Diệp Thiều Quang đâu? _ anh ta... đang lau nhà

Từ chương 831-836

Nhạc Thính Phong đẩy cửa đi vào, thấy sắc mặt Yến Thanh Ti đầy bất an liền hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có, em chỉ... lo lắng cho Miên Miên, không biết bây giờ con bé thế nào?" Yến Thanh Ti do dự một lúc, vẫn quyết định không nói ra chuyện của mẹ cô. Dù sao việc này là chuyện lớn, cũng có nguy hiểm, cô phải suy nghĩ thật kĩ đã.

Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti: "Nói tới thì hôm trước Diệp Thiều Quang cũng đã giúp chúng ta, với lại cậu ta cũng không phải loại người thích đùa giỡn đàn bà, tuy không phải người tốt nhưng xem xét kĩ thì cũng tạm chấp nhận được."

Yến Thanh Ti thở dài một tiếng, trước đó Quý Miên Miên có gọi một cuộc điện thoại tới nói không có chuyện gì, bảo cô đừng lo lắng, sau đó liền không liên lạc lại được nữa.

Yến Thanh Ti đương nhiên không thể biết giờ phút này Quý Miên Miên đang nằm trên ghế salon, trên bàn là một mớ hỗn độn. Đang xem game show cười đến chảy cả nước mắt, cô giơ chân lên đạp Diệp Thiều Quang: "Tôi muốn ăn gà rán, anh nhanh lên."

Diệp Thiều Quang cắn răng nói: "Quý Miên Miên, đã hai giờ sáng rồi mà em còn không đi ngủ?"

Quý Miên Miên ngẩng đầu lên, vẻ mặt tội nghiệp: "Không phải anh nói để cho tôi ngủ cả đời sao? Vậy tôi cũng phải kiểm hàng trước chứ! Không cho tôi kiểm hàng làm sao tôi biết được anh tốt hay xấu đây?"

Diệp Thiều Quang hộc máu, kiểm hàng tức là muốn anh thức đêm hay sao, anh oán hận nói: "Mẹ kiếp, vậy em kiểm nhanh lên được không?"

uý Miên Miên nhón một miếng khoai tây chiên lên nhét vào miệng nhai rắc rắc rắc nói: "Bây giờ tôi không có hứng, chờ có hứng thì kiểm hàng sau, anh cứ tắm rửa kì cọ sạch sẽ nằm chờ tôi tới là được."

Diệp Thiều Quang cắn răng, hai ngày, anh đem Quý Miên Miên về đây đã hai ngày rồi. Ban đầu vốn là muốn nói rõ ràng, anh không muốn bị Quý Miên Miên tiếp tục đùa bỡn nữa, anh nhất định phải nói ra, nói cho rõ ràng, tốt nhất là đem người làm luôn, đem gạo nấu thành cơm đã rồi nói sau.

Nhưng mà, sau khi đem người về, Diệp Thiều Quang mới phát hiện đây không phải là chuyện muốn làm thì làm. Quý Miên Miên đã không muốn thì không ai làm gì được cả, với sức mạnh và thân thủ của cô thì đố ai có thể tùy tùy tiện hành động được đấy.

Mấu chốt ở chỗ cô ấy còn nói: Nếu anh dám cưỡng bức tôi thì cả đời này đừng mong có hy vọng.

Một câu nói khiến Diệp Thiều Quang nhịn, nhịn, nhịn...

Biểu hiện Quý Miên Miên đã cho thấy rõ ràng là cô đã được Yến Thanh Ti giáo dục qua, đối với chuyện giữa nam và nữ xem chừng đã hiểu thêm một ít. Diệp Thiều Quang tự thuyết phục chính mình, đây cũng tính là chuyện tốt, ít nhất cô ấy còn biết giữa nam và nữ phải có phòng bị.

Nhưng mà... cơ hội hiếm có như này, chẳng lẽ phải bỏ qua sao?

Có điều, Quý Miên Miên là cái đồ ngu xuẩn không tim không phổi. Ở đây hai ngày, mỗi ngày chỉ có ăn rồi ngủ, tỉnh ngủ thì xem tivi, xem phim, xem đủ các loại game show, sắp đem nhà anh biến thành ổ chó rồi.

Mấu chốt là bây giờ Quý Miên Miên sai bảo anh trôi chảy cực kì, bưng trà rót nước, mua đồ ăn vặt, hoàn toàn coi anh như cu li vậy.

Diệp Thiều Quang thấy Quý Miên Miên không có ý muốn kiểm hàng, tức giận, kéo cô lên ném ra cửa: "Đi ra ngoài, nếu em không muốn làm gì vậy thì chờ em có cái tâm tình chết tiệt kia rồi chúng ta gặp lại."

Quý Miên Miên vừa nghe, lập tức bổ nhào lên, ôm lấy Diệp Thiều Quang: "Không muốn, tôi không muốn đi... không đi... Là anh mang tôi tới, nếu đã mang tới rồi thì đừng nghĩ có thể tùy tiện đem tôi đuổi khỏi cửa dễ dàng như vậy."

Diệp Thiều Quang cắn răng: "Nếu em không kiểm hàng, vậy em còn ở đây làm cái gì? Để cho tôi nhìn em chảy nước miếng sao?"

Quý Miên Miên ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn còn vương lại mảnh vụn của miếng khoai tây chiên, trên mặt không trang điểm, tối qua còn thức khuya xem phim khiến vành mắt trở nên đen sì, trên người thì lại đang mặc áo phông của Diệp Thiều Quang, tóc tai toán loạn, cả người đều lôi thôi. Xem ra cô không có bản năng đứng trước đàn ông là phải xinh đẹp như những người phụ nữ khác, nhưng quan trọng là người đàn ông này lại thích cô như vậy, thích cô nha.

Quý Miên Miên ngước hai tròng mắt đen bóng lên, cô nói: "Chính bởi vì bây giờ tôi không có hứng nên mới càng phải để tôi ở nơi này nha. Ở đây, bất kể lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy anh, nói không chừng tâm tình tôi tốt một chút là có thể kiểm hàng đấy! Nếu tôi đi rồi, sẽ không nhìn thấy anh, cũng không có cách nào gặp anh, không thấy anh tự nhiên sẽ không... Anh phải tự cho mình một cơ hội chứ, chuyện đơn giản như này cũng không nghĩ ra sao?"

Diệp Thiều Quang hộc máu, rốt cuộc ai mới là người không nghĩ ra?

"Quý Miên Miên, tôi thấy chẳng qua em ở đây quá sung sướng nên mới không muốn đi thôi."

Quý Miên Miên nháy mắt mấy cái, biểu tình trên mặt cô nói cho Diệp Thiều Quang biết, anh... đoán đúng rồi, đoán đúng lí do đứa ngốc này tại sao lại không muốn đi rồi.

Diệp Thiều Quang oán hận nhìn cô: "Xem ra đúng là là em được phục vụ sung sướng quá rồi nên không muốn rời đi chứ gì?”

Ánh mắt Quý Miên Miên lóe lên sự áy náy, cô mềm giọng nói: "Cái đó... cái đó... thật ra thì tôi... cũng không phải như vậy..."

Quý Miên Miên ở đây hai ngày, cô nếm được mùi vị của chung cư cao cấp, điều hòa bật cả ngày cực kì thoải mái, lại còn có người phục vụ, ăn uống cũng không cần tiêu tiền, quan trọng nhất là... giường thật là lớn, ngủ rất thoải mái nha! Không muốn đi, không muốn đi... thật sự không muốn đi đâu hết!

Em tự biết rõ rồi thì đi ra ngoài, ngay lập tức đi ra ngoài." Diệp Thiều Quang tức đến nỗi đỉnh đầu bốc khói. Quý Miên Miên chỉ đơn giản là ở nơi này quá sung sướng mới không muốn đi, chứ không phải muốn kiểm hàng hay cái gì khác.

Diệp Thiều Quang kéo cửa, ném Quý Miên Miên ra ngoài.

Đóng sầm cửa lại, anh tức chết mất, con bé ngu xuẩn này lúc không thấy thì nhớ, mà lúc thấy rồi chỉ cảm thấy muốn tức chết thôi.

Quý Miên Miên hét lên: "Này, mở cửa ra, tôi không có tiền. Ngoài trời nóng như thế này, anh để cho tôi vào đi mà. Diệp Thiều Quang, anh không thể ác độc như vậy..."

Diệp Thiều Quang “hừ” một tiếng: "Em muốn đi đâu thì đi..."

Quý Miên Miên đập cửa kêu: "Diệp Thiều Quang, anh mở cửa ra nhanh lên. Tôi nói cho anh biết, tôi cứ ở ngoài cửa, tôi không đi, nhất quyết không đi. Anh mau mở cửa ra... chúng ta thương lượng không được sao? Không phải là kiểm hàng hay sao, tôi chuẩn bị kiểm đây, được chưa?"

Diệp Thiều Quang bĩu môi, chuẩn bị kiểm hàng, ha, coi anh đây là thằng ngu sao? Nói chuẩn bị ai biết được muốn chuẩn bị bao lâu, anh không bị mắc lừa đâu.

Quý Miên Miên tiếp tục gõ cửa: "Tôi nói thật đấy, dẫu sao tôi cũng chỉ là một cô gái, anh không thể cứ như vậy..."

Diệp Thiều Quang không thèm nghe, cầm điều khiển từ xa tắt ti vi, đem đồ ăn vặt của Quý Miên Miên ném hết vào thùng rác. Nghe thấy giọng của Quý Miên Miên, anh tự nhủ thầm không thể mềm lòng, tuyệt đối không thể mềm lòng.

Nhưng mà sau mấy phút không nghe thấy giọng của Quý Miên Miên nữa thì tay Diệp Thiều Quang ngừng lại.

Xảy ra chuyện gì rồi, chắc không phải bỏ đi thật chứ?

Cô ta có cốt khí thế sao?

Diệp Thiều Quang ngừng lại, anh ném Quý Miên Miên ra ngoài cũng không phải thực sự muốn đuổi cô đi, chẳng qua là tức giận quá mức thôi, muốn để cô dỗ dành anh, nói mấy lời ngon ngọt, dỗ anh hết giận thì anh sẽ để cô vào.

Nhưng thế quái nào lại không nói gì nữa, bỏ cuộc rồi sao?

Diệp Thiều Quang vội vàng bỏ rác lại, xoay người nhìn xuyên qua cửa mắt mèo trên cánh cửa, kết quả nhìn thấy... nhìn thấy Quý Miên Miên đang nói chuyện với một người đàn ông khác. Người đàn ông kia là hàng xóm nhà anh, Diệp Thiều Quang mua căn hộ cao cấp này làm nhà riêng, tuy không quan hệ nhiều với hàng xóm nhưng cũng điều tra bọn họ kĩ càng, tên kia hình như là diễn viên nhỏ nào đấy.

Hai người nói gì Diệp Thiều Quang nghe không rõ, nhưng nhìn Quý Miên Miên vui vẻ như vậy, hai người dường như còn hợp ý vô cùng, hơn nữa Quý Miên Miên hình như còn muốn về nhà tên đàn ông kia.

Diệp Thiều Quang lập tức nổi điên, bất thình lình mở tung cửa, đen mặt nói: "Còn không đi vào, mè nheo cái gì?"

Quý Miên Miên quay đầu, kinh ngạc nhìn Diệp Thiều Quang: "Không phải chính anh nói không cho tôi vào sao? Anh bắt tôi đi cơ mà?"

Diệp Thiều Quang lập tức nói điêu không chớp mắt: "Lúc nào, tôi nói sao tôi lại không biết, tôi có nói như vậy sao? Giày cũng không mang, cả ngày chỉ biết chạy loạn, không sợ ra cửa gặp sói đói tha đi mất sao?"

Quý Miên Miên: "Anh... anh…"

Lãnh Nhiên gãi đầu một cái, sao cậu ta lại cảm thấy từ “sói đói” ở đây là chỉ mình nhỉ? Cái này.... là hiểu lầm to rồi nha.

Cậu ta hắng giọng hỏi: "Miên Miên, đây là... bạn trai cô sao?"

Diệp Thiều Quang vừa nghe, lập tức lạnh mắt lạnh liếc qua, Miên Miên... còn dám gọi Miên Miên? Ai cho tên đó gọi thân mật như vậy, cách gọi đó đó là để cho mày gọi sao?

Quý Miên Miên bĩu mỗi: "Đừng có nói bậy, anh ta... không phải là bạn…"

Diệp Thiều Quang chặn lời Quý Miên Miên lại, nói: "Đúng vậy, tôi chính là bạn trai cô ấy. Tính tình cô ấy không tốt, suốt ngày bướng bỉnh như vậy, chỉ biết gây gổ với tôi rồi bỏ chạy."

Quý Miên Miên trợn mắt, con mẹ nó, Diệp Thiều Quang, rõ ràng là anh ta đuổi tôi ra ngoài cơ mà?

Ban ngày ban mặt, nói láo còn không chớp mắt, quả nhiên không phải người tốt!

ột nhiên, nhà hàng xóm bên cạnh tự dung nhô ra một bác gái trung niên, nói: "Nhóc con nói láo là không tốt nha. Rõ ràng là cậu đuổi bạn gái ra ngoài, bạn gái cậu lúc nãy còn thật thảm hại kia kìa, gọi cậu mở cửa mãi cậu không thèm mở, chúng tôi đều nghe được hết đấy!"

Quý Miên Miên liên tục gật đầu, không sai, không sai, rõ ràng là cô bị cái tên này đuổi ra ngoài. Dù cô không phải bạn gái của Diệp Thiều Quang nhưng thật khó khăn mới có một bác gái nhiệt tính đứng về chính nghĩa như thế nên cô suy nghĩ một chút rồi tự động bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt kia.

"Đúng, đúng, đúng, là tôi bị anh ta đuổi ra ngoài nha."

Lãnh Nhiên vội vàng nói: "Nếu có tranh cãi thì tốt nhất cứ ngồi xuống nói cho rõ ràng, gây gổ như vậy cũng không giải quyết được gì!"

Diệp Thiều Quang ôm lấy Quý Miên Miên nói: "Tôi với bạn gái có chút vấn đề nhỏ, chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết, không phiền mấy người phải quan tâm."

Bác gái hàng xóm nói: "Ê, cô bé, loại đàn ông mà chỉ cãi nhau một tí liền đem cháu ném ra ngoài thì phải cẩn thận một chút."

Diệp Thiều Quang trừng mắt liếc qua, bác gái lập tức im miệng.

Bên cạnh bác gái kia lại nhô ra thêm một bác trai, nói: "Cô bé à, nếu lần sau còn cãi nhau nữa thì có thể tới gõ cửa nhà bác, bác cho cháu ngồi nhờ."

Bác gái kia đưa tay nhéo ông chồng, đem ông ta kéo vào, đóng cửa cái “rầm”.

Lãnh Nhiên nhỏ giọng nói: "Tôi cũng ở ngay bên cạnh, sau này nếu cô... nếu cô có cái gì khó khăn, qua nhà tôi ngồi cũng được..."

Lãnh Nhiên khó khăn lắm mới có thể nói ra những lời này, cậu ta cũng không dám nhìn vào mắt của Diệp Thiều Quang, thật muốn bỏ của chạy lấy người.

Cậu không nghĩ tới sẽ gặp Quý Miên Miên ở đây, mà cô ấy lại là trợ lý của chị Thanh Ti. Nếu như Quý Miên Miên thật sự bị bạn trai bắt nạt, dù sao hai người là chỗ quen biết cũng nên phải quan tâm một chút, nếu không biết ăn nói sao với chị Thanh Ti đây?

Quý Miên Miên gật đầu liên tục: "Được, được, được, vậy tôi qua nhà cậu... ngồi..."

Không đợi Quý Miên Miên nói xong, Diệp Thiều Quang đã đem cô ném vào nhà, đóng cửa cái “rầm”: "Thật sự có bản lĩnh đấy Quý Miên Miên, mới đứng ngoài cửa có một xíu đã có thể cấu kết với một tên tiểu bạch kiểm rồi."

Quý Miên Miên bĩu mỗi: "Cái gì mà tiểu bạch kiểm? Lãnh Nhiên chính là một tiểu thịt tươi, đúng là rất đẹp trai, là một ngôi sao đang lên, tiền đồ vô hạn, là đối tượng được công ty chúng tôi nâng đỡ, anh ăn nói tử tế một chút. Đúng rồi, chẳng phải anh đuổi tôi đi sao? Anh lại kéo tôi trở lại làm gì?"

Diệp Thiều Quang lôi Quý Miên Miên vào trong: "Đi? Để cho cô đi sáng nhà hàng xóm cắm sừng tôi sao? Cô nghĩ hay nhỉ?"

Quý Miên Miên “hừ” một tiếng: "Không để tôi đi cũng không cho tôi ở, rốt cuộc anh muốn cái gì?"

"Bắt đầu từ giờ trở đi, cô chỉ có thể ở trong cái nhà này, hai nhà hàng xóm nhà nào nào cũng không được đi qua."

Mấy người hàng xóm chẳng một ai tốt, cái đôi vợ chồng lắm chuyện kia chỉ biết xúi bậy, còn cái tên tiểu bạch kiểm kia nữa, mẹ nó... chỉ biết dựa vào mặt mà quyến rũ con nhà người ta.

Quý Miên Miên đảo con ngươi hai vòng: "Đây là anh nói đó nha, là anh cầu xin tôi ở lại nhà anh đó?"

"Đừng có nói nhảm, dọn cái bàn mau lên."

Quý Miên Miên lại cố hỏi thêm một câu: "Anh đã kêu tôi ở lại thì về sau đừng hòng đuổi tôi đi."

Diệp Thiều Quang nắm lấy cằm của Quý Miên Miên: "Đừng có nói đuổi em đi, chỉ sợ có về sau em có muốn đi cũng đi không nổi."

Quý Miên Miên hét lên một tiếng, nằm vật ra ghế salon: "Yeah... quá tuyệt, cuối cùng về sau cũng chẳng cần lo tới chuyện nộp tiền thuê nhà nữa."

Trong đầu Quý Miên Miên bắt đầu hiện lên một cuộc sống thật tươi đẹp, tự nhiên bớt được một khoản tiền thuê nhà, lần này xem ra tiết kiệm được nhiều lắm đây? Chưa kể chỗ ở mới này điều kiện lại cực tốt, còn có người phục vụ đặc biệt.

Diệp Thiều Quang...

Bây giờ anh ta đã hiểu chủ ý của Quý Miên Miên, hóa ra đòi ở đây là để tiết kiệm tiền.

Không sao, ở tại đây, cùng ở chung, ngủ chung một chỗ, đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Quý Miên Miên, sớm muộn gì ông đây cũng bắt em lại!

...

Lãnh Nhiên đi vào nhà, do dự một hồi cuối cùng vẫn gọi báo cho Yến Thanh Ti.

"Chị Thanh Ti, là em Lãnh Nhiên ạ, lâu lắm không gặp chị thế nào rồi?"

"Rất tốt, sao lại gọi điện cho chị thế này?"

Yến Thanh Ti cảm thấy thật ngoài ý muốn, cô với Lãnh Nhiên quan hệ cũng không tệ nhưng cũng không phải loại quan hệ thân mật đến nỗi thường xuyên liên lạc.

"Cái này... hôm nay, em có gặp... Miên Miên... ở gần nhà em."

"Quý Miên Miên?"

"Vâng, là cô ấy."

Lãnh Nhiên đọc địa chỉ nhà mình: "Hình như cô ấy với bạn trai đang cãi nhau, không biết là tự chạy ra hay bị bạn trai đuổi ra ngoài. Em định để cô ấy qua nhà em ngồi một lúc nhưng bạn trai cô ấy liền đưa cô ấy vào nhà."

Yến Thanh Ti thở phào: "Được rồi, chị biết rồi, em đừng cúp máy vội. Bây giờ em qua gõ cửa, bảo Quý Miên Miên nghe máy, chị có chuyện cần nói."

"Được, em đi ngay..."

Lãnh Nhiên đi tới nhà Diệp Thiều Quang, lấy hết dũng khí nhấn chuông cửa.

Diệp Thiều Quang mở cửa, thấy Lãnh Nhiên thì sắc mặt càng ngày càng đen, lập tức đưa tay đóng cửa lại, ấn tượng của anh về tên tiểu bạch kiểm này chẳng tốt tí nào.

Lãnh Nhiên vội nói: "Miên Miên, là chị Thanh Ti gọi, chị ấy muốn nói chuyện với cô..."

"Đây, đây..." giọng nói của Quý Miên Miên từ bên trong vọng ra.

Lãnh Nhiên lúng túng cười nói: "Ha ha, vừa nãy nói chuyện phiếm với chị Thanh Ti, vô tình nói tới chuyện của Miên Miên nên chị ấy không yên tâm, muốn nói chuyện với Miên Miên."

Cặp mắt của Diệp Thiều Quang nhìn chằm chằm Lãnh Nhiên khiến cậu ta thấy khó thở.

Quý Miên Miên để chân trần chạy đến, đoạt lấy điện thoại của Lãnh Nhiên: "Chị, chị tìm em có việc gì sao?"

"Em ở cùng với Diệp Thiều Quang sao, lại còn bị đuổi ra ngoài? Em đang làm trò gì thế?"

Yến Thanh Ti rất tức giận, người của cô lại bị Diệp Thiều Quang đuổi ra ngoài, đuổi ra ngoài, đuổi ra ngoài... điều quan trọng phải nói ba lần.

Tên khốn Diệp Thiều Quang kia ngoài miệng thì nói thích Miên Miên, kết quả vừa đem người cướp đi được rồi lại dám đối xử với con bé như thế, Yến Thanh Ti đang muốn tìm đến tính sổ với anh ta đây.

Quý Miên Miên cười nói: "Chị, đó là chuyện ngoài ý muốn thôi, giờ em ở đây rồi, ở hẳn luôn, không cần đi nữa."

"Em... em dám ở chung với tên đó? Có phải bị ép buộc không, em chờ đó, bây giờ chị qua đó đón em về liền, nếu tên đó dám bắt ép em, chị sẽ đánh chết tên khốn khiếp đó."

"Chị, chị, chị đừng giận, không phải là em bị ép mà, em vui còn không hết đây."

"Em chắc chứ?" Yến Thanh Ti hoài nghi mình nghe lầm.

"Chắn chắn mà, em muốn ở đây."

Yến Thanh Ti nói sang vấn đề khác: "Diệp Thiều Quang đâu?"

"Anh ta… a... anh ta..." Quý Miên Miên nhìn cửa, không có ai nha, Lãnh Nhiên đã đi tham quan phòng khách, Diệp Thiều Quang đang... đang cầm chổi lau nhà để lau quanh quanh.

Quý Miên Miên nói: "Anh ta đang lau nhà."

Đây là một câu nói vô cùng có sức hình tượng, trong đầu Yến Thanh Ti lập tức tưởng tượng ra hình ảnh Diệp Thiều Quang đang lau nhà, mẹ nó, quá đáng sợ.

Yến Thanh Ti hỏi: "Vậy em thì sao, mới nãy em làm gì?"

Quý Miên Miên: "Nãy em đăng ăn vải."

Yến Thanh Ti thở phào, như thế này còn được.

"Em quyết định ở lại đó thật sao?"

Quý Miên Miên vui vẻ nói: "Chị, chị không biết đâu, ở đây thích cực, vừa rộng rãi vừa có người phục vụ, nhất là... còn không cần trả tiền thuê nhà nữa đó, tốt quá đi!"

Yến Thanh Ti há mồm, lời chuẩn bị nói ra cũng đành nuốt ngược vào.

Bởi vì tự nhiên cô thấy thương cảm cho Diệp Thiều Quang quá! Tên đó.. cũng thật đáng thương, gặp phải Quý Miên Miên quả thật là rất đáng thương.

Yến Thanh Ti còn đang định bảo nếu Quý Miên Miên có bị bắt nạt thì nói với cô, cô sẽ trả thù cho, nhưng mà dường như... không cần. Ngược lại, Yến Thanh ti còn cảm thấy Diệp Thiều Quang thích một cô gái như Quý Miên Miên cũng thật... không dễ dàng!

Cũng là đáng đời anh ta!

Trên đời này thứ gì cũng đều có khắc tinh của nó, có lẽ Quý Miên Miên chính là khắc tinh của Diệp Thiều Quang rồi.

Yến Thanh Ti nói: "Lãnh Nhiên ở ngay bên cạnh, nếu có chuyện gì thì tìm cậu ta."

"Vâng, em biết rồi, chị đừng lo lắng, có lịch làm việc gì chị cứ báo em nhé!"

"Được."

Lại dặn dò mấy câu, yêu cầu Quý Miên Miên không được tùy tiện ngủ với người ta rồi Yến Thanh Ti mới tắt di động. Trong lòng cô thở phào, rốt cuộc Quý Miên Miên cũng không đến nỗi khiến người khác lo lắng chết.

Chẳng qua là, xem ra sau này Diệp Thiều Quang còn phải chịu khổ nhiều! Cứ từ từ mà tận hưởng đi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro