cô sẽ bảo vệ những dấu vết mà anh lưu lại
Từ chương 1371-1381
Sau khi Lãnh Nhiên về nhà, tắm rửa xong, thay một bộ quần áo ở nhà, vốn muốn đi ngủ, nhưng nhớ tới lời dặn dò của Yến Thanh Ti nên đợ một chút, phải chắc chắc Quý Miên Miên đã về nhà an toàn đã rồi mới tính sau. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan tới mạng người đấy.
Lấy điện thoại ra, lướt weibo khoảng mười phút thì bên ngoài có động tĩnh.
Cậu nhanh chạy tới cửa, nhòm qua lỗ nhỏ thì thấy Quý Miên Miên đang đứng ở trước cửa, nhưng hình như dùng sai chìa khóa nên mở mãi không ra.
Lãnh Nhiên đi ra ngoài, tới tận sau lưng cô rồi mà Quý Miên Miên vẫn không có phản ứng gì. Cô không ngừng nhét chìa khóa vào ổ nhưng chìa không thể tra vào. Cậu còn nghe thấy tiếng Quý Miên Miên lầm bầm: “Sao lại không vào được? Sao lại không vào được nhỉ? Sao lại không được chứ?”
Lãnh Nhiên cười nói: “Chìa khóa để ngược rồi, cô quay đầu thử xem?”
Quý Miên Miên sửng sốt một chút, cả người không động đậy.
Lãnh Nhiên cẩn thận cầm lấy chìa khóa trong tay Quý Miên Miên, thuận lợi tra chìa khóa vào ổ và mở cửa phòng ra: “Cô nhìn đi, mở rồi đấy.”
Quý Miên Miên ngẩng đầu, đột nhiên hoảng hốt, cô cảm thấy như đang trông thấy Diệp Thiều Quang.
Lãnh Nhiên đang muốn nói chuyện thì Quý Miên Miên đã nhào vào lòng cậu, ôm chặt lấy: “Diệp Thiều Quang, em tưởng anh đã chết rồi, rốt cuộc anh cũng trở về. Em còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa… Em còn tưởng anh sẽ không quay lại, còn tưởng anh sẽ bỏ lại mình em ở đây…”
Quý Miên Miên nói năng lộn xộn một hồi, nói xong còn khóc òa lên, tiếng khóc thê thảm giống như muốn nói hết những ủy khuất mà mình đã chịu, thương tâm như mất đi toàn bộ thế giới vậy.
Lãnh Nhiên ngây ngốc đứng ở đó, miệng há hốc, thân thể cứng ngắc, khí lực của Quý Miên Miên rất lớn làm cậu cảm thấy đau, nhưng cô khóc thì cậu lại chẳng biết làm thế nào, trong lòng chua xót. Cậu rất thương cô gái này. Hai người coi như đã biết nhau một thời gian, cũng gặp qua vài lần, trong trí nhớ của cậu, cô là người tùy tiện, một cô gái nhỏ vô ưu vô lo, vĩnh viễn chỉ biết cười, ai chọc cô tức giận cô cũng không khóc, bởi vì từ trước tới giờ cô toàn đáp trả người ta bằng nắm đấm.
Lãnh Nhiên nâng tay lên, vỗ vỗ lưng Quý Miên Miên: “Này này, kỳ thực tôi…”
Thanh âm khóc lóc của Quý Miên Miên đột nhiên ngưng bặt. Cô đẩy mạnh Lãnh Nhiên ra, lui về sau từng bước, sau đó vội vàng lau nước mắt trên mặt: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người…”
Lãnh Nhiên day day trán, cười nói: “Không sao… Không sao… Cô… có ổn không?”
Quý Miên Miên cúi đầu: “Rất tốt.”
“Cảm ơn anh đã giúp, tôi đi vào trước đây.”
Lãnh Nhiên vội vàng hỏi: “Này… Chuyện đó… Tôi vừa mua chút đồ ăn bên ngoài về, có muốn ăn cùng không?”
Quý Miên Miên lắc đầu: “Cảm ơn, không cần.”
Cô đóng cửa lại, Lãnh Nhiên đứng bên ngoài hơi sốt ruột, mong là đừng xảy ra chuyện gì đó.
Trong phòng tối đen như mực, không nhìn thấy gì. Quý Miên Miên dựa lưng vào cửa, chậm rãi trượt xuống, cuộn mình lại, cắn ngón tay.
“Quý Miên Miên, nếu có một ngày anh chết, em có nhớ anh không?”
Quý Miên Miên che miệng lại để ngăn mình phát ra tiếng. Cô cứ tưởng mình không có nước mắt, nhưng hiện tại mới nhận ra, không phải là cô không có, mà là cô không thể khóc lóc trước mặt người khác.
"Diệp Thiều Quang, không phải em không nhớ anh, mà là em nhớ đến sắp phát điên rồi…”
Lãnh Nhiên vốn định trở về, nhưng nghĩ lại bộ dáng khóc lóc vừa rồi của Quý Miên Miên, lại nghĩ tới lời dặn dò của Yến Thanh Ti thì chân cậu lại bất động.
Yến Thanh Ti là người ít khi cần nhờ tới người khác, nếu cô đã nói nhờ vả thì có thể thấy được tình huống hiện tại của Quý Miên Miên nghiêm trọng tới cỡ nào. Lãnh Nhiên dán lỗ tai vào cửa, cố gắng nghe ra động tĩnh bên trong.
Nhưng những căn chung cư ở đây rất tốt, được xây dựng bằng những nguyên vật liệu tốt nhất, hiệu quả cách âm đặc biệt tốt, thế nên cậu chẳng thể nghe được gì cả.
Nghĩ nghĩ một chút, cậu bèn gọi cho Yến Thanh Ti.
Trong phòng tối đen, Quý Miên Miên cuộn mình trên nền nhà, cắn chặt tay để không khóc thành tiếng.
Em rất sợ nơi này, em rất nhớ anh, em sợ phải về đây, sợ phải nhìn thấy nơi anh ở, nơi từng có hơi thở của anh, em sợ em sẽ phát điên lên mất.
Nhưng nếu không về đây, em càng sợ…
Em sợ một ngày nào đó sẽ quên mất anh!
…
Yến Thanh Ti nhận được điện thoại của Lãnh Nhiên thì trong lòng vô cùng sốt ruột. Cô chỉ hận không thể lập tức tới đó, chỉ sợ Quý Miên Miên ở trong nhà làm chuyện dại dột.
Nhạc Thính Phong an ủi cô: “Đừng gấp, nếu có chuyện không may thì em chạy sang cũng không kịp được. Để Lãnh Nhiên gọi cửa thử xem.”
Yến Thanh Ti gật đầu. Phải tìm cớ, nhưng phải lấy cớ gì đây?
Cô nhắn cho Lãnh Nhiên một cái tin: “Miên Miên thích chơi game, em rủ nó chơi game cùng đi…”
“Vâng…”
Vì thế, Lãnh Nhiên cũng không để ý tới mỏi mệt trên người nữa, lập tức chạy về phòng lấy máy tính rồi lại sang gõ cửa.
Chuông cửa bị ấn gần như hỏng tới nơi thì cửa mới mở ra.
Đèn trong phòng đã bật, ánh mắt Quý Miên Miên trũng sâu, cô không nhìn mặt Lãnh Nhiên, cúi đầu hỏi: “Có chuyện gì à?”
Quý Miên Miên vốn không muốn để ý tới cậu ta, nhưng chuông cửa cứ kêu mãi nên cô đành phải đứng dậy mở cửa, bật đèn. Thấy hết thảy đồ đạc trong phòng, cô như nghe thấy cả tiếng nói và nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Diệp Thiều Quang.
Lãnh Nhiên giơ máy tính lên, nói: “… Có… có chút việc… Chuyện là… nghe nói… cô thích chơi game… không bằng… chúng ta chơi game chung đi, được không?”
Thấy Quý Miên Miên mở cửa, trong lòng Lãnh Nhiên thầm thả lỏng. Thật may là người vẫn còn sống.
Ít nhất có thể trả lời chị Thanh Ti rồi.
Khóe môi Quý Miên Miên giật giật, trước kia Diệp Thiều Quang rất ghét chơi game, anh nói nó làm người ta mê muội, mất hết lý trí, nhưng sau khi xem cô chơi lại thành nghiện, liền lập tức đăng kí một account, sau đó bắt cô đưa anh đi luyện cấp.
Lúc anh nhàm chán thì sẽ nói cô không tốt, thật sai lầm khi tổ đội cùng cô.
“Quý Miên Miên…” Lãnh Nhiên thấy Quý Miên Miên thần người ra thì nhịn không được gọi.
Quý Miên Miên phản ứng lại, lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi không chơi game, không thể đưa anh đi luyện cấp được. Anh tìm người khác đi.”
Sau này cô sẽ không chơi trò chơi nữa, sẽ không đưa ai đi luyện cấp nữa.
Lãnh Nhiên vừa nghe đã vội nói: “Khoan đã… Sao lại có thể không chơi được chứ? Hiện tại tôi đang thiếu một tài liệu khan hiếm để tạo trang bị, muốn có phải đánh BOSS, nhưng một người thì không đánh nổi con BOSS đó. Coi như tôi nhờ cô giúp được không? Làm ơn đi mà.”
Quý Miên Miên không nhìn Lãnh Nhiên, lắc đầu: “Không được, xin lỗi, tôi không thể nhận lời anh được. Tôi mệt lắm, muốn nghỉ ngơi, anh cũng về nghỉ đi.”
Lãnh Nhiên đưa tay với vào trong cửa: “Khoan… đợi chút…”
Quý Miên Miên hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Lãnh Nhiên day day trán: “À… Ngày mai cô có thể giúp tôi đọc lời thoại không? Nhanh thôi, chắc chỉ mất chừng một giờ, chắc ngày mai cô không bận gì chứ?”
Quý Miên Miên trầm mặc một hồi rồi gật đầu: “Được…”
"Không có gì, ngày mai gặp.”
Quý Miên Miên gật đầu, không nói gì liền đóng cửa lại.
Lãnh Nhiên thở ra một hơi, nếu đã đồng ý ngày mai đọc lời thoại thì chắc là không sao rồi?
Lãnh Nhiên trở về gọi điện thoại cho Yến Thanh Ti, nói mọi chuyện cho cô nghe.
Yến Thanh Ti cảm ơn, nói nếu cậu có thời gian thì mong cậu có thể giúp một chút.
Lãnh Nhiên liền đồng ý.
Cậu nghĩ đã là hàng xóm thì đương nhiên phải giúp nhau rồi. Lại nghĩ tới vừa rồi khi cửa mở ra, trên mặt Quý Miên Miên đã khô nước mắt, hai mắt sưng đỏ, Lãnh Nhiên không khỏi thở dài một tiếng. Cô gái mỗi ngày đều tươi cười như mặt trời rạng rỡ, giống như đóa hoa hướng dương rốt cuộc đã không thể quay về nữa rồi.
Thật sự là làm người khác tổn thương ghê gớm!
…
Nhạc Thính Phong thấy Yến Thanh Ti bỏ di động xuống liền hỏi: “Sao rồi?”
“Tốt rồi. Lãnh Nhiên nói cậu ấy đã nhờ Miên Miên ngày mai giúp đọc lời thoại, con bé cũng đã đáp ứng. Em nghĩ… chắc là không sao đâu.”
“Nếu đúng như em nói thì anh nghĩ chúng ta đã coi thường con bé ấy quá rồi. Cô ấy thật sự là một người rất kiên cường.”
Thật ra Nhạc Thính Phong không quá lo lắng việc Quý Miên Miên sẽ làm tổn thương tới chính mình. Người càng đơn giản thì càng sáng suốt, sẽ không để tâm vào những chuyện vụn vặt. Giống như cô bé đã nói, Diệp Thiều Quang đã dùng tính mạng để đổi lấy cơ hội sống cho cô không phải để cô tiếp tục lãng phí phần tình cảm sâu nặng đó của anh ta.
Yến Thanh Ti tì cằm lên ngực Nhạc Thính Phong: “Thi thể Diệp Thiều Quang vẫn chưa tìm thấy, phải làm sao bây giờ?”
Nhạc Thính Phong cẩn thận cắt móng tay cho Yến Thanh Ti: “Em muốn hạ táng, lập bia?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng thế, tuy rằng người không tìm thấy… nhưng vẫn nên lập một ngôi mộ chôn quần áo và di vật cũng được?”
Dù thế nào, không có người thì cũng không thể giống như giọt nước bốc hơi là mất được.
Có phần mộ thì chứng tỏ người như thế đã từng tồn tại trên thế giới này.
Nhạc Thính Phong nói: “Cái này phải tùy thuộc vào Miên Miên, hỏi Diệp gia, phỏng chừng Diệp Thiều Quang không muốn cho ai biết về cái chết của anh ta. Huống hồ Diệp gia giờ như cây đổ bầy khỉ tan, sớm đã không có ai, cho nên chỉ cần ý kiến của Miên Miên thôi. Nếu cô ấy cần thì sẽ nói với chúng ta, còn nếu cô ấy không nói gì thì nghĩa là không muốn rồi…”
Đồng ý lập mộ phần và chôn di vật xuống nghĩa là thừa nhận người mình yêu đã chết. Sự thừa nhận này không khác gì cầm đao đâm mình thêm một cái. Loại đau đớn này người ngoài sao có thể hiểu được?
Nếu Quý Miên Miên không đề cập tới, vậy có nghĩa là cô ấy không thừa nhận người đã chết. Cô ấy hy vọng anh vĩnh viễn còn sống, chỉ là… không gặp được mà thôi.”
...
Đêm dài tĩnh mịch, một mình Quý Miên Miên nằm trên giường, hai mắt mở trừng trừng, ánh mắt bất động, rõ ràng cô không ngủ được.
Cô không kéo rèm cửa sổ, chỉ cần xoay người có thể thấy rõ bên ngoài một mảnh tối đen, chỉ có mấy phòng ở các tòa cao ốc đối diện còn sáng đèn.
Bên tai như vẫn nghe thấy thanh âm của Diệp Thiều Quang, anh từ sau ôm lấy cô vào trong lồng ngực, môi dán lên tai cô nói chuyện.
Cô nhớ rất rõ, có lần anh ôm cô và nói: “Miên Miên, em xem ở đây, anh thích nhất nửa đêm tỉnh lại có thể thấy toàn bộ thành phố trong ánh đèn, sáng dậy có thể ngắm bình minh. Ở đây, em có thể nhìn thấy đêm ngày nối nhau, mặt trời mọc, mặt trăng lặn đều có thể ngắm được.”
Quý Miên Miên mở to mắt nhìn, trước kia cô vẫn cảm thấy nhìn mặt trời mọc với mặt trăng lên thì có gì hay ho chứ, ngày nào mà chả thấy.
Gần sáng, Quý Miên Miên như nghe được tiếng thời gian tích tắc trôi qua.
Cô im lặng nằm trong bóng đêm, nhìn bóng đêm dần dần biến đổi.
Quý Miên Miên chưa từng quan sát cái này, quan sát ánh sáng ban ngày dần thay thế bóng đêm, chưa từng có cảm giác như nhìn thấy thời gian lưu động.
Rốt cuộc, Quý Miên Miên cũng nhìn thấy một vầng mặt trời đỏ dâng lên ở đường chân trời. Toàn bộ thành thị tràn ngập trong ánh sáng rực rỡ của bình minh, nếu dùng bút để miêu tả thì chỉ có thể viết cô đọng trong một chữ: Đẹp. Cái đẹp là người ta vừa kính sợ lại vừa tan nát cõi lòng.
Quý Miên Miên ôm lấy gối đầu của Diệp Thiều Quang: “Anh luôn nói em ngốc, anh nói đúng, em đúng là rất ngu ngốc…”
Đây là hình ảnh mà anh ấy thích nhất, cũng là hình ảnh mà anh trân quý nhất, anh đã để cô được chia sẻ với niềm hoan hỷ trong lòng mình, muốn cho cô thấy anh có thể cho cô những gì tốt đẹp nhất của thế gian này, bao gồm cả anh.
...
Di động được kết nối, đổ chuông một lúc lâu sau mới thấy Quý Miên Miên nhấc máy: “Dạ, chị Thanh Ti…”
Yến Thanh Ti thở phào một hơi: “Em sao thế? Thở hổn hà hổn hển. Đã ăn sáng chưa?”
Quý Miên Miên gạt mồ hôi trên mũi: “Chưa, em đang làm bữa sáng, đang rán trứng gà.”
Yến Thanh Ti vừa nghe đã trợn tròn mắt, vội hỏi: “A… Phòng bếp vẫn ổn chứ?”
“Chị, chị đừng xem thường em thế. Không khéo lần sau gặp lại thì em đã có thể làm đồ ăn sáng cho chị ngon lành rồi đấy.”
Yến Thanh Ti nghe thanh âm của Quý Miên Miên thì xem ra cô đã phục hồi được vẻ phấn chấn ngày xưa rồi, trạng thái có vẻ không tệ lắm, cô nói: “Được, được, chị chờ xem em làm thế nào đấy, cố lên…”
“Vâng, vâng, em sẽ cố mà… Ai nha, chết cha rồi, em ngửi thấy có mùi khét, chị, em cúp máy đây…”
“Tút tút tút…” Di động truyền tới thanh âm đầu bên kia đã ngắt máy, trong lòng Yến Thanh Ti vẫn không thôi lo lắng. Một cô em gái trước giờ chỉ biết ăn ngon, ngay cả bát cũng chưa từng rửa, giờ lại tình nguyện vào bếp tự làm bữa sáng, thật sự là làm người ta thấy sợ hãi…
Cô lại gọi điện cho Lãnh Nhiên, nhờ cậu một chút nữa sang xem xem, đừng để xảy ra chuyện gì.
Lãnh Nhiên đồng ý, bảo cô không cần lo lắng, cậu sẽ sang xem ngay lập tức.
…
Lại nói về Quý Miên Miên, sau khi bỏ di động xuống liền chạy như bay về bếp, kết quả nhìn thấy lửa đã bén vào trong chảo, cô sợ tới mức vội vàng lấy nước đổ lên, nhưng nước vừa hắt vào thì lửa càng bùng lên to hơn.
Quý Miên Miên hoảng hốt: “Cháy, cháy rồi… Phải làm sao bây giờ?”
Đúng lúc đang bối rối thì cô nghe chuông cửa reo vang, Quý Miên Miên vội vàng chạy ra mở.
Lãnh Nhiên ở bên ngoài cứ tưởng lại phải đợi một lúc lâu, không ngờ cửa mở ra nhanh như thế. “Buổi sáng tốt lành, tôi…”
Vừa nói tới đây, cậu đã thấy có điểm không thích hợp: “Nhà cô có mùi gì thế?”
Quý Miên Miên chỉ vào phòng bếp: “Cháy, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Lãnh Nhiên vội vàng chạy vào bếp, kết quả thấy lửa đã cháy bùng lên trong chảo, cậu sợ tới mức vội vàng lấy cái vung nồi úp lên, sau đó vặn khóa bình ga lại, một lát sau, lửa liền tắt.
Lửa tắt rồi, Quý Miên Miên sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nói: “Cám ơn…”
Lãnh Nhiên thở phào một hơi, nói: “Chị à, chị đang nấu cơm hay đang đốt nhà đấy hả? Phòng ở đây rất đắt đó.”
Quý Miên Miên cúi đầu: “Tôi… Đang học nấu cơm, sau này sẽ không như vậy nữa đâu.”
Trước kia luôn có Diệp Thiều Quang nấu cơm cho cô ăn, thực ra lúc đầu anh cũng không biết nấu cơm, chỉ vì cô nên mới cất công đi học làm bếp.
Quý Miên Miên nghĩ không biết có phải nấu cơm là một chuyện rất khó khăn hay không, sao cô lại không thể nào làm được thế này?
Tại phòng bếp, khắp nơi đều có dấu vết của Diệp Thiều Quang, xoong nồi, bát đũa, bồn rửa, hũ muối, lọ dấm, ngay cả tạp dề cũng là anh tự mua về, bài trí trong bếp cũng là anh tự sắp xếp. Một một ngóc ngách trong căn bếp này đều có hơi thở của anh.
Trước kia, lúc anh còn ở đây, chẳng mấy khi Quý Miên Miên đi vào căn bếp này, cô lúc nào cũng thoải mái sai bảo anh làm này làm kia, hiện tại, cô rất muốn làm những việc mà anh hay làm, như thế cô sẽ cảm thấy được gần anh hơn một chút.
Quý Miên Miên biết cái này cũng chỉ là tự lừa dối bản thân mình thôi, nhưng nếu cô không làm thế, cô sợ là cô sẽ phát điên mất.
Lãnh Nhiên nhìn Quý Miên Miên mà cảm thấy rất đau lòng, giống như một khối hình ảnh màu sắc rực rỡ trong nháy mắt trở nên tiêu điều, ảm đạm, chỉ còn hai màu đen trắng vậy.
Lãnh Nhiên vội vàng nói: “Chưa ăn sáng đúng không… Vừa hay, lúc nãy tôi có ra ngoài mua bữa sáng rồi, ăn cùng nhau đi.”
Vừa rồi lúc nhận được điện thoại của Yến Thanh Ti thì Lãnh Nhiên đang trên đường đi mua đồ ăn sáng về.
Cậu cũng nghĩ sẽ mang cho Quý Miên Miên một phần, có thể dùng cái cớ này để xem tình hình của cô ra sao.
Trong lòng Quý Miên Miên run lên, cô cúi đầu, nói: “Không cần, cám ơn…”
Lãnh Nhiên chỉ một đống đen sì sì trong chảo, nói: “Vậy cô định ăn cái gì, than cháy à?”
Quý Miên Miên thấp giọng nói: “Cái đó… là trứng gà.”
“Được rồi… Cô chắc chắn là mình có thể ăn cái này đấy chứ?”
“Cảm ơn anh đã có lòng, anh mau về ăn sáng đi.”
Lãnh Nhiên cười: “Thôi đồng ý đi, hôm nay tôi mua nhiều lắm, một người ăn cũng không hết. Ăn sáng xong tôi lấy kịch bản ra, cô giúp tôi đọc lời thoại. Coi như bữa sáng này là tôi mời để cảm ơn cô.”
Lãnh Nhiên để bữa sáng lên bàn, đi ra tủ bát lấy bát và đũa.
Quý Miên Miên đột nhiên hoảng hốt, vội vàng ngăn cậu ta lại, nhét túi đồ ăn sáng vào tay cậu ta, sau đó lôi cậu ra ngoài, đẩy cậu ra khỏi cửa, nói: “Không cần, cám ơn… Rất cám ơn sự hỗ trợ của anh, nhưng tôi… không cần đâu.”
Không cho Lãnh Nhiên có cơ hội mở miệng, Quý Miên Miên liền đóng cửa lại.
Cô không muốn thấy những đồ vật thuộc về Diệp Thiều Quang bị người khác chạm vào, cũng không muốn người khác quấy rầy không gian riêng của mình và anh.
Cô biết Lãnh Nhiên cũng là có lòng tốt, nhưng hiện tại cô không muốn nợ ai cả, cô chỉ muốn khép mình lại để bảo vệ những dấu vết do Diệp Thiều Quang lưu lại ở nơi này, để nó không bị người khác xóa đi mất.
Quý Miên Miên mở vung ra, đổ trứng chiên đã thành một đống đen sì sì đi rồi rửa chảo.
Nước chảy ào ào, rất lạnh, Quý Miên Miên không bật nước ấm nên tay cô bị lạnh tới đỏ ửng lên.
Cô nói: “Trước đây em rất ghét rửa bát, giờ em cũng rất ghét, phải nói là chẳng bao giờ em thích nổi việc này… Nhưng bây giờ, chỉ cần rửa bát, em liền có thể cảm nhận được anh.”
…
Lãnh Nhiên bị đẩy ra khỏi cửa chỉ biết thở dài một tiếng.
Hiện tại Quý Miên Miên đã thay đổi nhiều so với trước đây. Lúc đối mặt với cô, Lãnh Nhiên không tự chủ được mà trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
Cậu cúi đầu nhìn bữa sáng trong tay mình, hôm nay còn cố tình mua nhiều thêm một chút, không bảo người ta chia ra, bởi cậu hy vọng có thể nhờ đó thuận lý thành chương mà ngồi xuống ăn cùng cô.
Lãnh Nhiên có thể an ủi bạn bè đang buồn nhưng không thể nào an ủi được Quý Miên Miên vừa mất bạn trai.
Cậu chưa từng nếm trải chuyện mất đi người mình yêu, nhưng ngẫm lại cũng biết, nỗi đau đó không người thường nào có thể lý giải nổi.
Ngẫm lại những chuyện vừa mới phát sinh, Lãnh Nhiên có cảm giác hình như mình vừa nói cái gì đó kích thích Quý Miên Miên, làm cô nhớ tới những chuyện không nên nhớ.
Lãnh Nhiên thở dài một tiếng, làm công việc này thật khó, cậu vốn không phải người chuyên đi an ủi người khác.
Cậu đành trở về, ăn sáng qua loa rồi lấy kịch bản ra.
Đây là bộ phim mà cậu đang quay. Vì cậu ở phim trường đã nhiều ngày nên muốn trở về nghỉ ngơi vài ba ngày rồi sẽ quay trở lại đó.
Nhưng xem ra lúc này không thể nghỉ ngơi được nữa.
Nhìn thời gian, Lãnh Nhiên cảm thấy đã được rồi nên lại đi tới gõ cửa phòng Quý Miên Miên.
Lãnh Nhiên chìa kịch bản trong tay ra: “Bây giờ cô rảnh không?”
Quý Miên Miên gật đầu: “Có, nhưng… sang chỗ anh đi.”
Đây là nơi ở của Diệp Thiều Quang, cô không muốn người khác tiến vào.
Lãnh Nhiên thì chẳng cảm thấy có vấn đề gì, dù sao việc của cậu là nói chuyện phiếm với Quý Miên Miên, còn nói ở đâu thì cũng vậy cả thôi.
Lãnh Nhiên cảm thấy ở nhà mình càng tốt hơn, cậu đã mua rất nhiều đồ ăn vặt, có thể vừa ăn vừa nói chuyện.
Lãnh Nhiên gật đầu: “Được… Được…”
“Hình như cô còn chưa từng sang thăm nhà tôi nữa? Mời vào.”
Lãnh Nhiên mở cửa ra mời Quý Miên Miên vào.
Cô gật đầu: “Phải… Chưa từng tới.”
Lần trước cô muốn sang thì bị Diệp Thiều Quang ngăn lại, không cho cô sang đây chơi.
Lúc đó, Diệp Thiều Quang rất tức giận, anh không thích cô nói chuyện nhiều với Lãnh Nhiên, anh đúng là rất hay ghen.
Trong nhà Lãnh Nhiên rất sạch sẽ, không trang hoàng xa hoa, đơn giản và sạch đẹp, màu lam làm chủ đạo làm cho người khác có cảm giác tươi mát, giống hệt như cậu ta vậy. Một cậu con trai có thể ở sạch sẽ như thế làm Quý Miên Miên rất kinh ngạc.
Lãnh Nhiên hỏi: “Muốn uống gì?”
“Gì cũng được…”
“Bỏ đi, thời tiết này thì đừng uống gì cả, tôi vừa được fan tặng một ít hồng trà, để mang ra nếm thử xem sao.”
Hôm nay ngoài trời nhiều mây, không chừng sẽ có tuyết, bên ngoài trời rất lạnh.
Nước được đun lên, Lãnh Nhiên mang tới trước mặt Quý Miên Miên một ly hồng trà nghi ngút khói.
“Cám ơn.”
“Chúng ta là hàng xóm, lại làm chung công ty, đừng khách khí thế.” Lãnh Nhiên cười nói.
Cậu đưa kịch bản cho Quý Miên Miên: “Cô chỉ cần đọc lời thoại của nhân vật thoại với tôi là được.”
Quý Miên Miên gật đầu: “Được…”
Cô cũng từng giúp Yến Thanh Ti đọc lời thoại nên cũng không xa lạ gì việc này.
Thực ra, Quý Miên Miên rất thích đọc lời thoại, Lãnh Nhiên ôm con gấu bông mình thích nhất, hỏi cô: “Lời thoại có phải rất buồn cười không?”
“Cũng… hơi hơi.” Có những lời thoại rất ngu ngốc, Quý Miên Miên cảm thấy có thể đọc được ra cũng rất cần dũng khí.
Lãnh Nhiên cười nói: “Mấy lời thoại này tôi thấy rất đần độn, người nào dũng cảm lắm mới có thể đọc ra được, nhưng… Dù sao tôi cũng là người mới, đang ở giai đoạn phát triển nên không dám kén chọn. Bộ phim này được đầu tư rất nhiều, rất được chú ý, chị Mạch nói chờ phim được quảng bá ra ngoài thì sẽ tạo thành một cơn sóng rất lớn. Xin lỗi chứ, kỳ thật tôi cảm thấy mấy lời thoại như thế này làm tôi rất buồn nôn…”
Lãnh Nhiên vẫn là một tiểu thịt tươi nhiều hoài bão, muốn dựa vào thực lực để kiếm sống, nhưng gương mặt non nớt này của cậu ta làm rất nhiều người không coi trọng diễn xuất của cậu ta luôn.
Quý Miên Miên nói: “Không sao, anh cứ nói tiếp đi.”
“Tôi đã nói với chị Mạch, đây là lần cuối cùng tôi đóng kiểu phim này…”
“Chị ấy đồng ý ư?”
Lãnh Nhiên: “Có, đồng ý chứ. Kỳ thực tôi cũng hiểu nỗi khổ tâm của chị Mạch. Hiện tại tôi cần nhất là fan, ở làng giải trí, dù có giỏi thế nào mà không có người ủng hộ thì cũng không ăn thua. Chị Mạch hy vọng trước tiên tôi cứ tìm kiếm fan ủng hộ đã, sau đó mới hướng tới những vai diễn thể hiện thực lực.”
Lãnh Nhiên ở phim trường rất chán nản, nữ diễn viên đóng cặp làm cậu phát điên lên được. Cô ta có hậu thuẫn, luôn cười đùa vô duyên tại phim trường, thường xuyên đi muộn, quan trọng nhất là nửa đêm còn tới gõ cửa phòng cậu, còn nhắn cho cậu mấy tin ái muội. Lần nào đọc tin Lãnh Nhiên cũng cảm thấy rất ghê tởm. Trước kia cha mẹ đã từng quán triệt cầu rằng không bao giờ được tìm bạn gái trong làng giải trí. Khi đó cậu chẳng cảm thấy gì, gặp nhau nếu thích thì quan tâm làm gì ở trong hay ở ngoài chứ?
Nhưng hiện tại Lãnh Nhiên cảm thấy làng giải trí này đúng là rất đáng khinh, sau này khi tìm bạn gái thì tốt nhất cứ tìm một người không liên quan gì. Dù sao, tìm được người giống như Yến Thanh Ti ở trong làng giải trí này cực kỳ khó.
Cho nên, vừa được nghỉ ngơi, Lãnh Nhiên không hề quan tâm tới mỏi mệt, lập tức rời khỏi phim trường.
Cậu không hề muốn quay lại cái phim trường chướng khí mù mịt kia nữa.
Quý Miên Miên im lặng nghe Lãnh Nhiên nói xong, chỉ nói ba chữ: “Anh còn trẻ.”
Lãnh Nhiên nở nụ cười, gật gật đầu: “Đúng thế, tôi còn trẻ, cô nói như thể cô nhiều tuổi lắm ấy. Chúng ta có lẽ cũng bằng tuổi nhau thôi.”
“Hình như thế.”
Lãnh Nhiên cảm khái, nếu là trước kia thì Quý Miên Miên chắc chắn sẽ không im lặng nghe cậu nói những lời vô nghĩa thế này.
Bình thường cậu chẳng tìm được ai để trút bầu tâm sự, nay gặp được Quý Miên Miên, cậu hận không thể đem tất cả những gì bức bối trong lòng xổ hết ra.
Nhưng cậu lại thấy không ổn lắm, Yến Thanh Ti bảo cậu để mắt tới Quý Miên Miên, nếu có thể thì nên an ủi cô một chút.
Nhưng sao giờ cậu lại thành người được an ủi thế này?
Lãnh Nhiên sờ sờ cái mũi, cười nói: “Kỳ thực, tôi cảm thấy mình vẫn rất may mắn. Ký hợp đồng với chị Mạch rồi, ít nhất tôi không giống những kẻ khác, bị người đại diện bắt đi làm những việc mà họ không muốn làm.”
Ví dụ như đi ăn cơm với mấy phú bà.
Vòng giải trí này rất đen tối, chị Mạch thường hay nói đùa với cậu rằng dạo này có một phú bà đang để ý tới cậu, ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, sợ là sau đó còn bao dưỡng luôn ấy chứ.
Lãnh Nhiên vừa nghe nói có một bà thím ngang tuổi mẹ mình muốn bao dưỡng cậu thì cả người đều nổi da gà, nổi suốt một ngày cũng không tan đi được.
“Ừ, chị Mạch rất tốt.” Quý Miên Miên gật đầu.
Lãnh Nhiên cười cười: “Chị Thanh Ty tốt lắm, công việc cũng rất sạch sẽ, ý tôi nói sạch sẽ là không có mấy chuyện vớ vẩn, bẩn thỉu ấy.”
“Ừ, tôi hiểu.” Quý Miên Miên vẫn trả lời rất đơn giản.
Lãnh Nhiên không khỏi nhìn Quý Miên Miên kỹ một chút, rốt cuộc bi thương đến đâu lại có thể làm tính tình con người ta thay đổi tới mức này?
Hiện tại Quý Miên Miên ngồi đó im lặng, tóc đen cụp sau tai, khuôn mặt càng thêm trắng, gương mặt cô đã không còn sức sống như ngày xưa, hơn nữa, cậu còn không nghĩ người như cô sẽ có một ngày rơi vào trầm mặc như thế này.
Quý Miên Miên trầm mặc như thế quả thực đã biến thành một con người hoàn toàn khác.
Hiện tại, từ trên gương mặt cô, Lãnh Nhiên không nhìn thấy vẻ bi thương, thế nhưng ánh mắt cô lại tối đen, ảm đạm, không có ánh sáng.
Lãnh Nhiên cảm thấy thực đáng tiếc, đôi mắt sáng ngời như thái dương kia sợ là sẽ không bao giờ được thấy lại nữa rồi.
Cậu mới gặp Quý Miên Miên và Diệp Thiều Quang vài lần, mỗi lần dường như hai người họ đều đang cãi nhau, tình cảm cũng rất bình thường. Cậu không ngờ, tình cảm mà Quý Miên Miên dành cho Diệp Thiều Quang lại sâu nặng đến mức này.
Nhưng cô gái này… cũng rất được, sao trước đây cậu không nhận ra nhỉ?
Quý Miên Miên hỏi: “Sao thế?”
Lãnh Nhiên nhận ra mình vẫn đang nhìn Quý Miên Miên chằm chằm, vội vàng nói: “A, không có gì, tôi thất thần chút thôi… Nói tới chuyện vừa rồi, lần trước, người của Hải Tinh tới mời tôi, cấp cho tôi mấy điều kiện rất hấp dẫn, nhưng tôi không nghĩ đã từ chối ngay lập tức. Dù sao, không phải công ty nào cũng cho tôi sự tự do như công ty mình.”
“Tôi than thở xong rồi, cô có cảm thấy phiền không?”
Quý Miên Miên lắc đầu: “Không đâu.”
Lãnh Nhiên cười nói: “Sau này tôi có chuyện phiền não đều tìm cô tâm sự nhé? Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bắt cô nghe tôi than vãn không công đâu.”
Quý Miên Miên gật đầu: “Nếu có thời gian thì có thể.”
“Vậy tốt quá, đọc lời thoại tiếp chứ?”
“Ừ, đọc đi.”
“Vậy bắt đầu nhé?”
“Ừ…”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro