cái tên Diệp Thiều Quang đã khắc sâu vào lòng

Từ chương 1470-1477

Quý Miên Miên vốn đã xuất viện, nhưng sau khi rời khỏi bệnh viện không lâu thì lại bắt đầu phát sốt, lại phải trở lại nơi đó.

Lí Nam Kha mắng cô một thôi một hồi: "Em nói xem, em lớn như thế này rồi, sao em không biết tự chăm sóc cho mình thế hả? Em nhớ xem chị đã nói với em thế nào? Trời lạnh như thế, dù em ra ngoài đi làm cũng phải mặc ấm vào, vừa mới cảm xong lại sốt trở lại, chị chưa từng gặp người người ốm nào hành hạ bản thân mình như em."

"Không đâu, lần sau sẽ không thế này nữa, chị đừng nói với chị Thanh Ti nhé, bằng không chị ấy sẽ lại lo lắng."

Lí Nam Kha dí tay lên trán cô: "Em còn biết không được nói với cô ấy à? Em nói xem, em để một phụ nữ có thai suốt ngày phải lo lắng cho em, em không thấy thẹn à?"

Quý Miên Miên che đầu: "Đừng đánh, đừng đánh, chóng mặt lắm, em sai rồi... Sau này em nhất định sẽ tự chăm sóc mình, kiên quyết không làm ảnh hưởng tới người khác nữa.

Lí Nam Kha véo má cô: "Em gây họa cho chị à? Em gây họa cho chính em mới đúng ấy."

Hai người đang nói chuyện, một y tá đỡ một người tuổi trẻ đi vào, bộ dáng rất đẹp trai, chân trái bó thạch cao, y ta bố trí cho anh ta nằm giường bệnh kế bên.

Người kia mắng: "Để tôi ở cùng một người đang bị cảm, nhỡ tôi bị cảm thì sao hả?"

Y tá nói: "Giường bệnh ở bệnh viện đều hết rồi, nếu anh không ở đây thì có thể ra ngoài hành lang."

Người kia liền ngậm miệng không nói.

Y tá xoay người nói với Lí Nam Kha: "Bác sĩ Lí, viện trưởng bảo cô tới văn phòng của ông ấy một chuyến."

Lí Nam Kha gật đầu: "Chị đi trước... Chút nữa sẽ quay lại thăm em."

Quý Miên Miên gật đầu.

Y tá và Lí Nam Kha rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn Quý Miên Miên và người thanh niên kia.

Quý Miên Miên thở dài, hy vọng đây là lần nằm viện cuối cùng của cô trong năm nay.

Người thanh niên bên cạnh dường như rất nhiều tinh lực, không ngừng lải nhải bên tai cô, nhưng... Quý Miên Miên không buồn để ý tới anh ta.

Cô giống như bỏ ngoài tai mọi câu nói của anh ta, anh ta nói gì cũng thờ ơ hết.

Cuối cùng, anh ta phát điên, kêu lên: "Này, con bé ngốc kia... Tôi gọi cô đấy... Có thể nói chuyện chút được không hả?"

Trong lòng Quý Miên Miên run lên.

Trong đầu cô lại vang lên tiếng của Diệp Thiều Quang gọi cô là "cô gái ngốc".

Cô nghiêng đầu, hỏi: "Anh... gọi tôi đấy à?"

Người thanh niên nói: "Không gọi cô thì gọi ai? Cô thấy ở đây ngoài cô ra, còn có ai ngu ngốc như cô nữa không?"

Người thanh niên thấy mặt Quý Miên Miên toàn là nước mắt thì hoảng hốt: "Này, tôi nói vui thôi, cô khóc cái gì chứ?"

"Vì tôi gọi cô là con bé ngốc à? Được rồi... Tôi xin lỗi, tôi không cố ý... Tuy rằng nhìn cô thật sự rất ngốc... Quên đi, quên đi, coi như tôi chưa nói gì, không nói gì nữa là được. Con gái các cô thật phiền toái, động cái là khóc."

Quý Miên Miên sờ sờ mặt, chỉ thấy một mảnh ẩm ướt.

Người thanh niên kia nói: "Tôi không gọi cô là ngốc nữa, cô tên gì, tôi là Tằng Lí... Còn cô?"

Quý Miên Miên quay đầu đáp: "Quý Miên Miên!"

Cô không hề nhìn anh ta, cô cảm thấy mình có hơi thất thố, cho dù ba chữ kia quen thuộc thế nào thì người nói cũng không phải Diệp Thiều Quang của cô.

Người ta khi mất đi rồi có khi mới biết được mình cần quý trọng cái gì.

Nếu có thêm một cơ hội nữa, cô nhất định sẽ đối xử tốt với Diệp Thiều Quang.

Trước kia cô không muốn lớn lên, chỉ muốn làm một người sống đơn giản và vui vẻ.

Nhưng... sự vui vẻ của cô lại làm tổn thương đến anh.

Gã thanh niên kia ghét bỏ, nói: "Miên Miên... Cái tên của cô chả dễ nghe chút nào."

Quý Miên Miên lạnh lùng đáp: "Có dễ nghe hay không thì cũng không liên quan gì tới anh."

"Sao lại không liên quan? Hai ta giờ ở chung trong một phòng bệnh, tôi cảm thấy gọi tên thật của cô còn không hay bằng "cô gái ngốc" kia."

Quý Miên Miên quay phắt đầu lại: "Anh câm miệng cho tôi."

Ánh mắt cô dữ tợn, đỏ lừ, nhìn người khác thật sự đem tới cho người ta cảm giác rất hung ác.

Tằng Lí rụt rụt cổ: "Làm sao... Dữ cái gì mà dữ, cũng chẳng phải tôi nói lỡ lời, chẳng lẽ tên cô hay lắm à? Chẳng lẽ cô không ngốc à? Tuy rằng lời nói thật dễ làm người ta tổn thương... nhưng cô cũng không nên tự lừa dối mình."

Quý Miên Miên cầm cái cốc thủy tinh ở đầu giường dùng sức bóp một cái, cái cốc vỡ vụn.

Thanh âm nói chuyện bên cạnh nín luôn.

Quý Miên Miên nói: "Nếu anh còn dám nói một tiếng, có tin... tôi sẽ làm anh mãi mãi câm miệng hay không?"

Tằng Lí che miệng lại, liên tục lắc đầu, không dám nói thêm nửa chữ nào nữa.

Rốt cuộc phòng bệnh cũng an tĩnh lại.

Quý Miên Miên nhắm nghiền mắt, tiếng gọi "cô gái ngốc" của Tằng Lí vừa rồi đã đánh thức rất nhiều hồi ức trong cô.

Cái tên Diệp Thiều Quang cùng với chính bản thân anh đã khắc sâu vào lòng cô quá rồi.

Lúc nào nhớ tới anh cô cũng cảm thấy ấm áp, sau đó lại run rẩy.

Quý Miên Miên nghĩ tới người đàn ông luôn xuất hiện bên cạnh cô nhưng chưa bao giờ để cô nhìn thấy.

Trước đó, cô đã nghĩ rất nhiều, cũng rất mong anh lại xuất hiện, hy vọng được nhìn thấy anh.

Nhưng hiện tại... Quý Miên Miên lại không dám nữa.

Bởi vì cô sợ người đó không phải Diệp Thiều Quang, nếu... anh có thể cứ thế ở bên cô, cứ thế cho cô một chút hy vọng mỏng manh, cứ thế... trong lòng cô sẽ không ngừng tự nói với mình rằng anh chính là Diệp Thiều Quang, chỉ là anh không thể xuất hiện trước mặt cô mà thôi.

Như thế cô sẽ cảm thấy mình không còn một mình nữa.

Con người... thường hay tự lừa gạt chính mình.

Cô không muốn buông tha niềm hy vọng nhỏ nhoi này.

Tằng Lí muốn nói chuyện nhưng cứ nhìn tới cái cốc thủy tinh bị Quý Miên Miên bóp vỡ là lại nuốt nước bọt, cố gắng ngậm chặt miệng, vẻ mặt thật sự rất đau khổ.

Một giờ trôi qua, anh ta không nhịn được nữa, hét lên: "Tôi không chịu nổi nữa rồi, dù cô có cắt lưỡi tôi thì tôi cũng không thể không nói gì được, buồn chết mất."

Quý Miên Miên đã bình tĩnh lại, nói: "Anh cứ nói đi."

Tằng Lí nghe vậy thì vẻ mặt vui sướng: "Được rồi, tôi chỉ nói là tên cô khó nghe thôi mà. Quý Miên Miên, chữ Miên nào vậy?"

Quý Miên Miên thản nhiên đáp: "Bông Miên."

"Bông...? Có phải nhà cô trồng bông hay không, nên ba cô mới đặt tên này cho cô?"

Quý Miên Miên hỏi lại anh ta: "Anh là Tằng Lí, chữ Lí nào?"

Tằng Lí đáp: "Lí Ngư"

Quý Miên Miên thuận miệng hỏi: "Vậy có phải nhà anh nuôi cá chép nên ba anh mới đặt tên này cho anh hay không?"

Tằng Lí lắc đầu: "Đương nhiên không phải, thứ nhất, tôi không có cha... Thứ hai, lúc mẹ tôi sinh tôi thì bà đang ăn cá chép, cho nên... tên tôi... là thế luôn."

Quý Miên Miên cười nhạo anh ta: "Anh tưởng tên của anh cũng dễ nghe lắm đấy à?"

Anh ta như một đứa trẻ con bắt đầu cùng Quý Miên Miên cãi vã: "Tên của tôi sao lại khó nghe được, rõ ràng rất êm tai mà?"

Quý Miên Miên không muốn cãi nhau với anh ta, thuận miệng hỏi: "Chân anh gãy thế nào?"

Tằng Lí bĩu môi: "Tất nhiên là bị ngã rồi."

"Ngã thế nào?"

"Đại tỷ, cô hỏi nhiều thế làm gì? Có quan hệ gì tới cô sao?"

Quý Miên Miên bật cười, xoay người không thèm quan tâm tới anh ta nữa.

Tằng Lí thấy vậy thì vội nói: "Này này, cô đừng có im lặng như thế, cô không biết là người nếu không nói lời nào sẽ rất khó chịu à? Tôi nói với cô là được chứ gì? Tôi đua xe với người ta, xe máy, không cẩn thận bị ngã gãy chân nên phải bó bột thôi."

Anh ta dường như là một người rất thích nói chuyện, miệng cũng không ngừng liến láu một hồi.

Quý Miên Miên thấy di động rung, mở tin nhắn ra xem thì thấy đó là tin của Lãnh Nhiên gửi, cậu ấy hỏi cô thế nào rồi?

Quý Miên Miên vì đi theo Lãnh Nhiên tham gia sự kiện nên mơi bị cảm lạnh.

Cô nhắn tin lại nói rằng đang truyền dịch, đã tốt hơn nhiều rồi, Lãnh Nhiên còn hỏi cô đang nằm truyền dịch ở đâu.

Quý Miên Miên nhắn trả lời.

Không ngờ, chẳng bao lâu sau, một người ăn mặc kín như bưng từ đầu tới chân đi vào.

Quý Miên Miên không để ý lắm, mãi cho đến khi người đó ngồi xuống trước mặt cô, đưa tay sờ lên trán cô, cô mới hoảng sợ: "Anh..."

Lãnh Nhiên nói: "Là tôi đây..."

Quý Miên Miên kinh hãi: "Anh... Sao anh lại tới đây?"

Lãnh Nhiên liếc mắt nhìn Tằng Lí, có người ngoài ở đây nên cậu cũng không thể cởi khẩu trang và mũ ra được, chỉ có thể nói: "Dù sao cũng là hàng xóm với nhau, tôi không đến thăm cô làm sao yên tâm được? Thấy thế nào rồi?"

Quý Miên Miên gật đầu: "Đã đỡ hơn rồi, không phải anh rất bận sao?"

"Việc thì việc nhưng cũng phải tới thăm cô một chút."

Tằng Lí ngồi ở bên giường kia nói: "Này, chị à, không nghĩ chị ngốc thế mà cũng có bạn trai. Nhưng cũng đúng, cô ngốc thì ngốc thật đấy... nhưng, cũng may, mặt cũng xinh."

Quý Miên Miên vội vàng giải thích: "Đây không phải là..."

Lãnh Nhiên cắt đứt lời cô: "Nói cái gì vậy? Bạn gái tôi là người anh có thể đánh giá sao? Từ đâu lòi ra một tên nhóc xấu tính thế này?"

Tằng Lí hừ một tiếng, nói: "Chị à, bạn trai chị xấu lắm đúng không? Nếu không sao lại không dám gặp người khác thế?"

Quý Miên Miên cả giận mắng: "Anh câm miệng..."

Tằng Lí hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Lãnh Nhiên đáp: "Tôi cũng không ở lại đây lâu được, còn có việc phải đi."

Sau khi hai người nói mấy câu, Lãnh Nhiên liền nhanh chóng rời đi. Hiện tại ngày nào cậu cũng bị phóng viên săn đuổi nên rất cẩn thận.

Lãnh Nhiên đi rồi, Tằng Lí cười nói: "Đó đâu phải bạn trai cô, nếu là bạn trai thì sao có thể không ôm một cái đã đi rồi vậy?"

Quý Miên Miên không nói gì, nhắm mắt lại, cô không muốn quan tâm tới người này nữa.

Tằng Lí lại nói: "Cô gái ngốc... Nếu không, tôi theo đuổi cô được không?"

Quý Miên Miên đột nhiên trở nên hung dữ: "Không được gọi tôi là "cô gái ngốc" nữa, ba chữ này không phải để anh nói."

Tằng Lí sửng sốt một chút, cũng biết ý tứ nên không thèm nhắc lại.

Buổi tối, Quý Miên Miên bị Lí Nam Kha giữ lại, không cho cô ra viện.

Nửa đêm, cửa phòng bị đẩy ra một cái khe hở hẹp, có người quăng thứ gì đó vào.

Đợi một lúc, người đó tiến vào, nhìn thoáng qua Quý Miên Miên rồi tới trước mặt Tằng Lí, tha anh ta ra khỏi phòng bệnh.

Tằng Lí vì thấy lạnh quá nên tỉnh lại, cảm thấy chính mình giống như nằm trên băng vậy, lạnh tới choáng váng.

Nhưng khi vừa mở mắt ra, cổ đã bị người ta bóp chặt.

Thanh âm người nào đó từ sau lưng truyền tới như quỷ đoạt hồn, so với đêm còn lạnh hơn, người đó nói: "Từ đâu tới thì cút về đó. Dám động tới cô ấy, tao giết."

Tằng Lí cảm giác sát ý sau lưng dày đặc, bàn tay kia chỉ cần tùy tiện dùng lực một cái là có thể bẻ gẫy cổ anh ta.

Anh ta há mồm muốn nói nhưng không thể phát ra một chút thanh âm nào.

Tằng Lí mặt nghẹn đỏ bừng, người kia quá khỏe, anh ta muốn phảng kháng nhưng không giãy dụa được, nhất là trên đùi còn đang bó thạch cao.

Trong mắt Tằng Lí hiện lên sợ hãi, yết hầu co giật, muốn nói gì đó.

Người sau lưng lại nói: "Tao không muốn nghe những lời vô nghĩa. Đêm nay, lập tức cút cho tao, nếu ngày mai còn để tao thấy mày thì cái chân này của mày sẽ hỏng thật đấy."

Thanh âm người đó khàn khàn nên không đoán được tuổi tác, anh ta cảm thấy còn sợ hãi hơn cả cái chết.

Bỗng nhiên, anh ta chỉ cảm thấy tay mình bị giữ chặt lấy, sau đó "rắc" một tiếng...

Tằng Lí đau run rẩy, mẹ nó, mẹ nó... Cánh tay bị bẻ gẫy, bẻ gẫy rồi.

Tằng Lí đau tới toát mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.

Giọng của người sau lưng như gần như xa.

Anh nói: "Trước bẻ của mày một cánh tay xem như dạy dỗ, nếu mày muốn nếm thử nỗi đau gãy chân nữa thì chờ trời sáng tao sẽ cho mày nếm thử."

"..." Môi Tằng Lí run rẩy, lần này là anh ta bị đau tới không nói thành lời.

Người phía sau buông anh ta ra, đứng lên: "Tao chỉ cho mày cơ hội duy nhất này. Nếu mày không muốn sống thì tao thành toàn luôn cho."

Tằng Lí há mồm thở phì phò, trong cổ họng thoát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.

Mẹ nó, hơn nửa đêm rồi mà còn bị hành hạ thế này, quả thực so với gặp quỷ còn đáng sợ hơn.

Tằng Lí cố nhịn đau, hỏi: "Mày... Mày... là... ai?"

Người phía sau không để ý tới anh ta, hình như đã rời đi, anh ta nghe thấy tiếng bước chân ra dần.

Anh ta gian nan quay mặt sang nhìn, chỉ có thể thấy một thân ảnh màu đen chợt lóe lên rồi biến mất trong đêm ngay lập tức.

Tằng Lí nhắm mắt lại... gặp quỷ à?

Tằng Lí ước chừng nửa giờ trôi qua rồi mới khó khăn đứng lên.

Một chân anh ta bị bó thạch cao, cánh tay đã bị bẻ gãy, chỉ có thể tìm bác sĩ chỉnh hình để nẹp lại.

Từ dưới đất đứng lên, quần áo trên người anh ta đã ướt đẫm.

Anh ta cắn răng mắng: "Mẹ nó, lão tử thực quá xui xẻo, sớm biết thế đã không đến đây... Lợi ích mẹ gì chứ.

Lê một cái chân thạch cao vào ôm cánh tay bị bẻ gẫy, Tằng Lí gian nan đi xuống lầu.

Anh ta tự đi tìm bác sĩ chỉnh hình, sau một hồi phát ra những tiếng kêu đau thê thảm, cuối cùng cánh tay của anh ta cũng được bó lại.

Sau đó, ngay cả phòng bệnh cũng không dám về, anh ta lập tức cút khỏi bệnh viện.

Ra đến bên ngoài bệnh viện, anh ta bị một chiếc xe màu đen chặn lại, đành xoay người ngồi lên.

Sau khi ngồi lên, anh ta nói thẳng: "Không được, không được... Lão tử mặc kệ, dù nói cái gì, dù cho nhiều tiền thế nào lão tử cũng không làm nữa. Đêm nay suýt mất mạng rồi."

Người ngồi trong xe, nói: "Nói rõ ràng một chút."

Tằng Lí căm giận nói: "Anh bảo tôi tiếp cận Quý Miên Miên, tôi đã đi rồi. Đứa con gái đó căn bản không phải chỉ nói hai, ba câu đã có thể thu phục. Mới qua có nửa ngày, vừa tối lại đã bị một kẻ thần bí bắt cóc lên mái nhà. Hắn bóp cổ tôi, nói tôi không được đánh chủ ý lên Quý Miên Miên, nếu không hắn sẽ giết tôi. Hắn cũng không nói đùa để dọa thôi đâu, chỉ cần dùng thêm chút lực nữa là cổ tôi đã bị bóp nát rồi. Hắn còn nói, nếu tới sáng mà tôi còn chưa đi thì sẽ đánh gãy chân tôi luôn."

Tằng Lí chỉ vào cánh tay của mình, nói: "Nói xong hắn liền trực tiếp bẻ gẫy tay tôi, mà còn nói chỉ là dạy dỗ nhẹ nhàng thôi đó, anh có hiểu không?"

"Sau đó anh liền đi ra luôn à?"

Cánh tay Tằng Lí vẫn còn rất đau, anh ta nói: "Không thì thế nào? Chờ tới sáng bị tên kia giết luôn à?"

"Thật không ngờ bên người Quý Miên Miên cũng có kẻ bảo vệ."

"Đâu chỉ là bảo vệ, quả thực là muốn giết người đó. Tôi nói với anh, đừng tìm tôi nữa, cũng đừng bảo lão tử đây tiếp cận đứa con gái đó nữa."

"Anh có thấy rõ người đó không?"

"Đương nhiên là không thấy rồi. Hắn đứng sau lưng tôi, lúc quay lại nhìn thì chỉ còn thấy bóng dáng của hắn lúc rời đi, hơn nữa cũng không thấy rõ ràng. Đó là đàn ông, không cao không thấp, tôi chỉ thấy thế thôi."

"Anh về nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày sau lại tiếp tục công việc."

"Cái gì? Vẫn tiếp tục? Không phải anh có thù oán gì với tôi đấy chứ? Anh muốn mượn đao giết tôi đúng không?"

"Anh nói xem?"

"Mẹ nhà anh..."

...

Quý Miên Miên ngủ rất say suốt cả đêm, đến khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên rất cao, vừa tỉnh lại thì cô thấy mình đã khỏe lên không ít.

Cô nhìn giường bệnh bên cạnh, chăn vẫn lộn tùng phèo nhưng Tằng Lí không thấy đâu cả, một tên què chân còn có thể chạy ra ngoài sao?

Quý Miên Miên lắc đầu, xuống giường đi rửa mặt.

Lí Nam Kha mang bữa sáng cho cô, giục cô mau ăn, sau đó hỏi han bệnh tình của cô luôn.

Quý Miên Miên nói: "Em thấy tốt lắm rồi, đã hạ sốt, đầu cũng không đau nữa, mũi cũng không còn bị nghẹt."

"Vậy là tốt rồi."

Quý Miên Miên hỏi: "Hôm nay em có thể xuất viện không?"

Lí Nam Kha vươn tay sờ trán cô một chút, nói: "Chút nữa chị sẽ đưa em đi kiểm tra, nếu đã tốt rồi thì có thể về. Nhưng sau khi về rồi, em vẫn phải nhớ đừng có làm mình ốm nữa đấy. Em nhìn xem giờ em đã gầy thành thế nào rồi đi?"

Quý Miên Miên tỏ ra vô tội: "Em có hành hạ bản thân mình đâu, em chỉ là mải làm việc quá nên quên thôi mà."

"Làm việc? Việc gì? Em nói em làm gì chứ? Yến Thanh Ti đã nói là cho em nghỉ, em lại còn tự đi tìm hành hạ. Em nên nghỉ đi làm, ra ngoài du lịch giải sầu đi. Làm việc đến quên cả nghỉ ngơi, em thật là..." Lí Nam Kha nói không ngừng, cuối cùng thở dài, thôi, vẫn đừng nói thì hơn.

Quý Miên Miên cúi đầu ăn bánh quẩy không nói gì.

Sau khi ăn sáng xong, Lí Nam Kha đưa Quý Miên Miên đi làm vài cái xét nghiệm đơn giản.

Cô nói: "Phổi vẫn có điểm bị viêm, uống thuốc phải đầy đủ và đúng giờ đấy."

Quý Miên Miên gật đầu: "Vâng, được... Em đã đi được chưa ạ?"

Lí Nam Kha vỗ lên đầu Quý Miên Miên: "Đi đi, đi đi, mặc dù chị rất muốn có bạn bè để nói chuyện nhưng... cũng không hy vọng qua năm mới lại gặp em ở bệnh viện đâu đấy."

Quý Miên Miên giơ ta lên: "Em hứa, em cam đoan sẽ không quay lại đây nữa. Em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mình."

Cô chuẩn bị rời đi nhưng gã thanh niên Tằng Lí vẫn chưa thấy về, cô thuận miệng hỏi y tá đang thu dọn: "Người gãy chân kia xuất viện rồi sao?"

Y tá lắc đầu: "Đúng thế, nửa đêm qua tự nhiên rời đi, ngăn thế nào cũng không được."

Quý Miên Miên nhún nhún vai, hơn nửa đêm rời đi, đúng thật là người kỳ quái.

Cô ra viện bèn đi tới trung tâm mua sắm dạo một vòng, ngang qua khu bán đồ trẻ em thấy mấy bộ đồ lót cho trẻ con rất đẹp nên không nhịn được mua một ít, sau đó đi tới Nhạc gia.

Yến Thanh Ti vừa thấy Quý Miên Miên thì lập tức nổi giận: "Sao lại gầy thế này? Gần đây em làm những gì?"

Quý Miên Miên rụt rụt cổ, giải thích: "Hai ngày nay em bận đi làm, em..."

Cô còn chưa nói xong, Yến Thanh Ti đã cầm lấy di động gọi cho chị Mạch.

"Quý Miên Miên là người của em, tiền lương cũng là em trả, sau này ngoại trừ em ra thì không được để nó làm trợ lý cho ai... Dù nó tự nguyện cũng không được, em mặc kệ... Hiện tại em là bà chủ, em đã nhậm chức rồi nên em có quyền nhúng tay tay... Mặc kệ chị hay Lãnh Nhiên hoặc người nào khác nữa, không được ai bắt nó đi làm trợ lý nữa."

Yến Thanh Ti quẳng điện thoại, tay véo véo lỗ tai Quý Miên Miên: "Con bé xấu xa này, sao lại không nghe lời thế hả?"

Quý Miên Miên vội cầu xin tha thứ: "Chị, em nghe, em nghĩ... Em hứa sau này em sẽ nghe lời chị..."

Yến Thanh Ti buông tay, nói: "Trước kia chị luôn cảm thấy em còn nhỏ, sợ quản lí em chặt thì em sẽ không có tự do. Nhưng giờ chị phát hiện ra nếu để mặc kệ em thì em có thể lên trời... Về nhà thu dọn đồ đạc, trước khi chị sinh con thì em phải ở đây, không được chạy loạn nữa."

Quý Miên Miên vừa nghe đã vội vàng nói: "Không được đâu chị, sau này em sẽ không như thế, thật đấy... Em hứa với chị, hơn nữa, tháng sau là năm mới rồi, em cũng phải về nhà ăn Tết mà?

Yến Thanh Ti nghĩ nghĩ, cũng đúng, năm mới thì Quý Miên Miên phải ở bên gia đình con bé mới đúng chứ.

Cô gật đầu: "Được rồi, chờ qua năm thì em hãy dọn tới cũng được. Không thấy em chị lo lắng lắm."

"Chị, có phải chị rất nhàm chán nên muốn em tới đây ở cùng chị đúng không?"

"Đương nhiên... không phải rồi! Chị mà là loại người đó sao?"

Quý Miên Miên yên lặng gật đầu.

"Đúng rồi, Tiểu Từ đâu? Gần đây chị không gặp cậu ấy?"

Quý Miên Miên nói: "Dạo trước thì bọn em có gặp nhau vài lần, nhưng... mấy ngày rồi em cũng chưa thấy cậu ấy đâu cả. Hình như mấy hôm nay cậu ấy ở nhà suốt."

"Trong nhà có chuyện gì sao? Chuyện gì, có cần chị giúp không? Quên đi, để chị gọi điện cho cậu ấy đã."

Nhân viên công tác bên người Yến Thanh Ti vẫn chưa nhiều lắm, cô không giống mấy nữ diễn viên khác, mỗi lần ra ngoài đều mang số người nhiều ngang một đội bóng.

Cô cảm thấy chỉ cần có Quý Miên Miên với Tiểu Từ là đủ rồi, cho nên tiền thưởng của hai người họ mỗi tháng cũng đều rất cao.

Yến Thanh Ti nói xong bèn gọi điện cho Tiểu Từ.

Điện thoại đổ chuông nhưng không có ai tiếp.

"Sao thế nhỉ? Không ai nghe máy."

Cô nói: "Gọi thêm lần nữa."

Nhưng vẫn không có người bắt máy.

Quý Miên Miên nói: "Khả năng... là đang có việc bận hoặc không cầm theo di động rồi."

Yến Thanh Ti nhớ tới một chuyện, nói: "Chút nữa chị lại gọi. Sáng nay thím Ngũ có làm bánh bao, lúc về em lấy một ít mà ăn. Em không biết nấu cơm, lúc ăn thì nhớ cho vào nồi hấp lại nhé? Còn có canh gà hầm, móng giò hấp... em lấy mỗi thứ một ít mà mang về."

Trước kia cô sẽ mua nguyên liệu nấu ăn cho Quý Miên Miên, nhưng sau đó thấy cô không nấu cơm nên mỗi lần đều bảo thím Ngũ làm nhiều thêm một chút, chờ Quý Miên Miên tới thì đưa cô cầm về.

Quý Miên Miên thấy ấm áp trong lòng: "Chị, em lấy rồi thì chị ăn cái gì?"

"Có mẹ chị với thím Ngũ ở đây, bọn họ sẽ lại làm cho chị ăn thôi."

Sau khi mang thai, Yến Thanh Ti ở nhà càng lúc càng rỗi rãi, bị nuôi đến mức người cũng béo ra không ít, khí sắc hồng hào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro