không có ai quy định người ta không yêu bạn là phạm pháp cả
Từ chương 878-884
Cô xuống nhà trước, không thấy Nhạc phu nhân đâu liền hỏi thím Ngũ: “Mọi người đâu cả rồi?”
“Phu nhân và Miên Miên đã đi mua sắm rồi ạ.”
Miên Miên không có ở đây, Yến Thanh Ti liền gọi điện cho Nhạc Thính Phong hỏi: “Vụ án của Diệp Thiều Quang tiến triển đến đâu rồi?”
Nhạc Thính Phong nói: “Tạm được, Hạ Lan Phương Niên nói rằng có 70% nắm chắc, mấy ngày nữa có thể bảo lãnh anh ta ra ngoài rồi, làm sao thế?”
Yến Thanh Ti nói cho anh biết chuyện Diệp Kiến Công vừa mới gọi điện cho cô: “Tang lễ của Diệp Linh Chi diễn ra vào sáng mai, em lo là bên phía cảnh sát đã kết án rồi. Nếu đúng như thế thật, một khi tội danh giết người của Diệp Thiều Quang được thành lập thì sẽ là một rắc rối lớn.”
Nhạc Thính Phong nghe vậy, vẻ mặt có đôi chút khó nhìn, anh nói: “Cái này anh biết, so với chúng ta Hạ Lan Phương Niên biết rõ hơn nhiều. Cậu ta nói, tuy rằng hình huống bất lợi với Diệp Thiều Quang nhưng cũng không phải là có chứng cứ rõ rang, trực tiếp chứng minh Diệp Thiều Quang giết người. Nhiều nhất Diệp Thiều Quang chỉ phải ngồi trong trại tạm giam thêm vài ngày nữa, đến cuối cùng khi ra trước toà án, anh ta có năng lực có thể tẩy sạch tội danh cho Diệp Thiều Quang.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Thế thì tốt rồi, vụ án của Diệp Thiều Quang bây giờ như thế, có phải là chúng ta không thích hợp để…”
Còn chưa nói hết, đằng sau lưng cô đột nhiên vang lên tiếng động, Yến Thanh Ti quay lại thì nhìn thấy Quý Miên Miên và Nhạc phu nhân đang đứng đằng sau lưng mình
Hai người đều kinh ngạc nhìn cô, đặc biệt là Quý Miên Miên, hai tròng mắt của cô nàng như sắp rơi ra ngoài đến nơi.
Ngay lúc này, trong đầu Yến Thanh Ti vang lên một giọng nói, thôi chết, bữa cơm này không ăn tiếp được nữa rồi.
“Sao thế, đột nhiên em lại không nói gì?” Nhạc Thính Phong hỏi trong điện thoại.
Yến Thanh Ti từ từ hạ đôi đũa xuống, đặt điện thoại xuống bàn, “Bác, Miên Miên, hai người về rồi à.”
Nhạc Thính Phong nghe thấy thế liền thở dài, cuối cùng vẫn bị Quý Miên Miên biết được.
Nhưng… chắc cũng không ảnh hưởng lớn lao gì đâu nhỉ?
Quý Miên Miên chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, cô nàng hỏi: “Chị, vừa nãy chị mới nói… Diệp Thiều Quang… anh ta... anh ta… giết… giết người ấy ạ?”
Yến Thanh Ti vuốt vuốt sống mũi: “À… có thể là em nghe nhầm đấy, chị có nói gì đâu.”
Nhạc phu nhân đứng bên cạnh nói: “Không nhầm đâu… vừa nãy hình như… bác cũng nghe thấy.”
Yến Thanh Ti che mặt, bác gái, sao bác lại…
Quý Miên Miên quăng đống đồ đạc trong tay sang một bên, chạy đến trước mặt Yến Thanh Ti: “Chị, chị… không phải Diệp Thiều Quang đi công tác nước ngoài à?”
Yến Thanh Ti nhìn vào đôi mắt của Quý Miên Miên, đột nhiên không nói ra lời: “Anh ta… anh ta… đúng là đi công tác thật.”
Quý Miên Miên mếu máo nhìn cô: “Sau đó, anh ta đi… vào trại tạm giam làm việc luôn rồi chứ gì?”
Yến Thanh Ti tằng hắng, hình như… đúng là như vậy thì phải.
“Thực ra… chuyện này… là như thế này…” Đã không giấu được, Yến Thanh Ti liền kể cho cô nàng đầu đuôi sự tình.
“Nói vậy là… anh ta bị oan?”
“Đúng, bị oan.”
Yến Thanh Ti thấy Quý Miên Miên và Nhạc phu nhân thở phào một hơi nhẹ nhõm, biểu cảm của cả hai người đều rất đồng bộ. Sau đó, Quý Miên Miên nói: “Ôi trời, làm em sợ chết khiếp… Em còn cứ tưởng anh ta giết người thật cơ đấy, hoá ra là bị oan. Vậy thì đợi anh ta ra khỏi đó, em vẫn có thể quay về ở ké với anh ta rồi.”
Khoé miệng Yến Thanh Ti co giật, cô bỗng nhiên cảm thấy đồng tình với Diệp Thiều Quang, không nhịn được cô hỏi: “Miên Miên… bây giờ anh ta bị vu oan, em… có cảm thấy buồn không?”
“Buồn á?” Quý Miên Miên nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Chắc chắn là rất buồn rồi, anh ta không có ở đây, không có ai nấu đồ ăn ngon cho em ăn, nhưng may mà còn có Nhạc thái hậu.”
Yến Thanh Ti do dự một lát rồi mới nói: “Anh ta… Em có từng nghĩ đến nếu như… vụ án này không tra ra được rõ ràng, bây giờ tất cả chứng cớ đều chỉ vào anh ta là kẻ giết người, nhỡ đâu không thể thoát khỏi được cái tội danh này… tội danh giết người này anh ta sẽ phải chịu…”
Sắc mặt của Quý Miên Miên thay đổi, “Không… không… không đâu, cảnh sát… sẽ… điều tra rõ ràng thôi…”
“Nhưng nhỡ mà không tra rõ thì sao?”
Yến Thanh Ti nhìn vẻ mặt đang từ từ chuyển thành trắng bệch của Quý Miên Miên, “Em… em…”
Quý Miên Miên im lặng, Yến Thanh Ti cũng không nói gì, Nhạc phu nhân cảm thấy bầu không khí này là lạ cũng không nói gì, đợi gần mười phút sau, Quý Miên Miên mới ngẩng đầu hỏi Yến Thanh Ti: “Chị… em… muốn đi gặp anh ta, có được không ạ?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Được… nhưng chị không biết anh ta sẽ gặp em hay không đâu.”
Diệp Thiều Quang là một người cực kì kiêu ngạo, điều này có thể thấy được từ việc anh ta không hy vọng Quý Miên Miên biết được chuyện này, không ai muốn để người mình thích nhìn thấy dáng vẻ chật vật của chính mình.
Ăn xong cơm, Yến Thanh Ti đưa Quý Miên Miên đến trại tạm giam.
…
Cảnh sát của trại tạm giam đến báo cho Diệp Thiều Quang rằng có người muốn gặp anh ta, anh ta hỏi là ai, cảnh sát bảo rằng là một cô gái có khuôn mặt tròn tròn, hai mắt cũng to tròn.
Diệp Thiều Quang mặt mũi lạnh lùng: “Bảo cô ấy về đi!”
“Cô ấy đã nói là anh mà không ra gặp cô ấy, cô ấy sẽ không đi.”
Diệp Thiều Quang hừ một tiếng: “Vậy thì cứ để cô ấy đợi ở đó…”
“Từ từ đã… bảo cô ấy là trước khi tôi được thả ra, cô ấy mà gầy đi thì tôi sẽ không tha cho cô ấy.”
Tâm trạng của Diệp Thiều Quang lúc này rất tệ, anh đã dặn Nhạc Thính Phong là đừng để Quý Miên Miên biết chuyện này, sao lại vẫn để cô ấy biết được? Anh ta làm ăn thật quá bất cẩn.
Dáng vẻ của anh bây giờ không biết là xấu đến mức nào? Để một đứa con gái thích mặt đẹp như Quý Miên Miên nhìn thấy thì không biết còn ghét bỏ anh thế nào nữa?
Nghe thấy câu nói đó, viên cảnh sát cũng cạn lời, cái quỷ gì thế này?
“Anh ở đây thì tôi truyền lời cái kiểu gì? Hay là anh tự ra nói đi, con gái người ta đến đây gặp anh cũng chẳng dễ dàng gì. Dù sao bây giờ anh cũng là kẻ bị tình nghi, người ta có thể đến gặp anh, chí ít cũng nói lên được tình cảm của cô ấy với anh rất sâu sắc.”
Diệp Thiều Quang lập tức bật cười: “Anh nhìn kiểu gì mà ra cô ấy có tình cảm sâu sắc với tôi? Cô ấy đào đâu ra tình cảm mà sâu sắc với tôi?”
Rõ ràng là có tình cảm sâu đậm với đồ ăn anh nấu thì đúng hơn.
Quý Miên Miên, ha ha, anh hiểu cô rõ như lòng bàn tay, không tim không phổi, cô ấy chỉ để ý đến mỗi nữ thần của cô ấy mà thôi, còn có cả đồ ăn nữa, những cái khác… căn bản cô ấy không quan tâm.
Giống như lần trước, lúc anh nấu cơm bị dầu nóng làm bỏng, sau khi Quý Miên Miên nhìn thấy thì kinh ngạc kêu lên, trên mặt đầy quan tâm nói “Giờ phải làm sao đây?”
Lúc đó trong lòng Diệp Thiều Quang rất sung sướng, không tệ nha, ít nhất còn biết quan tâm đến anh.
Nhưng một giây sau, cô đã nói: Tay anh bị bỏng rồi còn có thể nấu cơm được không? Buổi tối ăn cái gì đây?
Sau lần đó, Diệp Thiều Quang chẳng còn ôm hy vọng gì ở Quý Miên Miên nữa.
Cô ngốc này chẳng hề quan tâm đến anh một chút nào.
Cảnh sát nói: “Tình cảm mà không sâu thì ai thèm đến thăm anh, người bình thường đã tránh cho xa rồi ấy chứ. Bây giờ con gái còn có thể làm được đến mức này không nhiều đâu, cô gái ấy nhìn rất phúc hậu, người như thế anh còn kén cá chọn canh cái gì?”
Diệp Thiều Quang nhất thời không biết nói gì cho phải.
Anh kén chọn sao? Là anh à? Rõ ràng là cái cô nàng ngốc nghếch đó không thèm để ý đến anh đấy chứ?
“Anh cứ chuyển lời của tôi cho cô ấy, đừng nói nhiều nữa.”
Viên cảnh sát trông giữ thấy Diệp Thiều Quang thật sự không có ý định gặp mặt liền nói: “Vậy được thôi…”
…
“Anh ta không gặp cô, có lời muốn nhờ tôi chuyển đến cô, anh ta nói… khụ khụ… nếu như trước khi anh ta được thả ra mà cô để mình gầy đi, anh ta sẽ không tha cho cô.”
Quý Miên Miên vội vã sờ lên mặt mình: “Dạo này tôi ăn rất ngon, mỗi tối còn có bữa phụ nữa, tôi làm sao mà gầy đi được?”
Quý Miên Miên cũng ngượng không dám nói hai ngày hôm nay mình ở nhà họ Nhạc ăn ngủ rất tốt, cô cảm thấy trên mặt mình còn béo ra thêm, còn ăn ngon hơn so với lúc trước ở cùng Diệp Thiều Quang.
Khoé miệng của viên cảnh sát giật giật, cái cô bé này gần đây vẫn có thể ăn được cơm à?
Anh ta nói: “Cô về đi thôi.”
Quý Miên Miên vội vã nói: “Chú cảnh sát, chú cảnh sát… Vậy… chú giúp cháu thêm một lần nữa đi, chú xem, cháu đến đây được một lần đâu có dễ dàng gì?”
“Nhưng anh ta không chịu gặp cô, tôi cũng đâu có ép được anh ta…”
Quý Miên Miên nhìn viên cảnh sát với ánh mắt đầy mong đợi: “Chú cảnh sát, chú giúp cháu thêm một lần nữa đi mà, một lần nữa thôi được không? Cháu năn nỉ đấy ạ.”
Viên cảnh sát vô cùng bất đắc dĩ: “Vừa nãy cái gì nên nói tôi đều nói cả rồi, anh ta thật sự không chịu ra gặp cô mà.”
Trong đầu Quý Miên Miên loé lên một suy nghĩ, cô hỏi: “Chú cảnh sát, chú có thích ngôi sao nào đó không, cháu có thể giúp lấy được ảnh có chữ kí của họ… Đúng rồi, chú có thích Yến Thanh Ti không, chính là nữ thần cực kì xinh đẹp, cực kì cá tính ấy?”
Quý Miên Miên nhìn thấy hai mắt của viên cảnh sát sáng lên ngay lập tức: “Cô có thể… lấy được ảnh có chữ kí của cô ấy hả?”
Quý Miên Miên gật đầu lia lịa, cô lập tức rút ra một bức ảnh có chữ kí của Yến Thanh Ti từ trong túi đeo chéo bên hông, cầm hai tay đưa ra trước mặt viên cảnh sát: “Chú cảnh sát, cháu có ảnh của nữ thần tự tay kí này, nhờ cả vào chú nhé…”
Cảnh sát cúi xuống nhìn, thật sự là ảnh của Yến Thanh Ti, trên đó còn có chữ kí nữa. Anh ta hắng giọng: "Vậy... tôi sẽ giúp cô chuyển lời một lần nữa..."
"Vâng, vâng, vâng, anh làm ơn, chỉ một lần này thôi!"
Cảnh sát lập tức nhét tấm ảnh của Yến Thanh Ti vào túi rồi đi mất.
Quý Miên Miên thở phào, quả nhiên chỉ cần có nữ thần là chuyện gì cũng xong, sau này nhất định phải mang nhiều hình có chữ kí của nữ thần theo mới được.
Cảnh sát lại gọi Diệp Thiều Quang từ trong trại giam ra: "Diệp Thiều Quang, anh chắc chắn không gặp hả? Cô gái kia đang khóc lóc ở bên ngoài kìa, anh mà không gặp cô ấy, cô ấy sẽ không chịu đi đâu."
Nghe thấy thế, tim gan Diệp Thiều Quang thắt lại, nhưng anh nhanh chóng “hừ” một tiếng: "Khóc? Ha ha, cô ấy mà khóc mới lạ, không gặp, bảo cô ấy đi đi."
"Khóc thật đấy, anh tin tôi đi. Anh nói xem, vụ án này thật sự không tìm được đủ bằng chứng chứng minh rằng anh vô tội, nói không chừng sau này anh thật sự không gặp được cô ấy nữa đâu, có thể gặp được một lần thì gặp đi. Nếu lần này cô ấy không gặp được anh, sau này không muốn đến nữa, anh có muốn gặp cũng đâu thể gặp được… Anh không tin à, khóc thật đấy, mắt đỏ hết cả lên rồi."
Cảnh sát luyên tha luyên thuyên một hồi, Diệp Thiều Quang mới mở miệng hỏi: "Có khẩu trang không?"
"Có... tất nhiên là có rồi."
Anh ta vội lấy cho Diệp Thiều Quang một cái khẩu trang dùng một lần.
Diệp Thiều Quang thở dài, đeo khẩu trang lên rồi đi ra.
Quý Miên Miên đợi một lúc lâu mới thấy có người vào, vừa thấy thân hình cao gầy của Diệp Thiều Quang, trên người còn đang mặc quần áo của nhà giam, bộ quần áo ấy rất rộng, mặc lên người anh trông rộng hoác, càng khiến anh trông gầy hơn. Anh đeo khẩu trang làm cô không thấy rõ diện mạo, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh gầy đi rất nhiều, trên trán và hốc mắt có thể thấy da dẻ tái xanh.
Quý Miên Miên vừa thấy Diệp Thiều Quang thì bỗng ngẩn ra, không biết nên nói gì.
Ngược lại, Diệp Thiều Quang vừa thấy Quý Miên Miên liền đưa tay ra véo mặt cô một cái: "Được đấy, anh còn sợ em sẽ gầy đi, không ngờ em vẫn còn béo thế này."
Quý Miên Miên vội lắc đầu: "Không đâu, bị phù đấy, không ngủ nên bị phù hết cả lên, thật đấy."
Diệp Thiều Quang nhếch mép, mắt anh còn không lé đến độ nhìn không ra là phù hay béo lên chắc?
Làm gì có ai không ngủ mà tinh thần vẫn tốt như vậy, hai má hồng hào, không có quầng mắt nữa.
Có điều... Cô có thể nói như vậy, ít ra có thể chứng minh trong lòng cô không phải không hề có anh.
Diệp Thiều Quang chưa từng cảm thấy thấy thỏa mãn như vậy bao giờ, trước đây anh muốn gì thì phải nắm trong tay toàn bộ mới được, nhưng... giờ thì hay rồi, thậm chí anh còn chẳng có yêu cầu gì nhiều đối với Quý Miên Miên nữa.
Quý Miên Miên quyện hai tay lại với nhau, "Tại sao anh... lại đeo khẩu trang thế?"
"À... bị cảm." Diệp Thiều Quang nói xong còn cố tình ho mấy cái. Thấy Quý Miên Miên, tâm trạng của anh trở nên rất phức tạp, có chút vui mừng, lại có chút buồn tủi.
Mừng vì ít nhất cô còn biết tới thăm anh, buồn là vì... trong lòng anh hiểu rõ, Quý Miên Miên không hề có tình cảm gì với anh cả.
Diệp Thiều Quang biết, chuyện tình cảm không thể tính trước được.
Cho dù anh có muốn, cho dù anh có bị hãm sâu trong đó không thể bứt ra, thì từ đầu tới cuối cô vẫn luôn tự do bay nhảy bên ngoài. Cô không hiểu lòng anh, anh rất muốn trách cô, nhưng cô có làm gì sai đâu cơ chứ?
Nói cho cùng, chỉ là cô không thích anh mà thôi, chuyện này đâu có gì sai.
Trên đời này tội phạm ăn cắp, giết người, cướp đoạt nhiều như vậy, nhưng không có ai quy định người ta không yêu bạn là phạm pháp cả
Quý Miên Miên xoa xoa mũi, cô ngờ vực nói: "Cảm à? Sao tôi không nghe ra nhỉ, giọng vẫn rất bình thường mà."
Tâm tư ngổn ngang bị một câu của Quý Miên Miên kéo lại, anh lạnh lùng nói: "Anh bảo bị cảm là bị cảm, em tới thăm anh làm gì? Không có chuyện gì thì về đi, đừng ở đây làm phiền anh."
Quý Miên Miên ủ rũ cúi đầu: "À... vậy tôi... đi đây..."
Diệp Thiều Quang: "..."
Chẳng phải kêu khóc lóc đòi gặp anh bằng được sao? Thế mà giờ nói đi là đi, không biết an ủ lấy vài câu à?
Quý Miên Miên đã nói gì với viên cảnh sát kia để anh ta giúp cô vậy?
Diệp Thiều Quang trơ mắt nhìn Quý Miên Miên rời đi, nhưng đi được vài bước, bỗng nhớ ra mình còn gì chưa nói, nên cô lại lùi lại: "Ờ quên... tôi không để đi nhanh như vậy được."
Diệp Thiều Quang thầm thở phào ở trong lòng, may mà cô còn biết quay lại đấy. Anh hất cằm, kiêu ngạo nói: "Em còn muốn nói gì nữa đây?"
Quý Miên Miên lắc đầu: "Tôi... tôi... anh bị oan, anh nhất định sẽ không sao đâu... Tôi tin anh, người nhất định không phải do anh giết, cảnh sát giỏi như vậy, chắc chắn sẽ tra ra chân tướng..."
Trước khi tới gặp Diệp Thiều Quang, trong lòng Quý Miên Miên cảm thấy rất kì lạ, nhưng cô không rõ là lạ ở đâu, chỉ cảm thấy nếu sau này Diệp Thiều Quang thật sự không thể ra được nữa, hoặc có thể sẽ bị phán tử hình, vậy... sau này cô sẽ không thể gặp anh nữa rồi, cô bỗng cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng sau khi gặp được Diệp Thiều Quang rồi, thấy anh nói năng như muốn ăn đòn, chút khó chịu mới nảy sinh trong lòng Quý Miên Miên cũng biến mất luôn.
Có điều, cô cảm thấy, nếu như đã đến rồi vậy cũng nên cổ vũ động viên một người đã mất đi tự do, còn bị nhốt trong tù như Diệp Thiều Quang một chút, hi vọng anh sẽ không đánh mất niềm tin.
Diệp Thiều Quang trừng mắt: "Phí lời, anh đương nhiên là biết rồi!"
Quý Miên Miên gãi gãi đầu: "Ờ... ừm... nếu anh cần gì thì cứ nói với tôi một tiếng, lần sau tới thăm tôi sẽ mang cho anh."
Diệp Thiều Quang lạnh nhạt đáp: "Em không cần tới nữa đâu, anh sẽ nhanh ra khỏi đây thôi."
"Tôi sẽ ở ngoài đợi anh ra."
Diệp Thiều Quang gật đầu.
"Vậy... vậy tôi đi nhé?"
Diệp Thiều Quang không nói gì, Quý Miên Miên từ từ xê dịch thêm mấy bước. Cô vốn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng... nhưng sau khi thấy Diệp Thiều Quang, cô bỗng không biết nên nói gì nữa.
Quý Miên Miên cảm thấy chán nản, người ta vốn giữ cô lại trong nhà nuôi, không thu tiền, còn bao ăn, một người tốt như thế lại bị oan, còn bị ngồi tù, thật quá thảm thương.
Quý Miên Miên biết cô không biết cách nói chuyện, nhìn xem, người ta còn chẳng muốn để ý tới cô nữa kìa.
Đi được vài bước, cô nghe thấy Diệp Thiều Quang nói: "Đợi đã..."
Quý Miên Miên lập tức đứng lại, cô quay lại hỏi: "Còn có chuyện gì nữa không?"
"Em qua đây, anh có lời này muốn nói với em."
Quý Miên Miên nghi ngờ bước tới, vừa bước tới trước mặt anh liền bị anh ôm chặt.
Ngay sau đó, Diệp Thiều Quang cúi đầu hôn cô, nụ hôn này cách qua một lớp khẩu trang nhưng Quý Miên Miên vẫn cảm thấy môi mình như bị bỏng, sắp tan đi.
Cô ngơ ngác nhìn Diệp Thiều Quang, bỗng quên mất nên nói gì, nên làm gì lúc này.
Nửa mặt Diệp Thiều Quang bị che lấp, không thể nhìn ra được cả gương mặt anh, nhưng... sao Quý Miên Miên vẫn cảm thấy anh đẹp trai như vậy nhỉ, tim bỗng đập thình thịch luôn!
Quý Miên Miên thấy Diệp Thiều Quang nói bên tai cô: "Ở nhà đợi anh về. Anh nuôi em béo tốt thế này thì ráng mà giữ, đừng để rơi rớt mất miếng nào."
Quý Miên Miên ngây ngốc gật đầu.
"Về đi, sau này đừng đến nữa, anh sẽ ra, anh còn chưa muốn chết đâu."
Quý Miên Miên vẫn gật đầu.
"Đi đi."
Diệp Thiều Quang nhìn bóng lưng Quý Miên Miên, anh thấp giọng nói: "Anh còn chưa có được em, làm sao cam lòng chết được."
Quý Miên Miên ngơ ngác đi ra ngoài, khi ra tới cổng trại giam rồi cô mới phản ứng lại kịp.
Quý Miên Miên quay phắt lại nhưng đã không thấy bóng dáng Diệp Thiều Quang đâu nữa rồi.
Yến Thanh Ti ấn mấy tiếng còi: "Lên xe đi."
Quý Miên Miên ngơ ngẩn lên xe.
"Có gặp được không?"
"Gặp rồi."
"Thế nào rồi?"
"Anh ấy... chắc... sẽ ổn thôi." Quý Miên Miên liếm liếm môi, như thể vẫn cảm nhận được hơi ấm trên môi mình.
Cô tóm tóc, cô thật vô dụng quá, còn không hỏi anh ở trong đó thế nào, có ổn không nữa. Ở nơi này chắc chắn là không tốt rồi?
Quý Miên Miên thở dài, cô thấy hôm nay mình thật kì lạ, không biết nói thế nào, cứ cảm thấy kì lạ thôi.
Trước đây đâu phải cô chưa từng hôn Diệp Thiều Quang đâu, nhưng lần này... lần này... không giống như vậy, không tiếp xúc trực tiếp, vậy mà cô lại cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Yến Thanh Ti thấy từ sau khi Quý Miên Miên lên xe thì tinh thần không được ổn lắm nên cũng không dám để cô bé lái xe.
Yến Thanh Ti đổi chỗ, khởi động xe, cô hỏi: "Miên Miên, em sao thế?"
Quý Miên Miên ngẩng lên nhìn Yến Thanh Ti, nói: "Chị, em... em cũng không biết là em bị làm sao nữa "
Yến Thanh Ti thở dài, Diệp Thiều Quang cũng coi như đã phá vỡ được phòng tuyến đầu tiên trong lòng Quý Miên Miên rồi.
Cô hỏi: "Lúc em nhìn thấy Diệp Thiều Quang, em nghĩ gì?"
"Không gì cả... Em chỉ nghĩ, anh ấy... anh ấy... người như anh ấy không nên sống ở một nơi như vậy."
Trong lòng Quý Miên Miên thì Diệp Thiều Quang xinh đẹp như một cô gái, lạnh lùng cao quý, bất cứ khi nào bạn nói chuyện với anh cũng phải cúi đầu. Quý Miên Miên cảm thấy người như anh chính là kiểu quý công tử chỉ thuộc về nơi gọi là xã hội thượng lưu, thế nên nhiều khi cô cảm thấy mình và Diệp Thiều Quang như không phải là cùng một loại người.
Yến Thanh Ti cười: "Ai mà chẳng có lúc sa cơ lỡ vận. Nhưng nếu anh ta vĩnh viễn không thể ra khỏi đó được, liệu em có buồn không?"
"Có..." Quý Miên Miên gật đầu không hề do dự.
"Tại sao?"
Quý Miên Miên đáp: "Em cũng không biết, nhưng em biết em sẽ buồn. Chắc tại em coi anh ấy như bạn mình, dù sao em cũng ăn chùa, uống chùa, còn sống chùa ở nhà anh ấy nữa, ngoài việc tính tình anh ấy không tốt ra, thật ra... con người anh ấy cũng được lắm."
Yến Thanh Ti cười, không nói gì.
Chỉ là bạn bè thôi sao?
Có điều, chuyện này cũng chỉ có thể để con bé tự mình hiểu ra thôi.
Trong tình yêu chỉ có hai nhân vật chính, những người khác chỉ là người qua đường mà thôi, không thể chen chân quá nhiều vào chuyện tình của họ.
...
Từ chương 890
Mai phải xuất phát tới Tô Thành rồi, trước khi đi Quý Miên Miên muốn gặp Diệp Thiều Quang một lần, cô đến siêu thị mua rất nhiều đồ, đồ tắm rửa, đồ ăn, còn cả... đồ lót nữa!
Quý Miên Miên cảm thấy cô thật tỉ mỉ quá, không ngờ cô có thể nghĩ đến những thứ này.
Chỉ là, lần này đi rồi cô sẽ không gặp được Diệp Thiều Quang nữa.
Lần trước Diệp Thiều Quang nói rồi, anh không muốn để cô tới nữa, cho nên khi anh biết tin cô tới, anh nói thẳng với cảnh sát trại giam bảo cô đi đi, lần này anh tuyệt đối sẽ không gặp cô.
Quý Miên Miên vừa nghe liền chẹp miệng, cô đưa những thứ mình mua cho viên cảnh sát: "Vậy nhờ anh gửi những thứ này cho anh ấy giúp tôi, nói với anh ấy mai tôi sẽ đến Tô Thành với nữ thần của tôi, chắc gần đây không thể trở lại được... Những thứ này anh ấy cứ giữ mà dùng..."
"Còn nữa... Hôm qua tôi đã quét dọn nhà cửa, thông gió cho anh ấy rồi... Vậy anh hỏi lại anh ấy một lần, anh ấy chắc chắn không gặp tôi à, ngày mai tôi đi mất rồi?"
Cảnh sát chuyển lời tới Diệp Thiều quang, kết quả anh chỉ nói một câu.
"Đi thì đi, cũng đâu phải đi rồi không về nữa."
Cảnh sát đặt đồ xuống: "Con người cậu thật là, một cô gái xinh đẹp như vậy, hết lần này tới lần khác tới thăm cậu, cậu lại có thái độ này. Cậu nói xem, cậu mà cứ thế này, sau này ra rồi cũng khó tìm được vợ lắm đấy."
Diệp Thiều Quang không nói gì, anh liếc nhìn những thứ Quý Miên Miên mua cho mình.
Đa số là đồ ăn vặt của lũ trẻ con, anh bĩu môi, nào là khoai tây chiên, bánh bích quy, sô cô la, tất cả đều là những thứ mà Quý Miên Miên thích ăn. Cô tưởng rằng những thứ cô thích thì anh cũng sẽ thích, thật ra thường ngày anh mua những thứ này không phải đều chỉ vì cô thôi sao, còn anh thật sự không thích chút nào cả.
Tuy anh rất ghét những thứ này, nhưng Diệp Thiều Quang vẫn nhếch mép cười, lúc này tâm trạng anh tốt lắm.
Quý Miên Miên là người luôn giữ đồ ăn, không bao giờ chịu nhường người khác, nhưng không ngờ cô lại mang những thứ mình thích đến đây. Có thể thấy, đối với cô mà nói, Diệp Thiều Quang không phải là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Biết được chuyện này, Diệp Thiều Quang cảm thấy trong lòng anh như đang có một đàn bướm đang tung bay nhảy múa.
Cảnh sát hỏi: "Không gặp thật à?"
Diệp Thiều Quang bóc một gói khoai chiên ra, bẻ một miếng cho vào miệng, cắn rộp một tiếng: "Không gặp đâu, bảo cô ấy đợi tôi ra đi."
"Vậy được!"
Cảnh sát rời khỏi đó, Diệp Thiều Quang móc hết những thứ Quý Miên Miên mang tới ra, lúc nhìn thấy quần lót... anh bỗng không biết nên dùng vẻ mặt gì để nhìn nó nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro