Diệp Thiều Quang cháu k phải là loại bị người ta tát cho một phát còn phải cười

Từ chương 851-852

Quý Miên Miên nhanh chóng bắt máy, hỏi: "Chị, sao thế, có chuyện gì à?"

Yến Thanh Ti nói: "Bảo Diệp Thiều Quang nghe điện thoại, chị có chuyện muốn nói với anh ta."

"À, chị đợi một chút..." Quý Miên Miên cầm điện thoại chạy vào bếp, cô nói với Diệp Thiều Quang đang nấu mì: "Điện thoại của nữ thần, chị ấy tìm anh."

Diệp Thiều Quang đầu đổ đầy mồ hôi, còn đang mặc tạp dề, anh lạnh lùng nói: "Cô ấy tìm anh thì anh phải nghe chắc? Không rảnh."

Quý Miên Miên giục: "Anh mau nghe đi, anh mà không nghe, anh mà không nghe là... tôi... tôi hôn anh đấy..."

Diệp Thiều Quang lập tức cúi đầu: "Thế em mau lên đi, đừng lãng phí thời gian thế nữa."

Quý Miên Miên giẫm lên chân anh ta: "Mau lên, nghe đi, nữ thần của tôi đang đợi anh kia kìa."

Diệp Thiều Quang không nghe máy cũng không nhúc nhích, anh chỉ nhìn cô mà chẳng nói gì hết.

"Được rồi, được rồi... hôn anh một cái là được chứ gì, anh mau lên đi." Quý Miên Miên hôn lướt một cái lên mặt Diệp Thiều Quang rồi khinh bỉ nói: "Toàn mồ hôi..."

Diệp Thiều Quang liếc cô một cái, ném dao xuống: "Có mồ hôi chẳng phải vì nấu cơm sao, ông đây nấu không phải để cho em ăn à? Ghét thì em tự mình nấu đi."

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi... Anh đẹp trai, đẹp trai nhất, lúc nấu ăn là đẹp trai nhất luôn, để tôi lau mồ hôi cho anh nhé."

Quý Miên Miên đưa điện thoại qua cho Diệp Thiều Quang, rồi đưa tay lau mồ hôi cho anh.

Thân là một kẻ hám ăn, tôn nghiêm là gì, trước đồ ăn, tất cả đều là mây bay.

Diệp Thiều Quang ngồi xuống, chỉ chỉ lên vai mình, Quý Miên Miên lập tức lĩnh hội, bóp vai hả, hiểu rồi.

Diệp Thiều Quang áp điện thoại lên tai: "Alo..."

Yến Thanh Ti nói thẳng: "Diệp Linh Chi bị tông xe, giờ anh tới viện một chuyến xem xem bà ta còn sống hay chết rồi đi?"

Diệp Thiều Quang được bóp vai thoải mái, anh nói: "Bà ta bị xe tông thì liên quan gì đến tôi?"

"Thế tôi bảo Quý Miên Miên trở về, dù sao cái con bé cần cũng chỉ là một nơi ăn ở không cần bỏ tiền thôi."

"Bệnh viện nào?"

Khóe môi Yến Thanh Ti giật giật, tên này lật mặt có phải nhanh quá rồi không?

Cô lại nói: "Người tông bà ta chắc bác trai của anh biết rõ đấy."

"Biết rồi."

Đối với người thông minh, trước giờ không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần một câu nói thôi Diệp Thiều Quang cũng có thể đoán ra mọi chuyện. Cuối cùng, Yến Thanh Ti nói: "Thôi nhé, bảo Quý Miên Miên mai về đi quay một show tạp kĩ với tôi."

"Được." Diệp Thiều Quang dập diện thoại, anh ngẩng lên nhìn gương mặt tròn như bánh bao của Quý Miên Miên.

Đưa nhéo một cái, rồi kéo cô ôm vào lòng, Quý Miên Miên giãy ra, anh nói: "Yên nào, anh chỉ ôm một lúc thôi."

Quý Miên Miên ngửi thấy mùi thịt kho tàu trên người Diệp Thiều Quang, cô cạ cạ mấy cái lên áo anh rồi hỏi: "Nữ thần của tôi tìm anh làm gì thế?"

Diệp Thiều Quang đáp: "Không có gì, mai cô ấy phải đi quay một show tạp kĩ, bảo em đi cùng."

Quý Miên Miên gật đầu: "À, tôi biết rồi, chắc là để tuyên truyền cho Tiêu Phòng Điện."

Diệp Thiều Quang sờ cọng tóc con dựng lên trên đỉnh đầu Quý Miên Miên: "Sắp tới chắc anh sẽ bận lắm, em cố gắng theo sát Yến Thanh Ti, chìa khóa trong nhà cất cho kĩ, đừng để mất."

"Ừm, biết rồi."

Anh buông Quý Miên Miên ra, đứng dậy đi vào tắt bếp, cởi tạp dề: "Để thêm tầm 10 phút nữa là ăn được rồi. Anh có việc phải ra ngoài, lát em cứ múc ra ăn, không có việc gì thì đừng ra ngoài chạy lung tung. Em cũng đừng có mà chạy đi quyến rũ cái tên tiểu bạch kiểm nhà kế bên, nếu để anh biết được, sau này em đừng hòng được ăn cái gì nữa."

Quý Miên Miên vừa nghe thấy có thể ăn, nước miếng liền chảy ra, mắt sáng lên nhìn vào bếp, nói: "Biết rồi, đó không phải là tiểu bạch kiểm, là Lãnh Nhiên, chúng tôi làm việc cùng một công ty, người ta là nghệ sĩ đấy, không phải ngày nào cũng về nhà được đâu."

"Một công ty thì sao, còn không lấm la lấm lét à? Anh ra ngoài trước đây."

Quý Miên Miên vẫy tay lia lịa: "Đi đi, đi đi, về nhớ mua dưa hấu nhé, tôi muốn ăn dưa hấu."

Diệp Thiều Quang thấy Quý Miên Miên vẫn vô tâm vô phế như vậy, cắn răng nói: "Anh thấy em mới là dưa hấu đấy, còn là quả dưa hấu rỗng ruột nữa."

Diệp Thiều Quang đóng cửa ra ngoài.

...

Anh tới bệnh viện, đúng lúc Diệp Linh Chi được đẩy từ phòng cấp cứu ra.

Anh nhìn thấy Diệp Kiến Công liền nói: "Bác cả... Chị họ bị sao vậy?"

Diệp Kiến Công không đoái hoài tới anh, bác sĩ nói: "Tình hình hiện tại rất không lạc quan, giờ chỉ mới là cứu chữa tạm thời thôi, đợi 24 tiếng sau thì mới qua cơn nguy kịch nhưng vẫn phải quan sát thêm. Vết thương quá nặng, mọi người chuẩn bị tâm lí trước đi."

Sau khi bác sĩ đi khỏi, Diệp Thiều Quang hỏi: "Bác cả, sao chị họ lại bị đâm, đã bắt được tài xế gây ra vụ va chạm này chưa?"

Diệp Kiến Công vẫn mặt lạnh như tiền, con trai thứ của ông ta - Diệp Húc Quang nói: "Bắt được rồi, là một tên nghiện, sau khi hắn hít thuốc xong thì bị sinh ảo giác, đã bị bắt rồi."

Diệp Thiều Quang lạnh nhạt nói: "Nghiện... vậy có phải... trùng hợp quá rồi không?"

Diệp Húc Quang nói: "Chắc... là trùng hợp thôi, có vẻ chị họ đúng là không được may mắn rồi."

"Bên này đã có người trông coi rồi, không còn chuyện gì của con nữa, con về đi."

"Vâng, bác cả, vậy... cháu đi trước đây."

Diệp Thiều Quang cúi đầu rời khỏi đó, lên xe anh gọi điện thẳng cho Yến Thanh Ti, nói cho cô biết hiện tại Diệp Linh Chi vẫn chưa qua được thời gian nguy hiểm.

Vừa rồi Diệp Kiến Công liên tục muốn để anh ra nước ngoài, để anh rời khỏi Diệp gia, có vẻ như vì cảm thấy giờ anh hay qua lại với Yến Thanh Ti, sợ anh sẽ đứng về phía cô, giúp cô tra ra chuyện gì đó.

Diệp Thiều Quang cười lạnh, nhìn sắc mặt của Diệp Kiến Công thì có vẻ như những bí mật mà Diệp gia cất giấu sắp không giấu nổi nữa rồi.

Nếu Diệp Linh Chi bị giết người diệt khẩu, hiện tại bà ta vẫn chưa chết, nếu qua được thời gian nguy hiểm, chắc chắn sẽ còn có người ra tay thêm lần nữa.

Có cần giúp Yến Thanh Ti một tay không?

Chuyện này còn phải xem cô có thành ý không cái đã.

...

Từ chương 859-866

Điện thoại của Yến Thanh Ti bỗng vang lên, cô nhìn số điện thoại, không ngờ lại là Diệp Thiều Quang gọi tới.

Có vẻ như là chuyện liên quan tới Diệp Linh Chi, cô nhanh chóng nhận điện thoại.

Diệp Thiều Quang nói: "Diệp Linh Chi tỉnh rồi, tôi tới bệnh viện một chuyến, cô có gì muốn nói với bà ta không?"

Yến Thanh Ti gật đầu: "Nói với bà ta, nếu không đứng về phía tôi, bà ta chỉ có một con đường chết."

"Được, lần này tôi đồng ý giúp cô, nhưng cô cũng phải đồng ý với yêu cầu của tôi "

Yến Thanh Ti không đồng ý ngay lập tức, cô nói: "Tôi không đồng ý với anh chuyện gì hết, tôi không thể lấy Miên Miên ra để giao dịch. Con bé là người, không phải vật để trao đổi, nếu anh có giỏi thì hãy khiến con bé thích anh, tôi sẽ không ngăn cản. Nếu tới cuối cùng anh không thể khiến con bé yêu anh, vậy tôi sẽ giúp con bé. Nếu anh cảm thấy chuyện này không đáng để anh giúp tôi, vậy tôi cũng sẽ không miễn cưỡng anh."

Diệp Thiều Quang nghe xong bật cười: "Được, cô không cần lấy cô ấy ra để trao đổi, lần này tôi cũng sẽ giúp cô, cô cứ chờ tới ngày cô ấy yêu tôi đi."

Là một người đàn ông, Diệp Thiều Quang người có tính chiếm hữu cực lớn, anh cũng vô cùng ghét có ai đó lấy người phụ nữ của anh ra để trao đổi.

Anh đồng ý để Yến Thanh Ti lấy biết được những gì cô cần biết từ Diệp Linh Chi, cô ta không phải là người tốt, tâm địa đen tối, nhưng cô ta sẽ giúp anh khuyên Miên Miên, bảo cô thử thích anh.

Không ngờ Yến Thanh Ti lại nói như vậy, người phụ nữ này thật sự khiến anh nhìn nhận bằng con mắt khác.

Chỉ chuyện này thôi, Diệp Thiều Quang cũng cảm thấy anh có thể giúp cô.

Vì sau này anh có thể tìm Quý Miên Miên rồi nói, anh đã giúp nữ thần của em rồi, em mau thích anh đi!

Anh tin tuyệt đối có thể!

Thêm cả tài nấu nướng của mình, anh không tin cô gái ngốc nghếch kia có thể thoát được khỏi lòng bàn tay anh.

"Được, nếu anh có thể, vậy tôi sẽ chúc mừng anh. Có điều... Miên Miên là một cô gái đơn thuần, tôi mong con bé sẽ mãi mãi có thể đơn thuần được như thế."

"Đây cũng là điều mà tôi mong muốn."

Diệp Thiều Quang dập máy.

Ngày nào anh cũng nói Quý Miên Miên là một cô nàng ngu ngốc, ngày nào anh cũng chê cô ngốc cả. Nhưng sao anh lại thích sự ngốc nghếch của cô vậy chứ?

Anh cũng lại chấp nhất thích cô đơn thuần như vậy.

Người thông minh anh gặp quá nhiều rồi, nhưng một cô gái ngốc đến đáng yêu, ngốc đến ngây thơ thế này thì lại chỉ có mình cô.

Điều mà Diệp Thiều Quang mong muốn nhất chính là Quý Miên Miên có thể vĩnh viễn đơn thuần, vĩnh viễn sạch sẽ, vĩnh viễn... có thể ngốc nghếch như vậy.

Nhạc phu nhân đợi Yến Thanh Ti dập máy, bà hỏi: "Tên nhóc nhà họ Diệp thích Miên Miên à?"

Yến Thanh Ti gật đầu: "Vâng, đã lừa được Miên Miên về sống cùng nhà với anh ta luôn rồi."

Cô thấy hơi đồng cảm với Tiểu Từ, lẳng lặng ở bên bao nhiêu năm, nhưng... cuối cùng vẫn bị một con sói tha mất.

Về mặt chiến đấu, Diệp Thiều Quang quả thật cao hơn Tiểu Từ không biết bao nhiêu lần. Huống hồ, Tiểu Từ lại tự ti, nếu Quý Miên Miên không thích cậu trước, cậu sẽ rất khó có ưu thế gì để tấn công con bé.

Sớm ra tay có phải tốt rồi không?

Nhạc phu nhân sờ cằm à há: "Ghê gớm thật."

Yến Thanh Ti nghĩ tới bộ dạng Diệp Thiều Quang ở nhà quét dọn nấu nướng, cô cười nói: "Đúng là ghê thật."

Nhạc phu nhân thở dài, " Haizz... Tiếc ghê, Tiểu Từ thất tình mất rồi. Thật ra bác cảm thấy Tiểu Từ hợp với Miên Miên hơn, thằng bé đơn giản phúc hậu, còn thằng nhóc nhà họ Diệp lại quá giảo hoạt."

"Bác cũng nhìn ra Tiểu Từ thích Miên Miên à?"

Nhạc phu nhân hất cằm: "Tất nhiên rồi, bác là người từng trải mà, ánh mắt thằng bé nhìn Miên Miên tràn đầy yêu thương. Cũng chỉ có con bé Miên Miên vô tâm vô phế không biết gì thôi, ai thích cô gái như con bé, cứ đợi đấy mà xem, chắc nếm đủ."

Yến Thanh Ti gật đầu tỏ ý tán thành.

Nhạc phu nhân lén liếc nhìn Yến Thanh Ti, bà lại thầm nghĩ trong lòng: Thích một cô gái như con cũng không phải là vừa đâu.

May mà con trai bà quấn chặt, mặt dày, không thèm đếm xỉa gì mới có thể khiến Yến Thanh Ti nhìn bằng con mắt khác, nếu không chắc nó khóc chết mất.

Người con gái như Yến Thanh Ti, con bé thích lại con bà là còn tốt đấy, nếu không, thì thật đúng là tai họa.

Cả đời cho đến lúc chết cũng không thể quên được

...

Phòng bệnh của Diệp Linh Chi nằm ở tầng năm, bà đã qua giai đoạn nguy hiểm được chuyển đến phòng dưỡng bệnh Vip.

Vì đây là tầng phòng Vip nên hành lang có rất ít người, cực kì yên tĩnh.

Diệp Thiều Quang đi tới phòng 507, nhìn thấy cửa phòng chỉ khép hờ nên đẩy cửa đi vào.

Phòng bệnh của Diệp Linh Chi giống như một căn hộ, bên ngoài là phòng khách và bên trong là phòng ngủ. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Diệp Thiều Quang nhăn mũi lại, tại sao lại có cảm giác ngoài mùi thuốc khử trùng còn có mùi... máu tanh?"

Máu tanh...

Diệp Thiều Quang vừa nghĩ, lập tức nhận ra có chuyện không ổn, anh vội vàng đi vào phòng ngủ.

Trong phòng, chỉ thấy Diệp Linh Chi đang nhắm mắt nằm trên giường, trên ngực cắm một con dao giải phẫu, máu chảy ra thấm ướt phần áo trước ngực, tín hiệu trên điện tâm đồ đã thành một đường thẳng, tính mạng đã không còn.

Diệp Thiều Quang chạm vào cổ Diệp Linh Chi, thi thể còn chưa lạnh, vừa mới chết chưa lâu.

Trán Diệp Thiều Quang nhíu chặt, ban ngày ban mặt dám giết người ngay tại bệnh viện, lá gan cũng không nhỏ đâu.

Người đó... người đứng phía sau điều khiển tất cả, con mẹ nó, Diệp Thiều Quang thật muốn biết người đó là ai? Yến Tùng Nam chết, Diệp Linh Chi cũng chết, bây giờ anh chắc chắn một điều rằng cái chết của hai người này đều do người đứng sau kia gây ra, mục đích chính là để che giấu mọi chân tướng về cái chết của mẹ Yến Thanh Ti.

Sắc mặt Diệp Thiều Quang lạnh như băng, thật vất vả lắm anh mới có chút hứng thú làm người tốt, nhưng mà còn chưa làm đã lỡ mất cơ hội.

Diệp Thiều Quang lập tức gọi điện báo
cho cảnh sát, sau đó gửi cho Yến Thanh Ti một tin nhắn: Diệp Linh Chi đã chết!

Gửi xong lại xóa lịch sử tin nhắn đã gửi.

Vì là một vụ án mạng nên cảnh sát đến rất nhanh, sau đó khám xét, phong tỏa hiện trường, lấy lời khai toàn bộ nhân viên y tế làm việc tại tầng này. Nhưng lấy lời khai xong thì cảnh sát lại không cho Diệp Thiều Quang rời đi, bởi vì anh ta là người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân.

Diệp Thiều Quang ngồi đợi hơn một tiếng đồng hồ thì nhận về được một "”quả bom”.

"Cái gì, tôi... là đối tượng bị tình nghi?"

Diệp Thiều Quang nghe xong những gì cảnh sát nói thì bật cười như một thằng điên, mẹ nó chứ, bị người ta tính kế rồi.

Cảnh sát nói: "Anh là người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân, mà thời gian lại không cách biệt nhau không quá nhiều. Khi chúng tôi đến, cả cái tầng này ngoài anh ra thì không có ai tới cả, thế nên anh bị liệt vào đối tượng bị tình nghi. Tạm thời mời anh đi với chúng tôi một chuyến, trước khi mọi chuyện được điều tra ra rõ ràng thì chúng tôi không thể để anh đi được."

Diệp Thiều Quang châm chọc cười một tiếng, là do anh quá sơ ý, không phát hiện ra sự bất ổn lúc đó.

Lăn qua lăn lại nửa ngày, cuối cùng kẻ bị chơi chính là anh, bọn họ đã sắp xếp tất cả chỉ để chờ anh tới.

Không chỉ biết anh sẽ tới mà còn tính ra được thời gian chính xác nữa, và quan trọng nhất là hiện trường lúc đó chỉ có một mình anh.

Một tia dữ tợn lướt qua mắt Diệp Thiều Quang.

Lão cáo già Diệp Kiến Công, con mẹ nó, cái lão già khốn nạn này, ngay cả ông mà mày cũng dám tính kế!

Cứ chờ đấy.

Diệp Kiến Công nói  cho Diệp Thiều Quang biết Diệp Linh Chi đã tỉnh, lúc trước chính ông ta cũng khuyên anh nên ra nước ngoài.

Ông ta có ý muốn giết anh vì bọn họ cảm thấy anh quá gần gũi với Yến Thanh Ti, nói không chừng sẽ đứng về phía Yến Thanh Ti. Nếu như hôm đó anh nghe lời Diệp Kiến Công xuất ngoại thì phỏng chừng chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra. Nhưng hết lần này tới lần khác anh đều không nghe, nếu anh nghe lời thì đã không phải là Diệp Thiều Quang.

Vậy xem ra Diệp Kiến Công đối với đứa cháu này vẫn còn chút xíu nhân từ. Chỉ là cuối cùng ông ta vẫn vì người đứng phía sau kia mà hãm hại cháu ruột của chính mình, là thủ phạm giết người ư? Xem ra muốn lấy mạng của anh đây!

Đời này Diệp Thiều Quang bị hãm hại không ít lần, nhưng chỉ có lần này...

Đây còn không phải là ép buộc anh phải đứng về phía Yến Thanh Ti hay sao, dù ý của bọn họ không phải là như vậy thì cũng chỉ đành xin lỗi bọn họ thôi.

Diệp Thiều Quang gật đầu, được, ngay  cả tôi cũng dám chơi, vậy thì các người chờ chết hết con mẹ nó đi là được rồi.

Thật sự cho rằng chỉ như thế này đã có thể gạt anh ra khỏi cuộc chơi được sao, vậy cũng coi thường anh quá rồi.

Diệp Thiều Quang không nói gì: "Được, vậy đi thôi, tôi tin tưởng... phía cảnh sát các anh có thể điều tra rõ sự thật, đem tội phạm thực sự bắt về chịu tội trước pháp luật."

Thấy Diệp Thiều Quang phối hợp như vậy, cảnh sát có chút bất ngờ: "Nếu anh đã phối hợp như vậy thì tôi cũng không bắt anh đeo còng tay, nhưng mà tất cả các chứng cứ hiện nay đều không có lợi với anh. Nếu thật sự không điều tra ra được cái gì thì anh chính là tội phạm giết người, anh không sợ sao?"

Diệp Thiều Quang cười: "Tôi tin số tôi không kém may mắn tới vậy, tôi cũng tin tưởng cảnh sát trong nước cũng không bất tài tới vậy."

Cảnh sát gật đầu: "Hy vọng anh thật sự bị oan, đi thôi."

Diệp Thiều Quang ngoái nhìn giường bệnh lần cuối, trên giường đã trống không, thi thể của Diệp Linh Chi đã được mang đi chờ khám nghiệm tử thi, trên giường chỉ còn sót lại tấm chăn dính máu.

Diệp Linh Chi thật sự đã chết rồi!

Tận đáy lòng Diệp Thiều Quang thở dài một tiếng, sinh mạng con người thật mỏng manh.

Bất kể đã từng rực rỡ hay mờ nhạt thì khi chết đi, cũng chẳng còn cái gì sót lại.

Cảnh sát phong tỏa hiện trường, đưa Diệp Thiều Quang rời đi.

Đến đồn cảnh sát, Diệp Thiều Quang làm thủ tục lấy lời khai một lần nữa, sau đó cảnh sát thông báo  cho người của Diệp gia.

Chạng vạng, Diếp Kiến Công cùng Diệp Húc Quang tới.

Diệp Kiến Công thấy Diệp Thiều Quang liền há mồm ra mắng: "Cái đồ khốn nạn này, sao mày có thể làm ra chuyện này? Chị họ có thù gì với mày mà mày ra tay tàn nhẫn như vậy?"

Diệp Thiều Quang chậm rãi nói: "Bác cả, cảnh sát còn chưa kết án đâu, bác vội vàng như vậy làm gì, hay là... bác thật sự hy vọng cháu giết chị họ?"

Diệp Húc Quang vội nói: "Thiều Quang, cha anh chỉ đang nóng thôi, ý ông ấy cũng không phải như vậy."

Diệp Kiến Công cũng nhận ra ông ta nói chuyện quá gấp gáp, có thể sẽ để Diệp Thiều Quang nhận ra được cái gì đó, ông ta nói: "Dĩ nhiên bác không hy vọng cháu là thủ phạm, đều là người một nhà, bác chỉ mong các cháu có thể sống tốt. Nhất là cháu đó, trong mấy đứa bác coi trọng cháu nhất, còn đang định chờ thêm mấy năm nữa sẽ giao Diệp gia lại cho cháu. Nhưng bây giờ cháu gây ra chuyện như thế này, cháu nói thật cho bác biết, có phải là cháu giết Linh Chi không?"

Diệp Thiều Quang nhìn thẳng vào mắt Diệp Kiến Công, nói: "Bác  cả, nếu như là cháu ra tay thì liệu cảnh sát có thể bắt được cháu sao?"

Nếu thực sự người ra tay là Diệp Thiều Quang thì sao anh có thể ngu đến độ để mình bị bắt?

Cho dù là vu oan cho kẻ khác, anh cũng sẽ không để lộ bất cứ sơ hở nào.

Kể cả muốn hãm hại ai, anh cũng sẽ không  cho người đó tìm được cơ hội thoát thân.

Mà chuyện vu oan giết hại Diệp Linh Chi lần này, nói thẳng ra thì là quá vụng.

Ánh mắt Diệp Kiến Công chợt lóe lên nhưng trên mặt lại đều là vẻ tin tưởng cùng động viên, ông ta nói: "Không phải cháu làm là được. Bất kể như thế nào Diệp gia cũng không để cháu bị oan uổng, bác nhất định sẽ tìm một luật sư giỏi giúp cháu thắng vụ kiện này."

Trong mắt Diệp Thiều Quang lóe lên sự châm chọc, anh nói: "Cám ơn lòng tốt của bác, nhưng mà không cần đâu, cháu sẽ tự tìm luật sư cho mình."

Dùng luật sư của Diệp Kiến Công còn không phải tự đưa đầu vào rọ hay sao? Coi anh là thằng ngu thật đấy à?

Bàn về thủ đoạn, trong Diệp gia có ai là đối thủ của anh, còn dám múa rìu qua mắt thợ, nực cười.

Diệp Kiến Công than thở một tiếng: "Cháu... thôi được rồi, nếu cháu đã nói như vậy thì bác cũng không miễn cưỡng. Nhưng mà cháu phải nhớ, cháu là người của Diệp gia, nếu có vấn đề gì nhất định phải tìm bác, chúng ta mới là người một nhà."

Diệp Thiều Quang cười nói: "Cám ơn bác cả, cháu đã nhớ và sẽ nhớ thật kĩ."

Nhớ kĩ người đâm sau lưng anh là người một nhà với anh, không chỉ đâm mà còn muốn chôn anh nữa!

Cái gì mà người một nhà? Nhà của người khác là bảo vệ nhau, còn cái nhà họ Diệp này chỉ có tính kế hãm hại lẫn nhau thôi.

Diệp Kiến Công do dự một lát, nói: "Chuyện này xong xuôi, cháu có thể bình an trở về thì... ra nước ngoài đi. Diệp gia lúc này đang có chút chuyện nên mấy đứa nhỏ các cháu cứ ra nước ngoài hết đi."

Diệp Thiều Quang dùng ngón tay nhẹ lên chiếc còng tay trên cổ tay, nói: "Ra nước ngoài? Vậy thì không được."

Diệp Kiến Công vỗ bàn một cái: "Không được cũng phải được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."

Diệp Thiều Quang chậm rãi nói: "Cháu còn chưa báo thù, làm sao ra nước ngoài được?"

"Cháu..."

Diệp Thiều Quang thản nhiên cười nói: "Bác cả, Diệp Thiều Quang cháu đây không phải là loại người ta tát cho một phát còn phải cười với người ta. Bị người ta mưu hại vu oan thành thủ phạm giết người, thù này mà không báo thì cháu không phải là Diệp Thiều Quang."

Khóe miệng Diệp Kiến Công khẽ giật giật: "Cháu muốn báo thù như thế nào, chẳng lẽ còn muốn làm lớn chuyện này ra nữa sao? Chuyện này cháu phải nghe bác."

Diệp Thiều Quang châm chọc cười một tiếng: "Cháu cứ không nghe thì sao? Bác cả, bác nói gì cũng không có tác dụng đâu, chuyện này cháu sẽ không bỏ qua. Bác cũng biết từ nhỏ đến lớn... ai dám động vào cháu mà cháu không làm tí gì đáp trả thì đó không phải phong cách của cháu. Chuyện này... hừ, đợi cháu ra ngoài rồi... cái tên chụp tội danh giết người lên đầu cháu đừng mong sống nổi thêm một ngày nào nữa."

Lúc Diệp Thiều Quang nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Kiến Công, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi môi đỏ tươi, khuôn mặt xinh đẹp lại trở nên cực kì yêu nghiệt.

Diệp Kiến Công cảm thấy khó thở: "Cháu... cháu muốn bác tức chết có phải hay không?"

Diệp Thiều Quang giơ tay, nói: "Bác cả, cái mũ này cũng đừng chụp vào đầu cháu chứ. Cháu muốn làm bác tức chết  chỗ nào? Rõ ràng là hiện tại có người không muốn cháu sống mà, cháu cũng không cần giả bộ quân tử làm gì, mà bản thân cháu cũng chả phải quân tử gì."

Diệp Húc Quang khuyên nhủ: "Thiều Quang, cha anh với anh sẽ cùng nghĩ cách cứu em ra, trước hết em đừng làm gì cả, sau khi ra khỏi đây thì ra nước ngoài tránh một thời gian."

Diệp Kiến Công thở dài một tiếng, tận tình khuyên bảo nói: "Thiều Quang, nghe bác cả nói một câu, bác cả sẽ không hại cháu."

Diệp Thiều Quang đứng lên, sâu kín nói: "Bác cả, trên đời này người có thể chỉnh chết Diệp Thiều Quang cháu còn chưa được sinh ra, bác cứ  chờ mà xem, chờ cháu chơi chết kẻ đó."

Diệp Kiến Công ngây người, chỉ thấy sau lưng rét lạnh, rất nhiều năm qua ông ta chưa từng có cảm giác như vậy. Ánh mắt của Diệp Thiều Quang khiến người ta nhớ tới loài cá ăn thịt người mà ông ta từng nuôi, hung tàn, đáng sợ!

Từ đầu đến cuối, Diệp Thiều Quang chỉ cười nhàn nhạt, lúc anh cười đôi mắt đẹp kia dường như không có bất kì lực công kích nào. Nhưng Diệp Kiến Công biết rõ, thằng nhóc này cực kì... cực kì ác độc.

Diệp Thiều Quang cũng từng nói, anh là người ăn miếng trả miếng, từ khi còn bé, những người từng bắt nạt, từng mưu hại anh, anh chưa từng tha cho bất cứ ai.

Cuối cùng Diệp Thiều Quang nói: "Bác cả, hai người về đi, không có việc đừng tới tìm cháu. Chuyện của cháu thì cháu tự giải quyết, không khiến các người phải nhọc lòng. Nhưng mà bác cả đã quan tâm cháu như thế thật làm cháu thụ sủng nhược kinh, chẳng qua cháu nghĩ bác nên đi quan tâm anh họ đi, dẫu sao bây giờ là lúc anh ấy cần bác nhất."

Diệp Thiều Quang nói xong rời đi, đối với Diệp Kiến Công anh đã không còn gì để nói, anh chỉ muốn cho lão già kia biết, đắc tội anh thì sẽ không có kết quả gì tốt, bất kể cho ông ta có là ai đi chăng nữa, ông ta đã không coi anh là cháu thì còn mong anh hiếu kính cái gì?

Hai cha con Diệp Kiến Công sắc mặt kém vô cùng.

Diệp Húc Quang: "Ba, thằng nhóc này vừa hồ đồ vừa ngu xuẩn, nó quá kiêu ngạo."

Diệp Kiến Công đứng lên, nói: "Về rồi nói."

Diệp Húc Quang im lặng, đi theo Diệp Kiến Công ra về.

...

Thời điểm Nhạc Thính Phong đi tới đồn cảnh sát đã là tối muộn, nhìn thấy Diệp Thiều Quang còn trêu đùa nói: "Nhìn thấy anh ở đây, trong lòng tôi có cảm giác... rất vui."

Tâm tình Diệp Thiều Quang cũng không tệ, gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy vui lắm, nhưng mà cậu tới muộn quá."

Nhạc Thính Phong sờ cằm, nói: "Ngược lại, tôi còn thấy mình tới hơi sớm, tôi thấy chờ anh bị giam ba bốn hôm rồi mới tới, lúc đó xem tâm tình anh còn tốt được như thế này không?"

Diệp Thiều Quang bĩu môi, khinh bỉ mà hừ một tiếng: "Cậu rảnh rỗi như thế thì tìm luật sư cho tôi đi."

Nhạc Thính Phong gật đầu: "Được thôi, không thành vấn đề, nhưng mà..."

Không chờ Nhạc Thính Phong nói xong, Diệp Thiều Quang liền nói: "Có tôi làm nội gián, mấy người muốn làm cái gì mà chẳng dễ dàng như lật bàn tay... tôi lợi hại hơn Diệp Linh Chi nhiều."

Nhạc Thính Phong cười, cái anh cần chính là những lời này, "Tự dưng tôi lại thấy Diệp Linh Chi chết là giúp chúng tôi nhỉ?"

Diệp Thiều Quang tiếc nuối lắc đầu: "Ai bảo không phải? Còn không phải ép tôi phải đứng về phía các người sao, cậu nói xem đây là ngu hay là đần?"

Giết Diệp Linh Chi vừa coi như giúp Yến Thanh Ti báo thù lại còn tặng kèm thêm một Diệp Thiều Quang, đúng là không biết bọn họ tính toán kiểu gì nữa.

Nhạc Thính Phong gật đầu: "Đúng là ngu thật, chuyện tìm luật sư thì anh cứ yên tâm, tôi sẽ tìm cho anh luật sư tốt nhất trong nước."

Diệp Thiều Quang đột nhiên nở nụ cười với Nhạc Thính Phong, nụ cười có chút quái dị: "Luật sư là tôi chọn, cậu tìm giúp tôi..."

"Được, anh nói đi."

Diệp Thiều Quang nói: "Hạ Lan Phương Niên."

Vẻ mặt đang ung dung của Nhạc Thính Phong nháy mắt lạnh xuống: "Anh có ý gì? Muốn ăn đòn phải không?"

Diệp Thiều Quang giơ tay, rất vô tội nói: "Chả có ý gì cả, lần trước ở nước ngoài từng thấy Hạ Lan Phương Niên tranh luận trên tòa thực sự rất ngoạn mục, nên tôi thấy người có thể giúp tôi thắng án này chỉ có cậu ta."

Nhạc Thính Phong im lặng, mắt lạnh nhìn Diệp Thiều Quang: "Anh chắc chứ?"

Diệp Thiều Quang cười tủm tỉm nói: "Nếu có thể thì mời cậu ta giúp tôi đi, hai người các cậu cũng coi như là bạn bè, chắc là mời được đúng không? Dù gì tôi cũng về phe cậu, cậu cũng phải để tôi thấy... thành ý của cậu chứ?"

Nhạc Thính Phong liếc một cái, tên chết tiệt này, anh ta vốn không coi việc bị coi là nghi phạm giết người này là cái gì.

"Được, Hạ Lan Phương Niên thì Hạ Lan Phương Niên. Nhưng mà nói trước, tiền thuê cậu ta khá cao, khoản tiền này anh trả."

Khóe miệng Diệp Thiều Quang khẽ giật một cái: "Mẹ nó, sao cậu lại bủn xỉn thế? Dù gì cũng là ông chủ của Nhạc thị đấy?"

Nhạc Thính Phong nghiêm túc nói: "Ông chủ thì sao, ông chủ thì không cần nuôi gia đình à? Tôi đây trên có mẹ già phá của, dưới có... bạn gái bại gia, anh cho là ai cũng như anh, ăn no mỗi bụng mình mà là được đấy à?"

Diệp Thiều Quang cắn răng: "Tôi... cậu nghĩ chỉ mình cậu cần nuôi sao? Tôi cũng đang nuôi đó, bỗng nhiên thấy hối hận quá, không muốn hợp tác với cậu nữa."

Yên tâm, không có anh thì Quý Miên Miên vẫn có Tiểu Từ, hối hận cũng không còn kịp rồi. À, anh có thể tìm bác cả của anh."

Nhạc Thính Phong đứng lên: "Anh cứ yên tâm mà ngồi đây đợi đi, muốn làm hay muốn nói cái gì có thể nói với tôi."

Diệp Thiều Quang nói: "Đừng có nói cho Quý Miên Miên tôi bị bắt."

Nhạc Thính Phong không thèm khách khí nói: "Yên tâm, có nói thì cô ta cũng chẳng lo lắng cho anh…"

Diệp Thiều Quang cười tự giễu một tiếng, đúng vậy, xem chừng cô ấy có biết cũng chỉ nghĩ anh bị bắt rồi thì ai nấu cơm cho cô ấy, ai dọn phòng cho cô ấy đây?

Quý Miên Miên... Quý Miên Miên... Mới không gặp nửa ngày đã thấy nhớ cô ấy rồi.

Không nói không phải vì sợ cô ấy lo lắng, mà là... không muốn để cô ấy nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình bây giờ mà thôi.

Bất kể là trai hay là gái, khi đứng trước người mình yêu thì đều chỉ muốn người ta thấy những mặt tốt nhất của mình mà không phải là lúc mình... chật vật nhất. Ngay cả khi Diệp Thiều Quang có bao nhiêu tự tin có thể rời khỏi đây, nhưng... người bị bắt vào tù luôn là rất khó coi, Quý Miên Miên lại là người thích cái đẹp, nhìn thấy anh bây giờ chắc chắn cho rằng anh rất xấu xí.

Diệp Thiều Quang thở dài một tiếng, nói: "Tôi không ở nhà, không có ai chăm sóc cho cô ấy, anh nói cho cô ấy... đừng có lười nhác, đừng gọi đồ ăn bên ngoài, cũng đừng chỉ biết chạy qua nhà hàng xóm ăn chực..."

Diệp Thiều Quang còn chưa muốn nói hết đã bị Nhạc Thính Phong cắt lời: "Anh đây đâu phải muốn làm bạn trai cô ấy, muốn làm mẹ cô ấy thì đúng hơn?"

Diệp Thiều Quang lạnh mặt: "Tôi tự nguyện."

"Còn gì nữa không?”

Diệp Thiều Quang cau mày, còn có rất nhiều điều, cô chẳng có cái gì để khiến anh yên tâm cả.

Suy nghĩ một lát, Diệp Thiều Quang nói: "Hay là... cậu đón cô ấy qua nhà cậu đi. Trước khi tôi rời khỏi đây cứ để cô ấy đi theo Yến Thanh Ti đi..."

Nhạc Thính Phong: "Còn gì nữa?"

"Không có."

"Được, tôi sẽ làm như những gì anh nói."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro