngụm rồi mới nói: “Anh muốn xác định xem Tằng Niệm Nhân có trở lại không? Vừa rồi… em thấy rõ hắn chứ?”

Quý Miên Miên gật đầu: “Thấy rõ ràng. Anh ta mặc một cái quần cộc chạy ra ngoài.”

Diệp Thiều Quang nhận lại chai nước từ tay Quý Miên Miên: “Em thấy… đúng là anh ta không?”

Quý Miên Miên nhớ tới mấy người đàn ông khác: “Tất nhiên rồi, ánh mắt tôi rất tốt. Còn có 6 người đàn ông lạ nữa, hẳn là… không phải chủ nhà nơi đó chứ?”

Diệp Thiều Quang ngửa đầu uống hai ngụm nước.

Đám người đó không phải chủ nhà, mà chính là vệ sĩ do Tằng Niệm Nhân thuê để bảo vệ tòa nhà. Chủ nhân ngôi nhà đã có tiền trong tay và chuyển đi xa làm ăn, sao có thể trở về được.

Nhưng Tằng Niệm Nhân đã trở lại mà không lộ diện, hơn nữa còn đưa không ít người tới.

Xem ra, tiểu tử này muốn làm chuyện gì đó rồi.

Quý Miên Miên vẫn không hiểu được Diệp Thiều Quang định làm gì: “Nửa đêm anh ra ngoài để nhìn bọn họ thôi à?”

Diệp Thiều Quang gật đầu: “Đúng thế, chính là nhìn bọn họ thôi. Em yên tâm, trong lòng anh đã tính toán cả rồi.”

Sau đó, anh cởi quần áo, mặc đồ ngủ vào và nằm xuống.

Quý Miên Miên lay cánh tay anh ta: “Tính toán cái gì, anh nói tôi nghe xem nào.”

Diệp Thiều Quang vươn tay ôm cô vào lòng: “Em nghĩ xem, Tằng Niệm Nhân đã trở lại nhưng lại không lộ diện, em không thấy kỳ quái à?”

Quý Miên Miên ngẫm nghĩ: “Đại khái có thể là… vì anh ta từng bị người ta lột sạch đồ ném ra bãi rác cho nên… ngại xuất hiện chăng?”

“Ngại xuất hiện, nếu thế thì cần gì quay lại đây. Nếu em bị mất mặt ở một nơi nào đó, cảm thấy tất cả mọi người đều cười nhạo em, vậy em có nghĩ sẽ quay về không?”

Quý Miên Miên gật đầu: “Đúng thế, vậy hắn còn quay về làm gì?”

“Khẳng định là có chuyện còn muốn làm….”

“Chuyện muốn làm… Ý anh là… Hắn muốn làm hại chị Thanh Ti.”

“Trừ lý do này, anh cũng chưa nghĩ ra lý do nào khác hợp lý hơn.”

Diệp Thiều Quang thấy hơi đau đầu, Tằng Niệm Nhân này chắc chắn muốn làm một quả lớn rồi… Haizz, anh tới nơi này rốt cuộc cũng chẳng được an nhàn mấy ngày.

Quý Miên Miên cọ quậy trong lòng Diệp Thiều Quang: “Vậy đêm nay chúng ta không nên tha cho hắn mới đúng. Người này thật đáng ghét.”

Nói xong, mặt lại bị nhéo một cái: “Em ngốc quá. Hôm nay em cũng thấy bên cạnh hắn có người khác theo giúp đỡ, hai chúng ta qua đó để chịu chết à?”

Quý Miên Miên nghĩ tới mấy gã đàn ông kia, trong đêm tối dù không nhìn rõ mặt nhưng có thể thấy rõ thân hình bọn họ rất to khỏe.

Tuy rằng cô có võ thật nhưng đối phó với một, hai người còn tự tin, chứ nhiều người như thế thì không bõ nhét kẽ răng cho họ.

Quý Miên Miên gật đầu: “Ừm… cũng đúng, vậy làm sao đây? Chẳng lẽ… chúng ta không làm gì sao?”

“Đương nhiên không phải không làm gì. Vừa rồi chúng ta đã đi thám thính, ít nhất cũng biết Tằng Niệm Nhân đã quay về, còn tìm người khác giúp đỡ, chuẩn bị khá chu đáo.”

“Ngày mai tôi sẽ nói cho chị Thanh Ti biết chuyện này.”

Diệp Thiều Quang vuốt lưng Quý Miên Miên, do dự một hồi lại nói cho cô biết một chuyện mà mình thực sự không muốn nói ra.

Anh nói: “Từ ngày mai, em phải ngủ với Yến Thanh Ti, buổi tối phải thật cảnh giác.”

Quý Miên Miên gật đầu: “Ừ, hiểu rồi.”

Bỗng nhiên cô cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi phát hiện ra anh rất lợi hại nhé. Sao anh biết Tằng Niệm Nhân đã quay lại vậy?”

“Chỉ nghi ngờ thôi, cho nên đêm nay mới muốn đi xem một chút.”

Hôm nay lúc Yến Thanh Ti nói có cảm giác bị theo dõi nên anh đã hơi nghi ngờ, bởi vì theo anh được biết, Yến Thanh Ti là cô gái cực kỳ nhạy cảm và sâu sắc, bình thường sẽ không mắc phải sai lầm gì.

Anh cũng thấy xe riêng của Tằng Khả Nhân kéo kín cửa nên trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ.

Bình thường, sau khi kết thúc công việc, xe của diễn viên luôn mở ra để thu thập đồ đạc, trang phục, nếu đã đóng chặt như thế là vì không muốn bị người khác thấy bên trong.

Quý Miên Miên ngẩng đầu hôn lên cằm của Diệp Thiều Quang một cái: “Lần này anh giúp nữ thần của tôi, xong việc tôi sẽ cho anh phần thưởng.”

Diệp Thiều Quang chỉ thấy trong lòng cực kỳ vui sướng.

“Vậy anh phải cố gắng hơn nữa mới được… Thế thì em sẽ càng tốt với anh hơn.”

Quý Miên Miên vỗ vỗ hai má Diệp Thiều Quang: “Cái này còn phải xem xét biểu hiện của anh. Ngủ đi.”

Diệp Thiều Quang kéo chăn: “Ngủ… ngủ… Ngày mai anh đã phải một mình một giường rồi.”

Tiểu viện mà Tằng gia thuê lửa cháy ngút trời, một đám người mất sức chín trâu hai hổ mới dập tắt được đám cháy.

Tằng Niệm Nhân nhìn cái bếp đã bị thiêu ra tro, nói: “Lửa này xuất hiện rất kỳ quái.”

Một người đàn ông đáp: “Có thể mạch bị chập nên phát sinh lửa điện. Cũng có thể do chuột cắn, tôi đã xem xét rồi, đám cháy xuất phát từ dây điện sau tường.”

Tằng Niệm Nhân vội vàng nói: “Nhưng tôi vẫn thấy không đúng lắm, anh nói xem, có phải đám người Yến Thanh Ti vào đây không?”

“Không đến mức đó đâu, nếu người của cô ta vào trong sân thì đám chó đã sủa rồi. Lần này sau khi lửa bùng lên chúng mới sủa.”

“Trong lòng tôi vẫn thấy không yên, vốn định đợi thêm chút nữa… nhưng giờ xem ra đừng chờ nữa.”

“Đợi trời sáng, đi xem xét một chút nguyên nhân gây cháy. Nếu là tự nhiên thì có thể chờ một chút, còn nếu là vì…”

“Được, chờ trời sáng kiểm tra xong rồi hãy nói.”

Quý Miên Miên nghĩ chuyện này mãi, trời vừa sáng liền đi tìm Yến Thanh Ti.

Đúng lúc Yến Thanh Ti cũng đã dậy, cô trêu: “Hôm nay dậy sớm thế, xem ra tối qua hai người ngủ rất ngon nhỉ?”

Quý Miên Miên đóng cửa lại: “Chị, tối qua em ngủ không ngon, mãi mới ngủ được một chút.”

Yến Thanh Ti kỳ quái: “Không tốt? Sao không nghe thấy động tĩnh gì vậy? Chẳng lẽ hai người đổi giường à?”

“Chị, chị nói cái gì vậy, tất nhiên không phải rồi…” Quý Miên Miên nói xong thì mặt đã đỏ bừng. “Tối hôm qua Diệp Thiều Quang và em đi thăm dò tình hình quân địch.”

“Tình hình quân địch? Cái gì mà tình hình quân địch?”

“Chính là tên Tằng Niệm Nhân đó, hắn trở lại rồi, còn dẫn theo vài tên rất cao to. Diệp Thiều Quang lo lắng hắn sẽ làm hại tới chị nên từ hôm nay em sẽ ngủ với chị luôn.

Yến Thanh Ti vừa nghe thì vẻ tươi cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất: “Em nói là Tằng Niệm Nhân đã trở lại à?”

Quý Miên Miên gật đầu: “Đúng thế, tối qua bọn em…”

Sau đó cô kể chuyện phóng hỏa đốt bếp tối qua cho Yến Thanh Ti nghe.

Sắc mặt Yến Thanh Ti trở nên thận trọng: “Được rồi, chị biết rồi.”

Thực ra cô không ngạc nhiên lắm, anh em Tằng Niệm Nhân chắc chắn sẽ không dừng tay. Cô luôn cảm thấy sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ động thủ với mình.

Yến Thanh Ti cười đáp: “Xem ra lần này phải cảm ơn Diệp Thiều Quang rồi.”

Quý Miên Miên cười: “Không cần cảm tạ hắn đâu chị.”

“Mấy hôm nay mọi người cẩn thận chút nhé!”

“Vâng, em biết rồi!”

Yến Thanh Ti nghĩ nghĩ rồi gọi điện cho Hạ An Lan.

Tuy rằng hiện tại không có chứng cớ chứng minh Tằng Niệm Nhân muốn đối phó với mình, nhưng cô cũng không dám mạo hiểm. Trước kia cô chỉ có một mình thì không có cách nào khác, nhưng giờ đã có nhiều người thân như thế, cô không cần phải chống đỡ một mình nữa.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Yến Thanh Ti nói: “Bác, bác có thể sắp xếp người tới chỗ con không… Đúng, ở chỗ con đang quay phim ấy.”

Hạ An Lan lập tức bắt được điểm chính: “Sao thế, xảy ra chuyện gì đúng không?”

“Con cảm thấy, một, hai ngày tới sẽ có người làm hại mình. Tuy con không quá chắc chắn, nhưng… con nghĩ cẩn thận vẫn hơn. Bên cạnh con có ít người quá, con sợ nếu gặp chuyện không may gì đó.”

“Được, bác biết rồi, bác sẽ lập tức cho người tới chỗ con.”

“A, đúng rồi, bác bảo bọ họ cứ tới lặng lẽ thôi.” Nếu gióng trống khua chiêng mà tới, nếu để Tằng Niệm Nhân biết bên người cô có bảo vệ thì sẽ thay đổi sách lược hoặc lùi kế hoạch về sau.

Mặc kệ tốt hay không tốt, Yến Thanh Ti cảm thấy mình cứ nên chuẩn bị chu đáo, phòng bị Tằng Niệm Nhân nhưng sẽ không để hắn biết.

“Bác biết… Bác cho con một số điện thoại, một khi xảy ra chuyện thì lập tức gọi điện cho anh ta. Anh ta sẽ điều động cảnh lực gần nhất tới cứu con.” Hạ An Lan vẫn không quá yên tâm, đọc cho Yến Thanh Ti một số điện thoại, là số của cục trưởng cục cảnh sát nơi cô đang quay phim.

Quý Miên Miên ở một bên nghe Yến Thanh Ti gọi điện thoại thì trong lòng không khỏi thầm tán thưởng, xem ra bác của chị Thanh Ti rất lợi hại, thế thì tốt, an toàn của nữ thần cũng được đảm bảo hơn.

Một lúc sau, Tiểu Từ mang bữa sáng tới.

Sau hai ngày yên lặng tự chữa thương, trạng thái của Tiểu Từ đã tốt hơn trước rồi, nhưng cũng chưa khả quan lắm.

Sau khi Quý Miên Miên ăn xong bữa sáng liền hỏi: “Tiểu Từ, cậu bị sao thế, chưa khỏi à?”

Tiểu Từ dừng một chút, nhìn cô, ánh mắt lại liếc sang Diệp Thiều Quang, cúi đầu: “Không sao…”

Mặc dù cậu không muốn thừa nhận nhưng cậu thật sự không thể so được với Diệp Thiều Quang.

Không có ngoại hình đẹp như anh ta, cũng không có tiền như anh ta, càng không quyết đoán bằng anh ta.

Yến Thanh Ti thở dài, tiểu tử này không biết đến bao giờ mới thoát khỏi sự ám ảnh này đây?

Ăn cơm xong, Quý Miên Miên và Diệp Thiều Quang trở về phòng thu thập đồ đạc, Yến Thanh Ti nói với Tiểu Từ: “Tiểu Từ, không cần so mình với người khác. Thứ Diệp Thiều Quang có có thể em không có, nhưng những thứ em có chưa chắc anh ta đã có. Em còn một chặng đường dài phải đi, nếu cảm thấy chính mình không tìm được người mình thích thì thôi, không cần vì người khác mà sống, cứ sống vì mình thôi.”

"Đối với chị…”

“Em rất tốt, thứ em thiếu chính là lòng dũng cảm, vài năm lịch lãm mà thôi. Về nhà rồi chị sẽ để em đi theo chị Mạch.”

Tiểu Từ kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Chị Thanh Ti, chị… chị muốn… cho em đi làm người đại diện sao?”

“Chẳng lẽ em định làm trợ lý cả đời à?”

Tiểu Từ lắc đầu.

Yến Thanh Ti vỗ vỗ vai cậu: “Chị rất coi trọng em, đừng làm chị thất vọng.”

“Chị Thanh Ti, em sẽ không làm chị thất vọng đâu.”

. ..

Từ chương 1285

Quay xong cảnh diễn, Tiểu Từ thu thập đồ vật, Diệp Thiều Quang đi đến mang cốc nước ấm cho Yến Thanh Ti, nói: “Tôi cảm thấy Tằng Khả Nhân sắp muốn hành động, phải cẩn thận.”

Yến Thanh Ti đang chuẩn bị uống nước chợt dừng lại: “Làm sao vậy? Có phải hay không lại xảy ra chuyện gì?”

Diệp Thiều Quang nhìn bốn phía, thoáng thấy Tần phu nhân đang cùng Tằng Khả Nhân nói chuyện.Tằng Khả Nhân yên lặng nhu thuận đứng bên cạnh, có vẻ vô cùng ôn nhu.

Hắn nói: “Tối hôm qua… Chúng tôi gây ra đám cháy kia, nếu là người trong nghề chắc sẽ có phát hiện. Hôm nay tôi cảm thấy lo lắng, lúc cô quay phim tôi đã đi dạo một vòng, phát hiện có người đang kiểm tra đoạn dây dẫn kia. Tôi cảm thấy bọn họ sẽ phát hiện ra.”

"Với lại, hôm nay sao cô còn đem Tằng Khả Nhân biến thành như vậy?Mà Tần phu nhân sớm không đến, muộn không đến, bây giờ lại đến.Tôi cứ cảm thấy bầu không khí này không đúng lắm.”

Yến Thanh Ti gật đầu, Diệp Thiều Quang không phải loại người vô năng, nếu anh ta nói như vậy thì kiểu gì cũng có vấn đề.

Hơn nữa, cô cũng cảm thấy nhóm người của Tằng Khả Nhân sớm muộn sẽ ra tay, cô nói: “Nói với Miên Miên và Tiểu Từ cẩn thận chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro