cô nên học 2chữ" e thẹn "viết như thế nào _ tôi chỉ biết 2 chữ " não tàn "thôi
Từ chương 598-601
Quý Miên Miên tỉnh dậy, chỉ thấy tinh thần sảng khoái, thoái mái vươn người một cái, cũng vì từng học võ nên biên độ động tác của cô rất lớn, tay duỗi một cái, chân đạp một cái, sau đó..."BỊCH", hình như có cái gì đó rơi xuống đất thì phải.
Quý Miên Miên dừng động tác, sửng sốt nhìn về phía bên cạnh, trên giường trống không mà, có cái gì đâu?
Quý Miên Miên ngồi dậy khiến chăn bị tuột xống, cảm giác có chút lạnh lạnh thì cúi đầu dòm xuống... trên người cô hoàn-toàn-khỏa-thân!
Quý Miên Miên gãi đầu một chút, cô nhớ rất rõ ràng, tối hôm qua tên yêu quái kia muốn ngủ với cô, sau đó anh ta đi tắm, rồi cô ngủ quên mất, cái gì cũng không biết.
Quý Miên Miên sờ ngực một cái, hình như có một chút xíu đau đau, bên trên còn có những mảng hồng hồng giống như bị con côn trùng nào đó cắn.
Ở phía dưới, quần lót cũng không thấy đâu.
Quý Miên Miên cắn răng mắng: "Cái đồ chết tiệt Diệp Thiều Quang, ngủ cùng bà xong rồi phủi đít chạy. Muốn ngủ miễn phí hả? Không có cửa đâu, không giải thích rõ ràng thì bà đây chỉnh chết hắn."
Quý Miên Miên thở phì phò định xuống giường, kết quả hai chân còn chưa chạm đất đã nhìn thấy Diệp Thiều Quang đang nằm dưới sàn nhà.
Quý Miên Miên còn cho rằng Diệp Thiều Quang chạy rồi, kinh ngạc nói: "Ê, tại sao anh lại nằm đất thế này?"
Diệp Thiều Quang ôm đầu ngồi dậy.
Ngủ cái em gái cô ý mà ngủ, cả một buổi tối kêu gào nữ thần, cả một đêm đều đá chăn, anh còn phải kéo chăn cho cô ta cả đêm đấy. Quý Miên Miên đã không cảm ơn thì thôi, đằng này mới sáng sớm đạp người ta xuống giường.
Diệp Thiều Quang không muốn để ý tới cô ta, đứng dậy vào phòng vệ sinh.
Quý Miên Miên quấn ga trải giường đi theo phía sau: "Diệp Thiều Quang, chúng ta ngủ với nhau rồi, anh mau giúp nữ thần của tôi."
Diệp Thiều Quang quay phắt lại: "Quý Miên Miên cô có phải đàn bà hay không? Tôi đã làm gì cô chưa cô cũng không biết hay sao?"
Quý Miên Miên tung người một cái, nhảy lên ôm chặt lấy lưng của Diệp Thiều Quang: "Biết cái gì? Tôi mặc kệ, kể cả chỉ có đắp chăn tới trời sáng thì vẫn là ngủ với anh, anh không giúp nữ thần của tôi, đừng mong tôi xuống khỏi người anh."
Diệp Thiều Quang...
Anh cảm thấy nếu tức mà có thể hộc máu thì hiện tại chắc chắn đã mất máu mà chết rồi.
Thế quái nào loại mặt hàng này lại có thể tồn tại ở trên đời?
Diệp Thiều Quang thật muốn thay trời hành đạo một lần, toàn bộ công lực của anh khi đứng trước con người này... hoàn toàn không có đất dụng võ.
Diệp Thiều Quang nghiến răng, tức giận mắng: "Quý Miên Miên, tôi phát hiện cô không những là não tàn mà còn siêu cấp vô lại."
Quý Miên Miên ngây thơ vô tội nói: "Vô lại thì cứ vô lại đi, chính anh nói chỉ cần ngủ một giấc sẽ giúp nữ thần của tôi. Bây giờ chúng ta đắp chung một cái chăn, ngủ chung một cái giường từ tối tới sáng, anh còn muốn đổi ý? Ngủ có rất nhiều cách, ai bảo anh chọn cách kia."
Diệp Thiều Quang hít thở sâu mấy cái, nếu anh ta biết Quý Miên Miên vô lại như vậy tối hôm qua đã không thiện tâm mà tha cho cô ta, nên đem cô ta... đem cô ta...
Diệp Thiều Quang phát hiện mình ngày càng vô dụng, mỗi lần đều đợi xảy ra chuyện rồi mới hối hận.
Tất cả thủ đoạn của anh ta, tất cả những toan tính thâm độc kia đứng trước Quý Miên Miên đều trở thành vô dụng
Quả nhiên, dùng thủ đoạn đùa bỡn kẻ ngu ngốc không khác gì đem đàn mà gảy tai trâu.
Trên người Quý Miên Miên chỉ bọc ga trải giường, sau một loạt động tác mạnh, ga trải giường đã sớm tuột xuống tận đâu đâu, bộ ngực dán sát vào lưng Diệp Thiều Quang. Theo cử động của Quý Miên Miên, Diệp Thiều Quang có thể cảm nhận rõ rệt được sự mềm mại của chỗ đó truyền tới.
Diệp Thiều Quang lạnh mặt: "Đi xuống...”
Quý Miên Miên càng ôm chặt, cánh tay siết lấy cổ Diệp Thiều Quang: "Không xuống, nếu anh dám táy máy tay chân tôi sẽ quăng anh, sẽ quăng anh đó, anh có tin không?"
Quý Miên Miên đã nói dù có gì xảy ra cũng quyết không bỏ qua cho Diệp Thiều Quang, lãng phí nhiều thời gian như vậy, mặc kệ có làm hay không chỉ cần cô cảm thấy đã làm là được.
Diệp Thiều Quang bị siết đến hít thở cũng khó khăn, anh chống tay vào khung cửa, thở hổn hển.
"Không đợi cô quăng tôi, tôi đã bị cô siết cổ chết rồi biết không hả?"
Quý Miên Miên nới lỏng tay một chút: "Nếu anh dám đổi ý, ngay bây giờ tôi sẽ chạy ra ngoài kêu: Diệp Thiều Quang thích đàn ông còn lừa tôi ngủ với anh..."
"Cô còn dám nói một chữ nào, tôi lập tức làm chết cô, đem chuyện tối hôm qua chưa kịp làm đều làm hết."
Quý Miên Miên chớp mắt mấy cái...
Diệp Thiều Quang không nghĩ tới, cô ta sẽ nói: "Cũng được, dĩ nhiên có thể làm mà, dù sao tôi cũng đang rảnh..."
Diệp Thiều Quang tức ngực, đau răng, nhức đầu...
Tiếp theo Quý Miên Miên lại quẳng thêm một câu: "Nhưng mà trước đó ảnh phải giải quyết xong chuyện của nữ thần đã, nếu không thì không phải anh làm tôi mà là tôi làm chết anh."
Diệp Thiều Quang đỡ khung cửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô... được... nếu cô muốn như vậy thì tôi làm, xuống đi đã, cô như vậy làm sao tôi gọi điện được."
Quý Miên Miên lập tức nhảy xuống, ga trải giường trên người cũng tuột xuống đất lộ ra toàn bộ cơ thể, trong nháy mắt, ánh mắt của Diệp Thiều Quang lại trở nên u oán.
Đột nhiên anh đem Quý Miên Miên kéo vào trong ngực, cúi đầu hôn một cái.
Nhưng mà…
Còn kém 0.01cm là có thể chạm môi rồi thì có người gõ cửa "Cốc… cốc…"
"Thiều Quang, muộn như thế này rồi sao chưa dậy, nhanh dậy đi tôi tìm cậu có chuyện?"
"Sao chưa lên tiếng, không lẽ chơi gái trong phòng sao?"
Diệp Thiều Quang nghe tiếng đã biết người đến là Du Hí, phản ứng đầu tiên của anh là đem Quý Miên Miên nhét vào phòng tắm, cũng ném theo toàn bộ quần áo giày dép của cô.
Diệp Thiều Quang nắm lấy cằm Quý Miên Miên nói: "Không được đi ra ngoài, cũng không được lên tiếng, đừng để cho người ta phát hiện."
Quý Miên Miên đang trần truồng, ôm lấy quần áo của mình, chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi: "Tôi làm như vậy anh sẽ giúp nữ thần sao?"
Diệp Thiều Quang bị tức đến bật cười, vỗ vỗ má của Quý Miên Miên nói: "Còn xem biểu hiện của cô..."
Quý Miên Miên nhỏ giọng nói sau lưng Diệp Thiều Quang: "Tôi sẽ biểu hiện thật tốt mà, mau giúp nữ thần nha."
Diệp Thiều Quang cắn răng, xoay người lại nói: "Trừ nữ thần, trong lòng cô có có những thứ khác sao?"
Quý Miên Miên quả quyết lắc đầu: "Không có!"
"Coi như tôi chưa hỏi."
Diệp Thiều Quang đóng mạnh cửa lại.
Quý Miên Miên bĩu môi, cô đang rất nghiêm túc trả lời anh ta nha, thực sự trong lòng cô ngoài nữ thần thì không có ai khác.
...
Diệp Thiều Quang mở cửa phòng nhìn thấy Du Hí đang đứng bên ngoài, anh cũng không để cho anh ta vào phòng liền hỏi: "Cậu tới làm gì?"
"Đương nhiên có việc." Du Hí đẩy Diệp Thiều Quang ra cố chen vào.
"Cậu, muộn như vậy còn chưa dậy..., thành thật đi, Diệp Thiều Quang, có phải đang giấu phụ nữ bên trong không? Con bà nó, hình như là thật... tôi ngửi được mùi vị của phụ nữ."
Diệp Thiều Quang nắm quả đấm trên cửa, đóng lại: "Nói đi, có chuyện gì?"
"Người phụ nữ đó đâu, nhanh để tôi gặp một chút?"
"Đi rồi." Diệp Thiều Quang biết Du Hí cái gì cũng không rành, chỉ rành đàn bà, nếu anh ta đã ngửi được mùi đàn bà, không lừa được vậy thừa nhận thôi.
Du Hí bĩu môi: "Thật mất vui, tôi còn muốn nhìn xem là ai mà có thể khiến cậu không nhịn được mà ăn mặn đây?"
"Cậu có nói hay không?"
Du Hí nhìn một vòng quanh phòng cũng không thấy người phụ nữ nào, nhàm chán nói: "Nói, đương nhiên nói... Ê, cậu nói xem, bây giờ Yến Thanh ti đang gặp rắc rối lớn như thế, nếu tôi giúp cô ta một lần liệu cô ta có thể cảm động tới rơi nước mắt không, sau đó ngoan ngoãn bò lên giường của tôi?"
Diệp Thiều Quang đảo mắt một cái nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, cô ta không thiếu người giúp đỡ đâu."
Du Hí khinh thường nói: "Ý cậu là Nhạc Thính Phong sao? Mẹ, câu luôn nói hắn ta lợi hại mà tôi có thấy hắn ta lợi hại chỗ khỉ
gió nào đâu, bị người đàn bà của mình chửi là chó, hắn ta còn chả thèm quan tâm."
"Không phải anh ta không quan tâm, mà là cảm thấy chưa cần thiết. Cậu thành thật một chút, đừng quên những gì mẹ cậu đã nói với cậu."
Trong nháy mắt Du Hí ỉu xỉu: "Tôi biết, tôi không thể làm cái gì sao?"
Du Hí đứng lên: "Mượn phòng vệ sinh chút."
Diệp Thiều Quang mặt không đổi sắc ngăn lại: "Phòng vệ sinh hỏng rồi, còn chưa gọi người sửa."
Anh mắt Du Hí sáng lên: "Không sao, tôi chỉ rửa tay, à không... dùng bồn cầu thôi."
Du Hí có thể chắc chắn trăm phần trăm, Diệp Thiều Quang đang giấu phụ nữ trong phòng vệ sinh, nghĩ một chút thôi đã thấy hưng phấn rồi.
Diệp Thiều Quang lạnh mặt: "Vòi nước cũng hỏng rồi."
"Không sao, tôi dùng khăn cũng được."
"Tôi không muốn anh vào đó."
"Tôi muốn không được sao?"
Diệp Thiều Quang nhất quyết không thể để Du Hí đi vào, tên phong lưu mê gái này và đứa ngu xuẩn trong kia, tuyệt đối không thể để họ gặp nhau.
Ngay tại thời điểm hai bọn họ không ai nhường ai, cửa phòng tắm lặng yên không một tiếng động mở ra, Diệp Thiều Quang nắm chặt tay, đồ ngu ngốc này muốn ra thì cũng phải mặc đồ cho tử tế chứ!
Ai ngờ đâu, Quý Miên Miên giơ tay nhanh gọn lẹ chặt xuống, Du Hí không kịp nói tiếng nào, ngã sấp sang một bên.
"Cách tốt nhất để không bị phát hiện chính là đánh ngất anh ta! Tôi rất thông minh đúng không?" Quý Miên Miên vênh mặt, điệu bộ: mau khen tôi đi mà.
Diệp Thiều Quang đột nhiên cúi người xuống hôn Quý Miên Miên, nhỏ giọng nói: "Cô... nhiều lúc ngu xuẩn đến độ..." khiến người ta không bỏ mặc được.
Du Hí mơ màng mặt nằm trên mặt đất, mí mắt không mở ra được, chỉ có thể nghe âm thanh mơ hồ của ai đó đang nói. Du Hí muốn chửi mẹ nó, nhưng mà đầu đau quá, rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, ngất đi.
Trước khi bất tỉnh, Du Hí vẫn nghĩ, Diệp Thiều Quang, cậu chờ đấy... cậu giấu đàn bà thì cứ giấu đi, sao phải đánh ông đây?
Giữa Diệp Thiều Quang và Quý Miên Miên là Du Hí đáng thương đang nằm bất tỉnh nhân sự.
Diệp Thiều Quang khom người xuống cúi đầu hôn Quý Miên Miên, trong lòng cũng không nghĩ bậy gì cả, chỉ cảm thấy trong giờ khắc này, anh ta chỉ muốn hôn cô gái này một chút.
Lần này Quý Miên Miên không phản kháng, tròng mắt đảo tới đảo lui, tính xem hôn mất bao lâu rồi, chờ đếm tới 10, cô túm lấy cổ áo Diệp Thiều Quang đẩy ra, "Hôn xong rồi có phải anh nên giúp nữ thần rồi đúng không?"
Diệp Thiều Quang... nháy mắt bị đáng bại. Tại sao cứ mỗi lúc chuẩn bị tiến vào cao trào lại nhắc đến Yến Thanh Ti, nhắc đến nữ thần...
Diệp Thiều Quang chăm chú nhìn cặp mắt trong trẻo của Quý Miên Miên: "Quý Miên Miên, cô nói cho tôi biết, có phải cô bị Yến Thanh Ti bẻ cong rồi đúng hay không?"
Quý Miên Miên lập tức gật đầu: "Đúng đúng, anh thật lợi hại, ngay cả vấn đề này cũng biết. Đúng là tôi bị nữ thần bẻ cong rồi, nữ thần của tôi đẹp trai nhất, vĩ đại nhất, lợi hại nhất."
Diệp Thiều Quang lại nghiến răng: "Vậy cô đi mà ngủ với nữ thần của cô đi."
Quý Miên Miên trợn mắt: "Sao anh lại thấp kém như vậy, cái gì mà ngủ hay không ngủ? Đối với tôi, nữ thần là tuyết trắng của tiết tháng ba, tình cảm của tôi đối với cô ấy là... mà thôi, dù sao anh cũng không hiểu. Đối với ai tôi cũng có thể thô tục, chỉ có đối với nữ thần là không được, anh còn nói như vậy tôi sẽ giận đấy."
Diệp Thiều Quang không chỉ muốn ói ra máu, anh còn muốn đem Quý Miên Miên ném qua cửa sổ, cho cô nàng ngã chết luôn đi.
Diệp Thiều Quang sắc mặt lạnh đến dọa người: "Vậy còn tôi, cô mở mồm cũng là ngủ với tôi, đóng mồm cũng là ngủ với tôi, sao cô thô bỉ với tôi như thế?"
Quý Miên Miên không thèm suy nghĩ nói luôn: "Anh với nữ thần sao có thể giống nhau được, sao anh giống mấy mẹ già vậy, làm đàn ông thì sảng khoái chút, quần áo tôi cũng cởi ra rồi, anh có làm hay không?"
Diệp Thiều Quang bây giờ thật sự có muốn làm cũng làm không nổi. Xin lỗi, đối mặt với loại hàng đặc sắc như Quý Miên Miên, thằng nhỏ của anh không cứng nổi.
"Cút ra ngoài." Diệp Thiều Quang chỉ ra cửa.
Diệp Thiều Quang một khi đã lạnh mặt thì thực sự đáng sợ, màu da anh ta vốn trắng như tuyết, lúc này lại như phủ thêm một tầng sương, đôi mắt kia lại vừa đen vừa sâu đến không nhìn thấy đáy.
Quý Miên Miên chưa từng thấy Diệp Thiều Quang như vậy bao giờ, cô cảm thấy cả người lạnh lẽo, giống như đang bị đóng băng lại vậy.
Quý Miên Miên ôm lấy thân mình, xoa xoa cánh tay.
Nhưng mà đừng hi vọng thần kinh Quý Miên Miên sẽ nhạy cảm như vậy, cô ta chỉ cảm thấy Diệp Thiều Quang hình như có chút thay đổi, mặt kinh ngạc nói: "Anh sao có thể như vậy? Nói không giữ lời? Từ tối hôm qua đến bây giờ đầu lưỡi tôi cũng sắp lột da ra rồi, bây giờ anh lại bắt tôi đi, sao tối qua anh không đuổi tôi đi luôn? Ông đây nói cho anh biết, Quý Miên Miên này không phải là hạng dễ trêu như thế, hôm nay phải làm cho xong, anh..."
Diệp Thiều Quang lạnh giọng cắt lời Quý Miên Miên: "Chuyện của Yến Thanh Ti, tôi giúp cô, còn bây giờ cô lập tức cút ra ngoài."
Hiện tại giây phút này Diệp Thiều Quang một chút cũng không muốn nhìn thấy Quý Miên Miên, anh cảm thấy nhìn nhiều thêm một giây thôi cũng khiến anh không nhịn được mà giết chết cô.
Quý Miên Miên khiêu chiến tất cả cực hạn của anh.
Quý Miên Miên mồm há hốc: “Chậc… thật đúng là, sao anh không nói sớm? Tôi đi đây, giờ có bảo tôi lăn ra cũng được…” Quý Miên Miên vừa nói vừa chạy ra cửa.
Diệp Thiều Quang siết chặt nắm đấm, nghiến răng gọi giật lại: “Cô đi vào đây cho tôi.”
Quý Miên Miên dừng lại: “Lại gì nữa, đừng có bảo với tôi là anh hối hận đấy nhé?”
“Quần áo, mặc vào.” Mấy chữ này dường như rít ra từ kẽ răng của Diệp Thiều Quang.
Quý Miên Miên ngây ra một lúc rồi mới nhớ ra là mình vẫn chưa mặc quần áo, ngại ngùng cười nói: “Hề hề, xin lỗi, xin lỗi, tí nữa thì quên mất, đây đây, mặc đây, mặc luôn đây, Diệp tiên sinh đúng là người tốt.”
Diệp Thiều Quang cười trào phúng một tiếng, Diệp tiên sinh, người tốt?
Xưng hô thay đổi cũng nhanh quá ha.
Quý Miên Miên loáng cái đã mặc xong quần áo, “Tôi đi đây, anh nhớ đấy nhé, nhớ đấy, nhất định phải giúp nữ thần của tôi đấy.”
Quý Miên Miên nịnh nọt đưa tay ra vuốt vuốt lại nếp nhăn trên áo Diệp Thiều Quang nhưng lại càng làm nó nhăn nhó thêm.
Diệp Thiều Quang gạt phắt tay của Quý Miên Miên ra: “Quý Miên Miên… cô đừng có xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa. Sau này nhìn thấy tôi thì trốn cho xa, đừng có để tôi nhìn thấy cô nữa.”
Quý Miên Miên gật đầu lia lịa: “Được thôi, được thôi, lần sau nhất định tôi sẽ trốn thật xa, không trốn được tôi cũng sẽ không để anh phải nhìn thấy mặt tôi. Tôi hiểu mà, anh yên tâm đi.”
“Lần sau, đừng có mà không mặc quần áo rồi đứng trước mặt tên đàn ông khác. Là một đứa con gái, cô tốt nhất nên học xem hai chữ “e thẹn” viết như thế nào.”
Quý Miên Miên bĩu bĩu môi: “Tôi chỉ biết hai chữ não tàn viết như thế nào mà thôi.”
Đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Diệp Thiều Quang, Quý Miên Miên chợt nhớ đến chuyện của nữ thần vẫn chưa giải quyết xong, ngay lập tức ngoan ngoãn thành thật: “Được rồi, được rồi, tôi học, tôi học, tôi học là được chứ gì… Lần sau gặp lại anh, sẽ không hơi tí là hôn, sẽ không tuỳ tiện cởi hết quần áo ra nữa, sẽ không cứ không nói lại được anh là lại đòi ngủ nữa…”
“Nếu đã biết thế thì cô có thể cút ra ngoài được rồi.”
Quý Miên Miên bảo cút là cút đi luôn, nhưng khi ra đến cửa vẫn cố nói nốt một câu: “Nhất định phải giúp nữ thần của tôi đấy, nhất định đấy…”
“Rầm” một cái, cửa phòng đóng sầm lại, giọng nói của Quý Miên Miên cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
Sắc mặt của Diệp Thiều Quang càng ngày càng âm u, Quý Miên Miên đúng là một ẩn số, không cách nào đoán trước được.
Anh ta vốn dĩ nghĩ rằng Quý Miên Miên cũng chỉ đơn giản như phép tính 1+1 thì bằng 2, nhắm mắt cũng có thể tính ra được, nhưng hết lần này đến lần khác, giờ Diệp Thiều Quang mới phát giác ra đó căn bản là phép tính khó giải nhất mà anh ta từng gặp.
Diệp Thiều Quang không có cách nào có thể bỏ qua được chuyện người con gái anh ta muốn lên giường cùng lại... lại coi anh ta như... không khí.
Quý Miên Miên căn bản chẳng thèm để ý đến anh, cô ta là một người rất đơn thuần, rất ngốc, nhưng những người như thế thường lại là những người lạnh lùng tàn nhẫn nhất trên đời, không phải là kiểu lạnh lùng thờ ơ như anh, mà là lạnh lùng theo kiểu phân biệt đối xử, cách cô ta đối đãi với nữ thần cô ta yêu thích và đối xử với người khác đúng là một trời một vực.
Diệp Thiều Quang không cách nào chấp nhận được chuyện này.
Nếu như hôm nay anh và Quý Miên Miên phát sinh quan hệ thì không khác gì anh đang tự sỉ nhục chính bản thân mình.
Bỗng dưới chân vang lên những tiếng rên rỉ đau đớn của Du Hí, tên này chắc cũng sắp tỉnh rồi.
Diệp Thiều Quang lại đạp cho cậu ta thêm một cái, quay người đi vào phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro