đi đánh bài cùng nữ thần là cảm giác thế nào
Từ chương 410-418
Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa tối thịnh soạn mà Nhạc phu nhân chuẩn bị , Yến Thanh Ti bảo Quý Miên Miên: “Miên Miên, em cầm theo một cái bao tải, chúng ta đi thôi…”
Nhạc phu nhân tò mò: “Cầm theo bao tải đi để làm gì?”
Yến Thanh Ti nói: “Đương nhiên là để đựng tiền rồi!”
...
Sau khi bắt đầu, Yến Thanh Ti nói: “Ba vị phu nhân, cháu không biết đánh, nếu như có gì sai, mọi người đừng cười cháu nha.”
Nhưng chỉ khiêm tốn có mấy câu, Yến Thanh Ti đã sờ một phát ra lục đồng, cô ngại ngùng chìa bài ra cho mọi người xem: “Hình như hồ rồi thì phải, tự sờ nha…”
Những người còn lại nhìn nhau, đệt, nhanh thế, vận may cũng tốt thật đấy.
Lúc vừa mới bắt đầu tất cả mọi người còn cho là Yến Thanh Ti gặp may nhưng mà mẹ nó chứ, sao mà vận may của nó tốt quá mức rồi, hai tiếng đồng hồ liền, thắng liên tùng tục, tiền chất trước mặt càng ngày càng nhiều, Quý Miên Miên trong mắt toàn là hình của Mao gia gia, nước miếng chảy ròng ròng ra đến nơi.
Nhạc phu nhân mắt lấp lánh nhìn Yến Thanh Ti, chỉ nghe thấy tiếng cô vô cùng hào hùng đẩy bài cái soạt: “Cống thượng khai hoa, hồ rồi…ba vị phu nhân, đưa tiền đây.”
Ba vị phu nhân nhìn cái ví tiền của mình, tiền mặt bị thắng hết sạch rồi, nhìn khuôn mặt đắc ý vênh ngược lên trời của Yến Thanh Ti nào đâu có cái vẻ nhút nhát sợ sệt vừa nãy, giờ bọn họ mới biết Nhạc phu nhân đưa cô ta đến là để lấy lại thể diện đây mà.
Hạ Lan phu nhân ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá, trong nhà có chút việc, tôi đi trước…”
Yến Thanh Ti cong môi: “Đã bảo là chơi thâu đêm cơ mà, sao giờ đã đi rồi, chắc không phải nhà Hạ Lan ngay cả tí tiền này cũng thua không trả nổi đấy chứ?”
Hạ Lan phu nhân nghiến răng: “Cô…hôm nay tôi không mang đủ tiền mặt…”
Yến Thanh Ti cười cười, không khiến bà thua hết sạch không còn quần mà mặc thì làm sao tôi nỡ để bà đi.
“Yên tâm, tôi chuẩn bị đầy đủ rồi, tôi có mang máy POS (máy quẹt thẻ), có thể quẹt thẻ được.”
Quý Miên Miên lập tức lấy cái máy pos ra: “Chị, đây.”
Lúc đầu trên đường đi Yến Thanh Ti bảo đỗ lại mua máy pos, Quý Miên Miên còn cảm thấy lạ, tại sao phải mua máy đó làm gì? Chúng ta cũng đâu có mở cửa hàng đâu.
Giờ thì đã hiểu ra rồi, Quý Miên Miên coi như là rõ ràng, nữ thần của mình thực quá ‘xuất sắc’, viết in đậm gạch chân đó nha.
‘Cộp’, Yến Thanh Ti quẳng cái máy pos lên bàn, “Hạ Lan phu nhân, mời.”
Hạ Lan phu nhân siết chặt nắm tay thành quả đấm, bà ta vốn cho rằng chỉ có mình Nhạc phu nhân đến mà thôi, trong giới phu nhân nhà giàu ai mà chẳng biết Nhạc phu nhân đánh bài kém đến mức nào, bọn họ còn lén lút đặt biệt hiệu cho Nhạc phu nhân là ‘tán tài thùng’….
Cái thùng này, chính là thùng cơm, có nghĩa là đồ vô dụng.
Hạ Lan phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Không phải chỉ là ba vạn thôi à, đáng giá để các người nhục nhã tôi thế hay sao, hôm nay tôi ra ngoài vội quá không mang thẻ, bây giờ tôi bảo tài xế của tôi về lấy, ba vạn bình thường chỉ đủ để tôi đuổi ăn mày mà thôi.”
Yến Thanh Ti bĩu môi, sĩ diện cho lắm vào chỉ có khổ thân thôi.
Nhưng mà, bây giờ đang cần như thế, càng thích hư vinh càng tốt, thế này mới có thể thua càng nhiều được.
Sao nữ thần của tôi có thể đẹp trai đến thế? Tại sao lại có thể lợi hại đến thế này cơ chứ? Trong phút chốc tôi đã bị bẻ cong mất rồi, xong rồi, thôi rồi, trên thế giới này không có bất kì một người đàn ông nào có thể khiến con tim bé nhỏ của tôi rung động nữa rồi, ôi, nữ thần của tôi.
Cả người Hạ Lan phu nhân run lên bần bật, bên tay phải bà ta đang để một cốc nước chanh tươi, bà ta thật muốn cầm lên hất một phát vào mặt Yến Thanh Ti.
Quý Miên Miên đứng bên tay trái Yến Thanh Ti, cô thấy Hạ Lan phu nhân liếc mắt nhìn cốc nước.
Quý Miên Miên nhanh tay nhanh mắt, bước đến bên cạnh Hạ Lan phu nhân bê cốc nước đưa cho bà ta: “Hạ Lan phu nhân, bà uống ngụm nước đi đã, hạ hoả nào, đánh bài ấy à, nguyện đổ nguyện chịu thua đúng không nào, bà mới thua có một chút thôi mà, bà nghĩ mà xem Nhạc phu nhân nhà chúng tôi còn thua mất hơn 200 vạn cơ mà.”
Cuối cùng Hạ Lan phu nhân cũng thấy có người cho bà ta một con đường, hừ một tiếng, đưa tay ra nhận lấy cốc nước.
Chỉ còn cách cốc nước vài milimet nữa thôi bà ta nghe thấy rắc một tiếng, cái ly vỡ tan tành, nước chanh trong cốc bắn hết ra ngoài, đổ hết lên giày của Hạ Lan phu nhân.
Quý Miên Miên thật thông mình, nếu đổ vào người bà ta thật, bà ta có thể vừa vặn lấy cớ quần áo ướt để rời khỏi đây.
“Cô….”
Quý Miên Miên ngớ ra, “Tôi, tôi….xin lỗi, thật ngại quá đi mất, ngại quá mất thôi…bà tha thứ cho, tôi không cố ý đâu, từ bé tôi đã khoẻ hơn bình thường rồi, không cẩn thận là lại làm vỡ đồ, bố mẹ tôi đánh tôi không biết bao nhiêu lần vị chuyện này, không tin bà nhìn xem….”
Quý Miên Miên vì muốn chứng minh bản thân mình nói thật liền cầm cái cốc bên cạnh Yến Thanh Ti lên bóp mạnh một cái, rắc phát nữa, cái cốc vỡ vụn: “Bà nhìn xem, tôi không lừa bà thật mà, hồi nhỏ tôi còn không cẩn thận làm gãy tay bạn học cùng lớp nữa, nhà tôi bồi thường cho người ta không biết bao nhiêu tiền, lớn lớn một chút tôi biết khống chế mới tốt hơn một chút.”
...
Đánh liên tiếp ba ván liền, hai ván trước Yến Thanh Ti thắng đều rất ung dung, ván cuối cùng thời gian có hơi lâu, chỉ cần một chút nữa thôi là ván náy sẽ xong, cuối cùng Yến Thanh Ti bốc lấy một quân bài cũng chẳng cần xem đó là quân gì, cô nhếch mép, quẳng quân bài ra trước mặt: “Tự mò, hồ bài ”
Ba người nhóm Hạ Lan phu nhân ngây người ngồi đần ra, mẹ nó chứ, thế mà cũng thắng được à?
Yến Thanh Ti búng tay cái tách: “Miên Miên lấy túi!”
Quý Miên Miên xắn tay áo lên: “Vâng ạ.”
Cô nàng giơ tay túm chặt lấy cái túi của Hạ Lan phu nhân, Hạ Lan phu nhân giữ lại, gào lên: “Cô muốn làm cái gì thế hả?”
Bắp thịt nhỏ trên tay Quý Miên Miên nổi lên: “Hạ Lan phu nhân bà không thể nuốt lời được nha, chị tôi thắng liên tục ba ván rồi đấy, cái túi này là của chúng tôi nha, bà đã lớn tuổi thế này rồi, lại là phu nhân nhà giàu, bà không thể ăn quỵt được đâu, chính tai tôi nghe thấy mà.”
“Tôi…tôi…” Hạ Lan phu nhân run lên, bà ta đã đồng ý rồi, nhưng bà ta không ngờ đến bị ba người vây công, Yến Thanh Ti vẫn có thể thắng được.
Quý Miên Miên giơ tay tóm lấy tay Hạ Lan phu nhân, bóp chặt cổ tay bà tay bắt bà ta bỏ ra.
Hạ Lan phu nhân đau quá không chịu được đành phải bỏ tay ra, bà tay không muốn bị gãy xương.
Quý Miên Miên cầm túi về đứng đằng sau lưng Yến Thanh Ti, “Chị, còn cả hai vị phu nhân này nữa.”
Yến Thanh Ti cầm lấy máy quẹt thẻ: “Hai vị muốn quẹt thẻ hay là dùng đồ gán nợ đây.”
Hai người này hối hận muốn chết: “Tôi…chúng tôi…”
Nhạc phu nhân và Quý Miên Miên hai mắt tròn xoe, nếu như Yến Thanh Ti là đàn ông chắc bọn họ đã yêu cô luôn rồi.
Không, Quý Miên Miên nói, cô đã bị nữ thần bẻ cong rồi, còn ai có thể đẹp trai hơn nữ thần nhà cô?
Quý Miên Miên lén dùng một acount clone đăng một cái status lên weibo: hôm nay, bị nữ thần của mình bẻ cong mất rồi, nữ thần của tôi, chính là bổn mạng duy nhất của tôi! Đã bị vẻ đẹp trai của nữ thần làm cho khóc đến mặt trăng mất rồi!
Rạng sáng 5 h, Yến Thanh Ti cuối cùng cũng khiến Hạ Lan phu nhân cởi nốt đôi tất lụa đang mặc.
Yến Thanh Ti xoa cằm, nói: “Thật đúng là không ngờ được nha! Một người thanh cao lại lạnh lùng như Hạ phu nhân đây thế mà lại mặc kiểu nội ý nóng bỏng như thế này, ôi cha….quần chữ T ren đen? Chậc chậc…thật đúng là…không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nha.”
Quý Miên Miên và Nhạc phu nhân đều đồng thời gật đầu.
Quý Miên Miên cau mày: “Ôi chao, thật bất ngờ nha… trên bụng Hạ Lan phu nhân lại có nhiều sẹo lồi như vậy, lúc mặc quần áo tôi còn cho rằng dáng người của bà ấy cực kì đẹp cơ đấy, thật thất vọng nha.”
Hạ Lan phu nhân ôm ngực, chỉ mong đám người Yến Thanh Ti mau mau cút đi, trong lòng bà ta bây giờ vừa hận vừa tức, dường như muốn xé nát cái bản mặt đắc ý đó của Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti ngoắc ngoắc tay với Quý Miên Miên: “Miên Miên, bao tải có nhét đủ không?”
Quý Miên Miên gật đầu: “Đủ, em dùng sức ấn vào là đủ….”
Yến Thanh Ti đứng dậy: “Vậy thì được, chúng ta dẹp đường hồi phủ thôi.”
Yến Thanh Ti đứng dậy nói: “Đa tạ các vị đã rộng rãi hào phóng, sau này có chuyện tốt như thế này nữa, nhất định phải gọi tôi đấy.”
Ba người nọ thua chỉ còn lại đúng đồ lót, giờ ai cũng hận không thể chui xuống gầm bàn.
Ba người đã từng này tuổi rồi, cộng lại cũng phải hơn một trăm tuổi, nhưng hôm nay lại bị một con nhỏ khốn nạn mới hơn hai mươi tuổi làm cho mặt xám mày tro, mất hết mặt mũi nào nữa.
Bọn họ không ngờ được, Yến Thanh Ti con nhỏ đê tiện này lại xuống tay độc ác đến thế, thắng hết tiền mặt thì đến trang sức, hết trang sức rồi thì đến túi xách, xong túi xách là đến giày, mất giày rồi đến quần áo…
Lúc Yến Thanh Ti bảo Quý Miên Miên lột đồ còn tiếc nuối nhìn đồ lót trên người bọn họ: “Nếu không phải là đồ lót mà các người mặc không bán được, thì đúng là muốt lột hết sạch đồ trên người các vị xuống.”
Ồ, còn không phải là chỗ lợi hại nhất của cô ta đâu, đó chính là nhìn ra viên kim cương đính trên móng tay giả của Chu thái thái. Những người có tiền như bọn họ, kim cương dùng để dán đương nhiên không phải cái loại nhân tạo rẻ tiền, là sản phẩm của hãng Swarovski Group đấy, Yến Thanh Ti thắng hết sạch mọi thứ của Chu thái thái, liền nhìn chòng chọc vào viên đá đính trên móng tay của bà ta, bảo Quý Miên Miên đè xuống nạy viên kim cương đính trên ngón tay ra.
Lúc đó trong lòng cả Hạ Lan phu nhân và Lý phu nhân đều chỉ nghĩ một điều, thật may mắn là bọn họ không tự tìm chết mà làm móng tay.
Yến Thanh Ti ngẩng đầu ưỡn ngực đưa Nhạc phu nhân và Quý Miên Miên ra khỏi phòng riêng, thức cả đêm nhưng tinh thần ba người vẫn rất hưng phấn, còn thần kì hơn cả cắn thuốc, Quý Miên Miên một tay vác bao tải trên vai, cảm thấy tâm trạng đi theo nữ thần thắng được chiến tích có cần sảng khoái đến thế không?
Nhạc phu nhân kéo Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên đi toilet một chuyến, Quý Miên Miên không cảm thấy buồn nên không định đi, cô khiêng bao tải chuẩn bị cho lên xe trước.
Nhưng Quý Miên Miên không ngờ được vào lúc 5 giờ sáng Bích Lan Đình vẫn còn có khách, vừa mới rẽ đã không cẩn thận đụng phải một người rồi.
Cái bao tải chắn tầm mắt của Quý Miên Miên, cô chỉ nhìn thấy từ dưới cằm của người đó trở xuống, anh ta bị ngã ngồi trên đất.
Quý Miên Miên vội vàng nói: “Thật ngại quá đi mất, xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh, anh có sao không?’
Một giọng nói âm trầm vang lên từ phía dưới: “Là cô…”
Quý Miên Miên nghe thấy liền kêu ầm, ôi chết moẹ, chẳng phải là cái gã bị cô nhận lầm thành nữ đấy à.
Quý Miên Miên giật bắn, không nói nhiều, khiêng đồ chạy thẳng một mạch.
Cũng chẳng thèm quan tâm lúc mình chạy, dưới chân dẫm phải cái gì, chạy nhanh như bay, chớp mặt một cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Diệp Thiều Quang sắc mặt đỏ hồng, trên làn da vốn nhợt nhạt trắng xám giờ lại có một vẻ đẹp khác thường, khoé môi dường như thoa một tầng máu, toát lên một vẻ đẹp quỷ dị yêu dã, đúng như Quý Miên Miên đã nói, còn đẹp hơn cả phụ nữ.
Ánh mắt Diệp Thiều Quang âm u lạnh lẽo, lửa giận ngút trời, anh ta cắn răng nhịn đau vịn tường đứng dậy.
Đằng sau có người đi đến, nhìn thấy dáng vẻ có hơi chật vật của Diệp Thiều Quang, kinh ngạc nói: “Ô, sao lại thế này, không phải cậu bảo là cậu đi rồi à, sao lại ngã ở đây thế? Cậu có uống bao nhiêu đâu mà?”
“Bị người ta đụng ngã à? Trên quần có dấu chân này, còn bị người ta dẫm lên nữa à?”
“Không sao, chỉ cần cái chân thứ ba của cậu còn có thể đứng lên, những cái khác đều không sao cả.”
Diệp Thiều Quang lạnh lùng nhìn anh ta, người đó vuốt vuốt sống mũi: “Tôi chỉ nói thế thôi mà, còn cả thế này nữa, cậu bảo cậu đến hoan nghênh tôi về, kết quả là một đêm cậu chẳng làm gì cả, ngồi im một chỗ giống y như hoà thượng ấy, gái xinh nhảy thoát y trước mặt cậu, cậu cũng chẳng có cảm giác gì, này, tôi hỏi thật này, cậu có lên được không đấy?”
Diệp Thiều Quang đẩy cho anh ta một cái: “Cút!”
“Chậc, Thiều Quang à, anh em với nhau đừng có mà sĩ diện thế, nếu không được thật, anh đây đưa cậu đi bệnh viện khám xem thế nào.”
Diệp Thiều Quang sải bước đi ra ngoài, nhất định anh ta phải bắt bằng được cái đồ không biết sống chết ấy.
...
Xe của bọn họ quản lý đã lái ra cửa, đi đến đại sảnh, còn cách cửa có mấy bước thôi Yến Thanh Ti gặp một người quen không được coi là quen lắm.
Yến Thanh Ti nhướng mày: “Ồ, Diệp tiên sinh.”
Diệp Thiều Quang lạnh mặt bước ra ngoài thì gặp Yến Thanh Ti và Nhạc phu nhân, đành phải đứng lại, vẻ mặt âm tàn cũng đỡ hơn phần nào, nói: “Bác Nhạc, cô Yến.”
Nhạc phu nhân nhận ra Diệp Thiều Quang, cười nói: “Thiều Quang đến đây chơi đấy à, muộn thế này mới về sao, sức khoẻ cậu không tốt đừng thức đêm.”
Diệp Thiều Quang gật đầu: “Cảm ơn bác đã quan tâm, sức khoẻ cháu rất tốt.”
Trong lòng Yến Thanh Ti có chút chột dạ, hy vọng Quý Miên Miên đừng có xuất hiện vào lúc này nếu không thì đúng là xui xẻo.
Lúc hai người chuẩn bị rời đi Diệp Thiều Quang lại gọi cô "cô Yến "
Yến Thanh Ti biết là không hay rồi, trên mặt vẫn cứ bình tĩnh như cũ, hỏi: “Diệp tiên sinh có chuyện gì sao?”
Diệp Thiều Quang hơi cong khoé môi, để lộ một nụ cười rất nhạt nhẽo, khuôn mặt xinh đẹp đó càng trở nên dễ nhìn, anh ta nói: “Cảm phiền cô gọi cô trợ lý của cô ra đây được không? Tôi có vài lời muốn nói với cô ta.”
Vẻ mặt Yến Thanh Ti đầy hoài nghi: “Trợ lý nào cơ?”
Diệp Thiều Quang biết Yến Thanh Ti đang cố ý giả ngu, anh ta rất nhẫn nại nói: “Chính là…cô trợ lý mà hôm đó khiến tôi ngã nhoài trên đất…”
Yến Thanh Ti giả vờ như thể vừa mới nhớ ra: “Ồ…là cô bé nhận nhầm anh thành phụ nữ đó à? Cô bé đó à, đêm hôm thế này, khụ…bây giờ cũng không phải đêm nữa rồi, nhưng giờ này chắc cô bé đó đang ở nhà, tôi làm sao mà gọi nó ra cho anh được?”
“Hơn nữa, đó cũng là trợ lý của tôi chứ không phải là của Diệp tiên sinh, tôi dựa vào cái gì mà phải giúp anh? Người ta là một cô gái nhỏ, anh muốn gặp thì gặp thế thì quá tuỳ tiện rồi.”
Đôi môi mỏng của Diệp Thiều Quang hiện lên một nụ cười: “Ở nhà à? Nhưng tôi rõ ràng vừa mới nhìn thấy cô ta mà.”
Yến Thanh Ti…fuck! Miên Miên đen đủi thế cơ à.
“Thật à, quái lạ nhỉ, anh nhìn thấy cô bé đó ở đây à, chậc, có phải anh nhìn nhầm hay không, tôi thấy sắc mặt của Diệp tiên sinh không được tốt lắm, chắc không phải là thức đêm mà thấy ảo giác đấy chứ?”
Nhạc phu nhân nghe mà cứ mơ mơ hồ hồ, bà buồn bực, Miên Miên rõ ràng đang ở đây mà, tại sao Thanh Ti lại bảo con bé nó không có ở đây?
Nhưng Thanh Ti đã nói là không có thì nhất định là đúng.
Nhạc phu nhân phụ hoạ: “Đúng nha, đúng nha, Thiều Quang à, sức khoẻ cháu từ trước đến giờ vẫn không tốt, nên ngủ sớm dậy sớm giữ gìn sức khoẻ, nói không chừng là vừa nãy cháu nhìn thấy ảo giác đấy.
Diệp Thiều Quang nheo mắt: “Cái này sợ không phải là nhận lầm, tôi có thể nhìn lầm, nhưng dấu giày trên người tôi không thể nhầm được…”
Yến Thanh Ti giơ hai tay nhún vai: “Vậy nếu như anh nhất quyết bảo là anh đã nhìn thấy thì anh đi tìm đi, dù sao chúng tôi không thấy cô ấy.”
Nhạc phu nhân gật đầu: “Đúng đấy, chúng tôi có nhìn thấy đâu.”
Không cần biết anh ta nói cái gì, chỉ cần không chịu thừa nhận là được.
Quý Miên Miên không ngốc, nhất định là đang ngồi trên xe không chịu xuống đâu.
Diệp Thiều Quang thoáng cái đã không còn gì để nói, anh có thể nói gì được đây? Chưa bao giờ gặp ai vô sỉ như thế.
Yến Thanh Ti ngáp một cái: “Ôi chao, thắng cả một đêm, mệt chết đi được, bác gái chúng ta mau về nhà nghỉ ngơi thôi.”
“Ừ, về thôi.” Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti lên xe.
Diệp Thiều Quang lạnh lùng nhìn bọn họ đi mất, lúc cửa xe mở ra, anh rõ ràng thấy một cái đầu đang lấp ló.
Diệp Thiều Quang cười lạnh, hừ…. trốn được mùng một đừng tưởng trốn được mười lăm.
Để xem cô có thể thoát được mấy lần.
Diệp Thiều Quang chuẩn bị quay người rời khỏi chỗ này, nhưng chiếc xe mới đi được có mấy mét kia lại thò ra một cái đầu lè lưỡi trêu ngươi anh.
Yến Thanh Ti giơ tay kéo Quý Miên Miên vào trong xe: “Đừng có mà chủ đông khiêu khích anh ta nữa, em muốn tìm đường chết à?”
Quý Miên Miên cười hì hì: “Em ngứa mắt anh ta mà.”
Yến Thanh Ti thở dài, Quý Miên Miên vẫn còn là trẻ con.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro